Chương 82: Thế giới thứ tư: (12)
"Anh Dân" —— Khi nghe đến hai chữ này, tất thảy ngôn ngữ lẫn động tác của gã hề lập tức như khựng lại, Tào Khiết ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ngược lại thì Lộ Hành như có dự đoán trước với lời nói sớm của Kiều Quảng Lan, anh đè xuống sự không thoải mái trong lòng nhưng sắc mặt vẫn không dễ nhìn hơn là bao.
Đủ thứ chuyện lẫn lộn hỗn tạp với nhau. Thật ra lúc mới bắt đầu anh đã hoài nghi người bị hại Kim Anh Dân nhìn qua càng giống với một người đứng sau màn hơn —— còn một chứng cứ nữa, nếu như chỉ là oan hồn ác quỷ bình thường thì buổi tối ngày đầu tiên khi anh và Kiều Quảng Lan đến trường học cùng nhau tấn công thì không có khả năng chạy trốn được.
Giữa hai lần trước Lộ Hành đã muốn nói nhưng đều bị Kiều Quảng Lan ngắt lời, mà Kiều Quảng Lan không muốn nghe anh nói, vừa khéo là đã đoán được anh muốn nói gì. Nếu trong lòng đối phương đã có phòng bị thì Lộ Hành cũng không tiếp tục đòi nói rõ cho bằng được nữa. Anh thấy thật chán ghét —— anh tự ý thức được rằng mình đã cực kỳ ghét.
Kim Anh Dân cúi đầu, Kiều Quảng Lan bày một vẻ mặt phức tạp nhìn cậu ta: "Tuy rằng trên mặt cậu vẽ màu dày như thế nhưng mà tôi biết mắt của cậu thế nào."
"Ngón tay hắn siết chặt cổ tay của Kim Anh Dân: "Anh em tốt cùng nhau đồng cam cộng khổ của tôi à, rốt cục cơ thể cậu xảy ra chuyện gì thế, cậu không định nói cho người bạn cũ tôi đây biết sao? Cậu đã từng có lúc không hề gạt tôi bất cứ chuyện gì cơ mà."
Kim Anh Dân giống như bị câu này của Kiều Quảng Lan kéo về hiện thực, cậu ta lập tức hoàn hồn buông cánh tay còn ôm lấy hắn, hất ra, rồi vội vàng lùi về sau. Kiều Quảng Lan đã sớm chuẩn bị, một cánh tay khác chụp qua giữ chặt vai Kim Anh Dân lại, quát lên: "Hôm nay, hoặc là cậu nói ra cho rõ, hoặc là cậu đánh chết tôi không để tôi đi ra khỏi đây, Kim Anh Dân, cậu biết tính tôi mà!"
Kim Anh Dân không nói một lời, trao đổi vài chiêu với Kiều Quảng Lan thế nhưng cũng không tránh thoát được hắn, cậu ta không nhịn được mà nói: "Cậu cũng biết tính tôi mà, cậu đừng ép tôi! Tôi, tôi không muốn có bất kỳ tiếp xúc gì với cậu hết."
Lúc này, Lộ Hành ở phía sau thong thả lên tiếng: "Hai người, tôi biết trước kia tình cảm hai người rất tốt, bạn cũ gặp lại kích động một chút cũng là chuyện thường tình. Thế nhưng người trong giới Phong Thủy cùng xem nhau như người một nhà, hy vọng các cậu đừng có quên tôi."
Kiều Quảng Lan và Kim Anh Dân tạm thời ngừng đánh nhau, cùng nhau nhìn về phía Lộ thiếu chưởng môn "không muốn cô đơn" kia.
Kim Anh Dân thay đổi sắc mặt nói: "Cậu buông cô ấy ra!" Tay Lộ Hành cách lớp áo đặt lên bả vai Tào Khiết, khống chế cô một cách đơn giản, lạnh nhạt nói: "Nếu như tôi đoán không sai, cô ta đã không còn là con người, diệt yêu trừ ma là tránh nhiệm tôi phải gánh vác, Kim Anh Dân, cậu có hy vọng tôi thực hiện chức trách của mình không?"
Kim Anh Dân vẫn không nói gì, Tào Khiết đã mắng: "Chó má nó chứ trách nhiệm! Còn nói đến mức chính nghĩa như thế, nhưng mà tiếc là công lý chưa bao giờ đến khi cần tới nó, bọn mày cũng không tự nhìn lại đi."
Lộ Hành nói: "Cô bạn học này, có vẻ như điểm cần nhìn của cô có hơi rộng. Tuy rằng chúng tôi rất thông cảm với việc cô gặp phải, thế nhưng mà cô đừng nói thế, chúng tôi chỉ để ý chuyện người chết, không quan tâm chuyện người sống, cô gặp số phận bị thảm như thế là do cô xui vì chưa được bùa thay đổi vận may của tôi, vậy thì cũng không nên trách bọn tôi chứ."
Tào Khiết: "Mày..."
Bỗng nhiên Kim Anh Dân thở dài, nhấc chân dùng sức đá đầu gối Kiều Quảng Lan một cái, đầu gối hắn sụp xuống nhưng hắn không những không tránh mà còn cứng rắn chống đỡ cái đá này, giơ thêm một tay khác qua khóa chặt hai vai của Kim Anh Dân.
Trên đầu gối của hắn xuất hiện một dấu giày, Lộ Hành vừa tức vừa sợ: "Kim Anh Dân, cậu muốn chết sao!"
Kim Anh Dân cũng kinh ngạc nhìn về phía Kiều Quảng Lan: "Sao cậu... Không tránh ra!"
Kiều Quảng Lan hừ một tiếng.
Rốt cục Kim Anh Dân không nhịn được nữa thở dài: "Cậu thật là, cái tính bướng bỉnh này của cậu chả thay đổi gì cả."
Kiều Quảng Lan và Lộ Hành dùng đủ cách mặt dày uy hiếp khiến cho Kim Anh Dân thật sự trụ không nổi nữa, giọng điệu mềm ra: "Trước tiên cậu buông tôi ra, Tiểu Khiết còn trong tay mấy cậu, nhất định tôi sẽ không đi, chỉ là tôi muốn nói chuyện một cách rõ ràng dứt khoát thôi."
"Rõ ràng? Anh muốn làm gì?"
Kim Anh Dân cười khổ nói: "Em không biết thân phận thực sự của bọn họ —— có hai người này ở đây, ngoại trừ thả người ra thì không còn lựa chọn nào khác đâu... Tiểu Khiết à, thật ra những kẻ cầm đầu trước kia đều đã chết hết rồi, tuy rằng những người kia vẫn đáng trách, thế nhưng bọn họ đã có báo ứng nên có. Bọn họ tiếp xúc phải âm khí và sát khí nặng như vậy đã làm tổn hại mất một nửa tuổi thọ... Em, còn chưa đủ nữa sao?"
Tào Khiết ngắt lời cậu ta: "Không được! Tôi chưa hết hận!"
Theo lời của cô, bỗng nhiên Kim Anh Dân lại nện một cú lên ngực Kiều Quảng Lan, khoảng cách hai người vốn rất gần nên Kiều Quảng Lan cũng không nghĩ đến chuyện né tránh, vừa vặn bị Kim Anh Dân nện cho một cú.
Hắn lui về sau hai bước, ngạc nhiên nói: "Cậu..."
Sắc mặt Lộ Hành cực kỳ khó coi, tay dùng thêm lực nhấn xuống. Tào Khiết bị anh đè như thế thì trụ không nổi nữa, khuỵu gối, lập tức quỳ xuống mặt đất, chỉ một nhoáng đầu đã phủ kín mồ hôi.
Kiều Quảng Lan nói: "Tào Khiết sao lại có thể khống chế hành động của cậu?"
Đột nhiên hắn hiểu rõ vừa nãy tại sao Kim Anh Dân đánh nhau với mình mà lại ra toàn chiêu hiểm rồi lại cứ như đang cố gắng thả hắn ra, xem ra đó là kết quả của việc ý thức của cậu ta đối kháng với ý thức của Tào Khiết.
Lộ Hành nói: "Đừng nói nhảm nữa, hôm nay em đến đây để bị đánh đấy à? Kim Anh Dân không chạy được, em đến bên cạnh tôi đi!"
Anh cảm thấy Kim Anh Dân này đúng là có độc, từ lúc bắt đầu đã đánh Kiều Quảng Lan, những lần đó cũng là do hắn cản lấy, những người khác đều không kéo lại được.
Tuy rằng anh biết mối quan hệ giữa Kim Anh Dân và Kiều Quảng Lan chỉ là tỉnh cảm anh em tốt bình thường, thế nhưng Lộ Hành vẫn thấy vừa ghen tuông vừa đau lòng, thật sự không thể nhịn nổi nữa.
Kiều Quảng Lan muốn nói gì đó thế nhưng lúc ngẩng đầu một cái đã thấy trên vạt áo nơi cánh tay phải Lộ Hành loáng thoáng như đang rỉ máu, đó là vết thương lần trước dính phải khi ở trong mộng, sau khi bị thương còn chưa kịp nghỉ ngơi đã chạy tới chạy lui với mình.
Hắn vội ho một tiếng, không phản bác Lộ Hành nữa, yên lặng đi đến cạnh anh.
Ánh mắt Kim Anh Dân đảo qua đảo lại giữa hai người, không nói gì, cậu ta cắn rách ngón tay, vẽ trên tường đối diện một chữ "Vạn", ánh vàng chuyển động xung quanh. Cảnh tượng trước mắt đã biến thành gian giảng đường kia, trong phòng học trống rỗng chỉ còn lại bốn người bọn họ.
Kiều Quảng Lan nói: "Cảnh trong khách sạn kia nhìn thật như thế, đấy là phép che mắt hay là ảo thuật? Lâu không gặp, cậu mạnh lên thế này, tôi thật sự vừa ước ao vừa ganh tị đó."
Kim Anh Dân biết hắn cố ý muốn nói chút gì đó để làm cho bầu không khí này bớt lúng túng, thế nhưng việc đến nước này rồi, dù nói gì thì cũng không thể trở lại như trước được nữa, ngay cả câu này của Kiều Quảng Lan nói ra có vẻ như không đúng lúc, nghe vào có chút gượng gạo.
"Cậu luôn như thế, mạnh miệng nhưng nhẹ dạ, cậu tính tha thứ cho tôi nhanh vậy sao?"
Cậu ta dịu dàng nói: "Tiểu Kiều, không cần ước được như tôi. Cậu có thể nhìn ra, tôi trở nên mạnh thế này là bởi tôi không còn là người nữa. Tôi hy vọng cậu vĩnh viễn không có cơ hội biến thành bộ dạng giống tôi thế này."
Nụ cười trên gương mặt của Kiều Quảng Lan cứng đờ rồi biến mất.
Kim Anh Dân lục trong túi áo rồi rút ra một tờ giấy, lau sạch nước màu trên mặt, lộ ra một gương mặt anh tuấn ôn hòa, cứ như thể không khác biệt gì so với trước kia, vả lại càng đối lập một trời một vực với gã hề trước đó.
Cậu ta gật đầu cười tao nhã lịch sự với Lộ Hành: "Chào Lộ thiếu chưởng môn."
Lộ Hành thờ ơ nói: "Khách sáo quá rồi."
Kim Anh Dân không để ý thái độ của hắn, trực tiếp giải thích: "Như các cậu thấy, tôi luôn bị người khác khống chế, những chuyện kia tôi làm cũng không phải là điều tôi muốn. Cho nên Tiểu Kiều, Lộ Thiếu chưởng môn, tôi muốn xin lỗi hai người, không hy vọng các cậu có thể tha thứ, chỉ mong các cậu nghe lời giải thích này thì trong lòng nhẹ nhõm một chút."
Trước kia Lộ Hành từng gặp qua Kim Anh Dân mấy lần, cũng từng ước ao có được mối quan hệ tốt như anh và Kiều Quảng Lan, thế nhưng giữa hai người cũng không quen biết nhiều. Vốn dĩ anh còn nghĩ người có quan hệ tốt với Kiều Quảng Lan thì cho dù mình nhìn không vừa mắt thì nhân phẩm cũng không có vấn đề gì, thế nhưng Kim Anh Dân nói câu này cứ như đang trốn tránh trách nhiệm, Lộ Hành không khỏi lặng lẽ cau màu, vốn dĩ độ hảo cảm cũng không nhiều thế nhưng lập tức tụt về số âm.
Anh nhìn Tào Khiết một cái, thế mà Tào Khiết lại không chút dị nghị với lời nói của Kim Anh Dân, cô ta cười lạnh rồi nói: "Không sai, tất cả chuyện xấu đều là tôi khống chế anh làm, vậy thì sao nào? Anh ghét tôi, cảm thấy tôi không tốt, vậy thì tôi trực tiếp làm cho anh dơ bẩn như tôi, không phải như vậy thì chúng ta xứng đôi rồi sao?"
Kiều Quảng Lan và Lộ Hành liếc mắt nhìn nhau một cái mà không nói gì, Lộ Hành lặng lẽ đưa tay ra sau lưng nắm chặt một tay của Kiều Quảng Lan.
Kiều Quảng Lan cúi đầu liếc mắt nhìn rồi mặc kệ anh siết.
Nhìn Kim Anh Dân trước kia cũng trong nhóm người tinh anh như bọn họ vậy mà bây giờ biến thành bộ dáng này. Nghĩ đến chuyện Tào Khiết gặp phải cảm xúc hai người đều có chút phức tạp, Kiều Quảng Lan nửa ngồi dựa vào bàn, Lộ Hành đứng trước Kiều Quảng Lan một chút ngăn hắn lại đằng sau, đồng thời nghe Tào Khiết và Kim Anh Dân nói chuyện.
Kim Anh Dân nghe Tào Khiết nói thì cũng chỉ cười: "Ừ, vậy thì em thành công rồi."
Tào Khiết nói: "Cũng vì thế, cũng vì cái buổi hôn lễ quỷ quái kia, làm phù dâu cho người ta một lần mà tôi bị những tên khốn kia sỉ nhục đến mức có thai rồi lại sẩy thai, vất vả lắm tôi mới bò ra được khỏi chỗ chết rồi sống lại, muốn bắt đầu làm lại cuộc đời, tôi gặp anh, tôi còn cho là mọi chuyện trong quá khứ đều kết thúc cả rồi! Tôi, tôi,..."
Cô hít một hơi thật sâu rồi nói: "Trước kia tôi cũng không có ý gạt anh, trước giờ chuyện gì đi nữa tôi cũng đều nói với anh, Kim Anh Dân, anh còn nhớ anh trả lời tôi thế nào không?"
Kim Anh Dân thinh lặng hồi lâu, Lộ Hành còn cho là anh sẽ không trả lời, thế mà cậu ta lại chậm rãi nói: "Anh nói, bất kể em như thế nào đi nữa thì chuyện đã qua đều là chuyện đã qua, anh chỉ trân trọng tương lai của em. Những chuyện đó..."
Cậu ta hít sâu một hơi rồi đôi mắt nhìn trần nhà: "Những chuyện kia không phải là lỗi của em, anh nghe em kể anh chỉ thương em chứ không trách em."
Không biết Lộ Hành nghĩ đến cái gì, anh cầm tay Kiều Quảng Lan siết hơi chặt.
Tào Khiết vỗ tay cười lạnh: "Nói hay lắm, nhớ cũng rõ đấy. Lời còn như văng vẳng bên tai, nhưng mà anh nghe xong lời Vương Bằng nói anh vẫn đá tôi, anh hối hận rồi, anh chê tôi làm anh mất mặt, vậy thì anh trở thành cái bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này như tôi đi! Anh đừng mơ tôi sẽ bỏ qua cho anh!"
Kim Anh Dân không trả lời cô, khe khẽ thở dài rồi xoa bóp huyệt thái dương mệt mỏi: "Chuyện em muốn trên cơ bản đã làm xong rồi, hai người chúng ta đã vì chuyện quá khứ mà cũng tranh cãi không ít, bây giờ em nói lời này cũng không còn ý nghĩa gì nữa, có thể tránh đi một chút trước để anh nói vài câu với hai người bạn của anh không?"
Tào Khiết không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Lộ Hành nói: "Bạn học Tào Khiết, mấy căn phòng học này bị tôi bày kết giới rồi, cho nên cô hoạt động quanh đây là được, tuyệt đối đừng nên đi xa, chú ý an toàn.
Tào Khiết đóng cửa phòng vang lên tiếng sầm nặng nề.
Kiều Quảng Lan rút tay khỏi tay Lộ Hành, đứng lên khỏi bàn: "Cô ta khinh bỉ anh, tôi cũng thế."
Lộ Hành: "..."
Kim Anh Dân bật cười: "Không nghĩ tới mấy tháng không gặp, quan hệ hai người các cậu đã tốt thế này rồi. Chiến tranh giữa hai giới Phật Giáo và Đạo Giáo biến mất rồi sao?"
Kiều Quảng Lan nói: "Vài tháng cũng có thể xảy ra rất nhiều chuyện, như tôi, như cậu."
Kim Anh Dân cười nói: "Đúng vậy, rất nhiều chuyện... cũng thay đổi rồi..."
Cậu ta ngồi bệt xuống đất, trong miệng tràn một dòng máu.
Kiều Quảng Lan hoảng đến mức thay đổi sắc mặt, vội vàng chạy tới đỡ cậu ta: "Cậu có chuyện gì thế này?"
Kim Anh Dân khoát tay, chỉ trong chớp mắt này, Kiều Quảng Lan phát hiện hình như mặt mũi cậu ta vặn vẹo một chút như thể muốn biến thành một bộ dạng khác, thế như lại bị Kim Anh Dân cứng rắn biến lại.
Hắn ngạc nhiên nói: "Đây là, linh hồn của đứa trẻ sơ sinh tà ác kia bám vào..."
Kim Anh Dân đè họng lại: "Ừ, thời gian không nhiều, tôi phải nói nhanh một chút. Tiểu Kiều, cậu đừng gấp."
Kiều Quảng Lan không lên tiếng, tay đỡ cậu ta siết chặt thêm."
Kim Anh Dân nói: "Tôi tới trường học này điều tra một vị án giết người liên hoàn, vụ án kia không có gì khó đã sớm kết thúc rồi, vốn dĩ tôi phải về đúng lúc, nhưng mà trong lòng vẫn còn bất an nên đành hoãn lại. Đã nói là sau khi về ăn cơm với cậu mà còn chưa thực hiện được... xin lỗi cậu."
Kiều Quảng Lan giật giật miệng, không nói chen vào.
Kim Anh Dân nói: "Tôi tình cờ quen Tào Khiết, nhưng thật ra trước đó tôi cũng đã nghe qua chút chuyện của em ấy. Ầy, miệng người đời quá đáng sợ... Lúc đó chẳng qua tôi cảm thấy cô bé này đáng thương, không nghĩ tới mình sẽ thích em ấy, nhưng mà, khụ khụ, thế nhưng mà cứ thế mà thích."
Miệng cậu ta trào ra càng nhiều máu hơn, Kiều Quảng Lan nói: "Tại sao đột nhiên cậu lại như thế này! Đừng có nói cái quái gì mà trái tim thiếu nữ rối loạn của cậu, tôi không muốn nghe, cậu nói tôi đi phải làm sao mới có thể cứu cậu!"
Kim Anh Dân vừa ho khan vừa nói: "Cậu vẫn là người nóng tính như thế, nói đến chuyện này... tôi biết, mới nãy Tào Khiết nói tôi cảm thấy mất mặt cho nên mới muốn chia tay với em ấy, hai người đều nghi đúng không, thật ra nguyên nhân thật sự không phải là cái này, bởi vì tôi phát hiện sau khi em ấy sẩy thai thì cái linh hồn của đứa nhỏ kia luôn ở cạnh em ấy, bất cứ lúc nào cũng có thể báo thù."
Cậu ta nói tới đây, khuôn mặt liền vặn vẹo một chút, Kiều Quảng Lan đã có chút rõ ý Kim Anh Dân, vội vàng kêu: "Lộ Hành!"
Lộ Hành vuốt tóc hắn một cái ra hiệu đừng có nóng rồi tay phải bấm quyết, chạm một cái lên trán Kim Anh Dân: "Đạo pháp vạn vật, lưu ly thông tịch."
Có Lộ Hành trợ giúp, Kim Anh Dân thở phào được một hơi, cậu ta nở một nụ cười cảm ơn với Lộ Hành rồi nói tiếp: "Kiến thức và pháp lực của hai cậu nhiều hơn tôi vậy thì nhất định cũng biết, anh linh sinh ra là bởi vì trong lòng người mẹ lúc mang thai đã có những ý nghĩ oán hận, mà sau khi rời khỏi cơ thể của mẹ nó không bị ảnh hưởng của mẹ nó nữa, không chỉ thừa hưởng oán giận của mẹ nó, cũng sẽ tự mình sinh ra oán hận. Nó oán hận người mẹ không sinh nó ra, oán hận người cha không chịu trách nhiệm, oán hận những kẻ truyền tai nhau những ngôn từ bẩn thỉu cho nên nó muốn trả thù!"
Kiều Quảng Lan kinh ngạc: "Tôi biết thứ gọi là anh linh, nhưng mà... hình dung này của cậu có vẻ oán khí của nó quá mạnh rồi."
Lộ Hành nói: "Bởi vì lúc sẩy thai vừa khéo gặp lúc giờ âm, hơn nửa còn ở trong một ngã rẽ hẻm nhỏ hội tụ sát khí, cho nên một khi hình thành thì liền trở thành tình huống thế này."
Kim Anh Dân kinh ngạc liếc mắt nhìn anh, khen một câu xuất phát từ đáy lòng: "Không hổ là Lộ Hành."
Kiều Quảng Lan biết điều này nhất định là Lộ Hành tự mình đến được cảnh kia trong mộng rồi đoán ra: "Sau đó thì sao? Bởi vì cậu ngăn cản anh linh hại người lại biến thành thế này à? Vậy cậu nói chia tay với cô ta là vì..."
Kim Anh Dân chăm chú nhìn Kiều Quảng Lan: "Tôi còn tưởng cậu nghe thấy tôi làm thế sẽ mắng tôi một trận chứ."
Kiều Quảng Lan nghiêm túc nói: "Tôi không. Bởi vì tôi biết, cậu không phải kiểu người như thế."
Lộ Hành ngẩn ra, Kim Anh Dân lại cười: "Tiểu Kiều, cám ơn cậu."
Kiều Quảng Lan nói: "Có gì cứ nói hết cho tôi đi."
Kim Anh Dân nói: "Thật ra những người kia lòng dạ xấu xa kia có tội thì phải chịu, kể cả phải chết thì cũng không đáng để thương cảm, bọn họ bị trả thù, đó là nghiệp báo của bọn họ. Những người thông đường âm dương như chúng ta không thể đánh gãy việc báo thù bình thường của quỷ, thần hay người..."
Kiều Quảng Lan gật đầu khẽ, bọn họ làm nghề này rất cần tài năng bẩm sinh, trời sinh bọn họ đã có sức mạnh hơn người, bọn họ cũng được giáo dục từ nhỏ là phải diệt yêu trừ ma, giúp đỡ người khác trong khả năng, giữ gìn trật tự của hai giới âm dương.
Thế nhưng nhân quả luân hồi, không không biết phải trái mà dung túng kẻ ác mà không cho quỷ quái trả thù, cho nên một số oán linh tồn tại dưới cái nhìn của bọn họ là hợp pháp. Chỉ cần không làm tổn thương đến người vô tội vậy thì những thuật sĩ sẽ không ngăn cản việc báo thù.
Thế nhưng lần này anh linh đã đi quá mức.
Kim Anh Dân vẫn kể tiếp: "... Như Lộ thiếu chưởng môn đã nói, sự oán hận của oán linh này quá mạnh mẽ, tôi đã điều tra được, sau khi nó vừa ra đời thì trong trường liên tục có 5 người chết. Chuyện như thế tuyệt đối không thể tiếp tục, mỗi lần nói giết thế một người thì huyết sát khí trên người nó lại nhiều thêm một chút, vậy thì càng khó cản nó hơn. Hơn nữa tôi phát hiện bởi vì nó muốn thêm nhiều sức mạnh cho nên hấp thu oán khí mượn trên người Tiểu Khiết, nếu cứ tiếp tục như thế thì Tiểu Khiết không chết cũng phát điên, tôi không thể trực tiếp khống chế nó cho nên chỉ có thể dùng cách lòng vòng như thế này."
Cậu ta nói tới đây đã mệt lắm rồi. Cậu ta thở hổn hển hai ngụm rồi dựa vào người Kiều Quảng Lan.
Lộ Hành nhìn hai người bọn họ chỉ liếc mắt một cái, không nói gì mà chỉ dời mắt đi.
Kiều Quảng Lan nói: "Tôi biết rồi, cái cách lòng vòng của cậu là chuyển dời oán khí của anh linh lên người rồi khiến nó tạm thời chỉ nhắm vào mình cậu, vậy thì nó sẽ không làm người khác bị thương, mà cậu cũng có thể vừa đọ sức với nó, vừa dẫn nó về môn phái để thu phục, vậy là giải quyết được chuyện này."
Kim Anh Dân nói: "Thông minh như cậu, nhìn một đốm là có thể thấy được cả con báo. Tôi nghĩ tới cách này, còn cho rằng chỉ cần trước mắt cứ chia tay với Tiểu Khiết, vậy thì tôi sẽ trở thành người ảnh hưởng nhiều nhất đến cảm xúc của em ấy trong quãng thời gian này, oán hận của anh linh sẽ ngưng tụ trên người tôi, đây vốn là kế hoãn binh dương đông kích tây... Tôi không nghĩ tới, Tiểu Khiết sẽ... ra tay với tôi."
Kiều Quảng Lan nói: "Sao cô ta biết những thứ đó?"
Kim Anh Dân nói: "Tôi cũng không biết, em ấy không nói với tôi, lúc tôi tính thu phục anh linh thì em ấy đóng lên người tôi hai cây đinh làm rối, ý thức của tôi bị anh linh ăn mòn, cơ thể tôi trở thành con rối của em ấy, thật ra lúc đó tôi đã chết rồi, thế nhưng hồn phách bị cây đinh nhốt trong cơ thể nên không ra được.
Lộ Hành nói: "Nhưng mà... muốn sử dụng đinh biến người khác thành rối của mình, vậy thì đầu tiên phải tự sát, đóng hai cây đinh lên hồn phách của mình thì mới làm được... Nói thế, cô ta, cô ta cũng đã không còn là người sống đúng không?"
Kim Anh Dân cười khổ, gật đầu.
Kiều Quảng Lan không còn gì để nói.
Tào Khiết nhìn qua ngây thơ chất phác, không biết đó là sự trái ngược trong tính cách vốn có hay là trở nên độc ác sau biến cố, lại vì người bạn trai "phản bội" mà đầu tiên tự sát, sau đó giết chết bạn trai, hành động thế này vừa khiến người ta đáng tiếc, đáng trách và còn cả đáng thương.
Chỉ cần cô thêm chút niềm tin, đợi thêm một chút, đợi Kim Anh Dân tiêu diệt anh linh rồi giải thích mọi chuyện rõ ràng... vậy thì mọi thứ đã khác.
Kim Anh Dân nói: "Tôi không trách em ấy, em đã chịu rất nhiều đau khổ rồi, tất cả đều chỉ là ma xui quỷ khiến thôi."
Lộ Hành: "..."
Anh phát hiện mình và Kim Anh Dân đúng là hai loại người hoàn toàn trái ngược nhau, mỗi một lời đối phương nói Lộ Hành đều cảm thấy không lọt tai, anh cực kỳ không đồng ý, thế nhưng người ta đã thành thế này, anh cũng không thể không có tình người hơn nữa, cho nên anh đành ở bên cạnh yên lặng lắng nghe.
Kim Anh Dân nói: "Từ đó về sau, tôi liền trở thành bộ dáng các cậu thấy, luôn chống lại oán khí của anh linh và đinh con rối, đây cũng có chỗ tốt, đó là ít nhiều gì cũng áp chế oán khí trong cơ thể tôi được còn hơn là để anh linh chạy loạn bên ngoài. Chỉ là ý thức của tôi cũng gần như bị ăn mòn, không thể hoàn toàn khống chế bản thân, cho nên mới có chuyện lúc trước. May mà hai người bọn cậu đến, nếu không những người hôm nay đều bị hại chết, chỉ sợ tôi cũng không thể áp chế. Cũng may... không chết thêm nhiều người."
Kiều Quảng Lan lập tức hiểu được, Kim Anh Dân sẽ thoát khỏi khống chế ngay thời khắc mấu chốt là bởi vì hắn và Lộ Hành đến áp chế oán khí, nếu không Kim Anh Dân cũng chỉ có thể ngu ngốc làm một thằng hề mãi mãi.
Đúng thật là so với cái chết thì chuyện này còn đáng sợ hơn.
Kiều Quảng Lan nói: "Đừng làm thánh phụ* nữa! Bây giờ tôi mang cậu đi tìm sư phụ tôi, nhất định ông ấy có thể cứu cậu!"
*Thánh phụ: Kiểu người đàn ông hiền lành tốt bụng quá mức, bất kể chuyện gì cũng nghĩ đến người khác trước tiên. Nhưng từ này bên người ta dùng mang ý mỉa mai như thể là không có sức mà vẫn cố giúp bằng được ấy.
Kim Anh Dân cười lắc đầu một cái: "Tên ngốc này, tôi chết rồi, cứu sao được nữa? Cơ thể rách nát, nội tạng thối rữa, đã sớm không xong rồi. Hơn nữa cậu tuyệt đối không thể để tôi gặp người khác với bộ dạng này, ha ha, đúng là một đời anh danh bị hủy chỉ trong một ngày, mất mặt quá đi thôi."
Hết chương 82.
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn kịch nhỏ:
Khi đưa tình tiết vặn nắp chai vào < Đại sư phong thủy >
——
Túy Hựu Hà Phương: Xin hỏi hai người sẽ ứng phó thế nào nếu có một cô gái xa lạ tìm cậu nhờ vặn nắp chai?
Kiều Quảng Lan: Có gì đâu, cứ thế vặn thôi.
Lộ Hành nói: Tôi cảm thấy đây là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Một cái nắp bình ai cũng có thể mở được, đây rõ ràng là âm mưu! Lúc bạn trai còn đang ở đây thì không chỉ chuyện tùy tiện giúp đỡ gái lạ mà trai lạ cũng không được. Lần trước khi hai bọn tôi ăn cơm, có cô gái tìm A Lan nhờ vặn nắp sprite, hai con mắt sắp cô ta dính chặt luôn vào mặt em ấy, thế mà sau đó em ấy không nghĩ một tí gì đã giúp một tay, có biết lúc đó tôi nghĩ thế nào không? Tôi..."
(Giọng nói dần biến mất dưới cái nhìn chăm chú của Kiều Quảng Lan.)
Kiều Quảng Lan: "... Lần sau gặp lại cơ hội như thế, tôi nhường tất cho anh được chưa!"
Mấy ngày sau, Túy Túy phỏng vấn lần 2 ——
Túy Hựu Hà Phương: Xin hỏi hai người sẽ ứng phó thế nào nếu có một cô gái xa lạ tìm cậu nhờ vặn nắp chai?
Kiều Quảng Lan: Nhất định sẽ nhường cơ hội cho nửa kia.
Lộ Hành: Không không không, tôi cảm thấy bây giờ là thời đại xã hội chủ nghĩa mà, nhất định phải lấy việc thân thiện giúp người làm niềm vui, tôi dành cho người yêu của mình tất cả sự tin tưởng và tự do, việc này phải để em ấy giúp, tôi kiên quyết ủng hộ.
Túy Hựu Hà Phương (ghé tai nói nhỏ giọng): Gần đây gặp chuyện gì nghĩ không thông sao? Nói ra mọi người cùng nhau thương lượng nào.
Lộ Hành:... Cảm ơn sự ân phước của cô, sau lần trước phỏng vấn thì A Lan cũng nghĩ lại cặn kẽ và quyết định thực hiện lời hứa, lúc hai bọn tôi gặp phải chuyện được gái nhờ vặn nắp sprite nữa thì em ấy đưa tôi, thành thật mà nói thì lúc đó trong lòng tôi rất kích động.
Túy Hựu Hà Phương (suy đoán): Sau đó cậu không vặn ra?
Lộ Hành vừa buồn vừa tức lắc đầu: Sau khi tôi vặn ra... phát hiện đó là một chai sprite đã bị súc mạnh....
Đủ thứ chuyện lẫn lộn hỗn tạp với nhau. Thật ra lúc mới bắt đầu anh đã hoài nghi người bị hại Kim Anh Dân nhìn qua càng giống với một người đứng sau màn hơn —— còn một chứng cứ nữa, nếu như chỉ là oan hồn ác quỷ bình thường thì buổi tối ngày đầu tiên khi anh và Kiều Quảng Lan đến trường học cùng nhau tấn công thì không có khả năng chạy trốn được.
Giữa hai lần trước Lộ Hành đã muốn nói nhưng đều bị Kiều Quảng Lan ngắt lời, mà Kiều Quảng Lan không muốn nghe anh nói, vừa khéo là đã đoán được anh muốn nói gì. Nếu trong lòng đối phương đã có phòng bị thì Lộ Hành cũng không tiếp tục đòi nói rõ cho bằng được nữa. Anh thấy thật chán ghét —— anh tự ý thức được rằng mình đã cực kỳ ghét.
Kim Anh Dân cúi đầu, Kiều Quảng Lan bày một vẻ mặt phức tạp nhìn cậu ta: "Tuy rằng trên mặt cậu vẽ màu dày như thế nhưng mà tôi biết mắt của cậu thế nào."
"Ngón tay hắn siết chặt cổ tay của Kim Anh Dân: "Anh em tốt cùng nhau đồng cam cộng khổ của tôi à, rốt cục cơ thể cậu xảy ra chuyện gì thế, cậu không định nói cho người bạn cũ tôi đây biết sao? Cậu đã từng có lúc không hề gạt tôi bất cứ chuyện gì cơ mà."
Kim Anh Dân giống như bị câu này của Kiều Quảng Lan kéo về hiện thực, cậu ta lập tức hoàn hồn buông cánh tay còn ôm lấy hắn, hất ra, rồi vội vàng lùi về sau. Kiều Quảng Lan đã sớm chuẩn bị, một cánh tay khác chụp qua giữ chặt vai Kim Anh Dân lại, quát lên: "Hôm nay, hoặc là cậu nói ra cho rõ, hoặc là cậu đánh chết tôi không để tôi đi ra khỏi đây, Kim Anh Dân, cậu biết tính tôi mà!"
Kim Anh Dân không nói một lời, trao đổi vài chiêu với Kiều Quảng Lan thế nhưng cũng không tránh thoát được hắn, cậu ta không nhịn được mà nói: "Cậu cũng biết tính tôi mà, cậu đừng ép tôi! Tôi, tôi không muốn có bất kỳ tiếp xúc gì với cậu hết."
Lúc này, Lộ Hành ở phía sau thong thả lên tiếng: "Hai người, tôi biết trước kia tình cảm hai người rất tốt, bạn cũ gặp lại kích động một chút cũng là chuyện thường tình. Thế nhưng người trong giới Phong Thủy cùng xem nhau như người một nhà, hy vọng các cậu đừng có quên tôi."
Kiều Quảng Lan và Kim Anh Dân tạm thời ngừng đánh nhau, cùng nhau nhìn về phía Lộ thiếu chưởng môn "không muốn cô đơn" kia.
Kim Anh Dân thay đổi sắc mặt nói: "Cậu buông cô ấy ra!" Tay Lộ Hành cách lớp áo đặt lên bả vai Tào Khiết, khống chế cô một cách đơn giản, lạnh nhạt nói: "Nếu như tôi đoán không sai, cô ta đã không còn là con người, diệt yêu trừ ma là tránh nhiệm tôi phải gánh vác, Kim Anh Dân, cậu có hy vọng tôi thực hiện chức trách của mình không?"
Kim Anh Dân vẫn không nói gì, Tào Khiết đã mắng: "Chó má nó chứ trách nhiệm! Còn nói đến mức chính nghĩa như thế, nhưng mà tiếc là công lý chưa bao giờ đến khi cần tới nó, bọn mày cũng không tự nhìn lại đi."
Lộ Hành nói: "Cô bạn học này, có vẻ như điểm cần nhìn của cô có hơi rộng. Tuy rằng chúng tôi rất thông cảm với việc cô gặp phải, thế nhưng mà cô đừng nói thế, chúng tôi chỉ để ý chuyện người chết, không quan tâm chuyện người sống, cô gặp số phận bị thảm như thế là do cô xui vì chưa được bùa thay đổi vận may của tôi, vậy thì cũng không nên trách bọn tôi chứ."
Tào Khiết: "Mày..."
Bỗng nhiên Kim Anh Dân thở dài, nhấc chân dùng sức đá đầu gối Kiều Quảng Lan một cái, đầu gối hắn sụp xuống nhưng hắn không những không tránh mà còn cứng rắn chống đỡ cái đá này, giơ thêm một tay khác qua khóa chặt hai vai của Kim Anh Dân.
Trên đầu gối của hắn xuất hiện một dấu giày, Lộ Hành vừa tức vừa sợ: "Kim Anh Dân, cậu muốn chết sao!"
Kim Anh Dân cũng kinh ngạc nhìn về phía Kiều Quảng Lan: "Sao cậu... Không tránh ra!"
Kiều Quảng Lan hừ một tiếng.
Rốt cục Kim Anh Dân không nhịn được nữa thở dài: "Cậu thật là, cái tính bướng bỉnh này của cậu chả thay đổi gì cả."
Kiều Quảng Lan và Lộ Hành dùng đủ cách mặt dày uy hiếp khiến cho Kim Anh Dân thật sự trụ không nổi nữa, giọng điệu mềm ra: "Trước tiên cậu buông tôi ra, Tiểu Khiết còn trong tay mấy cậu, nhất định tôi sẽ không đi, chỉ là tôi muốn nói chuyện một cách rõ ràng dứt khoát thôi."
"Rõ ràng? Anh muốn làm gì?"
Kim Anh Dân cười khổ nói: "Em không biết thân phận thực sự của bọn họ —— có hai người này ở đây, ngoại trừ thả người ra thì không còn lựa chọn nào khác đâu... Tiểu Khiết à, thật ra những kẻ cầm đầu trước kia đều đã chết hết rồi, tuy rằng những người kia vẫn đáng trách, thế nhưng bọn họ đã có báo ứng nên có. Bọn họ tiếp xúc phải âm khí và sát khí nặng như vậy đã làm tổn hại mất một nửa tuổi thọ... Em, còn chưa đủ nữa sao?"
Tào Khiết ngắt lời cậu ta: "Không được! Tôi chưa hết hận!"
Theo lời của cô, bỗng nhiên Kim Anh Dân lại nện một cú lên ngực Kiều Quảng Lan, khoảng cách hai người vốn rất gần nên Kiều Quảng Lan cũng không nghĩ đến chuyện né tránh, vừa vặn bị Kim Anh Dân nện cho một cú.
Hắn lui về sau hai bước, ngạc nhiên nói: "Cậu..."
Sắc mặt Lộ Hành cực kỳ khó coi, tay dùng thêm lực nhấn xuống. Tào Khiết bị anh đè như thế thì trụ không nổi nữa, khuỵu gối, lập tức quỳ xuống mặt đất, chỉ một nhoáng đầu đã phủ kín mồ hôi.
Kiều Quảng Lan nói: "Tào Khiết sao lại có thể khống chế hành động của cậu?"
Đột nhiên hắn hiểu rõ vừa nãy tại sao Kim Anh Dân đánh nhau với mình mà lại ra toàn chiêu hiểm rồi lại cứ như đang cố gắng thả hắn ra, xem ra đó là kết quả của việc ý thức của cậu ta đối kháng với ý thức của Tào Khiết.
Lộ Hành nói: "Đừng nói nhảm nữa, hôm nay em đến đây để bị đánh đấy à? Kim Anh Dân không chạy được, em đến bên cạnh tôi đi!"
Anh cảm thấy Kim Anh Dân này đúng là có độc, từ lúc bắt đầu đã đánh Kiều Quảng Lan, những lần đó cũng là do hắn cản lấy, những người khác đều không kéo lại được.
Tuy rằng anh biết mối quan hệ giữa Kim Anh Dân và Kiều Quảng Lan chỉ là tỉnh cảm anh em tốt bình thường, thế nhưng Lộ Hành vẫn thấy vừa ghen tuông vừa đau lòng, thật sự không thể nhịn nổi nữa.
Kiều Quảng Lan muốn nói gì đó thế nhưng lúc ngẩng đầu một cái đã thấy trên vạt áo nơi cánh tay phải Lộ Hành loáng thoáng như đang rỉ máu, đó là vết thương lần trước dính phải khi ở trong mộng, sau khi bị thương còn chưa kịp nghỉ ngơi đã chạy tới chạy lui với mình.
Hắn vội ho một tiếng, không phản bác Lộ Hành nữa, yên lặng đi đến cạnh anh.
Ánh mắt Kim Anh Dân đảo qua đảo lại giữa hai người, không nói gì, cậu ta cắn rách ngón tay, vẽ trên tường đối diện một chữ "Vạn", ánh vàng chuyển động xung quanh. Cảnh tượng trước mắt đã biến thành gian giảng đường kia, trong phòng học trống rỗng chỉ còn lại bốn người bọn họ.
Kiều Quảng Lan nói: "Cảnh trong khách sạn kia nhìn thật như thế, đấy là phép che mắt hay là ảo thuật? Lâu không gặp, cậu mạnh lên thế này, tôi thật sự vừa ước ao vừa ganh tị đó."
Kim Anh Dân biết hắn cố ý muốn nói chút gì đó để làm cho bầu không khí này bớt lúng túng, thế nhưng việc đến nước này rồi, dù nói gì thì cũng không thể trở lại như trước được nữa, ngay cả câu này của Kiều Quảng Lan nói ra có vẻ như không đúng lúc, nghe vào có chút gượng gạo.
"Cậu luôn như thế, mạnh miệng nhưng nhẹ dạ, cậu tính tha thứ cho tôi nhanh vậy sao?"
Cậu ta dịu dàng nói: "Tiểu Kiều, không cần ước được như tôi. Cậu có thể nhìn ra, tôi trở nên mạnh thế này là bởi tôi không còn là người nữa. Tôi hy vọng cậu vĩnh viễn không có cơ hội biến thành bộ dạng giống tôi thế này."
Nụ cười trên gương mặt của Kiều Quảng Lan cứng đờ rồi biến mất.
Kim Anh Dân lục trong túi áo rồi rút ra một tờ giấy, lau sạch nước màu trên mặt, lộ ra một gương mặt anh tuấn ôn hòa, cứ như thể không khác biệt gì so với trước kia, vả lại càng đối lập một trời một vực với gã hề trước đó.
Cậu ta gật đầu cười tao nhã lịch sự với Lộ Hành: "Chào Lộ thiếu chưởng môn."
Lộ Hành thờ ơ nói: "Khách sáo quá rồi."
Kim Anh Dân không để ý thái độ của hắn, trực tiếp giải thích: "Như các cậu thấy, tôi luôn bị người khác khống chế, những chuyện kia tôi làm cũng không phải là điều tôi muốn. Cho nên Tiểu Kiều, Lộ Thiếu chưởng môn, tôi muốn xin lỗi hai người, không hy vọng các cậu có thể tha thứ, chỉ mong các cậu nghe lời giải thích này thì trong lòng nhẹ nhõm một chút."
Trước kia Lộ Hành từng gặp qua Kim Anh Dân mấy lần, cũng từng ước ao có được mối quan hệ tốt như anh và Kiều Quảng Lan, thế nhưng giữa hai người cũng không quen biết nhiều. Vốn dĩ anh còn nghĩ người có quan hệ tốt với Kiều Quảng Lan thì cho dù mình nhìn không vừa mắt thì nhân phẩm cũng không có vấn đề gì, thế nhưng Kim Anh Dân nói câu này cứ như đang trốn tránh trách nhiệm, Lộ Hành không khỏi lặng lẽ cau màu, vốn dĩ độ hảo cảm cũng không nhiều thế nhưng lập tức tụt về số âm.
Anh nhìn Tào Khiết một cái, thế mà Tào Khiết lại không chút dị nghị với lời nói của Kim Anh Dân, cô ta cười lạnh rồi nói: "Không sai, tất cả chuyện xấu đều là tôi khống chế anh làm, vậy thì sao nào? Anh ghét tôi, cảm thấy tôi không tốt, vậy thì tôi trực tiếp làm cho anh dơ bẩn như tôi, không phải như vậy thì chúng ta xứng đôi rồi sao?"
Kiều Quảng Lan và Lộ Hành liếc mắt nhìn nhau một cái mà không nói gì, Lộ Hành lặng lẽ đưa tay ra sau lưng nắm chặt một tay của Kiều Quảng Lan.
Kiều Quảng Lan cúi đầu liếc mắt nhìn rồi mặc kệ anh siết.
Nhìn Kim Anh Dân trước kia cũng trong nhóm người tinh anh như bọn họ vậy mà bây giờ biến thành bộ dáng này. Nghĩ đến chuyện Tào Khiết gặp phải cảm xúc hai người đều có chút phức tạp, Kiều Quảng Lan nửa ngồi dựa vào bàn, Lộ Hành đứng trước Kiều Quảng Lan một chút ngăn hắn lại đằng sau, đồng thời nghe Tào Khiết và Kim Anh Dân nói chuyện.
Kim Anh Dân nghe Tào Khiết nói thì cũng chỉ cười: "Ừ, vậy thì em thành công rồi."
Tào Khiết nói: "Cũng vì thế, cũng vì cái buổi hôn lễ quỷ quái kia, làm phù dâu cho người ta một lần mà tôi bị những tên khốn kia sỉ nhục đến mức có thai rồi lại sẩy thai, vất vả lắm tôi mới bò ra được khỏi chỗ chết rồi sống lại, muốn bắt đầu làm lại cuộc đời, tôi gặp anh, tôi còn cho là mọi chuyện trong quá khứ đều kết thúc cả rồi! Tôi, tôi,..."
Cô hít một hơi thật sâu rồi nói: "Trước kia tôi cũng không có ý gạt anh, trước giờ chuyện gì đi nữa tôi cũng đều nói với anh, Kim Anh Dân, anh còn nhớ anh trả lời tôi thế nào không?"
Kim Anh Dân thinh lặng hồi lâu, Lộ Hành còn cho là anh sẽ không trả lời, thế mà cậu ta lại chậm rãi nói: "Anh nói, bất kể em như thế nào đi nữa thì chuyện đã qua đều là chuyện đã qua, anh chỉ trân trọng tương lai của em. Những chuyện đó..."
Cậu ta hít sâu một hơi rồi đôi mắt nhìn trần nhà: "Những chuyện kia không phải là lỗi của em, anh nghe em kể anh chỉ thương em chứ không trách em."
Không biết Lộ Hành nghĩ đến cái gì, anh cầm tay Kiều Quảng Lan siết hơi chặt.
Tào Khiết vỗ tay cười lạnh: "Nói hay lắm, nhớ cũng rõ đấy. Lời còn như văng vẳng bên tai, nhưng mà anh nghe xong lời Vương Bằng nói anh vẫn đá tôi, anh hối hận rồi, anh chê tôi làm anh mất mặt, vậy thì anh trở thành cái bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này như tôi đi! Anh đừng mơ tôi sẽ bỏ qua cho anh!"
Kim Anh Dân không trả lời cô, khe khẽ thở dài rồi xoa bóp huyệt thái dương mệt mỏi: "Chuyện em muốn trên cơ bản đã làm xong rồi, hai người chúng ta đã vì chuyện quá khứ mà cũng tranh cãi không ít, bây giờ em nói lời này cũng không còn ý nghĩa gì nữa, có thể tránh đi một chút trước để anh nói vài câu với hai người bạn của anh không?"
Tào Khiết không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Lộ Hành nói: "Bạn học Tào Khiết, mấy căn phòng học này bị tôi bày kết giới rồi, cho nên cô hoạt động quanh đây là được, tuyệt đối đừng nên đi xa, chú ý an toàn.
Tào Khiết đóng cửa phòng vang lên tiếng sầm nặng nề.
Kiều Quảng Lan rút tay khỏi tay Lộ Hành, đứng lên khỏi bàn: "Cô ta khinh bỉ anh, tôi cũng thế."
Lộ Hành: "..."
Kim Anh Dân bật cười: "Không nghĩ tới mấy tháng không gặp, quan hệ hai người các cậu đã tốt thế này rồi. Chiến tranh giữa hai giới Phật Giáo và Đạo Giáo biến mất rồi sao?"
Kiều Quảng Lan nói: "Vài tháng cũng có thể xảy ra rất nhiều chuyện, như tôi, như cậu."
Kim Anh Dân cười nói: "Đúng vậy, rất nhiều chuyện... cũng thay đổi rồi..."
Cậu ta ngồi bệt xuống đất, trong miệng tràn một dòng máu.
Kiều Quảng Lan hoảng đến mức thay đổi sắc mặt, vội vàng chạy tới đỡ cậu ta: "Cậu có chuyện gì thế này?"
Kim Anh Dân khoát tay, chỉ trong chớp mắt này, Kiều Quảng Lan phát hiện hình như mặt mũi cậu ta vặn vẹo một chút như thể muốn biến thành một bộ dạng khác, thế như lại bị Kim Anh Dân cứng rắn biến lại.
Hắn ngạc nhiên nói: "Đây là, linh hồn của đứa trẻ sơ sinh tà ác kia bám vào..."
Kim Anh Dân đè họng lại: "Ừ, thời gian không nhiều, tôi phải nói nhanh một chút. Tiểu Kiều, cậu đừng gấp."
Kiều Quảng Lan không lên tiếng, tay đỡ cậu ta siết chặt thêm."
Kim Anh Dân nói: "Tôi tới trường học này điều tra một vị án giết người liên hoàn, vụ án kia không có gì khó đã sớm kết thúc rồi, vốn dĩ tôi phải về đúng lúc, nhưng mà trong lòng vẫn còn bất an nên đành hoãn lại. Đã nói là sau khi về ăn cơm với cậu mà còn chưa thực hiện được... xin lỗi cậu."
Kiều Quảng Lan giật giật miệng, không nói chen vào.
Kim Anh Dân nói: "Tôi tình cờ quen Tào Khiết, nhưng thật ra trước đó tôi cũng đã nghe qua chút chuyện của em ấy. Ầy, miệng người đời quá đáng sợ... Lúc đó chẳng qua tôi cảm thấy cô bé này đáng thương, không nghĩ tới mình sẽ thích em ấy, nhưng mà, khụ khụ, thế nhưng mà cứ thế mà thích."
Miệng cậu ta trào ra càng nhiều máu hơn, Kiều Quảng Lan nói: "Tại sao đột nhiên cậu lại như thế này! Đừng có nói cái quái gì mà trái tim thiếu nữ rối loạn của cậu, tôi không muốn nghe, cậu nói tôi đi phải làm sao mới có thể cứu cậu!"
Kim Anh Dân vừa ho khan vừa nói: "Cậu vẫn là người nóng tính như thế, nói đến chuyện này... tôi biết, mới nãy Tào Khiết nói tôi cảm thấy mất mặt cho nên mới muốn chia tay với em ấy, hai người đều nghi đúng không, thật ra nguyên nhân thật sự không phải là cái này, bởi vì tôi phát hiện sau khi em ấy sẩy thai thì cái linh hồn của đứa nhỏ kia luôn ở cạnh em ấy, bất cứ lúc nào cũng có thể báo thù."
Cậu ta nói tới đây, khuôn mặt liền vặn vẹo một chút, Kiều Quảng Lan đã có chút rõ ý Kim Anh Dân, vội vàng kêu: "Lộ Hành!"
Lộ Hành vuốt tóc hắn một cái ra hiệu đừng có nóng rồi tay phải bấm quyết, chạm một cái lên trán Kim Anh Dân: "Đạo pháp vạn vật, lưu ly thông tịch."
Có Lộ Hành trợ giúp, Kim Anh Dân thở phào được một hơi, cậu ta nở một nụ cười cảm ơn với Lộ Hành rồi nói tiếp: "Kiến thức và pháp lực của hai cậu nhiều hơn tôi vậy thì nhất định cũng biết, anh linh sinh ra là bởi vì trong lòng người mẹ lúc mang thai đã có những ý nghĩ oán hận, mà sau khi rời khỏi cơ thể của mẹ nó không bị ảnh hưởng của mẹ nó nữa, không chỉ thừa hưởng oán giận của mẹ nó, cũng sẽ tự mình sinh ra oán hận. Nó oán hận người mẹ không sinh nó ra, oán hận người cha không chịu trách nhiệm, oán hận những kẻ truyền tai nhau những ngôn từ bẩn thỉu cho nên nó muốn trả thù!"
Kiều Quảng Lan kinh ngạc: "Tôi biết thứ gọi là anh linh, nhưng mà... hình dung này của cậu có vẻ oán khí của nó quá mạnh rồi."
Lộ Hành nói: "Bởi vì lúc sẩy thai vừa khéo gặp lúc giờ âm, hơn nửa còn ở trong một ngã rẽ hẻm nhỏ hội tụ sát khí, cho nên một khi hình thành thì liền trở thành tình huống thế này."
Kim Anh Dân kinh ngạc liếc mắt nhìn anh, khen một câu xuất phát từ đáy lòng: "Không hổ là Lộ Hành."
Kiều Quảng Lan biết điều này nhất định là Lộ Hành tự mình đến được cảnh kia trong mộng rồi đoán ra: "Sau đó thì sao? Bởi vì cậu ngăn cản anh linh hại người lại biến thành thế này à? Vậy cậu nói chia tay với cô ta là vì..."
Kim Anh Dân chăm chú nhìn Kiều Quảng Lan: "Tôi còn tưởng cậu nghe thấy tôi làm thế sẽ mắng tôi một trận chứ."
Kiều Quảng Lan nghiêm túc nói: "Tôi không. Bởi vì tôi biết, cậu không phải kiểu người như thế."
Lộ Hành ngẩn ra, Kim Anh Dân lại cười: "Tiểu Kiều, cám ơn cậu."
Kiều Quảng Lan nói: "Có gì cứ nói hết cho tôi đi."
Kim Anh Dân nói: "Thật ra những người kia lòng dạ xấu xa kia có tội thì phải chịu, kể cả phải chết thì cũng không đáng để thương cảm, bọn họ bị trả thù, đó là nghiệp báo của bọn họ. Những người thông đường âm dương như chúng ta không thể đánh gãy việc báo thù bình thường của quỷ, thần hay người..."
Kiều Quảng Lan gật đầu khẽ, bọn họ làm nghề này rất cần tài năng bẩm sinh, trời sinh bọn họ đã có sức mạnh hơn người, bọn họ cũng được giáo dục từ nhỏ là phải diệt yêu trừ ma, giúp đỡ người khác trong khả năng, giữ gìn trật tự của hai giới âm dương.
Thế nhưng nhân quả luân hồi, không không biết phải trái mà dung túng kẻ ác mà không cho quỷ quái trả thù, cho nên một số oán linh tồn tại dưới cái nhìn của bọn họ là hợp pháp. Chỉ cần không làm tổn thương đến người vô tội vậy thì những thuật sĩ sẽ không ngăn cản việc báo thù.
Thế nhưng lần này anh linh đã đi quá mức.
Kim Anh Dân vẫn kể tiếp: "... Như Lộ thiếu chưởng môn đã nói, sự oán hận của oán linh này quá mạnh mẽ, tôi đã điều tra được, sau khi nó vừa ra đời thì trong trường liên tục có 5 người chết. Chuyện như thế tuyệt đối không thể tiếp tục, mỗi lần nói giết thế một người thì huyết sát khí trên người nó lại nhiều thêm một chút, vậy thì càng khó cản nó hơn. Hơn nữa tôi phát hiện bởi vì nó muốn thêm nhiều sức mạnh cho nên hấp thu oán khí mượn trên người Tiểu Khiết, nếu cứ tiếp tục như thế thì Tiểu Khiết không chết cũng phát điên, tôi không thể trực tiếp khống chế nó cho nên chỉ có thể dùng cách lòng vòng như thế này."
Cậu ta nói tới đây đã mệt lắm rồi. Cậu ta thở hổn hển hai ngụm rồi dựa vào người Kiều Quảng Lan.
Lộ Hành nhìn hai người bọn họ chỉ liếc mắt một cái, không nói gì mà chỉ dời mắt đi.
Kiều Quảng Lan nói: "Tôi biết rồi, cái cách lòng vòng của cậu là chuyển dời oán khí của anh linh lên người rồi khiến nó tạm thời chỉ nhắm vào mình cậu, vậy thì nó sẽ không làm người khác bị thương, mà cậu cũng có thể vừa đọ sức với nó, vừa dẫn nó về môn phái để thu phục, vậy là giải quyết được chuyện này."
Kim Anh Dân nói: "Thông minh như cậu, nhìn một đốm là có thể thấy được cả con báo. Tôi nghĩ tới cách này, còn cho rằng chỉ cần trước mắt cứ chia tay với Tiểu Khiết, vậy thì tôi sẽ trở thành người ảnh hưởng nhiều nhất đến cảm xúc của em ấy trong quãng thời gian này, oán hận của anh linh sẽ ngưng tụ trên người tôi, đây vốn là kế hoãn binh dương đông kích tây... Tôi không nghĩ tới, Tiểu Khiết sẽ... ra tay với tôi."
Kiều Quảng Lan nói: "Sao cô ta biết những thứ đó?"
Kim Anh Dân nói: "Tôi cũng không biết, em ấy không nói với tôi, lúc tôi tính thu phục anh linh thì em ấy đóng lên người tôi hai cây đinh làm rối, ý thức của tôi bị anh linh ăn mòn, cơ thể tôi trở thành con rối của em ấy, thật ra lúc đó tôi đã chết rồi, thế nhưng hồn phách bị cây đinh nhốt trong cơ thể nên không ra được.
Lộ Hành nói: "Nhưng mà... muốn sử dụng đinh biến người khác thành rối của mình, vậy thì đầu tiên phải tự sát, đóng hai cây đinh lên hồn phách của mình thì mới làm được... Nói thế, cô ta, cô ta cũng đã không còn là người sống đúng không?"
Kim Anh Dân cười khổ, gật đầu.
Kiều Quảng Lan không còn gì để nói.
Tào Khiết nhìn qua ngây thơ chất phác, không biết đó là sự trái ngược trong tính cách vốn có hay là trở nên độc ác sau biến cố, lại vì người bạn trai "phản bội" mà đầu tiên tự sát, sau đó giết chết bạn trai, hành động thế này vừa khiến người ta đáng tiếc, đáng trách và còn cả đáng thương.
Chỉ cần cô thêm chút niềm tin, đợi thêm một chút, đợi Kim Anh Dân tiêu diệt anh linh rồi giải thích mọi chuyện rõ ràng... vậy thì mọi thứ đã khác.
Kim Anh Dân nói: "Tôi không trách em ấy, em đã chịu rất nhiều đau khổ rồi, tất cả đều chỉ là ma xui quỷ khiến thôi."
Lộ Hành: "..."
Anh phát hiện mình và Kim Anh Dân đúng là hai loại người hoàn toàn trái ngược nhau, mỗi một lời đối phương nói Lộ Hành đều cảm thấy không lọt tai, anh cực kỳ không đồng ý, thế nhưng người ta đã thành thế này, anh cũng không thể không có tình người hơn nữa, cho nên anh đành ở bên cạnh yên lặng lắng nghe.
Kim Anh Dân nói: "Từ đó về sau, tôi liền trở thành bộ dáng các cậu thấy, luôn chống lại oán khí của anh linh và đinh con rối, đây cũng có chỗ tốt, đó là ít nhiều gì cũng áp chế oán khí trong cơ thể tôi được còn hơn là để anh linh chạy loạn bên ngoài. Chỉ là ý thức của tôi cũng gần như bị ăn mòn, không thể hoàn toàn khống chế bản thân, cho nên mới có chuyện lúc trước. May mà hai người bọn cậu đến, nếu không những người hôm nay đều bị hại chết, chỉ sợ tôi cũng không thể áp chế. Cũng may... không chết thêm nhiều người."
Kiều Quảng Lan lập tức hiểu được, Kim Anh Dân sẽ thoát khỏi khống chế ngay thời khắc mấu chốt là bởi vì hắn và Lộ Hành đến áp chế oán khí, nếu không Kim Anh Dân cũng chỉ có thể ngu ngốc làm một thằng hề mãi mãi.
Đúng thật là so với cái chết thì chuyện này còn đáng sợ hơn.
Kiều Quảng Lan nói: "Đừng làm thánh phụ* nữa! Bây giờ tôi mang cậu đi tìm sư phụ tôi, nhất định ông ấy có thể cứu cậu!"
*Thánh phụ: Kiểu người đàn ông hiền lành tốt bụng quá mức, bất kể chuyện gì cũng nghĩ đến người khác trước tiên. Nhưng từ này bên người ta dùng mang ý mỉa mai như thể là không có sức mà vẫn cố giúp bằng được ấy.
Kim Anh Dân cười lắc đầu một cái: "Tên ngốc này, tôi chết rồi, cứu sao được nữa? Cơ thể rách nát, nội tạng thối rữa, đã sớm không xong rồi. Hơn nữa cậu tuyệt đối không thể để tôi gặp người khác với bộ dạng này, ha ha, đúng là một đời anh danh bị hủy chỉ trong một ngày, mất mặt quá đi thôi."
Hết chương 82.
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn kịch nhỏ:
Khi đưa tình tiết vặn nắp chai vào < Đại sư phong thủy >
——
Túy Hựu Hà Phương: Xin hỏi hai người sẽ ứng phó thế nào nếu có một cô gái xa lạ tìm cậu nhờ vặn nắp chai?
Kiều Quảng Lan: Có gì đâu, cứ thế vặn thôi.
Lộ Hành nói: Tôi cảm thấy đây là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Một cái nắp bình ai cũng có thể mở được, đây rõ ràng là âm mưu! Lúc bạn trai còn đang ở đây thì không chỉ chuyện tùy tiện giúp đỡ gái lạ mà trai lạ cũng không được. Lần trước khi hai bọn tôi ăn cơm, có cô gái tìm A Lan nhờ vặn nắp sprite, hai con mắt sắp cô ta dính chặt luôn vào mặt em ấy, thế mà sau đó em ấy không nghĩ một tí gì đã giúp một tay, có biết lúc đó tôi nghĩ thế nào không? Tôi..."
(Giọng nói dần biến mất dưới cái nhìn chăm chú của Kiều Quảng Lan.)
Kiều Quảng Lan: "... Lần sau gặp lại cơ hội như thế, tôi nhường tất cho anh được chưa!"
Mấy ngày sau, Túy Túy phỏng vấn lần 2 ——
Túy Hựu Hà Phương: Xin hỏi hai người sẽ ứng phó thế nào nếu có một cô gái xa lạ tìm cậu nhờ vặn nắp chai?
Kiều Quảng Lan: Nhất định sẽ nhường cơ hội cho nửa kia.
Lộ Hành: Không không không, tôi cảm thấy bây giờ là thời đại xã hội chủ nghĩa mà, nhất định phải lấy việc thân thiện giúp người làm niềm vui, tôi dành cho người yêu của mình tất cả sự tin tưởng và tự do, việc này phải để em ấy giúp, tôi kiên quyết ủng hộ.
Túy Hựu Hà Phương (ghé tai nói nhỏ giọng): Gần đây gặp chuyện gì nghĩ không thông sao? Nói ra mọi người cùng nhau thương lượng nào.
Lộ Hành:... Cảm ơn sự ân phước của cô, sau lần trước phỏng vấn thì A Lan cũng nghĩ lại cặn kẽ và quyết định thực hiện lời hứa, lúc hai bọn tôi gặp phải chuyện được gái nhờ vặn nắp sprite nữa thì em ấy đưa tôi, thành thật mà nói thì lúc đó trong lòng tôi rất kích động.
Túy Hựu Hà Phương (suy đoán): Sau đó cậu không vặn ra?
Lộ Hành vừa buồn vừa tức lắc đầu: Sau khi tôi vặn ra... phát hiện đó là một chai sprite đã bị súc mạnh....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất