Phong Diệp Nhất Thu

Chương 8: Cùng thuyền (2)

Trước Sau
Edit by An Nhiên

Nguyên Phong vốn là nói giỡn, muốn trêu chọc y, không nghĩ tới y lại làm theo, trong lòng chấn động. Hiện tại thấy y xấu hổ, Nguyên Phong lại càng ôm chặt hơn, hôn đôi má, hôn vành tai, khí tức nóng bỏng: "Được rồi..." Nói xong nhẹ nhàng tháo đai tóc, xõa tóc y xuống.

Tóc đen rơi xuống vai, áo lót trắng cũng bị cởi đến đầu vai, nụ hôn nóng rực không ngừng in lên da thịt xích lõa.

Diệp Nghi Bân hai tai như thiêu, cả người mềm nhũn, da thịt bị môi hắn chạm qua tê dại khó nhịn, lan tràn ra nơi khác... Không biết có phải do mấy lần trước hay không, lúc này cảm thấy bị hắn chạm vào một chút cũng khó mà chống đỡ.

Nguyên Phong cúi người, lực tay nghiêng một chút, hai người vốn đang ngồi biến thành nằm trên thuyền.

Y phục rút đi, lộ ra đầu v* non hồng trước bờ ngực trắng nõn. Nguyên Phong miệng đắng lưỡi khô, lập tức vươn lưỡi liếm hôn, ngậm lấy một bên.

"Ưm..." Diệp Nghi Bân cong người run run, không chịu nổi tra tấn vui sướng mãnh liệt này, trong mắt ngập lệ, đầy mặt xấu hổ.

Không chỉ bờ môi nóng bỏng ngậm mút đầu v*, đầu lưỡi cũng khi dễ không thôi, Diệp Nghi Bân không chịu nổi mà vặn vẹo, cả người ửng hồng, "A... Đừng... Ngươi đừng..." Thanh âm đứt quãng xen lẫn tiếng thở dốc kinh hoảng.

Môi Nguyên Phong đang dán lên nơi đỏ hồng đứng thẳng kia ậm ờ đáp một tiếng "Được", lại ngậm bên còn lại.

"Ưm..." Diệp Nghi Bân kìm không được lại bật ra một tiếng rên rỉ, run rẩy không ngừng, bị bức không thể kiềm chế, "Nguyên Phong!"

"Gọi ta A Phong..." Nguyên Phong ngồi dậy, lại hôn y một cái, lưu luyến một hồi, sau đó một tay vòng quanh eo, một tay cởi tiết khố của y.

Ngực Diệp Nghi Bân phập phồng, căng thẳng túm lấy áo Nguyên Phong; lại nhịn xuống cảm giác xấu hổ ngập đầu, chẳng những không giãy giụa mà còn hơi tách hai chân ra.

Nguyên Phong hoàn toàn không ngờ tới, lập tức sững sờ. Ngay sau đó cảm giác vui mừng điên cuồng dâng lên cuồn cuộn, hai mắt sáng rực.

Hắn lại hôn môi y, hôn cổ y, một đường xuống ngực, áo đã rớt đến lưng bị hắn kéo ra hoàn toàn, hôn lên tấm lưng trần trụi kia.

Diệp Nghi Bân thở gấp, cả người bởi vì xấu hổ mà cuộn lại, hai mắt mờ mịt nhìn hắn, lòng cũng hạnh phúc vui sướng.

Nguyên Phong hôn một hồi mới ngồi dậy, bàn tay thon dài nóng rực mơn trớn cơ thể, dừng lại bên eo, thăm dò vào tiết khố, cầm dục vọng đã đứng lên kia.

Diệp Nghi Bân không tự chủ được khẽ rên một tiếng, hai chân gập lại, một luồng nhiệt mãnh liệt chảy qua bụng dưới.

Nguyên Phong vừa nhẹ nhàng xoa vừa cởi tiết khố của y, lộ ra đôi chân trắng trẻo.

Thứ kia bị hắn sờ, hai chân cũng bị vuốt ve không ngừng, trong chốc lát giống như bén lửa, cơ thể khô nóng khó nhịn, dục vọng muốn tiết ra. Diệp Nghi Bân thở gấp, vừa thẹn vừa đỏ mặt, nhíu mày nhỏ giọng gọi: "A Phong..."

Tiếng gọi rất nhỏ mà run run khiến lưng Nguyên Phong tê rần, lực tay không khỏi mạnh hơn, nơi yếu ớt kia sao có thể chống lại, lập tức phun ra tinh hoa.

Một tay trơn ướt, Nguyên Phong giương mắt nhìn Diệp Nghi Bân.

Đầu óc Diệp Nghi Bân nhất thời trống rỗng, thở gấp vài cái mới lấy lại tinh thần, thấy hắn chăm chú nhìn mình, xấu hổ nhắm mắt lại.

Nguyên Phong một tay giải khai y phục của mình, kéo hai ba cái rơi, lộ ra dương v*t sớm đã cứng rắn. Sau đó hắn lau bạch trọc trong tay lên phía trên.

Diệp Nghi Bân thấy có không động tĩnh gì, không khỏi hé mắt nhìn, ai ngờ đập vào mắt là cảnh tượng kia, không khỏi khẽ "A" một tiếng.

—— tuy rằng đã có mấy lần giường chiếu, nhưng y chưa bao giờ nhìn thấy thứ đó của Nguyên Phong, hôm nay bỗng nhiên nhìn rõ, hình dáng màu sắc đột ngột xuất hiện trước mặt khiến y vừa sợ vừa thẹn, lập tức dời mắt qua chỗ khác.

Mặt Nguyên Phong cũng đỏ lên, lại nói: "Sợ cái gì? Vì ngươi nên nó mới như vậy..."

Diệp Nghi Bân xấu hổ, toàn thân nóng lên, từ hai má đến vành tai đã đỏ lựng, vừa giận vừa buồn bực liếc hắn một cái.

Nguyên Phong vốn đã dục hỏa khó nhịn, bị liếc một cái thiếu chút nữa không khống chế được, cố hết sức mới miễn cưỡng kìm lại. Hắn nâng hai chân Diệp Nghi Bân, nơi tư mật lập tức nhìn rõ không sót thứ gì. Hơi thở dần trở nên nặng nề, sờ đến hậu huyệt khép kín đỏ nhạt kia, đầu ngón tay ấn lên, nhẹ nhàng xoa miết.

Diệp Nghi Bân nhịn xuống cảm giác thẹn mặc hắn làm. Thời điểm ngón tay ấn vào hậu huyệt, eo y đột nhiên run lên, đợi đến khi hắn bắt đầu mân mê, y đã phát ra âm thanh như tiếng khóc.

Xoa miết một hồi, ngón tay tiến vào nơi tư mật, cả người y lập tức căng cứng, siết chặt lấy nó.

Nguyên Phong khàn giọng: "Đừng như vậy... Ta nhịn không nổi... Ta sắp không nhịn được..." Trên trán hắn đã thấm một tầng mồ hôi.

Diệp Nghi Bân thấy hắn chịu dày vò, cố gắng đè xuống cảm giác thẹn, thả lỏng thân mình.

Ngón tay được buông lỏng lập tức vào sâu thêm, đem ít bạch trọc còn lại bôi vào vách trong, vừa đảo vừa nhấn.

Diệp Nghi Bân cắn bờ môi sưng đỏ, phong bế tiếng rên rỉ, mắt ngập hơi nước.

Nguyên Phong rút ngón tay, cầm nam căn đã căng trướng chống lên cửa huyệt, nóng bỏng ma sát, trán đổ mồ hôi nhìn Diệp Nghi Bân.

Diệp Nghi Bân bị ma sát đến hạ thân tê dại, hai mắt mông lung nhìn hắn, buông ra bờ môi bị cắn, lại gọi một tiếng: "A Phong..."

Thanh âm mềm mại bất lực như đang xin tha.

Nguyên Phong cũng không nhịn được nữa, động thân tiến vào.

"Ưm..." Xâm nhập đột ngột mới đầu sẽ vẫn đau đớn. Diệp Nghi Bân không khỏi rên rỉ một tiếng, lại chỉ thoát ra nửa câu đã ép mình nuốt trở về.

"Đau không?" Nguyên Phong vội vàng dừng lại, cúi xuống ôm người dưới thân.

Diệp Nghi Bân nhìn hắn, lông mày giãn ra, lắc đầu.

Nguyên Phong nhẹ nhàng xoa mặt y, vuốt ve bả vai cùng lồng ngực đã thấm một tầng mồ hôi mỏng, nghỉ một chút mới lại chậm rãi đi vào.

dương v*t nóng bỏng tiến vào cơ thể càng lúc càng sâu, tiến lên một phần lại khiến cả người run rẩy, thẳng đến khi rút cuộc hoàn toàn đi vào.

Nguyên Phong không dám lỗ mãng, chỉ nhẹ nhàng chuyển động ở chỗ sâu bên trong.

Cảm giác tê dại khó tả dâng lên từ hạ thân dần áp đảo cảm giác đau trướng. Diệp Nghi Bân căng người, lại không thể trốn tránh, chỉ có thể thừa nhận thứ kia chuyển động trong cơ thể, lưng như bị giật, vô ý thức phát ra tiếng rên rỉ dày đặc giọng mũi.

Nguyên Phong nghe được, mắt đen càng thêm sâu, liệt hỏa như thiêu ở bụng dưới, không khỏi dùng lực bắt đầu đâm rút."Ưm... A..." Hai vai Diệp Nghi Bân run rẩy, nước mắt trào ra, không tự chủ được khẽ kêu không ngừng, hoảng sợ thở gấp, hai chân treo trên hông hắn co rút.



Nguyên Phong trầm người xuống, dán vào y càng thêm gần, ôm càng thêm chặt. Động tác cúi người khiến dương v*t trong cơ thể càng vào sâu hơn, động tác đâm rút cũng càng thêm điên cuồng. Diệp Nghi Bân ngửa cổ, hé môi run run, gần như không thở nổi, phát ra tiếng rên rỉ cùng tiếng khóc đứt quãng.

Đột nhiên thúc vào một điểm, trước mắt Diệp Nghi Bân như lóe pháo hoa, sợ hãi kêu một tiếng, âm thanh vang xa trên mặt hồ trống trải yên tĩnh. Y kịp phản ứng cắn răng nhịn xuống, rồi lại chịu không nổi khoái cảm đáng sợ tra tấn trong cơ thể, vặn vẹo người muốn trốn, lại đổi lấy đâm rút càng thêm mãnh liệt, hung mãnh xâm phạm nơi đó, khiến y như hỏng mất mà lắc đầu, nước mắt trượt xuống.

Nguyên Phong thở dốc ồ ồ, cúi đầu hôn vệt nước mắt trên mặt y, lại hôn hai má nóng hổi, đột nhiên ôm y dùng lực, vị trí hai người lập tức biến đổi, Diệp Nghi Bân ngồi lên trên.

Xoay chuyển một cái, dương v*t thô dài trong cơ thể lại ma sát một trận, Diệp Nghi Bân há miệng phát không ra tiếng, sức nặng cơ thể khiến dương v*t đã chôn sâu bên trong lại càng thúc vào sâu hơn. Y chống tay trên ngực Nguyên Phong, cả người run rẩy, sợi tóc đen nhánh rủ xuống bay trong gió.

Thuyền trên mặt nước lắc lư, gợn thành từng vòng nước lan xa.

Nguyên Phong ôm tấm lưng trần ấn xuống người mình. Vuốt tóc y, si mê nhìn y.

Diệp Nghi Bân cách một tầng hơi nước cũng nhìn hắn, sau đó có chút khó khăn chậm rãi cúi người, run rẩy hôn lên môi Nguyên Phong.

Nguyên Phong vui sướng tột độ, ôm siết lấy y, điên cuồng hôn đáp lại.

Da thịt cận kề, môi lưỡi dây dưa, nơi tương liên dưới hạ thân cũng bắt đầu càng thêm mãnh liệt. dương v*t căng đầy hậu huyệt lại càng trướng lớn, không ngừng đỉnh sâu vào trong, khiến người phía trên thần chí tan rã, muốn rên rỉ lại bị nụ hôn sâu bịt kín, chỉ có thể vô lực mà lay động theo hắn.

Sau một hồi lâu, Nguyên Phong buông môi y ra, hôn lên mi mắt, lại dùng lực, theo thân thuyền chấn động, hai người lại một lần nữa đảo ngược trên dưới.

Trong cơ thể lại bị nghiền một trận, Diệp Nghi Bân không khỏi bật ra một tiếng rên dài.

Nguyên Phong chậm lại nhưng động tác rất mạnh, cúi đầu thì thầm bên tai: "Tử Lâm..."

Diệp Nghi Bân nâng hai mắt mơ hồ, thất thần nhìn hắn.

"... Người trong lòng ngươi là ai?"

"Là... ngươi... vẫn luôn... là..."

"Ta cũng vậy..." Nguyên Phong ôm y nhẹ thở ra, tới lúc sắp tiết thì rời khỏi cơ thể y, xuất ra nơi khác.

Trên người Diệp Nghi Bân cũng có dấu vết phát tiết. Y vô lực nằm thẳng, nhắm mắt thở dốc, cơ thể vẫn đang run rẩy. Yên tĩnh một hồi, chợt ngửi thấy hương thơm ngay gần, không khỏi mở mắt nhìn. Là Nguyên Phong ngắt một bông hoa tím trên mặt nước quơ quơ gần mặt y.

Nguyên Phong thấy Diệp Nghi Bân mở mắt, kéo y ôm vào lòng. Da thịt thân cận, sợi tóc quấn giao, hô hấp hai người đều chưa bình ổn.

Nắng thu chiếu xuống ánh vàng, sóng nước lăn tăn, mặt hồ lấp lánh; ngay cả rừng xanh núi xa cũng như phủ một tầng ánh kim nơi chân trời.

Thư hoãn một hồi lâu, Diệp Nghi Bân nhẹ giọng mở miệng: "Sự tình đã thế này, ta cũng không suy nghĩ nhiều nữa... Chỉ là ngươi... con đường phía trước rất dài, mưa gió hiểm trở, hết thảy chưa định... Tới thời điểm thành gia lập nghiệp..." Con đường này chính y đã đi qua, biết có bao nhiêu khổ sở, nếu đổi là Nguyên Phong...

Nguyên Phong không chút do dự nói: "Danh sư xuất cao đồ, ngươi có thể làm được, chẳng lẽ ta làm không được?"

Diệp Nghi Bân cảm thấy rung động, không nói gì nữa, trong lòng lại dâng lên cảm giác mềm mại ấm áp.

Nguyên Phong thấy y không đáp, cho là y không khỏe, tay đặt lên lưng y thấp giọng hỏi: "Không thoải mái ư?... Ta quá lỗ mãng sao?"

Diệp Nghi Bân nghe hắn hỏi vậy cảm thấy xấu hổ, không gật cũng không lắc.

"Hôm nay ta chỉ là muốn mời ngươi cùng đi du ngoạn, không nghĩ tới..." Khuôn mặt tuấn tú của Nguyên Phong thoáng đỏ, có chút ngoài ý muốn, "Trên người ta lại không mang thuốc kia, nếu không..."

Tình dục đỏ ửng trên mặt Diệp Nghi Bân còn chưa tan hết, lúc này dưới nắng thu má càng thêm nóng."... Không có việc gì."

Nguyên Phong ôm y, lòng ngập tràn tình yêu say đắm, nhớ tới chuyện lúc trước không khỏi ảo não: "Ta thật sự ngu dốt, không nhìn ra tâm ý của ngươi... Mấy lần trước bức bách ngươi, ngươi chịu tha thứ cho ta sao? Trong lòng có hận ta không?"

Diệp Nghi Bân nghe vậy mím môi, giương mắt chăm chú nhìn hắn, thấp giọng nói: "... Nếu là người khác, ta sẽ dốc hết sức phản kháng."

Nguyên Phong sửng sốt, vạn lần không nghĩ tới y sẽ đáp như vậy, nhất thời tình ý nồng đậm cùng mừng rỡ dâng tràn trong ngực, nói không nên lời.

Hắn vuốt tóc Diệp Nghi Bân, hôn sợi tóc, lại hôn đôi má:"Tử Lâm..."

Sau đó sờ bờ môi ẩm ướt sưng đỏ, lại hôn lên gáy. Tay mơn trớn đầu vai trần trụi, trượt xuống dưới, vuốt ve đầu v* đỏ hồng mẫn cảm.

Diệp Nghi Bân run rẩy không ngừng, bắt đầu thở dốc.

Nguyên Phong cúi đầu, bờ môi ma sát một hồi mới ướt át ngậm vào.

"Ưm..." Diệp Nghi Bân cong người, trong mắt mới vừa khôi phục thanh minh lại bịt kín hơi nước, tay run rẩy nắm lấy tay hắn.

Nguyên Phong ngẩng đầu, hơi chuyển vị trí, ôm y từ phía chính diện. "Thích ta không?"

Diệp Nghi Bân nhìn hắn, thở gấp khẽ đáp: "Thích."

Nguyên Phong lại thấp giọng hỏi: "Thích ta đối với ngươi thế này không?"

Trong long Diệp Nghi Bân nóng lên, bờ môi khẽ nhích, im ắng làm ra khẩu hình chữ " Thích ".

Nguyên Phong mặt mày sáng ngời, lại tới gần y hơn, hơi thở nóng bỏng: "... Còn muốn không?"

Diệp Nghi Bân mặt đỏ tới mang tai, không dám nhìn vào mắt hắn, mím môi, gật đầu rất nhẹ.

Chân bị nâng lên, vật cứng nóng bỏng đặt vào, động thân một cái, đâm thẳng vào nơi nóng ướt bên trong.

"A..."

Lưng Diệp Nghi Bân kéo căng, ôm đáp lại Nguyên Phong, thừa nhận một hồi đòi hỏi mãnh liệt.

Toàn thân cả hai trần trụi, trên người đều phủ tầng một thủy quang mỏng, tóc cũng ướt mồ hôi.

Nắng thu bị một đám mây trắng che khuất, ánh sáng chói mắt nhất thời biến mất, trở thành cảnh non xanh nước biếc, bầu trời xanh thẳm. Diệp Nghi Bân ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, mặt hồ mênh mông, thuyền nhỏ chỉ có cột buồm và mái thuyền làm bằng trúc, tứ phía không có gì che chắn, cảnh tượng hoan hảo nhìn rõ không sót chút gì khiến y không khỏi vì bản thân phóng túng mà cảm thấy thẹn hơn vài phần.

Nhưng rất nhanh y không còn thời gian nghĩ những điều này ——



Nguyên Phong chống vào một điểm trong cơ thể Diệp Nghi Bân, liên tục thúc vào.

Y mở to hai mắt, tan vỡ mà run rẩy giãy dụa, nói không thành lời, khóc nức: "A... Ngươi... A... A..."

Thuyền nhỏ lại lay động một hồi, mang theo tiếng nước. Mặt trời từ sau mây ló ra, mặt hồ lại lấp lánh ánh sáng màu vàng kim, rực rỡ chói mắt.

Cao trào một hồi, gió táp mưa sa rút cuộc ngừng. Diệp Nghi Bân không phát ra được âm thanh nào, xụi lơ trong ngực Nguyên Phong. Nguyên Phong ôm y, hai người vẫn quấn giao, lẳng lặng đắm chìm trong ánh sáng ấm áp của trời thu.

Qua một hồi lâu, Diệp Nghi Bân chậm rãi nâng tay lên, đụng đụng Nguyên Phong, khàn giọng gọi một tiếng: "A Phong..."

"Ừm?" Nguyên Phong kề sát lại, khẽ hôn má y.

"Giúp ta... mặc quần áo... Ta có lời muốn nói với ngươi..."

"Cứ thế này nói đi, trực tiếp nói..." Nguyên Phong hàm hồ nói, lại hôn tóc y.

"Nhanh lên..." Diệp Nghi Bân giục.

Nguyên Phong đành phải đứng dậy, nhưng lại cầm áo của mình khoác lên cho y.

Áo dài quá đùi Diệp Nghi Bân, che lại dấu vết tình dục trên người.

"Nói gì?" Nguyên Phong lòng đầy vui vẻ, ngậm ý cười, bản thân cũng khoác thêm ngoại bào.

Diệp Nghi Bân lại do dự một chút mới mở miệng: "Ta... hai ngày trước, nhận được thư đại ca gửi đến..."

Y nói tiếp: "Đại ca nói, tháng mười một sinh thần mẫu thân sáu mươi tuổi... muốn ta trở về." Huynh trưởng Diệp Nghi Trọng dặn dò nhiều lần trong thư, nói mẫu thân nhớ y, phải trở về chúc thọ; về phần phụ thân, tức giận nhiều năm cũng dần biến mất, đã ngầm đồng ý.

Vui vẻ trên mặt Nguyên Phong biến mất, trầm xuống.

Diệp Nghi Bân ôm lấy hắn, lòng cũng rối loạn không thôi. Bao năm mong mỏi, rốt cuộc đã nhận một phong thư từ nhà gửi đến, gọi y trở về, gặp lại song thân, vốn là việc mừng, nhưng mà...

—— lần này đi, mọi chuyện sẽ thế nào?

"Khi nào đi?" Nguyên Phong thấp giọng mở miệng, "Ta tiễn ngươi."

"Ngày mai." Diệp Nghi Bân hạ mắt.

Nguyên Phong lập tức không lên tiếng.

Cảm thấy hắn ôm mình chặt hơn, Diệp Nghi Bân xoa mặt hắn dịu dàng nói: "Ta nhất định sẽ kịp quay lại...tiễn ngươi lên kinh dự thi vào mùa xuân."

Nguyên Phong ôm y, sau nửa ngày mới rầu rĩ nói: "Nếu ngươi đi không quay lại nữa..."

"Sẽ không." Diệp Nghi Bân ngẩng lên, hôn mặt hắn, hôn môi hắn.

Hai người ôm nhau, khí tức giao hòa, Nguyên Phong thấp giọng nói: "... Nếu ngươi không quay lại, ta sẽ đi tìm ngươi!"

Mặt hồ nổi lên gió nhẹ, thuyền nhỏ trôi tới cạnh một vùng hoa đỗ quyên, gió thổi mang theo hương thơm thoang thoảng, vài con chim én liệng trên không trung.

Nguyên Phong bỗng nhiên nói: "Ngày kia hẵng đi."

Diệp Nghi Bân nhìn hắn.

"Đi xe ngựa mệt nhọc, nghỉ thêm một ngày..."

Diệp Nghi Bân hiểu ý hắn, mặt không khỏi hơi nóng lên. Thấy vẻ không muốn trong mắt hắn nội tâm lại tê rần, nói khẽ: "Ừ."

"... Còn cần cái gì, ngày mai ta thay ngươi chuẩn bị?"

"Không có..." Diệp Nghi Bân lắc đầu, lúc đến y chỉ mang mấy thứ đơn giản, lúc đi hiển nhiên cũng không có nhiều hành trang.

"Ngươi không có gì, ta lại không thể như vậy. Sinh thần nhạc mẫu, sao có thể không có lễ vật?"

"... Nguyên Phong!" Diệp Nghi Bân mặt đỏ tía tai.

Nguyên Phong khẽ cười, ôm lấy y.

Qua một hồi, Diệp Nghi Bân nhẹ nhàng bắt lấy tay hắn, chậm rãi nói: "Ngày mai... ngươi cùng ta ra sau núi ngắm mặt trời mọc, được không?"

Núi sau trường cảnh sắc rất đẹp, rất nhiều lần đi qua y đều thầm nghĩ nếu có thể cùng Nguyên Phong ngắm mặt trời mọc, vậy thì tốt biết bao. Nhưng ba năm qua, ý niệm này chỉ có thể tự mình tưởng tượng.

Nguyên Phong nhìn đôi mắt trong vắt đối diện, lập tức nói: "Đương nhiên được!"

Diệp Nghi Bân trong lòng ngọt ngào, lại nghe hắn nói tiếp: "Ta cũng có một chuyện muốn làm..."

Vội hỏi: "Chuyện gì?"

"Ngày mai ngươi có thể cùng ta đàn một khúc ở U Hoàng Hiên được không?" Nguyên Phong ngưng mắt nhìn y, chân thành nói, "Ta... Ta đã muốn từ lâu..."

Diệp Nghi Bân chấn động, vui mừng không thôi, nở một nụ cười cực kỳ động lòng người: "Đương nhiên." Nói xong ôm Nguyên Phong thật chặt.

Trong mắt Nguyên Phong hào quang sáng ngời, khẽ hôn lên trán y.

Mặt trời dần xuống thấp, bóng thuyền càng lúc càng dài. Sóng thong thả lan ra, xa xa núi xanh mờ ảo, trời đất tĩnh lặng.

Hết chương 5.2

—————————

Nửa đêm trồi lên, t mê truyện cổ trang quá..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau