Chương 23: Nhìn thấy toàn bộ diện mạo của nó
Edit: Ry
Trước khi ngủ, Cốc Nghi dọn dẹp phòng. Anh xếp lại đống sách trên giá cho chỉnh tề, nhặt gối ôm ở trước cửa sổ sát đất lên sô pha.
Cốc Nghi nhắm mắt lại, dần rơi vào mộng đẹp.
Đột nhiên một sức mạnh không thể nào kháng cự lôi anh tới một nơi.
Nơi ấy như mộng mà lại không phải mộng, thật giả khó phân.
Mặt trăng màu bạc treo cao trên trời đêm, giống như ai đó đang giúp anh chỉ rõ phương hướng. Sương mù dày đặc như vậy, theo lý mà nói thì sao có thể thấy được mặt trăng đang ở cách xa đến cả trăm ngàn dặm.
Anh cảnh giác đi về phía trước, trực giác bén nhạy nói cho anh biết, nơi này ngập tràn hiểm nguy. Phía sau anh, hai bên trái phải, nếu có thú dữ đột ngột xuất hiện, anh sẽ không còn đường để trốn.
Ánh trăng kì lạ chiếu lên nơi nào đó, sương mù đậm đặc dần tan, tiếng lá khô dưới chân càng thêm chói tai, Cốc Nghi đột nhiên nảy sinh một nỗi sợ hãi.
Anh nhìn từ gần đến xa, thấy rõ nhánh cây màu đen um tùm giăng khắp chốn. Hình thái sinh trưởng của chúng quái dị hơn bất cứ loài cây nào Cốc Nghi từng thấy, hết nhánh này đến nhánh khác vươn dài, nhưng lại không có lấy một chiếc lá. Trông chúng như vô số cánh tay đang giang ra dưới trăng, khiến người càng thêm ớn lạnh.
Đại khái là do sợ hãi trong lòng tăng cao, Cốc Nghi nhìn đâu cũng cảm thấy đáng sợ.
Vật thể khổng lồ màu đen được bao trùm trong lớp sương vẫn chưa tan hẳn, chúng ngọ nguậy theo một cách thức kì dị. Cái thứ còn cao hơn cả tòa nhà cao tầng tiến vào tầm mắt Cốc Nghi, nó như một thân cây không có cành, nhưng Cốc Nghi phải ngửa đầu mới có thể thấy được toàn bộ diện mạo của nó.
Anh còn chưa kịp đoán được rốt cuộc thứ đó là gì, một nhánh khác cũng lộ khỏi màn sương. Nếu lại gần quan sát, có lẽ thị giác chỉ có thể dừng ở nửa chừng, bởi vì chúng thật sự quá lớn, lớn đến mức mắt của con người không thể chứa đựng nổi.
Bóng dáng khổng lồ đó che khuất mặt trăng, ánh sáng rực rỡ đâm rách màn sương, cuối cùng Cốc Nghi cũng thấy rõ nó là gì.
Cái thứ đang xuyên thẳng vào mây kia giống như đôi chân của thứ trên mặt đất, nhưng lại không chỉ có hai cái. Tim Cốc Nghi thoáng ngừng đập, đại não không thể tiếp nhận sự tấn công mà thị giác mang lại.
Phản ứng đầu tiên của anh là quay người bỏ chạy.
Nhưng anh như bị trói chặt.
Vô số nhánh xúc tu trên người quái vật bắt đầu vặn vẹo, nhánh này đan lấy nhánh kia, mang lại sự dính nhớp khiến người ta phản cảm.
Mắt nó có hình dạng khá giống với mắt người, nhưng tròng trắng lại chiếm phần lớn khiến con ngươi chỉ còn có chút xíu.
Nó nhìn chằm chằm vào Cốc Nghi bé nhỏ.
Cái nhìn của quái vật khiến Cốc Nghi tê cả đầu, vì đó là cái nhìn hưng phấn khó mà kiềm chế được khi xác định con mồi.
Xúc tu màu đen mọc ra từ cơ thể quái vật bỗng phân tách, thậm chí Cốc Nghi còn nghe được tiếng động chúng kéo giãn, giống như là bọt biển ma sát với vách tường, lại như tiếng kéo thứ gì đó nhơ bẩn từ bùn lầy khiến chúng trào ra bong bóng.
Nhánh xúc tu nhỏ nhất trên người nó trườn về phía Cốc Nghi như rắn.
Đầu rắn hơi nhổm lên, phía trên như mọc một đôi mắt, chuẩn xác nhìn về phía Cốc Nghi đang đứng trong rừng.
Máu trong người như chảy ngược, xộc thẳng lên đầu.
Giờ phút này trong đầu Cốc Nghi chỉ còn một ý nghĩ ---
Chạy!!!!
Xúc tu sau lưng như mũi tên rời cung, xé tan không khí ẩm ướt, nhanh chóng luồn qua cây cối.
Đường phía trước đã bị xúc tu của quái vật chặn mất, Cốc Nghi mở to mắt, không thể tin lùi lại vài bước.
Một nhánh khác lặng lẽ bò tới sau lưng, dừng ở gần cổ anh, hơi đẩy về phía trước.
Khoảnh khắc gáy bị chạm vào, Cốc Nghi chật vật lảo đảo đi về phía bên trái.
Anh run chân đỡ cây, không ngừng thở dốc.
Nhánh xúc tu kia lại gần.
"Cút đi!"
Cốc Nghi nghiến răng đối diện với nó.
Nó lại không chấp nhận chối từ quấn lấy eo anh, không màng anh giãy giụa mà nhấc lên khỏi mặt đất.
Cảm giác mất trọng lượng ập tới, Cốc Nghi lôi kéo xúc tu đang quấn trên người mình, mắt thấy mặt đất càng lúc càng xa.
Sương mù lại tràn ngập, che đi những nhánh cây màu đen.
Cốc Nghi bị mang ra khỏi khu rừng kia, dần tới gần quái vật.
Anh nhìn thấy sau lưng quái vật ---
Là mặt trăng trên trời cao.
Trước khi ngủ, Cốc Nghi dọn dẹp phòng. Anh xếp lại đống sách trên giá cho chỉnh tề, nhặt gối ôm ở trước cửa sổ sát đất lên sô pha.
Cốc Nghi nhắm mắt lại, dần rơi vào mộng đẹp.
Đột nhiên một sức mạnh không thể nào kháng cự lôi anh tới một nơi.
Nơi ấy như mộng mà lại không phải mộng, thật giả khó phân.
Mặt trăng màu bạc treo cao trên trời đêm, giống như ai đó đang giúp anh chỉ rõ phương hướng. Sương mù dày đặc như vậy, theo lý mà nói thì sao có thể thấy được mặt trăng đang ở cách xa đến cả trăm ngàn dặm.
Anh cảnh giác đi về phía trước, trực giác bén nhạy nói cho anh biết, nơi này ngập tràn hiểm nguy. Phía sau anh, hai bên trái phải, nếu có thú dữ đột ngột xuất hiện, anh sẽ không còn đường để trốn.
Ánh trăng kì lạ chiếu lên nơi nào đó, sương mù đậm đặc dần tan, tiếng lá khô dưới chân càng thêm chói tai, Cốc Nghi đột nhiên nảy sinh một nỗi sợ hãi.
Anh nhìn từ gần đến xa, thấy rõ nhánh cây màu đen um tùm giăng khắp chốn. Hình thái sinh trưởng của chúng quái dị hơn bất cứ loài cây nào Cốc Nghi từng thấy, hết nhánh này đến nhánh khác vươn dài, nhưng lại không có lấy một chiếc lá. Trông chúng như vô số cánh tay đang giang ra dưới trăng, khiến người càng thêm ớn lạnh.
Đại khái là do sợ hãi trong lòng tăng cao, Cốc Nghi nhìn đâu cũng cảm thấy đáng sợ.
Vật thể khổng lồ màu đen được bao trùm trong lớp sương vẫn chưa tan hẳn, chúng ngọ nguậy theo một cách thức kì dị. Cái thứ còn cao hơn cả tòa nhà cao tầng tiến vào tầm mắt Cốc Nghi, nó như một thân cây không có cành, nhưng Cốc Nghi phải ngửa đầu mới có thể thấy được toàn bộ diện mạo của nó.
Anh còn chưa kịp đoán được rốt cuộc thứ đó là gì, một nhánh khác cũng lộ khỏi màn sương. Nếu lại gần quan sát, có lẽ thị giác chỉ có thể dừng ở nửa chừng, bởi vì chúng thật sự quá lớn, lớn đến mức mắt của con người không thể chứa đựng nổi.
Bóng dáng khổng lồ đó che khuất mặt trăng, ánh sáng rực rỡ đâm rách màn sương, cuối cùng Cốc Nghi cũng thấy rõ nó là gì.
Cái thứ đang xuyên thẳng vào mây kia giống như đôi chân của thứ trên mặt đất, nhưng lại không chỉ có hai cái. Tim Cốc Nghi thoáng ngừng đập, đại não không thể tiếp nhận sự tấn công mà thị giác mang lại.
Phản ứng đầu tiên của anh là quay người bỏ chạy.
Nhưng anh như bị trói chặt.
Vô số nhánh xúc tu trên người quái vật bắt đầu vặn vẹo, nhánh này đan lấy nhánh kia, mang lại sự dính nhớp khiến người ta phản cảm.
Mắt nó có hình dạng khá giống với mắt người, nhưng tròng trắng lại chiếm phần lớn khiến con ngươi chỉ còn có chút xíu.
Nó nhìn chằm chằm vào Cốc Nghi bé nhỏ.
Cái nhìn của quái vật khiến Cốc Nghi tê cả đầu, vì đó là cái nhìn hưng phấn khó mà kiềm chế được khi xác định con mồi.
Xúc tu màu đen mọc ra từ cơ thể quái vật bỗng phân tách, thậm chí Cốc Nghi còn nghe được tiếng động chúng kéo giãn, giống như là bọt biển ma sát với vách tường, lại như tiếng kéo thứ gì đó nhơ bẩn từ bùn lầy khiến chúng trào ra bong bóng.
Nhánh xúc tu nhỏ nhất trên người nó trườn về phía Cốc Nghi như rắn.
Đầu rắn hơi nhổm lên, phía trên như mọc một đôi mắt, chuẩn xác nhìn về phía Cốc Nghi đang đứng trong rừng.
Máu trong người như chảy ngược, xộc thẳng lên đầu.
Giờ phút này trong đầu Cốc Nghi chỉ còn một ý nghĩ ---
Chạy!!!!
Xúc tu sau lưng như mũi tên rời cung, xé tan không khí ẩm ướt, nhanh chóng luồn qua cây cối.
Đường phía trước đã bị xúc tu của quái vật chặn mất, Cốc Nghi mở to mắt, không thể tin lùi lại vài bước.
Một nhánh khác lặng lẽ bò tới sau lưng, dừng ở gần cổ anh, hơi đẩy về phía trước.
Khoảnh khắc gáy bị chạm vào, Cốc Nghi chật vật lảo đảo đi về phía bên trái.
Anh run chân đỡ cây, không ngừng thở dốc.
Nhánh xúc tu kia lại gần.
"Cút đi!"
Cốc Nghi nghiến răng đối diện với nó.
Nó lại không chấp nhận chối từ quấn lấy eo anh, không màng anh giãy giụa mà nhấc lên khỏi mặt đất.
Cảm giác mất trọng lượng ập tới, Cốc Nghi lôi kéo xúc tu đang quấn trên người mình, mắt thấy mặt đất càng lúc càng xa.
Sương mù lại tràn ngập, che đi những nhánh cây màu đen.
Cốc Nghi bị mang ra khỏi khu rừng kia, dần tới gần quái vật.
Anh nhìn thấy sau lưng quái vật ---
Là mặt trăng trên trời cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất