Chương 43: Xin lỗi người ta đi
Edit: Ry
Kỷ Trạch chuyển ánh mắt hung ác nham hiểm sang mặt Tứ Mộc.
Tứ Mộc không hề sợ hãi nhìn gã, lại tới gần dây thần kinh hơn một chút.
Cốc Nghi nhắm mắt lại, để đảm bảo hình ảnh trước mặt anh không phải là ảo giác.
Bởi vì Tứ Mộc chạm vào anh, anh nhìn thấy được đống xúc tu tinh thần mà mắt người không thể bắt giữ.
"Kỷ Trạch..."
Cốc Nghi gọi gã.
Xúc tu tinh thần chậm rãi thu hồi.
Tứ Mộc nhẹ nhàng thở ra, em buông Cốc Nghi, hốc mắt ướt át, hơi cúi đầu.
"Xin lỗi, vừa rồi tôi thật sự không còn cách nào khác."
Cốc Nghi hồi hồn, khẽ lắc đầu: "Không sao không sao..."
Phổ Sầm Tư đi tới, ôm lấy Tứ Mộc, vuốt mái tóc mềm mại của em.
"Tiểu Tứ Mộc..."
Tứ Mộc lại hất tay Phổ Sầm Tư ra: "Sao lúc nào tiên sinh cũng không để ý bản thân vậy?"
Em không thèm để ý tới Phổ Sầm Tư, quay sang nói với Kỷ Trạch: "Chúng tôi không có ác ý, cũng sẽ không làm gì người yêu cậu, tôi hi vọng sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như vừa rồi nữa."
Phổ Sầm Tư có lí do để sầm mặt với Kỷ Trạch.
Hắn và Tứ Mộc vốn đang trải qua ngày tháng yên bình, nhưng Kỷ Trạch lại suýt làm lộ thân phận phi nhân loại của mình.
Nếu như để phòng thí nghiệm phát hiện sự tồn tại của bọn họ, đến lúc đó rất có thể Tiểu Tứ Mộc sẽ lại bị cuốn vào.
Tứ Mộc có thể hồn nhiên tươi cười với bọn họ, là vì em không quan tâm đến những chuyện đó. Với người xa lạ, em vẫn luôn dùng trái tim thiện lương đối đãi.
Nhưng Phổ Sầm Tư cần phải suy tính đến không gian sinh tồn của Tứ Mộc và mình.
Tứ Mộc khom lưng định xử lý mảnh vỡ trên mặt đất, Phổ Sầm Tư lo em sẽ bị cắt vào tay nên kéo người vào lòng, tự nhiên lại thân mật hôn lên trán em: "Đợi lát nữa anh sẽ xử lý, Tiểu Tứ Mộc lại pha thêm một tách trà nữa có được không?"
Tứ Mộc trừng mắt với Phổ Sầm Tư, vẫn còn giận vì chuyện vừa rồi.
Tâm trạng Phổ Sầm Tư không khỏi trở nên tốt đẹp.
"Như cậu thấy đấy, chúng tôi cũng giống cậu, nhưng có vẻ như cậu vẫn chưa học được luật lệ của Trái Đất."
"Chuyện xảy ra trong thành phố hiện giờ là do cậu làm có đúng không?"
"Và cả... Người bên cạnh cậu này..."
Phổ Sầm Tư còn chưa nói hết câu, Kỷ Trạch đã nhạy bén kéo Cốc Nghi đến bên cạnh.
Bầu không khí lại giương cung bạt kiếm, Cốc Nghi vội vàng lên tiếng: "Ngại quá, vừa rồi là bạn tôi không đúng, rất cảm ơn hai vị đã ra tay cứu chúng tôi."
Ngón tay gãi lên lòng bàn tay Kỷ Trạch.
Anh nghiêng đầu im lặng làm khẩu hình với Kỷ Trạch.
Ngoan.
Nói xin lỗi người ta đi.
Kỷ Trạch rũ mắt nhìn Cốc Nghi sau lưng mình: "Xin lỗi."
Giọng điệu hơi kéo dài, bao gồm sự miễn cưỡng.
Cốc Nghi cong mắt.
Dù cho bề ngoài của Kỷ Trạch và 003 quá khác biệt, nhưng Cốc Nghi vẫn có thể nhìn ra chút xíu tương tự của họ.
"Đã gây phiền phức cho Phổ tiên sinh và Tứ Mộc tiên sinh rồi."
Cốc Nghi đang định giúp một tay dọn dẹp đống tách vỡ, Kỷ Trạch đã đi trước một bước, dùng xúc tu tinh thần dọn sạch chúng.
-
Tứ Mộc lo Cốc Nghi sẽ thấy chán, bèn dẫn anh xuống lầu, trả lời toàn bộ câu hỏi của anh.
"Nơi này... Thế mà lại giống thế giới của chúng ta y như đúc..."
Cốc Nghi theo Tứ Mộc ra ngoài, ánh nắng tắm rửa da thịt trắng nõn, anh ngẩng lên nhìn. Ánh dương nóng cháy đâm vào mắt khiến anh không thể không nhắm mắt lại.
"Trước kia tiên sinh của tôi cũng từng làm việc ở viện nghiên cứu một thời gian, anh cũng vậy à?" Tứ Mộc ôm lấy con mèo bông đang cọ đầu vào mắt cá chân mình: "Tôi có thể nghe một chút về chuyện tình yêu giữa anh và 003 không?"
"Ơ... Tôi và cậu ấy..."
"Nếu anh không muốn kể thì cứ nói, tôi sẽ không ép anh. Tiên sinh của tôi luôn nói tôi quá ồn ào, dặn tôi không được như vậy trước mặt người khác, nói là họ sẽ không thích, nhưng có đôi khi là do tôi quen ở với tiên sinh rồi nên dễ..."
Tứ Mộc ngượng ngùng gãi tai.
"Không có không có." Cốc Nghi vội vàng lắc đầu: "Tôi và cậu ấy... Chỉ là bạn thôi... Tứ Mộc tiên sinh như vậy cũng rất tốt... Trước đây Tứ Mộc tiên sinh biết 003 sao?"
"Bạn cũng có thể..."
Bạn cũng có thể tùy ý triền miên với xúc tu tinh thần của người kia sao?
Tứ Mộc dừng lại, cuối cùng vẫn không nói ra.
Em bắt đầu hồi tưởng: "Chúng tôi chưa từng gặp, nhưng tôi và cậu ấy đều là sinh vật vũ trụ. Thế nên tiên sinh của tôi mới luôn lo lắng là nếu cậu ấy bại lộ sức mạnh, phòng thí nghiệm sẽ muốn nghĩ trăm phương ngàn kế đuổi bắt 337, cũng chính là tôi."
Tứ Mộc uể oải cúi đầu: "Vì thế mà đã một tuần rồi anh ấy cũng không cho phép tôi về thế giới thực quản lý tiệm hoa."
"Cậu và Phổ tiên sinh..." Cốc Nghi tò mò hỏi: "Hai người trở thành bạn đời như thế nào vậy?"
Dưới ánh mặt trời chói chang, Cốc Nghi nghĩ đến khuôn mặt của Kỷ Trạch.
Kỷ Trạch chuyển ánh mắt hung ác nham hiểm sang mặt Tứ Mộc.
Tứ Mộc không hề sợ hãi nhìn gã, lại tới gần dây thần kinh hơn một chút.
Cốc Nghi nhắm mắt lại, để đảm bảo hình ảnh trước mặt anh không phải là ảo giác.
Bởi vì Tứ Mộc chạm vào anh, anh nhìn thấy được đống xúc tu tinh thần mà mắt người không thể bắt giữ.
"Kỷ Trạch..."
Cốc Nghi gọi gã.
Xúc tu tinh thần chậm rãi thu hồi.
Tứ Mộc nhẹ nhàng thở ra, em buông Cốc Nghi, hốc mắt ướt át, hơi cúi đầu.
"Xin lỗi, vừa rồi tôi thật sự không còn cách nào khác."
Cốc Nghi hồi hồn, khẽ lắc đầu: "Không sao không sao..."
Phổ Sầm Tư đi tới, ôm lấy Tứ Mộc, vuốt mái tóc mềm mại của em.
"Tiểu Tứ Mộc..."
Tứ Mộc lại hất tay Phổ Sầm Tư ra: "Sao lúc nào tiên sinh cũng không để ý bản thân vậy?"
Em không thèm để ý tới Phổ Sầm Tư, quay sang nói với Kỷ Trạch: "Chúng tôi không có ác ý, cũng sẽ không làm gì người yêu cậu, tôi hi vọng sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như vừa rồi nữa."
Phổ Sầm Tư có lí do để sầm mặt với Kỷ Trạch.
Hắn và Tứ Mộc vốn đang trải qua ngày tháng yên bình, nhưng Kỷ Trạch lại suýt làm lộ thân phận phi nhân loại của mình.
Nếu như để phòng thí nghiệm phát hiện sự tồn tại của bọn họ, đến lúc đó rất có thể Tiểu Tứ Mộc sẽ lại bị cuốn vào.
Tứ Mộc có thể hồn nhiên tươi cười với bọn họ, là vì em không quan tâm đến những chuyện đó. Với người xa lạ, em vẫn luôn dùng trái tim thiện lương đối đãi.
Nhưng Phổ Sầm Tư cần phải suy tính đến không gian sinh tồn của Tứ Mộc và mình.
Tứ Mộc khom lưng định xử lý mảnh vỡ trên mặt đất, Phổ Sầm Tư lo em sẽ bị cắt vào tay nên kéo người vào lòng, tự nhiên lại thân mật hôn lên trán em: "Đợi lát nữa anh sẽ xử lý, Tiểu Tứ Mộc lại pha thêm một tách trà nữa có được không?"
Tứ Mộc trừng mắt với Phổ Sầm Tư, vẫn còn giận vì chuyện vừa rồi.
Tâm trạng Phổ Sầm Tư không khỏi trở nên tốt đẹp.
"Như cậu thấy đấy, chúng tôi cũng giống cậu, nhưng có vẻ như cậu vẫn chưa học được luật lệ của Trái Đất."
"Chuyện xảy ra trong thành phố hiện giờ là do cậu làm có đúng không?"
"Và cả... Người bên cạnh cậu này..."
Phổ Sầm Tư còn chưa nói hết câu, Kỷ Trạch đã nhạy bén kéo Cốc Nghi đến bên cạnh.
Bầu không khí lại giương cung bạt kiếm, Cốc Nghi vội vàng lên tiếng: "Ngại quá, vừa rồi là bạn tôi không đúng, rất cảm ơn hai vị đã ra tay cứu chúng tôi."
Ngón tay gãi lên lòng bàn tay Kỷ Trạch.
Anh nghiêng đầu im lặng làm khẩu hình với Kỷ Trạch.
Ngoan.
Nói xin lỗi người ta đi.
Kỷ Trạch rũ mắt nhìn Cốc Nghi sau lưng mình: "Xin lỗi."
Giọng điệu hơi kéo dài, bao gồm sự miễn cưỡng.
Cốc Nghi cong mắt.
Dù cho bề ngoài của Kỷ Trạch và 003 quá khác biệt, nhưng Cốc Nghi vẫn có thể nhìn ra chút xíu tương tự của họ.
"Đã gây phiền phức cho Phổ tiên sinh và Tứ Mộc tiên sinh rồi."
Cốc Nghi đang định giúp một tay dọn dẹp đống tách vỡ, Kỷ Trạch đã đi trước một bước, dùng xúc tu tinh thần dọn sạch chúng.
-
Tứ Mộc lo Cốc Nghi sẽ thấy chán, bèn dẫn anh xuống lầu, trả lời toàn bộ câu hỏi của anh.
"Nơi này... Thế mà lại giống thế giới của chúng ta y như đúc..."
Cốc Nghi theo Tứ Mộc ra ngoài, ánh nắng tắm rửa da thịt trắng nõn, anh ngẩng lên nhìn. Ánh dương nóng cháy đâm vào mắt khiến anh không thể không nhắm mắt lại.
"Trước kia tiên sinh của tôi cũng từng làm việc ở viện nghiên cứu một thời gian, anh cũng vậy à?" Tứ Mộc ôm lấy con mèo bông đang cọ đầu vào mắt cá chân mình: "Tôi có thể nghe một chút về chuyện tình yêu giữa anh và 003 không?"
"Ơ... Tôi và cậu ấy..."
"Nếu anh không muốn kể thì cứ nói, tôi sẽ không ép anh. Tiên sinh của tôi luôn nói tôi quá ồn ào, dặn tôi không được như vậy trước mặt người khác, nói là họ sẽ không thích, nhưng có đôi khi là do tôi quen ở với tiên sinh rồi nên dễ..."
Tứ Mộc ngượng ngùng gãi tai.
"Không có không có." Cốc Nghi vội vàng lắc đầu: "Tôi và cậu ấy... Chỉ là bạn thôi... Tứ Mộc tiên sinh như vậy cũng rất tốt... Trước đây Tứ Mộc tiên sinh biết 003 sao?"
"Bạn cũng có thể..."
Bạn cũng có thể tùy ý triền miên với xúc tu tinh thần của người kia sao?
Tứ Mộc dừng lại, cuối cùng vẫn không nói ra.
Em bắt đầu hồi tưởng: "Chúng tôi chưa từng gặp, nhưng tôi và cậu ấy đều là sinh vật vũ trụ. Thế nên tiên sinh của tôi mới luôn lo lắng là nếu cậu ấy bại lộ sức mạnh, phòng thí nghiệm sẽ muốn nghĩ trăm phương ngàn kế đuổi bắt 337, cũng chính là tôi."
Tứ Mộc uể oải cúi đầu: "Vì thế mà đã một tuần rồi anh ấy cũng không cho phép tôi về thế giới thực quản lý tiệm hoa."
"Cậu và Phổ tiên sinh..." Cốc Nghi tò mò hỏi: "Hai người trở thành bạn đời như thế nào vậy?"
Dưới ánh mặt trời chói chang, Cốc Nghi nghĩ đến khuôn mặt của Kỷ Trạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất