Chương 75: Kỷ Trạch sắp phát điên rồi
Edit: Ry
Đêm cuối thu, hơi lạnh thấm vào trong từng thớ thịt.
Cốc Nghi ghé vào lan can, nhìn thành thị đèn đuốc sáng trưng.
Buổi tối ăn lẩu anh không nhịn được mà uống chút rượu trắng, mặc dù chưa say nhưng mặt cũng âm ấm.
"Kỷ Trạch."
"Ơi."
"Kỷ Trạch."
"Tôi ở đây."
"Kỷ Trạch." Cốc Nghi nắm lấy lan can, nhắm mắt lại: "Em vui quá."
"Nhưng em không biết mình đang vui vì cái gì."
"Khoảng bốn năm trước, à hình như là năm năm, em không nhớ nữa. Lúc ấy em không có người bạn nào."
"Họ nói em sao chép, nói em trộm cướp, ánh mắt họ nhìn em, rồi lời họ chỉ trích em. Thật đấy, có nhiều lúc em cứ nghĩ đời mình thế là hết."
"Nhưng em không muốn cúi đầu, không muốn thừa nhận tội danh mình không làm. Có lẽ là sau này lại thành quen, quen với những lời lạnh nhạt của người xung quanh, quen với cuộc sống một mình bảo vệ những bức tượng."
"Nhưng cũng có lúc em cảm thấy rất mệt mỏi. Mỗi lần như thế em lại hi vọng sẽ có ai đó bên cạnh mình, để em cảm nhận được chút ấm áp, một chút thôi là đủ rồi."
Lan can lạnh buốt, ngón tay thon dài chậm rãi dời sang phía bên phải, ngón út móc lấy tay đối phương, sau đó nắm chặt lấy bàn tay kia.
Lòng bàn tay Kỷ Trạch ấm áp lạ thường, Cốc Nghi thuận theo dựa vào lòng gã.
"Rồi có những lúc, em bỗng thấy thật nhẹ nhàng."
Cốc Nghi thở ra một hơi, ngẩng lên nhìn Kỷ Trạch vẫn luôn lắng nghe anh: "Nhất là những lúc anh ở bên cạnh em."
Nơi này là chỗ yên tĩnh nhất công viên, bọn họ leo thang hơn nửa ngày mới bò được đến nơi.
Có thể là do uống rượu, động tác leo thang của Cốc Nghi không quá ổn định, nhưng anh lại không chịu cho Kỷ Trạch đỡ. Lý trí của anh tỉnh táo lạ thường, mà anh cũng là một người đàn ông trưởng thành, không cần ai chăm sóc.
Kỷ Trạch đành phải đi đằng sau Cốc Nghi, vừa chú ý anh vừa đi lên.
Mùi rượu nhàn nhạt cùng với hô hấp ấm áp ở ngay bên môi, Kỷ Trạch không nhịn nữa, giữ cằm Cốc Nghi, hôn lên.
Ban đầu người kia có hơi kinh ngạc, sau đó nhắm mắt lại, cánh môi khẽ hé, mặc cho đầu lưỡi trơn ướt xâm nhập khoang miệng.
Rõ ràng người uống rượu là Cốc Nghi, nhưng Kỷ Trạch lại cảm thấy hình như mình cũng say rồi.
Say trong tiếng thở dốc êm tai của Cốc Nghi, say trong ánh mắt dịu dàng của anh, say trong nụ hôn không thể nào khống chế này.
Kỷ Trạch thật sự sắp phát điên rồi.
Vòng eo Cốc Nghi thật mềm mại, làn da nhẵn mịn.
Kỷ Trạch lại nghĩ tới lúc trước, xúc tu của 003 tiến vào quần áo, vuốt ve phần eo, đôi chân và đầu vai bóng loáng của con người.
Một khi đã bắt đầu tưởng tượng thì sẽ rất khó để dừng lại.
Kỷ Trạch bế Cốc Nghi ngồi lên lan can, còn gã thì vùi đầu vào cổ Cốc Nghi, nặng nề hít thở.
Quái vật đang bị kích thích rất khó khống chế.
Kỷ Trạch đè nén xúc tu tinh thần đang xốn xang, nhưng với Cốc Nghi, bọn chúng luôn dễ dàng mất khống chế. Chúng liều mạng muốn tới gần Cốc Nghi, tới gần người yêu của chúng.
Bọn họ cứ ôm nhau một lúc lâu như vậy, cho đến khi một cơn gió lạnh thổi tới, đánh thức lí trí của Cốc Nghi.
Cảnh đêm của thị thành nhìn từ đây đẹp không sao tả xiết, nơi phương xa có ánh đèn đủ sắc màu giao thoa, từng đoàn tàu trên không nhẹ nhàng linh hoạt vòng qua các tòa nhà cao tầng, máy bay không người lái dàn hàng trên không trung tạo thành dải ngân hà.
Đây là thành phố Z phồn hoa.
"Con người bé nhỏ, để tôi đưa em về."
Cốc Nghi nhảy xuống lan can, xoa khuôn mặt đỏ hồng: "Được."
Khách sạn cách công viên không xa, chỉ chừng mười lăm phút đi đường. Cốc Nghi cố đi thật chậm, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Kỷ Trạch, muốn nói lại thôi.
"Em muốn nói gì?"
"Không có gì."
Mặt Cốc Nghi lại dần nóng bừng, trả lời qua loa, rõ ràng đang trốn tránh vấn đề.
"Chỉ là..."
"Nếu không nói thì tôi về nhé?"
"Đêm nay..." Cốc Nghi không dám nhìn mặt Kỷ Trạch, lí nhí: "... Anh ở lại đây đi."
Đêm cuối thu, hơi lạnh thấm vào trong từng thớ thịt.
Cốc Nghi ghé vào lan can, nhìn thành thị đèn đuốc sáng trưng.
Buổi tối ăn lẩu anh không nhịn được mà uống chút rượu trắng, mặc dù chưa say nhưng mặt cũng âm ấm.
"Kỷ Trạch."
"Ơi."
"Kỷ Trạch."
"Tôi ở đây."
"Kỷ Trạch." Cốc Nghi nắm lấy lan can, nhắm mắt lại: "Em vui quá."
"Nhưng em không biết mình đang vui vì cái gì."
"Khoảng bốn năm trước, à hình như là năm năm, em không nhớ nữa. Lúc ấy em không có người bạn nào."
"Họ nói em sao chép, nói em trộm cướp, ánh mắt họ nhìn em, rồi lời họ chỉ trích em. Thật đấy, có nhiều lúc em cứ nghĩ đời mình thế là hết."
"Nhưng em không muốn cúi đầu, không muốn thừa nhận tội danh mình không làm. Có lẽ là sau này lại thành quen, quen với những lời lạnh nhạt của người xung quanh, quen với cuộc sống một mình bảo vệ những bức tượng."
"Nhưng cũng có lúc em cảm thấy rất mệt mỏi. Mỗi lần như thế em lại hi vọng sẽ có ai đó bên cạnh mình, để em cảm nhận được chút ấm áp, một chút thôi là đủ rồi."
Lan can lạnh buốt, ngón tay thon dài chậm rãi dời sang phía bên phải, ngón út móc lấy tay đối phương, sau đó nắm chặt lấy bàn tay kia.
Lòng bàn tay Kỷ Trạch ấm áp lạ thường, Cốc Nghi thuận theo dựa vào lòng gã.
"Rồi có những lúc, em bỗng thấy thật nhẹ nhàng."
Cốc Nghi thở ra một hơi, ngẩng lên nhìn Kỷ Trạch vẫn luôn lắng nghe anh: "Nhất là những lúc anh ở bên cạnh em."
Nơi này là chỗ yên tĩnh nhất công viên, bọn họ leo thang hơn nửa ngày mới bò được đến nơi.
Có thể là do uống rượu, động tác leo thang của Cốc Nghi không quá ổn định, nhưng anh lại không chịu cho Kỷ Trạch đỡ. Lý trí của anh tỉnh táo lạ thường, mà anh cũng là một người đàn ông trưởng thành, không cần ai chăm sóc.
Kỷ Trạch đành phải đi đằng sau Cốc Nghi, vừa chú ý anh vừa đi lên.
Mùi rượu nhàn nhạt cùng với hô hấp ấm áp ở ngay bên môi, Kỷ Trạch không nhịn nữa, giữ cằm Cốc Nghi, hôn lên.
Ban đầu người kia có hơi kinh ngạc, sau đó nhắm mắt lại, cánh môi khẽ hé, mặc cho đầu lưỡi trơn ướt xâm nhập khoang miệng.
Rõ ràng người uống rượu là Cốc Nghi, nhưng Kỷ Trạch lại cảm thấy hình như mình cũng say rồi.
Say trong tiếng thở dốc êm tai của Cốc Nghi, say trong ánh mắt dịu dàng của anh, say trong nụ hôn không thể nào khống chế này.
Kỷ Trạch thật sự sắp phát điên rồi.
Vòng eo Cốc Nghi thật mềm mại, làn da nhẵn mịn.
Kỷ Trạch lại nghĩ tới lúc trước, xúc tu của 003 tiến vào quần áo, vuốt ve phần eo, đôi chân và đầu vai bóng loáng của con người.
Một khi đã bắt đầu tưởng tượng thì sẽ rất khó để dừng lại.
Kỷ Trạch bế Cốc Nghi ngồi lên lan can, còn gã thì vùi đầu vào cổ Cốc Nghi, nặng nề hít thở.
Quái vật đang bị kích thích rất khó khống chế.
Kỷ Trạch đè nén xúc tu tinh thần đang xốn xang, nhưng với Cốc Nghi, bọn chúng luôn dễ dàng mất khống chế. Chúng liều mạng muốn tới gần Cốc Nghi, tới gần người yêu của chúng.
Bọn họ cứ ôm nhau một lúc lâu như vậy, cho đến khi một cơn gió lạnh thổi tới, đánh thức lí trí của Cốc Nghi.
Cảnh đêm của thị thành nhìn từ đây đẹp không sao tả xiết, nơi phương xa có ánh đèn đủ sắc màu giao thoa, từng đoàn tàu trên không nhẹ nhàng linh hoạt vòng qua các tòa nhà cao tầng, máy bay không người lái dàn hàng trên không trung tạo thành dải ngân hà.
Đây là thành phố Z phồn hoa.
"Con người bé nhỏ, để tôi đưa em về."
Cốc Nghi nhảy xuống lan can, xoa khuôn mặt đỏ hồng: "Được."
Khách sạn cách công viên không xa, chỉ chừng mười lăm phút đi đường. Cốc Nghi cố đi thật chậm, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Kỷ Trạch, muốn nói lại thôi.
"Em muốn nói gì?"
"Không có gì."
Mặt Cốc Nghi lại dần nóng bừng, trả lời qua loa, rõ ràng đang trốn tránh vấn đề.
"Chỉ là..."
"Nếu không nói thì tôi về nhé?"
"Đêm nay..." Cốc Nghi không dám nhìn mặt Kỷ Trạch, lí nhí: "... Anh ở lại đây đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất