Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện

Chương 66

Trước Sau
Bích Ngọc cảm giác dường như thần kính Kim Giao có hơi không đủ mạnh bởi vì bà ta vẫn nhìn thấy sự chống cự cùng vẻ kiên nghị trên khuôn mặt của thiếu niên, điều đó khiến bà ta lộ vẻ chán ghét và thiếu kiên nhẫn. Bích Ngọc vội vã muốn nhìn thấy Bạch Hổ bị phá vỡ, để cho thần kính Kim Giao nhanh chóng luyện hóa Nguyên Thần của hắn. Nguyên thần của bà ta đang ngày càng suy yếu, linh lực lại hao tổn quá nhiều cho thần kính khiến thời gian duy trì chẳng còn bao lâu nữa.

Nếu cứ lãng phí thêm thời gian, cho dù sắc thân hay Nguyên Thần đều được luyện hóa tốt thì bà ta cũng không thể hấp thu được nữa.

“Một khi ngươi đã không ngoan ngoãn chịu chết như vậy, chúng ta liền chơi thêm mấy trò khác.” Bích Ngọc nói một cách nhẹ bẫng. Trên tay bà ta xuất hiện một thanh loan đao. Thanh loan đao này chỉ là một pháp khí hạ phẩm, có thể dễ dàng tìm thấy trong phường thị ở thế tục, nó hơn loan đao bình thường ở chỗ có thêm thuộc tính ngũ hành nên sắc bén hơn, nhưng cũng chỉ vậy thôi.

Đối với một tu giả, nhất là tu giả Nguyên Anh như Bích Ngọc thì thanh loan đao này không thể sánh bằng một phần nghìn thế công từ linh lực của bản thân bà ta, nó cùn vô cùng. Có điều bà ta lại thích sự cùn của nó, lựa chọn những phần da thịt sạch sẽ trên người thiếu niên, tránh đi những bộ phận đang bị Tỏa Cốt Phần Tâm xuyên thủng, bà ta ung dung gọt xuống từng đao.

Bích Ngọc chậm rãi như đang khôi phục lại sự ung dung không tầm thường của một tu giả cấp cao, bà ta nhìn đôi mắt của hắn càng ngày càng đen, nhìn hắn bị chính mình cắt thành đỏ trắng lẫn lộn, cũng thấy được xương cốt của Phong Bạch đang bị Tỏa Cốt Phần Tâm ghim lại, màu đen của kim loại hòa với màu trắng bệch của xương cốt khiến cho bà ta cảm thấy vô cùng dễ nhìn.

Dưới những mũi đao không ngừng cắt gọt, giờ khắc này sự thống khổ của sắc thân đã vượt qua sự thống khổ của Nguyên thần, nhưng hắn vẫn bất tử. Phong Bạch nhắm chặt hai mắt, hắn chẳng thể làm nổi điều gì nữa, chỉ còn khóe mắt đang không ngừng rơi lệ.

Hắn đã không còn biết đau đớn là như thế nào nữa. Thúc thúc đang ở đâu?

Thúc thúc, vì sao không đến tìm hắn?

Lúc này, Bích Ngọc đã xé toạc lồng ngực của Phong Bạc, đao nhỏ không ngừng đùa bỡn bên trong để nhìn ngắm, nói: “Trong này cũng không khác gì với phàm nhân thông thường.” Trong giọng nói của bà ta còn có chút thất vọng.

Rất thất vọng cũng rất mệt mỏi, bà ta thân là trưởng lão của Phiêu Miểu – Một trong tứ đại tông môn, rất lâu rồi chưa từng dùng tay để làm việc nặng. Muốn đem một thiếu niên trưởng thành khỏe mạnh cắt thành những miếng thịt nát quả thật là một việc vô cùng tốn sức, nhất là khi Nguyên Thần không trọn vẹn, linh lực lại bị hao hụt.

Cho nên Bích Ngọc lại ngồi xếp bằng ở nơi khác, nhập định dưỡng thần.

Hai tay Phong Bạch đang bị xích hơi rung động, xương cốt toàn thân vừa đau vừa ngứa, hắn muốn chạy trốn, hắn muốn giết chết hết thảy, hắn càng muốn… Thúc thúc.

Thúc thúc đang ở đâu?

Thúc thúc có đến cứu hắn không?

Nếu thúc thúc biết, nhất định y sẽ đến, giống như lần ở biển sâu ấy, y chưa từng buông tay hắn ra.

Phong Bạch cố gắng tự an ủi mình, nếu không đừng nói đến việc cầu sinh, chính hắn cũng muốn chết, hắn đã đau đớn đến độ muốn buông tha cho bản thân. Phong Bạch muốn dùng những hồi ức tươi đẹp để dỗ mình vui vẻ, trong những cơn đau nhức quy đầu nhớ về chuyện cũ, bóng dáng của thúc thúc cũng trở nên rõ ràng, giọng nói nụ cười của y dường như là điều hắn có thể chạm tới, điều ấy khiến trong lòng hắn càng cảm thấy không cam tâm.

Chính sự không cam tâm này giúp hắn giữ lại một chút tỉnh táo, giúp hắn không chịu thua trước hoàn cảnh, không để đạo ý thức còn lại thôn phệ hoàn toàn.

Đúng vậy, một đạo ý thức còn lại.

Từ khi ở cấm chế dưới đáy biển, đạo ý thức kia đã xuất hiện khống chế hắn đoạt tàn quyển rồi hóa giải phong ấn của tàn quyển, sau đó Phong Bạch bị một cước của Phong Thiệu đạp tỉnh, lúc này hắn cũng phải hung hăng áp chế đạo ý thức kia xuống.

Thần uy như ngục, thần ân như hải !

Hiện giờ, một ý thức khác đã bắt đầu rục rịch, dường như nó cảm nhận được Phong Bạch đã đến giới hạn sụp đổ, chỉ cần nó động ngón tay,“Phong Bạch” sẽ biến mất, hắn sẽ bị nó khống chế hoàn toàn.

Chỉ là, đừng mơ.

Đồng tử trong mắt Phong Bạch co lại thành một vệt tối, huyết sắc bắn ra vô cùng ngoan lệ tàn bạo.

Ý thức kia dường như cũng cảm nhận được sát khí thuần túy của Phong Bạch, nó hơi do dự, rồi lại dùng thần lực để mê hoặc hắn.

Đúng vậy, chỉ cần ngươi khuất phục thì có thể sở hữu sức mạnh này, cũng nhanh chóng được giải thoát.

Nếu Phong Bạch vẫn là đứa nhỏ chưa hiểu chuyện đời lúc trước thì chắc chắn hắn sẽ nghe theo, nhưng Phong Bạch hiện giờ tuyệt đối không tin vào nó. Thúc thúc đã từng nói: người chỉ có thể tin tưởng chính mình.

Thần uy như ngục, thần ân như hải !



Phong Bạch bất vi sở động, hắn chán ghét đạo ý thức kia.

Hắn ghét việc bị khoa tay múa chân.

Hắn ghét việc bị khống chế.

Nhưng hắn lại cần sức mạnh!

Hơn nữa, tại sao lại là hắn bị không chế, hắn cũng có thể khống chế ngược lại nó!

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, linh khí toàn thân Phong Bạch nhanh chóng tụ lại một chỗ, tâm niệm không thể giao động, vững chắc như bàn thạch. Thức Hải cuộn trào, kinh văn chấn động thì có làm sao, hắn chỉ cần điên cuồng cắn nuốt đạo ý thức kia là được,… Mất đi trói buộc khiến cho sát khí rít gào ầm ĩ, không thể chống đỡ.

Bích Ngọc vốn đang nhập định cũng bị bừng tỉnh, uy áp băng lãnh bỗng nhiên đổ ập tới

Cuối cùng, đôi mắt Phong Bạch phút chốc trợn trừng lên, màu đỏ quạch cũng biến thành màu vàng óng ánh, đó là một đôi mắt của hung thần, dường như nó có thể cắn nuốt hết thảy mọi thứ.

Trong hoàn cảnh cận kề cái chết như thế này mà hắn vẫn có thể hóa thành hình Hổ, triệt để tránh thoát khỏi Tỏa Cốt Phần Tâm!

Giờ khắc này Phong Bạch như một con mãnh thú Thượng Cổ bị chọc giận. Thần kính Kim Giao cũng tỏa ra ánh sáng hoàng kim như vô cùng vô tận, một tiếng hổ gầm phẫn nộ cao vút mang theo linh lực hùng hậu dội về phía thần kính. Mặt gương đồng ban đầu là pháp khí uy hiếp đến tính mạng của Phong Bạch nay lại vỡ vụn thành những vết nứt như mạng nhện.

Thứ vỡ vụn không chỉ có thần kính Kim Giao, xa xa ở phía chân trời cách đó vạn vạn dặm, trong một đại điện cũng có tiếng động vỡ vụn. Một lão giả râu tóc bạc trắng đang ngồi xếp bằng nhìn hạt châu Linh Chủng bị vỡ nát, sau khi nhanh chóng bấm tay niệm thần chú, sắc mặt của ông vô cùng nghiêm trọng, khó có thể tin tự nói: “Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy, sao hung thần này có thể… Không được, không thể tiếp tục chậm trễ nữa, bằng không đợi đến khi trận hạo kiếp này giáng xuống thì không một ai có thể hóa giải được nữa.”

Lão giả thở dài, bỗng nhiên lóe lên từng đợt kim quang, lão vẫn ngồi xếp bằng như cũ nhưng lại có một cái bóng giống y hệt thoát ra, chính là hóa thân của lão giả. Cái bóng nhanh chóng cưỡi mây đạp gió bay đi.

Bích Ngọc nhìn thấy hết thảy, bạo ngược trong đoi mắt của mắt mãnh thú khiến cho toàn thân bà ta phát lạnh.

Bà ta không rõ tại sao hắn đã đạt đến cực hạn, dù là Nguyên Thần hay sắc thân cũng chỉ còn lại một tia sinh khí nhưng người này vẫn có thể phản công lại được, còn đột nhiên biến thành một con quái vật lớn. Có điều bà ta cũng không còn cơ hội để hiểu nửa, đôi mắt của Bích ngọc đi từ khiếp sợ đến kinh hỉ, đến sợ hãi, rồi cuối cùng trở về tuyệt vọng.

Phong Bạch nhìn khối thi thể đã bị bể nát dưới chân, sau đó cắn nuốt toàn bộ tâm ma của Bích Ngọc. Tâm ma của tu giả Nguyên Anh kỳ, tâm ma bị tham niệm và hận thù bồi bổ quả thật vô cùng mỹ vị. Cuối cùng hắn không chút do dự cắn nuốt nốt Nguyên Thần đã dần trở nên mơ hồ của bà ta.

Lúc này đã không còn tiếng niệm kinh văng vẳng trong đầu, cũng không còn ai nói đi nói lại câu kia nữa.

Phong Bạch thỏa mãn liếm móng vuốt của mình, móng vuốt đã không còn trọn vẹn, thú thân cũng lộ ra xương trắng. Có tâm ma kia bồi bổ thì cho dù hắn biến thành dáng vẻ quái đản xấu xí này cũng vẫn có thể nhanh chóng khôi phục lại, chỉ cần thêm chút thời gian mà thôi.

Có điều cũng không cần đợi quá lâu bởi vì hiện giờ hắn đã không chế được cỗ thần lực kia, dù chưa thể khống chế nó hoàn toàn nhưng ít ra không còn bị hạn chế, bị giam cầm và bị khống chế nữa.

Hắn rất nhớ thúc thúc, đã lâu như vậy rồi mà thúc thúc vẫn chưa đến gặp hắn, có lẽ trong lòng y cũng rất lo lắng.

Chỉ Phong Bạch vẫn quyết định phải hồi phục hoàn toàn mới có thể đi tìm thúc thúc. Y luôn khen hắn trông thật dễ nhìn, hắn không muốn y trông thấy dáng vẻ khó coi của mình, cái dáng vẻ xấu xí không trọn vẹn này.

Phong Bạch cũng không lo lắng không tìm thấy Phong Thiệu, có sức mạnh này giúp cho uy lực của Tụ Thần pháp tăng lên gấp trăm lần. Hiện giờ hắn chỉ cần hơi động thức niệm đã có thể nắm được động tĩnh trong phạm vi trăm dặm xung quanh đây. Chỉ cần có đủ linh lực để chống đỡ, hắn có thể vận Tụ Hồn pháp để thức tảo đi xa gấp trăm ngàn lần… Như vậy đã có thể dễ dàng tìm được thúc thúc.

Có phải thúc thúc đang tìm kiếm hắn khắp nơi không?

Có phải trong lòng thúc thúc cũng đang nóng như lửa đốt hay không?

Phong Bạch chỉ cần nghĩ như vậy thì mong muốn được nhìn thấy Phong Thiệu đã không thể khống chế được nữa, hắn không nhịn được mà lập tức vận Tụ Hồn pháp. Đây là lần đầu tiên hắn chủ động sử dụng sức mạnh thần bí này, uy lực không khác mấy so với hắn tưởng tượng. Phong Bạch cảm thấy toàn thân tràn ngập một cảm giác thoải mái khó nói thành lời, Thần Thức cũng được khôi phục hoàn toàn, thậm chí hắn còn cảm thấy tràn đầy hơn trước khiến cho việc vận công vô cùng nhuần nhuyễn. Thần Thức mạnh mẽ nhanh chóng lan rộng, phạm vi và tốc độ đều tăng gấp trăm ngàn lần bình thường.

Từng tầng, từng tầng,… Phong Bạch thức tảo cực nhanh, bởi vì khí tức của Phong Thiệu rất quen thuộc, cho dù là ma hương trời sinh trên ma thể của y hay khí tức hai người giao thoa nguyên tinh với nhau trong suốt mười năm đều là những thứ Phong Bạch có thể dễ dàng nhận ra được dù đứng cách đó mười dặm.

Không biết đã qua bao nhiêu canh giờ, rốt cuộc Thần Thức đang trải ra của Phong Bạch cũng cảm nhận được khí tức quen thuộc cách xa mấy ngàn dặm, hơi thở thuộc về thúc thúc.

Phong Bạch mừng rỡ như điên, hận sắc thân không thể giống như Thần Thức mà phi nhanh đến chỗ thúc thúc, ôm y vào lòng rồi hôn lên đôi môi ngọt ngào, nói với y rằng hắn rất nhớ y, không muốn phải chia tách khỏi y; rằng hắn đã có thể bảo vệ được thúc thúc.



Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, thế nhưng… Hắn cảm thấy đầu óc mình quay cuồng.

Từ Giác một tay ôm lấy Phong Thiệu đang bất tỉnh, một tay phủ lên mi tâm của y.

Phật châu trải qua hơn trăm ngàn lần tụng kinh Phật pháp thì hiệu quả tinh lọc đã đạt đến thượng giai. Phong Thiệu bị Ma Niệm thừa dịp sơ hở mà len vào, dù không thể lập tức tinh lọc được Tâm Ma nhưng ít ra cũng bảo vệ được pháp thân tuệ mệnh của y không bị ăn mòn cho đến khi y tiến vào linh cảnh Đoán Tâm.

Không ngờ vốn muốn rèn luyện tâm cảnh cho Phong Thiệu, giúp y không bị Ma Niệm quấy nhiễu, nhưng chỉ vì đi rèn luyện tâm cảnh lại khiến y nảy sinh Ma Niệm.

Từ Giác thầm than một tiếng, lại liếc nhìn Phong Thiệu. Hắn vừa kiểm tra cho y, cảm thấy tâm chí của y vẫn vô cùng kiên định mới hơi yên tâm hơn một chút. Bằng không lúc giao cho hắn thì là một đồ nhi tốt đẹp, đến lúc hắn trả về lại là một đồ nhi đã nhập ma, sư tôn của y kiểu gì cũng muốn giết người.

Phản Hư kỳ có thể khống chế tường vân, tốc độ cũng nhanh hơn phi kiếm rất nhiều, nhưng muốn đi từ Ký Châu đến Dương Hạ châu cũng phải mất mấy ngày. Khi Từ Giác đang kích phát Phật châu, miệng nhẹ nhàng niệm chú từ bi hóa giải cho Phong Thiệu thì Thần Thức chợt cảm thấy lạnh lẽo.

Phản Hư kỳ ở Cửu Châu đã là cảnh giới đại năng, ngoại trừ tứ đại tông có đại năng như vậy thì các thế gia và tiểu tông môn khác đều không thể có được. Có điều nếu không phải là Phản Hư thì kẻ nào dám đâm vào phạm phi Thần Thức của hắn, còn bá đạo đến vậy!

Toàn thân Phong Bạch lóe lên ánh sáng vàng kim chói mắt, trong đôi mắt hổ tràn ngập sự ghen tị và phẫn nộ không thôi. Hắn nhìn thấy thúc thúc bị kẻ khác ôm trong ngực! Kẻ kia còn sờ mặt thúc thúc!

Tại sao thúc thúc có thể để kẻ khác động vào như vậy?

Sao y có thể ngủ một cách an lành trong lòng người khác đến vậy!

Thúc thúc không hề lo lắng cho hắn hay sao?

Thúc thúc không đi tìm hắn là bởi vì kẻ này ư?

Trong cảm nhận của thúc thúc, còn có người quan trọng hơn hắn?

Dường như có thứ gì đó đột ngột nổ tung trong cơ thể của Phong Bạch, sự phẫn nộ trước nay chưa từng có lan tràn trong lòng y, bốc cháy ngùn ngụt như những ngọn lửa đỏ thẫm, thiêu đốt toàn bộ thân thể lẫn tâm hồn của hắn.

Không, thúc thúc đã từng nói hắn mới là người thân cận nhất của y, như vậy… Đều do kẻ kia sai!

Không ai có thể cướp đoạt của hắn, thúc thúc là của hắn, chỉ của một mình hắn!

Phải cũng thế, không phải cũng thế!

Phong Bạch đằng đằng sát khí, phát động toàn lực để vận Tụ Hồn pháp, mục tiêu chỉ có một.

Bỗng nhiên, Từ Giác đang thấy khó hiểu thì lập tức cảm nhận được nguy hiểm, hắn đảo Thần Thức kiểm tra theo bản năng.

Có một bóng ma cực đại mang theo khí tức nguy hiểm đang ầm ầm đánh úp từ phía sau hắn với một tốc độ kinh hoàng!

Sắc mặt của Từ Giác đột nhiên đại biến, loại công kích bằng Thần Thức này dù vô hình như một khi trúng chiêu thì tổn thương pháp thân sẽ thảm thiết hơn rất nhiều so với tổn thương sắc thân. Sau khi hắn đột phá Phản Hư đã rất lâu rồi không phải động thủ. Từ Giác nhíu mi, nhanh chóng lấy ra Pháp trượng.

Chỉ là không đợi Từ Giác ra tay, thế công đang hùng hổ tiến đến kia lại bỗng nhiên biến mất vô tung, không để lại bất cứ dấu vết nào.

Hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu, uy hiếp kia cúa tùy ý đánh tới, đến vô ảnh đi vô tung. Hắn nhanh chóng vận thần thức để kiểm tra nhưng đi rất xa cũng không thể tìm ra được bất kì dấu vết nào của đối thủ.

Trong động phủ cách đó mấy ngàn dặm, Phong Bạch vốn đã dự tính hết mọi việc lúc này lại mất đi ý thức, bên cạnh hắn là một lão giả đầu tóc bạc phơ đang mặc một bộ y phục bát quái đồ.

Tác giả có lời muốn nói:※ Tiểu kịch trường

※ Phong Tiểu Bạch: Thúc thúc, ngươi là của ta, ngươi là của ta…

※ Phong Tiểu Thiệu: Ân… A… Tên súc sinh nhà ngươi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau