Phù Hợp Nhất

Chương 25

Trước Sau
Edit: Hành Lá

Beta: Hành lá

Bà vũ Từ pha một bình trà sâm, bưng một khay bánh thạch hoa quế* lên lầu, đang chuẩn bị mở cửa, thì cánh cửa bất thình lình mở ra. Trịnh Hoằng Minh xanh mặt bước ra, cả người bừng bừng nộ khí, rất giống một con bò tót đấu gặp phải tấm vải đỏ, gặp người cũng không né, xém chút nữa là hất đổ cả bình trà sâm và khay bánh.

*者马蹄糕: Theo Hành tra cứu thì đây là bánh thạch hoa quế, bánh trong mô tả trong truyện có hình móng ngựa. Còn bánh Hoa Quế thực tế là thạch rau câu kết hợp với hoa quế, có thể một số nguyên liệu khác như nhãn nhục, kỳ tử… hình dạng của bánh thì tùy vào người thợ làm bánh thích hình dạng nào sẽ đổ thạch theo khuôn đó nhé. (Hình ảnh minh họa bên dưới). 



“Lão gia?”

Bà vú Từ vội vã giữ vững khay trà bánh, lui nửa bước để tránh né.

Trịnh Hoằng Minh không để ý đến bà vú, sải bước thẳng xuống cầu thang, hướng thẳng ra bên ngoài, nơi tuyết trời đang rơi.

Bà Từ bất đắc dĩ lắc đầu, cầm khay trà bánh tiến vào thư phòng, châm trà cho Trịnh Phi Loan, không nghĩ tới tới thiếu gia của bà sắc mặt còn tệ hơn, giống như một khối than đen.

Hắn ngồi ở trên ghế sofa, mười ngón đan xen, chống đỡ ngay hàm dưới, đôi môi mím chặt, tầm mắt khóa chặt vào một điểm, một lúc lâu cũng không có phản ứng lại.

Xem điệu bộ này, e sợ rằng hai cha con đã cãi nhau ầm ĩ một trận đại sự.

Bà Từ đã làm việc tại Trịnh gia hơn ba mươi năm nay, lúc này tự biết không nên lắm miệng. Bà bưng trà dọn điểm tâm xong xuôi, khi định rời đi thì để ý thấy áo sơ mi của Trịnh Phi Loan ướt nhẹp, bà cẩn thận tỉ mỉ phủ một tấm thảm len ấm áp lên người hắn, yên lặng rời khỏi thư phòng.

Bà Từ vừa rời đi, Trịnh Phi Loan tức tốc lấy cốc trà, ừng ực uống một hơi cạn sạch, nước nóng thêm nhân sâm cũng bị một hơi nuốt xuống, hắn đem cốc trà vỗ mạnh xuống mặt bàn.

Lúc nãy…hắn căn bản là điên rồi.

Ông ấy cho hắn hai con đường lựa chọn mà hắn không chút suy nghĩ trực tiếp chọn điều thứ hai. Khi hắn vừa nói ra đáp án, vẻ mặt kiêu ngạo bình tĩnh của Trịnh Hoằng Minh cũng sụp đổ.

Hắn biết, khi cha hắn lấy tập đoàn Cửu Thịnh để uy hiếp hắn là đắc ý tự tin nắm chắc một trăm phần trăm – bởi vì chỉ có Alpha mới hiểu được Alpha.

Thiên tính khắc vào tận xương tủy bọn họ là sự háo thắng, ham muốn thắng lợi, mỗi một Alpha bọn họ đều có cuồng vọng chiếm hữu, là của mình thì liền quyết sẽ không dễ dàng nhường cho, đặc biệt là quyền lực – thứ khiến người khác phải thèm nhỏ dãi như trân bảo.

Huống hồ Cửu Thịnh không phải là đồ chơi cho trẻ con, không phải ngày hôm nay hắn nhường là ngày hôm sau có thể thương lượng để đòi lại. Nó liên quan đến chằng chịt phe phái phân chia, ẩn sâu dưới đó là cả một mạch ngầm lợi ích. Một khí chắp tay nhượng quyền cho Trịnh Phi Dịch nhậm chức, đương nhiên công việc đầu tiên của anh ta làm khi có quyền hạn trong tay sẽ là  điều động một quy mô lớn các nhân viên: Nhổ tận gốc căn cơ thế lực của Trịnh Phi Loan, bồi dưỡng tâm phúc của chính mình, triệt để hủy đi cơ hội để Trịnh Phi Loan có thể tái khởi.

Cánh cửa Cửu Thịnh này, đi ra thì dễ dàng, tiến vào liền khó khăn. Trịnh Phi Loan làm người thừa kế hai mươi chín năm, làm sao không hiểu đạo lý này?

Vậy mà hắn vẫn cố chấp chọn con đường thứ hai.

Trịnh Hoằng Minh trước khi rời đi cho hắn một đánh giá cực kỳ tệ, ông ấy nói hắn: “Hoãn cấp bất phân, khinh trọng bất hoành* – Đây là điều tối kỵ của một nhà quyết định sách lược.”

*Hoãn cấp bất phân, khinh trọng bất hoành (缓急不分,轻重失衡): Hành Lá đổi thành Hán ngữ để nghe hay hơn nhé (có thể ko sát được hán việt cho lắm TvT). Câu này nghĩa là: Mọi việc đều có lộ trình riêng của nó, có thứ tự trước sau, không nên hấp tấp, đảo lộn trình tự. Hơi giống với ‘ Dục tốc bất đạt ’ của Việt Nam mình một chút :D

Đối với hắn, con đường thứ nhất không khác gì mê hồn chiêu – phải khom lưng phục tùng với tin tức tố, không thể chứng minh bản thân mình là một đại trượng phu co được dãn được, chỉ có thể chứng minh hắn đã triệt để đánh mất đi tầm kiểm soát bản thân.



Nếu như một Alpha trên đỉnh cao của địa vị lại bị một Omega uy hiếp trong mọi thời khắc, khi tin này bị rò rỉ ra ngoài, chắc chắn hắn bị tóm lấy điểm yếu này, nếu người nào đó có thể kiểm soát được Omega này thì chẳng phải cũng sẽ điều khiển được hắn ư? Cái này đâu còn là một hình tượng hoàn mỹ nữa?

Lòng tự của Trịnh Phi Loan quý như đá lưu ly và giòn cũng như đá lưu ly.*

*Đá lưu ly hay còn gọi là ngọc lưu ly, là một loại thạch đá cấu tạo từ nhiều loại hợp chất khác nhau. Được khai thác từ rất sớm và cũng là một loại đá quý từ rất lâu đời. Ngày nay người ta dùng nhiều trong trang trí nội thất như đèn trùm, tượng phong thủy. (Hình ảnh minh họa từ google bên dưới)



Thân bất do kỷ* đầy khuất nhục như vậy, hắn không thể nhịn được.

*Thân bất do kỷ: Không tự chủ được bản thân.

Cạch.

Bức tường cách vách truyền đến một tiếng vang nhỏ, Trịnh Phi Loan đột nhiên mở bừng mắt, bản năng dừng lại hành động, lắng nghe – là âm thanh của một vật gỗ bị chèn ép hay bị thứ gì đó cạo sát vào chúng.

Trong phòng có người sao?

Trịnh Phi Loan lập tức quay đầu nhìn sang cánh cửa bên hông của thư phòng, quả nhiên, mấy giây say xuất hiện một nam nhân ôn văn nho nhã, tay cầm quyển sách đi ra. Nam nhân dựa vào cánh cửa, tay nâng lên đẩy gọng kính nhuyễn vàng, mặt mày hơi giãn ra, hướng hắn nở một nụ cười nhã nhặn.

Trịnh Phi Loan bật thốt, đứng lên: “Ba.”

“Ừm.”

Yến Ninh gật đầu với hắn: “Ngồi đi.”

Thư phòng ở lầu hai của Trịnh gia là một phòng kép, thông với gian phòng bên trong.

Gian ngoài của biệt thự này chiếm ba phần tư mẫu đất, còn một mặt biệt thự được ốp kính thủy tinh sát đất, hướng sáng tốt còn rộng rãi, các vật dụng như ghế sofa, bàn, giấy, bút đều đầy đủ. Gian phòng trong chủ yếu là dùng để lưu trữ sách cổ cho nên diện tích hơi nhỏ, có chút chật hẹp. Trịnh Hoằng Minh cũng rất ít khi đi vào. Nhưng nó lại có một cái ban công nhỏ rất đẹp, thích hợp nhất cho những người thích đọc sách. Yến Ninh sắp xếp đặt một chiếc ghế dài nằm ở đó. Hè lắng nghe tiếng mưa, đông ngắm nhìn tuyết rơi, xuân thu thì trồng cây cảnh.

Khi nãy khi hai cha con lúc tiến vào thư phòng đều tâm trí nổi nóng, ai cũng không để ý xung quanh phòng, vì vậy khi hai người miệng lưỡi sắc bén như đao kiếm, người ta đến lúc nào cũng không hay. Yến Ninh an ổn tại ghế nằm ở ban công, tay nâng sách nhưng mắt nhắm lại, lặng yên nghe xong toàn bộ sự tình.

Trịnh Phi Loan nghĩ đến đoạn đối thoại khi nãy đều bị nghe hết, liền khẩn trương, không biết nên nói gì. Ngược lại, Yến Ninh rất tự nhiên hào phóng, mỉm cười nhún nhẹ vai: “Hai cha con quả nhiên cùng là Alpha, tư duy thật thâm sâu, đúng là hổ phụ sinh hổ tử, giống nhau đến thần kỳ.”

Ông ấy đi đến bên khay trà bánh, gác lại quyển sách, ông nhìn thấy trong khay có thuốc lá, liền ngay cả gạt tàn lẫn điếu thuốc đồng loạt ném vào sọt rác, quay đầu thấy một gói thuốc được mở bao dang dở cũng không chút lưu tình mà ném thẳng vào thùng rác.

“Ba nhớ không lầm con cũng có hút thuốc?” – Ông ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Phi Loan

Trịnh Phi Loan co quắp lại, tránh đi ánh nhìn từ ba mình, chột dạ mà vuốt ve ngón tay nói: “Thỉnh thoảng ạ.”

“Vẫn còn kịp, chớ học theo ông ta những thứ này.”

Yến Ninh khuyên răng một câu, rồi đi đến mở cửa sổ. Lất phất tuyết bay thoảng vào trong phòng, thanh tẩy đi bầu không khí nhiễm khói, mang theo hơi lạnh, thổi đi lớp bụi bám trên hoa mộc lan.

Lúc này Yến Ninh mới hài lòng mà ngồi xuống ghế sofa, chậm rãi rót cho chính mình một cốc trà sâm.



Ông mặc trên người một chiếc áo lông mỏng, bên ngoài khoác thêm một áo may ô cùng kiểu dáng bằng len cashmire, cũng đã có tuổi mà vóc dáng đường nét vẫn xinh đẹp như lúc còn trẻ. Ông là giáo sư giảng viên của một trường đại học văn học lịch sử cổ đại đã hai mươi năm, xuyên thấu qua lớp kính là một đôi mắt ôn thuận thong dong, tựa như không bao giờ biết tức giận, khóe mắt đã có vết chân chim, nhợt nhạt nhăn nhăn, dấu vết của năm tháng lưu lại khiến quanh ông tỏa ra cảm giác nhu hòa.

Yến Ninh vừa uống trà vừa nhìn Trịnh Phi Loan, khóe miệng mỉm cười, chậm rãi nói: “Không nói tới Hoằng Minh. Mấy chục năm nay, thói hư tật xấu đều ngấm vào xương tủy rồi, ba không hy vọng ông ta có thể bỏ… Nhưng còn con? Trịnh Phi Loan, con xem con đã làm gì, con cũng không xem Omega ra thể thống gì sao?”

Lời nói khiển trách đầy ý tứ hàm xúc này tương đối nặng nề, đặc biệt hơn khi Yến Ninh cũng chính là một Omega.

Trịnh Phi Loan vội vàng phủ nhận: “Không có, thưa ba!”

Có trời mới biết người mà biết Trịnh Phi Loan kính trọng từ nhỏ chính là ba của hắn – Yến Ninh. Đúng là của cải tài phú cùng với địa vị vật chất đều là Trịnh Hoằng Minh dành cho hắn, mà cảm xúc nội tâm, đặc biệt là thời thơ ấu thì mọi ấm áp đều là do Yến Ninh đem tới, hỏi hắn làm sao xem Yến Ninh không ra thể thống gì được chứ?

Trịnh Phi Loan đang muốn biện bạch giải thích, Yến Ninh lại biết hắn muốn nói gì liền lắc lắc đầu, ông thêm vào câu nói của mình: “Ba muốn nói chung cho tất cả Omega, con không xem trọng Omega có phải hay không?”

“Con…”

Như mèo cắn mất lưỡi, Trịnh Phi Loan không thể nói hoàn chỉnh được một câu giải thích.

Yến Ninh hỏi hắn: “Nếu như con không quen biết ba, ngoại trừ cả quan hệ máu mủ hay quan hệ trưởng bối hậu bối, chỉ đơn giản dựa trên vấn đề giới tính của hai chúng ta, con còn nguyện ý ngồi ở đây, rút ra mười phút để nghe ba nói chuyện sao?”

Không biết.

Trịnh Phi Loan tinh tường nghe được đáp án trong nội tâm của mình, cho nên hắn chỉ biết trầm mặc không lên tiếng.

Vì vậy Yến Ninh cười cười: “Con xem, con tôn trọng ai đó là phải có điều kiện. Hoặc nói cách khác, con chỉ lạnh lùng căn cứ vào một mặt phiến diện – ba nuôi nấng con khôn lớn, con đã nhận biết ba, điều đó mới giúp cho ba có được sự khác biệt với những Omega khác, chính là có đặc quyền để có thể cùng con…không, là cùng một Alpha nói chuyện ngang hàng. Về điểm này, con và Hoằng Minh thật sự đều đặc biệt như nhau. Lúc ba và ông ta còn trẻ, khi ba vẫn còn thanh xuân, ông ấy cũng không xem trọng giá trị lời nói của ba một chút nào cả, cho dù ba có là một giáo sư giảng viên ưu tú hàng năm được học viên yêu thích.”

Ông dùng nắp trà, vén một lá trà trôi nổi, rũ mi xuống, nhẹ nhàng thổi, đột nhiên hỏi hỏi hắn: “Phi Loan, con cảm thấy ba là một Omega bị tín tức tố không chế sao?”

Trịnh Phi Loan lập tức lắc đầu: “Không phải ạ.”

“Vậy tại sao con cho rằng Omega kia không phải yêu con thật lòng mà lại là do tín tức tố quấy nhiễu?”

Trịnh Phi Loan cảm thấy hoàn toàn hoang đường, không tránh được có chút cao giọng: “Ba à, cậu ta làm sao có thể so sánh với ba chứ? Ba chưa từng thấy qua cậu ta, ba đừng có dễ dàng nghĩ tốt cho cậu ta như vậy. Cậu ta ngay cả một công việc đàng hoàng cũng không có, chỉ dựa vào công việc chạy vặt ở một tiệm hoa hay tắm rửa cho ăn mấy con thú cưng để kiếm chút tiền lương. Một người như vậy, còn có chuyện yêu con thật lòng sao?”

“Phi Loan, ba cũng chỉ là một giáo viên phổ thông thôi.”

Yến Ninh nhìn lá trà lay động trong cốc nước, ông thất vọng thở dài: “Con có biết, năm đó, Hoằng Minh đã đánh giá ba như thế nào không? Ông ấy nói, giáo viên văn học cổ đại sao, đơn giản chính là tiến vào quan tài người chết, lôi người chết ra nói chuyện, kiếm lời được đồng nào đều là đồng tiền người chết – ba mươi năm qua đi, cách hạ thấp giá trị người khác của hai cha con vẫn là giống nhau như đúc, đều là tự suy tự diễn.”

Tuyết càng lúc rơi càng nhiều, gió cũng càng thêm lạnh lẽo, lách tách xẹt qua trước cửa sổ, lạnh đến mức Yến Ninh phải ho khan vài lần.

Trịnh Phi Loan thấy ông lại nhớ đến chuyện đau lòng ngày xưa, lại không chịu được đông lạnh, chẳng còn dám hó hé cãi lại, vội vã đứng dậy đóng lại cửa sổ, đem thảm len giữ ấm mà bà vú Từ đưa cho hắn lúc nãy phủ lên trên đùi của Yến Ninh.

“Ba.” – Hăn nửa quỳ bên người Yến Ninh hỏi – “Ba cũng hy vọng con sẽ đón cậu ta trở về sao?”

Ngoài dự đoán, Yến Ning lại lắc đầu.

Ông nói: “Ngay khi con vẫn còn tâm thái ngạo mạn của Alpha, ba vẫn hy vọng con cách xa cậu bé đó càng xa càng tốt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau