Chương 32
Vì vụ án của La Tĩnh đã có bằng chứng mới, mà bằng chứng này lại cực kì có giá trị đột phá cho nên lần này Hạ Chi Quân nhìn qua tài liệu cũng như danh sách chứng cớ, không còn trả báo cáo lại cho Lương Bình nữa.
Lương Bình thấy hắn cuối cùng cũng bằng lòng nhận lấy, hưng phấn tới mức suýt chút nữa đã nhảy dựng lên. Có trời mới biết vụ án này đã làm tóc của cậu rụng đi không ít, thực sự chưa già mà đầu đã trọc lóc luôn rồi! Hiện tại Hạ Chi Quân đã nhận hồ sơ rồi, chứng minh vụ án này tạm thời xem như đã nằm gọn trong tay hắn rồi, vụ án này cũng chính thức bước vào giai đoạn thẩm tra khởi tố.
Lương Bình vui mừng chạy thẳng, quyết định sau khi rời khỏi cửa sẽ lập tức báo tin tốt này cho Hàn Chương. Hẹn đối phương ra ngoài, hai người đàn ông độc thân sẽ cùng nhau nhậu một chầu không say không về để chúc mừng thắng lợi.
Cậu lại khờ dại không biết rằng, chiều hôm nay Hàn Chương đã là người có vợ* rồi.
* Mọi người hãy nhớ tới bình luận về truyện của độc giả Trung ở phần intro của tớ ó nhe :vvv.
Sau khi Hạ Chi Quân nhận vụ án của La Tĩnh, hắn không gác lại mà bắt đầu cẩn thận đọc từng chữ trong lá thư đề nghị khởi tố cũng như các chứng cứ liên quan của Lương Bình. Nhưng mà mới xem được một nửa thì hắn đã nhận được lịch đặt hẹn từ luật sư biện hộ của La Tĩnh.
Không biết làm thế nào mà đồng nghiệp quen biết hắn lại có thể nghe được tin tức khá nhanh, đặc biệt thông báo với hắn: “Nghi phạm lần này, nhà bà ta có chút tiền, mời được luật sư biện hộ rất nổi tiếng ở Giang thị. Tôi nghe nói người này rất giỏi, giỏi nhất là việc giúp tội trạng của tội phạm được giảm nhẹ, đến nỗi có lần còn khiến tội trạng cố ý giết người giảm thành cố ý gây thương tích mà thôi. Cuối cùng tòa án phán quyết hoãn thi hành hình phạt đấy.” Sau đó, người kia còn kín đáo nói tiếp, “Ngoài ra, nghe nói ông ta sử dụng thủ đoạn không quang minh lắm, hay lén lút hẹn nhân chứng đó.” Vừa nói xong đã vân vê ngón tay.
Hạ Chi Quân nghe xong hơi nhíu mày. Hắn vẫn luôn cho rằng, giữa luật sư và kiểm sát viên không nên tồn tại mối quan hệ nào cả, giữa bọn họ chỉ có sự tôn trọng lẫn nhau, cùng hướng về một mục tiêu chung, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể gác lại những bất đồng nữa.
Nhưng nếu đối phương muốn sử dụng tiền để cám dỗ, vì để có thể đạt được mục đích mà không từ bất kì thủ đoạn nào, hắn tuyệt đối sẽ không để mình bị đối phương dắt bò, lại càng không cho phép công chính bị bôi nhọ.
“Tôi biết rồi, hi vọng sẽ có cơ hội làm việc.” Còn chưa giao chiến, trong lòng hắn đã sinh ra sự cảnh giác đối với đối phương.
Tới ngày hẹn, hắn đúng giờ xuất hiện ở phòng khách. Lúc cửa vừa được đẩy ra, một người đàn ông trung niên mặc vest thẳng thớm từ trên ghế trước bàn hội nghị đứng lên, xoay người, gương mặt quen thuộc kia khiến Hạ Chi Quân lâm vào sửng sờ.
Đối phương đã hơn 40 tuổi, tóc mai đã hơi bạc trắng, trông vô cùng ôn hòa nho nhã, đôi mắt lắng đọng sư thâm trăm cơ trí suốt bao năm tháng.
Hạ Chi Quân vô cùng kinh ngạc: “Thầy?!”
Người đàn ông trung niên có hơi kinh ngạc nhưng đến cùng vẫn là người từng trải, rất nhanh đã thu hồi biểu tình dư thừa, để lộ ra nụ cười máy móc.
Ông ta chủ động vươn tay: “Tiểu Hạ, đã lâu không gặp.”
Hạ Chi Quân trăm triệu lần không ngờ tới mình và Tạ Hi sẽ gặp lại nhau ở tình huống như vậy.
Hắn đã từng nói qua với Hàn Sơn, lúc hắn vừa mới trở thành kiểm sát viên thì gặp được một người thầy rất đáng kính, sau khi được ông dẫn dắt, hắn mới càng quyết tâm kiên định với nghề mà mình đã chọn.
Người thầy đó chính là Tạ Hi, là người đã dạy dỗ hắn.
Hai năm đầu hắn làm kiểm sát viên đều là Tạ Hi mang hắn theo bên cạnh, trợ giúp hắn rất nhiều. Sau này hắn bị điều chuyển sang viện kiểm sát khác, Tạ Hi cũng từ chức đổi nghề luôn. Hai người cũng dần dần mất liên lạc.
Hạ Chi Quân vì Lí Đông Thụy mà bị điều tới nơi khác suốt ba năm không về nên không biết Tạ Hi là một luật sư hình sự danh tiếng lẫy lừng hay chỉ là một tên luật sư tai tiếng nữa.
“Đã lâu không gặp.” Hạ Chi Quân bắt tay với ông ta, tâm tình phức tạp.
Thật châm biếm thay, người từng là thầy của mình lại cùng mình thẩm vấn trước tòa án.
Không biết Tạ Hi suy nghĩ cái gì, hoặc có cũng chẳng hề biểu hiện ra ngoài mặt, vẫn giữ nguyên nụ cười híp mắt đó: “Tiếc quá, nếu không phải đang bàn vụ án thì chúng ta đã có thể cùng nhau tụ họp tâm sự rồi.”
Hạ Chi Quân buông bản ghi chép trong tay, đẩy ghế dựa ra ngồi xuống đối diện ông ta.
“Ưu tiên vụ án trước.” Khi sự sửng sốt ban đầu đã qua đi, hắn lại khôi phục dáng vẻ chuyên nghiệp của một kiểm sát viên, “Trước tiên xin tự giới thiệu, tôi là Hạ Chi Quân, kiểm sát viên của phòng kiểm sát số 2 thuộc chi nhánh số 5 quận Thủy Sam của viện kiểm sát Giang thị, là người chịu trách nhiệm của vụ án này.”
Tạ Hi sửng sốt, lập tức lấy ra danh thiếp đưa tới trước mặt hắn: “Tôi là Tạ Hi, là người của phòng luật sư Bách Di, luật sư của bị cáo. Đây là danh thiếp của tôi.”
Hạ Chi Quân cầm lấy rồi có nhìn thoáng qua, chức vị của ông ta cho thấy bên phía đối tác khá cao cấp, xem ra không tồi chút nào.
Kẹp danh thiếp vào giữa bản ghi chép, hắn nói: “Bắt đầu thôi.”
Hai người lập tức triển khai thảo luận về vụ án. Tạ Hi đề nghị muốn sao chép hồ sơ vụ án cũng như tài liệu chứng cớ có liên quan. Đây là một thỉnh cầu hợp lí, Hạ Chi Quân không có phản đối, lấy bút ghi lại yêu cầu lên trên.
Lần gặp này kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, Tạ Hi đã có kinh nghiệm làm kiểm sát viên, biết rõ thủ tục liên quan, hai người trao đổi gần như không mắc phải trở ngại nào, rất nhanh đã đạt được sự nhất trí – Tạ Hi sẽ viết đơn ý kiến pháp lý, và trước đó, Hạ Chi Quân sẽ không trình đơn khởi tố của bên viện kiểm sát.
Đơn khởi tố đại biểu cho quan điểm của bên viện kiểm sát. Một khi đơn khởi tố được đóng dấu, kiểm sát viên sẽ có nhiệm vụ là phải khởi tố cho bằng được. Mà đơn ý kiến pháp lý lại đại biểu quan điểm của bên luật sư biện hộ, luật sư sẽ thông qua nó nêu rõ ý kiến biện hộ, tự mình hoàn thiện luận chứng để có thể thuyết phục được bên kiểm sát viên đồng ý với quan điểm của mình. Có thể nói, một lá đơn ý kiến pháp lý được chuẩn bị tốt có thể thay đổi hướng đi của đơn khởi tố.
Cuộc gặp mặt chấm dứt, Tạ Hi đứng lên xin từ biệt. Hạ Chi Quân cũng thu thập đồ đạc dự tính rời khởi phòng tiếp khách. Hai người một trước một sau đi ra khởi cửa, một người rẽ trái một người lại rẽ phải. Hạ Chi Quân đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên xoay người gọi Tạ Hi.
“Thầy ơi,” đối phương quay đầu, lúc này Hạ Chi Quân mới nói tiếp, “Thầy đã từng nói, chúng ta là hóa thân của nữ thần công lý ở nhân gian, đại biểu cho công bằng tuyệt đối và chính nghĩa. Hiện tại, thầy vẫn còn giữ tín ngưỡng như ban đầu chứ ạ?”
Tạ Hi của quá khứ với bây giờ không còn giống nhau nữa, người kiểm sát viên đơn giản nội liễm của ngày ấy giờ chỉ còn là ảo ảnh. Người đàn ông trước mặt này mang giày da mặc vest, tay đeo đồng hồ đắt tiền, ngay cả kiểu tóc cũng được chăm chút rất kĩ càng.
Hắn gần như không tin được, cái người có thể mấy ngày mấy đêm dốc lòng vùi đầu vào vụ án, một lòng tìm kiếm chân tướng, “thầy Tạ” đầu tóc luôn rối bù hiện tại đã trở thành người như thế này.
Hạ Chi Quân nhìn Tạ Hi, Tạ Hi nhìn lại hắn, tựa như nhìn thấy bản thân ngày xưa vậy. Tự ràng buộc mình, giỏi giang, xem cái ác như kẻ thù. Không sao cả, chỉ là nó không còn là mục tiêu mà ông ta theo đuổi nữa mà thôi.
“Hiện tại thầy rất khá.” Ông ta nói, “Tốt hơn hồi trước.”
Thoạt đầu còn tưởng ông nói gà bà nói vịt nhưng mà Hạ Chi Quân đã hiểu được thâm ý trong lời nói của ông ta – tín ngưỡng ngày trước chẳng đáng một đồng nào, vứt bỏ tín ngưỡng ông ta mới đạt được càng nhiều.
“Em hiểu rồi.” Rõ ràng là đang hỏi Tạ Hi nhưng hắn lại nghe thấy tiếng gào thét bi thảm muốn giãy dụa khi tín ngưỡng của chính mình bị người khác chà đạp.
Từng là núi cao, từng là ngọn đèn soi sáng, giờ phút này lại bỗng nhiên sụp đổ tại nơi này.
Hai người đi theo hai hướng trái ngược nhau, càng đi càng xa.
***
Sau khi Hàn Sơn thi xong hết, đang trong lúc chờ kết quả, không theo bạn cùng lớp bay nhảy khắp nơi cũng không trở về nhà, cậu nhóc tự mình đi tìm việc làm.
Hạ Chi Quân nói cậu nhóc tính tình trẻ con, cảm thấy cậu nhóc chưa tiếp xúc với xã hội nhiều, không biết xã hội này có bao nhiêu tàn khốc. Cậu nhóc không phục, muốn nỗ lực chứng minh bản thân.
Mới hai ngày trước, theo dọc đường tới làng Đại học, đột nhiên nhìn thấy thông báo tuyển dụng nhân viên của bệnh viện thú cưng bên đường, cậu nhóc lập tức ôm tâm lý may mắn xin nhận việc, không ngờ rằng được nhận thật.
Tuy rằng nơi này có hơi xa nhà một chút nhưng sau khi khai giảng cậu nhóc dự định vẫn tiếp tục làm thêm, không nói hai lời đã nhận việc luôn, dù sao thời đại này cũng đã có phương tiện giao thông công cộng rồi mà.
Hàn Sơn đối với công việc hiện tại của mình cũng khá vừa ý, ngoại trừ việc xúc phân có hơi buồn nôn thì việc cho ăn hay là tiếp khách đều có thể làm được, cũng không có quá nhiều việc bề bộn. Chỉ có điều… bệnh viện thú cưng có chó có mèo không nói, miễn cưỡng có thêm thằn lằn và vẹt cũng không sao, nhưng sao lại có thể có chuột bạch lớn vậy chứ?!
Mỗi lần cho đám chuột bạch lớn ăn, tóc gáy Hàn Sơn đều dựng đứng hết cả lên, từ đó sinh ra tâm lý chán ghét, hận không thể nhảy dựng lên giậm giậm chân.
“Anh Thẩm, sao anh lại nuôi nhiều chuột vậy ạ!” Lúc Hàn Sơn biết được mấy con chuột này là do ông chủ Thẩm Khâu của cậu nhóc nuôi dưỡng, kinh ngạc tới mức như là gặp được ông trời, bị hứng thú của anh ta thuyết phục.
Thẩm Khâu mặc áo khoác dài màu trắng, cười ôn hòa: “Dùng để dọa rắn.”
Hàn Sơn cả kinh: “Rắn? Ở đâu ạ?”
Cậu nhóc đi làm ở nơi này đã một tuần rồi. Ngoại trừ tầng hai là khu sinh hoạt riêng tư của Thẩm Khâu không được đi lên thì mọi ngóc ngách của bệnh viện thú cưng đều được cậu nhóc quét dọn, đừng nói là rắn, ngay cả con cá cậu cũng chưa nhìn thấy.
“Ở trên lầu,” Thẩm Khâu chỉ chỉ lên tầng trên, “Vì là rắn độc nên đều do tôi cho ăn.”
Hàn Sơn vừa nghe đó là rắn độc, sự hiếu kì trước đó của cậu nhóc đều bị đánh tan ngay tại lúc đó, không tự giác mà run rẩy cả người.
“Rắn độc à… Anh Thẩm à, anh phải xem chừng thật kĩ nha, đừng để nó trốn ra được. Lỡ như cắn phải mèo hay chó thì sẽ không tốt lắm đâu.” Chủ yếu là đừng cắn cậu nhóc là được.
Thẩm Khâu thản nhiên nói: “Sẽ không, yên tâm đi.”
Lúc hai người nói chuyện, cửa kính đột nhiên bị đẩy ra, Cố Ưu mặc áo bành tô màu nâu nhạt cầm theo một cái lồng thú cưng từ bên ngoài đi vào.
Thời tiết bên ngoài đã trở lạnh, trên cổ cô quàng chiếc khăn quàng cổ họa tiết houndstooth*, trông rất ấm áp, nhưng mũi vẫn hơi đỏ ửng vì lạnh.
Cô liếc mắt một cái đã thấy Hàn Sơn, hai người đều sửng sốt.
“Cô Cố!” Hàn Sơn cười tươi để lộ hàng răng trắng tinh chào hỏi cô.
Cố Ưu đi về phía cậu nhóc: “Làm thêm ở đây à?”
“Vâng!” Tầm mắt Hàn Sơn dời xuống cái lồng của cô, “Khám bệnh ạ?”
Cố Ưu thoải mái giơ cái lồng thú cưng lên quơ quơ, bên trong rỗng tuếch, không có cái gì cả. Hiển nhiên, cô không phải mang thú cưng đến xem bệnh.
Không chờ cậu nhóc nghĩ linh ta linh tinh, Thẩm Khâu đứng bên cạnh đã giúp cậu nhóc giải đáp.
“Cố tiểu thư tới đây nhận nuôi mèo hoang.” Anh vươn một tay ra, Cố Ưu tự nhiên đưa lồng trong tay mình cho anh, “Tôi giúp cô mang vật nhỏ ra nhé.” Nói xong đi vào phòng trong.
Hàn Sơn vẫn luôn biết bệnh viện thường cứu trợ rất nhiều mèo hoang, màu sắc và kiểu hoa văn như nào cũng đều có, còn có con bị tai nạn mà tàn tật. Thẩm Khâu vẫn luôn dán tờ quảng cáo nhận nuôi miễn phí trước cửa bệnh viện. Cả trên mạng cũng gắn quảng cáo nữa nhưng mà lượng cung lớn hơn cầu, cho nên không mấy người tới nhận nuôi cả.
“Cô Cố, cô ấm áp ghê.” Miệng lưỡi Hàn Sơn ngọt ngào nói, “Thời này kiểu người vừa xinh đẹp lại vừa ấm áp như cô không còn nhiều lắm đâu ạ.”
Nếu cậu nhóc có khả năng về mặt tài chính, không, phải là nếu cậu nhóc có năng lực tự lo liệu được thì cũng muốn nuôi thú cưng. Tiếc là chính bản thân mình cậu nhóc đã chưa chắc nuôi nổi chứ đừng nói tới những chuyện khác.
Cố Ưu cong đôi môi đỏ mọng tạo thành nụ cười rất đẹp mắt: “Tôi rất thích động vật, tiếc là trước đây mẹ tôi không cho nuôi. Sau này trưởng thành rồi, bà ấy cũng không quản được tôi nữa nên tôi mới có thể tới đây đấy.” Nụ cười của cô thật giống như đang đeo một lớp mặt nạ lên vậy, tinh xảo mà cũng rất hoàn mỹ.
Hàn Sơn hâm mộ: “Tốt quá, em cũng muốn mau chóng độc lập quá.”
“Giỏi lắm.” Đang nói, Thẩm Khâu lại cầm theo cái lồng xuất hiện trước mặt hai người. Hàn Sơn cong thắt lưng nhìn vào trong lồng sắt tối om thì phát hiện bên trong là một chú mèo đen rất xinh đẹp.
“Là Tiểu Hắc à!” Cậu nhóc tới đây làm việc đều đặt tên cho từng con mèo hoang một cái tên. Đây là chú mèo đen rất thích làm nũng, vẻ ngoài lại rất đẹp khiến cậu nhóc rất muốn đem về nhà nuôi.
Nhưng mà nhìn thấy nó cuối cùng cũng có nơi để về, Hàn Sơn thay nó vui vẻ vô cùng.
“Nghe nói mèo đen rất có linh tính, là linh miêu đấy.”
Cố Ưu vỗ nhẹ nhẹ lên cái lồng thú cưng: “Tôi cũng từng nghe nói qua.”
Hàn Sơn cách lưới mỏng vẫy tay với mèo đen: “Tiểu Hắc, mệnh mèo của mày tốt ghê đó, hưởng phúc vẫn phải nhớ tới tao đấy, nhớ không hả? Hẹn gặp lại nhé!”
Tiểu Hắc hướng cậu nhóc nhu thuận kêu một tiếng như là đáp lại.
Cố Ưu vẫy tay tạm biệt hai người, mang mèo đi mất.
Lương Bình thấy hắn cuối cùng cũng bằng lòng nhận lấy, hưng phấn tới mức suýt chút nữa đã nhảy dựng lên. Có trời mới biết vụ án này đã làm tóc của cậu rụng đi không ít, thực sự chưa già mà đầu đã trọc lóc luôn rồi! Hiện tại Hạ Chi Quân đã nhận hồ sơ rồi, chứng minh vụ án này tạm thời xem như đã nằm gọn trong tay hắn rồi, vụ án này cũng chính thức bước vào giai đoạn thẩm tra khởi tố.
Lương Bình vui mừng chạy thẳng, quyết định sau khi rời khỏi cửa sẽ lập tức báo tin tốt này cho Hàn Chương. Hẹn đối phương ra ngoài, hai người đàn ông độc thân sẽ cùng nhau nhậu một chầu không say không về để chúc mừng thắng lợi.
Cậu lại khờ dại không biết rằng, chiều hôm nay Hàn Chương đã là người có vợ* rồi.
* Mọi người hãy nhớ tới bình luận về truyện của độc giả Trung ở phần intro của tớ ó nhe :vvv.
Sau khi Hạ Chi Quân nhận vụ án của La Tĩnh, hắn không gác lại mà bắt đầu cẩn thận đọc từng chữ trong lá thư đề nghị khởi tố cũng như các chứng cứ liên quan của Lương Bình. Nhưng mà mới xem được một nửa thì hắn đã nhận được lịch đặt hẹn từ luật sư biện hộ của La Tĩnh.
Không biết làm thế nào mà đồng nghiệp quen biết hắn lại có thể nghe được tin tức khá nhanh, đặc biệt thông báo với hắn: “Nghi phạm lần này, nhà bà ta có chút tiền, mời được luật sư biện hộ rất nổi tiếng ở Giang thị. Tôi nghe nói người này rất giỏi, giỏi nhất là việc giúp tội trạng của tội phạm được giảm nhẹ, đến nỗi có lần còn khiến tội trạng cố ý giết người giảm thành cố ý gây thương tích mà thôi. Cuối cùng tòa án phán quyết hoãn thi hành hình phạt đấy.” Sau đó, người kia còn kín đáo nói tiếp, “Ngoài ra, nghe nói ông ta sử dụng thủ đoạn không quang minh lắm, hay lén lút hẹn nhân chứng đó.” Vừa nói xong đã vân vê ngón tay.
Hạ Chi Quân nghe xong hơi nhíu mày. Hắn vẫn luôn cho rằng, giữa luật sư và kiểm sát viên không nên tồn tại mối quan hệ nào cả, giữa bọn họ chỉ có sự tôn trọng lẫn nhau, cùng hướng về một mục tiêu chung, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể gác lại những bất đồng nữa.
Nhưng nếu đối phương muốn sử dụng tiền để cám dỗ, vì để có thể đạt được mục đích mà không từ bất kì thủ đoạn nào, hắn tuyệt đối sẽ không để mình bị đối phương dắt bò, lại càng không cho phép công chính bị bôi nhọ.
“Tôi biết rồi, hi vọng sẽ có cơ hội làm việc.” Còn chưa giao chiến, trong lòng hắn đã sinh ra sự cảnh giác đối với đối phương.
Tới ngày hẹn, hắn đúng giờ xuất hiện ở phòng khách. Lúc cửa vừa được đẩy ra, một người đàn ông trung niên mặc vest thẳng thớm từ trên ghế trước bàn hội nghị đứng lên, xoay người, gương mặt quen thuộc kia khiến Hạ Chi Quân lâm vào sửng sờ.
Đối phương đã hơn 40 tuổi, tóc mai đã hơi bạc trắng, trông vô cùng ôn hòa nho nhã, đôi mắt lắng đọng sư thâm trăm cơ trí suốt bao năm tháng.
Hạ Chi Quân vô cùng kinh ngạc: “Thầy?!”
Người đàn ông trung niên có hơi kinh ngạc nhưng đến cùng vẫn là người từng trải, rất nhanh đã thu hồi biểu tình dư thừa, để lộ ra nụ cười máy móc.
Ông ta chủ động vươn tay: “Tiểu Hạ, đã lâu không gặp.”
Hạ Chi Quân trăm triệu lần không ngờ tới mình và Tạ Hi sẽ gặp lại nhau ở tình huống như vậy.
Hắn đã từng nói qua với Hàn Sơn, lúc hắn vừa mới trở thành kiểm sát viên thì gặp được một người thầy rất đáng kính, sau khi được ông dẫn dắt, hắn mới càng quyết tâm kiên định với nghề mà mình đã chọn.
Người thầy đó chính là Tạ Hi, là người đã dạy dỗ hắn.
Hai năm đầu hắn làm kiểm sát viên đều là Tạ Hi mang hắn theo bên cạnh, trợ giúp hắn rất nhiều. Sau này hắn bị điều chuyển sang viện kiểm sát khác, Tạ Hi cũng từ chức đổi nghề luôn. Hai người cũng dần dần mất liên lạc.
Hạ Chi Quân vì Lí Đông Thụy mà bị điều tới nơi khác suốt ba năm không về nên không biết Tạ Hi là một luật sư hình sự danh tiếng lẫy lừng hay chỉ là một tên luật sư tai tiếng nữa.
“Đã lâu không gặp.” Hạ Chi Quân bắt tay với ông ta, tâm tình phức tạp.
Thật châm biếm thay, người từng là thầy của mình lại cùng mình thẩm vấn trước tòa án.
Không biết Tạ Hi suy nghĩ cái gì, hoặc có cũng chẳng hề biểu hiện ra ngoài mặt, vẫn giữ nguyên nụ cười híp mắt đó: “Tiếc quá, nếu không phải đang bàn vụ án thì chúng ta đã có thể cùng nhau tụ họp tâm sự rồi.”
Hạ Chi Quân buông bản ghi chép trong tay, đẩy ghế dựa ra ngồi xuống đối diện ông ta.
“Ưu tiên vụ án trước.” Khi sự sửng sốt ban đầu đã qua đi, hắn lại khôi phục dáng vẻ chuyên nghiệp của một kiểm sát viên, “Trước tiên xin tự giới thiệu, tôi là Hạ Chi Quân, kiểm sát viên của phòng kiểm sát số 2 thuộc chi nhánh số 5 quận Thủy Sam của viện kiểm sát Giang thị, là người chịu trách nhiệm của vụ án này.”
Tạ Hi sửng sốt, lập tức lấy ra danh thiếp đưa tới trước mặt hắn: “Tôi là Tạ Hi, là người của phòng luật sư Bách Di, luật sư của bị cáo. Đây là danh thiếp của tôi.”
Hạ Chi Quân cầm lấy rồi có nhìn thoáng qua, chức vị của ông ta cho thấy bên phía đối tác khá cao cấp, xem ra không tồi chút nào.
Kẹp danh thiếp vào giữa bản ghi chép, hắn nói: “Bắt đầu thôi.”
Hai người lập tức triển khai thảo luận về vụ án. Tạ Hi đề nghị muốn sao chép hồ sơ vụ án cũng như tài liệu chứng cớ có liên quan. Đây là một thỉnh cầu hợp lí, Hạ Chi Quân không có phản đối, lấy bút ghi lại yêu cầu lên trên.
Lần gặp này kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, Tạ Hi đã có kinh nghiệm làm kiểm sát viên, biết rõ thủ tục liên quan, hai người trao đổi gần như không mắc phải trở ngại nào, rất nhanh đã đạt được sự nhất trí – Tạ Hi sẽ viết đơn ý kiến pháp lý, và trước đó, Hạ Chi Quân sẽ không trình đơn khởi tố của bên viện kiểm sát.
Đơn khởi tố đại biểu cho quan điểm của bên viện kiểm sát. Một khi đơn khởi tố được đóng dấu, kiểm sát viên sẽ có nhiệm vụ là phải khởi tố cho bằng được. Mà đơn ý kiến pháp lý lại đại biểu quan điểm của bên luật sư biện hộ, luật sư sẽ thông qua nó nêu rõ ý kiến biện hộ, tự mình hoàn thiện luận chứng để có thể thuyết phục được bên kiểm sát viên đồng ý với quan điểm của mình. Có thể nói, một lá đơn ý kiến pháp lý được chuẩn bị tốt có thể thay đổi hướng đi của đơn khởi tố.
Cuộc gặp mặt chấm dứt, Tạ Hi đứng lên xin từ biệt. Hạ Chi Quân cũng thu thập đồ đạc dự tính rời khởi phòng tiếp khách. Hai người một trước một sau đi ra khởi cửa, một người rẽ trái một người lại rẽ phải. Hạ Chi Quân đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên xoay người gọi Tạ Hi.
“Thầy ơi,” đối phương quay đầu, lúc này Hạ Chi Quân mới nói tiếp, “Thầy đã từng nói, chúng ta là hóa thân của nữ thần công lý ở nhân gian, đại biểu cho công bằng tuyệt đối và chính nghĩa. Hiện tại, thầy vẫn còn giữ tín ngưỡng như ban đầu chứ ạ?”
Tạ Hi của quá khứ với bây giờ không còn giống nhau nữa, người kiểm sát viên đơn giản nội liễm của ngày ấy giờ chỉ còn là ảo ảnh. Người đàn ông trước mặt này mang giày da mặc vest, tay đeo đồng hồ đắt tiền, ngay cả kiểu tóc cũng được chăm chút rất kĩ càng.
Hắn gần như không tin được, cái người có thể mấy ngày mấy đêm dốc lòng vùi đầu vào vụ án, một lòng tìm kiếm chân tướng, “thầy Tạ” đầu tóc luôn rối bù hiện tại đã trở thành người như thế này.
Hạ Chi Quân nhìn Tạ Hi, Tạ Hi nhìn lại hắn, tựa như nhìn thấy bản thân ngày xưa vậy. Tự ràng buộc mình, giỏi giang, xem cái ác như kẻ thù. Không sao cả, chỉ là nó không còn là mục tiêu mà ông ta theo đuổi nữa mà thôi.
“Hiện tại thầy rất khá.” Ông ta nói, “Tốt hơn hồi trước.”
Thoạt đầu còn tưởng ông nói gà bà nói vịt nhưng mà Hạ Chi Quân đã hiểu được thâm ý trong lời nói của ông ta – tín ngưỡng ngày trước chẳng đáng một đồng nào, vứt bỏ tín ngưỡng ông ta mới đạt được càng nhiều.
“Em hiểu rồi.” Rõ ràng là đang hỏi Tạ Hi nhưng hắn lại nghe thấy tiếng gào thét bi thảm muốn giãy dụa khi tín ngưỡng của chính mình bị người khác chà đạp.
Từng là núi cao, từng là ngọn đèn soi sáng, giờ phút này lại bỗng nhiên sụp đổ tại nơi này.
Hai người đi theo hai hướng trái ngược nhau, càng đi càng xa.
***
Sau khi Hàn Sơn thi xong hết, đang trong lúc chờ kết quả, không theo bạn cùng lớp bay nhảy khắp nơi cũng không trở về nhà, cậu nhóc tự mình đi tìm việc làm.
Hạ Chi Quân nói cậu nhóc tính tình trẻ con, cảm thấy cậu nhóc chưa tiếp xúc với xã hội nhiều, không biết xã hội này có bao nhiêu tàn khốc. Cậu nhóc không phục, muốn nỗ lực chứng minh bản thân.
Mới hai ngày trước, theo dọc đường tới làng Đại học, đột nhiên nhìn thấy thông báo tuyển dụng nhân viên của bệnh viện thú cưng bên đường, cậu nhóc lập tức ôm tâm lý may mắn xin nhận việc, không ngờ rằng được nhận thật.
Tuy rằng nơi này có hơi xa nhà một chút nhưng sau khi khai giảng cậu nhóc dự định vẫn tiếp tục làm thêm, không nói hai lời đã nhận việc luôn, dù sao thời đại này cũng đã có phương tiện giao thông công cộng rồi mà.
Hàn Sơn đối với công việc hiện tại của mình cũng khá vừa ý, ngoại trừ việc xúc phân có hơi buồn nôn thì việc cho ăn hay là tiếp khách đều có thể làm được, cũng không có quá nhiều việc bề bộn. Chỉ có điều… bệnh viện thú cưng có chó có mèo không nói, miễn cưỡng có thêm thằn lằn và vẹt cũng không sao, nhưng sao lại có thể có chuột bạch lớn vậy chứ?!
Mỗi lần cho đám chuột bạch lớn ăn, tóc gáy Hàn Sơn đều dựng đứng hết cả lên, từ đó sinh ra tâm lý chán ghét, hận không thể nhảy dựng lên giậm giậm chân.
“Anh Thẩm, sao anh lại nuôi nhiều chuột vậy ạ!” Lúc Hàn Sơn biết được mấy con chuột này là do ông chủ Thẩm Khâu của cậu nhóc nuôi dưỡng, kinh ngạc tới mức như là gặp được ông trời, bị hứng thú của anh ta thuyết phục.
Thẩm Khâu mặc áo khoác dài màu trắng, cười ôn hòa: “Dùng để dọa rắn.”
Hàn Sơn cả kinh: “Rắn? Ở đâu ạ?”
Cậu nhóc đi làm ở nơi này đã một tuần rồi. Ngoại trừ tầng hai là khu sinh hoạt riêng tư của Thẩm Khâu không được đi lên thì mọi ngóc ngách của bệnh viện thú cưng đều được cậu nhóc quét dọn, đừng nói là rắn, ngay cả con cá cậu cũng chưa nhìn thấy.
“Ở trên lầu,” Thẩm Khâu chỉ chỉ lên tầng trên, “Vì là rắn độc nên đều do tôi cho ăn.”
Hàn Sơn vừa nghe đó là rắn độc, sự hiếu kì trước đó của cậu nhóc đều bị đánh tan ngay tại lúc đó, không tự giác mà run rẩy cả người.
“Rắn độc à… Anh Thẩm à, anh phải xem chừng thật kĩ nha, đừng để nó trốn ra được. Lỡ như cắn phải mèo hay chó thì sẽ không tốt lắm đâu.” Chủ yếu là đừng cắn cậu nhóc là được.
Thẩm Khâu thản nhiên nói: “Sẽ không, yên tâm đi.”
Lúc hai người nói chuyện, cửa kính đột nhiên bị đẩy ra, Cố Ưu mặc áo bành tô màu nâu nhạt cầm theo một cái lồng thú cưng từ bên ngoài đi vào.
Thời tiết bên ngoài đã trở lạnh, trên cổ cô quàng chiếc khăn quàng cổ họa tiết houndstooth*, trông rất ấm áp, nhưng mũi vẫn hơi đỏ ửng vì lạnh.
Cô liếc mắt một cái đã thấy Hàn Sơn, hai người đều sửng sốt.
“Cô Cố!” Hàn Sơn cười tươi để lộ hàng răng trắng tinh chào hỏi cô.
Cố Ưu đi về phía cậu nhóc: “Làm thêm ở đây à?”
“Vâng!” Tầm mắt Hàn Sơn dời xuống cái lồng của cô, “Khám bệnh ạ?”
Cố Ưu thoải mái giơ cái lồng thú cưng lên quơ quơ, bên trong rỗng tuếch, không có cái gì cả. Hiển nhiên, cô không phải mang thú cưng đến xem bệnh.
Không chờ cậu nhóc nghĩ linh ta linh tinh, Thẩm Khâu đứng bên cạnh đã giúp cậu nhóc giải đáp.
“Cố tiểu thư tới đây nhận nuôi mèo hoang.” Anh vươn một tay ra, Cố Ưu tự nhiên đưa lồng trong tay mình cho anh, “Tôi giúp cô mang vật nhỏ ra nhé.” Nói xong đi vào phòng trong.
Hàn Sơn vẫn luôn biết bệnh viện thường cứu trợ rất nhiều mèo hoang, màu sắc và kiểu hoa văn như nào cũng đều có, còn có con bị tai nạn mà tàn tật. Thẩm Khâu vẫn luôn dán tờ quảng cáo nhận nuôi miễn phí trước cửa bệnh viện. Cả trên mạng cũng gắn quảng cáo nữa nhưng mà lượng cung lớn hơn cầu, cho nên không mấy người tới nhận nuôi cả.
“Cô Cố, cô ấm áp ghê.” Miệng lưỡi Hàn Sơn ngọt ngào nói, “Thời này kiểu người vừa xinh đẹp lại vừa ấm áp như cô không còn nhiều lắm đâu ạ.”
Nếu cậu nhóc có khả năng về mặt tài chính, không, phải là nếu cậu nhóc có năng lực tự lo liệu được thì cũng muốn nuôi thú cưng. Tiếc là chính bản thân mình cậu nhóc đã chưa chắc nuôi nổi chứ đừng nói tới những chuyện khác.
Cố Ưu cong đôi môi đỏ mọng tạo thành nụ cười rất đẹp mắt: “Tôi rất thích động vật, tiếc là trước đây mẹ tôi không cho nuôi. Sau này trưởng thành rồi, bà ấy cũng không quản được tôi nữa nên tôi mới có thể tới đây đấy.” Nụ cười của cô thật giống như đang đeo một lớp mặt nạ lên vậy, tinh xảo mà cũng rất hoàn mỹ.
Hàn Sơn hâm mộ: “Tốt quá, em cũng muốn mau chóng độc lập quá.”
“Giỏi lắm.” Đang nói, Thẩm Khâu lại cầm theo cái lồng xuất hiện trước mặt hai người. Hàn Sơn cong thắt lưng nhìn vào trong lồng sắt tối om thì phát hiện bên trong là một chú mèo đen rất xinh đẹp.
“Là Tiểu Hắc à!” Cậu nhóc tới đây làm việc đều đặt tên cho từng con mèo hoang một cái tên. Đây là chú mèo đen rất thích làm nũng, vẻ ngoài lại rất đẹp khiến cậu nhóc rất muốn đem về nhà nuôi.
Nhưng mà nhìn thấy nó cuối cùng cũng có nơi để về, Hàn Sơn thay nó vui vẻ vô cùng.
“Nghe nói mèo đen rất có linh tính, là linh miêu đấy.”
Cố Ưu vỗ nhẹ nhẹ lên cái lồng thú cưng: “Tôi cũng từng nghe nói qua.”
Hàn Sơn cách lưới mỏng vẫy tay với mèo đen: “Tiểu Hắc, mệnh mèo của mày tốt ghê đó, hưởng phúc vẫn phải nhớ tới tao đấy, nhớ không hả? Hẹn gặp lại nhé!”
Tiểu Hắc hướng cậu nhóc nhu thuận kêu một tiếng như là đáp lại.
Cố Ưu vẫy tay tạm biệt hai người, mang mèo đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất