Chương 82: Nằm với anh thêm một lát
Edit: Ry
"Anh thích à?"
Thấy Kỷ Trạch đeo dây xích bạc trông cũng không tệ lắm, Cốc Nghi thầm tính toán đợi thêm vài ngày nữa, anh sẽ ra ngoài mua cho Kỷ Trạch một cái.
"Ừ."
Kỷ Trạch ném lông vũ cho xúc tu nhỏ, đứng dậy đi đến trước mặt Cốc Nghi, cam đoan với anh.
"Anh sẽ không tùy tiện lấy đồ của em nữa, trừ phi em đồng ý."
Cốc Nghi cong mắt cười: "Em đâu có so đo với anh chuyện này."
Anh đặt cốc xuống: "Em chỉ hỏi chút vậy thôi."
Cuối cùng lại nói thêm một câu.
"Anh muốn lấy gì cũng được, không cần nói với em."
"Thật à?"
"Đã bao giờ em lừa nhóc quái vật chưa?" Cốc Nghi nhớ lại thời gian ở viện điều dưỡng: "Trước kia sợ mọi người chán, em hứa sẽ tới kể truyện mỗi ngày, đã bao giờ trễ ngày nào chưa?"
Kỷ Trạch nhớ lại, hơi dỗi.
"Đó là em hứa với đám quái vật kia." Gã cường điệu nói thêm một câu: "Không phải là với anh."
Nhưng cái này lại khiến Cốc Nghi không thể phản bác.
Lần trước anh đã hỏi Hồng Du, đối phương nói cho anh biết các quái vật khác đã được đưa về quê hương an toàn.
"Nhưng giờ em chỉ có anh thôi mà."
Kỷ Trạch giả vờ không quan tâm dời mắt, dừng ở trên người Tiểu Lai ở góc tường, không mặn không nhạt nói: "Còn một con nữa."
"Nhưng anh đâu có giống nó."
"Ồ."
"Em lên lầu ngủ bù đây."
Hai ngày qua trong đầu Cốc Nghi toàn là chuyện trên mạng, đến đêm nhắm mắt lại sẽ nằm mơ, thế nên không ngủ ngon được.
Nội tâm của anh cũng chập trùng, lo lần này lại giống như lúc trước.
"Anh ngủ cùng em."
Cốc Nghi thật sự rất buồn ngủ, vừa đặt đầu lên gối chưa được mấy phút đã chìm vào mộng đẹp.
Kỷ Trạch nhìn con người trong vòng tay, cẩn thận hôn thật khẽ lên mặt đối phương, lại kéo người vào lòng mình thêm chút nữa.
Càng lại gần, Kỷ Trạch càng muốn hôn Cốc Nghi.
Gã sờ lên cánh tay anh trong chăn, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay, muốn đan ngón tay với anh.
Cốc Nghi bỗng nhúc nhích.
Kỷ Trạch vội vàng thu tay về, sợ đánh thức Cốc Nghi.
Kết quả Cốc Nghi lại vắt tay lên hông gã.
Còn chui vào lòng gã, đổi sang tư thế ngủ khác thoải mái hơn.
Cơ thể của con người vừa ấm vừa mềm.
Kỷ Trạch khao khát đến nghẹt thở, không ngừng hôn Cốc Nghi.
Nhưng vì sợ đánh thức Cốc Nghi, gã không thể không từ bỏ.
Cốc Nghi ngủ gần năm tiếng, anh khẽ trở mình, Kỷ Trạch còn đang lơ mơ lập tức dính sát lấy anh. Đến khi Cốc Nghi hoàn toàn tỉnh táo thì đã bị đẩy tới mép giường.
Nếu như không phải cánh tay Kỷ Trạch đang ôm lấy anh thì có khi giờ anh đã rớt xuống sàn nhà rồi.
Cốc Nghi muốn nhấc tay gã ra, xuống giường tìm đồ ăn.
Sau đó thì Kỷ Trạch cũng tỉnh.
"Dậy thôi nào."
Cốc Nghi giương cằm, hô hấp rơi trên mặt Kỷ Trạch.
Kỷ Trạch đột nhiên ôm anh trở mình, Cốc Nghi hốt hoảng kêu một tiếng, còn chưa kịp phản ứng thì đã nằm trên người Kỷ Trạch.
"Tại em sắp ngã."
Kỷ Trạch tìm một cái cớ hoàn mỹ.
Tay gã đặt sau lưng Cốc Nghi, cách một lớp vải mỏng vuốt ve xương sống.
Cái tư thế này đối với hai người trưởng thành thật sự nguy hiểm, cũng rất cám dỗ.
Cốc Nghi sửng sốt, chống tay lên người Kỷ Trạch định ngồi dậy.
"Anh hơi buồn ngủ." Kỷ Trạch không buông tay: "Nằm với anh thêm một lát đi."
"Được rồi..." Do ngay sát gần nên Cốc Nghi thấp thoáng nghe được cả tiếng tim đập của đối phương: "Anh thả em ra đ..."
Còn chưa nói hết, Kỷ Trạch đã dí mặt tới, hơi nheo mắt, trông có vẻ còn rất buồn ngủ, nhưng môi gã lại chuẩn xác tìm được môi Cốc Nghi.
Động tác không hề qua loa.
Ngón tay chậm rãi trượt dọc theo sống lưng, vuốt ve bờ eo mềm mại của anh.
Hô hấp dần trở nên nặng nề, Cốc Nghi bị hôn đến mất cả phương hướng, nhưng vẫn khẽ nghiêng đầu, phối hợp với Kỷ Trạch đẩy sâu nụ hôn này.
Kỷ Trạch đè lại dục vọng không ngừng cuồn cuộn, khàn giọng hỏi sự đồng ý của Cốc Nghi.
"Anh có thể... Có thể... Chạm vào em một chút không?"
"Anh thích à?"
Thấy Kỷ Trạch đeo dây xích bạc trông cũng không tệ lắm, Cốc Nghi thầm tính toán đợi thêm vài ngày nữa, anh sẽ ra ngoài mua cho Kỷ Trạch một cái.
"Ừ."
Kỷ Trạch ném lông vũ cho xúc tu nhỏ, đứng dậy đi đến trước mặt Cốc Nghi, cam đoan với anh.
"Anh sẽ không tùy tiện lấy đồ của em nữa, trừ phi em đồng ý."
Cốc Nghi cong mắt cười: "Em đâu có so đo với anh chuyện này."
Anh đặt cốc xuống: "Em chỉ hỏi chút vậy thôi."
Cuối cùng lại nói thêm một câu.
"Anh muốn lấy gì cũng được, không cần nói với em."
"Thật à?"
"Đã bao giờ em lừa nhóc quái vật chưa?" Cốc Nghi nhớ lại thời gian ở viện điều dưỡng: "Trước kia sợ mọi người chán, em hứa sẽ tới kể truyện mỗi ngày, đã bao giờ trễ ngày nào chưa?"
Kỷ Trạch nhớ lại, hơi dỗi.
"Đó là em hứa với đám quái vật kia." Gã cường điệu nói thêm một câu: "Không phải là với anh."
Nhưng cái này lại khiến Cốc Nghi không thể phản bác.
Lần trước anh đã hỏi Hồng Du, đối phương nói cho anh biết các quái vật khác đã được đưa về quê hương an toàn.
"Nhưng giờ em chỉ có anh thôi mà."
Kỷ Trạch giả vờ không quan tâm dời mắt, dừng ở trên người Tiểu Lai ở góc tường, không mặn không nhạt nói: "Còn một con nữa."
"Nhưng anh đâu có giống nó."
"Ồ."
"Em lên lầu ngủ bù đây."
Hai ngày qua trong đầu Cốc Nghi toàn là chuyện trên mạng, đến đêm nhắm mắt lại sẽ nằm mơ, thế nên không ngủ ngon được.
Nội tâm của anh cũng chập trùng, lo lần này lại giống như lúc trước.
"Anh ngủ cùng em."
Cốc Nghi thật sự rất buồn ngủ, vừa đặt đầu lên gối chưa được mấy phút đã chìm vào mộng đẹp.
Kỷ Trạch nhìn con người trong vòng tay, cẩn thận hôn thật khẽ lên mặt đối phương, lại kéo người vào lòng mình thêm chút nữa.
Càng lại gần, Kỷ Trạch càng muốn hôn Cốc Nghi.
Gã sờ lên cánh tay anh trong chăn, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay, muốn đan ngón tay với anh.
Cốc Nghi bỗng nhúc nhích.
Kỷ Trạch vội vàng thu tay về, sợ đánh thức Cốc Nghi.
Kết quả Cốc Nghi lại vắt tay lên hông gã.
Còn chui vào lòng gã, đổi sang tư thế ngủ khác thoải mái hơn.
Cơ thể của con người vừa ấm vừa mềm.
Kỷ Trạch khao khát đến nghẹt thở, không ngừng hôn Cốc Nghi.
Nhưng vì sợ đánh thức Cốc Nghi, gã không thể không từ bỏ.
Cốc Nghi ngủ gần năm tiếng, anh khẽ trở mình, Kỷ Trạch còn đang lơ mơ lập tức dính sát lấy anh. Đến khi Cốc Nghi hoàn toàn tỉnh táo thì đã bị đẩy tới mép giường.
Nếu như không phải cánh tay Kỷ Trạch đang ôm lấy anh thì có khi giờ anh đã rớt xuống sàn nhà rồi.
Cốc Nghi muốn nhấc tay gã ra, xuống giường tìm đồ ăn.
Sau đó thì Kỷ Trạch cũng tỉnh.
"Dậy thôi nào."
Cốc Nghi giương cằm, hô hấp rơi trên mặt Kỷ Trạch.
Kỷ Trạch đột nhiên ôm anh trở mình, Cốc Nghi hốt hoảng kêu một tiếng, còn chưa kịp phản ứng thì đã nằm trên người Kỷ Trạch.
"Tại em sắp ngã."
Kỷ Trạch tìm một cái cớ hoàn mỹ.
Tay gã đặt sau lưng Cốc Nghi, cách một lớp vải mỏng vuốt ve xương sống.
Cái tư thế này đối với hai người trưởng thành thật sự nguy hiểm, cũng rất cám dỗ.
Cốc Nghi sửng sốt, chống tay lên người Kỷ Trạch định ngồi dậy.
"Anh hơi buồn ngủ." Kỷ Trạch không buông tay: "Nằm với anh thêm một lát đi."
"Được rồi..." Do ngay sát gần nên Cốc Nghi thấp thoáng nghe được cả tiếng tim đập của đối phương: "Anh thả em ra đ..."
Còn chưa nói hết, Kỷ Trạch đã dí mặt tới, hơi nheo mắt, trông có vẻ còn rất buồn ngủ, nhưng môi gã lại chuẩn xác tìm được môi Cốc Nghi.
Động tác không hề qua loa.
Ngón tay chậm rãi trượt dọc theo sống lưng, vuốt ve bờ eo mềm mại của anh.
Hô hấp dần trở nên nặng nề, Cốc Nghi bị hôn đến mất cả phương hướng, nhưng vẫn khẽ nghiêng đầu, phối hợp với Kỷ Trạch đẩy sâu nụ hôn này.
Kỷ Trạch đè lại dục vọng không ngừng cuồn cuộn, khàn giọng hỏi sự đồng ý của Cốc Nghi.
"Anh có thể... Có thể... Chạm vào em một chút không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất