Phiền Não Của Vị Dẫn Đường Vạn Nhân Mê
Chương 55: Năm tháng vừa đúng lúc (Hoàn)
Chuyện Tony cùng Wells kết hợp, tuy Tony chưa chủ động tỏ rõ, mà Tề Lý Cách từ lâu đã nhìn thấu hồng trần lại một mực quan sát, không buông tha bất kỳ một chút dấu vết nào.
Cằm Tề Lý Cách đè lên Mập Mạp ngủ gà ngủ gật, lười nhát nằm úp sấp ở trên ghế sofa, nhìn Tony chăm chỉ làm việc.
"Tony tiên sinh, ngài..."
"Làm sao vậy?"
"Chỗ này." Tề Lý Cách chìa tay chỉ cổ của y.
Tony theo phản xạ mà giơ tay che kín cổ, nhưng lập tức lại nghĩ lại, sáng hôm nay y mới đã kiểm tra, trên cổ cũng không có bất kỳ dấu hôn nào hết.
Y ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tề Lý Cách híp mắt, vẻ mặt đắc ý khi tóm được điểm yếu của y, muốn nói là tiện bao nhiêu thì có đủ bấy nhiêu.
"Nếu ngài rỗi rãnh không chuyện gì làm, vậy mời ngài đi quét dọn phòng bồi dưỡng đi, tiền lương công ty cho ngài cũng không phải để ngài mỗi ngày đến nằm bò trên ghế sofa, ngài coi ngài là linh vật sao? Xin lỗi, không ai cần linh vật vừa làm biếng vừa ở dơ giống như ngài."
Tề Lý Cách mới là mặc kệ y, dùng biểu tình doge cười nói: "Tony tiên sinh, ngài đỏ mặt."
"Bị ngài chọc giận."
"Rõ ràng là đang suy nghĩ chuyện đen tối, xấu xa gì đó mà..." Tề Lý Cách nói đến đây, không nhịn được cười ha ha. Cậu xoay người lại ôm Mập Mạp, lắc lư đôi chân dài.
"Thật tốt nha... Hiện tại cậu cũng xác định rồi, cảm thấy hoàn thành biết bao nhiêu là việc." Tề Lý Cách giơ Mập Mạp lên quơ quơ. Mập Mạp mơ mơ màng màng mở mắt ra, uốn éo vài cái.
"Mập Mạp, tao thật là cao hứng, tao và Tony đều có bạn lữ . Mày cũng có, Mèo Nhỏ cũng có, tất cả mọi người đều có bầu bạn."
Tony ngồi ở chỗ kia im lặng nghe cậu nói một mình, không nhịn được cũng nhếch miệng nở nụ cười.
Thời gian qua nhanh, từ lần đầu tiên Tề Lý Cách gặp mặt Trần Tân cho tới nay, cũng vừa qua thời gian hai tháng.
"Tề tiên sinh, làm việc mau!"
Trần Tân đứng ở trước huyền quan nhìn Tề Lý Cách chậm rì rì cài nút áo, thúc dục hết lần này đến lần khác.
"Mười giờ rưỡi phải đến bệnh viện, mà chiếu theo tốc độ này của em, chúng ta mười giờ ba mươi hai phút mới có thể đến."
"Anh nếu đứng ở nơi đó hối thúc em, còn không bằng giúp em tìm đôi tất..." Tề Lý Cách vừa cài nút áo, vừa ngó dáo dác tìm: "Bàn Tân, anh nhìn thấy đôi tất của em không? Vừa nãy vẫn còn ở nơi này..."
Trần Tân không chịu được dáng vẻ ngớ ngẩn của cậu, đi tới lôi ra đôi tất từ dưới mông cậu, quỳ xuống đưa mang vào cho hắn. Mang xong tất, Trần Tân liền đẩy tay cậu ra, cài lại nút áo cài lung ta lung tung một lần nữa.
Tề Lý Cách nhìn vẻ mặt Trần Tân muốn tức giận lại muốn yêu thương của anh, thực sự yêu thích vô cùng, không nhịn được hôn Trần Tân một cái, sau đó nằm nhoài trên lưng Trần Tân để Trần Tân cõng cậu đi.
Hôm nay là ngày mà Tề Lý Cách dỡ bỏ bộ kim loại bảo vệ ở trên đùi chỗ gãy xương, hẹn sáng sớm đến bệnh viện.
Tối hôm qua hai người phóng đãng đến hơn nửa đêm, Tề Lý Cách mệt đến mức sáng sớm kêu làm sao cũng không tỉnh nổi, Trần Tân tuy rằng vội vã muốn làm cho cậu tỉnh ngủ, nhưng nhìn dáng vẻ ngủ say sưa ngon lành của cậu, rồi lại không nỡ.
Cuối cùng sắp không còn kịp rồi, Trần Tân mới không nhịn được cù lét để đánh thức cậu dậy.
Thời gian bị Tề Lý Cách dây thun, khi đến bệnh viện đã muộn ba mươi giây, Trần Tân lại có chút mất tinh thần. Nhưng hôm nay là ngày nghỉ, người trong bệnh viện đăng ký không ít, bọn họ đã đến muộn ba mươi giây hiển nhiên là một chút ảnh hưởng cũng không có.
"Có cái gì mà mất tinh thần chứ ? Nhiều người như vậy."
"Em không hiểu." Trần Tân kéo tay Tề Lý Cách .
"Cũng phải."
Tề Lý Cách tuy rằng là bạn lữ hoàn toàn tương dung với Trần Tân, mà hai bên cũng có lúc không hiểu logic của đối phương. Cậu gật gật đầu, tiến đến bên tai Trần Tân nói: "Thế nhưng em hiểu một chuyện, chính là em hôn nhẹ anh, anh sẽ không mất tinh thần nữa. Có đúng không?"
Trần Tân mất tinh thần gật gật đầu.
Tề Lý Cách hôn lên mặt anh một chút, liền chọc chọc mặt của anh. Anh vốn còn đang muốn mất tinh thần thêm chút nữa, nhưng vẫn là khắc chế không được mà nở nụ cười.
"Còn mất tinh thần sao?"
"Em nói xem?"
Hai người ngồi ở khu vực chờ thản nhiên nói chuyện phiếm, một hồi, đến phiên số thứ tự của Tề Lý Cách. Tề Lý Cách muốn đứng lên, mà Trần Tân đè lại vai cậu, không cho cậu đứng.
"Làm sao vậy... Này!"
Trần Tân dưới ánh mắt mọi người, một phát ôm cậu lên, cậu cảm thấy xấu hổ, nhưng vừa muốn cười, không nhịn được vừa cười ha ha vừa che mặt để Trần Tân ôm cậu vào trong phòng khám bệnh.
" Bạn bè mà Tề tiên sinh lần trước nói đến chính là vị tiên sinh này chứ hả?"
Bác sĩ vẫn là bác sĩ lần trước lúc mà tái khám Tề Lý Cách, vừa mới nhìn thấy hình ảnh hai người đi vào, không nhịn được hỏi han.
Tề Lý Cách nhớ tới lần trước bác sĩ hỏi về chuyện chiếc nhẫn, cậu ngồi ở trên ghế để Trần Tân cuộn ống quần cho cậu, đỏ mặt, vừa thẹn thùng vừa đắc ý mà gật đầu.
Bác sĩ cởi ra bộ kim loại trên đùi Tề Lý Cách, lúc này chân Tề Lý Cách đã không có khác gì với hai tháng trước, tuy rằng trắng xanh như bệnh trạng, nhưng ít ra là hoàn hảo không sứt mẻ.
"Hai tháng này chăm sóc không tệ, phục hồi rất tốt."
"Vậy sau này có thể đi đường ngay thẳng rồi?" Trần Tân hỏi.
"Không thành vấn đề, muốn đi sao thì đi như vậy."
Trần Tân đẩy đẩy Tề Lý Cách : "Có nghe không, sau này đi đường thẳng chút, chân của em không có tàn phế."
"Biết rồi, đi không thẳng anh liền muốn cho em tàn phế."
Bác sĩ ở bên cạnh thu dọn đồ đạc vốn là còn đang cảm thán đôi tình nhân nhỏ này tình cảm thật tốt, nhưng sau khi nghe thấy lại cảm thấy hình như có gì đó sai sai ...
Sau khi gò bó trên chân Tề Lý Cách được tháo xuống, liền đi làm kiểm tra, ước chừng đến mười một giờ rưỡi rời khỏi bệnh viện. Cậu đã gần hai tháng không dùng chân mình để đi bộ, toàn dựa cả vào tinh thần lực để điều khiển cơ giáp. Lúc này có thể lại dùng chân mình đi khắp nơi, vui vẻ lượn vòng đủ kiểu đủ dáng quanh Trần Tân.
"Bàn Tân! Anh nhìn em! Tẩu vị phong tao!" Tề Lý Cách vừa cười ha ha vừa xà nẹo, một chút ở phía trước Trần Tân, một chút lại ở phía sau Trần Tân, còn lén vỗ mông Trần Tân.
Trần Tân không thể nhịn được nữa, một phát bắt được móng heo của cậu, quát: "Ở nhà đã đủ lẳng lơ rồi, ở bên ngoài cũng lẳng lơ là chê anh làm không đủ sao?"
Vì vậy tại dưới ánh mắt mập mờ của người qua đường, Tề Lý Cách để Trần Tân nắm lấy, đỏ mặt cúi đầu bé ngoan đi ở bên cạnh Trần Tân.
"Sau này còn ngoan hay không?"
"Ngoan..."
" Đi đường còn uốn éo hay không?"
"Không uốn éo..."
"Ăn kem ốc quế hay không?"
"Ăn!" Tề Lý Cách trong nháy mắt ngẩng đầu lên.
Trần Tân mua kem ốc quế sô cô la cho Tề Lý Cách tại công viên gần bệnh viện, lại trả thêm một ít tiền, muốn chủ tiệm để cho anh tự mình làm, anh tỉ mỉ làm một cây kem ốc quế hình xoắn ốc hoàn mỹ, cây kem tinh chuẩn dựa theo tỉ lệ tăng lên từng tầng, hơn nữa từng lớp vô cùng thẳng, cùng mấy cây kem ốc quế xiêu vẹo của chủ tiệm bán bên cạnh hoàn toàn không là cùng một đẳng cấp mà.
"Nghiêm túc ăn, liếm từng tầng một." Trần Tân có chút đắc ý, đem kem ốc quế đưa cho Tề Lý Cách ngồi chờ trên băng ghế dài tại công viên.
Tề Lý Cách ngốc ngốc nhận lấy kem ốc quế hoàn mỹ, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng một ngụm lớn cắn mất chóp nhọn hình xoắn ốc hoàn mỹ nhất, ăn đến mỗi miệng đầy kem sô cô la.
"Em..." Trần Tân nhìn mà thật muốn đánh cậu, mà lại không thể đánh cậu, cuối cùng cắn răng nghiến lợi đoạt lấy kem ốc quế của cậu, tàn nhẫn mà cũng cắn mất một ngụm.
Một cây kem ốc quế không nhiều lắm, hai người mỗi người một ngụm, Tề Lý Cách lại liếm cái mấy cái, cũng chỉ còn sót lại phân nửa vỏ bánh bên ngoài.
Tề Lý Cách ngậm lấy vỏ bánh, dùng chút đuôi nhọn của vỏ bánh còn dư lại chọc vào mặt Trần Tân. Trần Tân nhìn bộ dáng cậu vừa ngốc vừa thích chọc người như vậy, thật lòng yêu thích, đỡ đầu của cậu, há mồm cắn vào phần đuôi nhọn của vỏ bánh, thuận thế mà hôn xuống.
Một phút sau, hai người đỏ mặt tách ra.
"Bàn Tân."
"Làm sao vậy?" Trần Tân cầm khăn tay lau mặt cho Tề Lý Cách.
Tề Lý Cách dùng mặt chà chà vào khăn tay, nói : "Chiếc nhẫn này cũng nên trả lại anh ..."
Cậu nói chính là bộ cơ giáp được thiết kế kiểu phục sức mà sau khi chân cậu bị thương Trần Tân cho cậu mang, cậu luôn luôn đeo nó trên tay. Lúc này chân cậu khỏi rồi, coi như cậu muốn giữ lại, loại vũ khí quân đội này đương nhiên cũng phải trả lại cho Trần Tân.
Tay phải Trần Tân cầm khăn tay nhét vào trong túi, vươn tay trái ra nhận.
Tề Lý Cách tay trái cầm nhẫn, tay phải cũng để vào túi quần của mình.
"Bé ngoan..."
"Bàn Tân..."
Ngay khoảng khắc mà Tề Lý Cách giao nhẫn cơ giáp trên tay cho Trần Tân, hai người đồng thời lấy tay phải từ trong túi quần ra, trên tay cùng lúc đều có thêm một chiếc nhẫn.
"..."
Hai người đồng thời đều cầm một chiếc nhẫn còn chưa là gì, trọng điểm là cả hai chiếc nhẫn kia còn giống nhau y chang.
"Trần tiên sinh, ngài đây là dự định làm gì?"
"Anh mới là muốn hỏi em, Tề tiên sinh, em đột nhiên lấy nhẫn ra là muốn làm gì?"
"Đương nhiên là cầu hôn anh!"
"Thật trùng hợp, anh cũng vậy."
Hai người nói xong, cũng không biết nên cười hay là nên khóc, lẳng lặng mà ngồi trên ghế dài.
Bọn họ ai cũng không nói, ngồi một hồi, sau đó không hẹn mà lại cùng nhau bật cười.
Tề Lý Cách hỏi: "Anh mua khi nào vậy, em cũng không biết!"
"Việc này làm sao có thể để em biết được? Đây là mua hôm bữa mà sau khi mình kết hợp."
"Thật trùng hợp, em cũng vậy!"
Nói xong, hai người lại ôm bụng cười một trận.
" Cho nên chúng ta bây giờ có bốn chiếc nhẫn giống nhau như đúc?"
Trần Tân gật đầu.
Tề Lý Cách đưa qua nhẫn trên tay Trần Tân, nhìn một chút, lại suy nghĩ một chút, tiếp tục lại nở nụ cười. Cậu nói: "Vậy thì tốt quá, anh thích đối xứng, chúng ta một người mang hai cái, một tay một cái! Thật tốt!"
Trần Tân còn không nghĩ tới đây, nghe Tề Lý Cách vừa nói như thế, nhất thời cũng cảm thấy việc trùng hợp này thực sự quá mức hoàn mỹ.
"Vậy chúng ta làm lại một lần nữa, lần này em nói trước, không cho phép anh giành với em..."
"Anh nói trước!"
"Bàn Tân hiểu rõ em nhất! Bàn Tân của em đều để cho em nói trước! Anh không cho em nói trước, anh là Bàn Tân của người ta!"
Người yêu đều nói như thế, Trần Tân cho dù có chút không cam lòng, nhưng vẫn là đồng ý.
Tề Lý Cách thanh thanh cuống họng, thu lại nụ cười trên khuôn mặt, vẻ mặt nghiêm túc.
Ánh sáng giữa trưa ngày hôm nay rất vừa vặn, mặc dù sáng, nhưng cũng không chói mắt.
Ánh sáng chiếu lên người Tề Lý Cách , ngay cả mái tóc màu đen của cậu đều phản xạ hào quang nhàn nhạt, tại trong mắt Trần Tân, cậu lúc này còn tuấn mỹ hơn so với bất kỳ khoảnh khắc nào.
Cậu dắt tay Trần Tân. Cúi đầu thành kính hôn một cái, tiếp tục hơi nâng đầu lên, từ dưới lên trên mà nhìn Trần Tân.
" Trần tiên sinh thân ái, không biết ngài có bằng lòng trở thành người mà Tề Lý Cách yêu thương nhất trong suốt cuộc đời này hay không?"
"Đã từ lâu rồi, Tề tiên sinh yêu dấu của anh."
Năm tháng vừa đúng lúc, chính là sự khởi đầu thích hợp để bên nhau trọn đời.
Cằm Tề Lý Cách đè lên Mập Mạp ngủ gà ngủ gật, lười nhát nằm úp sấp ở trên ghế sofa, nhìn Tony chăm chỉ làm việc.
"Tony tiên sinh, ngài..."
"Làm sao vậy?"
"Chỗ này." Tề Lý Cách chìa tay chỉ cổ của y.
Tony theo phản xạ mà giơ tay che kín cổ, nhưng lập tức lại nghĩ lại, sáng hôm nay y mới đã kiểm tra, trên cổ cũng không có bất kỳ dấu hôn nào hết.
Y ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tề Lý Cách híp mắt, vẻ mặt đắc ý khi tóm được điểm yếu của y, muốn nói là tiện bao nhiêu thì có đủ bấy nhiêu.
"Nếu ngài rỗi rãnh không chuyện gì làm, vậy mời ngài đi quét dọn phòng bồi dưỡng đi, tiền lương công ty cho ngài cũng không phải để ngài mỗi ngày đến nằm bò trên ghế sofa, ngài coi ngài là linh vật sao? Xin lỗi, không ai cần linh vật vừa làm biếng vừa ở dơ giống như ngài."
Tề Lý Cách mới là mặc kệ y, dùng biểu tình doge cười nói: "Tony tiên sinh, ngài đỏ mặt."
"Bị ngài chọc giận."
"Rõ ràng là đang suy nghĩ chuyện đen tối, xấu xa gì đó mà..." Tề Lý Cách nói đến đây, không nhịn được cười ha ha. Cậu xoay người lại ôm Mập Mạp, lắc lư đôi chân dài.
"Thật tốt nha... Hiện tại cậu cũng xác định rồi, cảm thấy hoàn thành biết bao nhiêu là việc." Tề Lý Cách giơ Mập Mạp lên quơ quơ. Mập Mạp mơ mơ màng màng mở mắt ra, uốn éo vài cái.
"Mập Mạp, tao thật là cao hứng, tao và Tony đều có bạn lữ . Mày cũng có, Mèo Nhỏ cũng có, tất cả mọi người đều có bầu bạn."
Tony ngồi ở chỗ kia im lặng nghe cậu nói một mình, không nhịn được cũng nhếch miệng nở nụ cười.
Thời gian qua nhanh, từ lần đầu tiên Tề Lý Cách gặp mặt Trần Tân cho tới nay, cũng vừa qua thời gian hai tháng.
"Tề tiên sinh, làm việc mau!"
Trần Tân đứng ở trước huyền quan nhìn Tề Lý Cách chậm rì rì cài nút áo, thúc dục hết lần này đến lần khác.
"Mười giờ rưỡi phải đến bệnh viện, mà chiếu theo tốc độ này của em, chúng ta mười giờ ba mươi hai phút mới có thể đến."
"Anh nếu đứng ở nơi đó hối thúc em, còn không bằng giúp em tìm đôi tất..." Tề Lý Cách vừa cài nút áo, vừa ngó dáo dác tìm: "Bàn Tân, anh nhìn thấy đôi tất của em không? Vừa nãy vẫn còn ở nơi này..."
Trần Tân không chịu được dáng vẻ ngớ ngẩn của cậu, đi tới lôi ra đôi tất từ dưới mông cậu, quỳ xuống đưa mang vào cho hắn. Mang xong tất, Trần Tân liền đẩy tay cậu ra, cài lại nút áo cài lung ta lung tung một lần nữa.
Tề Lý Cách nhìn vẻ mặt Trần Tân muốn tức giận lại muốn yêu thương của anh, thực sự yêu thích vô cùng, không nhịn được hôn Trần Tân một cái, sau đó nằm nhoài trên lưng Trần Tân để Trần Tân cõng cậu đi.
Hôm nay là ngày mà Tề Lý Cách dỡ bỏ bộ kim loại bảo vệ ở trên đùi chỗ gãy xương, hẹn sáng sớm đến bệnh viện.
Tối hôm qua hai người phóng đãng đến hơn nửa đêm, Tề Lý Cách mệt đến mức sáng sớm kêu làm sao cũng không tỉnh nổi, Trần Tân tuy rằng vội vã muốn làm cho cậu tỉnh ngủ, nhưng nhìn dáng vẻ ngủ say sưa ngon lành của cậu, rồi lại không nỡ.
Cuối cùng sắp không còn kịp rồi, Trần Tân mới không nhịn được cù lét để đánh thức cậu dậy.
Thời gian bị Tề Lý Cách dây thun, khi đến bệnh viện đã muộn ba mươi giây, Trần Tân lại có chút mất tinh thần. Nhưng hôm nay là ngày nghỉ, người trong bệnh viện đăng ký không ít, bọn họ đã đến muộn ba mươi giây hiển nhiên là một chút ảnh hưởng cũng không có.
"Có cái gì mà mất tinh thần chứ ? Nhiều người như vậy."
"Em không hiểu." Trần Tân kéo tay Tề Lý Cách .
"Cũng phải."
Tề Lý Cách tuy rằng là bạn lữ hoàn toàn tương dung với Trần Tân, mà hai bên cũng có lúc không hiểu logic của đối phương. Cậu gật gật đầu, tiến đến bên tai Trần Tân nói: "Thế nhưng em hiểu một chuyện, chính là em hôn nhẹ anh, anh sẽ không mất tinh thần nữa. Có đúng không?"
Trần Tân mất tinh thần gật gật đầu.
Tề Lý Cách hôn lên mặt anh một chút, liền chọc chọc mặt của anh. Anh vốn còn đang muốn mất tinh thần thêm chút nữa, nhưng vẫn là khắc chế không được mà nở nụ cười.
"Còn mất tinh thần sao?"
"Em nói xem?"
Hai người ngồi ở khu vực chờ thản nhiên nói chuyện phiếm, một hồi, đến phiên số thứ tự của Tề Lý Cách. Tề Lý Cách muốn đứng lên, mà Trần Tân đè lại vai cậu, không cho cậu đứng.
"Làm sao vậy... Này!"
Trần Tân dưới ánh mắt mọi người, một phát ôm cậu lên, cậu cảm thấy xấu hổ, nhưng vừa muốn cười, không nhịn được vừa cười ha ha vừa che mặt để Trần Tân ôm cậu vào trong phòng khám bệnh.
" Bạn bè mà Tề tiên sinh lần trước nói đến chính là vị tiên sinh này chứ hả?"
Bác sĩ vẫn là bác sĩ lần trước lúc mà tái khám Tề Lý Cách, vừa mới nhìn thấy hình ảnh hai người đi vào, không nhịn được hỏi han.
Tề Lý Cách nhớ tới lần trước bác sĩ hỏi về chuyện chiếc nhẫn, cậu ngồi ở trên ghế để Trần Tân cuộn ống quần cho cậu, đỏ mặt, vừa thẹn thùng vừa đắc ý mà gật đầu.
Bác sĩ cởi ra bộ kim loại trên đùi Tề Lý Cách, lúc này chân Tề Lý Cách đã không có khác gì với hai tháng trước, tuy rằng trắng xanh như bệnh trạng, nhưng ít ra là hoàn hảo không sứt mẻ.
"Hai tháng này chăm sóc không tệ, phục hồi rất tốt."
"Vậy sau này có thể đi đường ngay thẳng rồi?" Trần Tân hỏi.
"Không thành vấn đề, muốn đi sao thì đi như vậy."
Trần Tân đẩy đẩy Tề Lý Cách : "Có nghe không, sau này đi đường thẳng chút, chân của em không có tàn phế."
"Biết rồi, đi không thẳng anh liền muốn cho em tàn phế."
Bác sĩ ở bên cạnh thu dọn đồ đạc vốn là còn đang cảm thán đôi tình nhân nhỏ này tình cảm thật tốt, nhưng sau khi nghe thấy lại cảm thấy hình như có gì đó sai sai ...
Sau khi gò bó trên chân Tề Lý Cách được tháo xuống, liền đi làm kiểm tra, ước chừng đến mười một giờ rưỡi rời khỏi bệnh viện. Cậu đã gần hai tháng không dùng chân mình để đi bộ, toàn dựa cả vào tinh thần lực để điều khiển cơ giáp. Lúc này có thể lại dùng chân mình đi khắp nơi, vui vẻ lượn vòng đủ kiểu đủ dáng quanh Trần Tân.
"Bàn Tân! Anh nhìn em! Tẩu vị phong tao!" Tề Lý Cách vừa cười ha ha vừa xà nẹo, một chút ở phía trước Trần Tân, một chút lại ở phía sau Trần Tân, còn lén vỗ mông Trần Tân.
Trần Tân không thể nhịn được nữa, một phát bắt được móng heo của cậu, quát: "Ở nhà đã đủ lẳng lơ rồi, ở bên ngoài cũng lẳng lơ là chê anh làm không đủ sao?"
Vì vậy tại dưới ánh mắt mập mờ của người qua đường, Tề Lý Cách để Trần Tân nắm lấy, đỏ mặt cúi đầu bé ngoan đi ở bên cạnh Trần Tân.
"Sau này còn ngoan hay không?"
"Ngoan..."
" Đi đường còn uốn éo hay không?"
"Không uốn éo..."
"Ăn kem ốc quế hay không?"
"Ăn!" Tề Lý Cách trong nháy mắt ngẩng đầu lên.
Trần Tân mua kem ốc quế sô cô la cho Tề Lý Cách tại công viên gần bệnh viện, lại trả thêm một ít tiền, muốn chủ tiệm để cho anh tự mình làm, anh tỉ mỉ làm một cây kem ốc quế hình xoắn ốc hoàn mỹ, cây kem tinh chuẩn dựa theo tỉ lệ tăng lên từng tầng, hơn nữa từng lớp vô cùng thẳng, cùng mấy cây kem ốc quế xiêu vẹo của chủ tiệm bán bên cạnh hoàn toàn không là cùng một đẳng cấp mà.
"Nghiêm túc ăn, liếm từng tầng một." Trần Tân có chút đắc ý, đem kem ốc quế đưa cho Tề Lý Cách ngồi chờ trên băng ghế dài tại công viên.
Tề Lý Cách ngốc ngốc nhận lấy kem ốc quế hoàn mỹ, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng một ngụm lớn cắn mất chóp nhọn hình xoắn ốc hoàn mỹ nhất, ăn đến mỗi miệng đầy kem sô cô la.
"Em..." Trần Tân nhìn mà thật muốn đánh cậu, mà lại không thể đánh cậu, cuối cùng cắn răng nghiến lợi đoạt lấy kem ốc quế của cậu, tàn nhẫn mà cũng cắn mất một ngụm.
Một cây kem ốc quế không nhiều lắm, hai người mỗi người một ngụm, Tề Lý Cách lại liếm cái mấy cái, cũng chỉ còn sót lại phân nửa vỏ bánh bên ngoài.
Tề Lý Cách ngậm lấy vỏ bánh, dùng chút đuôi nhọn của vỏ bánh còn dư lại chọc vào mặt Trần Tân. Trần Tân nhìn bộ dáng cậu vừa ngốc vừa thích chọc người như vậy, thật lòng yêu thích, đỡ đầu của cậu, há mồm cắn vào phần đuôi nhọn của vỏ bánh, thuận thế mà hôn xuống.
Một phút sau, hai người đỏ mặt tách ra.
"Bàn Tân."
"Làm sao vậy?" Trần Tân cầm khăn tay lau mặt cho Tề Lý Cách.
Tề Lý Cách dùng mặt chà chà vào khăn tay, nói : "Chiếc nhẫn này cũng nên trả lại anh ..."
Cậu nói chính là bộ cơ giáp được thiết kế kiểu phục sức mà sau khi chân cậu bị thương Trần Tân cho cậu mang, cậu luôn luôn đeo nó trên tay. Lúc này chân cậu khỏi rồi, coi như cậu muốn giữ lại, loại vũ khí quân đội này đương nhiên cũng phải trả lại cho Trần Tân.
Tay phải Trần Tân cầm khăn tay nhét vào trong túi, vươn tay trái ra nhận.
Tề Lý Cách tay trái cầm nhẫn, tay phải cũng để vào túi quần của mình.
"Bé ngoan..."
"Bàn Tân..."
Ngay khoảng khắc mà Tề Lý Cách giao nhẫn cơ giáp trên tay cho Trần Tân, hai người đồng thời lấy tay phải từ trong túi quần ra, trên tay cùng lúc đều có thêm một chiếc nhẫn.
"..."
Hai người đồng thời đều cầm một chiếc nhẫn còn chưa là gì, trọng điểm là cả hai chiếc nhẫn kia còn giống nhau y chang.
"Trần tiên sinh, ngài đây là dự định làm gì?"
"Anh mới là muốn hỏi em, Tề tiên sinh, em đột nhiên lấy nhẫn ra là muốn làm gì?"
"Đương nhiên là cầu hôn anh!"
"Thật trùng hợp, anh cũng vậy."
Hai người nói xong, cũng không biết nên cười hay là nên khóc, lẳng lặng mà ngồi trên ghế dài.
Bọn họ ai cũng không nói, ngồi một hồi, sau đó không hẹn mà lại cùng nhau bật cười.
Tề Lý Cách hỏi: "Anh mua khi nào vậy, em cũng không biết!"
"Việc này làm sao có thể để em biết được? Đây là mua hôm bữa mà sau khi mình kết hợp."
"Thật trùng hợp, em cũng vậy!"
Nói xong, hai người lại ôm bụng cười một trận.
" Cho nên chúng ta bây giờ có bốn chiếc nhẫn giống nhau như đúc?"
Trần Tân gật đầu.
Tề Lý Cách đưa qua nhẫn trên tay Trần Tân, nhìn một chút, lại suy nghĩ một chút, tiếp tục lại nở nụ cười. Cậu nói: "Vậy thì tốt quá, anh thích đối xứng, chúng ta một người mang hai cái, một tay một cái! Thật tốt!"
Trần Tân còn không nghĩ tới đây, nghe Tề Lý Cách vừa nói như thế, nhất thời cũng cảm thấy việc trùng hợp này thực sự quá mức hoàn mỹ.
"Vậy chúng ta làm lại một lần nữa, lần này em nói trước, không cho phép anh giành với em..."
"Anh nói trước!"
"Bàn Tân hiểu rõ em nhất! Bàn Tân của em đều để cho em nói trước! Anh không cho em nói trước, anh là Bàn Tân của người ta!"
Người yêu đều nói như thế, Trần Tân cho dù có chút không cam lòng, nhưng vẫn là đồng ý.
Tề Lý Cách thanh thanh cuống họng, thu lại nụ cười trên khuôn mặt, vẻ mặt nghiêm túc.
Ánh sáng giữa trưa ngày hôm nay rất vừa vặn, mặc dù sáng, nhưng cũng không chói mắt.
Ánh sáng chiếu lên người Tề Lý Cách , ngay cả mái tóc màu đen của cậu đều phản xạ hào quang nhàn nhạt, tại trong mắt Trần Tân, cậu lúc này còn tuấn mỹ hơn so với bất kỳ khoảnh khắc nào.
Cậu dắt tay Trần Tân. Cúi đầu thành kính hôn một cái, tiếp tục hơi nâng đầu lên, từ dưới lên trên mà nhìn Trần Tân.
" Trần tiên sinh thân ái, không biết ngài có bằng lòng trở thành người mà Tề Lý Cách yêu thương nhất trong suốt cuộc đời này hay không?"
"Đã từ lâu rồi, Tề tiên sinh yêu dấu của anh."
Năm tháng vừa đúng lúc, chính là sự khởi đầu thích hợp để bên nhau trọn đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất