Chương 7: Quyển 2Chương 2
Dưới năm ngón tay trắng nõn, cửa phòng màu trắng chậm rãi mở ra.
Đứng ngoài cửa là ba nam nhân mặt mũi sáng sủa, một người tuổi còn trẻ, bộ dáng khoảng hai lăm hai sáu, ánh mắt ngả ngớn, khí tức đàng hoàng, khuôn mặt hận thù không thể nói là anh tuấn, bất quá có một đôi mắt hoa đào dài nhỏ, rõ ràng là công tử phong lưu, dưới tây trang vừa người là thân hình thon dài cường kiện, thắt lưng hữu lực, chân dài, khi nhìn thấy Lam Bạch tóc đen rối loạn ướt nước, quần áo không chỉnh rõ ràng mang theo ác ý nghiền ngẫm, nhìn như đang nhìn một món đồ chơi.
Hai người còn lại bảo dưỡng không tồi, dáng người so với thanh niên bên cạnh cũng không hề thua kém, thoạt nhìn không đến bốn mươi, khí chất trầm ổn nội liễm, khuôn mặt vừa nhìn thấy đã biết lúc trẻ cũng là người phong lưu, toàn thân nam nhân tản ra ý nhị thành thục mười phần, bọn họ chính là hứng thú cao thấp đánh giá Lam Bạch, nhìn đến khí quan cũng có hứng thú, có lẽ còn có thú tính rất lớn.
Hai mắt Lam Bạch sau mái tóc đen đảo qua ba người, nhất là hai người bộ dáng tám phần là đại thúc, khóe miệng không tự giác gợi lên, “Sách, lại là một cặp anh em, người hơn bốn mươi tuổi, bảo dưỡng thật không tồi, ánh mắt lại càng không tệ… Cứ như vậy đưa vào cái loại địa phương này, có chút đáng tiếc mà…”
Vừa nghĩ, Lam Bạch vừa vén tóc lên, lộ ra nụ cười theo quán tính, nghiêng người để ba người vào cửa, “Ba vị tiên sinh, hoan nghênh đến phòng khám tâm lý 419, ta là bác sĩ duy nhất của phòng khám, Lam Bạch~” Âm cuối nâng cao, khóe miệng mỉm cười phát ra mị hoặc, “Bốn giờ tiếp theo, ta sẽ giải quyết ưu phiền cho các vị, làm cho thể xác và tinh thần của các vị vui sướng tột cùng…” Cùng với thống khổ.
Đứng ngoài cửa là ba nam nhân mặt mũi sáng sủa, một người tuổi còn trẻ, bộ dáng khoảng hai lăm hai sáu, ánh mắt ngả ngớn, khí tức đàng hoàng, khuôn mặt hận thù không thể nói là anh tuấn, bất quá có một đôi mắt hoa đào dài nhỏ, rõ ràng là công tử phong lưu, dưới tây trang vừa người là thân hình thon dài cường kiện, thắt lưng hữu lực, chân dài, khi nhìn thấy Lam Bạch tóc đen rối loạn ướt nước, quần áo không chỉnh rõ ràng mang theo ác ý nghiền ngẫm, nhìn như đang nhìn một món đồ chơi.
Hai người còn lại bảo dưỡng không tồi, dáng người so với thanh niên bên cạnh cũng không hề thua kém, thoạt nhìn không đến bốn mươi, khí chất trầm ổn nội liễm, khuôn mặt vừa nhìn thấy đã biết lúc trẻ cũng là người phong lưu, toàn thân nam nhân tản ra ý nhị thành thục mười phần, bọn họ chính là hứng thú cao thấp đánh giá Lam Bạch, nhìn đến khí quan cũng có hứng thú, có lẽ còn có thú tính rất lớn.
Hai mắt Lam Bạch sau mái tóc đen đảo qua ba người, nhất là hai người bộ dáng tám phần là đại thúc, khóe miệng không tự giác gợi lên, “Sách, lại là một cặp anh em, người hơn bốn mươi tuổi, bảo dưỡng thật không tồi, ánh mắt lại càng không tệ… Cứ như vậy đưa vào cái loại địa phương này, có chút đáng tiếc mà…”
Vừa nghĩ, Lam Bạch vừa vén tóc lên, lộ ra nụ cười theo quán tính, nghiêng người để ba người vào cửa, “Ba vị tiên sinh, hoan nghênh đến phòng khám tâm lý 419, ta là bác sĩ duy nhất của phòng khám, Lam Bạch~” Âm cuối nâng cao, khóe miệng mỉm cười phát ra mị hoặc, “Bốn giờ tiếp theo, ta sẽ giải quyết ưu phiền cho các vị, làm cho thể xác và tinh thần của các vị vui sướng tột cùng…” Cùng với thống khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất