Chương 38: Cẩn thận lọc ra trong cả vạn người
Edit: Ry
Hệ thống mô phỏng sinh thái có trục trặc, một lượng lớn nhân viên tuần tra lập tức chạy tới.
"Đừng tin bọn họ."
Giọng nói trầm thấp trôi vào trong tai, Cốc Nghi chống tay lên bãi cỏ, cố nhìn xem người đàn ông trước mặt mình: "Anh là ai?"
Ban nãy rõ ràng anh đang nói chuyện với 003.
Thứ đang vòng lấy cổ anh cũng là xúc tu mới phải.
Tại sao lại trở thành một người đàn ông rồi?
"Kỷ..." Gã đàn ông bỗng ngừng lại, khẽ khàng nói ra ba con số kia: "003."
"Còn gọi là Kỷ Trạch."
Công tắc của nguồn điện nằm dưới mặt đất được kết nối lại, tia sáng mãnh liệt đâm vào khiến anh không khỏi nhắm mắt lại, hơi thở bên tai cũng biến mất, Cốc Nghi xuyên qua khe hở chỉ nhìn thấy cái cục màu đen bên bờ.
Như thể tất cả chỉ là ảo giác của anh. Truyện Quân Sự
Cốc Nghi giơ tay chạm lên môi.
Vừa rồi... Cái người Kỷ Trạch đó... Có phải đã...
"Là thật."
Âm thanh kia lại vang lên trong đầu: "Không phải là ảo giác."
Nguyên một đội tuần tra chạy tới, đám sinh vật vũ trụ nhao nhao trốn vào bụi cỏ, Cốc Nghi chậm chạp đứng dậy, vẫn còn chưa hiểu biến cố vừa rồi. Một người trong đó bước lên trước, đặt tay lên ngực, khom lưng chào.
"Xin hỏi Cốc tiên sinh có bị thương không ạ?"
Cốc Nghi muốn nói là không, nhưng đúng lúc này giọng nói kia lại vang lên.
"Nếu em muốn biết sự thật, trước hết có thể đi theo đám người đó."
Không hiểu sao anh lại tin người kia, nuốt lại những lời đã ra đến miệng.
"Suýt chút nữa."
Chuyện Cốc Nghi suýt bị 003 tấn công chưa đến mười phút đã truyền đến tai Verheydt.
Gã ngả về phía trước dựa vào cửa sổ, lật bản kế hoạch thí nghiệm trong tương lai cho 003.
Mưa rơi tí tách trên mặt kính, Verheydt đóng bản kế hoạch.
"Vậy trước hết bắt đầu giảm biên chế đi."
Hồi trước xây dựng cái viện điều dưỡng này là vì luật bảo vệ hành tinh màu lục kia càng lúc càng nghiêm khắc, rất khó để tổ chức bắt thêm quái vật, thế nên một vị phó viện trưởng đã đề xuất ra ý tưởng này.
Tổ chức tìm kiếm nhân viên ở mọi nơi, dùng những lời đường mật bện một tấm lưới màu đen, trước hết khiến bọn họ mờ mắt, mất đi phương hướng, lại để đám thuộc hạ của viện trưởng dẫn dắt tư tưởng của họ.
Việc nhẹ lương cao điều kiện tốt.
Dù bọn họ có nghi ngờ thì cũng sẽ không nói gì.
Bởi vì đây chính là những người tổ chức đã cẩn thận lọc ra trong cả vạn người.
Người nào to gan lại thô lỗ sẽ không nằm trong tiêu chuẩn tuyển chọn của tổ chức.
Các phòng thí nghiệm phụ đã xây dựng xong, hầu hết sinh vật đều được đưa vào nghiên cứu, nhân viên ở viện điều dưỡng cũng không cần quá nhiều nữa.
Phòng thí nghiệm to lớn mà quạnh quẽ, 846 đứng trong lồng thủy tinh lạnh buốt, nó ngước cái đầu nho nhỏ, nhìn ngọn đèn chói mắt trên trần nhà, cái cánh không lành lặn khẽ run run. Nó khe khẽ kêu một tiếng, một giọt lệ lấp lánh rơi xuống.
-
Trong kí túc xá, sự nghi hoặc trong lòng Cốc Nghi càng lúc càng nặng, từng trang giấy bị bày trên bàn trà đều bị anh vo thành cục.
Mưa ngoài kia dần ngớt.
Xúc tu tinh thần trong suốt dựng đứng trong mưa.
Nó vừa do dự vừa đau buồn nhìn Cốc Nghi.
Cốc Nghi lại như phát hiện ra, anh vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếc rằng nơi đó trống rỗng.
Anh không thấy được xúc tu tinh thần.
Cốc Nghi đứng dậy, đi tới trước cửa sổ sát đất.
Một nhánh xúc tu tinh thần bé nhỏ cũng dán lên cửa kính.
Nó lưỡng lự rất lâu, ở khoảnh khắc Cốc Nghi định quay đi, cuối cùng nó cũng viết xuống ba con số.
846.
003 không mong Cốc Nghi sẽ biết những chuyện đó.
Bởi vì như vậy đồng nghĩa với việc Cốc Nghi sẽ rời khỏi viện điều dưỡng.
Nhưng khi nó đặt mình vào góc độ của Cốc Nghi mà suy nghĩ, nhân lúc còn kịp thì hãy xốc lên tấm màn đen kia mới là lựa chọn tốt nhất.
Cốc Nghi nhìn con số đột nhiên xuất hiện, vội vàng tìm số điện thoại mấy hôm trước anh ghi lại, sốt ruột gọi cho đối phương.
Giọng nữ máy móc lạnh lùng lặp lại từng câu.
Cốc Nghi cắn chặt môi dưới.
Lặp đi lặp lại kiểm tra xem có phải sai số nào không.
Anh lại gọi.
Kết quả vẫn vậy.
Dãy số đó vốn không tồn tại.
Hệ thống mô phỏng sinh thái có trục trặc, một lượng lớn nhân viên tuần tra lập tức chạy tới.
"Đừng tin bọn họ."
Giọng nói trầm thấp trôi vào trong tai, Cốc Nghi chống tay lên bãi cỏ, cố nhìn xem người đàn ông trước mặt mình: "Anh là ai?"
Ban nãy rõ ràng anh đang nói chuyện với 003.
Thứ đang vòng lấy cổ anh cũng là xúc tu mới phải.
Tại sao lại trở thành một người đàn ông rồi?
"Kỷ..." Gã đàn ông bỗng ngừng lại, khẽ khàng nói ra ba con số kia: "003."
"Còn gọi là Kỷ Trạch."
Công tắc của nguồn điện nằm dưới mặt đất được kết nối lại, tia sáng mãnh liệt đâm vào khiến anh không khỏi nhắm mắt lại, hơi thở bên tai cũng biến mất, Cốc Nghi xuyên qua khe hở chỉ nhìn thấy cái cục màu đen bên bờ.
Như thể tất cả chỉ là ảo giác của anh. Truyện Quân Sự
Cốc Nghi giơ tay chạm lên môi.
Vừa rồi... Cái người Kỷ Trạch đó... Có phải đã...
"Là thật."
Âm thanh kia lại vang lên trong đầu: "Không phải là ảo giác."
Nguyên một đội tuần tra chạy tới, đám sinh vật vũ trụ nhao nhao trốn vào bụi cỏ, Cốc Nghi chậm chạp đứng dậy, vẫn còn chưa hiểu biến cố vừa rồi. Một người trong đó bước lên trước, đặt tay lên ngực, khom lưng chào.
"Xin hỏi Cốc tiên sinh có bị thương không ạ?"
Cốc Nghi muốn nói là không, nhưng đúng lúc này giọng nói kia lại vang lên.
"Nếu em muốn biết sự thật, trước hết có thể đi theo đám người đó."
Không hiểu sao anh lại tin người kia, nuốt lại những lời đã ra đến miệng.
"Suýt chút nữa."
Chuyện Cốc Nghi suýt bị 003 tấn công chưa đến mười phút đã truyền đến tai Verheydt.
Gã ngả về phía trước dựa vào cửa sổ, lật bản kế hoạch thí nghiệm trong tương lai cho 003.
Mưa rơi tí tách trên mặt kính, Verheydt đóng bản kế hoạch.
"Vậy trước hết bắt đầu giảm biên chế đi."
Hồi trước xây dựng cái viện điều dưỡng này là vì luật bảo vệ hành tinh màu lục kia càng lúc càng nghiêm khắc, rất khó để tổ chức bắt thêm quái vật, thế nên một vị phó viện trưởng đã đề xuất ra ý tưởng này.
Tổ chức tìm kiếm nhân viên ở mọi nơi, dùng những lời đường mật bện một tấm lưới màu đen, trước hết khiến bọn họ mờ mắt, mất đi phương hướng, lại để đám thuộc hạ của viện trưởng dẫn dắt tư tưởng của họ.
Việc nhẹ lương cao điều kiện tốt.
Dù bọn họ có nghi ngờ thì cũng sẽ không nói gì.
Bởi vì đây chính là những người tổ chức đã cẩn thận lọc ra trong cả vạn người.
Người nào to gan lại thô lỗ sẽ không nằm trong tiêu chuẩn tuyển chọn của tổ chức.
Các phòng thí nghiệm phụ đã xây dựng xong, hầu hết sinh vật đều được đưa vào nghiên cứu, nhân viên ở viện điều dưỡng cũng không cần quá nhiều nữa.
Phòng thí nghiệm to lớn mà quạnh quẽ, 846 đứng trong lồng thủy tinh lạnh buốt, nó ngước cái đầu nho nhỏ, nhìn ngọn đèn chói mắt trên trần nhà, cái cánh không lành lặn khẽ run run. Nó khe khẽ kêu một tiếng, một giọt lệ lấp lánh rơi xuống.
-
Trong kí túc xá, sự nghi hoặc trong lòng Cốc Nghi càng lúc càng nặng, từng trang giấy bị bày trên bàn trà đều bị anh vo thành cục.
Mưa ngoài kia dần ngớt.
Xúc tu tinh thần trong suốt dựng đứng trong mưa.
Nó vừa do dự vừa đau buồn nhìn Cốc Nghi.
Cốc Nghi lại như phát hiện ra, anh vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếc rằng nơi đó trống rỗng.
Anh không thấy được xúc tu tinh thần.
Cốc Nghi đứng dậy, đi tới trước cửa sổ sát đất.
Một nhánh xúc tu tinh thần bé nhỏ cũng dán lên cửa kính.
Nó lưỡng lự rất lâu, ở khoảnh khắc Cốc Nghi định quay đi, cuối cùng nó cũng viết xuống ba con số.
846.
003 không mong Cốc Nghi sẽ biết những chuyện đó.
Bởi vì như vậy đồng nghĩa với việc Cốc Nghi sẽ rời khỏi viện điều dưỡng.
Nhưng khi nó đặt mình vào góc độ của Cốc Nghi mà suy nghĩ, nhân lúc còn kịp thì hãy xốc lên tấm màn đen kia mới là lựa chọn tốt nhất.
Cốc Nghi nhìn con số đột nhiên xuất hiện, vội vàng tìm số điện thoại mấy hôm trước anh ghi lại, sốt ruột gọi cho đối phương.
Giọng nữ máy móc lạnh lùng lặp lại từng câu.
Cốc Nghi cắn chặt môi dưới.
Lặp đi lặp lại kiểm tra xem có phải sai số nào không.
Anh lại gọi.
Kết quả vẫn vậy.
Dãy số đó vốn không tồn tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất