Chương 7
Lý Tú Lan cứ như vậy ở lại Hứa gia trại, trong lòng còn có chút lo lắng cùng Hứa Tam Oản ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, chung sống một dưới mái hiên sẽ có chút bất tiện, sau đó mới phát giác, Hứa Tam Oản trừ buổi tối sẽ về phòng, thời gian còn lại phần lớn là ở ngoài làm việc.
"Đại nãi nãi, đây là xiêm y mới đại đương gia phân phó người làm." Gã sai vặt đem xiêm y trình lên, Lý Tú Lan chỉ đơn thuần liếc mắt một cái, nghi hoặc nói: "Sao lại là đồ của nam nhân? Có phải nhầm rồi không?"
"Tiểu nhân cũng không rõ." Gã sai vặt mờ mịt đứng ở chỗ cũ "Hay là bây giờ tiểu nhân đi hỏi thay đại nãi nãi?"
"Không cần, để đó đi." Lý Tú Lan tay xoa xiêm y, cảm nhận được chất liệu tốt, y không rõ Hứa Tam Oản có ý gì, hay là muốn cảnh cáo mình điều gì, nhưng nếu hắn tặng, y sẽ đón nhận "Ngươi lui xuống trước đi."
Gã sai vặt ngượng ngùng lui xuống.
Lý Tú Lan ngồi trước gương đồng, nhìn vào búi tóc của mình, trông giống như phụ nữ đã có chồng. Sáng nay bà mai còn đặc biệt vẽ lông mày và tô son cho y. Lý Tú Lan mỉm cười với chính mình trong gương, người trong gương cũng cười với y, dịu dàng e thẹn, dáng vẻ thùy mị. Y ngẩng đầu lên, đè tay lên cổ, nơi đó có chỗ nổi lên khác hẳn nữ tử bình thường, tỏ rõ y thật sự là một nam tử.
"Nếu Tú Mai gả đi, ước chừng cũng đẹp như vậy." Lý Tú Lan lầm bầm lầu bầu "Đáng tiếc, mình làm huynh trưởng, lại gả đi trước."
Lý Tú Lan hạ khóe miệng xuống, trước mắt nhiễm lên một tầng sương mù. Y bắt buộc chính mình ổn định cảm xúc, bảy ngày sau nhất định phải trốn khỏi đây. Cũng không biết Tú Mai hiện tại có khỏe không? Lý Tú Lan lòng như lửa đốt, lại lâm vào khốn cảnh tự trách, ngược lại lại oán hận lên Hứa Tam Oản, nếu không phải hắn, y đã sớm gả đến Kim Gia, lấy đi mạng chó của tên Kim Nguyên Tài kia!
Lý Tú Lan nghĩ xuất thần, ngay cả Hứa Tam Oản tiến vào khi nào cũng không biết.
Đợi y phục hồi tinh thần lại, Hứa Tam Oản đã ngồi ở bên người, bình tĩnh nhìn Lý Tú Lan trong gương.
"Đã khóc?" Hứa Tam Oản thấy hốc mắt Lý Tú Lan ửng đỏ, quan tâm nói.
Lý Tú Lan xoay người, giữ chặt vạt áo trước của Hứa Tam Oản, khàn giọng cầu xin: "Ngươi thả ta đi đi." Hứa Tam Oản cầm tay y, khóa lại trong lòng bàn tay mình, lòng bàn tay ấm áp qua lại xoa nắn tay Lý Tú Lan bởi vì ngồi lâu mà lạnh lẽo nói: "Trước tiên dưỡng thương cho tốt."
"Dương thương xong, ngươi liền để ta xuống núi?" Lý Tú Lan vội vàng hỏi.
Hứa Tam Oản lại không trả lời.
Lý Tú Lan không thể tin, thanh âm cất cao "Ngươi muốn giam ta cả đời sao?"
Hứa Tam Oản cầm lấy xiêm y hắn mới sai người làm cho Lý Tú Lan trên bàn, quay đầu hỏi "Có vừa không?"
"Đều là xiêm y của nam tử, ngươi hỏi ta vừa hay không vừa?" Lý Tú Lan tức giận nói, trong lòng lại không lo lắng.
"Nàng thử rồi?" Hứa Tam Oản buông xiêm y, nhìn về phía Lý Tú Lan. Lý Tú Lan đương nhiên chưa thử qua, y ra vẻ sinh khí "Không thử cũng biết khó coi. Lại nói ta...... Ta không có việc gì mặc trang phục nam nhân làm cái gì?"
Hứa Tam Oản gật gật đầu, không nhắc lại.
Buổi tối, sau khi giúp Lý Tú Lan đổi thuốc, Hứa Tam Oản ôm lấy y đi về phía giường, mặc dù mấy ngày nay buổi tối đều như vậy, nhưng mặt Lý Tú Lan vẫn nóng lên, giống như nữ nhân chân chính được người ôm tới lui, như thể sẽ làm chuyện gì đó mà y không nên nghĩ tới. Cũng không biết có phải do người này bày trò xấu hay không, y luôn có cảm giác sắp ngã xuống không thể không đem hai tay đặt lên cổ Hứa Tam Oản, không được tự nhiên e lệ ôm hắn, đợi mông chạm đến giường, thoáng chốc liền lùi tay về.
Hứa Tam Oản không ngủ cùng y, hắn biết Lý Tú Lan có điều cố kỵ, mỗi đêm canh Lý Tú Lan ngủ xong, liền xoay người ra cửa, đi đến phòng từng huynh đệ chưa có vợ trong trại chen chúc một đêm.
"Đại đương gia, ngài sao lại bất hòa cùng đại nãi nãi?" Có người nhịn không được tò mò.
"Nàng dưỡng thương." Hứa Tam Oản lời ít mà ý nhiều, thủ hạ hiểu rõ, nháy mắt ra hiệu, cười gian, khen Hứa Tam Oản săn sóc người bên gối.
"Đại nãi nãi này mệnh thật tốt, tuy nói là bị người bắt lên núi, nhưng ngươi xem Đại đương gia, đối với nàng thật tốt a!" Trong phòng bếp, vị đại nương một bên thả dược liệu quý Hưa Tam Oản sai người xuống núi mua vào nồi đất, một bên cảm thán "Nếu là ta, ta cũng nguyện ý. Gặp được trượng phu tốt như đại đương gia.".
||||| Truyện đề cử: Bà Xã Ngang Ngược, Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em! |||||
Đại nha đầu đang nhóm lửa nghe xong, dường như chứng thực hỏi "Thật sự tốt như vậy?"
"Đúng vậy. Ngươi cho là canh bổ này sắc cho ai uống?" Đại nương đâm đâm đại nha đầu.
Đại nha đầu lắc đầu, bà mắng nàng ngốc."Đương nhiên là sắc cho đại nãi nãi. Mấy ngày trước nãi nãi bị trẹo chân, đại đương gia đau lòng muốn chết, sai người xuống núi đến hiệu thuốc bắc lớn xin đơn thuốc ôn bổ, tiêu từng này bạc." Bà vươn tay, đại nha đầu đoán: "Năm...... Năm lượng?"
"Năm mươi lượng!" Đại nương gào to.
"Nhiều như vậy a!" Đại nha đầu bị kinh hãi.
Bà rầm rì một tiếng, tiếp tục nói: "Cái này cũng chưa tính, nghe nói đại đương gia vì bận tâm thương thế của đại nãi nãi, buổi tối đều là đi ra ngoài ngủ. Nhưng lại tự mình rửa chân, đắp thuốc cho đại nãi nãi, đem người để trong lòng bàn tay mà sủng."
Đại nha đầu sinh ra chút hâm mộ, gào thét nói: "Thật tốt. Đại đương gia là người tốt."
Đại nha đầu cho thêm một nắm củi vào bếp, nhìn thấy lửa cháy hừng hực trong bếp, không biết sao nhớ tới sự tình thật lâu trước kia. Khi đó nàng mới năm tuổi, ở trong túp lều tranh bị cháy, mắt thấy chính mình sẽ chết cháy ở bên trong, trùng hợp đúng lúc Hứa Tam Oản cùng đoàn ngựa đi qua, liền cứu nàng. Nàng ngửa đầu, lại chỉ nhìn thấy hàm dưới của nam nhân.
Thật cao a...... Đại nha đầu cảm thán.
Sau đó, nàng liền đi theo Hứa Tam Oản đến Hứa gia trại. Chính là, Hứa Tam Oản rất ít đến loại địa phương như phòng bếp, cho nên vẫn không gặp lại. Đại nha đầu nghe đầu bếp nữ nói xong, đột nhiên muốn gặp Hứa Tam Oản.
"Đại nương, chén thuốc này, để ta mang qua đi." Đại nha đầu lôi kéo tay áo đầu bếp nữ năn nỉ nói.
Đại nương đảo mắt, vẻ mặt nghiêm túc: "Người đừng có nổi lên tâm tư gì?"
Đại nha đầu ngây ngẩn cả người, vội vàng lắc đầu, nàng nói: "Không có. Ta chính là muốn nhìn một chút xem dáng vẻ đại nãi nãi như nào. Người đại đương gia thích, khẳng định giống tiên nhân! Ta...... Ta còn chưa thấy qua tiên nhân đâu!" Đại nha đầu tội nghiệp nhìn bà.
Đại nương rốt cuộc vẫn là nhìn đại nha đầu lớn lên, đau lòng sờ sờ đầu nàng, nhắc nhở vài câu, vẫn là đồng ý.
Thời điểm đại nha đầu tiến vào viện của Hứa Tam Oản, tâm liền hồi hộp. Tay bưng chén thuốc không ngừng run rẩy, suýt nữa làm thuốc trong chén rơi ra. Nàng chậm chạp bước đến trước cửa, gõ gõ cửa, lên tiếng gọi "Đại nãi nãi?"
"Vào đi." Người trong nhà đáp. Đại nha đầu đẩy cửa ra, tiến vào trong.
"Đại nãi nãi, đây là xiêm y mới đại đương gia phân phó người làm." Gã sai vặt đem xiêm y trình lên, Lý Tú Lan chỉ đơn thuần liếc mắt một cái, nghi hoặc nói: "Sao lại là đồ của nam nhân? Có phải nhầm rồi không?"
"Tiểu nhân cũng không rõ." Gã sai vặt mờ mịt đứng ở chỗ cũ "Hay là bây giờ tiểu nhân đi hỏi thay đại nãi nãi?"
"Không cần, để đó đi." Lý Tú Lan tay xoa xiêm y, cảm nhận được chất liệu tốt, y không rõ Hứa Tam Oản có ý gì, hay là muốn cảnh cáo mình điều gì, nhưng nếu hắn tặng, y sẽ đón nhận "Ngươi lui xuống trước đi."
Gã sai vặt ngượng ngùng lui xuống.
Lý Tú Lan ngồi trước gương đồng, nhìn vào búi tóc của mình, trông giống như phụ nữ đã có chồng. Sáng nay bà mai còn đặc biệt vẽ lông mày và tô son cho y. Lý Tú Lan mỉm cười với chính mình trong gương, người trong gương cũng cười với y, dịu dàng e thẹn, dáng vẻ thùy mị. Y ngẩng đầu lên, đè tay lên cổ, nơi đó có chỗ nổi lên khác hẳn nữ tử bình thường, tỏ rõ y thật sự là một nam tử.
"Nếu Tú Mai gả đi, ước chừng cũng đẹp như vậy." Lý Tú Lan lầm bầm lầu bầu "Đáng tiếc, mình làm huynh trưởng, lại gả đi trước."
Lý Tú Lan hạ khóe miệng xuống, trước mắt nhiễm lên một tầng sương mù. Y bắt buộc chính mình ổn định cảm xúc, bảy ngày sau nhất định phải trốn khỏi đây. Cũng không biết Tú Mai hiện tại có khỏe không? Lý Tú Lan lòng như lửa đốt, lại lâm vào khốn cảnh tự trách, ngược lại lại oán hận lên Hứa Tam Oản, nếu không phải hắn, y đã sớm gả đến Kim Gia, lấy đi mạng chó của tên Kim Nguyên Tài kia!
Lý Tú Lan nghĩ xuất thần, ngay cả Hứa Tam Oản tiến vào khi nào cũng không biết.
Đợi y phục hồi tinh thần lại, Hứa Tam Oản đã ngồi ở bên người, bình tĩnh nhìn Lý Tú Lan trong gương.
"Đã khóc?" Hứa Tam Oản thấy hốc mắt Lý Tú Lan ửng đỏ, quan tâm nói.
Lý Tú Lan xoay người, giữ chặt vạt áo trước của Hứa Tam Oản, khàn giọng cầu xin: "Ngươi thả ta đi đi." Hứa Tam Oản cầm tay y, khóa lại trong lòng bàn tay mình, lòng bàn tay ấm áp qua lại xoa nắn tay Lý Tú Lan bởi vì ngồi lâu mà lạnh lẽo nói: "Trước tiên dưỡng thương cho tốt."
"Dương thương xong, ngươi liền để ta xuống núi?" Lý Tú Lan vội vàng hỏi.
Hứa Tam Oản lại không trả lời.
Lý Tú Lan không thể tin, thanh âm cất cao "Ngươi muốn giam ta cả đời sao?"
Hứa Tam Oản cầm lấy xiêm y hắn mới sai người làm cho Lý Tú Lan trên bàn, quay đầu hỏi "Có vừa không?"
"Đều là xiêm y của nam tử, ngươi hỏi ta vừa hay không vừa?" Lý Tú Lan tức giận nói, trong lòng lại không lo lắng.
"Nàng thử rồi?" Hứa Tam Oản buông xiêm y, nhìn về phía Lý Tú Lan. Lý Tú Lan đương nhiên chưa thử qua, y ra vẻ sinh khí "Không thử cũng biết khó coi. Lại nói ta...... Ta không có việc gì mặc trang phục nam nhân làm cái gì?"
Hứa Tam Oản gật gật đầu, không nhắc lại.
Buổi tối, sau khi giúp Lý Tú Lan đổi thuốc, Hứa Tam Oản ôm lấy y đi về phía giường, mặc dù mấy ngày nay buổi tối đều như vậy, nhưng mặt Lý Tú Lan vẫn nóng lên, giống như nữ nhân chân chính được người ôm tới lui, như thể sẽ làm chuyện gì đó mà y không nên nghĩ tới. Cũng không biết có phải do người này bày trò xấu hay không, y luôn có cảm giác sắp ngã xuống không thể không đem hai tay đặt lên cổ Hứa Tam Oản, không được tự nhiên e lệ ôm hắn, đợi mông chạm đến giường, thoáng chốc liền lùi tay về.
Hứa Tam Oản không ngủ cùng y, hắn biết Lý Tú Lan có điều cố kỵ, mỗi đêm canh Lý Tú Lan ngủ xong, liền xoay người ra cửa, đi đến phòng từng huynh đệ chưa có vợ trong trại chen chúc một đêm.
"Đại đương gia, ngài sao lại bất hòa cùng đại nãi nãi?" Có người nhịn không được tò mò.
"Nàng dưỡng thương." Hứa Tam Oản lời ít mà ý nhiều, thủ hạ hiểu rõ, nháy mắt ra hiệu, cười gian, khen Hứa Tam Oản săn sóc người bên gối.
"Đại nãi nãi này mệnh thật tốt, tuy nói là bị người bắt lên núi, nhưng ngươi xem Đại đương gia, đối với nàng thật tốt a!" Trong phòng bếp, vị đại nương một bên thả dược liệu quý Hưa Tam Oản sai người xuống núi mua vào nồi đất, một bên cảm thán "Nếu là ta, ta cũng nguyện ý. Gặp được trượng phu tốt như đại đương gia.".
||||| Truyện đề cử: Bà Xã Ngang Ngược, Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em! |||||
Đại nha đầu đang nhóm lửa nghe xong, dường như chứng thực hỏi "Thật sự tốt như vậy?"
"Đúng vậy. Ngươi cho là canh bổ này sắc cho ai uống?" Đại nương đâm đâm đại nha đầu.
Đại nha đầu lắc đầu, bà mắng nàng ngốc."Đương nhiên là sắc cho đại nãi nãi. Mấy ngày trước nãi nãi bị trẹo chân, đại đương gia đau lòng muốn chết, sai người xuống núi đến hiệu thuốc bắc lớn xin đơn thuốc ôn bổ, tiêu từng này bạc." Bà vươn tay, đại nha đầu đoán: "Năm...... Năm lượng?"
"Năm mươi lượng!" Đại nương gào to.
"Nhiều như vậy a!" Đại nha đầu bị kinh hãi.
Bà rầm rì một tiếng, tiếp tục nói: "Cái này cũng chưa tính, nghe nói đại đương gia vì bận tâm thương thế của đại nãi nãi, buổi tối đều là đi ra ngoài ngủ. Nhưng lại tự mình rửa chân, đắp thuốc cho đại nãi nãi, đem người để trong lòng bàn tay mà sủng."
Đại nha đầu sinh ra chút hâm mộ, gào thét nói: "Thật tốt. Đại đương gia là người tốt."
Đại nha đầu cho thêm một nắm củi vào bếp, nhìn thấy lửa cháy hừng hực trong bếp, không biết sao nhớ tới sự tình thật lâu trước kia. Khi đó nàng mới năm tuổi, ở trong túp lều tranh bị cháy, mắt thấy chính mình sẽ chết cháy ở bên trong, trùng hợp đúng lúc Hứa Tam Oản cùng đoàn ngựa đi qua, liền cứu nàng. Nàng ngửa đầu, lại chỉ nhìn thấy hàm dưới của nam nhân.
Thật cao a...... Đại nha đầu cảm thán.
Sau đó, nàng liền đi theo Hứa Tam Oản đến Hứa gia trại. Chính là, Hứa Tam Oản rất ít đến loại địa phương như phòng bếp, cho nên vẫn không gặp lại. Đại nha đầu nghe đầu bếp nữ nói xong, đột nhiên muốn gặp Hứa Tam Oản.
"Đại nương, chén thuốc này, để ta mang qua đi." Đại nha đầu lôi kéo tay áo đầu bếp nữ năn nỉ nói.
Đại nương đảo mắt, vẻ mặt nghiêm túc: "Người đừng có nổi lên tâm tư gì?"
Đại nha đầu ngây ngẩn cả người, vội vàng lắc đầu, nàng nói: "Không có. Ta chính là muốn nhìn một chút xem dáng vẻ đại nãi nãi như nào. Người đại đương gia thích, khẳng định giống tiên nhân! Ta...... Ta còn chưa thấy qua tiên nhân đâu!" Đại nha đầu tội nghiệp nhìn bà.
Đại nương rốt cuộc vẫn là nhìn đại nha đầu lớn lên, đau lòng sờ sờ đầu nàng, nhắc nhở vài câu, vẫn là đồng ý.
Thời điểm đại nha đầu tiến vào viện của Hứa Tam Oản, tâm liền hồi hộp. Tay bưng chén thuốc không ngừng run rẩy, suýt nữa làm thuốc trong chén rơi ra. Nàng chậm chạp bước đến trước cửa, gõ gõ cửa, lên tiếng gọi "Đại nãi nãi?"
"Vào đi." Người trong nhà đáp. Đại nha đầu đẩy cửa ra, tiến vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất