Chương 74
Edit: Hành Lá
Đi ngủ qua đêm ở khách sạn hay quay về nhà chính, đây chính là một câu hỏi khó.
Khách sạn nơi đây vắng ngắt, lạnh lẽo nghĩ đến việc ở lại cũng không có thoải mái. Mà nhà chính cũng không phải là hiu quạnh nhưng mà độ nguy hiểm cao, lỡ như quay về cha hỏi khi nào ba mới quay trở về thì không nói là chính là chết mà nói dối cũng chính là chết, nói thật thì chính là chết một kiểu khác.
Trịnh Phi Loan nghĩ mình còn yêu cuộc đời này lắm, còn trân quý sinh mệnh của mình mà cuối cùng quyết định tìm một khách sạn hoặc nhà trọ. Sau đó anh trằn trọc mất ngủ suốt đêm.
Từ xưa đến nay anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình nhớ Hà Ngạn nhiều như vậy.
Không có Hà Ngạn ngủ bên cạnh, không ấm cũng không hương. Anh lại nhớ về tối hôm qua, Hà Ngạn đầu tóc ngắn gọn ngồi ở trên giường mặc quần áo cho Linh Lan, vừa chăm con vừa trò chuyện cùng với anh. Vẻ mặt ôn nhu, ánh đèn ánh lên màu vàng dịu nhẹ như ảo ảnh, vậy mà qua tới đêm hôm nay sờ cũng không sờ được mà nhìn cũng nhìn không thấy, đây là muốn dạy anh cách để sinh tồn thích ứng sự khắc nghiệt sao?
Yến Ninh không cho anh được thường xuyên đến trang viên phía tây, Trịnh Phi Loan làm sao nhịn được, hằng ngày đều ghé qua một chuyến, uống một chén trà trái cây do Hà Ngạn pha hoặc ăn bánh ngọt do Hà Ngạn làm. Nhiều lúc, anh cũng chở Hà Ngạn cùng nhau lái xe tản bộ dạo mát quanh một vòng công viên, còn dắt theo Bahrton, cùng nhau chơi ném dĩa.
“Gần đây anh cũng rảnh rỗi à, tôi thấy anh đều đến đây mỗi ngày?” Hà Ngạn hỏi.
“Ừm, anh cũng rảnh rỗi, anh mấy ngày nữa mới quay về Cửu Thịnh, nhân dịp vẫn còn chút ngày nghỉ cuối cùng nên tận lực tận tâm bồi đắp với em.” – Trịnh Phi Loan nói tiếp – “Nếu như sau khi quay lại, thật sự không rảnh rỗi đi chăng nữa thì mỗi ngày cũng sẽ đến cùng em ăn bữa tối.”
Lúc quay về, trùng hợp gặp Yến Ninh.
Trịnh Phi Loan còn tưởng rằng sẽ bị rầy la vài câu nhưng ai ngờ Yến Ninh lại không nói gì cả, chỉ cho anh một nụ cười đầy ẩn ý.
–
Trịnh Phi Loan trở về Cửu Thịnh là một chuyện trọng đại, sự kiện giống như là bứt dây động rừng, ai cũng không biết Trịnh Phi Loan quay về với chức vị gì, quyền lực qua tay anh trai cũng đã bị vơi đi ít nhiều, dù quay về đồng chức đồng vị thì cũng phải có chính có phụ. Trước ngày họp hội đồng quản trị, Trịnh Hoằng Minh có gọi cả hai anh em quay về nhà chính để bàn bạc.
Nhóm alpha nói chuyện với nhau cũng hơn hai tiếng, rốt cuộc thống nhất được một nhận thức chung, quyết định lần đầu tiên Cửu Thịnh sẽ có song song hai tổng giám đốc —— phân chia rõ ràng chức trách, mỗi bên sẽ quản lý riêng biệt, cùng nhau cân bằng điều tiết.
Hai anh em đều không hề có gì phản bác.
Tính tình Trịnh Phi Dịch vốn khoan dung, làm việc ổn thỏa, dã tâm luôn kém hơn so với em trai của mình, trước việc tranh đoạt quyền lợi luôn bị sự thiên vị của cha chèn ép. Một năm qua, một mình anh chống đỡ thật sự có chút quá sức, cũng xem như có dịp được nhìn rõ hạn mức tối đa của bản thân. Đồng thời anh cũng hiểu được gánh nặng nhiều bao nhiêu nên cũng muốn san sẻ bớt phần gánh nặng này với em trai mình, có thể nói đây chính là trong hạn hán gặp cơn mưa rào.
Còn đối với Trịnh Phi Loan mà nói thì an bày như thế này thật sự rất thích hợp.
Quan niệm của anh cũng đã được thay đổi từ lâu rồi, so với việc toàn quyền quyết định, nắm chắc mọi thứ trong tay thì bây giờ anh càng quan tâm về vấn đề thời gian cá nhân có đủ để bầu bạn bên cạnh Hà Ngạn và Linh Lan hay không. Nếu vẫn giữ y nguyên tiến độ công tác như trước đây, e sợ rằng một tuần không dư được bao nhiêu tiếng để chạy đến chỗ Hà Ngạn. Bây giờ bận rộn giảm đi một nửa, thật sự quá đúng lúc.
Công việc đã bàn xong, liền đến thời gian cho việc cá nhân.
Yến Ninh đã nhiều ngày không quay về nhà chính, Trịnh Hoằng Minh sốt ruột đến nhịn không nổi nữa, tính khí có chút nóng nảy, cả người lúc nào cũng âm trầm buồn bực. Không có nơi để xả giận, ông liền đem chuyện rùm beng của Tạ Nghiễn răng dạy lại Trịnh Phi Loan, nghiêm cấm anh không được dính dáng vào giới giải trí nữa.
“Con đã là Alpha đã lập gia đình, nhất định sẽ giữ chừng mực.” – Trịnh Phi Loan kính cẩn đồng ý.
“Lập gia đình? Ý con là chỉ Omega kia…”
Trịnh Hoằng Minh muốn trêu chọc nhưng nghĩ đến việc bản thân vẫn có chút không hài lòng Hà Ngạn, mà Hà Ngạn lại được Yến Ninh công nhận thành con dâu, thậm chí còn được chuyển đến trang viên Hoa Sơn phía tây. Mọi chuyện cứ lần lượt như vậy mà ông không thể nhúng tay vào, nhất thời cũng thấy thẹn quá hoá giận, cũng không còn tâm tình nên đứng dậy bỏ lại hai anh em, bản thân mình ra vườn sau nhà câu cá.
Trên bàn có một bình trà còn nóng nhưng Trịnh Phi Loan từ trước đến nay đều không thường xuyên ở cùng anh trai nên cũng không biết phải nói gì, chỉ uống một hai ngụm rồi định rời khỏi.
“Chờ đã.”
Anh quay đầu lại: “Làm sao vậy?”
Trịnh Phi Dịch đứng lên, bỏ tay vào túi, cúi đầu, đi qua đi lại, mày cau lại giống như trong lòng có phiền muộn rất lớn nhưng không biết nói ra như thế nào. Trịnh Phi Loan đợi anh trai lên tiếng chắc cũng qua nửa ngày mới nghe được anh dè dặt hỏi: “Phi Loan này, trước đây lúc em bị hội chứng rối loạn tìm ngẫu phối…em có cảm giác gì?”
“…”
“Em có còn nhớ gì không? Hay sau khi tỉnh táo sẽ không có chút ấn tượng nào, hay vẫn mơ hồ cảm giác được? – Trịnh Phi Dịch hỏi tiếp.
Trịnh Phi Loan nở một nụ cười gượng: “Đừng nói với tôi rằng anh bị hội chứng này nha.”
“Cái này cũng không hẳn.”
“Dù không có quan tâm nhau nhưng chuyện này cũng không liên quan gì đến anh. Đã là anh em ruột thì cũng không nên đem đau thương của nhau ra đùa giỡn chứ. Vậy thật là bỉ ổi.” – Trịnh Phi Loan bỏ lại câu nói này rồi cũng xoay người rời đi.
–
Kết quả không ngờ rằng cuối tuần này, Trịnh Phi Loan mua chút quà đem qua làm khách. Anh vừa vào đến cửa đã thấy anh trai đang ngồi ở ghế sofa trò chuyện vui vẻ cùng Hà Ngạn.
Trên bàn có một khay trà đen vị chanh, một rổ bánh sừng bò, Hà Ngạn ngồi đối diện với Trịnh Phi Dịch cùng nhau trò chuyện, hai người câu tiếp câu sau, rất hài hòa, giống như là bạn cũ lâu năm gặp lại.
Trịnh Phi Loan mặt mũi đen lại, tay cũng siết chặt túi quà.
“Hà Ngạn.” – Anh cứng đờ ho khan một tiếng.
“Phi Loan?” – Hà Ngạn có chút kinh hỉ, vẫy tay với anh “Đến đây ngồi này. Tôi vừa nấu một bình trà đen, còn nướng chút bánh, còn mới xốp ngon lắm.”
“Như thế… sao trùng hợp thế nhỉ?”
Trịnh phi Loan cố gắng duy trì khí phách ba giây liền suy sụp.
Trịnh Phi Loan nở một gương mặt tươi cười, đặt lễ vật bên ghế sofa, ân cần mà ngồi xuống vị trí bên cạnh Hà Ngạn. Hàn Ngạn cũng rất lịch sự mà rót cho anh một ly trà, còn thành thục gắp vào một lát chanh vàng.
Trịnh Phi Dịch thấy vậy cũng đứng dậy nói: “Vậy thôi anh cũng phải về trước đây, cảm ơn em đã tiếp đãi.”
“Để em tiễn anh.”
Hà Ngạn tận tình, đầy đủ lễ nghĩa mà tiễn Trịnh Phi Dịch ra đến cửa ngoài, khi quay lại thấy miệng Trịnh Phi Loan gặm miếng chanh dựa vào ghế sofa, mặt mũi ủ dột, không vui.
“Làm sao vậy, mới chốc cao hứng vui vẻ mà đã chuyển biến thành như vậy rồi?”
“Anh chua* lắm rồi.”
*Ăn giấm chua: Là một kiểu nói ví von bên Trung Quốc, ý chỉ sự ghen tuông. Anh Loan than chua là ãnh than “Anh đang ghen lắm òi á”:))))
Trịnh Phi Loan dùng lưỡi liếm liếm lát chanh.
Hà Ngạn kẹp lấy lát chanh bỏ lại vào trong tách trà: “Bụng dạ hẹp hòi.”
“Em nói thật với anh đi, anh trai của anh khi không lại đến tìm em làm gì vậy?” – Trịnh Phi Loan nhịn không được sự tò mò mà mắt đảo đảo muốn nghe được đáp án.
“Đến để trò chuyện.”
Trịnh Phi Loan ứ thèm tin đáp án này: “Anh ấy cũng có quen biết em đâu mà có thể trò chuyện cái gì chứ?”
Hà Ngạn bật cười, ngồi xuống cầm một cái bánh sừng bò, ung dung thong thả nói: “Em và anh ấy là đồng bệnh tương liên nên có thể trò chuyện được nhiều đề tài lắm đấy.”
“Đồng bệnh tương liên?!”
Trước mắt Trịnh Phi Loan lập tức lập lòe biển cảnh báo đỏ, kèm theo âm thanh cao vút: “Em và anh ấy có cái gì mà có thể cùng bệnh cùng thương?”
Hà Ngạn không chịu trả lời, mặc kệ Trịnh Phi Loan có quấy thế nào, cũng đều trả lời khách sáo, lúc thì nói để tôi đi xem Linh Lan thế nào, lúc thì đi chăm sóc Bahrton, khi bị hỏi mãi đến phiền thì Hà Ngạn cũng chỉ để lại một câu trả lời rất ý vị thâm thúy: “Sau nay anh sẽ biết.”
Làm gì có ai có cái kiên trì chờ đến sau này cơ chứ?
Trịnh Phi Loan lo lắng không thôi, lại không thể hạ thấp sĩ diện mà gọi điện thoại hỏi rõ Trịnh Phi Dịch được. Một buổi chiều hôm đó anh giống như một viên đạn pháo dính nước, mặt mũi đầy uất ức.
Đến buổi chiều hoàng hôn, một người so với Trịnh Phi Loan còn uất ức hơn tìm đến cửa nhà.
Trịnh Hoằng Minh cầm theo giỏ cá, chạy hơn nửa vòng thành phố, tự mình đưa cho Yến Ninh cá tự câu từ bờ hồ sau nhà. Dù thế nào thì ông cũng là một nhân vật hô mưa gọi gió, một thanh vũ khí sắc bén chưa mòn, thần thái trẻ trung, lần đầu gặp mặt càng bật lên khí chất Alpha mạnh mẽ hơn hẳn Trịnh Phi Loan.
“Xin chào ngài Trịnh ạ.”
Hà Ngạn không có nóng lòng muốn bước vào cửa nhà họ Trịnh làm con dâu, không có mở miệng gọi một tiếng “Cha”, một tiếng “ngài Trịnh” này là sự cung kính đối với trưởng bối.
Trịnh Hoằng Minh yêu thích đôi mắt sáng ngời của người trẻ tuổi, nên cũng ngoài ý muốn mà thấy Hà Ngạn vừa mắt, ông hỏi Trịnh Phi Loan: “Đối tượng con xem trọng chính là người này?”
Trịnh Phi Loan gật đầu: “Vâng ạ.”
“Cũng rất ra dáng, so với tưởng tượng của cha thì tốt hơn một chút.”
Ông khen người bằng gương mặt lạnh, nghiêm túc giống như đang khinh khỉnh hoặc cũng giống như trời sinh không biết cách cười, nếu so sánh giữa hai cha con thì Trịnh Phi Loan đáng yêu hơn nhiều.
–
Yến Ninh từ phòng trà bước ra, khi ông nhìn thấy Trịnh Hoằng Minh, cũng không có chút gì khó xử câu nệ, rất thản nhiên chào hỏi, nhận lấy giỏ cá, đưa cho dì Chu nấu canh.
Trịnh Hoằng Minh không biết cách lấy lòng người thường, lại không muốn mất mặt mũi, có chút lúng túng theo Yến Ninh đi vào phòng trà, hỏi thăm Yến Ninh gần đây có muốn đọc bộ sách nào hay không, trong trường có gặp phải vấn đề gì hay không, kiểm tra sức khỏe định kỳ có gì bất ổn hay không,… Yến Ninh rất thành thạo điêu luyện, một hỏi một trả lời, thái độ ôn hòa thân mật, hoàn toàn không phạm một chút sai lầm nhưng cũng chỉ dừng lại ở các câu hỏi hàng ngày, dù một chút tình ái cũng không có.
Trịnh Hoằng Minh bó tay hết cách, chỉ biết ngồi ở bên cạnh nôn nóng.
Hà Ngạn cùng Trịnh Phi Loan bước ngang qua phòng trà, cảm nhận được bầu không khí có chút ảm đạm buồn rầu, hai cặp mắt không dám nhìn lung tung, cấp tốc chạy khỏi hiện trường. Mới vừa chạy ra xa một chút, Trịnh Phi Loan đột nhiên giữ lại vai của Hà Ngạn: “Em tuyệt đối không được học theo ba anh đâu đấy!”
“Gì cơ?”
Hà Ngạn trợn mắt nhìn anh, bộ dáng không hiểu chuyện gì.
Trịnh Phi Loan vội la lên: “Anh hiểu ba của anh, ông ấy dạy học nhiều nên hình thành một số tâm lý tính cách. Anh thật sợ em ở sống cùng với ba lâu ngày, mưa dầm thấm đất, cũng sẽ trở nên giống ông ấy, quyền đấm gối bông, thật sự rất khó đối phó. Cái này không từ chối mà cũng không đồng ý, chính mình như một mảng mây gió, hành cho người khác muốn chết đi sống lại…”
“Bác lợi hại như vậy à?”
Trịnh Phi Loan cười khổ: “Đâu chỉ có lợi, ông ấy đã đạt đến cảnh giới tôn sư luôn rồi. Em có biết cha của anh từ khi giác ngộ đã theo đuổi lại ba bao nhiêu năm rồi không? Mười lăm năm rồi a, hơn nữa đều không hề có hiệu quả.”
“Mười lăm năm sao? Quả thật rất khổ cực.”
Hà Ngạn thở dài nói, rồi đột nhiên nhướng mày nở nụ cười: “Phi Loan, anh cũng cần phải cố gắng đấy, không nói dối anh, em cũng được bác truyền thụ cho một nửa bí kíp rồi.”
“Hà Ngạn!”
Trịnh Phi Loan lòng như lửa đốt, còn muốn tiếp tục khuyên can thêm nữa thì Hà Ngạn đã co giò lên bỏ chảy, lợi dụng địa hình hẹp mà lách người chạy trốn.
Tối hôm đó, Trịnh Hoằng Minh dùng xong bữa tối rồi mới rời đi, Trịnh Phi Loan thì ở lại đến chín giờ hơn.
Anh đang cùng Linh Lan chơi chút trò vận động, trò chơi là dùng một chiếc muỗng múc đậu từ chén số một đến chén số hai, rồi từ số hai đến số ba, trong quá trình vận chuyển đậu không được đánh rơi, xem ai thu được đậu nhiều hơn. Sau đó còn cùng với Hà Ngạn gọi điện thoại về Lạc Đàm hỏi thăm tình hình bên kia như thế nào rồi. Khách sạn Thanh Quả sinh ý vẫn thịnh vượng, Đới Tiêu và Trình Tu vẫn như xưa, câu trước câu sau liền lại đá xoáy châm chọc nhau, không thể sống yên ổn một phút giây.
Lễ vật mà Trịnh Phi Loan đem tới vẫn luôn đặt bên trong góc của ghế sofa, Hà Ngạn tưởng đó là khăn quàng cổ hình động vật nên không dám mở ra, đợi đến khi Trịnh Phi Loan quay trở về mới tò mò chạy tới mở ra xem.
Túi quà rất nhẹ, bên trong chỉ có một tấm giấy mỏng, được cuộn lại và cột bằng một sợi dây vàng.
Hà Ngạn tháo sợi dây vàng mở cuộn giấy ra xem.
Khi nhìn thấy logo trên văn tự thì cậu hoàn toàn ngây ngẩn người —— đó là bốn chữ mà cậu không thể không quen thuộc hơn được nữa, một dòng chữ đoan chính: Đại học Uyên Giang.
Thư thông báo nhập học trở lại đại học Uyên Giang.
Hà Ngạn nâng niu bức thư thông báo, cánh tay cũng có chút run lên. Đột nhiên cậu đứng bật dậy, tay cầm bức thư, giày cũng không đổi, đôi chân còn xỏ đôi dép nhung mang trong nhà chạy tức tối ra phía cửa ngoài.
Cơn gió lạnh càn quét con phố, đèn đường mờ vàng chiếu sáng con đường không một bóng người. Cậu đứng ở bên thềm gạch đỏ, dáo diết nhìn trái nhìn phải, gấp rút thở dốc.
Trịnh Phi Loan đã lái xe đi từ lâu.
Hà Ngạn cực kỳ hối hận, đáng lý cậu cần phải mở món quà này sớm hơn, nói một tiếng cảm ơn trực tiếp với Trịnh Phi Loan.
Mà ngay khi cậu thất vọng quay đầu lại, cậu nhìn thấy một thân hình cao lớn đang dựa vào bên tường. Đối phương đứng ở dưới ánh sáng dìu dịu, đang chăm chú nhìn cậu.
Cậu mím môi thật chặt, chậm rãi đi tới bên cạnh, vươn tay vòng lấy eo của Trịnh Phi Loan.
“Cảm ơn anh.” – Cậu thấp giọng nói.
Trịnh Phi Loan nở nụ cười: “Là anh nợ em, anh có cái gì tốt đâu mà cảm ơn anh?”
Hà Ngạn lắc đầu, không nói thêm gì nữa, cậu cứ như vậy dựa vào lồng ngực của Trịnh Phi Loan, trong đêm tối, hai viền mắt cậu ướt nóng.
Trong lòng cậu biết rằng, năm đó chính bản thân mình tự ý thôi học, không phải tạm nghỉ học, hy vọng quay trở lại trường chính là điều bất khả thi. Những ngày gần đây, thỉnh thoảng có vài sinh viên đại học đến thăm hỏi, tuổi tác đều nhỏ hơn so với cậu. Cậu có chút hâm mộ mà khó tránh khỏi việc tự ti, có thể cho dù Yến Ninh thương yêu cậu, cậu cũng dám làm phiền Yến Ninh.
Nhưng rốt cuộc là cậu vẫn không muốn từ bỏ.
Đã nhiều năm như vậy, cậu vẫn luôn mong chờ một tờ giấy thông báo nhập học lần nữa.
“Em sống ở đây, rất gần với trường học, cũng đã có dì Chu chăm sóc Linh Lan, nên có thể yên tâm học hành rồi. Sau đó em có muốn vươn cao hơn nữa, anh cũng toàn tâm toàn ý ủng hộ em.” – Trịnh Phi Loan vừa nhẹ nhàng nói vừa vuốt ve mái tóc Hà Ngạn.
“Ừm.” – Hà Ngạn nhẹ gật đầu.
“Còn nữa, ngày khai giảng cũng chỉ còn một tháng thôi, em tốt nhất cũng nên chuẩn bị hành trang nhập học, còn có rất nhiều chương trình đợi em đuổi kịp tiến độ. Sau này học chuyên ngành sẽ còn mệt hơn, chúng ta không cần vội vàng sang năm tốt nghiệp, lượng sức mà tiến tới, có biết chưa?”
Hà Ngạn nhắm mắt lại, tay vòng lên cổ Trịnh Phi Loan, dụi dụi mổ mổ lên mặt anh vài cái.
“Được.”
Cậu đã từng mất đi hoài bão và ước mơ trong cái tiết trời rét lạnh nhưng rồi trong một đêm chớm lạnh, cậu cũng được nhận lại tia sáng hy vọng lần nữa.
Đi ngủ qua đêm ở khách sạn hay quay về nhà chính, đây chính là một câu hỏi khó.
Khách sạn nơi đây vắng ngắt, lạnh lẽo nghĩ đến việc ở lại cũng không có thoải mái. Mà nhà chính cũng không phải là hiu quạnh nhưng mà độ nguy hiểm cao, lỡ như quay về cha hỏi khi nào ba mới quay trở về thì không nói là chính là chết mà nói dối cũng chính là chết, nói thật thì chính là chết một kiểu khác.
Trịnh Phi Loan nghĩ mình còn yêu cuộc đời này lắm, còn trân quý sinh mệnh của mình mà cuối cùng quyết định tìm một khách sạn hoặc nhà trọ. Sau đó anh trằn trọc mất ngủ suốt đêm.
Từ xưa đến nay anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình nhớ Hà Ngạn nhiều như vậy.
Không có Hà Ngạn ngủ bên cạnh, không ấm cũng không hương. Anh lại nhớ về tối hôm qua, Hà Ngạn đầu tóc ngắn gọn ngồi ở trên giường mặc quần áo cho Linh Lan, vừa chăm con vừa trò chuyện cùng với anh. Vẻ mặt ôn nhu, ánh đèn ánh lên màu vàng dịu nhẹ như ảo ảnh, vậy mà qua tới đêm hôm nay sờ cũng không sờ được mà nhìn cũng nhìn không thấy, đây là muốn dạy anh cách để sinh tồn thích ứng sự khắc nghiệt sao?
Yến Ninh không cho anh được thường xuyên đến trang viên phía tây, Trịnh Phi Loan làm sao nhịn được, hằng ngày đều ghé qua một chuyến, uống một chén trà trái cây do Hà Ngạn pha hoặc ăn bánh ngọt do Hà Ngạn làm. Nhiều lúc, anh cũng chở Hà Ngạn cùng nhau lái xe tản bộ dạo mát quanh một vòng công viên, còn dắt theo Bahrton, cùng nhau chơi ném dĩa.
“Gần đây anh cũng rảnh rỗi à, tôi thấy anh đều đến đây mỗi ngày?” Hà Ngạn hỏi.
“Ừm, anh cũng rảnh rỗi, anh mấy ngày nữa mới quay về Cửu Thịnh, nhân dịp vẫn còn chút ngày nghỉ cuối cùng nên tận lực tận tâm bồi đắp với em.” – Trịnh Phi Loan nói tiếp – “Nếu như sau khi quay lại, thật sự không rảnh rỗi đi chăng nữa thì mỗi ngày cũng sẽ đến cùng em ăn bữa tối.”
Lúc quay về, trùng hợp gặp Yến Ninh.
Trịnh Phi Loan còn tưởng rằng sẽ bị rầy la vài câu nhưng ai ngờ Yến Ninh lại không nói gì cả, chỉ cho anh một nụ cười đầy ẩn ý.
–
Trịnh Phi Loan trở về Cửu Thịnh là một chuyện trọng đại, sự kiện giống như là bứt dây động rừng, ai cũng không biết Trịnh Phi Loan quay về với chức vị gì, quyền lực qua tay anh trai cũng đã bị vơi đi ít nhiều, dù quay về đồng chức đồng vị thì cũng phải có chính có phụ. Trước ngày họp hội đồng quản trị, Trịnh Hoằng Minh có gọi cả hai anh em quay về nhà chính để bàn bạc.
Nhóm alpha nói chuyện với nhau cũng hơn hai tiếng, rốt cuộc thống nhất được một nhận thức chung, quyết định lần đầu tiên Cửu Thịnh sẽ có song song hai tổng giám đốc —— phân chia rõ ràng chức trách, mỗi bên sẽ quản lý riêng biệt, cùng nhau cân bằng điều tiết.
Hai anh em đều không hề có gì phản bác.
Tính tình Trịnh Phi Dịch vốn khoan dung, làm việc ổn thỏa, dã tâm luôn kém hơn so với em trai của mình, trước việc tranh đoạt quyền lợi luôn bị sự thiên vị của cha chèn ép. Một năm qua, một mình anh chống đỡ thật sự có chút quá sức, cũng xem như có dịp được nhìn rõ hạn mức tối đa của bản thân. Đồng thời anh cũng hiểu được gánh nặng nhiều bao nhiêu nên cũng muốn san sẻ bớt phần gánh nặng này với em trai mình, có thể nói đây chính là trong hạn hán gặp cơn mưa rào.
Còn đối với Trịnh Phi Loan mà nói thì an bày như thế này thật sự rất thích hợp.
Quan niệm của anh cũng đã được thay đổi từ lâu rồi, so với việc toàn quyền quyết định, nắm chắc mọi thứ trong tay thì bây giờ anh càng quan tâm về vấn đề thời gian cá nhân có đủ để bầu bạn bên cạnh Hà Ngạn và Linh Lan hay không. Nếu vẫn giữ y nguyên tiến độ công tác như trước đây, e sợ rằng một tuần không dư được bao nhiêu tiếng để chạy đến chỗ Hà Ngạn. Bây giờ bận rộn giảm đi một nửa, thật sự quá đúng lúc.
Công việc đã bàn xong, liền đến thời gian cho việc cá nhân.
Yến Ninh đã nhiều ngày không quay về nhà chính, Trịnh Hoằng Minh sốt ruột đến nhịn không nổi nữa, tính khí có chút nóng nảy, cả người lúc nào cũng âm trầm buồn bực. Không có nơi để xả giận, ông liền đem chuyện rùm beng của Tạ Nghiễn răng dạy lại Trịnh Phi Loan, nghiêm cấm anh không được dính dáng vào giới giải trí nữa.
“Con đã là Alpha đã lập gia đình, nhất định sẽ giữ chừng mực.” – Trịnh Phi Loan kính cẩn đồng ý.
“Lập gia đình? Ý con là chỉ Omega kia…”
Trịnh Hoằng Minh muốn trêu chọc nhưng nghĩ đến việc bản thân vẫn có chút không hài lòng Hà Ngạn, mà Hà Ngạn lại được Yến Ninh công nhận thành con dâu, thậm chí còn được chuyển đến trang viên Hoa Sơn phía tây. Mọi chuyện cứ lần lượt như vậy mà ông không thể nhúng tay vào, nhất thời cũng thấy thẹn quá hoá giận, cũng không còn tâm tình nên đứng dậy bỏ lại hai anh em, bản thân mình ra vườn sau nhà câu cá.
Trên bàn có một bình trà còn nóng nhưng Trịnh Phi Loan từ trước đến nay đều không thường xuyên ở cùng anh trai nên cũng không biết phải nói gì, chỉ uống một hai ngụm rồi định rời khỏi.
“Chờ đã.”
Anh quay đầu lại: “Làm sao vậy?”
Trịnh Phi Dịch đứng lên, bỏ tay vào túi, cúi đầu, đi qua đi lại, mày cau lại giống như trong lòng có phiền muộn rất lớn nhưng không biết nói ra như thế nào. Trịnh Phi Loan đợi anh trai lên tiếng chắc cũng qua nửa ngày mới nghe được anh dè dặt hỏi: “Phi Loan này, trước đây lúc em bị hội chứng rối loạn tìm ngẫu phối…em có cảm giác gì?”
“…”
“Em có còn nhớ gì không? Hay sau khi tỉnh táo sẽ không có chút ấn tượng nào, hay vẫn mơ hồ cảm giác được? – Trịnh Phi Dịch hỏi tiếp.
Trịnh Phi Loan nở một nụ cười gượng: “Đừng nói với tôi rằng anh bị hội chứng này nha.”
“Cái này cũng không hẳn.”
“Dù không có quan tâm nhau nhưng chuyện này cũng không liên quan gì đến anh. Đã là anh em ruột thì cũng không nên đem đau thương của nhau ra đùa giỡn chứ. Vậy thật là bỉ ổi.” – Trịnh Phi Loan bỏ lại câu nói này rồi cũng xoay người rời đi.
–
Kết quả không ngờ rằng cuối tuần này, Trịnh Phi Loan mua chút quà đem qua làm khách. Anh vừa vào đến cửa đã thấy anh trai đang ngồi ở ghế sofa trò chuyện vui vẻ cùng Hà Ngạn.
Trên bàn có một khay trà đen vị chanh, một rổ bánh sừng bò, Hà Ngạn ngồi đối diện với Trịnh Phi Dịch cùng nhau trò chuyện, hai người câu tiếp câu sau, rất hài hòa, giống như là bạn cũ lâu năm gặp lại.
Trịnh Phi Loan mặt mũi đen lại, tay cũng siết chặt túi quà.
“Hà Ngạn.” – Anh cứng đờ ho khan một tiếng.
“Phi Loan?” – Hà Ngạn có chút kinh hỉ, vẫy tay với anh “Đến đây ngồi này. Tôi vừa nấu một bình trà đen, còn nướng chút bánh, còn mới xốp ngon lắm.”
“Như thế… sao trùng hợp thế nhỉ?”
Trịnh phi Loan cố gắng duy trì khí phách ba giây liền suy sụp.
Trịnh Phi Loan nở một gương mặt tươi cười, đặt lễ vật bên ghế sofa, ân cần mà ngồi xuống vị trí bên cạnh Hà Ngạn. Hàn Ngạn cũng rất lịch sự mà rót cho anh một ly trà, còn thành thục gắp vào một lát chanh vàng.
Trịnh Phi Dịch thấy vậy cũng đứng dậy nói: “Vậy thôi anh cũng phải về trước đây, cảm ơn em đã tiếp đãi.”
“Để em tiễn anh.”
Hà Ngạn tận tình, đầy đủ lễ nghĩa mà tiễn Trịnh Phi Dịch ra đến cửa ngoài, khi quay lại thấy miệng Trịnh Phi Loan gặm miếng chanh dựa vào ghế sofa, mặt mũi ủ dột, không vui.
“Làm sao vậy, mới chốc cao hứng vui vẻ mà đã chuyển biến thành như vậy rồi?”
“Anh chua* lắm rồi.”
*Ăn giấm chua: Là một kiểu nói ví von bên Trung Quốc, ý chỉ sự ghen tuông. Anh Loan than chua là ãnh than “Anh đang ghen lắm òi á”:))))
Trịnh Phi Loan dùng lưỡi liếm liếm lát chanh.
Hà Ngạn kẹp lấy lát chanh bỏ lại vào trong tách trà: “Bụng dạ hẹp hòi.”
“Em nói thật với anh đi, anh trai của anh khi không lại đến tìm em làm gì vậy?” – Trịnh Phi Loan nhịn không được sự tò mò mà mắt đảo đảo muốn nghe được đáp án.
“Đến để trò chuyện.”
Trịnh Phi Loan ứ thèm tin đáp án này: “Anh ấy cũng có quen biết em đâu mà có thể trò chuyện cái gì chứ?”
Hà Ngạn bật cười, ngồi xuống cầm một cái bánh sừng bò, ung dung thong thả nói: “Em và anh ấy là đồng bệnh tương liên nên có thể trò chuyện được nhiều đề tài lắm đấy.”
“Đồng bệnh tương liên?!”
Trước mắt Trịnh Phi Loan lập tức lập lòe biển cảnh báo đỏ, kèm theo âm thanh cao vút: “Em và anh ấy có cái gì mà có thể cùng bệnh cùng thương?”
Hà Ngạn không chịu trả lời, mặc kệ Trịnh Phi Loan có quấy thế nào, cũng đều trả lời khách sáo, lúc thì nói để tôi đi xem Linh Lan thế nào, lúc thì đi chăm sóc Bahrton, khi bị hỏi mãi đến phiền thì Hà Ngạn cũng chỉ để lại một câu trả lời rất ý vị thâm thúy: “Sau nay anh sẽ biết.”
Làm gì có ai có cái kiên trì chờ đến sau này cơ chứ?
Trịnh Phi Loan lo lắng không thôi, lại không thể hạ thấp sĩ diện mà gọi điện thoại hỏi rõ Trịnh Phi Dịch được. Một buổi chiều hôm đó anh giống như một viên đạn pháo dính nước, mặt mũi đầy uất ức.
Đến buổi chiều hoàng hôn, một người so với Trịnh Phi Loan còn uất ức hơn tìm đến cửa nhà.
Trịnh Hoằng Minh cầm theo giỏ cá, chạy hơn nửa vòng thành phố, tự mình đưa cho Yến Ninh cá tự câu từ bờ hồ sau nhà. Dù thế nào thì ông cũng là một nhân vật hô mưa gọi gió, một thanh vũ khí sắc bén chưa mòn, thần thái trẻ trung, lần đầu gặp mặt càng bật lên khí chất Alpha mạnh mẽ hơn hẳn Trịnh Phi Loan.
“Xin chào ngài Trịnh ạ.”
Hà Ngạn không có nóng lòng muốn bước vào cửa nhà họ Trịnh làm con dâu, không có mở miệng gọi một tiếng “Cha”, một tiếng “ngài Trịnh” này là sự cung kính đối với trưởng bối.
Trịnh Hoằng Minh yêu thích đôi mắt sáng ngời của người trẻ tuổi, nên cũng ngoài ý muốn mà thấy Hà Ngạn vừa mắt, ông hỏi Trịnh Phi Loan: “Đối tượng con xem trọng chính là người này?”
Trịnh Phi Loan gật đầu: “Vâng ạ.”
“Cũng rất ra dáng, so với tưởng tượng của cha thì tốt hơn một chút.”
Ông khen người bằng gương mặt lạnh, nghiêm túc giống như đang khinh khỉnh hoặc cũng giống như trời sinh không biết cách cười, nếu so sánh giữa hai cha con thì Trịnh Phi Loan đáng yêu hơn nhiều.
–
Yến Ninh từ phòng trà bước ra, khi ông nhìn thấy Trịnh Hoằng Minh, cũng không có chút gì khó xử câu nệ, rất thản nhiên chào hỏi, nhận lấy giỏ cá, đưa cho dì Chu nấu canh.
Trịnh Hoằng Minh không biết cách lấy lòng người thường, lại không muốn mất mặt mũi, có chút lúng túng theo Yến Ninh đi vào phòng trà, hỏi thăm Yến Ninh gần đây có muốn đọc bộ sách nào hay không, trong trường có gặp phải vấn đề gì hay không, kiểm tra sức khỏe định kỳ có gì bất ổn hay không,… Yến Ninh rất thành thạo điêu luyện, một hỏi một trả lời, thái độ ôn hòa thân mật, hoàn toàn không phạm một chút sai lầm nhưng cũng chỉ dừng lại ở các câu hỏi hàng ngày, dù một chút tình ái cũng không có.
Trịnh Hoằng Minh bó tay hết cách, chỉ biết ngồi ở bên cạnh nôn nóng.
Hà Ngạn cùng Trịnh Phi Loan bước ngang qua phòng trà, cảm nhận được bầu không khí có chút ảm đạm buồn rầu, hai cặp mắt không dám nhìn lung tung, cấp tốc chạy khỏi hiện trường. Mới vừa chạy ra xa một chút, Trịnh Phi Loan đột nhiên giữ lại vai của Hà Ngạn: “Em tuyệt đối không được học theo ba anh đâu đấy!”
“Gì cơ?”
Hà Ngạn trợn mắt nhìn anh, bộ dáng không hiểu chuyện gì.
Trịnh Phi Loan vội la lên: “Anh hiểu ba của anh, ông ấy dạy học nhiều nên hình thành một số tâm lý tính cách. Anh thật sợ em ở sống cùng với ba lâu ngày, mưa dầm thấm đất, cũng sẽ trở nên giống ông ấy, quyền đấm gối bông, thật sự rất khó đối phó. Cái này không từ chối mà cũng không đồng ý, chính mình như một mảng mây gió, hành cho người khác muốn chết đi sống lại…”
“Bác lợi hại như vậy à?”
Trịnh Phi Loan cười khổ: “Đâu chỉ có lợi, ông ấy đã đạt đến cảnh giới tôn sư luôn rồi. Em có biết cha của anh từ khi giác ngộ đã theo đuổi lại ba bao nhiêu năm rồi không? Mười lăm năm rồi a, hơn nữa đều không hề có hiệu quả.”
“Mười lăm năm sao? Quả thật rất khổ cực.”
Hà Ngạn thở dài nói, rồi đột nhiên nhướng mày nở nụ cười: “Phi Loan, anh cũng cần phải cố gắng đấy, không nói dối anh, em cũng được bác truyền thụ cho một nửa bí kíp rồi.”
“Hà Ngạn!”
Trịnh Phi Loan lòng như lửa đốt, còn muốn tiếp tục khuyên can thêm nữa thì Hà Ngạn đã co giò lên bỏ chảy, lợi dụng địa hình hẹp mà lách người chạy trốn.
Tối hôm đó, Trịnh Hoằng Minh dùng xong bữa tối rồi mới rời đi, Trịnh Phi Loan thì ở lại đến chín giờ hơn.
Anh đang cùng Linh Lan chơi chút trò vận động, trò chơi là dùng một chiếc muỗng múc đậu từ chén số một đến chén số hai, rồi từ số hai đến số ba, trong quá trình vận chuyển đậu không được đánh rơi, xem ai thu được đậu nhiều hơn. Sau đó còn cùng với Hà Ngạn gọi điện thoại về Lạc Đàm hỏi thăm tình hình bên kia như thế nào rồi. Khách sạn Thanh Quả sinh ý vẫn thịnh vượng, Đới Tiêu và Trình Tu vẫn như xưa, câu trước câu sau liền lại đá xoáy châm chọc nhau, không thể sống yên ổn một phút giây.
Lễ vật mà Trịnh Phi Loan đem tới vẫn luôn đặt bên trong góc của ghế sofa, Hà Ngạn tưởng đó là khăn quàng cổ hình động vật nên không dám mở ra, đợi đến khi Trịnh Phi Loan quay trở về mới tò mò chạy tới mở ra xem.
Túi quà rất nhẹ, bên trong chỉ có một tấm giấy mỏng, được cuộn lại và cột bằng một sợi dây vàng.
Hà Ngạn tháo sợi dây vàng mở cuộn giấy ra xem.
Khi nhìn thấy logo trên văn tự thì cậu hoàn toàn ngây ngẩn người —— đó là bốn chữ mà cậu không thể không quen thuộc hơn được nữa, một dòng chữ đoan chính: Đại học Uyên Giang.
Thư thông báo nhập học trở lại đại học Uyên Giang.
Hà Ngạn nâng niu bức thư thông báo, cánh tay cũng có chút run lên. Đột nhiên cậu đứng bật dậy, tay cầm bức thư, giày cũng không đổi, đôi chân còn xỏ đôi dép nhung mang trong nhà chạy tức tối ra phía cửa ngoài.
Cơn gió lạnh càn quét con phố, đèn đường mờ vàng chiếu sáng con đường không một bóng người. Cậu đứng ở bên thềm gạch đỏ, dáo diết nhìn trái nhìn phải, gấp rút thở dốc.
Trịnh Phi Loan đã lái xe đi từ lâu.
Hà Ngạn cực kỳ hối hận, đáng lý cậu cần phải mở món quà này sớm hơn, nói một tiếng cảm ơn trực tiếp với Trịnh Phi Loan.
Mà ngay khi cậu thất vọng quay đầu lại, cậu nhìn thấy một thân hình cao lớn đang dựa vào bên tường. Đối phương đứng ở dưới ánh sáng dìu dịu, đang chăm chú nhìn cậu.
Cậu mím môi thật chặt, chậm rãi đi tới bên cạnh, vươn tay vòng lấy eo của Trịnh Phi Loan.
“Cảm ơn anh.” – Cậu thấp giọng nói.
Trịnh Phi Loan nở nụ cười: “Là anh nợ em, anh có cái gì tốt đâu mà cảm ơn anh?”
Hà Ngạn lắc đầu, không nói thêm gì nữa, cậu cứ như vậy dựa vào lồng ngực của Trịnh Phi Loan, trong đêm tối, hai viền mắt cậu ướt nóng.
Trong lòng cậu biết rằng, năm đó chính bản thân mình tự ý thôi học, không phải tạm nghỉ học, hy vọng quay trở lại trường chính là điều bất khả thi. Những ngày gần đây, thỉnh thoảng có vài sinh viên đại học đến thăm hỏi, tuổi tác đều nhỏ hơn so với cậu. Cậu có chút hâm mộ mà khó tránh khỏi việc tự ti, có thể cho dù Yến Ninh thương yêu cậu, cậu cũng dám làm phiền Yến Ninh.
Nhưng rốt cuộc là cậu vẫn không muốn từ bỏ.
Đã nhiều năm như vậy, cậu vẫn luôn mong chờ một tờ giấy thông báo nhập học lần nữa.
“Em sống ở đây, rất gần với trường học, cũng đã có dì Chu chăm sóc Linh Lan, nên có thể yên tâm học hành rồi. Sau đó em có muốn vươn cao hơn nữa, anh cũng toàn tâm toàn ý ủng hộ em.” – Trịnh Phi Loan vừa nhẹ nhàng nói vừa vuốt ve mái tóc Hà Ngạn.
“Ừm.” – Hà Ngạn nhẹ gật đầu.
“Còn nữa, ngày khai giảng cũng chỉ còn một tháng thôi, em tốt nhất cũng nên chuẩn bị hành trang nhập học, còn có rất nhiều chương trình đợi em đuổi kịp tiến độ. Sau này học chuyên ngành sẽ còn mệt hơn, chúng ta không cần vội vàng sang năm tốt nghiệp, lượng sức mà tiến tới, có biết chưa?”
Hà Ngạn nhắm mắt lại, tay vòng lên cổ Trịnh Phi Loan, dụi dụi mổ mổ lên mặt anh vài cái.
“Được.”
Cậu đã từng mất đi hoài bão và ước mơ trong cái tiết trời rét lạnh nhưng rồi trong một đêm chớm lạnh, cậu cũng được nhận lại tia sáng hy vọng lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất