Chương 77: Bởi vì anh động lòng
Edit: Ry
Quái vật đã học được tinh túy làm nũng của con người.
Kỷ Trạch bình tĩnh đối diện với Cốc Nghi, bờ môi hơi mím, cặp mắt vừa đen vừa sáng, trông như chú cún con bị tổn thương, rũ đầu cụp tai.
"Tôi sai rồi."
Gã uể oải rũ mắt: "Xin lỗi."
Cốc Nghi đâu nỡ nói gì nữa, trái tim đã chạy theo vẻ mặt của Kỷ Trạch rồi, vội vàng nắm lấy tay đối phương.
"Xin lỗi, em cũng hơi nặng lời."
Cốc Nghi an ủi Kỷ Trạch: "Cái này là chuyện trước kia, em phải tự đối mặt. Anh có thể đi cùng em, đứng bên em, nhưng xin đừng quá can thiệp."
Cốc Nghi nghiêm túc nói: "Thật ra, con người luôn biết rõ nhược điểm trí mạng của giống loài mình ở đâu."
Hư vinh khắc vào trong xương cốt, đắc ý vì được người ta theo đuổi vây quanh ngợi khen, cùng với tiền tài vô tận.
Dục vọng của con người có vô vàn thứ.
Phá hủy nó cũng dễ như trở bàn tay.
Kỷ Trạch ngoan ngoãn gật đầu.
Hôm nay chơi hăng nên Cốc Nghi cũng hơi mệt, ngáp một cái, đứng dậy khỏi ghế sô pha, duỗi người rồi đi về phía nhà vệ sinh.
Đến lúc anh đánh răng rửa mặt xong đi ra, Kỷ Trạch đã thiếp đi rồi.
"Kỷ Trạch?"
Cốc Nghi đứng bên giường, khom lưng, nhẹ nhàng gọi gã một tiếng.
Người đang say ngủ không để ý tới anh.
Ngủ thật rồi.
Cốc Nghi ngồi ở mép giường, tắt đi chiếc đèn duy nhất tương đối sáng trong phòng, để lại đèn trần và mấy ngọn đèn leo lét khác.
Kỷ Trạch lúc ngủ không giống với Kỷ Trạch bình thường cho lắm.
Cốc Nghi cẩn thận vuốt tóc gã.
Nói thật là anh chưa từng nghĩ người yêu tương lai của mình sẽ là một quái vật.
Vừa thông minh vừa ngốc nghếch.
Mạnh mẽ lại vâng lời.
Trí thông minh của quái vật không hề thấp hơn con người, rất nhiều thứ chỉ cần nhìn một lần, viết một lần là gã sẽ hiểu.
Còn về phần ngốc à, chính là ở khoản giao lưu với con người.
Cốc Nghi chui vào ổ chăn, Kỷ Trạch đang chìm trong giấc ngủ ngửi được mùi hương quen thuộc, vô thức ôm Cốc Nghi vào lòng.
Cốc Nghi lại nghĩ tới cái đêm ở trong thế giới tinh thần của Tứ Mộc.
Hai người họ cũng nằm trên giường như vậy.
Lúc đó Cốc Nghi còn chưa nhớ lại chuyện ở viện điều dưỡng.
Kỷ Trạch không biết, đêm ấy Cốc Nghi không hề ngủ.
Bàn tay khoác trên hông, nụ hôn trong bóng đêm, tất cả khiến trái tim anh đập như sấm.
Anh không dám đáp lại.
Vì anh đã rung động.
Cốc Nghi ngẩng lên, khẽ hôn lên môi Kỷ Trạch, nói bằng chất giọng dịu dàng.
"Ngủ ngon, Kỷ Trạch của em."
Cốc Nghi ngủ rất say, sáng hôm sau anh mơ màng trở mình, tay sờ sang bên cạnh, lại không chạm vào được hơi ấm như dự đoán.
Cốc Nghi còn chưa nhận ra sự bất thường, miệng không ngừng lẩm bẩm tên Kỷ Trạch.
Từ đầu đến cuối không có ai đáp lại.
Cốc Nghi tỉnh hẳn.
Anh xoay người xuống giường, ngay cả dép lê cũng không xỏ, đi chân đất vừa tìm Kỷ Trạch vừa lớn giọng gọi tên quái vật.
Không ai trả lời.
Trái tim Cốc Nghi rơi thẳng xuống đáy vực.
Anh thay quần áo, chạy ra khỏi khách sạn, liều mạng chạy về chỗ ở của mình. Trên đường không cẩn thận va phải người ta, cuống quít nói câu xin lỗi rồi lại tiếp tục chạy về phía trước.
Cốc Nghi thở hồng hộc, lấy chìa khóa ra, bởi vì bất an mà tay run rẩy không ngừng, không biết bao lần mới tra được chìa vào ổ.
Không có ai.
Ngoại trừ đống tượng đầy phòng.
Anh không nhìn thấy quái vật của mình.
Cốc Nghi lại nhớ tới lần trước, xúc tu màu đen biến thành từng đốm sáng.
Dù anh có ngốc đến mấy thì lúc này cũng hiểu ra.
Một tháng đó rốt cuộc Kỷ Trạch đã đi đâu? Tại sao lại muốn náu mình trong dây thần kinh của anh? Tại sao chỉ xuất hiện một lát vào ban ngày? Tại sao lại thường xuyên mệt rã rời?
Một khi tìm được điểm đáng ngờ, vô số vấn đề khác cứ thế ập về trong đầu anh.
Mấy ngày nay, vì có Kỷ Trạch bên cạnh, Cốc Nghi đã quá vui mà để sót mất những chi tiết tưởng như không quan trọng đó.
Anh túm chặt chìa khóa trong tay, cắn môi rất mạnh, ra ngoài đi về phía khách sạn.
Không.
Nhất định Kỷ Trạch còn ở đây.
Chỉ là anh không tìm được thôi.
Cốc Nghi tự an ủi bản thân.
Đúng vậy, nhất định là như vậy, giờ anh về có khi quái vật của anh vẫn còn đang ngồi trên ghế sô pha chờ anh kìa.
Cốc Nghi nghĩ.
Quái vật đã học được tinh túy làm nũng của con người.
Kỷ Trạch bình tĩnh đối diện với Cốc Nghi, bờ môi hơi mím, cặp mắt vừa đen vừa sáng, trông như chú cún con bị tổn thương, rũ đầu cụp tai.
"Tôi sai rồi."
Gã uể oải rũ mắt: "Xin lỗi."
Cốc Nghi đâu nỡ nói gì nữa, trái tim đã chạy theo vẻ mặt của Kỷ Trạch rồi, vội vàng nắm lấy tay đối phương.
"Xin lỗi, em cũng hơi nặng lời."
Cốc Nghi an ủi Kỷ Trạch: "Cái này là chuyện trước kia, em phải tự đối mặt. Anh có thể đi cùng em, đứng bên em, nhưng xin đừng quá can thiệp."
Cốc Nghi nghiêm túc nói: "Thật ra, con người luôn biết rõ nhược điểm trí mạng của giống loài mình ở đâu."
Hư vinh khắc vào trong xương cốt, đắc ý vì được người ta theo đuổi vây quanh ngợi khen, cùng với tiền tài vô tận.
Dục vọng của con người có vô vàn thứ.
Phá hủy nó cũng dễ như trở bàn tay.
Kỷ Trạch ngoan ngoãn gật đầu.
Hôm nay chơi hăng nên Cốc Nghi cũng hơi mệt, ngáp một cái, đứng dậy khỏi ghế sô pha, duỗi người rồi đi về phía nhà vệ sinh.
Đến lúc anh đánh răng rửa mặt xong đi ra, Kỷ Trạch đã thiếp đi rồi.
"Kỷ Trạch?"
Cốc Nghi đứng bên giường, khom lưng, nhẹ nhàng gọi gã một tiếng.
Người đang say ngủ không để ý tới anh.
Ngủ thật rồi.
Cốc Nghi ngồi ở mép giường, tắt đi chiếc đèn duy nhất tương đối sáng trong phòng, để lại đèn trần và mấy ngọn đèn leo lét khác.
Kỷ Trạch lúc ngủ không giống với Kỷ Trạch bình thường cho lắm.
Cốc Nghi cẩn thận vuốt tóc gã.
Nói thật là anh chưa từng nghĩ người yêu tương lai của mình sẽ là một quái vật.
Vừa thông minh vừa ngốc nghếch.
Mạnh mẽ lại vâng lời.
Trí thông minh của quái vật không hề thấp hơn con người, rất nhiều thứ chỉ cần nhìn một lần, viết một lần là gã sẽ hiểu.
Còn về phần ngốc à, chính là ở khoản giao lưu với con người.
Cốc Nghi chui vào ổ chăn, Kỷ Trạch đang chìm trong giấc ngủ ngửi được mùi hương quen thuộc, vô thức ôm Cốc Nghi vào lòng.
Cốc Nghi lại nghĩ tới cái đêm ở trong thế giới tinh thần của Tứ Mộc.
Hai người họ cũng nằm trên giường như vậy.
Lúc đó Cốc Nghi còn chưa nhớ lại chuyện ở viện điều dưỡng.
Kỷ Trạch không biết, đêm ấy Cốc Nghi không hề ngủ.
Bàn tay khoác trên hông, nụ hôn trong bóng đêm, tất cả khiến trái tim anh đập như sấm.
Anh không dám đáp lại.
Vì anh đã rung động.
Cốc Nghi ngẩng lên, khẽ hôn lên môi Kỷ Trạch, nói bằng chất giọng dịu dàng.
"Ngủ ngon, Kỷ Trạch của em."
Cốc Nghi ngủ rất say, sáng hôm sau anh mơ màng trở mình, tay sờ sang bên cạnh, lại không chạm vào được hơi ấm như dự đoán.
Cốc Nghi còn chưa nhận ra sự bất thường, miệng không ngừng lẩm bẩm tên Kỷ Trạch.
Từ đầu đến cuối không có ai đáp lại.
Cốc Nghi tỉnh hẳn.
Anh xoay người xuống giường, ngay cả dép lê cũng không xỏ, đi chân đất vừa tìm Kỷ Trạch vừa lớn giọng gọi tên quái vật.
Không ai trả lời.
Trái tim Cốc Nghi rơi thẳng xuống đáy vực.
Anh thay quần áo, chạy ra khỏi khách sạn, liều mạng chạy về chỗ ở của mình. Trên đường không cẩn thận va phải người ta, cuống quít nói câu xin lỗi rồi lại tiếp tục chạy về phía trước.
Cốc Nghi thở hồng hộc, lấy chìa khóa ra, bởi vì bất an mà tay run rẩy không ngừng, không biết bao lần mới tra được chìa vào ổ.
Không có ai.
Ngoại trừ đống tượng đầy phòng.
Anh không nhìn thấy quái vật của mình.
Cốc Nghi lại nhớ tới lần trước, xúc tu màu đen biến thành từng đốm sáng.
Dù anh có ngốc đến mấy thì lúc này cũng hiểu ra.
Một tháng đó rốt cuộc Kỷ Trạch đã đi đâu? Tại sao lại muốn náu mình trong dây thần kinh của anh? Tại sao chỉ xuất hiện một lát vào ban ngày? Tại sao lại thường xuyên mệt rã rời?
Một khi tìm được điểm đáng ngờ, vô số vấn đề khác cứ thế ập về trong đầu anh.
Mấy ngày nay, vì có Kỷ Trạch bên cạnh, Cốc Nghi đã quá vui mà để sót mất những chi tiết tưởng như không quan trọng đó.
Anh túm chặt chìa khóa trong tay, cắn môi rất mạnh, ra ngoài đi về phía khách sạn.
Không.
Nhất định Kỷ Trạch còn ở đây.
Chỉ là anh không tìm được thôi.
Cốc Nghi tự an ủi bản thân.
Đúng vậy, nhất định là như vậy, giờ anh về có khi quái vật của anh vẫn còn đang ngồi trên ghế sô pha chờ anh kìa.
Cốc Nghi nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất