Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện

Chương 165: Phiên ngoại: Nhật kí phi thăng của phu phu 1

Trước Sau
Trên Cửu Trọng Thiên có rất nhiều các loại thần tiên khác nhau, bao gồm cả Đạo gia và Phật gia.

Có những vị thần tiên thường nhàn rỗi, chẳng hạn Như Lai Phật Tổ và Nguyên Thủy Thiên Tôn đứng đầu mỗi phương, và cũng có những vị thần tiên rất bận rộn, chẳng hạn như Linh Bảo Thiên Tôn, Thái Thượng Lão Quân phải quản lý mọi việc. Có những tiểu tiên vô danh mới lên thượng giới như Phong Thiệu, và có cả những vị tinh quân đã đi công tác lâu năm, lâu đến độ các vị tiên quan đã thay đổi hết đợt này đến đợt khác mới thấy trở lại như Phong Bạch,

Dù nhàn hay bận thì đều đã thành một thể thống nhất, ngộ đạo thì ngộ đạo, ngủ thì ngủ, làm việc thì làm việc, tóm lại đều là cảnh tượng vô cùng thái bình.

Lại nói tiếp, ngày đó sau khi Phong Thiệu cắn nuốt Thánh Liên tử liền có được cơ duyên phi thăng, tiếp theo là làm một đôi uyên ương cùng bay lên trời với Phong Bạch, dưới sự thúc đẩy của Nguyên Thủy Thiên Tôn lại trở thành đồng môn. Phong Thiệu thì bái làm môn hạ của Thái Thanh trong Tam Thanh, cũng chính là chân thân Đạo Đức Thiên Tôn của Tử Hư đạo nhân. Phong Bạch lại bái làm môn hạ của Thượng Thanh trong Tam Thanh, cũng chính là Linh Bảo Thiên Tôn.

Lúc đó Phong Thiệu vẫn còn đang ngơ ngác chưa tỉnh hồn, quả thật không dám tin một kẻ xui xẻo suốt hai kiếp như mình lại có thể vừa đắc đạo phi thăng, vừa được đoàn viên, tuy nhiên vẫn chưa được coi là đoại đoàn viên. Phong Thiệu nhìn khung cảnh không ngừng biến ảo trên Thông Thiên kính với thời gian được rút ngắn lại, có rất nhiều người và nhiều chuyện đã không còn như lúc trước... Y không dám nghĩ sâu thêm, chỉ quay đầu nhìn người thanh niên mặc bạch y đang đứng phía sau mình, chợt cảm nhận được vô vàn niềm an ủi và sự vui sướng.

Người nọ cũng đang nhìn y rồi nhếch miệng cười, cười đến lộ cả hai cái tai bông xù, đuôi hổ nhanh chóng cuốn lấy Phong Thiệu vào lòng mình.

Khung cảnh đang hài hòa tốt đẹp như vậy lại bị một tiếng ho khan khô cứng cắt ngang. Khuôn mặt già nua của Thái Thanh lộ vẻ xấu hổ, Linh Bảo thì vừa đi vừa vỗ tay rồi nói: “Dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên của Tinh Quân lại cực kỳ xứng đôi với thiếu niên này, ít ra còn dễ chịu hơn con cọp cái một vạn năm trước. Ngươi không biết lúc ngươi vừa xuống hạ giới, nó đã ăn sống hơn mười con thiên khuyển trong Linh Thú viên, thú tính khó thuần... ”

Chỉ hai câu như vậy đã đủ để Phong Thiệu nghe ra chút manh mối, y cười cười liếc mắt nhìn Phong Bạch. Phong Bạch liền vội vàng cầm lấy tay đối phương rồi nói với Linh Bảo: “Chuyện từ một vạn năm trước, nếu Thiên Tôn không nói thì ta cũng chẳng nhớ đâu. Tuy nhiên có một điều mà ta có thể chắc chắn, đó là thân thể nguyên dương của ta đến tận khi xuống hạ giới mới bị phá.”

Linh Bảo cười khanh khách, nhẹ nhàng vuốt ve Thanh Ngưu rồi nói như thể lạy ông tôi ở bụi này: “Chẳng qua chỉ đang nhắc đến con linh sủng mà ngươi từng thu nhận thôi. Sao lại rẽ lối sang thân thể nguyên dương thế...”

Thái Thanh thì lại thổi râu bạc trắng rồi nghiêm mặt nói: “Từ trước đến giờ ngươi chỉ là một vị hung thần sát phạt, trong lòng chẳng hề có yên hận tình thù. Nếu không nhờ lần này có cơ hội dấn thân hạ phàm thì e là dù thêm mấy ngàn, mấy vạn năm nữa, chắc ngươi cũng chẳng nhớ nổi chuyện thân thể nguyên dương đâu. Hiện giờ chẳng qua là nhân duyên trời ban, lại thêm sư tôn ngươi làm phép giúp ngươi ngộ đạo nên mới tránh được nỗi khổ độ kiếp luân hồi. Đồng thời còn nhặt được của hời.” Lúc nói đến câu cuối cùng, ánh mắt của lão lại dừng trên người Phong Thiệu.

Phong Thiệu cười cười. Mặc dù còn nhiều chỗ vẫn cảm thấy khó hiểu nhưng y cũng không hỏi lại, chỉ khẽ ra hiệu bằng ánh mắt cho Phong Bạch. Đối phương liền lập tức thu bớt vẻ lạnh nhạt, vái lạy Thái Thanh và Linh Bảo rồi nói lời cảm tạ.

Có vẻ Linh Bảo rất hài lòng khi nhìn thấy Phong Bạch nghiêm cẩn như vậy, ông cười hì hì rồi nói với Thái Thanh: “Suy cho cùng cũng không hề giống nhau. Ban đầu nói là hóa thân, nhìn vẻ bề ngoài thì chẳng khác gì một con người nhưng thực ra vẫn chỉ là một con mãnh thú, đang êm đẹp đứng đó cũng có thể thình lình cắn người ta một cái. Dáng vẻ như hiện giờ mới thật sự có nhân tính.”

“Nếu không có nhân tính thì sao có thể ngộ được Thiện Đạo, e là loạn Sơn Hà Xã Tắc Đồ sẽ vẫn không ngừng lặp đi lặp lại...” Câu nói tiếp theo dần biến mất trong tiếng thở dài của Thái Thanh. Ông thấy Phong Thiệu cố gắng muốn lắng nghe, trên mặt y còn hiện lên sự nghi hoặc thì không khỏi nói tiếp: “Chắc có vài chuyện ngươi vẫn chưa hiểu rõ. Trên Thiên giới có một vật gọi là Tam Thế kính, ngươi hãy đi xem thử, nó sẽ giúp ngươi hiểu rõ một phần ngọn nguồn. Tuy nhiên đừng cầu mong có thể thấu hiểu mọi chuyện, nhân quả của vạn vật là thứ không thể tùy tiện kết luận.”

Tam Thế kính không chỉ nhìn được ba kiếp của một người mà nó còn nhìn được toàn bộ cuộc sống của người đó ở kiếp trước, kiếp này và kiếp sau.

Tuy nhiên bởi vì hai người đã thăng giai thành tiên, trừ khi là hạ phàm lịch kiếp, nếu không thì đều đã thoát khỏi Lục Đạo Luân Hồi rồi, vì thế Tam Thế kính không thể chiếu được đời sau của bọn họ. Phong Thiệu tới đây cũng không phải vì muốn xem kiếp sau, mà là muốn nhìn lại kiếp trước, nhìn lại những chuyện đã xảy ra rồi.

Y và Phong Bạch cùng đứng trước một tấm gương khổng lồ, bởi vì cả hai tâm ý tương thông với nhau nên có thể trông thấy hai khung cảnh dưới góc độ khác nhau, một của mình và một của đối phương.

Trước mặt Phong Bạch là khung cảnh từ thời khai thiên lập địa, hỗn độn bắt đầu phân chia thành các thế giới. Dưới bầu trời đầy sao, Nữ Oa đầu người thân rắn đang nâng một tấm bản đồ Sơn Hà Xã Tắc... Sau đó Nguyên Thủy Thiên Tôn bấm đốt ngón tay tính toán, trên Thông Thiên kính liền hiện ra hình ảnh vô số tu giả chém giết lẫn nhau vì tranh đoạt tàn quyển, tứ tông phản bội, tu giới đại loạn, thây xác chồng chất la liệt khắp nơi, sinh linh Cửu Châu rơi vào cảnh lầm than.

Vì thế, hung tinh Bạch Hổ đã huyễn hóa thành hình người, phụng mệnh hạ phàm để độ kiếp cứu thế...

Phong Thiệu không hề cảm thấy bất ngờ trước sự thật này, từ những điều đã từng nghe thấy cũng đủ cho y chắp vá ra một truyền thuyết về thiên địa. Có lẽ do đã bình tĩnh lại sau cơn đại nạn, cho nên những chuyện lúc trước với y giờ chỉ như gió thoảng mây trôi. Tâm của y vẫn tĩnh lặng như nước, chỉ riêng cảnh tượng trước khi súc sinh kia hạ phàm là khiến y phải liếc mắt nhiều hơn một chút -- Y muốn xem trong đó có xuất hiện con cọp cái nào không.

Đến một người khoan dung như Phong Thiệu còn có chút tâm tư này thì càng không cần nhắc đến Phong Bạch. Hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt vào những hình ảnh kỳ dị chưa bao giờ được thấy kia, nào là những tòa nhà rộng lớn cao ngất, nào là những tờ giấy với hình ảnh lộn xộn, nào là pháp khí bằng sắt thép có thể bay trên trời, nhất là đám phàm nhân ăn mặc cực kỳ đồi phong bại tục kia nữa! Người ngoài thì cũng thôi, nhưng khiến hắn không thể chịu nổi là khi thấy thúc thúc chỉ mặc mội miếng vải bé tẹo, mỏng tang, đứng trên một nơi đèn đuốc lập lòe để hàng vạn người vây xem!? Thế mà y còn dám cười đến mị hoặc như vậy, không biết là đang muốn quyến rũ ai?

Còn nữa còn nữa! Còn cả hàng ngàn hàng vạn nữ tử đang giơ những tấm bảng lung tung lộn xộn, miệng thì không ngừng gào thét: “Thiệu ca! Em yêu anh!?”

Sắc mặt của Phong Bạch lập tức đen như đít nồi. Ấy vậy mà mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây, ngay sau đó hắn liền nhìn thấy cảnh thúc thúc làm ra chuyện càng đồi phong bại tục hơn ở trước mặt một đám người đông đúc như vậy...

Vào khoảnh khắc Phong Bạch nắm chặt hai tay, sắp sửa rút Trạm Lô kiếm ra khỏi mi tâm thì Phong Thiệu đã nhanh tay nhanh chân kéo cái con người đang tỏa sát khí bừng bừng này ra khỏi đó.



Lúc hai người rời khỏi phạm vi của Tam Thế kính thì những hình ảnh này cũng tan thành mây khói. Phong Thiệu khẽ thở hắt ra, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Phong Bạch.

“Ngươi đừng kích động, tất cả chỉ là giả thôi... ” Vẻ mặt của Phong Thiệu cực kỳ chân thành, nhưng còn chưa nói hết câu thì đã bị đối phương cắt ngang.

Phong Bạch khẽ nheo mắt, giọng nói lại bình tĩnh đến lạ thường: “Thúc thúc, lời giải thích này của ngươi chẳng hề có chút thành ý nào. Bất kỳ ai cũng biết là Tam Thế kính không hề chiếu những chuyện vô căn cứ.”

“Không không không.” Phong Thiệu lại treo lên nụ cười vô hại như mọi khi, y giải thích: “Ý của ta là, mặc dù những chuyện ngươi vừa nhìn thấy đã thật sự xảy ra, nhưng cũng không phải sự thật. Bởi vì ta là diễn viên... À, ý là con hát đó. Chỗ của ta cũng có những nơi chuyên dành cho người phàm đến nghe hí, khiếp trước ta làm những việc đại loại như là một con hát.”

“Thật không? Ta với thúc thúc đã cùng du ngoạn đến nơi ở của người phàm suốt mấy chục năm, nhưng có bao giờ thấy chỗ nào nghe hí mà trông như vậy đâu.” Phong Bạch mỉm cười, bỗng nhiên ôm chặt lấy thắt lưng của người đối diện. Nhìn thì đó như một tư thế cực kỳ dịu dàng nhưng năm ngón tay của hắn đã hóa thành móng vuốt thú, khẽ cào một chút mà đạo bào đã bị rách nát tứ tung, để lộ phần da thịt trắng nõn bên trong.

Phong Thiệu cảm nhận thấy móng vuốt của hắn đang không ngừng ve vãn lên phần thắt lưng bị lộ ra bên ngoài của mình thì không khỏi chột dạ đến đổ mồ hôi lạnh. Y cáo tài ăn nói và kỹ xảo biểu diễn cực kỳ xuất sắc, nhưng người trước mặt này lại chẳng phải người ngoài mà là đạo lữ đã ở chung sớm chiều suốt hơn trăm năm. Nếu đọ về tâm tư và sự nhạy bén thì còn lâu y mới sánh được với tên Bạch Hổ tinh quân này.

Nghĩ đến đây, Phong Thiệu liền dập tắt ý định nói dối của mình, nhưng nếu thẳng thắn quá thì cũng vẫn là đi tìm đường chết. Cuối cùng y đành trừng mắt nhìn đối phương, một tay cầm lấy móng vuốt của hắn để cởi y phục trên người mình, một tay rút lại kịch bản "ngươi nghe ta giải thích - ta không nghe ta không nghe" rồi đổi sang kịch bản mười tám cộng "đến đây đi ~ ta muốn ~ ta muốn..."

Phong Thiệu đã thật sự dùng hết khả năng để khiêu khích. Y kéo lấy móng vuốt của đối phương rồi chậm rãi cởi hết toàn bộ đạo bào của mình, thậm chí là cả quần áo trong, mãi cho đến khi chỉ còn sót lại một đôi tất lụa màu trắng thì mới dừng lại. Thân thể của y trắng nói mà cân xứng, tựa như một miếng thịt cực kỳ tươi ngon đang tản ra hương thơm mời gọi, quyến rũ con mãnh thú ở đối diện.

Phong Thiệu chỉ vừa mới khẽ liếm láp móng vuốt của Phong Bạch thì đã thấy súc sinh kia hơi giật mình, sau đó lập tức rụt tay về. Lúc y đang định giễu cợt tính nhẫn nại của hắn quá kém, lại không ngờ đúng là Phong Bạch rụt tay về để lập kết giới. Một luồng ánh sáng màu vàng kim chợt lóe lên rồi nhanh chóng bao phủ lấy hai người, tựa như một bức tường ngăn cách bọn họ với phần còn lại của Thiên Giới.

Đáy mắt đen đặc của Phong Bạch đã chuyển thành màu đỏ sẫm. Hắn nhếch môi cười, sau đó cúi đầu cướp đoạt đôi môi của đối phương một cách thô bạo, đầu lưỡi không ngừng càn quét, liếm láp khắp nơi chẳng chút kiêng dè.

Rơi vào một nụ hôn sâu như vậy khiến Phong Thiệu gần như không thể hô hấp, y chỉ có thể phát ra những tiếng “Ô ô” yếu ớt.

Tuy nhiên Phong Bạch vẫn chưa thỏa mãn với điều đó, cho dù hắn đã dày vò đôi môi của đối phương thành một màu đỏ sẫm cực kỳ diễm lệ, vậy nên hắn lại tiếp tục tiến công vào sâu trong khoang miệng của y. Hàm răng chẳng có tác dụng phòng thủ của Phong Thiệu cũng bị đầu lưỡi của Phong Bạch cạy mở, bị bắt ép phải đón nhận thế công dồn dập của hắn, cứ như thể sợ ai đó trong cảnh tượng kia đã từng để lại dấu vết trên đôi môi này. Hắn càn quét khắp toàn bộ khoang miệng của Phong Thiệu y như một tên cướp.

Phong Thiệu chỉ hơi giãy dụa lúc sắp ngạt thở, còn lại đều cực kỳ phối hợp với sự xâm nhập và hành vi cướp đoạt mạnh mẽ của đối phương. Y là một diễn viên rất chuyên nghiệp, cho nên một khi đã cầm kịch bản nào là phải diễn trọn vẹn kịch bản ấy, cũng giống như hiện giờ phải diễn các tình tiết mê hoặc hạn chế độ tuổi... Nếu đối tượng là súc sinh này thì cũng dễ thôi.

Cuối cùng cũng đã hôn đủ, bấy giờ Phong Bạch mới tạm buông tha cho đôi môi của đối phương, nhưng khi nhìn dáng vẻ kiều diễm, ướt át đến mê người của y thì tự dưng hắn lại thấy tức giận. Phong Bạch lập tức kéo Phong Thiệu ngã sang một bên, sau đó nâng tay đánh lên bờ mông cong mẩy của y cái “Bốp”.

“Ngươi --” Phong Thiệu ngẩng đầu trợn mắt nhìn hắn. Mặc dù y đang diễn vẻ sự mê hoặc đến trí mạng, nhưng trọng điểm nằm ở mê hoặc, chứ không phải ở trí mạng!

“Thúc thúc đúng là trong ngoài không đồng nhất. Trước đây còn suốt ngày ra rả dạy ta biết phép tắc, hiểu lễ nghĩa, vậy mà bản thân lại đồi phong bại tục như thế. Đáng phạt.” Phong Bạch vừa dứt lời liền giáng tiếp một bàn tay xuống. Tay đánh vào thịt tạo ra một tiếng vang trong trẻo, nhưng dường như cũng khiến người ta nghe ra được chỗ vừa đánh xuống có bao nhiêu rắn chắc, trơn trượt. Phong Bạch nghe đến thỏa mãn, thứ ở dưới thân đã lập tức căng cứng, nhô lên cao.

Bàn tay của Phong Bạch đánh xuống không hề nể nang gì, nhưng lúc buông cơ thể Phong Thiệu ra thì vẫn dịu dàng theo thói quen. Tay còn lại của hắn nâng một chân của đối phương lên, đuôi hổ mềm dẻo liền tiến thẳng đến chỗ miệng huyệt đã lâu chưa được gần gũi kia.

Phong Thiệu khẽ nhíu mày, định nâng tay đốt trụi cái thứ chỉ súc sinh mới có kia, nhưng suy nghĩ này chỉ lướt qua trong giây lát. Y vẫn nhớ rõ ý định ban đầu của mình, vì vậy bèn dứt khoát trở tay cầm lấy cái đuôi đang làm việc xấu kia, chủ động dẫn nó trêu chọc chính mình.

Phong Bạch nhìn chằm chằm hình ảnh này mà không nỡ chớp mắt. Nhân vật chính với đôi mắt đào hoa ướt át, khuôn mặt đỏ ửng cùng đôi môi hồng nhuận đang khẽ hé mở mà không ngừng thở dốc -- Rõ ràng là dáng vẻ đã rơi vào tình dục. Vậy mà trong cặp mắt đen tuyền kia vẫn còn một tia kiềm chế đầy bình tĩnh, chẳng qua nó cũng không thể tránh thoát được đôi pháp nhãn của Phong Bạch. Thú tính của hắn cực kỳ nhạy bén, chỉ với tiết tấu của hơi thở cũng đủ để hắn biết liệu Phong Thiệu đã hoàn toàn thất thủ hay chưa.

Nhìn ra thì nhìn ra, nhưng Phong Bạch cũng là người tòng thiện như lưu*. Khó có cơ hội thúc thúc hạ mình để dỗ dành hắn như vậy, nếu không ăn no nê cho đủ thì chẳng biết phải chờ lần tiếp theo tới bao giờ. (Tòng thiện như lưu: Biết nghe lời phải - Ý chỉ khả năng chấp nhận nhanh chóng và trôi chảy ý kiến đúng của người khác - Thuận theo ý muốn của Phong Thiệu)

Vì thế Phong Bạch không hề nhắc đến chuyện lúc trước nữa. Sương mù chợt bao phủ, hắn đã hóa thành hình hổ rồi bổ nhào lên.

Đợi đến lúc con Bạch Hổ này ăn uống no đủ thì Phong Thiệu muốn hối hận cũng đã muộn rồi. Ban đầu chỉ định cho hắn chút ngon ngọt, nào ngờ cuối cùng lại bị hắn gặm sạch đến chẳng thèm nhả xương, thực sự là mệt chết y rồi.

Phong Bạch đang xoa bóp những chỗ đã phải lao động vất vả của đối phương, đến khi ngẩng đầu lại thấy Phong Thiệu đang nhìn mình với ánh mắt nén giận, không khỏi cười nói: “Thúc thúc từng dạy ta là không được từ chối trưởng bối ban tặng, đã dâng đến miệng ta rồi, nếu ra từ chối thì chẳng phải rất bất kính hay sao.”



Phong Thiệu bật thốt: “Không phải ngươi là Bạch Hổ tinh với thọ mệnh sánh ngang trời đất à, sao ta có thể là trưởng bối của ngươi được?”

Phong Bạch đáp lại: “Ta vẫn gọi ngươi là thúc thúc đấy thôi? Dù thế nào thúc thúc cũng luôn là trưởng bối của điệt nhi.”

Phong Thiệu trừng mắt nhìn hắn, Phong Bạch lại nhướn mày rồi nói tiếp: “Chẳng phải thúc thúc muốn bồi thường cho ta sao?”

Phong Thiệu giận đến bật cười: “Chuyện kiếp trước của ta đã tan thành mây khói từ lâu rồi, tại sao ta phải bồi thường cho ngươi về những thứ vô căn cứ đó?”

“Vậy tại sao thúc thúc phải thấy chột dạ?” Bàn tay của Phong Bạch đang xoa nắn ở chỗ miệng huyệt chợt ấn xuống, đúng là đã đi vào nửa ngón tay.

“Ăn nói xằng bậy!” Phong Thiệu muốn xoay người né tránh nhưng súc sinh kia đã đi trước một bước, nhanh chóng giam y vào giữa hai móng vuốt. Miệng huyệt kia khẽ siết chặt như thể đang nuốt lấy ngón tay của Phong Bạch, cảm giác nóng bỏng, mềm mại và căng chặt khiến hắn lại bắt đầu nổi lên suy nghĩ không an phận. Phong Bạch hận không thể lập tức cưỡi lên người dưới thân, quất y đến độ khiến y chẳng còn dám nói một đằng nghĩ một nẻo nữa.

Vốn thực lực của Phong Thiệu đã không sánh bằng đối phương, lại vừa mới chịu thiệt tiền mất tật mang, cho nên y liền đổi cách khác, cố gắng chịu đựng cảm giác nóng rực kia rồi nói với vẻ cảm khái: “Chuyện đời trước là của đời trước. Ta không biết ngươi là Tinh Quân chuyển thế, ngươi cũng không biết xuất thân con hát của ta, chúng ta chẳng ai thiếu nợ ai, lại càng không có gì sai trái cả. Nếu nói về chột dạ, không phải ngươi mới là người nên cảm thấy chột dạ vì đã che giấu thân phận với ta sao?”

Ngón tay của Phong Bạch chợt dừng lại, hắn nhíu mày: “Ta nào biết mấy lão nhân kia tính toán điều gì? Nếu không phải đã phi thăng lên Thượng Giới thì chính ta cũng đâu biết mình là Tinh Quân gì đó. Ngày ấy tự bạo thánh thể để xá toạc bản đồ, bản thân ta đã nghĩ cùng lắm thì đi một chuyến đến u minh địa phủ thôi... dù sao vẫn tốt hơn phải trơ mắt nhìn ngươi đau khổ vì một Cửu Châu đã đổ nát.”

Nói đến đến, bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh. Phong Thiệu cầm tay hắn: “Đừng nhắc đến những chuyện kia nữa. Đời người như một trò đùa, cứ coi như chúng ta đã chơi đùa với ông Trời đi.”

Nếu đã được đứng vào hàng ngũ tiên ban thì tâm cảnh của hai người đều phải cực kỳ rộng rãi, đến một kẻ luôn cố chấp như Phong Bạch cũng không còn thấy phiền não nữa. Hắn bưng lấy mặt Phong Thiệu rồi hôn chùn chụt lên đó mấy cái, cười nói: “Nay Cửu Châu đã thái bình, tu giả cũng sống lại, không còn chuyện gì liên quan đến chúng ta nữa rồi. Ta với thúc thúc hãy cứ làm một đôi thần tiên quyến lữ vui vẻ tự tại, có được không?”

Phong Thiệu cũng cười, nhưng trong nụ cười này vẫn vương chút chua xót, y nói: “Vất vả lắm mới có thể ra khỏi khe hở tam giới, vậy mà vừa đi ra đã gặp cảnh xác chết la liệt khắp nơi, thậm chí ta còn không được nhìn thấy Nấm và A Loan một lần cuối.”

Phong Bạch đáp lại: “Bọn chúng đều sẽ bình yên vô sự cả thôi, ngươi không cần nhớ mong.”

“Không biết có thể tùy ý hạ giới không nhỉ? Ta thật sự muốn đi tìm bọn chúng...” Tâm trạng lúc này của Phong Thiệu chẳng khác gì những bậc cha mẹ bình thường.

Phong Bạch nói: “Thúc thúc có điều không biết, người trên thượng giới rất khó để xuống hạ giới. Nếu không Đạo Đức Thiên Tôn sẽ chẳng phải mất công tạo ra hóa thân Tử Hư đạo nhân ở hạ giới làm gì.”

Phong Thiệu ngẫm lại thì cũng hiểu được đạo lý này. Giả mà các vị thần tiên sau khi phi thăng lên thượng giới lại có thể tùy ý xuống hạ giới thì chẳng phải sẽ khiến nơi đó cực kỳ náo loạn hay sao. Chung quy bắt từ khoảnh khắc phi thăng ấy, bọn họ đã định trước là người trên trời, kẻ dưới đất rồi.

Hiểu thì hiểu nhưng trong lòng y vẫn cảm thấy vướng bận, vì thế bèn nói một cách ấp úng: “Suốt mấy trăm năm không gặp, chẳng biết ngươi có chăm sóc bọn chúng tốt không. Tính tình của Nấm xưa nay luôn vui giận thất thường, A Loan lại quá hiền lành ngây thơ, e là trên con đường tu tiên sẽ phải chịu nhiều thiệt thoig... Haiz, giá mà có thể hạ giới...”

Phong Bạch nghe vậy thì không quá vui vẻ. Hắn tự cảm thấy suốt tám trăm năm đó mình đã chăm sóc hai đứa nhỏ không tệ, từng đứa từng đứa đều được gả ra ngoài, cũng vang danh khắp Cửu Châu. Nếu không có biến cố về sau thì sớm muộn gì chúng nó cũng phi thăng thôi. Có điều Phong Bạch không dám nói thẳng những lời này ra, sợ câu cuối cùng sẽ chọc vào chỗ đau thương của Phong Thiệu, vì thế hắn chỉ nói: “Cho dù thúc thúc tìm được đường đi xuống thì e là chúng nó cũng chẳng còn nhớ thúc thúc nữa. Sơn Hà Xã Tắc đồ không chỉ ảnh hưởng đến sinh tử mà thậm chí còn ảnh hưởng đến số phận của mỗi người...”

Trong lòng Phong Thiệu cảm thấy đau xót, nghẹn ứ đến khó chịu.

Phong Bạch vòng tay qua vai y, dịu dàng ôm y vào trong lòng.

Giờ khắc này, ở trên những tầng mây trắng bồng bềnh, ánh sáng ngũ sắc chiếu rọi khắp bầu trời, hai bóng người một đỏ một trắng dựa vào nhau tạo thành một bức họa cực kỳ lãng mạn, yên bình. Vốn là yên lặng thì tốt hơn ồn ào, vậy mà ông trời không chiều lòng người, bên ngoài kết giới chợt vang lên những tiếng keng keng, bang bang, ầm ầm liên miên không dứt.

“A loan tỷ tỷ, ngươi có làm được không đấy? Không làm được thì để Xuyên Xuyên lên? Trong tứ đại thánh thú, Thanh Long còn xếp trước cả Chu Tước...”

“Chỉ sợ Xuyên Nghi cũng không làm được. Kết giới này là một mạch trong kiếm trận, ta thấy hay là cứ để Liên Vân tỷ tỷ bổ cho mấy kiếm.”

“Liên Vân tỷ tỷ, nhanh lên! nhanh lên!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau