Chương 33: Trong đầu rối bời
Edit: Ry
"Bình thường 003 không như vậy, nó luôn rất nghe lời."
Trên hành lang, Cốc Nghi cúi đầu giải thích với Verheydt.
Xúc tu trong suốt khổng lồ như con trăn dựng đứng trên không trung, lặng lẽ nhìn bọn họ chằm chằm.
"Có thể là do nó không thích người lạ lắm... Viện trưởng đừng trách nó."
"Sao tôi có thể so đo với những sinh vật đó được?"
Verheydt hời hợt nói.
"Cậu có muốn cùng đi ăn tối với tôi không?"
Cốc Nghi lắc đầu: "Hôm nay đến lượt tôi trực, viện trưởng cứ đi trước đi."
Chào tạm biệt xong, Cốc Nghi định trở lại, nhưng bỗng ngừng bước, quay đầu.
"Đúng rồi, viện trưởng. Những sinh vật được đưa ra ngoài... Có thể bị đưa trở lại viện điều dưỡng không..."
"Thỉnh thoảng cũng có tình huống này, nhưng rất hiếm." Verheydt liếc nhìn đồng hồ: "Cậu còn chuyện gì nữa không?"
Cốc Nghi vô thức dời mắt: "Không..."
Đợi đến khi Cốc Nghi trở lại hệ thống mô phỏng sinh thái, Verheydt mới chán ghét xoa vết hằn trên tay.
Chỉ là một sinh vật thiểu năng mà thôi. Sớm muộn cũng sẽ chết trong phòng thí nghiệm.
Verheydt khẽ cười thành tiếng, đè lên vòng tay, màn hình giả lập màu lam hiện lên, gã thuần thục nhập vào một dãy số, nói với người ở đầu kia.
"Sắp xếp lại tất cả các ghi ghép nghiên cứu về 003, bao gồm tư liệu những nhân viên nghiên cứu chết trong tay nó."
"Vâng thưa viện trưởng."
Cơn gió phất qua mấy sợi tóc trên trán, nắng vàng vỡ vụn trong mắt Cốc Nghi.
"003, có phải nhóc đã quên lời anh nói rồi không?"
Thứ màu đen lại chơi xấu, giả vờ không nghe thấy, dùng xúc tu xoa cằm anh.
Cốc Nghi bắt lấy xúc tu của nó.
"003 ngoan nào."
Lúc Cốc Nghi thả chậm ngữ điệu nói chuyện với nó, trái tim 003 sẽ luôn tan chảy, xúc tu cúi xuống chuyển thành vuốt ve gan bàn tay.
"Không được làm tổn thương người xa lạ." Cốc Nghi bất đắc dĩ thở dài: "Huống hồ anh ta còn là viện trưởng vừa được điều tới nữa, lỡ..."
"Tự dưng anh thấy sợ quá, không muốn nhóc bị phân cho người khác tẹo nào."
Cốc Nghi nghĩ đến những quái vật nhỏ với cơ thể phủ đầy thương tích.
Trong đầu rối bời.
003 lộ ra con mắt đen thui, ngẩng lên nhìn khuôn mặt phiền muộn của Cốc Nghi.
Lúc nó định an ủi anh thì môi Cốc Nghi bỗng cong thành một nụ cười gượng gạo.
"Không sao đâu." Anh đang tự an ủi bản thân: "003, nhóc nhất định phải nghe lời, không được mất lịch sự giống hôm nay nữa, nếu không anh sẽ không chơi với nhóc một tuần."
Câu này cực kì có tác dụng.
003 ngoan ngoãn nằm trên đùi anh, dùng xúc tu trong suốt ôm anh, chậm rãi truyền suy nghĩ của mình qua.
Trong giây lát, Cốc Nghi như sinh ra cộng hưởng với quái vật trong lòng mình.
Anh cảm nhận được ý của 003 ---
Tôi sẽ luôn, sẽ vĩnh viễn ở bên em.
Trong lúc chăm sóc 003, thỉnh thoảng anh sẽ xuất hiện qua loại ảo giác này, ban đầu anh còn nghĩ mình bị hoang tưởng. Nhưng theo số lần tăng dần, Cốc Nghi cũng xác định được là thỉnh thoảng 003 sẽ trao đổi suy nghĩ với anh.
Mặc dù chuyện này rất hiếm khi xảy ra, nhưng chúng in sâu trong đầu Cốc Nghi.
Giữa con người với nhau rất khó để sản sinh cộng hưởng. Nhưng anh và quái vật nhỏ lại làm được.
Cốc Nghi đã từng thoáng hoài nghi, rốt cuộc quái vật nhỏ là gì đây?
Anh không muốn biết. Thế nên anh lựa chọn ném vấn đề đó đi.
Quái vật nhỏ ngang ngược, ý thức lãnh thổ rất mãnh liệt. Nhưng nó của hiện giờ cũng vô cùng ngoan ngoãn.
Thỉnh thoảng sẽ làm mình làm mẩy với anh, nhưng mỗi lần thấy anh sắp ngã, nó sẽ vội vã vươn xúc tu đỡ lấy anh.
Dù có không muốn để ý đến anh, mỗi lần anh không tìm được quái vật nào là nó sẽ dùng xúc tu mò vào bụi cỏ trói lấy con đó, đặt xuống trước mặt anh.
Nó thích vuốt phẳng lông mày anh mỗi khi nhăn lại.
Nó thích nghịch ngợm chui vào lòng anh.
Còn thích nhân lúc anh không để ý, nhào nặn ngón tay của anh.
Nếu như 003 là con người...
Anh nghĩ, chắc anh sẽ thích nó vô cùng.
"Bình thường 003 không như vậy, nó luôn rất nghe lời."
Trên hành lang, Cốc Nghi cúi đầu giải thích với Verheydt.
Xúc tu trong suốt khổng lồ như con trăn dựng đứng trên không trung, lặng lẽ nhìn bọn họ chằm chằm.
"Có thể là do nó không thích người lạ lắm... Viện trưởng đừng trách nó."
"Sao tôi có thể so đo với những sinh vật đó được?"
Verheydt hời hợt nói.
"Cậu có muốn cùng đi ăn tối với tôi không?"
Cốc Nghi lắc đầu: "Hôm nay đến lượt tôi trực, viện trưởng cứ đi trước đi."
Chào tạm biệt xong, Cốc Nghi định trở lại, nhưng bỗng ngừng bước, quay đầu.
"Đúng rồi, viện trưởng. Những sinh vật được đưa ra ngoài... Có thể bị đưa trở lại viện điều dưỡng không..."
"Thỉnh thoảng cũng có tình huống này, nhưng rất hiếm." Verheydt liếc nhìn đồng hồ: "Cậu còn chuyện gì nữa không?"
Cốc Nghi vô thức dời mắt: "Không..."
Đợi đến khi Cốc Nghi trở lại hệ thống mô phỏng sinh thái, Verheydt mới chán ghét xoa vết hằn trên tay.
Chỉ là một sinh vật thiểu năng mà thôi. Sớm muộn cũng sẽ chết trong phòng thí nghiệm.
Verheydt khẽ cười thành tiếng, đè lên vòng tay, màn hình giả lập màu lam hiện lên, gã thuần thục nhập vào một dãy số, nói với người ở đầu kia.
"Sắp xếp lại tất cả các ghi ghép nghiên cứu về 003, bao gồm tư liệu những nhân viên nghiên cứu chết trong tay nó."
"Vâng thưa viện trưởng."
Cơn gió phất qua mấy sợi tóc trên trán, nắng vàng vỡ vụn trong mắt Cốc Nghi.
"003, có phải nhóc đã quên lời anh nói rồi không?"
Thứ màu đen lại chơi xấu, giả vờ không nghe thấy, dùng xúc tu xoa cằm anh.
Cốc Nghi bắt lấy xúc tu của nó.
"003 ngoan nào."
Lúc Cốc Nghi thả chậm ngữ điệu nói chuyện với nó, trái tim 003 sẽ luôn tan chảy, xúc tu cúi xuống chuyển thành vuốt ve gan bàn tay.
"Không được làm tổn thương người xa lạ." Cốc Nghi bất đắc dĩ thở dài: "Huống hồ anh ta còn là viện trưởng vừa được điều tới nữa, lỡ..."
"Tự dưng anh thấy sợ quá, không muốn nhóc bị phân cho người khác tẹo nào."
Cốc Nghi nghĩ đến những quái vật nhỏ với cơ thể phủ đầy thương tích.
Trong đầu rối bời.
003 lộ ra con mắt đen thui, ngẩng lên nhìn khuôn mặt phiền muộn của Cốc Nghi.
Lúc nó định an ủi anh thì môi Cốc Nghi bỗng cong thành một nụ cười gượng gạo.
"Không sao đâu." Anh đang tự an ủi bản thân: "003, nhóc nhất định phải nghe lời, không được mất lịch sự giống hôm nay nữa, nếu không anh sẽ không chơi với nhóc một tuần."
Câu này cực kì có tác dụng.
003 ngoan ngoãn nằm trên đùi anh, dùng xúc tu trong suốt ôm anh, chậm rãi truyền suy nghĩ của mình qua.
Trong giây lát, Cốc Nghi như sinh ra cộng hưởng với quái vật trong lòng mình.
Anh cảm nhận được ý của 003 ---
Tôi sẽ luôn, sẽ vĩnh viễn ở bên em.
Trong lúc chăm sóc 003, thỉnh thoảng anh sẽ xuất hiện qua loại ảo giác này, ban đầu anh còn nghĩ mình bị hoang tưởng. Nhưng theo số lần tăng dần, Cốc Nghi cũng xác định được là thỉnh thoảng 003 sẽ trao đổi suy nghĩ với anh.
Mặc dù chuyện này rất hiếm khi xảy ra, nhưng chúng in sâu trong đầu Cốc Nghi.
Giữa con người với nhau rất khó để sản sinh cộng hưởng. Nhưng anh và quái vật nhỏ lại làm được.
Cốc Nghi đã từng thoáng hoài nghi, rốt cuộc quái vật nhỏ là gì đây?
Anh không muốn biết. Thế nên anh lựa chọn ném vấn đề đó đi.
Quái vật nhỏ ngang ngược, ý thức lãnh thổ rất mãnh liệt. Nhưng nó của hiện giờ cũng vô cùng ngoan ngoãn.
Thỉnh thoảng sẽ làm mình làm mẩy với anh, nhưng mỗi lần thấy anh sắp ngã, nó sẽ vội vã vươn xúc tu đỡ lấy anh.
Dù có không muốn để ý đến anh, mỗi lần anh không tìm được quái vật nào là nó sẽ dùng xúc tu mò vào bụi cỏ trói lấy con đó, đặt xuống trước mặt anh.
Nó thích vuốt phẳng lông mày anh mỗi khi nhăn lại.
Nó thích nghịch ngợm chui vào lòng anh.
Còn thích nhân lúc anh không để ý, nhào nặn ngón tay của anh.
Nếu như 003 là con người...
Anh nghĩ, chắc anh sẽ thích nó vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất