Chương 49
Edit: Hành Lá
Quán bar đã phá bỏ tường ngoài, tháo xuống bảng hiệu, bắt đầu sửa chữa.
Mỗi buổi sáng sớm, ngoại trừ xem đàn vịt bơi lội bắt cá, Linh Lan lại thêm một mục tiêu tò mò thích thú: Xem các chú công nhân ở bên kia khí thế ngất trời làm việc.
Lúc bắt đầu, cô bé cũng rất nhiệt huyết, dù sao thì mấy mảnh gỗ, xi măng hay thủy tinh có cái nào đặc sắc, hấp dẫn mãi đâu?
Nhưng rồi một hôm nọ, có một chị gái đưa cho cô bé một quyển sách tranh ảnh, những bức tranh trong ấy có hoa hồng đỏ đáng yêu, những quả dâu tây hồng hồng, hay là những quả đào mọng tươi, những đôi găng tay phấn hồng… Chị gái ấy hỏi bé thích nhất cái nào, Linh Lan liền chỉ tay vào quả dâu tây, kết quả ngày hôm sau ấy, nơi không bảng hiệu bên kia sông lại bỗng xuất hiện một bảng hiệu dâu tây đỏ.
Linh Lan cực kỳ hưng phấn, cảm giác bản thân chính là một họa sĩ nhí có ma thuật vậy, những gì mình vẽ chính là những đồ vật trang trí của cửa hàng ấy.
Không lâu sau đó, chị gái ấy lại đến tìm bé con cùng với quyển sách tranh.
Linh Lan đã từng có kinh nghiệm, đầy nghiêm túc mà chọn lựa, bé con chọn những ngôi sao tinh tú lấp lánh vàng bạc, những bông hoa thủy tiên màu xanh lam, những nốt nhạc trắng đen xen kẽ, sau đó lòng tràn đầy mong chờ ngày sau lại tới. Đúng như dự đoán, cứ sau một đêm, những vật nhỏ này liền xuất hiện ở trên bức tường của cửa hàng.
Thật sự rất vui.
–
Ánh mắt Linh Lan sáng rực rỡ, mỗi ngày đều luôn nghĩ xem chính mình sẽ lại “hóa phép bức tranh” thêm cái gì.
Chỉ cần bé con “hóa phép”, chỉ một ngày là đã thành sự thật.
Không biết Trịnh Phi Loan mời đội thi công từ đâu tới, công suất lớn, hiệu quả cao hiếm thấy, tiến độ mỗi ngày đều vượt bậc. Chẳng hạn như, khởi công ngày đầu tiên vẫn là cửa sổ nhỏ, tường cũ, đều là mái che phủ kín không lọt chút ánh mặt trời, ngày thứ hai tất cả đều được thay thế từ tường thủy tinh đến trần có độ thấm cao.
Ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu rọi vào bên trong giống như những lá vàng rơi bay. Các người thợ bên cửa sổ đang xếp chồng những ván gỗ nhẹ rồi cưa xẻ chúng thành hình xương cá nghệ thuật.
Đội thi công không chỉ hiệu suất cao, động tĩnh lại gọn nhẹ, một chút cũng không quấy rối đến hàng xóm.
Hà Ngạn đã tận mắt nhìn thấy Trịnh Phi Loan mang theo nhà thiết kế đi giám sát công trình, còn có cả ông chủ của cửa hàng in nhuộm và thêu hoa cách vách chào hỏi lẫn nhau. Đôi bên đều bày tỏ nếu có gì khó khăn, bất cứ lúc nào cũng có thể sẵn sàng hỗ trợ. cứ như thể hai người này của nửa năm trước không phải họ vậy. Đương nhiên, khi nhìn đội thi công chạy đi sửa cái băng ghế ngồi của cửa hàng in nhuộm, hay bù miếng gạch sứ bên cửa hàng thêu hoa, nhà thiết kế hào hoa phong nhã còn đưa hai danh thiếp cho hai ông chủ, đấy đều là danh thiếp VIP, lúc này Hà Ngạn mới tiêu trừ nghi ngờ.
Một hôm nào đó, Hà Ngạn vô tình gặp Trịnh Phi Loan trên cầu, Hà Ngạn tò mò hỏi một câu: “Sao anh lại đẩy nhanh tốc độ trang trí như vậy?”
Trịnh Phi Loan cười cười: “Anh muốn đúng ngày đặc biệt để khai trương cửa hàng.”
Hôm đó là ngày 18 tháng 12.
Hà Ngạn nhẩm tính toán, đột nhiên biết “ngày đặc biệt” kia là ngày nào. Cậu nhìn về Linh Lan bé nhỏ trong lòng của mình, chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
–
Mười một giờ rưỡi trưa mỗi ngày, Trịnh Phi Loan đều sẽ kiên trì xuất hiện trước mặt Hà Ngạn để xin thêm ngày ở lại. Đương nhiên, không phải chỉ có đem chứng minh thư quăng về phía trước là xong, hắn đều nghiêm túc tự xem xét lại bản thân, sau đó hỏi Hà Ngạn: “Em thấy biểu hiện ngày hôm qua của anh thế nào, em hài lòng không?”
“…Hài lòng.”
Giọng của Hà Ngạn nhẹ hơn so với bình thường, cậu mở hạn lịch đặt phòng số 207 rồi vội vã chuyển thành ngày mai, cũng vội vàng đem trả lại chứng minh thư cho Trịnh Phi Loan: “Được rồi.”
“Cảm ơn em.”
Trịnh Phi Loan cất giấy tờ cẩn thận, rồi quay người về phòng khách.
Hà Ngạn nâng cằm, nhìn bóng lưng nhanh chóng đang đi xa mà lâm vào trầm tư chất vấn của bản thân: Mỗi lần nói hai chữ “Hài lòng”, cậu đều cảm giác giống như đang dạy bảo, sâu xa hơn nữa thì với tình cảnh này sẽ khiến cậu dần dần tin rằng Trịnh Phi Loan chính là một Alpha phù hợp đạt chuẩn. Anh ấy thực sự không hề phạm một sai lầm nào để cậu có cơ hội nói “Không hài lòng”.
Trịnh Phi Loan thật quá thông minh.
Hà Ngạn chỉ nghĩ rằng vị thiếu gia họ Trịnh này sẽ phải trở về Uyên Giang, nên một khi có cơ hội, chắc chắn sẽ được voi đòi tiên, tại mọi thời điểm đều sẽ kề cận cậu để bồi dưỡng tình cảm…Nhưng mà Trịnh Phi Loan không có.
Hoàn toàn không.
Trịnh Phi Loan như biến thành một người khác, mỗi ngày ngoại trừ đến bàn tiếp tân năn nỉ xin phép được ở lại thêm, toàn bộ thời gian còn lại không hề quấy Hà Ngạn hay Linh Lan. Có tình cờ gặp trên đường, cùng lắm là mỉm cười gật đầu, trừ phi Hà Ngạn chủ động bắt chuyện, còn lại đều sẽ không mạo muội chủ động trước. Hành động thái quá từ lúc đó đến nay chắc chỉ có một, chính là thừa dịp Linh Lan đang ở trong nôi ôm Lục Bá Lục gật gù ngủ thì hắn đứng ở hành lang, nhìn chằm chằm vào con gái.
Sự kiềm chế ấy cũng có thể diễn tả đó là sự yêu thương.
So với việc dây dưa, thì hắn khắc chế biểu đạt đến mức càng lúc càng nhiều.
Trịnh Phi Loan nghiêm mặt khống chế bản thân phải làm việc đúng chừng mực, dừng lại ở ngay ranh giới lo lắng của Hà Ngạn, Hà Ngạn chủ động đưa ra yêu cầu cho hắn ở lại một tuần, hắn cũng từ chối.
“Chỉ cần mỗi ngày thêm một ngày là đủ, nếu em cho anh nhiều hơn, anh sợ sẽ không giữ được kỷ luật bản thân.”
Hắn mỉm cười khước từ ý tốt của Hà Ngạn, lời nói có lý có chứng cứ.
Làm sao bây giờ?
Trịnh Phi Loan kín kẽ không một lỗ hổng, một nhược điểm Hà Ngạn cũng không thể bắt được.
–
Vào cái ngày mua lại quán bar, Trịnh Phi Loan đã từng hỏi Hà Ngạn một vấn đề: Em muốn đối diện khách sạn Thanh Quả là một cửa hàng gì?
Lúc đó Hà Ngạn không hề trả lời nhưng trong lòng cậu thật ra đã có đáp án.
Cậu hy vọng đối diện có thể mở một cửa hàng ăn uống, không cần lớn, không cần thương hiệu, chủ yếu cung và cầu những thức uống nóng, bánh ngọt, bánh mặn, có thể giúp khách hàng của khách sạn Thanh Quả có một nơi lót dạ là được —— nhà bếp của khách sạn quá đơn sơ, chỉ đủ làm các bữa chính, một ngày ba bữa, không đủ để làm thêm các nhu cầu khác của khách hàng, mà nhà hàng gần nhất cũng cách hai con phố.
Rất nhiều khách hàng lúc đặt phòng đều gọi điện thoại hỏi phụ cận quanh khách sạn có các địa điểm ăn uống ngon hay không, Hà Ngạn không muốn dùng mánh khóe ba phải như “gần đây có nhà hàng” để qua loa, cậu luôn báo thật với họ và thường các đơn đặt phòng ấy đều không thành công.
Mặc dù thế nhưng Hà Ngạn vẫn chưa hề nói với Trịnh Phi Loan việc muốn nơi đó là một nhà hàng ăn uống.
Cửa hàng ấy không phải của cậu, cậu không thể lấy nhu cầu bản thân để bắt ép Trịnh Phi Loan.
Lúc đó, cậu luôn mãi từ chối, không chịu trả lời. Trịnh Phi Loan cũng rất quan tâm nên đã không truy hỏi nữa, mà nở một nụ cười tuyệt đối tự tin: “Vậy hãy để cho anh đoán xem câu trả lời chính xác của em là gì.”
Anh ta sẽ đoán được sao?
Hà Ngạn cắn đầu ngón tay, luôn cảm thấy không phải sẽ dễ dàng như vậy chứ nhưng có một âm thanh trong lòng cậu rất rõ ràng: Anh ta đương nhiên sẽ đoán được bởi vì không có ai so với anh ta hiểu rõ cậu muốn cái gì.
Chớp mắt đã qua mười ngày, cửa hàng đối diện đã biến đổi quá lớn, mọi hình ảnh trong đầu của Hà Ngạn dần trùng lập với cửa hàng ấy:
Cửa sổ kính sát đất rộng cao từ sàn đến trần, tường được ốp gạch đỏ, sàn được gộp lại từ những xương cá nghệ thuật*, những bàn gỗ tròn xếp ngay ngắn, quầy bar dài gọn, những chiếc ghế sofa vải xám, còn có tủ sách bằng gỗ sồi cao ngất đến tận trần nhà, được trang trí đầy hàng thủ công mỹ nghệ cùng cây xanh… Cuối cùng, là dãy tủ bánh xếp thật đẹp.
*Sàn gỗ xương cá (hình ảnh minh họa)
Tới gần ngày khai trương, thậm chí Hà Ngạn đã thấy một vị tóc bạch mai cùng bộ râu trắng, sống mũi ông ấy rất cao, hốc mắt sâu, nụ cười hòa ái, mặc một bộ đầu bếp trắng đang ở bên trong đào tạo nhân viên mới.
Ông ấy tên là David, ông ấy là một đầu bếp nổi danh được đánh giá sao Michelin*, cũng từng làm việc ở Cửu Thịnh hơn mười năm, lần này Trịnh Phi Loan có dùng đến quan hệ cá nhân để mời ông ấy tới đây.
*Michelin: đây là một hệ thống đánh giá sao danh giá mà mọi đầu bếp trên thế giới đều ao ước và hướng tới, sao đánh giá này xuất phát từ “Michelin Guide”. Đội ngũ đánh giá của Michelin Guide hầu hết làm việc toàn thời gian tại tập đoàn Michelin. Họ là những người có chuyên môn, giàu kinh nghiệm trong lĩnh vực ẩm thực, du lịch. Để đảm bảo sự độc lập trong bày tỏ chính kiến, các chuyên gia dựa trên 5 tiêu chí đánh giá đã công bố, tự trả tiền cho các bữa ăn, và phải luôn ẩn đi danh tính.
Tự tay David đã làm một phần bánh gạo nếp ngọt kiểu Trung Quốc, đưa đến khách sạn Thanh Quả làm quà lễ ra mắt. Hà Ngạn dùng muỗng đút từng khối nhỏ cho Linh Lan, bé con ăn được một lần liền chảy cả nước miếng xuống yếm nhỏ. Kể từ đấy mỗi ngày đều đi sang bên đối phố hóng chuyện, víu cửa sổ thủy tinh mà ngó dáo dác vào bên trong.
Nếu thấy Trịnh Phi Loan đi ra, con bé sẽ cong mông bỏ chạy, lảo đảo gấp rút chạy về phía bên kia cầu, nhào vào lồng ngực Hà Ngạn để trốn.
Còn nếu người đi ra là ông David, đưa cho bé một khối bánh gạo nếp ngọt, bé liền vui vẻ mà “a a” ăn, sau đó đều sẽ làm như chưa có gì xảy ra, chậm rãi bám vào lan can cầu đá chạy trở về, bộ dáng hoàn toàn ngoan ngoãn không một điểm chột dạ.
Hà Ngạn cũng bó tay với con gái, chỉ có thể lấy tay chùi vụn bánh bên mép cho bé, ôm bé con lên, Hà Ngạn ước chừng một chút,
Ây dô, quả nhiên là béo lên rồi.
–
Ngày 25 tháng 12, trải qua nửa tháng trang trí, cửa hàng hoàn toàn rực rỡ cũng chính thức khai trương. Cửa hàng có một cái tên rất đáng yêu: “Ngôi nhà bánh ngọt Cranberry”*.
*Tên cửa hàng này theo QT là “Hồng môi bánh kem phòng” (红莓西点屋): Để thẳng nghĩa đen thì là ngôi nhà điểm (điểm trong điểm tâm) mạn việt quốc. Mạn việt quốc hoặc còn gọi là Nam việt quốc, chúng là cây bụi thấp, mọc quanh năm, bò sát đất, thuộc chi họ việt quốc. ( tên gọi tiếng anh là Cranberry, theo wikipedia). Cho nên Hành đã định đổi thành ngôi nhà bánh ngọt Cranberry cho nó hay một chút.
Logo cửa hàng chính là quả dâu tây đỏ mà Linh Lan yêu thích, trông rất xứng với biểu tượng quả táo của khách sạn Thanh Quả, rất bắt mắt và hấp dẫn.
Mà ngày hôm đó cũng chính là sinh nhật tròn một tuổi của Linh Lan.
Giữa phòng bày một chiếc bánh ngọt lớn, cao đến chín tầng, đỉnh bánh còn có một hoa linh lan trắng nõn tỏa ra, nó được bao bọc bởi những chiếc lá xanh mướt và xoáy xuống theo một độ cung, chiếc bánh toát lên một vẻ thanh lịch và tao nhã. Ông David đứng bên cạnh chiếc bánh cười híp mắt, giống như bên cạnh ông chính là một tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng.
Các vị khách đến đây cũng biết đây là bánh chúc mừng sinh nhật, đều nghĩ rằng đây chỉ là một chiếc bánh mừng khai trương cửa hàng, chỉ có Hà Ngạn, Trình Tu cùng Đới Tiêu, vừa bước vào cửa liền sợ ngây người.
“Trời ạ, một, hai ba, bốn năm, sáu bảy, tám chín…” – Trình Tu chạy tới đếm – “Xem thành ý như này không tệ đâu nha!”
Trình Tu tấm tắc liên tục, đảo quanh chiếc bánh hai ba vòng.
Đới Tiêu đứng ở bên cạnh ôm cánh tay cười nhạo: “Cái quan niệm thành ý của cậu thật nông cạn.”
“Tui…”
Trời đất chứng giám!
Cậu chỉ là khen độ tinh xảo của chiếc bánh này có bao nhiêu thành ý, lại không hề khen việc tích đức làm việc thiện của Trịnh Phi Loan nha, sao lại có thể nói cậu nông cạn?
Trình Tu phẫn nộ đổi giọng: “Vâng vâng, anh là sâu sắc còn tui là nông cạn, chiếc bánh này đơn giản là xấu xí, anh hài lòng chưa?”
Giết ——
Ở một góc khuất phía sau lưng Trinh Tu, có một ánh mắt như đèn pha lóe lên, David giơ cao con dao xẻ bánh ngọt cùng xẻng bánh.
Đới Tiêu: “….Thiểu năng trí tuệ.”
Đới Tiêu nở một nụ cười xán lạn với David, sau đó cánh tay kẹp lấy Trình Tu, chặn lại cái miệng sắp miêu tả “cụ thể chi tiết cái bánh xấu thế nào”, lôi người kéo ra khỏi cửa hàng bánh ngọt.
Linh Lan ngồi trên khủy tay của Hà Ngạn, cánh tay nhỏ xíu, quàng trên cổ cậu, nghi hoặc quay đầu nhìn về phía cửa: ba ba Alpha và ba ba Beta sao lại đánh nhau rồi? Không thể sống bình yên một ngày sao, không thể làm bé ngoan được hay sao?
Nhưng rất nhanh, bé đã bị mùi thơm hấp dẫn lực chú ý, đầu xoay trở về.
Mặt mũi David rất hiền lành, phúc hậu, nhìn nàng chớp chớp mắt: Muốn ăn một miếng không?
Linh Lan tâm ý tương thông, cũng cười hì hì với ông David, chớp chớp đôi mắt tròn: Muốn ạ.
Dao cắt bánh cắt xuống tầng bánh cao nhất, David cắt xuống một khối bánh có một bông hoa linh lanh ở bên trên, đặt bánh vào dĩa giấy, đưa cho nhân vật chính của hôm nay. Nhân vật chính cũng không biết sinh nhật là có ý gì, còn tưởng rằng cửa hàng đông đúc nhiều người như vậy, chỉ có bé được phần đặc biệt nhất nên rất càng vui vẻ phấn khích.
–
Hà Ngạn nhìn sang bên phía quầy bar của cửa hàng Cranberry, thấy một người pha chế đặc biệt cao, cả người cậu run run không nhịn được cười lên.
Trịnh Phi Loan mặc áo sơ mi trắng, buộc tạp dề màu đỏ sẫm, ngực đeo huy hiệu cửa hàng, được làm bằng kim loại, hoàn toàn đạt tiêu chuẩn ngoại hình của một nhân viên pha chế. Hơn nữa, bên túi tạp dề còn treo một móc khóa lông xù hình quả dâu tây đỏ, có lẽ là đồ vật biểu tượng của quán.
Hà Ngạn ôm Linh Lan bước qua, đúng lúc Trịnh Phi Loan đang cầm bình kem, bận bận rộn rộn.
Hắc có đôi môi mỏng, lông mày đậm, đường viền khuôn mặt cứng rắn, từ tướng mạo phô bày một bộ dáng không phải là người dễ ở chung, thời điểm nghiêm túc bộ dáng có thể dùng từ hung dữ để miêu tả. Bây giờ đang hóa thân thành một người pha chế, thu lại tín tức tố bỗng nhiên không khi quanh hắn liền bình dị gần gũi hơn rất nhiều.
Hà Ngạn nín cười, hỏi thăm thân thiện với hắn.
“Mừng anh khai trương cửa hàng.”
Trịnh Phi Loan dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn thấy người đến lập tức vòng ra ngoài quầy bar, rất lịch thiệp kéo một chiếc ghế tựa cao, cùng với một chiếc ghế dành riêng cho trẻ nhỏ, có lót nệm êm, tay vịn và tựa lưng. Hà Ngạn định đi đến gửi lời chúc mừng rồi rời đi, nào ngờ đến ghế cũng chuẩn bị hết rồi, cậu cũng không từ chối được, để Linh Lan ngồi cẩn thận trên ghế, chính mình cũng ngồi xuống.
Khắp cửa hàng Cranberry thoang thoảng hương thơm của lúa mì rang cùng với hương thơm của cà phê rang xay. Chúng ấm áp ngọt ngào, che lấp tín tức tố Alpha. Linh Lan khỉnh khỉnh mũi, ngửi không thấy mùi vị, có chút an tâm cầm dĩa giấy, tiếp tục sự nghiệp ăn bánh kem.
Trịnh Phi Loan cười nói: “Con bé mấy ngày này đều được ăn hết tất cả các loại bánh sở trường của David rồi.”
“Đúng vậy, còn mập lên không ít.” – Hà Ngạn nói – “Mặc dù bánh ngọt ăn ngon nhưng vẫn nên hạn chế một ít. Con bé chỉ mới vừa mọc một vài chiếc răng sữa, cả ngày cứ ăn đồ ngọt, chưa kịp cứng cáp thì sẽ sâu răng, hơn nữa… đối với sức khỏe cũng không tốt.”
“Anh hiểu.” – Trịnh Phi Loan cúi cười xuống, từ cái tủ ở dưới lấy ra một hộp chocolate, mở nắp hộp – “Lát nữa anh sẽ nói với David một tiếng.”
“Ừm.” – Hà Ngạn gật đầu.
Giữa bọn hò kỳ thực cũng chẳng có bao nhiêu đề tài, Hà Ngạn ngồi một chút, thấy khách trong cửa hàng các lúc càng nhiều, xem chừng là sắp ngồi kín, Linh Lan cũng giải quyết xong cái bánh kem nhỏ, định nói lời chào rời đi.
Ý nghĩ vừa mới nhú, trước mặt lại đặt thêm một ly đồ uống nóng.
Ly mug có con mèo đen, hương ca cao nóng lan tỏa, mặt trên phủ một lớp bọt mịn, trắng như tuyết, lớp foam ấy được đổ thành một hình trái tim, mỏng manh như muốn tan chảy, lại giống như trái tim mềm mại của Alpha này.
Quán bar đã phá bỏ tường ngoài, tháo xuống bảng hiệu, bắt đầu sửa chữa.
Mỗi buổi sáng sớm, ngoại trừ xem đàn vịt bơi lội bắt cá, Linh Lan lại thêm một mục tiêu tò mò thích thú: Xem các chú công nhân ở bên kia khí thế ngất trời làm việc.
Lúc bắt đầu, cô bé cũng rất nhiệt huyết, dù sao thì mấy mảnh gỗ, xi măng hay thủy tinh có cái nào đặc sắc, hấp dẫn mãi đâu?
Nhưng rồi một hôm nọ, có một chị gái đưa cho cô bé một quyển sách tranh ảnh, những bức tranh trong ấy có hoa hồng đỏ đáng yêu, những quả dâu tây hồng hồng, hay là những quả đào mọng tươi, những đôi găng tay phấn hồng… Chị gái ấy hỏi bé thích nhất cái nào, Linh Lan liền chỉ tay vào quả dâu tây, kết quả ngày hôm sau ấy, nơi không bảng hiệu bên kia sông lại bỗng xuất hiện một bảng hiệu dâu tây đỏ.
Linh Lan cực kỳ hưng phấn, cảm giác bản thân chính là một họa sĩ nhí có ma thuật vậy, những gì mình vẽ chính là những đồ vật trang trí của cửa hàng ấy.
Không lâu sau đó, chị gái ấy lại đến tìm bé con cùng với quyển sách tranh.
Linh Lan đã từng có kinh nghiệm, đầy nghiêm túc mà chọn lựa, bé con chọn những ngôi sao tinh tú lấp lánh vàng bạc, những bông hoa thủy tiên màu xanh lam, những nốt nhạc trắng đen xen kẽ, sau đó lòng tràn đầy mong chờ ngày sau lại tới. Đúng như dự đoán, cứ sau một đêm, những vật nhỏ này liền xuất hiện ở trên bức tường của cửa hàng.
Thật sự rất vui.
–
Ánh mắt Linh Lan sáng rực rỡ, mỗi ngày đều luôn nghĩ xem chính mình sẽ lại “hóa phép bức tranh” thêm cái gì.
Chỉ cần bé con “hóa phép”, chỉ một ngày là đã thành sự thật.
Không biết Trịnh Phi Loan mời đội thi công từ đâu tới, công suất lớn, hiệu quả cao hiếm thấy, tiến độ mỗi ngày đều vượt bậc. Chẳng hạn như, khởi công ngày đầu tiên vẫn là cửa sổ nhỏ, tường cũ, đều là mái che phủ kín không lọt chút ánh mặt trời, ngày thứ hai tất cả đều được thay thế từ tường thủy tinh đến trần có độ thấm cao.
Ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu rọi vào bên trong giống như những lá vàng rơi bay. Các người thợ bên cửa sổ đang xếp chồng những ván gỗ nhẹ rồi cưa xẻ chúng thành hình xương cá nghệ thuật.
Đội thi công không chỉ hiệu suất cao, động tĩnh lại gọn nhẹ, một chút cũng không quấy rối đến hàng xóm.
Hà Ngạn đã tận mắt nhìn thấy Trịnh Phi Loan mang theo nhà thiết kế đi giám sát công trình, còn có cả ông chủ của cửa hàng in nhuộm và thêu hoa cách vách chào hỏi lẫn nhau. Đôi bên đều bày tỏ nếu có gì khó khăn, bất cứ lúc nào cũng có thể sẵn sàng hỗ trợ. cứ như thể hai người này của nửa năm trước không phải họ vậy. Đương nhiên, khi nhìn đội thi công chạy đi sửa cái băng ghế ngồi của cửa hàng in nhuộm, hay bù miếng gạch sứ bên cửa hàng thêu hoa, nhà thiết kế hào hoa phong nhã còn đưa hai danh thiếp cho hai ông chủ, đấy đều là danh thiếp VIP, lúc này Hà Ngạn mới tiêu trừ nghi ngờ.
Một hôm nào đó, Hà Ngạn vô tình gặp Trịnh Phi Loan trên cầu, Hà Ngạn tò mò hỏi một câu: “Sao anh lại đẩy nhanh tốc độ trang trí như vậy?”
Trịnh Phi Loan cười cười: “Anh muốn đúng ngày đặc biệt để khai trương cửa hàng.”
Hôm đó là ngày 18 tháng 12.
Hà Ngạn nhẩm tính toán, đột nhiên biết “ngày đặc biệt” kia là ngày nào. Cậu nhìn về Linh Lan bé nhỏ trong lòng của mình, chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
–
Mười một giờ rưỡi trưa mỗi ngày, Trịnh Phi Loan đều sẽ kiên trì xuất hiện trước mặt Hà Ngạn để xin thêm ngày ở lại. Đương nhiên, không phải chỉ có đem chứng minh thư quăng về phía trước là xong, hắn đều nghiêm túc tự xem xét lại bản thân, sau đó hỏi Hà Ngạn: “Em thấy biểu hiện ngày hôm qua của anh thế nào, em hài lòng không?”
“…Hài lòng.”
Giọng của Hà Ngạn nhẹ hơn so với bình thường, cậu mở hạn lịch đặt phòng số 207 rồi vội vã chuyển thành ngày mai, cũng vội vàng đem trả lại chứng minh thư cho Trịnh Phi Loan: “Được rồi.”
“Cảm ơn em.”
Trịnh Phi Loan cất giấy tờ cẩn thận, rồi quay người về phòng khách.
Hà Ngạn nâng cằm, nhìn bóng lưng nhanh chóng đang đi xa mà lâm vào trầm tư chất vấn của bản thân: Mỗi lần nói hai chữ “Hài lòng”, cậu đều cảm giác giống như đang dạy bảo, sâu xa hơn nữa thì với tình cảnh này sẽ khiến cậu dần dần tin rằng Trịnh Phi Loan chính là một Alpha phù hợp đạt chuẩn. Anh ấy thực sự không hề phạm một sai lầm nào để cậu có cơ hội nói “Không hài lòng”.
Trịnh Phi Loan thật quá thông minh.
Hà Ngạn chỉ nghĩ rằng vị thiếu gia họ Trịnh này sẽ phải trở về Uyên Giang, nên một khi có cơ hội, chắc chắn sẽ được voi đòi tiên, tại mọi thời điểm đều sẽ kề cận cậu để bồi dưỡng tình cảm…Nhưng mà Trịnh Phi Loan không có.
Hoàn toàn không.
Trịnh Phi Loan như biến thành một người khác, mỗi ngày ngoại trừ đến bàn tiếp tân năn nỉ xin phép được ở lại thêm, toàn bộ thời gian còn lại không hề quấy Hà Ngạn hay Linh Lan. Có tình cờ gặp trên đường, cùng lắm là mỉm cười gật đầu, trừ phi Hà Ngạn chủ động bắt chuyện, còn lại đều sẽ không mạo muội chủ động trước. Hành động thái quá từ lúc đó đến nay chắc chỉ có một, chính là thừa dịp Linh Lan đang ở trong nôi ôm Lục Bá Lục gật gù ngủ thì hắn đứng ở hành lang, nhìn chằm chằm vào con gái.
Sự kiềm chế ấy cũng có thể diễn tả đó là sự yêu thương.
So với việc dây dưa, thì hắn khắc chế biểu đạt đến mức càng lúc càng nhiều.
Trịnh Phi Loan nghiêm mặt khống chế bản thân phải làm việc đúng chừng mực, dừng lại ở ngay ranh giới lo lắng của Hà Ngạn, Hà Ngạn chủ động đưa ra yêu cầu cho hắn ở lại một tuần, hắn cũng từ chối.
“Chỉ cần mỗi ngày thêm một ngày là đủ, nếu em cho anh nhiều hơn, anh sợ sẽ không giữ được kỷ luật bản thân.”
Hắn mỉm cười khước từ ý tốt của Hà Ngạn, lời nói có lý có chứng cứ.
Làm sao bây giờ?
Trịnh Phi Loan kín kẽ không một lỗ hổng, một nhược điểm Hà Ngạn cũng không thể bắt được.
–
Vào cái ngày mua lại quán bar, Trịnh Phi Loan đã từng hỏi Hà Ngạn một vấn đề: Em muốn đối diện khách sạn Thanh Quả là một cửa hàng gì?
Lúc đó Hà Ngạn không hề trả lời nhưng trong lòng cậu thật ra đã có đáp án.
Cậu hy vọng đối diện có thể mở một cửa hàng ăn uống, không cần lớn, không cần thương hiệu, chủ yếu cung và cầu những thức uống nóng, bánh ngọt, bánh mặn, có thể giúp khách hàng của khách sạn Thanh Quả có một nơi lót dạ là được —— nhà bếp của khách sạn quá đơn sơ, chỉ đủ làm các bữa chính, một ngày ba bữa, không đủ để làm thêm các nhu cầu khác của khách hàng, mà nhà hàng gần nhất cũng cách hai con phố.
Rất nhiều khách hàng lúc đặt phòng đều gọi điện thoại hỏi phụ cận quanh khách sạn có các địa điểm ăn uống ngon hay không, Hà Ngạn không muốn dùng mánh khóe ba phải như “gần đây có nhà hàng” để qua loa, cậu luôn báo thật với họ và thường các đơn đặt phòng ấy đều không thành công.
Mặc dù thế nhưng Hà Ngạn vẫn chưa hề nói với Trịnh Phi Loan việc muốn nơi đó là một nhà hàng ăn uống.
Cửa hàng ấy không phải của cậu, cậu không thể lấy nhu cầu bản thân để bắt ép Trịnh Phi Loan.
Lúc đó, cậu luôn mãi từ chối, không chịu trả lời. Trịnh Phi Loan cũng rất quan tâm nên đã không truy hỏi nữa, mà nở một nụ cười tuyệt đối tự tin: “Vậy hãy để cho anh đoán xem câu trả lời chính xác của em là gì.”
Anh ta sẽ đoán được sao?
Hà Ngạn cắn đầu ngón tay, luôn cảm thấy không phải sẽ dễ dàng như vậy chứ nhưng có một âm thanh trong lòng cậu rất rõ ràng: Anh ta đương nhiên sẽ đoán được bởi vì không có ai so với anh ta hiểu rõ cậu muốn cái gì.
Chớp mắt đã qua mười ngày, cửa hàng đối diện đã biến đổi quá lớn, mọi hình ảnh trong đầu của Hà Ngạn dần trùng lập với cửa hàng ấy:
Cửa sổ kính sát đất rộng cao từ sàn đến trần, tường được ốp gạch đỏ, sàn được gộp lại từ những xương cá nghệ thuật*, những bàn gỗ tròn xếp ngay ngắn, quầy bar dài gọn, những chiếc ghế sofa vải xám, còn có tủ sách bằng gỗ sồi cao ngất đến tận trần nhà, được trang trí đầy hàng thủ công mỹ nghệ cùng cây xanh… Cuối cùng, là dãy tủ bánh xếp thật đẹp.
*Sàn gỗ xương cá (hình ảnh minh họa)
Tới gần ngày khai trương, thậm chí Hà Ngạn đã thấy một vị tóc bạch mai cùng bộ râu trắng, sống mũi ông ấy rất cao, hốc mắt sâu, nụ cười hòa ái, mặc một bộ đầu bếp trắng đang ở bên trong đào tạo nhân viên mới.
Ông ấy tên là David, ông ấy là một đầu bếp nổi danh được đánh giá sao Michelin*, cũng từng làm việc ở Cửu Thịnh hơn mười năm, lần này Trịnh Phi Loan có dùng đến quan hệ cá nhân để mời ông ấy tới đây.
*Michelin: đây là một hệ thống đánh giá sao danh giá mà mọi đầu bếp trên thế giới đều ao ước và hướng tới, sao đánh giá này xuất phát từ “Michelin Guide”. Đội ngũ đánh giá của Michelin Guide hầu hết làm việc toàn thời gian tại tập đoàn Michelin. Họ là những người có chuyên môn, giàu kinh nghiệm trong lĩnh vực ẩm thực, du lịch. Để đảm bảo sự độc lập trong bày tỏ chính kiến, các chuyên gia dựa trên 5 tiêu chí đánh giá đã công bố, tự trả tiền cho các bữa ăn, và phải luôn ẩn đi danh tính.
Tự tay David đã làm một phần bánh gạo nếp ngọt kiểu Trung Quốc, đưa đến khách sạn Thanh Quả làm quà lễ ra mắt. Hà Ngạn dùng muỗng đút từng khối nhỏ cho Linh Lan, bé con ăn được một lần liền chảy cả nước miếng xuống yếm nhỏ. Kể từ đấy mỗi ngày đều đi sang bên đối phố hóng chuyện, víu cửa sổ thủy tinh mà ngó dáo dác vào bên trong.
Nếu thấy Trịnh Phi Loan đi ra, con bé sẽ cong mông bỏ chạy, lảo đảo gấp rút chạy về phía bên kia cầu, nhào vào lồng ngực Hà Ngạn để trốn.
Còn nếu người đi ra là ông David, đưa cho bé một khối bánh gạo nếp ngọt, bé liền vui vẻ mà “a a” ăn, sau đó đều sẽ làm như chưa có gì xảy ra, chậm rãi bám vào lan can cầu đá chạy trở về, bộ dáng hoàn toàn ngoan ngoãn không một điểm chột dạ.
Hà Ngạn cũng bó tay với con gái, chỉ có thể lấy tay chùi vụn bánh bên mép cho bé, ôm bé con lên, Hà Ngạn ước chừng một chút,
Ây dô, quả nhiên là béo lên rồi.
–
Ngày 25 tháng 12, trải qua nửa tháng trang trí, cửa hàng hoàn toàn rực rỡ cũng chính thức khai trương. Cửa hàng có một cái tên rất đáng yêu: “Ngôi nhà bánh ngọt Cranberry”*.
*Tên cửa hàng này theo QT là “Hồng môi bánh kem phòng” (红莓西点屋): Để thẳng nghĩa đen thì là ngôi nhà điểm (điểm trong điểm tâm) mạn việt quốc. Mạn việt quốc hoặc còn gọi là Nam việt quốc, chúng là cây bụi thấp, mọc quanh năm, bò sát đất, thuộc chi họ việt quốc. ( tên gọi tiếng anh là Cranberry, theo wikipedia). Cho nên Hành đã định đổi thành ngôi nhà bánh ngọt Cranberry cho nó hay một chút.
Logo cửa hàng chính là quả dâu tây đỏ mà Linh Lan yêu thích, trông rất xứng với biểu tượng quả táo của khách sạn Thanh Quả, rất bắt mắt và hấp dẫn.
Mà ngày hôm đó cũng chính là sinh nhật tròn một tuổi của Linh Lan.
Giữa phòng bày một chiếc bánh ngọt lớn, cao đến chín tầng, đỉnh bánh còn có một hoa linh lan trắng nõn tỏa ra, nó được bao bọc bởi những chiếc lá xanh mướt và xoáy xuống theo một độ cung, chiếc bánh toát lên một vẻ thanh lịch và tao nhã. Ông David đứng bên cạnh chiếc bánh cười híp mắt, giống như bên cạnh ông chính là một tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng.
Các vị khách đến đây cũng biết đây là bánh chúc mừng sinh nhật, đều nghĩ rằng đây chỉ là một chiếc bánh mừng khai trương cửa hàng, chỉ có Hà Ngạn, Trình Tu cùng Đới Tiêu, vừa bước vào cửa liền sợ ngây người.
“Trời ạ, một, hai ba, bốn năm, sáu bảy, tám chín…” – Trình Tu chạy tới đếm – “Xem thành ý như này không tệ đâu nha!”
Trình Tu tấm tắc liên tục, đảo quanh chiếc bánh hai ba vòng.
Đới Tiêu đứng ở bên cạnh ôm cánh tay cười nhạo: “Cái quan niệm thành ý của cậu thật nông cạn.”
“Tui…”
Trời đất chứng giám!
Cậu chỉ là khen độ tinh xảo của chiếc bánh này có bao nhiêu thành ý, lại không hề khen việc tích đức làm việc thiện của Trịnh Phi Loan nha, sao lại có thể nói cậu nông cạn?
Trình Tu phẫn nộ đổi giọng: “Vâng vâng, anh là sâu sắc còn tui là nông cạn, chiếc bánh này đơn giản là xấu xí, anh hài lòng chưa?”
Giết ——
Ở một góc khuất phía sau lưng Trinh Tu, có một ánh mắt như đèn pha lóe lên, David giơ cao con dao xẻ bánh ngọt cùng xẻng bánh.
Đới Tiêu: “….Thiểu năng trí tuệ.”
Đới Tiêu nở một nụ cười xán lạn với David, sau đó cánh tay kẹp lấy Trình Tu, chặn lại cái miệng sắp miêu tả “cụ thể chi tiết cái bánh xấu thế nào”, lôi người kéo ra khỏi cửa hàng bánh ngọt.
Linh Lan ngồi trên khủy tay của Hà Ngạn, cánh tay nhỏ xíu, quàng trên cổ cậu, nghi hoặc quay đầu nhìn về phía cửa: ba ba Alpha và ba ba Beta sao lại đánh nhau rồi? Không thể sống bình yên một ngày sao, không thể làm bé ngoan được hay sao?
Nhưng rất nhanh, bé đã bị mùi thơm hấp dẫn lực chú ý, đầu xoay trở về.
Mặt mũi David rất hiền lành, phúc hậu, nhìn nàng chớp chớp mắt: Muốn ăn một miếng không?
Linh Lan tâm ý tương thông, cũng cười hì hì với ông David, chớp chớp đôi mắt tròn: Muốn ạ.
Dao cắt bánh cắt xuống tầng bánh cao nhất, David cắt xuống một khối bánh có một bông hoa linh lanh ở bên trên, đặt bánh vào dĩa giấy, đưa cho nhân vật chính của hôm nay. Nhân vật chính cũng không biết sinh nhật là có ý gì, còn tưởng rằng cửa hàng đông đúc nhiều người như vậy, chỉ có bé được phần đặc biệt nhất nên rất càng vui vẻ phấn khích.
–
Hà Ngạn nhìn sang bên phía quầy bar của cửa hàng Cranberry, thấy một người pha chế đặc biệt cao, cả người cậu run run không nhịn được cười lên.
Trịnh Phi Loan mặc áo sơ mi trắng, buộc tạp dề màu đỏ sẫm, ngực đeo huy hiệu cửa hàng, được làm bằng kim loại, hoàn toàn đạt tiêu chuẩn ngoại hình của một nhân viên pha chế. Hơn nữa, bên túi tạp dề còn treo một móc khóa lông xù hình quả dâu tây đỏ, có lẽ là đồ vật biểu tượng của quán.
Hà Ngạn ôm Linh Lan bước qua, đúng lúc Trịnh Phi Loan đang cầm bình kem, bận bận rộn rộn.
Hắc có đôi môi mỏng, lông mày đậm, đường viền khuôn mặt cứng rắn, từ tướng mạo phô bày một bộ dáng không phải là người dễ ở chung, thời điểm nghiêm túc bộ dáng có thể dùng từ hung dữ để miêu tả. Bây giờ đang hóa thân thành một người pha chế, thu lại tín tức tố bỗng nhiên không khi quanh hắn liền bình dị gần gũi hơn rất nhiều.
Hà Ngạn nín cười, hỏi thăm thân thiện với hắn.
“Mừng anh khai trương cửa hàng.”
Trịnh Phi Loan dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn thấy người đến lập tức vòng ra ngoài quầy bar, rất lịch thiệp kéo một chiếc ghế tựa cao, cùng với một chiếc ghế dành riêng cho trẻ nhỏ, có lót nệm êm, tay vịn và tựa lưng. Hà Ngạn định đi đến gửi lời chúc mừng rồi rời đi, nào ngờ đến ghế cũng chuẩn bị hết rồi, cậu cũng không từ chối được, để Linh Lan ngồi cẩn thận trên ghế, chính mình cũng ngồi xuống.
Khắp cửa hàng Cranberry thoang thoảng hương thơm của lúa mì rang cùng với hương thơm của cà phê rang xay. Chúng ấm áp ngọt ngào, che lấp tín tức tố Alpha. Linh Lan khỉnh khỉnh mũi, ngửi không thấy mùi vị, có chút an tâm cầm dĩa giấy, tiếp tục sự nghiệp ăn bánh kem.
Trịnh Phi Loan cười nói: “Con bé mấy ngày này đều được ăn hết tất cả các loại bánh sở trường của David rồi.”
“Đúng vậy, còn mập lên không ít.” – Hà Ngạn nói – “Mặc dù bánh ngọt ăn ngon nhưng vẫn nên hạn chế một ít. Con bé chỉ mới vừa mọc một vài chiếc răng sữa, cả ngày cứ ăn đồ ngọt, chưa kịp cứng cáp thì sẽ sâu răng, hơn nữa… đối với sức khỏe cũng không tốt.”
“Anh hiểu.” – Trịnh Phi Loan cúi cười xuống, từ cái tủ ở dưới lấy ra một hộp chocolate, mở nắp hộp – “Lát nữa anh sẽ nói với David một tiếng.”
“Ừm.” – Hà Ngạn gật đầu.
Giữa bọn hò kỳ thực cũng chẳng có bao nhiêu đề tài, Hà Ngạn ngồi một chút, thấy khách trong cửa hàng các lúc càng nhiều, xem chừng là sắp ngồi kín, Linh Lan cũng giải quyết xong cái bánh kem nhỏ, định nói lời chào rời đi.
Ý nghĩ vừa mới nhú, trước mặt lại đặt thêm một ly đồ uống nóng.
Ly mug có con mèo đen, hương ca cao nóng lan tỏa, mặt trên phủ một lớp bọt mịn, trắng như tuyết, lớp foam ấy được đổ thành một hình trái tim, mỏng manh như muốn tan chảy, lại giống như trái tim mềm mại của Alpha này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất