Phóng Thủy Thì Sao Hử

Chương 45

Trước Sau
Toàn bộ người nhà họ Cố đã rời khỏi vùng này, Hàn Chương vừa nhờ cảnh sát Tiên Môn tiếp tục truy tra tin tức của Cố Lệ Quân vừa chạy về Giang thị.

Chạy hơn 3 tiếng đồng hồ, chân trước vừa bước vào phòng thì chân sau Lương Bình đã gọi điện tới.

Vừa mở miệng đã: “Này này! Tôi nói với cậu này, Cố Ưu này thật đúng là không đơn giản, để tôi gửi tài liệu cho cậu.”

Mở văn bản ra, Hàn Chương chậm rãi lăn chuột: “Cô ta là bác sĩ tâm lý của Chu Dương?”

“Không chỉ Chu Dương, còn có La Tĩnh, Trầm Khâu và Trình Vân Khai, đều là bệnh nhân của cô ta.”

Hàn Chương càng xem mặt mày càng âm trầm: “Cô ta có vấn đề. Lúc ấy tôi đã thấy quái, sao Thẩm Khâu lại có thể biết chuyện của tôi và Trình Vân Khai chứ, hẳn giữa chúng tôi có điểm chung nào đó, hiện tại xem ra điểm chung đó chính là Cố Ưu!”

Lương Bình nói: “Cậu cũng từng đi tìm cô ta à?”

Hàn Chương nói sơ qua chứ không nói cụ thể, chỉ nói có một khoảng thời gian bản thân bị áp lực đè ép không thể ngủ ngon, tìm Cố Ưu giải tỏa.

“Thì ra là vậy,” Lương Bình không truy vấn nữa, “Còn về độc rắn của La Tĩnh, trong bệnh viện của Thẩm Khâu tôi phát hiện hắn nuôi rắn hổ mang, chúng ta lại vẫn chưa tìm ra nguồn gốc của độc rắn, có lẽ nào là do Thẩm Khâu cung cấp cho bà ta không? Bọn họ biết nhau thông qua Cố Ưu, sau đó bọn họ bợ đỡ nhau?”

Hàn Chương lấy một cây bút từ trong ống đựng bút ra, viết tên Cố Ưu cùng với 6 cái tên khác lên giấy, trong những người này, ngoại trừ sinh viên Đại học A thì còn lại đều là bệnh nhân của cô.

Chu Dương, Tưởng Huân, La Tĩnh, Đường Tinh Nhi, Thẩm Khâu, Trình Vân Khai, Hàn Chương.

Y nối Cố Ưu và Chu Dương lại với nhau, bên trên viết chữ “dâm dục”, rồi y lại làm tương tự như vậy với những tên còn lại.

Tưởng Huân là tham ăn, Đường Tinh Nhi là đố kị, La Tĩnh chắc là tham lam hoặc lười biếng, Thẩm Khâu là phẫn nộ hoặc là ngạo mạn, hai cái còn lại là chỉ ai?

“Còn có một loại khả năng có thể xảy ra, Cố Ưu yêu cầu độc rắn từ Trầm Khâu, sau đó đưa cho La Tĩnh, cô ta đảm đương vai trò “mưu sĩ*”, trợ giúp phía sau. Trong vụ án của Đường Tinh Nhi, anh có nhớ tới nguyên nhân của vụ việc là do có người gửi ảnh bất nhã của Đường Tinh Nhi cho Diệp Tinh, cô ta tung ảnh lên BBS mới khiến cho nổi oán hận của Đường Tinh Nhi đối với bọn họ bùng nổ, dứt khoát ra tay giết người không?”

* Mưu sĩ: người bày mưu mẹo cho người khác.

Lưu Bình nói: “Cậu đang nghi ngờ mấy tấm ảnh đó là của Cố Ưu à? Nhưng vì sao cô ta phải trù tính nhiều như thế chứ? Hơn nữa cô ta cũng thật bản lĩnh ghê á, lâu như thế mà không một ai khai ra cô ta cả, cô ta cho bọn họ uống mê dược gì mà lợi hại vậy chứ?”

Hàn Chương dùng chuột kéo qua vài tờ, phát hiện trên tờ cuối cùng có viết một vài thông tin cơ bản của Cố Ưu, trong đó bao gồm cả tên từng sử dụng, trên đó viết hai chữ “Cố Na”.

Mi tâm Hàn Chương nhảy dựng không rõ lí do, lúc này Hướng Trăn lại đưa một ít tư liệu của Cố Lệ Quân do bên Tiên Môn tra được.

Bởi vì vất vả lắm vụ án mới có tiến triển, vẻ mặt cậu hết sức phấn khởi: “Anh Hàn ơi, Cố Lệ Quân thật sự có một cô con gái, tên là Cố Na!”

Hàn Chương thực sự hoài nghi có phải mình đang đi quay phim truyền hình hay không, nếu không sao lại vừa đúng lúc như thế. Nghe xong chuyện này y không thèm trả lời Lương Bình nữa, thả điện thoại qua một bên, mở tư liệu ra xem.

Cố Lệ Quân có một đứa con riêng tên là Cố Na, ngày tháng năm sinh trùng khớp với tư liệu của Cố Ưu. Lại nhìn ảnh Cố Lệ Quân, tuy ảnh đã mấy chục năm trước rồi nhưng quả thực ánh mắt đó có vài phần giống hệt với Cố Ưu của hiện tại.

Mười năm trôi qua, Cố Lệ Quân giống như biến mất khỏi thế gian, trong hồ sơ cũng không có ghi chép sinh hoạt. Nhưng một người còn sống, sao lại có thể hoàn toàn ẩn hình được chứ?

Hàn Chương nhớ tới lời Tưởng Huân đã từng nói, Cố Ưu nói nó và cô ta giống nhau, bọn họ không thể quyết định xuất thân nhưng có thể quyết định tương lai. Gia đình chính là gông cùm xiềng xích của Tưởng Huân cũng đã tan vỡ, Cố Ưu muốn thoát khỏi cái gì nhỉ?

Bỗng nhiên Hàn Chương lại có dự cảm rất mãnh liệt, xương trắng bị chôn dưới đất kia, có lẽ chính là Cố Lệ Quân. Không phải bà ta ẩn hình, mà là đã chết.

Mà người giết bà, chắc hẳn chính là Cố Ưu.

Lương Bình đợi mãi mà không thấy Hàn Chương trả lời, lại nghe thấy lời của Hướng Trăn ở đầu bên kia, “alo” hai tiếng thật lớn, muốn soát độ tồn tại của mình.



“Chuyện gì vậy?”

Hàn Chương khép tư liệu lại, cầm lấy di động nói: “Tôi nghi ngờ Cố Ưu là kẻ tình nghi đã lên kế hoạch và thực hiện vụ án mưu sát, chuẩn bị một chút đi, chúng ta mời cô ta tới uống chén trà.”

Lương Bình cũng không dong dài nữa, trả lời để đi xin rồi cúp máy.

Hướng Trăn vẫn luôn đứng cạnh nghe, thấy Hàn Chương đứng lên, vội hỏi: “Vậy là hành động ạ?”

Hàn Chương đập tài liệu vào lồng ngực cậu, nghiêm mặt nói: “Gọi thêm hai người nữa, tôi biết Nana đang ở đâu.”

Hàn Chương tới khu vực của đội hình sự trước, tập hợp với Lương Bình rồi lập sơ một cái kế hoạch. Rất nhanh, hai chiếc xe cảnh sát bật đèn cảnh sát bắt đầu xuất phát.

Hướng Trăn ở trên xe hỏi Hàn Chương: “Anh Hàn ơi, em nghe nói Cố Ưu là Cố vấn Tâm lý cho đội cảnh sát chúng ta đó, có khi nào cô ta sẽ lợi dụng công tác mà hạ thuật thôi miên với chúng ta không ạ? Ví dụ như tùy tiện hình thành một cái tín hiệu nào đó rồi khiến chúng ta biến thành kẻ mất trí trở thành sát nhân điên cuồng kì bí các loại không ạ.”

Hàn Chương không nói gì: “Cậu xem tiểu thuyết nhiều quá đúng không? Nghĩ đang đóng phim à, ở đâu mà cứ giống phim hoài vậy được.”

Hướng Trăn le lưỡi: “Trên TV đều diễn vậy mà anh.”

Hàn Chương khoanh tay, nhìn thẳng về phía trước nói: “Người có tâm thuật bất chính*, một khi không còn thủ đoạn nữa thì sớm muộn gì cũng phải lộ diện thôi. Người có tâm hồn lương thiện hướng tới chính nghĩa thì dù có bị dao kề cổ, hắn cũng sẽ không làm ra chuyện kê minh cẩu đạo*.”

* Tâm thuật bất chính: là kiểu người thường giở thủ đoạn xấu xa, không chính trực.

** 鸡鸣狗盗 – Kê minh cẩu đạo: bắt nguồn từ điển tích điển cố của Trung Quốc, kể rằng Mạnh Thường Quân là người nước Tề sang sứ nước Tần sau đó bị vua Tần là Tần Chiêu Vương giam lỏng. Sau đó để thoát thì Mạnh Thường Quân mới tìm tới ái phi được vua sủng ái nhất nhờ trợ giúp. Vị ái phi đó thích chiếc áo lông chồn trắng nhưng Mạnh Thường Quân đã dâng lên cho vua Tần nên đành cho người đi chui lỗ chó lén trộm, sau đó chuyển tới cho ái phi. Sau đó, ái phi đó mới đi nói với vua Tần xin thả bọn họ nhưng họ không chờ được tới hôm sau nên bèn phải trốn đi ngay trong đêm đó. Khi chạy về nước Tề cần phải đi qua Hàm Cốc Quan nhưng Hàm Cốc Quan chỉ mở khi trời sáng có tiếng gà gáy. Một thuộc hạ của Mạnh Thường Quân giả tiếng gà gáy và cuối cùng là Mạnh Thường Quân thành công trốn về nước.

Sau khi tới tiểu khu nơi Cố Ưu sống, Lương Bình ở dưới lầu gọi điện thoại cho Cố Ưu, kêu hồi lâu vẫn không có người nghe máy.

Hàn Chương liếc mắt ra hiệu với cậu, mỗi người trong đội ngũ đều đã vào vị trí của mình, Lương Bình hắng giọng, đứng trước cửa nhà Cố Ưu, ấn chuông cửa.

Không ai ra mở cửa, trong phòng một mảnh yên tĩnh.

Lương Bình nghiêng tai lắng nghe, nghe xong lắc đầu với Hàn Chương.

Hàn Chương phất tay áo, lòng bàn tay hướng lên trên, ý bảo cậu né ra. Lương Bình ngoan ngoãn lui ra, Hàn Chương lùi lại hai bước, sau đó tung một cước đạp về phía cửa.

Một lát sau, tiếng cửa bị phá vang lên, đám Hàn Chương vọt vào trong.

Vừa vào cửa, Hướng Trăn liền che mũi lại, mặt nhăn mày chau: “Mọe nó, cái mùi gì thế này?”

Hàn Chương cũng nghe thấy, mùi này rất quen thuộc với y.

“Là mùi thối rữa.”

Vài người đi khắp phòng quan sát, giữa ban ngày mà cả căn phòng đều không có chút ánh sáng nào. Cho nên lúc bọn họ đi vào căn phòng tối tăm, ánh mắt có chút không thích ứng được.

Lương Bình tìm được công tắc, bật sáng đèn ở phòng khách, ngay khi nguồn sáng được thắp lên, toàn bộ bố cục trong phòng đều đập vào trong mắt mấy người họ.

Đồ nội thất sẫm màu, tường được sơn màu xanh sẫm, trên đất trải thảm dày, nhìn qua trông có vẻ bình thường. Nếu không phải trong không khí có mùi tanh tưởi khiến người ta không thể xem nhẹ, quả thật Hàn Chương sẽ hoài nghi có phải mình đã tìm nhầm người rồi hay không.

“Đội trưởng Lương! Anh Hàn! Các anh mau tới đây xem nè!” Một cậu cảnh sát mở một cánh cửa phòng đang đóng chặt ra, ngay sau đó liền kinh hoàng gào lên.

Hàn Chương đi tới cửa thì dừng lại, vẻ mặt có chút đờ đẫn. Y đã từng suy đoán rất nhiều lần, một cỗ thi thể, hoặc một phòng dán đầy các loại ảnh chụp quái lạ cũng không khiến y cảm thấy kinh ngạc. Nhưng trăm triệu lần y cũng không ngờ tới, sẽ nhìn thấy một dàn tế đàn.



Lương Bình bị hai người chắn phía trước không thể nhìn thấy được tình hình bên trong: “Gì thế? Đừng có chắn đường chứ… Chời mé cái méo gì thế?”

Cậu cố chen vào giữa hai người, sau đó mắng thành tiếng.

Vốn đây là phòng ngủ của Cố Ưu, giường bị dựng thẳng đứng lên đẩy vào góc tường, chính giữa phòng vẽ một ngôi sao 6 cánh thật lớn, trên có viết mấy chữ Latin tựa như gà bới. Năm trong sáu cánh đã đặt ảnh chụp, ở trung tâm đặt một cái khung ảnh. Hàn Chương nhìn kỹ, phát hiện trên 5 cánh là Nghiêm Vũ Hinh, Tưởng Quốc Bang, Sở Nam, Diệp Tinh, còn có ảnh siêu âm thai nhi. Y đoán bọn họ đại diện cho nạn nhân của những tội ác khác nhau, đứa trẻ này hẳn là đứa con đã chết của Dương Giai Dao.

Chỉ có bức ảnh trong khung tương đối trang trọng, bên trong là ảnh của một người phụ nữ có dáng vẻ tao nhã, mỉm cười ngọt ngào với ống kính. Khuôn mặt này Hàn Chương vừa thấy qua không lắm, vẫn chưa quên, đúng là Cố Lệ Quân.

Thứ này càng khẳng định bộ xương trắng kia chính là Cố Lệ Quân, nếu không thì sẽ chẳng trở thành một trong những tế phẩm của Cố Ưu.

Mà mùi tanh tưởi mà bọn họ ngửi thấy trước đó cũng phát ra từ dàn tế đàn này.

Toàn bộ dàn tế đàn có màu đỏ nâu, có vẻ như dùng máu của động vật để vẽ thành. Mà trước dàn tế đàn, một con mèo đen bị đóng đinh trên thảm, máu tươi chảy xuống, trong chén thủy tinh chứa chất lỏng màu đỏ, không biết là máu mèo hay là máu người.

Cái này thật sự giống một lễ bái tà ác, rao giảng tôn thờ cái ác.

Hướng Trăn đẩy cánh cửa của một căn phòng khác ra, trong nháy mắt đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho đứng hình —— vậy mà lại có một cô gái bị giam cầm trên giường!

Cậu vừa kêu gào tên Hàn Chương vừa nhào tới trước người Mạc San, thăm dò hơi thở của cô ta.

Hơi thở yếu ớt, Hướng Trăn chú ý tới đôi gò má hõm sâu cùng đôi môi khô khốc, hoài nghi không biết có phải mấy ngày rồi đối phương không được ăn hay không.

Khiếp sợ biến thành giác ngộ, tất cả vai diễn đều chỉnh tề, 7 vụ án, 7 tế phẩm, 7 tội ác.

“Đây chẳng phải là Mạc San à? Vì sao Cố Ưu lại nhốt cô ta?” Vụ án giáo sư Lí là do Lương Bình tiếp nhận, cậu đã tìm Mạc San hơn một tháng rồi. Không ngờ vậy mà lại có thể tìm cô ta ở trong này, cảm thấy ngạc nhiên qua đi, cậu vội cho người gọi xe cứu thương.

Bỗng nhiên Hàn Chương xoay người đi vào căn phòng có ngôi sao 6 cánh kia, quan sát cách viết chữ, cầm di động lên tra cứu, phát hiện các chữ trên đó đều là chữ Latin, chỉ còn thiếu ảnh chụp của “lười biếng”.

Hơn nữa kiểu hiến tế này được gọi là “thánh lễ Misa đen*”, là một loại hiến tế vật còn sống để sùng bái Satan.

* The Black Mass – Thánh lễ Misa đen: Satan cảm thấy chướng mắt và khinh bỉ thánh lễ Misa của Chúa nên đã tạo ra thánh lễ. Chúng cũng gọi đó là “bí tích” nhưng là bí tích xác thịt.

Y quay đầu lại nói với Lương Bình vừa đi ra: “Mỗi một tội ác đều cần có tế phẩm, đối với cô ta việc thu thập đủ Thất đại tội có lẽ có ý nghĩa đặc biệt. Mạc San là lười biếng, giáo sư Lí là tế phẩm của cô bé nhưng cô bé thất bại, giáo sư Lí không chết lại trở thành người thực vật.”

Trong lòng Lương Bình hoảng sợ: “Ý cậu là…”

Lúc hai người nói chuyện, một cậu cảnh sát dưới trướng Lương Bình cầm tờ xét nghiệm cùng quyển sổ khám bệnh trong tay vọt qua đây.

“Em tìm được thứ này ở trên bàn trà, hình như Cố Ưu bị chẩn đoán là mắc khối u ác tính trong đầu!”

Bỗng chốc Hàn Chương từ trên đất đứng lên, sắc mặt có hơi khó coi.

“Đây mới chính là mục đích thực sự mà cô ta làm Thánh lễ Misa đen. Cô ta mắc bệnh sắp chết cho nên muốn thông qua phương thức này làm một cuộc giao dịch. Cô ta sẽ không cho phép nó thất bại, nếu Mạc San không giết được giáo sư Lí, vậy cô ta… Cô ta sẽ tự mình ra tay.” Sau khi Hàn Chương suy nghĩ cẩn thận, trái tim đập dữ dội, y nhớ rõ hôm nay Lâm Xuân Chu sẽ luôn ở bệnh viện chiếu cố giáo sư Lí.

Y bước nhanh ra ngoài, đồng thời rút điện thoại ra gọi cho Lâm Xuân Chu.

Tiếng chuông reo lên rất lâu rồi mà vẫn chưa có ai nghe máy, ngay cả chóp mũi Hàn Chương cũng ra đầy mồ hôi, các ngón tay bất giác siết chặt.

Lúc y đang rơi vào lo lắng khôn cùng, tiếng chuông điện thoại dừng lại, giây tiếp theo, bên kia truyền tới một giọng ôn hòa của đàn ông.

“Alo?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau