Phong Thủy Đại Sư

Chương 7: Thế giới thứ nhất: STREAMER BẬN BẮT QUỶ (7)

Trước Sau
Mặc dù trong tâm lý muốn chửi một câu mmp*, nhưng mà một tiên linh nhất định cần phải giữ hình tượng, y nhịn một chút, làm bộ không nghe thấy tiếng Kiều Quảng Lan nói, bấm ngón tay lính toán, lãnh đạm nói: “Trước kia ngươi gặp lôi kiếp vì tiết lộ thiên cơ, cho nên mới xuyên tới nơi này…”

*mmp: một câu chửi:))))

Kiều Quảng Lan nguyên bản cười tủm tỉm, nghe thấy cái câu “Tiết lộ thiên cơ” kia, sắc mặt lập tức chìm xuống.

Không biết đó có phải là ảo giác của Ngọc Linh hay không, ngay lúc gương mặt Kiều Quảng Lan trầm xuống đó, y cảm thấy có một luồng áp lực vô hình ép xuống, trong nháy mắt đó lười tiếp theo dĩ nhiên không nói được nữa.

Cũng may đó chỉ là chuyện trong nháy mắt, sắc mặt Kiều Quảng Lan đã trở về bình thường, làm như không có chuyện gì mà sửa lời y: “Anh nói sai rồi. Tiết lộ thiên cơ cái gì, anh không nghe đám người kia nói tôi à, do tôi khẩu nghiệp quá, nên mới có một kiếp này.”

Ngọc Linh cau mày nói: “Ngươi như tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch, dám nghi vấn phán đoán của ta sao? Mệnh của ngươi liên kết với ta, khi đã đồng ý, bí mật của ngươi làm sao có chuyện ta không biết, ngươi rõ rang là vì…”

“A…” Kiều Quảng Lan đứng chắp tay, nhăn chặt mày, sau một chốc, chậm rãi nói, “Vậy lúc tôi tắm rửa…”

Biết rõ hắn đang cố ý nói sang chuyện khác, mặt Ngọc Linh vẫn còn có chút đỏ lên, âm thanh cũng hơi tang cao: “Chỉ cần ngươi không dùng tới linh lực hoặc là gặp phải nguy cơ sống còn, ta sẽ không thức tỉnh, ai lại đi làm chuyện bại hoại đức như đi nhìn tắm người khác tắm chứ!”

Còn nữa, đều là nam nhân, ngươi còn nghĩ mình dễ nhìn lắm sao?

Y xoi mói là liếc Kiều Quảng Lan một cái.



Dễ nhìn thì sao?

Kiều Quảng Lan thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu: "Vậy tôi yên tâm rồi, tạm biệt."

Tạm biệt... Tạm biệt?!

Ngọc Linh trợn tròn mắt: "Ngươi muốn đi?"

“Ấy, đến giờ cơm rồi, tôi thấy có vẻ anh không có ý định ăn cơm nhỉ.” Kiều Quảng Lan nói. “Còn có việc gì sao?”

“Ngươi, ngươi tới nơi này gây chuyện, đáng ra nên hỏi ta tại sao lại ở thế giới này như thế này, làm sao để trở về thế giới hiện thực, bây giờ nói còn chưa xong đã muốn đi sao?”

Kiều Quảng Lan thản nhiên nói: “Ha, vốn dĩ muốn hỏi, nhưng mà hành văn của anh làm tôi nhớ tới giáo viên môn Ngữ Văn, thái độ của anh không cho tôi có cảm giác được tôn nghiêm của một người cha, tôi không vui, không hỏi nữa.”

Ngọc Linh khiếp sợ không lời nào có thể diễn tả được: "..."

Kiều Quang Lan không nói nhảm nữa, xoay người rời đi, vội vã truy cản: “Chờ một chút, thân của ngươi vẫn ở dị giới, thân thể và hồn phách chia lìa, lẽ nào không sợ chết sao?”

Kiều Quảng Lan không ngừng bước, âm thanh truyền đến từ phía xa: “Mạng của tôi kết với anh, tôi chết có anh bồi, lòng tôi cũng cảm thấy an ủi.”

Hắn không phản ứng Ngọc Linh nữa, mở mắt ra đã về đến hiện thực, tiện tay cầm lại ngọc giản đeo lại lên cổ, đứng dậy chậm rãi xoay người: “Đói quá, Tạ gấu nhỏ, anh biết làm cơm không?”

Tạ Trác cùng quỷ khế ước đồng thời ngẩng đầu lên.

Chỉ một phút trước, quỷ khế ước còn sợ Kiều Quảng Lan luôn thích vỗ đầu mình như tránh rắn rết, vậy mà chỉ ở cùng Tạ Trác một hồi, sau khi nghe lại tiếng của Kiều Quảng Lan, nó thậm chí còn có cảm giác mừng đến phát khác.

Không so sánh, sẽ không tổn thương.

Hình ảnh chiếu lại.

Sau khi Kiều Quảng Lan vào cửa nhập định, dường như đã không còn cảm giác được tất thảy những thứ ở bên ngoài.

Con quỷ cùng hắn ký khế ước kia không biết bay ra từ xó xỉnh nào, trôi nổi giữa không trung, giống như một cái diều lớn hình người.

Trước kia nó có thể ngang nhiên ra vào bất cứ chỗ nào trong nhà Kiều Quảng Lan, muốn bay đâu thì bay, trôi theo tư thế như nào thì trôi. Kết quả, chỉ sau hai ngày, tên nhóc luôn sợ hãi này (KQL) lập tức từ Kiều bé con thành Kiều ông nội, quỷ bị đánh mặt nhiều lần cũng không dám bay loạn nữa, chỉ có thể oan ức ngóng ngóng, nhìn chằm chằm ra ngoài không khí thoáng mát mà hít thở.

Khế ước quỷ liếc mắt nhìn thấy con gấu nhỏ màu tím đang nằm chơi điện thoại di động, tâm nó bắt đầu rục rịch.

Tên nhóc họ Kiều không nghe lời như vậy, vậy nó có nên tự lực cánh sinh, tự mình đi tìm trong phòng một vòng không nhỉ?

Chỉ cần không làm cho gấu nhỏ kêu ra tiếng kinh động Kiều Quảng Lan là được rồi.

Con vật nhỏ đang nằm úp sấp trên điện thoại di động, trên màn hình có giao diện hình viên kẹo to gần bằng cả thân nó.

Khế ước quy khinh miệt cười, nó không biết đây là thứ gì, ngẫm lại nó chỉ là một món đồ chơi bằng lông mà thông, chắc là con rối hoặc bùa hộ mệnh gì đó, không đáng để lo.

Nó lặng lẽ bay đến gần một chút, phát hiện gấu nhỏ tập tung tinh thần chơi, giống như không hề phát hiện nó



Khóe miệng khế ước quỷ cười gằn một cái, bỗng nhiên vồ tới hướng Tạ Trác một cách mạnh mẽ —— chỉ cần bắt vật nhỏ ngốc này một lần, chuyện sau đó sẽ dễ làm rồi!

Đột nhiên, một nguồn sức mạnh đón đầu đập xuống, nó còn chưa kịp thấy rõ là vật gì, đã cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, mông lung cả đầu, rồi cắm mặt xuống đất

Nó ngẩng đầu nhìn lên, gấu nhỏ đã đứng lên, nhìn chính mình từ trên cao xuống, trong đôi mắt plastic kia hình như nó thấy được ánh sáng sắc lạnh.

Khế ước quỷ một giây kinh sợ: "... QAQ!"

Vừa nãy là nó đập mình? Không thể nào, sức mạnh lớn như vậy….

“Ta không muốn làm cậu ấy tức giận, cho nên bây giờ mi tốt nhất là bò lên, ngoan ngoãn cút qua một bên.” Gấu nhỏ lạnh nhạt nói, “Nhanh lên.”

Chỉ một món đồ chơi này vậy mà cũng dám hô to gọi nhỏ với mình, nó vốn nên tức giận, nhưng nó nhớ tới khi không có Kiều Quảng Lan ở đây, khí tràng của đối phương hình như thay đổi, bộ dạng đáng yêu ban nãy không còn một tẹo, trái lại để lộ ra một loại áp bức nguy hiểm.

Cứ như tên nhóc không biết xấu hổ giả vờ đáng yêu kia không phải là nó.

Nó vẫn chưa thoát được khỏi cảm giác sợ hãi ở dưới đáy lòng mà phục hồi tinh thần, động tác có chút rề rà, liền nhìn thấy đối phương hơi nhấc móng vuốt.

Trong nháy mắt đó, không biết có phải hoa mắt hay không, nó phảng phất nhìn thấy giữa không trung hiện lên một anh đẹp trai, sau đó một cơn lốc xoáy nhỏ lướt qua, trực tiếp dựa vào sức gió ép nó lại thành một quả cục, cuộn lại, nhét vào dưới đáy ghế dựa.

Khế ước quỷ: “…”

Nó nhìn gấu nhỏ một chút, thức thời không dám bò ra ngoài nữa, người đàn ông mới nãy xuất hiện giống như ảo giác, gấu nhỏ chậm rãi nằm xuống trên bàn, cánh tay mập mạp linh hoạt vạch trên màn hình một cái, âm nhạc ngọt ngào đáng yêu lần nữa vang lên.

Chỉ chốc lát sau, thanh âm nó lại bổ sung một câu: "Nếu như mi nói với A Lan chuyện vừa rồi, lần sau sẽ không có chuyện chỉ là nhét mi vào dưới ghế đâu."

Mặc dù lời của người nói cực kỳ hờ hững, mà lời vừa thốt ra, đã mang theo khí tràng khiến người không thể hoài nghi. Mới nãy nó bị gió nhồi thành một cục như bột mì, đến giờ còn chưa hết sợ hãi. Khế ước quỷ một câu cũng không dám lên tiếng, đàng hoàng giả chết.

Cho nên lúc nghe được tiếng của Kiều Quảng Lan, nó khá là hạnh phúc, cũng cực kỳ ngưỡng mộ với kẻ dám sai con gấu khủng bố này đi làm cơm.

Cái này gọi là kẻ ác tự có kẻ ác trị nhá.

Tạ Trác cũng nghe được Kiều Quảng Lan nói: "..."

Kiều Quảng Lan đã đi vào trong phòng khách, tiện tay nhấc con gấu qua một bên cái di động nhìn thời gian: “Ây, Tạ gấu nhỏ nhà anh, không phải ban nãy kêu biết làm việc nhà, biết nấu ăn à?”

Tạ Trác: “… Tuy rằng được vì cậu mà vào bếp làm cơm là một niềm vinh hạnh, thế nhưng ê là không có nguyên liệu cùng với đồ làm bếp cùng ngoại hình của tôi nhỉ? Hay là tôi tự đem mình luộc cho cậu ăn nhé?”

Kiều Quảng Lan ghét bỏ mà liếc mắt nhìn nó: "Thôi quên đi, tôi sợ ê răng."

Trước khi hắn 7 tuổi từng trải qua một cuộc sống vô cùng phong phú, không cần phải làm cơm, thế nhưng Kiều Quảng Lan ngại làm việc vặt, rất ít khi động tay, lấy gói mì ăn liền từ trong phòng bếp.

Lúc hắn ăn mì, Tạ Trác đứng ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn Kiều Quảng Lan, có chút sững sờ.

Có thể, sắc đẹp thật sự là một chuyện đòi mạng. Trước đó, nó chưa từng nghĩ ăn mì cũng có thể phát ra mị lực như thế. Thế nhưng hiện tại, sương trắng tỏa ra từ bát mì khiến cho gương mặt xinh đẹp kia của Kiều Quảng Lan trở nên mơ hồ, đồng thời cũng làm dịu đi vẻ sắc bén lúc bình thường của hắn, dầu ớt màu đỏ nhiễm lên đôi môi, hàm răng trắng cắn đứt mì sợi, màu sắc đối lập của gam màu tạo ra một cảnh đẹp vô cùng đặc biệt, khiến người ta không khỏi rộn ràng.

Kiều Quảng Lan ăn vài miếng, vừa ngẩng đầu đã thấy Tạ Trác hai chân khụy xuống, hai móng vuốt đặt lên bát mì ăn liền, kinh ngạc nhìn chằm chằm mặt hắn.

Hắn vội vã dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai lấy di động ra, chụp xuống một cảnh đáng yêu này, sau khi thưởng thức bức ảnh rõ rang một chút, mới bày ra vẻ mặt đạo mạo hỏi: “Làm sao thế?”

Tạ Trác: "..."

Khoảng cách xa nhất trên thế giới này, đó là tôi muốn dùng sự kiên trì dâng toàn bộ thế giới cho em, nhưng em lại chỉ xem tôi là một món đồ chơi.

Kiều Quảng Lan bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ha, anh thèm đúng không? Ai, thân thể của anh rồi sẽ tìm được thôi, nghĩ thông chút đi."

Lúc hắn nói câu này, giống như có ý nghĩ mơ hồ gì dó lóe qua, sau đó liền biến mất.

Tạ Trác nhìn hắn một chút, nói một cách đầy ý vị sâu xa: “Ừm, không sao, hiện tại không ăn được, một ngày nào đó rồi sẽ ăn được thôi.”

Cái giọng điệu này vang lên, giống y chang cái cách khiến người ta chán ghét kia của Lộ Hành, Kiều Quảng Lan theo bản năng mà chọc hắn: “ Bốn chữ ‘một ngày nào đó’ quả thực quá vô nghĩa mà, ngược lại nhìn anh bây giờ đúng là hữu tâm vô lực*.”

*Có tâm nhưng mà bất lực hoy, làm gì được đâu.

Tạ Trác: “…” Trái tim tan vỡ rồi, lão Kiều.

Kiều Quảng Lan nháy mắt một cái bỗng nghĩ đến một biện pháp: “Thật ra cũng không phải là anh không phải là không ăn được đồ ăn. Anh nhìn xem, lúc tôi đánh, anh sẽ thấy đau, mùi trong không khí anh vẫn ngửi được, điều này chứng tỏ các cơ quan cảm giác của anh vẫn còn, hiện tại không ăn được thức ăn bởi vì không có hệ tiêu hóa, ăn đồ ăn sẽ làm lông trên miệng bẩn.

Hắn nói đến mức độ này, khiến cho cao nhân trong giới phong thủy Tạ Trác cũng hiều: “Cho nên có thể dùng Tịnh hóa phù (phù chú làm sạch) và Thôn phệ phù (phù chú nuốt chửng), một bên nuốt xuống, một bên tự làm sạch.”



Kiều Quảng Lan vỗ tay cái bốp: “Lý thuyết quá hoàn mỹ! Tôi cảm thấy có thể thử vẽ hai loại Tịnh hóa phù và Thôn phệ phù cùng nhau xem sao.”

Bản thân hắn làm nghề này, từ khi còn bé đã có cuồng nhiệt với những loại đồ âm dương thuật số, nghĩ tới thì sẽ muồn thử một lần, vì vậy Tạ Trác liền anh dũng trở thành đối tượng thí nghiệm.

Khế ước quỷ toàn bộ quá trình chỉ biết vây xem, thấy gấu nhỏ vừa rồi còn uy vũ bạo ngược giờ chỉ là một bé gấu nhỏ ngoan ngồi trước mặt Kiều Quảng Lan, tùy ý đối phương khom lưng dùng bút đặc chế vẽ tới vẽ lui trên miệng, nó chợt nhớ ra một đoạn phim nó từng xem ——

Người kia từng là một kẻ đứng trên đỉnh cao nhân sinh, nhưng sau khi cưới vợ, tất cả mọi thứ đã thay đổi…

Tạ Trác lại cảm thấy cái này không có gì là không tốt, anh thậm chí cực kỳ hưởng thụ cảm giác này —— bởi vì thời điểm vẽ phù, Kiều Quảng Lan cách hắn rất gần, ánh mắt của đối phương nhìn anh cực kì chăm chú, chỉ rơi vào mỗi mình, trong con ngươi đen kịt của hắn, Tạ Trác có thể nhìn thấy hình dáng anh tuấn bất phàm … trong bộ dáng lông xù phản chiếu lại.

Khụ, đây là điểm duy nhất không hoàn mỹ.

Mà bất kể như thế nào, nhiêu đây cũng đủ cho anh cảm giác hạnh phúc rồi.

“Xong” Lúc Kiều Quảng Lan đứng lên, Tạ Trác cảm thấy có chút thất lạc.

Kiều Quảng Lan đấm đấm cái eo cứng ngắc của mình hai cái, tiện tay ném bút qua bên cạnh, nói với cảm giác vô cùng thành tựu: “Đến đây đi, thử xem anh có thể ăn được cái gì không.”

Tạ Trác lập tức chạy đến bên bát mì, bám lấy miệng bát nhìn vào.

Kiều Quảng Lan nhìn mấy cọng mì còn sót lại của mình: “Cái này hay là thôi đi, tôi ăn phần còn lại cho.”

Tạ Trác thầm chính tôi muốn ăn phần còn lại của cậu mà, nhưng mà anh cũng biết nếu nói như vậy với Kiều Quảng Lan thì thì lại khiến mình có vẻ hơi biến thái, hơi suy nghĩ, không mở miệng, ngược lại đem đầu nhỏ tiến vào nhìn bát mì, cái đuôi nhỏ sau lưng không ngừng vẩy vẩy.

Kiều Quảng Lan bịt mũi, cảm giác mình sắp bị đáng yêu chết rồi.

Đáng yêu quá.

Hắn nhất thời nhịn không được, tay thúi nhéo nhéo đuôi Tạ Trác một chút, thuận tiện sờ sờ mông nhỏ tròn vo.

Nếu như trước mặt là người khác, làm hành động này, đoán chừng là đã chết mà bản thân cũng không biết chết thế nào, nhưng bây giờ đổi lại là Kiều Quảng Lan, Tạ Trác chỉ cảm thấy một luồng cảm giác mềm mại truyền từ cái đuôi đến đỉnh đầu, trong lòng rung động, mém chút nữa ly hồn ra ngoài hiện ra hình người.

Anh miễn cưỡng đè nén tâm tình xuống, quay người lại, đem một tay Kiều Quảng Lan... kéo vào trong lồng ngực.

Kiều Quảng Lan cho là nó vẫn đang giả vờ đáng yêu, cũng không để ý, dùng một cái tay khác sờ sờ đầu của hắn, vẫn đang suy nghĩ về bùa chú của mình.

Hắn đột nhiên bật ra một ý nghĩ thiếu đạo đức: "Mì nguội rồi, ăn không ngon... Tôi làm món khác cho anh, có muốn thử không?"

Tạ Trác chưa bao giờ nghĩ Kiều Quảng Lan cũng biết làm cơm, tâm lý vẫn luôn tò mò, nghe hắn nói như thế lập tức nổi lên hứng thú: “Tôi ăn.”

Kiều Quảng Lan rất vui vẻ, nhưng vẫn là nhắc nhở một câu: " Nhưng mà cách làm cơm tối, hơn nữa mùi vị… Không được bình thường cho lắm. Anh muốn ăn thật à?”

A Lan làm, vậy khẳng định không tầm thường, Tạ Trác rất kiên định: "Tôi ăn."

Kiều Quảng Lan nhịn cười, từ trong tủ lạnh lấy ra đồ ăn ngon mình làm một ngày trước lấy ra, bỏ vào lò vi sóng hâm nóng, bưng cho Tạ Trác.

Hắn còn cẩn thận mà cắm mấy cái tăm để móng vuốt của gấu nhỏ dễ dàng vồ lấy.

Tạ Trác quan sát một chút, phát hiện vẻ ngoài không tệ, nghĩ nghĩ để xem A Lan làm cơm cũng tuyệt y như người, bàn thức ăn này, nếu chỉ làm cho mình anh thì tuyệt vời hơn.

Anh tràn đầy phấn khởi mà ăn một miếng Gà cung bảo, lông trên cánh tay lập tức dựng đứng lên.

Tạ Trác: "[email protected]¥#%¥#... %¥@¥%!!!! @#@¥*&%¥¥#..."

Mẹ nó sắp bị khó ăn phát khóc rồi!

Hắn có chút hoài nghi vị giác của mình xảy ra vấn đề.

Trên thế giới này sao có đồ ăn khó ăn như vậy, Tạ Trác không tin tà này, liền thử một miếng dưa chuột trộn tương đối thanh đạm…

Tin cái này thật sự tà môn.

Tại sao gà cung bảo lại bỏ mù tạt? Tại sao bên trong dưa chuột trộn lại có vị bơ? Tại sao?!

Lý do rất đơn giản, đây là phòng Livestream vi phạm lệnh cấm, khẩu hiệu chính là dũng cảm cải biên, chương trình nấu ăn cũng không thể tầm thường, đều trải qua xử lý hắc ám.

Hết chương 7.

Đôi lời muốn nói: Tiến độ truyện thì tầm này mỗi ngày 1c, chủ nhật thì 2c nhé. Hiện tại mình chỉ chưa beta đâu. Nào xong beta một lượt. À, còn có, tầm này mình bận nên là chỉ up trên Wattpad, lúc nào có thời gian thì sẽ về nhà để cập nhật lại bên WordPress.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau