Chương 15:
Trái tim Minh Nam Tri mềm nhũn, cầm hộp cơm đi vào nhà bếp. Ba đứa nhỏ, lớn nhất là Bạch Nhất Hoằng cũng chỉ cao đến đùi Tần Thanh Chước.
Gương mặt có hơi gầy gò, vừa nhìn liền biết là thiếu dinh dưỡng, nhưng gien quá mạnh, vẫn có thể nhìn ra được là một đứa nhỏ xinh đẹp.
Tần Thanh Chước sờ đầu của nhóc, Bạch Nhất Hoằng đỏ mặt.
Ba đứa nhỏ đưa trứng gà xong liền về nhà, bộ dáng rất vui vẻ.
Minh Nam Tri đem nước đường trên bàn đổ cho Tần Thanh Chước một chén. Ba đứa nhỏ tới đây, được Tần Thanh Chước gật đầu đồng ý, Minh Nam Tri mới dám đem nước đường cho bọn họ uống. Điểm tâm là hôm qua dư lại, nếu hôm qua Tần Thanh Chước đem điểm tâm cho hắn ăn, vậy thì điểm tâm hôm qua dư lại cũng có thể cho người khác ăn.
Hắn ở Tần gia thật cẩn thận tìm kiếm đạo lý sinh tồn.
“Đệ cũng uống đi.” Tần Thanh Chước cũng đổ cho Minh Nam Tri một chén, hắn không có hứng thú với nước đường, chỉ là muốn nếm thử chất lượng đường của Đại Sở mà thôi.
Quả nhiên hương vị cũng không tốt, nhưng cũng không thể lãng phí, Tần Thanh Chước liền đem chén nước đường uống sạch.
Minh Nam Tri nhìn cái chén trên bàn, hắn ở Minh gia sao có thể được ăn điểm tâm và uống nước đường, ăn cơm cũng chỉ dám gắp vài đũa, không dám gắp nhiều. Nhưng sau khi đến Tần gia, trưa hôm nay hắn gắp chút đồ ăn, Tần Thanh Chước một câu cũng chưa nói, hiện tại còn kêu hắn uống nước đường.
Hắn bưng chén, quý trọng mà dùng đầu lưỡi liếm một chút.
Thật ngọt ngào.
Đệ, đệ ấy đang làm gì, sao lại dùng đầu lưỡi!!!
Tần Thanh Chước cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Trưa hôm nay lúc vai chính thụ nấu cơm, hắn ở bên cạnh thêm củi, vừa yên lặng quan sát vai chính thụ, nhìn xem người nọ có hạ độc không. May mà không có.
Chỉ là lúc vai chính thụ nấu cơm lại có chút thất thần.
Minh Nam Tri hỏi: “Tướng công, khi nào thì huynh đi trường xã đọc sách?”
Tần Thanh Chước đứng đắn nói: “Chờ sau khi đệ về nhà, ta sẽ đi.”
Không thể để vai chính thụ một mình về nhà được.
“Cảm ơn tướng công.” Minh Nam Tri biết đây là Tần Thanh Chước cho hắn thể diện. Tuy rằng hắn cũng không muốn trở về Minh gia, nhưng ngày thứ ba là ngày lại mặt không thể không trở về.
Tần Thanh Chước: “Ta đi ôn bài đây.”
Nhìn tướng công chạy trối chết giống như phía sau có quỷ đuổi theo, Minh Nam Tri rũ mắt, không phải trước đó còn cầm quần áo của hắn sao? Sao lúc này lại đối hắn lãnh đạm rồi.
Không lẽ là do đêm tân hôn hắn quá chủ động. Trước kia chưa xảy ra chuyện Kỷ Đại ở đêm tân hôn chạy, mấy ca nhi đã thành thân rất thích cùng hắn nói chuyện. Bọn họ đều nói hán tử trẻ tuổi rất thích làm chuyện đó, có phu lang liền giống như trâu bò dùng không hết sức lực.
Lúc trước bà bà tới cửa cầu hôn, cũng là nhìn trúng tướng mạo của hắn, mịt mờ cùng mẹ kế tỏ vẻ, con của bà là một tên háo sắc.
Còn là một con quỷ đói háo sắc.
Tần Thanh Chước cầm sách vỡ lòng, đột nhiên trong lòng chợt lạnh.
--------------------------------
Gương mặt có hơi gầy gò, vừa nhìn liền biết là thiếu dinh dưỡng, nhưng gien quá mạnh, vẫn có thể nhìn ra được là một đứa nhỏ xinh đẹp.
Tần Thanh Chước sờ đầu của nhóc, Bạch Nhất Hoằng đỏ mặt.
Ba đứa nhỏ đưa trứng gà xong liền về nhà, bộ dáng rất vui vẻ.
Minh Nam Tri đem nước đường trên bàn đổ cho Tần Thanh Chước một chén. Ba đứa nhỏ tới đây, được Tần Thanh Chước gật đầu đồng ý, Minh Nam Tri mới dám đem nước đường cho bọn họ uống. Điểm tâm là hôm qua dư lại, nếu hôm qua Tần Thanh Chước đem điểm tâm cho hắn ăn, vậy thì điểm tâm hôm qua dư lại cũng có thể cho người khác ăn.
Hắn ở Tần gia thật cẩn thận tìm kiếm đạo lý sinh tồn.
“Đệ cũng uống đi.” Tần Thanh Chước cũng đổ cho Minh Nam Tri một chén, hắn không có hứng thú với nước đường, chỉ là muốn nếm thử chất lượng đường của Đại Sở mà thôi.
Quả nhiên hương vị cũng không tốt, nhưng cũng không thể lãng phí, Tần Thanh Chước liền đem chén nước đường uống sạch.
Minh Nam Tri nhìn cái chén trên bàn, hắn ở Minh gia sao có thể được ăn điểm tâm và uống nước đường, ăn cơm cũng chỉ dám gắp vài đũa, không dám gắp nhiều. Nhưng sau khi đến Tần gia, trưa hôm nay hắn gắp chút đồ ăn, Tần Thanh Chước một câu cũng chưa nói, hiện tại còn kêu hắn uống nước đường.
Hắn bưng chén, quý trọng mà dùng đầu lưỡi liếm một chút.
Thật ngọt ngào.
Đệ, đệ ấy đang làm gì, sao lại dùng đầu lưỡi!!!
Tần Thanh Chước cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Trưa hôm nay lúc vai chính thụ nấu cơm, hắn ở bên cạnh thêm củi, vừa yên lặng quan sát vai chính thụ, nhìn xem người nọ có hạ độc không. May mà không có.
Chỉ là lúc vai chính thụ nấu cơm lại có chút thất thần.
Minh Nam Tri hỏi: “Tướng công, khi nào thì huynh đi trường xã đọc sách?”
Tần Thanh Chước đứng đắn nói: “Chờ sau khi đệ về nhà, ta sẽ đi.”
Không thể để vai chính thụ một mình về nhà được.
“Cảm ơn tướng công.” Minh Nam Tri biết đây là Tần Thanh Chước cho hắn thể diện. Tuy rằng hắn cũng không muốn trở về Minh gia, nhưng ngày thứ ba là ngày lại mặt không thể không trở về.
Tần Thanh Chước: “Ta đi ôn bài đây.”
Nhìn tướng công chạy trối chết giống như phía sau có quỷ đuổi theo, Minh Nam Tri rũ mắt, không phải trước đó còn cầm quần áo của hắn sao? Sao lúc này lại đối hắn lãnh đạm rồi.
Không lẽ là do đêm tân hôn hắn quá chủ động. Trước kia chưa xảy ra chuyện Kỷ Đại ở đêm tân hôn chạy, mấy ca nhi đã thành thân rất thích cùng hắn nói chuyện. Bọn họ đều nói hán tử trẻ tuổi rất thích làm chuyện đó, có phu lang liền giống như trâu bò dùng không hết sức lực.
Lúc trước bà bà tới cửa cầu hôn, cũng là nhìn trúng tướng mạo của hắn, mịt mờ cùng mẹ kế tỏ vẻ, con của bà là một tên háo sắc.
Còn là một con quỷ đói háo sắc.
Tần Thanh Chước cầm sách vỡ lòng, đột nhiên trong lòng chợt lạnh.
--------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất