Chương 14:
Trong thôn thường đặt tên xấu để dễ nuôi, Tần Thanh Chước đứng thứ ba, liền lấy nhũ danh là Tam Cẩu Tử, nghe thân thiết còn dễ kêu.
Chu Yến nói: "Lúc đi ra đây, ta nhìn thấy con của Bạch Sơn mang theo gì đó đến nhà ngươi, chắc là thứ tốt.”
“Trong nhà hắn có ba đứa nhỏ, nhà của chúng ta chỉ có hai đứa nhỏ, vội vàng đưa đồ vật cho chúng ta làm gì, trong nhà cũng không thiếu thứ gì.”
Bạch gia có bốn người con, Bạch Uyển đúng hàng thứ ba, trong nhà còn có ba huynh đệ, sau khi đại ca và nhị ca thành thân, đều chỉ quan tâm đến nhà mình, tứ đệ Bạch Sơn là người thân nhất với Bạch Uyển, con cả của Tần gia, cũng chính là đại ca của Tần Thanh Chước ở trên vách núi ngã chết, là do đi theo Bạch Sơn lên núi, chuyện này vẫn luôn là cái gai trong lòng Bạch Sơn, mỗi lần chạm vào đều đau.
Lúc đó, hắn khóc lóc chạy xuống núi, hai mắt khóc đến đỏ bừng giống như một đứa trẻ.
Bạch Uyển biết không nên trách tứ đệ, nhưng trong lòng vẫn không quên được. Thấy đệ đệ nhà mình vẫn luôn ray rứt khó chịu, qua một một thời gian Bạch Uyển cũng tha thứ cho Bạch Sơn, nhưng Bạch Sơn lại không thể tha thứ cho chính mình, thường xuyên đến Tần gia đưa đồ ăn, giống như là chuộc tội vậy.
“Nhà bọn họ cũng không khá giả gì, vị đệ đệ này của ta cũng là hồ đồ.”
___________________________
Tần Thanh Chước ra ruộng làm việc bị lão nương ghét bỏ, liền cầm hộp cơm đi về nhà. Ở trong sân có ba đứa nhỏ, chớp chớp mắt nhìn hắn.
Hai bé gái, một bé nam. Hiển nhiên là bé nam lớn tuổi hơn một chút, nhóc xông lên trước nói: “Thanh Chước ca, cha kêu chúng ta mang rổ trứng gà qua cho nhà huynh.”
Bạch Lan Hoa ngọt ngào nói: “Thanh Chước ca, hôm qua chúng ta không có gặp tẩu tẩu, hôm nay chúng ta đến liền gặp được.”
“Tẩu tẩu thật xinh đẹp nha.”
Bạch Ngọc Hoa cũng tán đồng mà gật đầu, bé cào cào quần áo của mình nói: “Tẩu tẩu còn rất ôn nhu, tẩu tẩu cho chúng ta ăn điểm tâm.”
Bạch Ngọc Hoa nói xong liền bưng kín miệng mình, có chút hận mình lắm miệng.
Nguyên chủ không thích trẻ con, nhưng mỗi lần mấy đứa nhỏ nhà tứ cữu cữu đến đây đều mang theo đồ vật, nguyên chủ liền coi bọn họ giống như người trong suốt, nhưng mỗi lần mấy tiểu quỷ này muốn lấy thứ gì trên tay nguyên chủ, đều giống như muốn lấy mạng hắn vậy.
Bạch Nhất Hoằng lập tức kéo hai muội muội kéo ra phía sau nói: “Thanh Chước ca, hai muội ấy không có ăn nhiều.”
Minh Nam Tri từ trong nhà bếp đi ra, đang định mở miệng giúp bọn nhỏ nói chuyện.
Tần Thanh Chước đem hộp cơm đặt lên bàn, từ trên bàn lấy điểm tâm đưa cho Bạch Lan Hoa và Bạch Ngọc Hoa, ôn hòa nói: “Ăn đi.”
Hai tiểu nha đầu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là giơ tay cầm lấy điểm tâm trong tay Tần Thanh Chước, hai mắt sáng lấp lánh.
“Đệ muốn ăn không?”
Bạch Nhất Hoằng lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu nói: “Nam tử hán đại trượng phu sẽ không ăn điểm tâm.”
Tần Thanh Chước tự mình ăn một khối điểm tâm.
“……”
Bạch Nhất hoằng ủy khuất bẹp miệng.
Chu Yến nói: "Lúc đi ra đây, ta nhìn thấy con của Bạch Sơn mang theo gì đó đến nhà ngươi, chắc là thứ tốt.”
“Trong nhà hắn có ba đứa nhỏ, nhà của chúng ta chỉ có hai đứa nhỏ, vội vàng đưa đồ vật cho chúng ta làm gì, trong nhà cũng không thiếu thứ gì.”
Bạch gia có bốn người con, Bạch Uyển đúng hàng thứ ba, trong nhà còn có ba huynh đệ, sau khi đại ca và nhị ca thành thân, đều chỉ quan tâm đến nhà mình, tứ đệ Bạch Sơn là người thân nhất với Bạch Uyển, con cả của Tần gia, cũng chính là đại ca của Tần Thanh Chước ở trên vách núi ngã chết, là do đi theo Bạch Sơn lên núi, chuyện này vẫn luôn là cái gai trong lòng Bạch Sơn, mỗi lần chạm vào đều đau.
Lúc đó, hắn khóc lóc chạy xuống núi, hai mắt khóc đến đỏ bừng giống như một đứa trẻ.
Bạch Uyển biết không nên trách tứ đệ, nhưng trong lòng vẫn không quên được. Thấy đệ đệ nhà mình vẫn luôn ray rứt khó chịu, qua một một thời gian Bạch Uyển cũng tha thứ cho Bạch Sơn, nhưng Bạch Sơn lại không thể tha thứ cho chính mình, thường xuyên đến Tần gia đưa đồ ăn, giống như là chuộc tội vậy.
“Nhà bọn họ cũng không khá giả gì, vị đệ đệ này của ta cũng là hồ đồ.”
___________________________
Tần Thanh Chước ra ruộng làm việc bị lão nương ghét bỏ, liền cầm hộp cơm đi về nhà. Ở trong sân có ba đứa nhỏ, chớp chớp mắt nhìn hắn.
Hai bé gái, một bé nam. Hiển nhiên là bé nam lớn tuổi hơn một chút, nhóc xông lên trước nói: “Thanh Chước ca, cha kêu chúng ta mang rổ trứng gà qua cho nhà huynh.”
Bạch Lan Hoa ngọt ngào nói: “Thanh Chước ca, hôm qua chúng ta không có gặp tẩu tẩu, hôm nay chúng ta đến liền gặp được.”
“Tẩu tẩu thật xinh đẹp nha.”
Bạch Ngọc Hoa cũng tán đồng mà gật đầu, bé cào cào quần áo của mình nói: “Tẩu tẩu còn rất ôn nhu, tẩu tẩu cho chúng ta ăn điểm tâm.”
Bạch Ngọc Hoa nói xong liền bưng kín miệng mình, có chút hận mình lắm miệng.
Nguyên chủ không thích trẻ con, nhưng mỗi lần mấy đứa nhỏ nhà tứ cữu cữu đến đây đều mang theo đồ vật, nguyên chủ liền coi bọn họ giống như người trong suốt, nhưng mỗi lần mấy tiểu quỷ này muốn lấy thứ gì trên tay nguyên chủ, đều giống như muốn lấy mạng hắn vậy.
Bạch Nhất Hoằng lập tức kéo hai muội muội kéo ra phía sau nói: “Thanh Chước ca, hai muội ấy không có ăn nhiều.”
Minh Nam Tri từ trong nhà bếp đi ra, đang định mở miệng giúp bọn nhỏ nói chuyện.
Tần Thanh Chước đem hộp cơm đặt lên bàn, từ trên bàn lấy điểm tâm đưa cho Bạch Lan Hoa và Bạch Ngọc Hoa, ôn hòa nói: “Ăn đi.”
Hai tiểu nha đầu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là giơ tay cầm lấy điểm tâm trong tay Tần Thanh Chước, hai mắt sáng lấp lánh.
“Đệ muốn ăn không?”
Bạch Nhất Hoằng lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu nói: “Nam tử hán đại trượng phu sẽ không ăn điểm tâm.”
Tần Thanh Chước tự mình ăn một khối điểm tâm.
“……”
Bạch Nhất hoằng ủy khuất bẹp miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất