Chương 13
Editor: Tử Điệp
Beta – reader: Tử Điệp
Viêm Kỳ thúc ngựa, hắn đã chạy suốt một ngày một đêm, một giây cũng không dám trì hoãn, trùng hợp mấy ngày nay trong môn phái xảy ra chút chuyện, tuy lúc rời Lâm An chưa kịp nói với Quý Phong, ít nhiều cũng do có phần tức tối, thế nhưng không nghĩ tới, lúc trở về, lại thấy tin tức do Quý Phong để lại, lời nhắn lần này lại càng khiến hắn hoảng hốt hơn, Quý Phong đi rồi, lần này đi sẽ không về nữa.
Không phải người không về, mà là tâm sẽ không bao giờ về nữa.
Viêm Kỳ biết, cho nên hắn muốn ngăn cản Quý Phong, Quý Phong không thể đi, lần này nếu đi, hắn biết, Quý Phong sẽ không còn đường quay lại.
Có lẽ sẽ không còn là thiên hạ đệ nhất kia, cũng không phải anh hùng trong lòng kẻ khác, không phải vị đại hiệp người người ngưỡng mộ, Viêm Kỳ biết tất cả những thứ đó Quý Phong đều không cần, hắn cũng không cần, điều duy nhất hắn quan tâm, là trái tim Quý Phong rốt cuộc cũng không quay lại.
Dù cho không thuộc về hắn, nhưng cũng không thuộc về ai, chỉ thuộc về cái Bạch Thủy giáo giáo chủ kia, thế nhưng, người trong thiên hạ nhiều như vậy, Quý Phong hắn sao lại yêu thương cái kẻ vốn không nên yêu?
Những kẻ khác, nếu là những kẻ khác, chỉ cần là người tốt, Viêm Kỳ cũng không nói một lời, yên lặng chúc phúc, nhưng người đó là Sở Sở Tử Phàm là đại ma đầu người người muốn giết, Quý Phong nếu ở cạnh y không chỉ chịu thế nhân khinh bỉ, phỉ nhổ, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể tử vong, cho dù võ công cao cường tới đâu, thì đã sao chứ?
Người trong thiên hạ hàng ngàn hàng vạn, giết một người lại đến một đám người, qua hôm nay, còn có ngày mai, không một ngày một đêm yên ổn, cuộc sống như vậy, gian nan biết nhường nào.
Mà hắn, hắn không muốn Quý Phong sống như vậy.
Người lạnh lùng như Quý Phong, nên thanh thanh tĩnh tĩnh, sống cuộc sống không màn thế sự, không nên như vậy, không nên.
Viêm Kỳ giơ roi thúc ngựa, hắn hận không thể lập tức xuất hiện trước mặt Quý Phong, hắn nguyện ý dùng hết khí lực đang sở hữu, dùng hết mọi biện pháp, chỉ cần lưu Quý Phong lại, là khóc, là nháo, là điên, là ngốc, đều không sao cả, chỉ cần Quý Phong lưu lại, chỉ cần không rời đi.
Viêm Kỳ trên lưng ngựa, gió gào thét bên tai tựa như tiếng khóc trong lòng, bi thương như thế, khổ sở như thế, vì cái gì người hắn dùng cả sinh mạng này để yêu lại không yêu hắn?
Nếu mình không lưu được hắn, thì phải làm sao đây?
Viêm Kỳ không dám nghĩ tiếp, chỉ có thể giơ roi, Quý Phong, cầu ngươi…
Ta cầu ngươi, đừng đi.
Bờ sông Lâm Thủy, thời tiết ảm đạm, Quý Phong cùng bọn Sở Sở Tử Phàm đang đứng chờ, người cao hứng xuôi về phía nam, nơi đó hồng hoa lục thảo trải dài khắp chốn, vừa phồn hoa lại ôn nhu.
Viêm Kỳ đừng bên bờ sông, trên sông cũng chỉ có một chiếc thuyền.
Trên chiếc thuyền ấy là người mà Viêm Kỳ yêu sâu đậm, hắn là anh hùng khắp thiên hạ này kính ngưỡng, hắn là thần thoại của thời đại này, hắn là kẻ Viêm Kỳ yêu lại không hề đáp lại, hắn là Quý Phong, Quý Phong như vậy, trên con thuyền xuôi xuống Giang Nam.
Viêm Kỳ nhìn con thuyền ấy dần đi xa, cứ nhìn, cứ nhìn, mãi đến khi trên sông vắng vẻ không còn bóng thuyền, hắn vẫn đứng như thế, không hề động đậy, lúc này đây, cả khí lực để bước đi cũng không có, cả tâm hồn đều đã theo người kia đi rồi, muốn thu cũng không được.
Cuối cùng vẫn không thể vượt qua, cuối cùng hắn vẫn ra đi, cuối cùng mình vẫn mất hắn.
Mà hắn liệu còn có thể về nữa hay không?
Muốn nói thật nhiều, ta không muốn ngươi đi, ít nhất ngươi đừng đi cùng Sở Sở Tử Phàm.
Thế nhưng, hết thảy đều đã muộn.
Một bước, bất quá chỉ một bước, đã là cả cuộc đời, cuộc đời hắn chưa đến ba mươi, cũng coi như đã đến cuối rồi, từ nay về sau hắn phải dựa vào gì đây, trước kia hắn là vì Quý Phong mà sống, hiện tại người đã mất, quãng đường về sau phải bước sao đây?
Không có Quý Phong, hắn nghĩ đến cái chết, thế nhưng không thể, Nghiêu Sơn Pháo không thể không có hắn, các sư huynh sư đệ không thể không có hắn, người cần hắn nhiều như vậy, không thể nói đi là đi.
Thế nhưng, thế nhưng, có bao nhiêu người hiểu lòng của hắn đây? Hắn có thể không cần bọn họ, nhưng hắn không thể không có Quý Phong, Quý Phong đi rồi, cùng Sở Sở Tử Phàm đi rồi, không còn như xưa nữa.
Sau này, khi gặp lại, quá khứ trước đây đều đã như thương hải tang điền.
Viêm Kỳ đờ đẫn, cảnh tượng vắng lặng, bi thương không sao hiểu nổi, khiến hắn bên bờ sông mờ mịt hơi sương này, lại càng thêm thê lương, bỗng nhiên, hắn gọi to: “Quý Phong, Quý Phong… làm sao đây? Ta phải làm sao đây? Ngươi đi thật rồi sao…”
Thế nhưng người đã đi xa, cũng không nghe tiếng hắn, tiếng kêu đến tê tâm liệt phế, lại cực kỳ bi thương.
Quý Phong như cảm thấy điều gì đó, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mặt nước lặng như gương chợt ánh lên vài gợn sóng, thứ khác đều không thấy.
Đi tìm hắn, chân trời góc biển, đều phải tìm ra, dù hắn có chán ghét đến đâu, cũng theo hắn mà đi.
Viêm Kỳ đời này chỉ theo bước Quý Phong, dù có đuổi kịp hay không.
Sở Sở Tử Phàm đứng nơi đầu thuyền, nhìn mặt nước biêng biếc, hai bên bờ sông là thảm cỏ xanh thẫm, một cảnh xuân tuyệt vời, lại tô thêm vẻ bi thương, Sở Sở Tử Phàm thần tình hờ hững cố nén một cỗ run rẩy trong tâm, lần này trở về, dường như áp lực còn nhiều hơn trước đây, nhưng rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, y lại không nói được.
Y vốn nên cao hứng, sắp thống nhất được giang hồ, khiến tất cả đều cảm nhận được sự nhẫn tâm độc ác nơi y, nghiệp lớn sắp thành, cũng có thể khiến cái lão bất tử kia, tên quái vật đã bức tử phụ thân, không dám xem thường mình, dù kẻ kia đã chết, nhưng y vẫn muốn đào mộ hắn lên, cho hắn biết chuyện hắn cả đời muốn làm cũng không làm được, lại để cho Sở Sở Tử Phàm y hoàn thành, từ nay về sau y có thể kinh khi tất cả, đem vạn vật đều đặt dưới chân, mặc y chà đạp.
Nhưng trong lòng sao lại thấy cô đơn bàng hoàng, thứ kia y không cần, cái y muốn là giang hồ, là mỹ nhân, là bạc vàng tài bảo, chỉ có cảm giác cô độc này y không cần, cảm giác cô đơn này y không cần.
Y là người như thế, không cần người khác yêu thương, cũng không yêu thương kẻ khác.
Bất luận là ai.
Kể cả Quý Phong.
Một lớp áo lại được phủ lên, Sở Sở Tử Phàm không xoay người cũng biết là ai, vừa nghĩ đến hắn, hắn liền xuất hiện, phải chăng, hắn vẫn đứng bên, nhưng mình lại không hề để ý?
Sở Sở Tử Phàm không muốn nghĩ tiếp, càng nghĩ lại càng nhiều, càng nghĩ càng rõ, đối với y mà nói, cũng không có tác dụng gì.
Tình cảm của Quý Phong, Sở Sở Tử Phàm không muốn trở thành gánh nặng.
Một khi đã yêu, cho dù muốn thoát, mười năm liệu có đủ không, hai mươi năm liệu có đủ không, cả đời này liệu có đủ không, ai nói trước được?
Y tâm tư cẩn thận, tuy ngoan độc, nhưng cũng không phải người không có trái tim, nếu cứ như thế nếm thử, y không dám, bẫy rập ôn nhu như thế, chỉ khiến người càng lún càng sâu.
Đột nhiên lại ngửi được một mùi thơm, Sở Sở Tử Phàm nghiêng đầu nhìn hắn, chỉ thấy Quý Phong trong tay cầm mấy khối điểm tâm, cười đến ôn nhu nhìn lại, nói: “Vừa rồi thấy ngươi ăn không nhiều lắm, sợ ngươi đói, liền đem mấy khối điểm tâm cho ngươi ăn dần.”
Sở Sở Tử Phàm trong tâm vừa động, lại mắng: “Ngốc, trên thuyền có thức ăn mà.”
“Ta biết, nhưng không có giống.”
Sao lại không giống, đều là thức ăn, đều là quế hoa cao Sở Sở Tử Phàm thích nhất tại sao lại không giống?
Sở Sở Tử Phàm vẫn chưa nhận lấy, lần đầu tiên y thật sự chăm chú nhìn Quý Phong, từ đầu đến chân, từ ánh mắt đến đôi môi, nhìn kỹ từng chi tiết, chợt nhận ra, hóa ra Quý Phong cũng là một thiếu niên anh tuấn trăm năm khó gặp.
“Vì cái gì? Ngươi vì cái gì lại đối với ta tốt như vậy? Có phải vì ngọc bội? Nếu như thế, ta trả cho ngươi.”
“Ta không nói, những lời kia ta không nói, chỉ hy vọng một ngày nghe ngươi nói với ta.”
Sở Sở Tử Phàm thoáng hiện lên một tia ảm đạm: “Mặc kệ ngươi nghĩ đến thứ gì, ba tháng sau, nếu ta không giết ngươi, hai chúng ta không còn quan hệ.”
Quý Phong không nói, liền đem điểm tâm nhét vào trong tay Sở Sở Tử Phàm, nói: “Ba tháng sau, ta chờ ngươi thay đổi.”
Rồi xoay người rời đi.
Sở Sở Tử Phàm, vạn lý tằng vân, thiên sơn mộ tuyết, ta, Quý Phong, chỉ vì mình ngươi mà đi.
Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta có thể làm tất cả vì ngươi, nhược thủy tam thiên, ta chỉ muốn một bầu, Sở Sở Tử Phàm, ba tháng, chỉ ba tháng cũng đủ cho chúng ta trường trường cửu cửu rồi.
Cũng đủ bạch đầu giai lão, tương vong giang hồ.
Sở Sở Tử Phàm nắm chặt tay trái, nhìn Quý Phong biến mất trong khoang thuyền, thất thần một lát, liền mở tay phải ra, đem mấy món điểm tâm ném hết xuống sông, xoay người bước vào trong khoang thuyền.
Quý Phong, ngươi đừng ép ta.
Ta nhất định không yêu ngươi, ngươi chết tâm đi.
Beta – reader: Tử Điệp
Viêm Kỳ thúc ngựa, hắn đã chạy suốt một ngày một đêm, một giây cũng không dám trì hoãn, trùng hợp mấy ngày nay trong môn phái xảy ra chút chuyện, tuy lúc rời Lâm An chưa kịp nói với Quý Phong, ít nhiều cũng do có phần tức tối, thế nhưng không nghĩ tới, lúc trở về, lại thấy tin tức do Quý Phong để lại, lời nhắn lần này lại càng khiến hắn hoảng hốt hơn, Quý Phong đi rồi, lần này đi sẽ không về nữa.
Không phải người không về, mà là tâm sẽ không bao giờ về nữa.
Viêm Kỳ biết, cho nên hắn muốn ngăn cản Quý Phong, Quý Phong không thể đi, lần này nếu đi, hắn biết, Quý Phong sẽ không còn đường quay lại.
Có lẽ sẽ không còn là thiên hạ đệ nhất kia, cũng không phải anh hùng trong lòng kẻ khác, không phải vị đại hiệp người người ngưỡng mộ, Viêm Kỳ biết tất cả những thứ đó Quý Phong đều không cần, hắn cũng không cần, điều duy nhất hắn quan tâm, là trái tim Quý Phong rốt cuộc cũng không quay lại.
Dù cho không thuộc về hắn, nhưng cũng không thuộc về ai, chỉ thuộc về cái Bạch Thủy giáo giáo chủ kia, thế nhưng, người trong thiên hạ nhiều như vậy, Quý Phong hắn sao lại yêu thương cái kẻ vốn không nên yêu?
Những kẻ khác, nếu là những kẻ khác, chỉ cần là người tốt, Viêm Kỳ cũng không nói một lời, yên lặng chúc phúc, nhưng người đó là Sở Sở Tử Phàm là đại ma đầu người người muốn giết, Quý Phong nếu ở cạnh y không chỉ chịu thế nhân khinh bỉ, phỉ nhổ, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể tử vong, cho dù võ công cao cường tới đâu, thì đã sao chứ?
Người trong thiên hạ hàng ngàn hàng vạn, giết một người lại đến một đám người, qua hôm nay, còn có ngày mai, không một ngày một đêm yên ổn, cuộc sống như vậy, gian nan biết nhường nào.
Mà hắn, hắn không muốn Quý Phong sống như vậy.
Người lạnh lùng như Quý Phong, nên thanh thanh tĩnh tĩnh, sống cuộc sống không màn thế sự, không nên như vậy, không nên.
Viêm Kỳ giơ roi thúc ngựa, hắn hận không thể lập tức xuất hiện trước mặt Quý Phong, hắn nguyện ý dùng hết khí lực đang sở hữu, dùng hết mọi biện pháp, chỉ cần lưu Quý Phong lại, là khóc, là nháo, là điên, là ngốc, đều không sao cả, chỉ cần Quý Phong lưu lại, chỉ cần không rời đi.
Viêm Kỳ trên lưng ngựa, gió gào thét bên tai tựa như tiếng khóc trong lòng, bi thương như thế, khổ sở như thế, vì cái gì người hắn dùng cả sinh mạng này để yêu lại không yêu hắn?
Nếu mình không lưu được hắn, thì phải làm sao đây?
Viêm Kỳ không dám nghĩ tiếp, chỉ có thể giơ roi, Quý Phong, cầu ngươi…
Ta cầu ngươi, đừng đi.
Bờ sông Lâm Thủy, thời tiết ảm đạm, Quý Phong cùng bọn Sở Sở Tử Phàm đang đứng chờ, người cao hứng xuôi về phía nam, nơi đó hồng hoa lục thảo trải dài khắp chốn, vừa phồn hoa lại ôn nhu.
Viêm Kỳ đừng bên bờ sông, trên sông cũng chỉ có một chiếc thuyền.
Trên chiếc thuyền ấy là người mà Viêm Kỳ yêu sâu đậm, hắn là anh hùng khắp thiên hạ này kính ngưỡng, hắn là thần thoại của thời đại này, hắn là kẻ Viêm Kỳ yêu lại không hề đáp lại, hắn là Quý Phong, Quý Phong như vậy, trên con thuyền xuôi xuống Giang Nam.
Viêm Kỳ nhìn con thuyền ấy dần đi xa, cứ nhìn, cứ nhìn, mãi đến khi trên sông vắng vẻ không còn bóng thuyền, hắn vẫn đứng như thế, không hề động đậy, lúc này đây, cả khí lực để bước đi cũng không có, cả tâm hồn đều đã theo người kia đi rồi, muốn thu cũng không được.
Cuối cùng vẫn không thể vượt qua, cuối cùng hắn vẫn ra đi, cuối cùng mình vẫn mất hắn.
Mà hắn liệu còn có thể về nữa hay không?
Muốn nói thật nhiều, ta không muốn ngươi đi, ít nhất ngươi đừng đi cùng Sở Sở Tử Phàm.
Thế nhưng, hết thảy đều đã muộn.
Một bước, bất quá chỉ một bước, đã là cả cuộc đời, cuộc đời hắn chưa đến ba mươi, cũng coi như đã đến cuối rồi, từ nay về sau hắn phải dựa vào gì đây, trước kia hắn là vì Quý Phong mà sống, hiện tại người đã mất, quãng đường về sau phải bước sao đây?
Không có Quý Phong, hắn nghĩ đến cái chết, thế nhưng không thể, Nghiêu Sơn Pháo không thể không có hắn, các sư huynh sư đệ không thể không có hắn, người cần hắn nhiều như vậy, không thể nói đi là đi.
Thế nhưng, thế nhưng, có bao nhiêu người hiểu lòng của hắn đây? Hắn có thể không cần bọn họ, nhưng hắn không thể không có Quý Phong, Quý Phong đi rồi, cùng Sở Sở Tử Phàm đi rồi, không còn như xưa nữa.
Sau này, khi gặp lại, quá khứ trước đây đều đã như thương hải tang điền.
Viêm Kỳ đờ đẫn, cảnh tượng vắng lặng, bi thương không sao hiểu nổi, khiến hắn bên bờ sông mờ mịt hơi sương này, lại càng thêm thê lương, bỗng nhiên, hắn gọi to: “Quý Phong, Quý Phong… làm sao đây? Ta phải làm sao đây? Ngươi đi thật rồi sao…”
Thế nhưng người đã đi xa, cũng không nghe tiếng hắn, tiếng kêu đến tê tâm liệt phế, lại cực kỳ bi thương.
Quý Phong như cảm thấy điều gì đó, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mặt nước lặng như gương chợt ánh lên vài gợn sóng, thứ khác đều không thấy.
Đi tìm hắn, chân trời góc biển, đều phải tìm ra, dù hắn có chán ghét đến đâu, cũng theo hắn mà đi.
Viêm Kỳ đời này chỉ theo bước Quý Phong, dù có đuổi kịp hay không.
Sở Sở Tử Phàm đứng nơi đầu thuyền, nhìn mặt nước biêng biếc, hai bên bờ sông là thảm cỏ xanh thẫm, một cảnh xuân tuyệt vời, lại tô thêm vẻ bi thương, Sở Sở Tử Phàm thần tình hờ hững cố nén một cỗ run rẩy trong tâm, lần này trở về, dường như áp lực còn nhiều hơn trước đây, nhưng rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, y lại không nói được.
Y vốn nên cao hứng, sắp thống nhất được giang hồ, khiến tất cả đều cảm nhận được sự nhẫn tâm độc ác nơi y, nghiệp lớn sắp thành, cũng có thể khiến cái lão bất tử kia, tên quái vật đã bức tử phụ thân, không dám xem thường mình, dù kẻ kia đã chết, nhưng y vẫn muốn đào mộ hắn lên, cho hắn biết chuyện hắn cả đời muốn làm cũng không làm được, lại để cho Sở Sở Tử Phàm y hoàn thành, từ nay về sau y có thể kinh khi tất cả, đem vạn vật đều đặt dưới chân, mặc y chà đạp.
Nhưng trong lòng sao lại thấy cô đơn bàng hoàng, thứ kia y không cần, cái y muốn là giang hồ, là mỹ nhân, là bạc vàng tài bảo, chỉ có cảm giác cô độc này y không cần, cảm giác cô đơn này y không cần.
Y là người như thế, không cần người khác yêu thương, cũng không yêu thương kẻ khác.
Bất luận là ai.
Kể cả Quý Phong.
Một lớp áo lại được phủ lên, Sở Sở Tử Phàm không xoay người cũng biết là ai, vừa nghĩ đến hắn, hắn liền xuất hiện, phải chăng, hắn vẫn đứng bên, nhưng mình lại không hề để ý?
Sở Sở Tử Phàm không muốn nghĩ tiếp, càng nghĩ lại càng nhiều, càng nghĩ càng rõ, đối với y mà nói, cũng không có tác dụng gì.
Tình cảm của Quý Phong, Sở Sở Tử Phàm không muốn trở thành gánh nặng.
Một khi đã yêu, cho dù muốn thoát, mười năm liệu có đủ không, hai mươi năm liệu có đủ không, cả đời này liệu có đủ không, ai nói trước được?
Y tâm tư cẩn thận, tuy ngoan độc, nhưng cũng không phải người không có trái tim, nếu cứ như thế nếm thử, y không dám, bẫy rập ôn nhu như thế, chỉ khiến người càng lún càng sâu.
Đột nhiên lại ngửi được một mùi thơm, Sở Sở Tử Phàm nghiêng đầu nhìn hắn, chỉ thấy Quý Phong trong tay cầm mấy khối điểm tâm, cười đến ôn nhu nhìn lại, nói: “Vừa rồi thấy ngươi ăn không nhiều lắm, sợ ngươi đói, liền đem mấy khối điểm tâm cho ngươi ăn dần.”
Sở Sở Tử Phàm trong tâm vừa động, lại mắng: “Ngốc, trên thuyền có thức ăn mà.”
“Ta biết, nhưng không có giống.”
Sao lại không giống, đều là thức ăn, đều là quế hoa cao Sở Sở Tử Phàm thích nhất tại sao lại không giống?
Sở Sở Tử Phàm vẫn chưa nhận lấy, lần đầu tiên y thật sự chăm chú nhìn Quý Phong, từ đầu đến chân, từ ánh mắt đến đôi môi, nhìn kỹ từng chi tiết, chợt nhận ra, hóa ra Quý Phong cũng là một thiếu niên anh tuấn trăm năm khó gặp.
“Vì cái gì? Ngươi vì cái gì lại đối với ta tốt như vậy? Có phải vì ngọc bội? Nếu như thế, ta trả cho ngươi.”
“Ta không nói, những lời kia ta không nói, chỉ hy vọng một ngày nghe ngươi nói với ta.”
Sở Sở Tử Phàm thoáng hiện lên một tia ảm đạm: “Mặc kệ ngươi nghĩ đến thứ gì, ba tháng sau, nếu ta không giết ngươi, hai chúng ta không còn quan hệ.”
Quý Phong không nói, liền đem điểm tâm nhét vào trong tay Sở Sở Tử Phàm, nói: “Ba tháng sau, ta chờ ngươi thay đổi.”
Rồi xoay người rời đi.
Sở Sở Tử Phàm, vạn lý tằng vân, thiên sơn mộ tuyết, ta, Quý Phong, chỉ vì mình ngươi mà đi.
Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta có thể làm tất cả vì ngươi, nhược thủy tam thiên, ta chỉ muốn một bầu, Sở Sở Tử Phàm, ba tháng, chỉ ba tháng cũng đủ cho chúng ta trường trường cửu cửu rồi.
Cũng đủ bạch đầu giai lão, tương vong giang hồ.
Sở Sở Tử Phàm nắm chặt tay trái, nhìn Quý Phong biến mất trong khoang thuyền, thất thần một lát, liền mở tay phải ra, đem mấy món điểm tâm ném hết xuống sông, xoay người bước vào trong khoang thuyền.
Quý Phong, ngươi đừng ép ta.
Ta nhất định không yêu ngươi, ngươi chết tâm đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất