Phù Hợp Nhất

Chương 2

Trước Sau
Edit: Hành Lá

Beta: Hạt Dẻ

Trịnh Phi Loan thư thái một trận liền tiến vào mộng đẹp.

Trong mơ, trời cao mây trôi thoáng đãng, một âm thanh kéo dài của một con chim nhạn từ tận chân trời truyền đến, những tia nắng như vén màn xuyên đến lớp lông xám trắng của nó. Một tầng lớp sương mù lơ đễnh vờn quanh ngọn núi, thoáng chốc trời liền đổ mưa, tại thung lũng, hắn đứng bên cạnh bờ hồ, nơi đó có một bông hoa linh lan lớn nở rộ bên cạnh hắn. Chúng đều đem nụ hoa rũ thấp xuống, và cứ mỗi một đoá đều có một thiếu niên với biểu cảm xấu hổ nhìn anh.

Hương hoa thực sự như một vật thể sống, thẫm đẫm góc áo, cơ thể hắn ngâm trong hương thơm, gội rửa đi những uể oải mệt mỏi. Lá phổi dần dần thêm hơi ẩm, da dẻ cùng lỗ chân lông nở ra như thể được hô hấp. Một sức sống tươi mới rót đầy vào huyết quản, mùi hương ấy vì anh tiêu diệt hết các vết tích ủ rũ trầm cảm bấy lâu nay.

Đã bao lâu rồi hắn không được thư thái thả lỏng như thế?

Hơn nửa năm qua, hắn tại Châu Âu tâm tình vẫn luôn bị một cảm xúc nôn nóng bao phủ mà chẳng rõ nguyên do. Cảm giác khó chịu ấy cứ ngày ngày tích luỹ, lại không có một biện pháp giải toả. Trái tim hắn như bị đẩy vào hộp rỗng bị phong kín lại, thời gian trôi qua càng lâu, trạng thái thiếu oxi diễn ra càng thêm nghiêm trọng hơn. Một tuần trước khi về nước, công việc của hắn chất chồng như núi, tính tình của hắn lại càng đi xuống, cả người cứ như một cái thùng dầu đặt giữa nắng hè, bắt bẻ gắt gỏng, hở chút liền bùng nổ, hắn hoàn toàn đánh mất năng lực biểu đạt suy nghĩ của mình.

Mà hiện tại, hắn rất lâu rồi mới có thể bình tĩnh lại.

Trịnh Phi Loan hít sâu một hơi, đầy vẻ yêu thích mà mở mắt ra.

Tầm nhìn có chút mờ mịt, những hạt bụi bé xíu chầm chậm trôi nổi trong không khí. Phía bên phải của hắn có cánh cửa gỗ đơn sơ, mặt thuỷ tinh cũng bị phủ một tầng bụi, vốn ánh sáng đã không đủ càng khiến cho nơi đây càng thêm ảm đạm. Đỉnh đầu là trần nhà nhỏ hẹp, với những đám rêu mốc đen xì bám ở góc nhà, mấy vết sơn nứt nẻ nhìn trông như những sợi giây leo bám víu lên tường.

Một lúc lâu sau, hắn mới nhận ra mình đang nằm ở một nơi rất xa lạ. Một chiếc giường đơn, vừa nhỏ vừa hẹp, được đặt sát vách tường, bên dưới có ga giường đã nhăn thành một đoàn nhúm nhó như đống lá rách.

Đây hẳn là một căn phòng thuê giá rẻ.

Mà hắn làm sao lại nằm ở đây?

Ngày hôm qua vừa đáp máy bay, hắn liền trực tiếp quay về trung tâm thành phố. Vì muốn mau chóng thích nghi lại múi giờ, nên hắn đã dùng trầm hương ngâm mình tắm rửa, uống cạn nửa ly rượu vang đỏ để giúp hắn điều tiết lại giờ giấc sinh hoạt.

Tỉnh lại sau một giấc ngủ, hắn liền xuất hiện ở một nơi khác?

“Khụ khụ…Tôi, tôi không sao, không cần đi bệnh viện…khụ…”

Một trận ho khan đầy ngột ngạt cắt ngang dòng suy tư của Trịnh Phi Loan.

Hắn quay đầu lại, đập vào mắt đầu tiên chính là một cần cổ tái nhợt, đôi vai như cành hoa, gầy gò nhỏ bé, nhích lên một chút là lớp tóc xoăn nhẹ. Màu tóc đen nhánh, màu sắc  đối lập khiến làn da trắng bệch của anh như bị bệnh.

Là một thanh niên gầy yếu, đang ngồi dưới nền gạch lạnh lẽo, lưng tựa vào thành giường, quay lưng về phía hắn, cả người thanh niên đều trần trụi, chỉ quấn lỏng lẻo một cái thảm len mỏng để giữ ấm. Thanh niên cầm điện thoại di động, đè thấp giọng nói của mình xuống, nói với người đầu dây bên kia: “Cậu mau tới đón anh ấy đi, hôm qua tôi không chịu nổi nên hôn mê, giờ mới tỉnh dậy gọi cậu được. Trời đã sắp sáng rồi, tôi sợ anh ấy…”

Trịnh Phi Loan ngồi dậy, ánh mắt tập trung ở gáy người thanh niên —– vết cắn nát bươm, răng nanh cắn rất sâu, vết máu vẽ một đường loang lổ chảy nhiễu đến phía sau lưng, dường như đã bị người nào cường bạo cắn bể tuyến thể. Ngoại trừ sau gáy, cặp đùi của thanh niên cũng hằn đầy dấu vết, mông bị bấm đỏ, khe bên trong chảy ra cả huyết lẫn tinh dịch, rõ ràng trong chuyện tình dục đã chịu chà đạp.

Hắn sao lại cùng một Omega bị đánh dấu ở cùng một phòng?

Đây là một phương thức lừa gạt mới?

Trịnh Phi Loan đẩy mạnh cảnh giác, suy nghĩ đầu tiên hắn nghĩ tới là người thanh niên này cùng với Alpha của anh ta đặt bẫy mình, có ý đồ lừa gạt tài sản. Nhưng hắn cũng rất nhanh nhận ra được có cái gì đó không đúng —– Trong một bản án cưỡng hiếp, những bức ảnh hay video không làm rõ được bất cứ vấn đề gì, tín tức tố mới là chứng cứ then chốt. Nếu quả thật là “Tiên nhân khiêu”*, hắn có thể tự mình chứng minh mình trong sạch.

*Tiên Nhân Khiêu (仙人跳 ): là chỉ loại thủ đoạn lợi dụng nữ sắc, gạt tài, gài bẫy. (http://tamvunguyetlau.com/2013/04/08/goc-edit/)

Thanh niên ấy không hề nhận ra hắn đã tỉnh ngủ, vẫn còn đang thúc giục người đầu bên kia điện thoại, giọng điệu ngày càng khẩn trương hơn: “Đừng mua thuốc, đừng mua gì cả, tôi chịu được. Cậu mau mau tới đây đi, nhanh lên…khụ khụ…Anh ấy không thể tỉnh ở đây được…”

Anh ấy?

Trịnh Phi Loan nhìn xung quanh bốn phía một vòng, gian phòng chỉ tầm hai mươi mét, quá nhỏ để giấu thêm người, nên hiện tại chỉ có hai người bọn họ. Cho nên, “anh ấy” trong lời thanh niên nhắc đến là chỉ chính hắn.

Trịnh Phi Loan không kìm được nở nụ cười.

Thân hình nhỏ bé tựa như trang giấy, chờ một lát hắn ra tay, tàn nhẫn mà xé đi trang giấy ấy, lại còn dám giở trò đồi bại.

Trịnh Phi Loan kéo kéo áo sơ mi đã xuất hiện nếp nhăn, cuốn tay áo lên, kiên trì chờ người kia nói chuyện điện thoại, rồi lạnh lùng hỏi thăm: “Chào buổi sáng.”

Ba!



Thanh niên thân thể cứng đờ, điện thoại di động rơi xuống đất.

Trong nháy mắt nghe thấy giọng nói của Trịnh Phi Loan, đôi tai Hà Ngạn như bị tắc nghẽn, cảm thấy trong đầu chỉ còn tiếng chuông đổ vang ong ong, tóc gáy ngay khoảng khắc ấy đều dựng thẳng. Anh cứng ngắc xoay người lại, đối mặt với anh là một đôi mắt rất tỉnh táo.

Làm sao đây?

Alpha của cậu…đã tỉnh.

Hà Ngạn ngửa đầu nhìn Trịnh Phi Loan, bờ môi khẽ nhếch, sắc thái ba phần kinh sợ bảy phần kinh hoảng, trong đầu cậu giờ trống rỗng. Trịnh Phi Loan đợi lúc lâu, thấy cậu không nói lời nào, liền chủ động trước: “Cậu là ai?”

Hà Ngạn ngây ngốc trả lời: “Em, em là một Omega.”

“Tôi đương nhiên biết cậu là Omega.” – Trịnh Phi Loan cười nhạo, chỉ chỉ đến sau gáy, muốn nói hắn từ lâu đã thấy đã thấy cái vết cắn thô bạo kia.

“Tôi muốn hỏi là vì sao tôi lại ở nhà của cậu?”

“Vì, bởi vì…”

Hà Ngạn khó khăn nói từng chữ, lại không thể trả lời được.

Trịnh Phi Loan lại cho là anh ta không dám thú nhận, cơ mặt liền phát ra một âm cười lạnh khinh bỉ, hắn vén chăn, xuống giường. Khi mắt hắn lướt qua cơ thể trần trụi của mình, đặc biệt là phần người dưới, động tác của hắn cứng lại, sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi cực kì —– tối hôm qua hắn đã tắm rửa sạch sẽ, chắc chắn dương cụ của hắn là sạch sẽ, giờ nó lại dính đầy dịch thể, tinh dịch cùng cả tơ máu, mùi tanh nồng khiến hắn liền biết tối qua nó được dùng qua thế nào.

Hắn ngẩn đầu lên, ánh mắt gắt gao ghim lấy Hà Ngạn không tha.

Khuôn mặt trước mặt này, cần cổ này, còn cả cánh tay nhỏ cùng lồng ngực lộ ra khỏi thảm len, không chỗ nào không có dấu vết của sự lạm dục.

Không thể.

Không thể nào là hắn!

Hắn xưa nay đều là một người tình ôn nhu, cho tới nay chưa từng có dấu hiệu ngược đãi, tệ bạc với ai. Cho dù rượu say loạn trí, hắn không thể trong một đêm tính tình thay đổi lớn thế, không thể đối với một Omega xa lạ làm ra loại hành động cầm thú này.

“Cậu…”

Trịnh Phi Loan khó tin mà nhìn Hà Ngạn, hắn muốn tiến lên một bước đoạt lấy thảm len. Đôi phương thấy hắn hành động liều run rẩy dữ đội, nắm chặt lấy góc thảm, giữ khư khư trong lồng ngực, nghiêng người tránh khỏi hắn, trông như hắn sẽ lại làm ra hành động gì đó. Trịnh Phi Loan vừa nhìn thấy phản ứng này, trong lòng liền run rẩy lên, lúc này đây liền biết chính mình thật sự đem Omega này cường bạo qua.

Cho nên…thật sự chỉ là chuyện tình một đêm?

Làm sao có khả năng!

Trước tiên, ngày hôm qua hắn mới về nước, không có ý sẽ mua vui sa đoạ, coi như hắn thật sự muốn tìm tình một đêm, cũng có rất nhiều Omega trẻ tuổi tuấn mỹ có kỹ thuất xếp hàng chờ hắn. Còn như loại này, đem khách hàng mang về phòng cho thuê rồi bán thân, cho tiền hắn, hắn còn ngại bẩn. Diss tự vả vào mặt, mốt bảo sao nghiệp quật không trượt phát nào!

Kỳ quái hơn ở chỗ, hắn vậy mà còn đánh dấu đối phương, có phải quá nể mặt rồi không.

Điểm mấu chốt của tình một đêm đó là không ký hiệu nhau, bởi vì chỉ cần Alpha ký hiệu qua liền chứng minh trong chuyện lên giường thì Alpha có quyền chủ động khống chế, Omega bị kí hiệu không có cách nào phản kháng, đủ căn cứ lên án cưỡng hiếp. Đối phương chỉ cần đến hiệp hội bảo vệ Omega, làm giám định dấu răng, rồi kiện lên toàn án hắn cưỡng dâm, bản án liền được phê chuẩn.

Trịnh Phi Loan chăm chú đánh giá Omega gầy yếu trước mắt, muốn làm rõ ý đồ của cậu ta.

Hà Ngạn sợ bí mật bị bại lộ, theo bản năng che chắn bụng tròn của mình, hành động dị thường này lập tức gây chú ý tới Trịnh Phi Loan. Hắn hơi nhướn mày, nhận ra có điểm không đúng, giật lấy tấm thảm che thân của Hà Ngạn!

Con mẹ nó!

Hắn vậy mà còn đụng phải một Omega mang thai.

Một Omega khi mang thai thì không có bất kỳ Alpha nào có thể xâm phạm, đây là điều lẽ thường thức mà hắn nghe từ bé. Điều này không liên quan đến đạo đức cùng pháp luật, mà vì về mặt sinh lý điều này không thể thực hiện được.

Omega trời sinh yếu đuối, khi mang thai sẽ đánh mất năng lực phòng thân cơ bản, nhưng cùng lúc cũng được trao cho một loại vũ khí lợi hại khác —- — thời gian mang thai sẽ sản sinh loại tín tức tố thứ hai. Loại tín tức tố này có tác dụng ức chế tình dục đối với tất cả các Alpha xa lạ. Chuyện này có nghĩa là, mọi alpha trước mặt một Omega đang mang thai đều liệt dương, ngoại trừ một Alpha —- cha ruột của đứa bé.

Ngay lúc này, Trịnh Phi Loan đang ở trong trạng thái “chào cờ”*.

*Trong QT ghi là “trạng thái Thần Bột”: ý chỉ là trạng thái căng cứng của dương v*t nhé:))

Chuyện này quá hoang đường.



Hoang đường như một chuyện cười nhảm nhí.

Hắn thậm chí cũng bật cười thành tiếng, cúi đầu nhìn bộ phận của mình tinh thần phơi phới, khẩy chút vật căng cứng, hắn khom người nắm lấy cằm Hà Ngạn, nhìn gương mặt rất sạch sẽ, có chút thanh tú mà lại chẳng tồn tại một chút nào trong ký ức của hắn.

“Thật thú vị, trời mới vừa sáng liền nhận được một tin tức kinh hãi, tôi cũng coi như là được chiêm ngưỡng một kỳ tích rồi.” – Hắn chỉ chỉ xuống bụng Hà Ngạn, hỏi – “Là của tôi?”

Hà Ngạn hoảng hốt gật đầu: “Ừm.”

“Bao nhiêu tháng rồi?”

“Sáu tháng, chín ngày.”

Sáu tháng, cậu ta mang thai trước khi hắn xuất ngoại.

Đoạn thời đó hắn bận đến sứt đầu mẻ trán, họp mặt với mười sáu công ty trên năm quốc gia, hắn phải sắp xếp giờ kín cả hai tờ giấy A4, mỗi ngày còn phải tăng ca đến nửa đêm, ước gì thời giờ có thể dài ra gấp đôi để mà sử dụng. Trong tình huống như thế, hắn còn có thể chơi thuật phân thân*, tại căn phòng cho thuê này làm cho một Omega mang thai?

*Thuật phân thân: là phân hoá ra thêm nhiều hình, giống trong Naruto ý.

Quả thực là chuyện hoang đường*.

*Ở đây là “Thiên phương dạ đàm”: chuyện hoang đường/ý kiến hoang đường, không thực.

“Nếu đến đứa trẻ cũng đã có, mà chúng ta lại chẳng biết gì về nhau thì quả thật không hợp lý chút nào?” – Hắn lễ phép đối với Hà Ngạn mỉm cười, trong mắt đều là sự hờ hững, không chất chứa chút ý cười nào.

“Cậu không ngại nếu chúng ta tìm một chỗ, ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện một chút chứ!?”

Hắn cần phải nhanh chóng nắm được sự việc, trước khi mọi chuyện phát triển ngoài tầm kiểm soát, cần phải giải quyết Omega này và cả đứa trẻ kia.

Ngay đúng lúc đó, trợ lý Beta Trình Tu đầu vã một tầng mồ hôi nóng, vô cùng lo lắng chạy đến nơi. Trịnh Phi Loan thay Hà Ngạn ra mở cửa.

Nhìn thấy người đứng trước mặt mình là sếp, còn là người đang ở trạng thái tỉnh táo, liền như kiến trong chảo nóng, nhũn nhào hết cả hai chân, cửa chống trộm vừa được kéo ra liền “cộp” quỳ xuống đất.

Trịnh Phi Loan lạnh lùng liếc trợ lý một cái: “Tôi còn tưởng tòng phạm là ai, ai ngờ lại là người một nhà. Rất chuyên nghiệp nha, bao lâu rồi?”

Trình Tu run rẩy nói: “Một năm, ba tháng.”

Trịnh Phi Loan cười như không cười: “Giấu diếm tôi, thoải mái lắm sao?”

Trình Tu như một chú chó nhỏ run rẩy lắc đầu, giơ tay phát thệ: “Không có, hoàn toàn không có!”

Thâm tâm lại đang kêu gào: “Tại sao không có, rất rất là thoải mái luôn có được không!” Mỗi một lần ngài lấy tập văn kiện đập vào ngực tôi, rồi mỗi lúc dạy bảo tôi, ngài cùng máy bay chiến thả bom không khác gì nhau, tôi liền cầu trời bái lạy ngài có thể đến chỗ của Hà Ngạn một chuyến.

Lúc đến là một con sư tử hung dữ đói khát, đêm xuân một lần, điện thoại vừa reo, đón trở về lại là một con mèo được chăm chút sạch sẽ, được ăn no thoả mãn! Đến ngay cả Ngao Tạng* gửi đến cửa hàng thú cưng tắm rửa chải lông cũng không biến hoá rõ ràng như thế.

*Ngao Tạng: hay còn gọi là Ngao Tây Tạng, chúng được nuôi và huấn luyện để bảo vệ, săn thú hay canh gác cho người Tây Tạng ở các khu bản địa vùng núi Himalaya. Tìm hiểu thêm trên wiki nha.

Trình Tu vẫn giữ biểu cảm kinh hoảng, nội tâm thì lại vững như núi —– Trịnh Phi Loan mới vừa cùng Hà Ngạn làm xong, tính tình so với nửa năm qua thì Trịnh Phi Loan bây giờ là ôn hoà nhất. Ngày trước, anh luôn đề suất tăng lương vào những lúc như hôm nay, đều là trăm trận trăm thắng*, tuy bây giờ sự việc đã bại lộ, nhìn qua tình hình cũng khó giữ cái mạng nhỏ của mình, nhưng chỉ cần vận may đủ tốt thì cũng không đến mức chết thật sự.

*百试百灵 : theo QT là “Bách thí bách linh” – theo một vài tham khảo, Hành Lá nghĩ là nó cùng nghĩa với bách chiến bách thắng.

Hà Ngạn tắm nước nóng xong từ bên trong đi ra, vừa nhìn thấy Trình Tu, cả hai liền không hẹn trước mà lui về sau một bước.

Trình Tu dõi mắt thấy chiếc áo thun quá cỡ của anh, biểu cảm liền khiếp sợ: “Cậu, cậu làm sao…”

Vừa nói vừa lấy tay vòng thành một vòng trước bụng.

Trình Tu theo chân Trịnh Phi Loan đi công tác ở Châu Âu, cũng gần như nửa năm không thấy Hà Ngạn, đương nhiên không biết chuyện Hà Ngạn mang thai.

Hà Ngạn kéo vạt áo xuống, nhỏ giọng nói: “Lần cuối cùng kia… vừa vặn đụng phải thời kỳ động dục, liền…có…”

Trình Tu với Hà Ngạn trao đổi ám hiệu xong, đồng thời nhìn về phía sắc mặt âm trầm của Trịnh Phi Loan, lại đồng thời chột dạ mà rũ mắt xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau