Chương 41: Thế giới của tôi và em ấy
Edit: Ry
Một cục mềm mềm màu đen.
Một gã đàn ông anh tuấn cao lớn.
Bất chấp việc cả hai không có điểm gì giống nhau, bọn họ lại là cùng một thể.
Từ hôm mở cánh cửa kia ra đã hai ngày, chỉ có khoảnh khắc ngẩng lên Cốc Nghi mới thấy được đôi mắt thăm thẳm đó.
Lúc ấy mắt anh mờ nước, không thấy được rõ khuôn mặt người kia, nhưng có thể thấy được lờ mờ ngũ quan đường hoàng.
Một người đàn ông thần bí lại tuấn tú, chẳng giống 003 một chút nào.
Cốc Nghi vẫn nhớ người nọ đã ôm mình vào lòng, nhớ kĩ dáng hình người đó trong đêm gần trong chớp mắt.
Cảm xúc rất diệu kì, dù anh và người đó mới chỉ tiếp xúc chưa đến hai lần.
Anh thường xuyên cảm thấy có ánh mắt rơi trên lưng mình, nhưng mỗi lần quay lại, nhìn lối nhỏ thật dài, cảm giác đó tức khắc biến mất.
Dường như đã trốn ra sau khúc rẽ.
Lại như trốn sau thân cây kia.
Anh hẳn là không thấy được.
Nhưng anh có thể tưởng tượng.
Cái tính nghịch ngợm của 003 giống như thú cưng không có được yêu thương của chủ nhân nên cố gắng quậy phá gây sự chú ý.
003 thích dùng xúc tu mềm mại vuốt ve đốt ngón tay trái của anh, sẽ chầm chậm cuốn lên, tựa như dây leo màu lục không muốn rời xa hàng rào, cuối cùng trèo lên cánh tay mảnh mai trắng nõn.
Nó thích yên lặng nằm đó, xúc tu dịu dàng vuốt ve động mạch đang đập, như thể chạm luôn được tới trái tim dưới lồng ngực kia.
Để Cốc Nghi tin hơn, Verheydt nghĩ còn cần thêm những chứng cứ khác, thế nên gã chuẩn bị rất nhiều tư liệu giả cùng với đủ loại chuyện.
Người đơn thuần luôn dễ lừa gạt nhất.
Suốt năm ngày, Cốc Nghi chỉ đến đồng cỏ sinh thái đúng một lần.
Còn không có bất cứ giao lưu nào với 003.
Verheydt nhìn màn hình theo dõi cố nén cảm giác bực bội.
Cho đến đêm ngày thứ 7.
003 ở hệ sinh thái mô phỏng đột nhiên biến mất, mà cửa điện tử các căn phòng giam giữ sinh vật vũ trụ bỗng mất hiệu lực, từng đàn quái vật ào ra khỏi viện điều dưỡng.
Nhân viên tuần tra vội vàng bắt chúng lại, thế nên không để ý thấy một nhân viên nhân lúc hỗn loạn bỏ trốn.
Khoảng cách một cây số từ viện điều dưỡng tới viện nghiên cứu là rất lớn, Cốc Nghi nhờ có hướng dẫn của 003 mới tìm được 846 trên bàn thí nghiệm.
846 ngoan ngoãn được Cốc Nghi nhét vào trong ngực.
Trên người nó đã có thêm vết thương, nhưng không tính là trí mạng.
Đường nhỏ để rời khỏi rừng rậm đã bị phá hỏng, Cốc Nghi đúng hẹn ra sau phòng thí nghiệm, nhìn thấy người đàn ông đứng dưới hàng thông rạm rạp.
Người ấy có dáng dong dỏng, vòng eo gầy gò, dáng vẻ ngước lên nhìn trời sao có vẻ rất lạc điệu với khung cảnh xung quanh.
Gã trông giống một kẻ bề trên ở lãnh địa nào đó hơn.
Nghe thấy tiếng động, Kỷ Trạch chậm rãi quay đầu, vươn tay đỡ Cốc Nghi đang thở hồng hộc.
Hô hấp của đối phương còn chưa ổn định, tay Kỷ Trạch đã bị nắm lấy.
Lần đầu tiên.
Lần đầu tiên Cốc Nghi chủ động lại gần.
"Mau đi thôi."
Cốc Nghi kéo gã: "Đi xuyên qua khu rừng này là chúng ta có thể thoát khỏi đây rồi."
Mấy ngày qua anh vẫn luôn nghiên cứu địa hình, chắc chắn không thể dùng con đường nhỏ, những người kia phát hiện 003 mất tích chắc chắn sẽ niêm phong con đường duy nhất, thế nên anh mới chọn đi hướng ngược lại.
Rừng trên núi rất rậm rạp, trở thành lá chắn cho bọn họ, cũng tăng thêm độ khó cho đội tuần tra.
Cành cây lạnh lẽo cứng rắn chuẩn bị xẹt qua mặt Cốc Nghi, Kỷ Trạch đi ở sau bỗng vươn tay hất nó ra, đầu ngón tay lành lạnh vô tình chạm vào da thịt khiến Cốc Nghi vô thức liếc gã.
"Cảm ơn."
"Cẩn thận một chút."
Đương nhiên là Kỷ Trạch có cách tốt hơn để rời khỏi viện điều dưỡng, gã có thể kết nối thẳng với dây thần kinh của những kẻ đó, quang minh chính đại bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
Nhưng gã muốn nhìn Cốc Nghi quan tâm đến mình.
Và gã càng thích được người yêu tương lai nắm tay cùng nhau xuyên qua rừng rậm.
Dù cho đêm rất tối.
Gã cũng hưởng thụ giây phút chạy trốn ấm áp ngẳn ngủi này.
Đột nhiên có vài phi hành khí bay lướt qua ngọn cây, mang đến từng đợt gió mãnh liệt cùng với tiếng lá cây xì xào.
Kỷ Trạch phản ứng trước, bỗng kéo Cốc Nghi lại, đẩy anh dựa vào gốc cây. Gã che miệng anh, ra hiệu anh giữ im lặng.
Cốc Nghi ngơ ngác nhìn gã.
Xúc tu tinh thần khổng lồ dày đặc dâng lên khỏi khu rừng, chúng đan thành một tấm lưới đủ để cắn nuốt cả trời sao.
Tia hồng ngoại quét quanh rừng rậm, xúc tu trong suốt nhanh chóng tấn công phi hành khí.
Với quái vật chân chính mà nói, rốt cuộc con người chỉ là sâu là kiến.
Đột nhiên, một lực hút không thể chống cự ập tới. Ban đầu Cốc Nghi choáng váng, cho đến khi mở mắt ra lần nữa, anh và Kỷ Trạch đều đã đứng trong một gian phỏng khách.
Tay bọn họ đan vào nhau.
"Nơi này... Là đâu?"
Cốc Nghi đưa ra câu hỏi trước.
Người đàn ông đeo kính gọng vàng đang ngồi trên sô pha ngẩng lên, cặp mắt sâu thẳm nhàn nhạt đánh giá bọn họ.
Hắn nắm lấy tay của thiếu niên bên cạnh.
"Nơi này --- Là thế giới của tôi và em ấy."
Một cục mềm mềm màu đen.
Một gã đàn ông anh tuấn cao lớn.
Bất chấp việc cả hai không có điểm gì giống nhau, bọn họ lại là cùng một thể.
Từ hôm mở cánh cửa kia ra đã hai ngày, chỉ có khoảnh khắc ngẩng lên Cốc Nghi mới thấy được đôi mắt thăm thẳm đó.
Lúc ấy mắt anh mờ nước, không thấy được rõ khuôn mặt người kia, nhưng có thể thấy được lờ mờ ngũ quan đường hoàng.
Một người đàn ông thần bí lại tuấn tú, chẳng giống 003 một chút nào.
Cốc Nghi vẫn nhớ người nọ đã ôm mình vào lòng, nhớ kĩ dáng hình người đó trong đêm gần trong chớp mắt.
Cảm xúc rất diệu kì, dù anh và người đó mới chỉ tiếp xúc chưa đến hai lần.
Anh thường xuyên cảm thấy có ánh mắt rơi trên lưng mình, nhưng mỗi lần quay lại, nhìn lối nhỏ thật dài, cảm giác đó tức khắc biến mất.
Dường như đã trốn ra sau khúc rẽ.
Lại như trốn sau thân cây kia.
Anh hẳn là không thấy được.
Nhưng anh có thể tưởng tượng.
Cái tính nghịch ngợm của 003 giống như thú cưng không có được yêu thương của chủ nhân nên cố gắng quậy phá gây sự chú ý.
003 thích dùng xúc tu mềm mại vuốt ve đốt ngón tay trái của anh, sẽ chầm chậm cuốn lên, tựa như dây leo màu lục không muốn rời xa hàng rào, cuối cùng trèo lên cánh tay mảnh mai trắng nõn.
Nó thích yên lặng nằm đó, xúc tu dịu dàng vuốt ve động mạch đang đập, như thể chạm luôn được tới trái tim dưới lồng ngực kia.
Để Cốc Nghi tin hơn, Verheydt nghĩ còn cần thêm những chứng cứ khác, thế nên gã chuẩn bị rất nhiều tư liệu giả cùng với đủ loại chuyện.
Người đơn thuần luôn dễ lừa gạt nhất.
Suốt năm ngày, Cốc Nghi chỉ đến đồng cỏ sinh thái đúng một lần.
Còn không có bất cứ giao lưu nào với 003.
Verheydt nhìn màn hình theo dõi cố nén cảm giác bực bội.
Cho đến đêm ngày thứ 7.
003 ở hệ sinh thái mô phỏng đột nhiên biến mất, mà cửa điện tử các căn phòng giam giữ sinh vật vũ trụ bỗng mất hiệu lực, từng đàn quái vật ào ra khỏi viện điều dưỡng.
Nhân viên tuần tra vội vàng bắt chúng lại, thế nên không để ý thấy một nhân viên nhân lúc hỗn loạn bỏ trốn.
Khoảng cách một cây số từ viện điều dưỡng tới viện nghiên cứu là rất lớn, Cốc Nghi nhờ có hướng dẫn của 003 mới tìm được 846 trên bàn thí nghiệm.
846 ngoan ngoãn được Cốc Nghi nhét vào trong ngực.
Trên người nó đã có thêm vết thương, nhưng không tính là trí mạng.
Đường nhỏ để rời khỏi rừng rậm đã bị phá hỏng, Cốc Nghi đúng hẹn ra sau phòng thí nghiệm, nhìn thấy người đàn ông đứng dưới hàng thông rạm rạp.
Người ấy có dáng dong dỏng, vòng eo gầy gò, dáng vẻ ngước lên nhìn trời sao có vẻ rất lạc điệu với khung cảnh xung quanh.
Gã trông giống một kẻ bề trên ở lãnh địa nào đó hơn.
Nghe thấy tiếng động, Kỷ Trạch chậm rãi quay đầu, vươn tay đỡ Cốc Nghi đang thở hồng hộc.
Hô hấp của đối phương còn chưa ổn định, tay Kỷ Trạch đã bị nắm lấy.
Lần đầu tiên.
Lần đầu tiên Cốc Nghi chủ động lại gần.
"Mau đi thôi."
Cốc Nghi kéo gã: "Đi xuyên qua khu rừng này là chúng ta có thể thoát khỏi đây rồi."
Mấy ngày qua anh vẫn luôn nghiên cứu địa hình, chắc chắn không thể dùng con đường nhỏ, những người kia phát hiện 003 mất tích chắc chắn sẽ niêm phong con đường duy nhất, thế nên anh mới chọn đi hướng ngược lại.
Rừng trên núi rất rậm rạp, trở thành lá chắn cho bọn họ, cũng tăng thêm độ khó cho đội tuần tra.
Cành cây lạnh lẽo cứng rắn chuẩn bị xẹt qua mặt Cốc Nghi, Kỷ Trạch đi ở sau bỗng vươn tay hất nó ra, đầu ngón tay lành lạnh vô tình chạm vào da thịt khiến Cốc Nghi vô thức liếc gã.
"Cảm ơn."
"Cẩn thận một chút."
Đương nhiên là Kỷ Trạch có cách tốt hơn để rời khỏi viện điều dưỡng, gã có thể kết nối thẳng với dây thần kinh của những kẻ đó, quang minh chính đại bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
Nhưng gã muốn nhìn Cốc Nghi quan tâm đến mình.
Và gã càng thích được người yêu tương lai nắm tay cùng nhau xuyên qua rừng rậm.
Dù cho đêm rất tối.
Gã cũng hưởng thụ giây phút chạy trốn ấm áp ngẳn ngủi này.
Đột nhiên có vài phi hành khí bay lướt qua ngọn cây, mang đến từng đợt gió mãnh liệt cùng với tiếng lá cây xì xào.
Kỷ Trạch phản ứng trước, bỗng kéo Cốc Nghi lại, đẩy anh dựa vào gốc cây. Gã che miệng anh, ra hiệu anh giữ im lặng.
Cốc Nghi ngơ ngác nhìn gã.
Xúc tu tinh thần khổng lồ dày đặc dâng lên khỏi khu rừng, chúng đan thành một tấm lưới đủ để cắn nuốt cả trời sao.
Tia hồng ngoại quét quanh rừng rậm, xúc tu trong suốt nhanh chóng tấn công phi hành khí.
Với quái vật chân chính mà nói, rốt cuộc con người chỉ là sâu là kiến.
Đột nhiên, một lực hút không thể chống cự ập tới. Ban đầu Cốc Nghi choáng váng, cho đến khi mở mắt ra lần nữa, anh và Kỷ Trạch đều đã đứng trong một gian phỏng khách.
Tay bọn họ đan vào nhau.
"Nơi này... Là đâu?"
Cốc Nghi đưa ra câu hỏi trước.
Người đàn ông đeo kính gọng vàng đang ngồi trên sô pha ngẩng lên, cặp mắt sâu thẳm nhàn nhạt đánh giá bọn họ.
Hắn nắm lấy tay của thiếu niên bên cạnh.
"Nơi này --- Là thế giới của tôi và em ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất