Chương 23: Thế giới thứ nhất: Streamer bận bắt quỷ (23)
Tạ Trác không biết kiếm được ở đâu ra một miếng băng dán cá nhân hình HELLO KITTY* dán lên miệng vết thương của Kiều Quảng Lan, bởi vì móng vuốt vừa ngắn vừa nhỏ, cho nên nhìn qua cực kỳ ngốc nghếch, động tác có chút chậm.
*Không phải tôi, là tác giả viết hoa HELLO KITTY lên đấy =)))
Lúc này anh rất rầu vì sao mình không phải là người chứ, nếu là người, nhất định có thể giúp được cho Kiều Quảng Lan nhiều hơn, ít nhất anh cũng giúp cho Kiều Quảng Lan giữa lại được giọt máu này.
Kiều Quảng Lan nhìn gấu nhỏ nghiêm túc, hiếm khi mất kiên nhẫn, để yên cho anh dán.
Tuy hắn chỉ mới quen biết Tạ Trác mấy ngày ngắn ngủi, vẻ ngoài đối phương cực kỳ hợp mắt mình, thế nhưng lai lịch không rõ. Lúc Kiều Quảng Lan quay mắt nhìn về phía anh, sự đề phòng trong lòng vẫn nhiều hơn một chút. Thế nhưng nếu cứ tiếp tục tiếp xúc như thế này, hắn không thể không thừa nhận là cũng không phải là không được. Tạ Trác đối với mình rất tốt, loại chân tâm thật lòng này hắn có thể cảm nhận được.
Lẽ nào bởi vì anh cảm thấy với mình là có ân cứu mạng? Vậy thì đúng là sự đơn thuần của một người đàng hoàng.
Kiều Quảng Lan quyết định sẽ đối xử với "Người đàng hoàng" này tốt một chút.
Hắn cầm cuốn album trong tay, chậm rãi mở ra, ngay lúc đó, giác quan thứ sáu nhạy bén của Kiều Quảng Lan nhận ra được dường như ở trong không khí có thêm một đám đồ vật không thể nhìn thấy được, chúng giống như có vô số con mắt, ở trong các góc của căn phòng, oán độc nhìn chăm chú hắn, lại không thể làm gì.
Hắn vẫn bình thản ung dung, không để ý chút nào. Trên cổ bổng nhiên có chút ngứa, hắn liếc mắt nhìn sang, Tạ Trác đã bò lên trên bả vai hắn, có ý muốn xem sách cùng hắn.
Anh cũng cảm nhận được sóng ngầm xung quanh, mặc dù biết chúng không thể dọa được Kiều Quảng Lan cái gì, thế nhưng vẫn không nhịn được, trên người anh phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Khí tức âm lãnh đã bị xua ra.
Kiều Quảng Lan lật album lên, không ngẩng đầu: "Mấy con lận, anh lợi hại lợi hại. Nhưng mà anh còn chưa khôi phục, thực ra không cần lãng phí pháp lực đâu, tôi không sợ mấy thứ này."
Tạ Trác: "Hả?"
Kiều Quảng Lan: "Lớn lên quá đẹp trai nên được người ta nhìn thành quen rồi.
Tạ Trác: "..."
Mở quyển album này ra, Kiều Quảng Lan mới hiểu được tại vì sao trên đó có oán khí nồng đậm như thế —— đây là ảnh chụp chung tập thể năm đó của các nhân viên trong xưởng đồ chơi Hạ Phản. Những người được chụp trong ảnh, trên cơ bản đều đã chết, mà trừ điểm này ra, trong hình trước mắt hắn không phát hiện chút dị thường nào cả.
Ngay lúc lật tới tấm thứ hai đến từ sau ra trước, ngón tay Kiều Quảng Lan đột nhiên dừng lại, đèn trên đỉnh đầu "lách tách lách tách" lấp lóe mấy lần, rồi lại sáng trở lại. Ánh mắt Tạ Trác cũng ngưng lại: "Tấm ảnh chụp chung này có vấn đề... Oán linh đã bám lên trên tấm ảnh này."
Kiều Quảng Lan không trả lời anh, ngón tay đặt trên tấm ảnh chụp chung, nửa ngày không bỏ ra.
Bức ảnh có chút cũ kỹ, bất kể là nó hay là cảnh vật trong ảnh, đều hiện ra những nét hoài niệm cổ kính, thế nhưng bởi vì được cất giữ cẩn thận, ghi chép bên trên lưu lại vẫn cực kỳ rõ ràng.
Dòng tiêu đề nho nhỏ chúc mừng được viết bằng mực đỏ: "Ảnh chụp chung lễ bế mạc của hội diễn văn nghệ của công nhân xưởng đồ chơi Hạ Phản lần thứ 3."
Tạ Trác khẳng định nói: "Những người trên người này đều có tử khí."
Sinh khí hay tử khí* Kiều Quảng Lan không có cách nào phân biệt rõ được. Thế nhưng trong ảnh có rất nhiều người đoản mệnh đột nhiên mà chết thì hắn vẫn nhìn ra được. Nhìn một cái, tất cả những gương mặt trong hình đều mang theo nụ cười xán lạn, thế nhưng nụ cười này lại trong tấm ảnh trắng đen, mang theo tử khí.
*Sinh khí: khí tức của sinh vật còn sống; Tử khí: khí tức của sinh vật đã chết."
Sự tương phản này khiến cho người ta cảm thấy không rét mà run.
Hắn nháy mắt trầm mặc, rút tấm ảnh ra khỏi album, lật lại, mặt sau tương ứng với từng vị trí có viết tên của mỗi người, nhìn qua lít nhít một chuỗi dài, trong đó có cả tên của mẹ Viên Oánh Oánh.
Tạ Trác bỗng nhiên nói: "Chờ một chút, cậu nhìn bức ảnh trước đó xem!"
Kiều Quảng Lan lật về phía trước hai trang, bỗng nhiên cũng phát hiện một vấn đề —— trước đó bọn họ cũng có rất nhiều ảnh chụp chung, thế nhưng nụ cười của mọi người không phải như vậy, bọn họ ai nấy đều cười rất vui vẻ tự nhiên.
Hắn liền nhanh chóng lật trở lại ảnh chụp chung tại lễ bế mạc của hội diễn văn nghệ. Tất cả mọi người đều toét miệng cười, thậm chí có người còn cười đến mức lộ cả lợi. Mới nhìn qua thì giống như rất vui vẻ, thế nhưng trên thực tế, nụ cười này lại ẩn chứa cả bi thương và phẫn nộ, cứng ngắc cực kỳ. Giống như là... bị thứ gì đó điều khiển.
Kiều Quảng Lan lập tức liên tưởng đến lời Viên Oánh Oánh nói mẹ của cô thân bất do kỷ*, tự quay trở về bên trong trận hỏa hoạn.
* Không thể tự khống chế hành động của bản thân
Thân bất do kỷ... Thân bất do kỷ...
Kiều Quảng Lan đột nhiên thả xuống album ngồi thẳng: "Tôi đột nhiên có một suy đoán!"
Tạ Trác thình lình bị hắn lắc làm rớt từ trên bả vai xuống dưới đất: "..."
Anh khó khăn bò dậy: "Suy đoán gì?"
Kiều Quảng Lan nhìn anh: "..."
Tạ Trác bị hắn nhìn chăm chú có chút sợ hãi, cẩn thận mà lui về sau hai bước, đột nhiên cảm giác thấy một trận trời đất quay cuồng, anh bị Kiều Quảng Lan kéo quần nhấc lên, đi tới cửa phòng vệ sinh, ném anh vào chậu đựng đầy nước sạch.
Kiều Quảng Lan nói: "Tôi đột nhiên phát hiện anh đã bẩn thế này rồi!"
Tạ Trác: "..."
Kiều Quảng Lan cằn nhằn nói: "Anh có phải cũng nên tắm rửa không? Trước đó bị bé gái dội cho một người đầy nước mắt, lúc đi ra hành lang thì lăn cho người đầy bụi đất, bây giờ nghĩ lại tôi nhớ còn ôm anh vào lòng khi đi dưới mưa, tình cảm tôi dành cho anh đúng thật là chân ái mà."
Tạ Trác bày tỏ anh rất thích hai chữ chân ái này.
Từ sau khi làm gấu cuộc sống của anh quá nát bét mà, từ một người từ nhỏ đến lớn có bệnh khiết phích*, anh vậy mà bị người ta ghét bỏ vì bẩn.
*Bệnh ưa sạch sẽ quá mức
Tạ Trác dốc sức vốc nước lên người mình. Thế nhưng khiến anh không ngờ nổi là, người anh sau khi dính nước, bông trên người bị ngấm nước vào, cả mình gấu đều nặng trình trịch, đứng lên cũng không nổi chứ đừng nói tới chuyện tự tắm rửa, thử đến hai lần thế nhưng vẫn không có cách nào nhấc cánh tay lên. Anh không thể làm gì khác ngoài việc ngồi một cục trong chậu nước, thảm hề hề nhìn Kiều Quảng Lan. Bộ dáng kia muốn có bao nhiêu đáng thương thì bấy nhiêu đáng thương.
Kiều Quảng Lan không nể mặt mũi mà cười ha hả.
Nhớ năm xưa chính mình cũng là một mỹ thiếu niên anh tuấn tiêu sái phong lưu lỗi lạc, thế mà bây giờ lại rơi xuống hoàn cảnh này, muốn làm cũng làm không được, ngay cả cuộc sống đều không thể tự gánh vác. Tạ Trác rất phiền muộn, thế nhưng Kiều Quảng Lan nở nụ cười như thế, mặt mũi là gì. Ngay lập tức anh vứt ra sau đầu hết.
Nhìn gương mặt tươi cười của đối phương, Từ trong sâu thẳm trái tim Tạ Trác cũng cảm thấy rất vui vẻ, anh nằm nhoài lên chậu, một bên mặt đặt lên thành, cũng mỉm cười với Kiều Quảng Lan.
Kiều Quảng Lan cười cười xắn ống tay áo lên, đầu tiên khom lưng bế Tạ Trác ra khỏi chậu nước, đổi một chậu nước sạch, bỏ anh vào một lần nữa, tự tay cởi cúc áo quần yếm của Tạ Trác.
Tạ Trác bị kinh hãi, theo bản năng mà lùi về phía sau: "... Ây ây ây!"
Kiều Quảng Lan nói: "Xấu hổ cái gì, tôi cũng đâu có phải muốn ngủ* anh"
*'Ngủ anh' khác 'ngủ với anh' vì ngủ này nghĩa là 'làm':)))
Tạ Trác: "... Tôi muốn."
Kiều Quảng Lan cởi chiếc quần nhỏ lớn bằng cỡ chiếc khăn tay đặt ở bên cạnh, không nghe rõ lời anh nói: "Anh nói gì cơ?"
Tạ Trác: "Không có gì... Đúng rồi, vừa nãy cậu muốn nói có suy đoán gì thế?"
Kiều Quảng Lan bắt đầu thoa xà phòng lên người Tạ Trác, hắn xoa tới xoa lui, nước trong chậu nổi lên hẳn một lớp bọt màu trắng, gấu nhot mài tím biến thành một con gấu bong bóng trắng.
"Suy đoán của tôi là, con gấu của Tiểu Viên không phải là ngẫu nhiên mà có, xưởng của Đông Hà sản xuất ra rất nhiều đồ chơi, đều có thể hấp thu nhân khí của người sống, thao túng tinh thần con người.
Suy đoán này rất lớn mật, mà Tạ Trác cũng là người vô cùng thông minh, từ trong đó anh nghĩ ra được rất nhiều thứ: "Nếu thế thì nguyên lý của phòng Livestream hẳn là cũng giống vậy? Thực ra lúc trước tôi vẫn luôn thấy rất kỳ quái, lúc cậu livestream sẽ xuất hiện rất nhiều hiện tượng kỳ quái, chả lẽ chuyện đó sẽ không dọa họ sao? Hay là mang đến chút vấn đề gì đó? Nếu giải thích như vậy, livestream cũng giống như ma túy cho thần kinh con người vậy..."
Kiều Quảng Lan vốc một ít nước đổ lên trên đầu anh: "Thông minh."
Kiều Quảng Lan ý vị thâm trường cười cười: "Anh có để ý lúc tôi livestream không? Mấy ngày qua xem này, ngày 18, ngày 19, ngày 20, ngày 21*... Tương ứng theo thứ tự thời gian phát sóng là 21h, 6h, 18h, 15h, không hề cố định. Cho nên anh đoán xem, nếu như tôi nói lúc này, nếu tôi tìm trên mạng về cái kênh kia của tôi, thì sẽ có chuyện gì xảy ra?"
*Nguyên gốc tác giả viết ngày Tân tỵ, Nhâm Ngọ, Quý Mùi, Giáp thân. Nếu các bạn đọc bản QT sẽ không thấy được đoạn số ngày này đâu. Đây là mình dựa theo lịch can chi ngày trong phong thủy. Ngày can chi được tính theo chu kỳ, một chu kỳ có 60 ngày, các bạn có thể tìm hiểu tại.
Tạ Trác suy nghĩ một hồi, từ từ nói: "Sẽ phát hiện cái kênh kia đã biến mất."
Mặc dù anh chưa tự mình làm Livestream, thế nhưng nghe được Kiều Quảng Lan nói như thế, nghĩ thêm một chút đã có thể hiểu rõ ràng ý tứ của hắn: "Kênh này chỉ có vàng khoảng thời gian đặc biệt mới xuất hiện. cho nên người có thể xem được cũng là người có duyên. Lúc bọn họ xem đoạn livestream này, trạng thái tinh thần cũng sẽ bị rơi vào trạng thái điều khiển."
Kiều Quảng Lan gật đầu: "Trước kia tôi từng nghe qua... Có một người nói qua cho tôi rằng với sự phổ biến của khoa học kỹ thuật công nghệ, có một loại pháp thuật thông qua tích lũy nhân khí trên internet để thay đổi số mệnh của bản thân. Lúc đầu tôi còn bán tín bán nghi, xem ra lúc này vận khí không tệ, tôi vẫn còn sống để chứng kiến được."
Lại thêm một vốc nước đổ xuống đầu. Tạ Trác run run lông, cẩn thận mà nói: "Há, cách nói này rất mới mẻ, lý giải cũng rất độc đáo, vậy giờ cậu có thấy cái người từng nói câu này với cậu có chút thông minh không?
Gương mặt Kiều Quảng Lan khó coi như ăn phải gửng, không chút do dự nói: "Không hề có một chút nào!"
Tạ Trác yên lặng xoa xoa ngực.
Quả nhiên thế đạo luân hồi, năm đó chết đi thì tới đây vẫn còn ghim anh. Nếu giờ anh mà muốn tự tăng độ hảo cảm cho bản thân trước mặt Kiều Quảng Lan thì còn khó hơn lên trời.
Anh quyết định đổi đề tài khác: "Vậy thì cậu tính sẽ làm gì?
Kiều Quảng Lan đã biết được nguyên nhân chết của anh trai nguyên chủ là gì: "Tất nhiên là phá hủy gian phòng Livestream này."
Tạ Trác không bất ngờ lắm: "Thế nên vấn đề hiện tại sẽ là làm tiêu hao nhân khí tích lũy được? Cái này không dễ xử lý cho lắm."
Nói thì dễ đến lúc làm mới thấy khó. Nếu muốn làm tiêu hao hết nhân khí cũng không phải chuyện dễ làm, phải làm sao đây? Chẳng lẽ phải chửi ầm lên hoặc làm trò cho thiên hạ ngay trên livestream rồi dọa người ta chạy hết? Thế nhưng vẫn sẽ còn một số khán giả yêu thích kiểu này đấy.
*Không phải tôi, là tác giả viết hoa HELLO KITTY lên đấy =)))
Lúc này anh rất rầu vì sao mình không phải là người chứ, nếu là người, nhất định có thể giúp được cho Kiều Quảng Lan nhiều hơn, ít nhất anh cũng giúp cho Kiều Quảng Lan giữa lại được giọt máu này.
Kiều Quảng Lan nhìn gấu nhỏ nghiêm túc, hiếm khi mất kiên nhẫn, để yên cho anh dán.
Tuy hắn chỉ mới quen biết Tạ Trác mấy ngày ngắn ngủi, vẻ ngoài đối phương cực kỳ hợp mắt mình, thế nhưng lai lịch không rõ. Lúc Kiều Quảng Lan quay mắt nhìn về phía anh, sự đề phòng trong lòng vẫn nhiều hơn một chút. Thế nhưng nếu cứ tiếp tục tiếp xúc như thế này, hắn không thể không thừa nhận là cũng không phải là không được. Tạ Trác đối với mình rất tốt, loại chân tâm thật lòng này hắn có thể cảm nhận được.
Lẽ nào bởi vì anh cảm thấy với mình là có ân cứu mạng? Vậy thì đúng là sự đơn thuần của một người đàng hoàng.
Kiều Quảng Lan quyết định sẽ đối xử với "Người đàng hoàng" này tốt một chút.
Hắn cầm cuốn album trong tay, chậm rãi mở ra, ngay lúc đó, giác quan thứ sáu nhạy bén của Kiều Quảng Lan nhận ra được dường như ở trong không khí có thêm một đám đồ vật không thể nhìn thấy được, chúng giống như có vô số con mắt, ở trong các góc của căn phòng, oán độc nhìn chăm chú hắn, lại không thể làm gì.
Hắn vẫn bình thản ung dung, không để ý chút nào. Trên cổ bổng nhiên có chút ngứa, hắn liếc mắt nhìn sang, Tạ Trác đã bò lên trên bả vai hắn, có ý muốn xem sách cùng hắn.
Anh cũng cảm nhận được sóng ngầm xung quanh, mặc dù biết chúng không thể dọa được Kiều Quảng Lan cái gì, thế nhưng vẫn không nhịn được, trên người anh phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Khí tức âm lãnh đã bị xua ra.
Kiều Quảng Lan lật album lên, không ngẩng đầu: "Mấy con lận, anh lợi hại lợi hại. Nhưng mà anh còn chưa khôi phục, thực ra không cần lãng phí pháp lực đâu, tôi không sợ mấy thứ này."
Tạ Trác: "Hả?"
Kiều Quảng Lan: "Lớn lên quá đẹp trai nên được người ta nhìn thành quen rồi.
Tạ Trác: "..."
Mở quyển album này ra, Kiều Quảng Lan mới hiểu được tại vì sao trên đó có oán khí nồng đậm như thế —— đây là ảnh chụp chung tập thể năm đó của các nhân viên trong xưởng đồ chơi Hạ Phản. Những người được chụp trong ảnh, trên cơ bản đều đã chết, mà trừ điểm này ra, trong hình trước mắt hắn không phát hiện chút dị thường nào cả.
Ngay lúc lật tới tấm thứ hai đến từ sau ra trước, ngón tay Kiều Quảng Lan đột nhiên dừng lại, đèn trên đỉnh đầu "lách tách lách tách" lấp lóe mấy lần, rồi lại sáng trở lại. Ánh mắt Tạ Trác cũng ngưng lại: "Tấm ảnh chụp chung này có vấn đề... Oán linh đã bám lên trên tấm ảnh này."
Kiều Quảng Lan không trả lời anh, ngón tay đặt trên tấm ảnh chụp chung, nửa ngày không bỏ ra.
Bức ảnh có chút cũ kỹ, bất kể là nó hay là cảnh vật trong ảnh, đều hiện ra những nét hoài niệm cổ kính, thế nhưng bởi vì được cất giữ cẩn thận, ghi chép bên trên lưu lại vẫn cực kỳ rõ ràng.
Dòng tiêu đề nho nhỏ chúc mừng được viết bằng mực đỏ: "Ảnh chụp chung lễ bế mạc của hội diễn văn nghệ của công nhân xưởng đồ chơi Hạ Phản lần thứ 3."
Tạ Trác khẳng định nói: "Những người trên người này đều có tử khí."
Sinh khí hay tử khí* Kiều Quảng Lan không có cách nào phân biệt rõ được. Thế nhưng trong ảnh có rất nhiều người đoản mệnh đột nhiên mà chết thì hắn vẫn nhìn ra được. Nhìn một cái, tất cả những gương mặt trong hình đều mang theo nụ cười xán lạn, thế nhưng nụ cười này lại trong tấm ảnh trắng đen, mang theo tử khí.
*Sinh khí: khí tức của sinh vật còn sống; Tử khí: khí tức của sinh vật đã chết."
Sự tương phản này khiến cho người ta cảm thấy không rét mà run.
Hắn nháy mắt trầm mặc, rút tấm ảnh ra khỏi album, lật lại, mặt sau tương ứng với từng vị trí có viết tên của mỗi người, nhìn qua lít nhít một chuỗi dài, trong đó có cả tên của mẹ Viên Oánh Oánh.
Tạ Trác bỗng nhiên nói: "Chờ một chút, cậu nhìn bức ảnh trước đó xem!"
Kiều Quảng Lan lật về phía trước hai trang, bỗng nhiên cũng phát hiện một vấn đề —— trước đó bọn họ cũng có rất nhiều ảnh chụp chung, thế nhưng nụ cười của mọi người không phải như vậy, bọn họ ai nấy đều cười rất vui vẻ tự nhiên.
Hắn liền nhanh chóng lật trở lại ảnh chụp chung tại lễ bế mạc của hội diễn văn nghệ. Tất cả mọi người đều toét miệng cười, thậm chí có người còn cười đến mức lộ cả lợi. Mới nhìn qua thì giống như rất vui vẻ, thế nhưng trên thực tế, nụ cười này lại ẩn chứa cả bi thương và phẫn nộ, cứng ngắc cực kỳ. Giống như là... bị thứ gì đó điều khiển.
Kiều Quảng Lan lập tức liên tưởng đến lời Viên Oánh Oánh nói mẹ của cô thân bất do kỷ*, tự quay trở về bên trong trận hỏa hoạn.
* Không thể tự khống chế hành động của bản thân
Thân bất do kỷ... Thân bất do kỷ...
Kiều Quảng Lan đột nhiên thả xuống album ngồi thẳng: "Tôi đột nhiên có một suy đoán!"
Tạ Trác thình lình bị hắn lắc làm rớt từ trên bả vai xuống dưới đất: "..."
Anh khó khăn bò dậy: "Suy đoán gì?"
Kiều Quảng Lan nhìn anh: "..."
Tạ Trác bị hắn nhìn chăm chú có chút sợ hãi, cẩn thận mà lui về sau hai bước, đột nhiên cảm giác thấy một trận trời đất quay cuồng, anh bị Kiều Quảng Lan kéo quần nhấc lên, đi tới cửa phòng vệ sinh, ném anh vào chậu đựng đầy nước sạch.
Kiều Quảng Lan nói: "Tôi đột nhiên phát hiện anh đã bẩn thế này rồi!"
Tạ Trác: "..."
Kiều Quảng Lan cằn nhằn nói: "Anh có phải cũng nên tắm rửa không? Trước đó bị bé gái dội cho một người đầy nước mắt, lúc đi ra hành lang thì lăn cho người đầy bụi đất, bây giờ nghĩ lại tôi nhớ còn ôm anh vào lòng khi đi dưới mưa, tình cảm tôi dành cho anh đúng thật là chân ái mà."
Tạ Trác bày tỏ anh rất thích hai chữ chân ái này.
Từ sau khi làm gấu cuộc sống của anh quá nát bét mà, từ một người từ nhỏ đến lớn có bệnh khiết phích*, anh vậy mà bị người ta ghét bỏ vì bẩn.
*Bệnh ưa sạch sẽ quá mức
Tạ Trác dốc sức vốc nước lên người mình. Thế nhưng khiến anh không ngờ nổi là, người anh sau khi dính nước, bông trên người bị ngấm nước vào, cả mình gấu đều nặng trình trịch, đứng lên cũng không nổi chứ đừng nói tới chuyện tự tắm rửa, thử đến hai lần thế nhưng vẫn không có cách nào nhấc cánh tay lên. Anh không thể làm gì khác ngoài việc ngồi một cục trong chậu nước, thảm hề hề nhìn Kiều Quảng Lan. Bộ dáng kia muốn có bao nhiêu đáng thương thì bấy nhiêu đáng thương.
Kiều Quảng Lan không nể mặt mũi mà cười ha hả.
Nhớ năm xưa chính mình cũng là một mỹ thiếu niên anh tuấn tiêu sái phong lưu lỗi lạc, thế mà bây giờ lại rơi xuống hoàn cảnh này, muốn làm cũng làm không được, ngay cả cuộc sống đều không thể tự gánh vác. Tạ Trác rất phiền muộn, thế nhưng Kiều Quảng Lan nở nụ cười như thế, mặt mũi là gì. Ngay lập tức anh vứt ra sau đầu hết.
Nhìn gương mặt tươi cười của đối phương, Từ trong sâu thẳm trái tim Tạ Trác cũng cảm thấy rất vui vẻ, anh nằm nhoài lên chậu, một bên mặt đặt lên thành, cũng mỉm cười với Kiều Quảng Lan.
Kiều Quảng Lan cười cười xắn ống tay áo lên, đầu tiên khom lưng bế Tạ Trác ra khỏi chậu nước, đổi một chậu nước sạch, bỏ anh vào một lần nữa, tự tay cởi cúc áo quần yếm của Tạ Trác.
Tạ Trác bị kinh hãi, theo bản năng mà lùi về phía sau: "... Ây ây ây!"
Kiều Quảng Lan nói: "Xấu hổ cái gì, tôi cũng đâu có phải muốn ngủ* anh"
*'Ngủ anh' khác 'ngủ với anh' vì ngủ này nghĩa là 'làm':)))
Tạ Trác: "... Tôi muốn."
Kiều Quảng Lan cởi chiếc quần nhỏ lớn bằng cỡ chiếc khăn tay đặt ở bên cạnh, không nghe rõ lời anh nói: "Anh nói gì cơ?"
Tạ Trác: "Không có gì... Đúng rồi, vừa nãy cậu muốn nói có suy đoán gì thế?"
Kiều Quảng Lan bắt đầu thoa xà phòng lên người Tạ Trác, hắn xoa tới xoa lui, nước trong chậu nổi lên hẳn một lớp bọt màu trắng, gấu nhot mài tím biến thành một con gấu bong bóng trắng.
"Suy đoán của tôi là, con gấu của Tiểu Viên không phải là ngẫu nhiên mà có, xưởng của Đông Hà sản xuất ra rất nhiều đồ chơi, đều có thể hấp thu nhân khí của người sống, thao túng tinh thần con người.
Suy đoán này rất lớn mật, mà Tạ Trác cũng là người vô cùng thông minh, từ trong đó anh nghĩ ra được rất nhiều thứ: "Nếu thế thì nguyên lý của phòng Livestream hẳn là cũng giống vậy? Thực ra lúc trước tôi vẫn luôn thấy rất kỳ quái, lúc cậu livestream sẽ xuất hiện rất nhiều hiện tượng kỳ quái, chả lẽ chuyện đó sẽ không dọa họ sao? Hay là mang đến chút vấn đề gì đó? Nếu giải thích như vậy, livestream cũng giống như ma túy cho thần kinh con người vậy..."
Kiều Quảng Lan vốc một ít nước đổ lên trên đầu anh: "Thông minh."
Kiều Quảng Lan ý vị thâm trường cười cười: "Anh có để ý lúc tôi livestream không? Mấy ngày qua xem này, ngày 18, ngày 19, ngày 20, ngày 21*... Tương ứng theo thứ tự thời gian phát sóng là 21h, 6h, 18h, 15h, không hề cố định. Cho nên anh đoán xem, nếu như tôi nói lúc này, nếu tôi tìm trên mạng về cái kênh kia của tôi, thì sẽ có chuyện gì xảy ra?"
*Nguyên gốc tác giả viết ngày Tân tỵ, Nhâm Ngọ, Quý Mùi, Giáp thân. Nếu các bạn đọc bản QT sẽ không thấy được đoạn số ngày này đâu. Đây là mình dựa theo lịch can chi ngày trong phong thủy. Ngày can chi được tính theo chu kỳ, một chu kỳ có 60 ngày, các bạn có thể tìm hiểu tại.
Tạ Trác suy nghĩ một hồi, từ từ nói: "Sẽ phát hiện cái kênh kia đã biến mất."
Mặc dù anh chưa tự mình làm Livestream, thế nhưng nghe được Kiều Quảng Lan nói như thế, nghĩ thêm một chút đã có thể hiểu rõ ràng ý tứ của hắn: "Kênh này chỉ có vàng khoảng thời gian đặc biệt mới xuất hiện. cho nên người có thể xem được cũng là người có duyên. Lúc bọn họ xem đoạn livestream này, trạng thái tinh thần cũng sẽ bị rơi vào trạng thái điều khiển."
Kiều Quảng Lan gật đầu: "Trước kia tôi từng nghe qua... Có một người nói qua cho tôi rằng với sự phổ biến của khoa học kỹ thuật công nghệ, có một loại pháp thuật thông qua tích lũy nhân khí trên internet để thay đổi số mệnh của bản thân. Lúc đầu tôi còn bán tín bán nghi, xem ra lúc này vận khí không tệ, tôi vẫn còn sống để chứng kiến được."
Lại thêm một vốc nước đổ xuống đầu. Tạ Trác run run lông, cẩn thận mà nói: "Há, cách nói này rất mới mẻ, lý giải cũng rất độc đáo, vậy giờ cậu có thấy cái người từng nói câu này với cậu có chút thông minh không?
Gương mặt Kiều Quảng Lan khó coi như ăn phải gửng, không chút do dự nói: "Không hề có một chút nào!"
Tạ Trác yên lặng xoa xoa ngực.
Quả nhiên thế đạo luân hồi, năm đó chết đi thì tới đây vẫn còn ghim anh. Nếu giờ anh mà muốn tự tăng độ hảo cảm cho bản thân trước mặt Kiều Quảng Lan thì còn khó hơn lên trời.
Anh quyết định đổi đề tài khác: "Vậy thì cậu tính sẽ làm gì?
Kiều Quảng Lan đã biết được nguyên nhân chết của anh trai nguyên chủ là gì: "Tất nhiên là phá hủy gian phòng Livestream này."
Tạ Trác không bất ngờ lắm: "Thế nên vấn đề hiện tại sẽ là làm tiêu hao nhân khí tích lũy được? Cái này không dễ xử lý cho lắm."
Nói thì dễ đến lúc làm mới thấy khó. Nếu muốn làm tiêu hao hết nhân khí cũng không phải chuyện dễ làm, phải làm sao đây? Chẳng lẽ phải chửi ầm lên hoặc làm trò cho thiên hạ ngay trên livestream rồi dọa người ta chạy hết? Thế nhưng vẫn sẽ còn một số khán giả yêu thích kiểu này đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất