Phong Diệp Nhất Thu

Chương 7: Cùng thuyền (1)

Trước Sau
Edit by An Nhiên

Diệp Nghi Bân đi vào mỏm hoa Tử Yến, sắc trời trong vắt, sóng gợn khắp mặt hồ, vài cành liễu rủ la đà đã chuyển sang màu vàng. Hai ba con thuyền tre nhỏ neo cạnh bờ, mây yên ắng, nước nhẹ nhàng, nhưng bốn bề vắng lặng.

Trường vốn là gặp hồ mà xây, nơi này tuy có chỗ cập bờ nhưng lại không dùng làm nơi đưa đò. Mấy con thuyền nhỏ cũng chỉ khi nào nhàn hạ mới đi ra đảo nhỏ giữa hồ ngắm cảnh, lên đình Thúy Sơn hóng gió. Vì vậy vẫn luôn thanh tĩnh ít người.

Diệp Nghi Bân ở bên hồ chờ đợi. Trường mỗi tháng được nghỉ hai ngày, hôm nay chính là ngày nghỉ, các lão sư đệ tử đều đã đi ra ngoài, không về thăm nhà thì cũng đi chơi... Hôm qua Nguyên Phong bảo đến đây, sẽ không đến mức quên mất rồi chứ?

Đang suy nghĩ, một giọng nói từ phía sau truyền đến: "Ta còn tưởng rằng tiên sinh sẽ không tới."

Diệp Nghi Bân đang đưa lưng về phía hồ, nghe tiếng bị giật mình, vội vàng quay người lại. Nguyên Phong đi ra từ trong khoang thuyền, đứng ở mũi thuyền chăm chú nhìn y, trong mắt thoáng hiện nét vui mừng.

Tim Diệp Nghi Bân đập mạnh, lấy lại bình tĩnh: "Ngươi đã có thắc mắc, ta đương nhiên sẽ tận lực giải đáp. Ngươi đọc sách gì? Khó hiểu ở đâu?"

Nguyên Phong lại vươn tay về phía hắn: "Qua đây rồi nói."

Diệp Nghi Bân do dự, bất động.

Nguyên Phong mỉm cười: "Tiên sinh sợ ta mưu tính làm hại, sẽ đẩy tiên sinh xuống hồ?"

Diệp Nghi Bân bất đắc dĩ bước lên thuyền, nhưng không đón tay hắn.

Nguyên Phong thấy thế cũng không lùi lại, ngược lại đỡ cánh tay y, đợi y đứng vững mới tháo dây neo thuyền. Thuyền theo sóng thong thả rời bờ.

Nguyên Phong cuộn lại màn trúc hai bên, chỉ để lại mái trúc phía trên, trên thuyền bốn phía đều trống, xung quanh lập tức sáng sủa. Hắn dặn Diệp Nghi Bân ngồi xuống, cầm sào trúc chống mấy lượt. Thuyền nhỏ trôi đi làm dạt mấy chiếc lá thu, hai ba bông hoa rơi trên mặt hồ.

Cách bờ chừng mười trượng Nguyên Phong mới thu sào lại, ngồi xuống cạnh Diệp Nghi Bân, nhìn qua sóng hồ mênh mông.

Hai người cùng nhau ngồi trên thuyền, trầm mặc không nói. Thuyền nhỏ theo dòng chầm chậm trôi ra giữa hồ.

Yên tĩnh thật lâu, Diệp Nghi Bân mấy lần muốn mở miệng, thoáng do dự rồi lại đè xuống. Y nghiêng mắt nhìn về phía Nguyên Phong bên cạnh.

Nguyên Phong cũng đang nhìn y. Thấy y thu hồi ánh mắt lại nhìn y chăm chú một lát mới dời qua chỗ khác.

Diệp Nghi Bân trong lúc không được tự nhiên lại có một tia hy vọng khác thường, dường như hy vọng khoảng im lặng này lâu hơn một chút. Y không dám lại nhìn Nguyên Phong, ánh mắt hướng ra dãy núi xa xa, ngắm trời xanh quang đãng một hồi lại chuyển tới mặt nước trước mắt.

Sóng nước trong veo, có thể thấy vài con cá bơi gần thuyền, vươn tay là với tới. Diệp Nghi Bân nhịn không được khẽ thò tay vào nước, cá nhỏ rất nhát, thân cá xanh đen quẫy một cái rồi biến mất.

"Dùng cái này." Nguyên Phong bên cạnh nói. Diệp Nghi Bân nhìn sang, thấy trong tay hắn không biết từ khi nào có một bao thức ăn cho cá.

Thức ăn rơi xuống hồ lập tức dẫn tới một đàn cá vây quanh thuyền, tranh nhau giành ăn, thỉnh thoảng làm tung tóe bọt nước, âm thanh "Ào Ào" không dứt.

Phần lớn cá màu xanh đen, thỉnh thoảng có vài con đuôi màu sáng rất đẹp."Ngươi xem kìa..." Nguyên Phong chỉ tay, đó là một con cá chép đuôi đỏ, thân cá to khỏe, bơi giữa bầy há mồm giành ăn, vô cùng hút mắt. Y ném thêm một ít, cá đuôi đỏ muốn quay đầu lại nhưng lại bị cá khác giành ăn hết, tức giận hất đuôi, lại vung lên một khoảnh bọt nước.

Hai người đều không khỏi phì cười. Diệp Nghi Bân chợt thấy một con cá đuôi trắng bơi tới, vội vàng chỉ vào, gọi Nguyên Phong: "Mau nhìn!"

Cá trắng bơi cả buổi cũng không giành được thức ăn. Diệp Nghi Bân rải rất nhiều nhưng nó còn nhỏ, chưa đủ sức, luôn bị bầy cá vượt lên nuốt trước. Cá trắng dường như thất vọng, dần dần bơi đi xa.

"Ai..." Diệp Nghi Bân có chút gấp, lại ném thêm một ít.

Nguyên Phong chìa tay: "Đưa ta."

Diệp Nghi Bân vừa đưa bao thức ăn cho hắn vừa nhìn ra xa, ngữ khí có chút thất lạc: "Nó đi rồi, sợ là không kịp..."

"Kịp!" Nguyên Phong nói, lấy một vốc lớn ném qua chỗ cá trắng, rơi đúng bên miệng nó. Cá há miệng, thuận thế nuốt vào.

Nguyên Phong lại ném thêm hai lượt, đều bị nó ăn hết. Cá trắng nhỏ được ăn, mừng rỡ quay đầu bơi trở lại.

Diệp Nghi Bân thấy mà vui vẻ, đồng thời kinh ngạc hắn ném rất chuẩn, không khỏi nói: "Chẳng trách hồi đó ngươi bắn tên, mũi nào cũng trúng."

Mặt Nguyên Phong chợt thoáng đỏ, chẳng những không đắc ý mà còn như quẫn bách: "Đừng nói nữa... Vốn định bắn trúng hết, cuối cùng một mũi lại lệch hồng tâm..."

Diệp Nghi Bân thầm nghĩ thỉnh thoảng có lệch cũng bình thường, hà tất phải trách móc bản thân? Đang muốn mở miệng, Nguyên Phong lại nhỏ giọng nói tiếp: "... Ngươi tại sao sớm không tới muộn không tới, lại nhất định tới đúng lúc đó..." Ngữ khí hết sức ảo não.

Diệp Nghi Bân sửng sốt, đáy lòng bỗng nhiên bị xúc động, như bị quẫn bách lây, ánh mắt chuyển sang nơi khác, không nói gì nữa.

Lại cùng nhau trầm mặc một hồi, y mở miệng phá vỡ không khí lúng túng: "Ngươi nói đọc sách có điểm thắc mắc, rút cuộc là điểm nào?"

Nguyên Phong nghe Diệp Nghi Bân hỏi, nhìn y nói: "Đọc được một ít thơ văn, không biết giải thích thế nào."

Diệp Nghi Bân nói: "Ngươi hỏi đi."

Nguyên Phong lại nhìn y một hồi mới mở miệng:

"Kim tịch hà tịch hề?



Khiên chu trung lưu,

Kim nhật hà nhật hề?

Đắc dữ vương tử đồng chu.

Mông tu bị hảo hề,

Bất tý cấu sỉ.

Tâm kỷ phiền nhi bất tuyệt hề,

Đắc tri vương tử.."

( Đêm nay là đêm nào?

Đưa thuyền trôi giữa dòng.

Hôm nay là hôm nào?

Được cùng vương tử trên thuyền.

Thật lấy làm xấu hổ,

(Vương tử) không trách mắng thiếp (vì thân phận).

Trong lòng thấy phiền muộn không dứt,

Được biết vương tử.

Nguồn: Link)

Diệp Nghi Bân vừa nghe xong, huyết sắc lập tức toàn bộ xông lên mặt, nội tâm vô cùng rối rắm, một lúc lâu vẫn không lên tiếng.

Nguyên Phong nói khẽ: "Tiên sinh?"

Diệp Nghi Bân lúc này mới có động tĩnh. Y quay mặt đi, nhìn chằm chằm mặt hồ, tay vô thức rải thức ăn cho cá, tận lực bình tĩnh nói: "Đây là bài《 Việt nhân ca 》thời Xuân Thu. Em trai Sở vương là Ngạc Quân Tử trong lúc đi thuyền du ngoạn trên sông, có cô gái người nước Việt hát một bài ca tỏ lòng mến mộ,... Đêm nay là đêm nào, cầm mái chèo đi thuyền trên sông. Hôm nay là hôm nào, có thể may mắn cùng thuyền với Vương tử. Trong lòng cất giấu tình ý hồi hộp ngượng ngùng, không bận tâm người khác xem thường. Suy nghĩ trằn trọc khó an chỉ vì biết Vương tử đã đến... Cả bài thơ thể hiện lòng tơ vương ngưỡng mộ, ngôn từ chân thành tha thiết, còn..."

Y hô hấp dồn dập, nói không nên lời, ngừng lại một chút.

Nguyên Phong nói: "Thì ra là thế. Vậy đoạn sau đây có nghĩa gì?" Hắn đọc:

"Trí thư hoài tụ trung,

Tam tuế tự bất diệt.

Nhất tâm bão khu khu,

Cụ quân bất thức sát."

(Cất thư trong tay áo,

Ba năm chữ không phai,

Một nỗi niềm nho nhỏ,

Giờ đây thấu chăng ai?

Nguồn: Link)

Diệp Nghi Bân vẫn rũ mắt nhìn đàn cá dưới hồ tranh giành thức ăn, ửng đỏ trên mặt dường như sâu thêm một ít, mở miệng: "Đây là bài《 Mạnh đông hàn khí chí 》không rõ tác giả trong tập thơ Cổ thi thập cửu thủ, gửi gắm nỗi hoài niệm người trong lòng. Đại ý là mang thư của ý trung nhân bên mình cất giữ cẩn thận, vậy nên đã qua ba năm chữ viết vẫn như ban đầu... Một lòng quyến luyến không mong cầu gì khác, chỉ, chỉ sợ ý trung nhân không biết tâm ý..."

Nguyên Phong gật đầu, nhìn y nói tiếp: "Hà thủy tuy trọc hữu thanh nhật, ô đầu tuy hắc hữu bạch thì. Duy hữu tiềm ly dữ ám biệt, bỉ thử cam tâm vô hậu kỳ."

"Đây là《 Tiềm biệt ly 》của Bạch Cư Dị thời Đường. Không thể khóc, thầm biệt ly. Không thể nói, thầm tương tư. Hai câu đầu nói lên nỗi khổ tương tư khó nén," Tay y rải thức ăn cho cá vô thức nhanh hơn một chút, khẽ run run, "Hà thủy tuy trọc hữu thanh nhật, ô đầu tuy hắc hữu bạch thì." Nước sông không sạch cũng sẽ có ngày trở trong, tóc xanh rồi cũng đến lúc chuyển màu sương giá. Trên đời vạn vật luôn luôn biến đổi, duy chỉ có, duy chỉ có nỗi khổ tương tư hận biệt, dai dẳng không dứt... Cho dù vĩnh viễn không có kết quả, cũng không thể tự thoát ra..."

Nguyên Phong lại nói: " Thanh yên thúy vụ tráo khinh doanh, phi nhứ du ti vô định."

"Xuất từ《 Tây Giang Nguyệt 》của Tư Mã Quang thời nhà Tống. Hai câu này miêu tả điệu múa mềm mại uyển chuyển, lại hàm ý tình cảm không thể đoán định, khói sương lượn quanh như tơ bay phơ phất, không có nơi giăng xuống, khiến lòng người hoang mang thất vọng. Hợp... Hợp với câu kết gặp nhau lại như không gặp, hữu tình lại như vô tình."

Diệp Nghi Bân đỏ mặt, nhìn mặt nước, ánh mắt không dám di dịch, vừa nói vừa rải thức ăn. Đột nhiên sờ không thấy, không khỏi cúi đầu xem bao giấy, thì ra là đã hết.

Y vô thức quay đầu nhìn Nguyên Phong, chỉ thấy Nguyên Phong đang điềm tĩnh nhìn mình, cực kỳ chăm chú.

Tim y siết chặt, vừa muốn dời mắt qua chỗ khác chợt nghe Nguyên Phong nói tiếp: "... Thân tự phù vân, tâm như phi nhứ, khí nhược du ti. Giải thích thế nào?"



(Thân như phù vân, tâm trôi lãng đãng, hơi thở mong manh)

Y lập tức chấn động, tâm kinh hoảng không thôi! Thật lâu sau mới che lại hai má bị phỏng, thấp giọng mở miệng, giọng nói run rẩy: "Đây là... 《Chiết quế lệnh》của tiền triều Đại Nguyên... Câu này ý chỉ, ý chỉ tương tư quá mức, mà... tinh thần đảo điên, ngày đêm ngơ ngẩn, mệt mỏi thành bệnh..."

Môi y run rẩy, nhúc nhích vài cái, không nói thêm gì nữa.

Nguyên Phong nói: "Những ý này tiên sinh đều đã hiểu hết, vậy có biết phải phá giải như thế nào không?"

Nếu đã hiểu hết, thì sao còn... Diệp Nghi Bân thở gấp, lắc đầu.

Nguyên Phong dịch tới gần y, trong mắt lóe lên tia sáng kích động khó nén, thanh âm lại đè xuống rất nhỏ: "Tiên sinh nếu như không thể phá giải, vì sao lại thiết lập khốn cảnh cho ta như vậy... Khiến ta không thể quên ngươi?"

Diệp Nghi Bân sững sờ, cứng đờ bất động không tin vào tai mình. Nguyên Phong vậy mà... vậy mà... Y mặt mũi đỏ bừng, trong ngực nổi sóng. Bốn phía cảnh vật mơ hồ, toàn bộ đều không lọt vào mắt.

Lời này... lời này... quá mức rõ ràng, khiến y hiểu lầm một phần cũng không được...

Trong lúc hỗn loạn y lại vội vàng lắc đầu, tìm lý do chối: "Ta và ngươi có danh phận thầy trò, lại đều là nam tử... Việc này quá mức hoang đường, ngươi cũng nói không sai... Ta niên kỉ lớn hơn ngươi nhiều, tướng mạo cũng không xuất chúng, sao có thể khiến ngươi..."

Nguyên Phong nôn nóng mở miệng: "Những cái khác không tính, ngươi vẫn nhớ những lời ta nói ngày đó?... Ta, ta chỉ là tức giận buột miệng nói bậy mà thôi!"

Hắn thấy Diệp Nghi Bân bối rối không lên tiếng, lại tiếp tục vội vàng nói: "Nếu ngươi không dễ nhìn, vì sao ta luôn mộng thấy ngươi? Nếu ngươi thật sự đã có người trong lòng, vậy hãy nói cho ta biết, đừng cho ta dây dưa với ngươi... Tại sao phải tra tấn ta?" Giữa lông mày lộ nét thống khổ chưa bao giờ có.

Diệp Nghi Bân khiếp sợ, nhịn không được nhìn Nguyên Phong, hô hấp dồn dập, gấp đến sắp không thở nổi.

Nguyên Phong cũng nhìn y không chớp mắt.

Thật lâu sau, không biết bao nhiêu suy nghĩ đan xen mấy hồi, tảng đá trong lòng đột nhiên rơi xuống, nặng nề chạm đất, không quay về nữa. Y rốt cuộc nhẹ nhàng mở miệng, phá vỡ yên tĩnh."Ta... quả thật là có... hắn, hắn..."

Nguyên Phong sốt ruột nôn nóng tiếp tục chờ, không dám thúc giục nửa câu.

Diệp Nghi Bân nhắm mắt, trên mặt đỏ bừng, "Hắn cũng vừa mới... hỏi ta có người trong lòng hay không"

Nguyên Phong ban đầu là ngẩn người, ngay sau đó trong mắt phát ra hào quang mừng rỡ như điên, như không dám tin mà truy vấn: "... Thật không?" Hắn không kìm được bắt lấy tay y.

Diệp Nghi Bân không tránh ra, cổ cũng đỏ lên, khẽ gật đầu một cái.

Nguyên Phong vui mừng quá đỗi, lúc này không thốt nên lời, ngơ ngác hồi lâu mới đột nhiên ôm chặt lấy y.

Lòng đầy kích động hôn y, khí tức giao hòa.

Diệp Nghi Bân cũng không né tránh, mặc cho môi lưỡi quấn giao, triền miên không dứt.

Cơ thể ôm chặt, cả hai đều tim đập như sấm.

Hôn một hồi lâu Nguyên Phong mới dần buông đôi môi đã nhuận hồng ánh nước,vẫn chưa thể tin hỏi: "Ta thật không dám nghĩ... ngươi cũng... thật sự ư? Bắt đầu từ khi nào?" Lại nhịn không được khẽ hôn má, hôn mắt Diệp Nghi Bân.

Diệp Nghi Bân gật đầu, thoáng do dự, cuối cùng ngượng ngùng mở miệng: "Từ... sau khi ngươi vào trường không lâu..." Y không dám giương mắt nhìn hắn.

"Ngươi thật sự đối với ta..." Nguyên Phong ôm chặt y không ngừng hôn môi, "Vậy ta hỏi ngươi, hôm nay là ngày gì?"

Diệp Nghi Bân nhìn hắn, trong mắt sinh ra một chút dịu dàng, không chút do dự đáp: "Hôm nay hai mươi tháng chín, là sinh thần ngươi."

Trên mặt Nguyên Phong chợt toả ra ánh sáng chói mắt, giống như chiếm được tuyệt thế kỳ trân, vui sướng dâng trào như biển.

"Nguyện một đời bình an, tiền đồ rộng lớn." Diệp Nghi Bân nghiêm túc nói.

"Đa tạ!" Trong mắt Nguyên Phong tràn đầy ý cười, ôm y hỏi: "Vậy còn... quà tặng cho ta thì sao?"

Cái này... Diệp Nghi Bân vẫn chưa chuẩn bị, vội vàng nói: "Ngươi muốn cái gì?"

Hắn cúi đầu ghé vào tai y nói nhỏ một câu.

Diệp Nghi Bân mặt lập tức lại đỏ thêm, nói không nên lời. Qua một hồi, y do dự đưa tay cởi áo ngoài.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Nguyên Phong, y miễn cưỡng thoát áo ngoài, lộ ra áo lót trắng, tay run run tìm vạt áo, cố lấy dũng khí muốn vén lên, lại rốt cuộc không làm nổi nữa.

Hết chương 5.1

- ----------------

Chương sau toàn H mà ngọt lắm hihi

Hôm nay trời nắng rất đẹp, thích hợp để đăng chương này =))

Mấy bữa nay toi đang bấn series 4 Thầy trò Đường Tăng với 30 còn zin quá =)))) Cứ vừa ôm đt vừa hú ≧▽≦

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau