Chương 19:
Bạch Uyển nói: “Trong nhà còn có thịt khô, mang một miếng thịt khô, còn có trứng gà hồi môn đi.”
Minh Nam Tri không thể nói chen vào, chỉ là hắn cảm thấy lễ hồi môn như vậy rất quý trọng, người nhà quê một năm hiếm khi ăn được mấy lần thịt, đưa một miếng thịt khô đã đủ nói lên rất coi trọng hắn. Còn có trứng gà, trứng gà nhà nông đều là để dành đem đến trên trấn để bán.
Hai lão nhân trong nhà coi trọng hắn hoặc là coi trọng Tần Thanh Chước, mới có thể cho lễ hồi môn đủ thể diện như vậy. Đúng rồi, Tần gia chỉ có một mình Tần Thanh Chước là nam đinh.
Sự thật cùng Minh Nam Tri suy đoán không sai chút nào. Tần gia cũng là phân gia, trong nhà Tần phụ có năm huynh đệ, ba tỷ muội, Tần phụ đứng hàng thứ hai, con cái quá nhiều, đứa ở giữa thường hay bị cha mẹ quên mất. Sau khi phân gia, Tần phụ được đến đồ vật cũng rất bình thường.
Tính của ông trời sinh thành thật, cũng sẽ cho cha mẹ chút tiền bạc, có ba người con, sau khi mất đi con trai lớn, liền dành hết tình thương cho Tần Vân Kha và Tần Thanh Chước. Tần Thanh Chước ồn ào muốn đi đọc sách, Tần phụ cũng cắn răng đồng ý.
Đón dâu cũng làm rất vẻ vang.
Từ nhỏ ông chưa từng được cha mẹ thiên vị, liền muốn đối xử với con cái của mình tốt một chút.
“Cứ làm như vậy đi.” Tần phụ giải quyết dứt khoát.
Bạch Uyển gắp đồ ăn cho Tần Thanh Chước nói: “Thanh Chước, ăn nhiều trứng gà một chút, vết thương trên đầu con vẫn còn chưa có lành đâu. Thành thân xong phải sống cho đàng hoàng, đừng để phu lang lo lắng.”
Tần Thanh Chước gật đầu nói: “Nương, con đã biết.”
Bạch Uyển cười nói: “Nam Tri, tới rồi Tần gia thì cứ coi như nhà mình, đừng câu thúc, ta là rất vừa lòng con. Đều là bà bà nhìn tức phụ càng nhìn càng không hài lòng, nhưng ta nhìn con lại rất vừa lòng.”
Minh Nam Tri có chút giật mình.
Trong thôn ai cũng nói xấu hắn, bởi vì bọn họ mà hắn bị mang tiếng không trong sạch. Nhưng vị bà bà này lại trấn an hắn, mặc kệ là vì cái gì, Minh Nam Tri nhận ân tình này.
Minh Nam Tri giả bộ thẹn thùng nói: “Cảm ơn bà bà đã khích lệ.”
Mọi người cơm nước xong xui, Tần phụ kêu Tần Thanh Chước tới dạy bảo, Tần Thanh Chước vừa thấy vẻ mặt nghiêm khắc của Tần phụ, trái tim lộp bộp một tiếng, lo sợ bất an đi qua kêu một tiếng.
“Cha.”
“Nhìn con hôm nay đã có chút tinh thần, thành thân xong chính là người lớn, không còn là trẻ con nữa.” Tần phụ từ trong lòng ngực lấy ra một trăm văn tiền nói tiếp, “Trước kia con thích bài bạc, hiện tại trên người cũng không có tiền, một trăm văn tiền này con cầm lấy, mua ít đồ vật cho gia đình nhỏ của mình.”
“Sau khi thành thân, tính tình phải ổn trọng, sau này con cũng không phải chỉ có một mình, trong nhà còn có phu lang, mọi chuyện đều phải chu toàn.”
Tần Thanh Chước theo bản năng nói: “Cha, con vẫn còn là trẻ con.”
Tần phụ thổi râu trừng mắt quát: “Con có thấy đứa trẻ nào lớn như vậy không?”
“Trong thôn có chút lời nhàn thoại khó nghe, con nghe xong thì thôi. Dù sao con ở trong thôn thanh danh cũng không tốt, người khác như thế nào, con phải tự mình tiếp xúc mới biết được.”
Tần phụ lại bất mãn nói: “Con cũng thu tính tình lại đi, cũng đừng qua lại với đám hồ bằng cẩu hữu của con nữa, nhìn thôi đã thấy phiền.”
Tần Thanh Chước chém đinh chặt sắt nói: “Con định cắt đứt sạch sẽ với bọn họ.”
Tần phụ: “……”
Tần phụ 'hừ' lạnh một tiếng, tỏ vẻ không tin.
Ông phất tay nói, “Đi đi.”
Minh Nam Tri không thể nói chen vào, chỉ là hắn cảm thấy lễ hồi môn như vậy rất quý trọng, người nhà quê một năm hiếm khi ăn được mấy lần thịt, đưa một miếng thịt khô đã đủ nói lên rất coi trọng hắn. Còn có trứng gà, trứng gà nhà nông đều là để dành đem đến trên trấn để bán.
Hai lão nhân trong nhà coi trọng hắn hoặc là coi trọng Tần Thanh Chước, mới có thể cho lễ hồi môn đủ thể diện như vậy. Đúng rồi, Tần gia chỉ có một mình Tần Thanh Chước là nam đinh.
Sự thật cùng Minh Nam Tri suy đoán không sai chút nào. Tần gia cũng là phân gia, trong nhà Tần phụ có năm huynh đệ, ba tỷ muội, Tần phụ đứng hàng thứ hai, con cái quá nhiều, đứa ở giữa thường hay bị cha mẹ quên mất. Sau khi phân gia, Tần phụ được đến đồ vật cũng rất bình thường.
Tính của ông trời sinh thành thật, cũng sẽ cho cha mẹ chút tiền bạc, có ba người con, sau khi mất đi con trai lớn, liền dành hết tình thương cho Tần Vân Kha và Tần Thanh Chước. Tần Thanh Chước ồn ào muốn đi đọc sách, Tần phụ cũng cắn răng đồng ý.
Đón dâu cũng làm rất vẻ vang.
Từ nhỏ ông chưa từng được cha mẹ thiên vị, liền muốn đối xử với con cái của mình tốt một chút.
“Cứ làm như vậy đi.” Tần phụ giải quyết dứt khoát.
Bạch Uyển gắp đồ ăn cho Tần Thanh Chước nói: “Thanh Chước, ăn nhiều trứng gà một chút, vết thương trên đầu con vẫn còn chưa có lành đâu. Thành thân xong phải sống cho đàng hoàng, đừng để phu lang lo lắng.”
Tần Thanh Chước gật đầu nói: “Nương, con đã biết.”
Bạch Uyển cười nói: “Nam Tri, tới rồi Tần gia thì cứ coi như nhà mình, đừng câu thúc, ta là rất vừa lòng con. Đều là bà bà nhìn tức phụ càng nhìn càng không hài lòng, nhưng ta nhìn con lại rất vừa lòng.”
Minh Nam Tri có chút giật mình.
Trong thôn ai cũng nói xấu hắn, bởi vì bọn họ mà hắn bị mang tiếng không trong sạch. Nhưng vị bà bà này lại trấn an hắn, mặc kệ là vì cái gì, Minh Nam Tri nhận ân tình này.
Minh Nam Tri giả bộ thẹn thùng nói: “Cảm ơn bà bà đã khích lệ.”
Mọi người cơm nước xong xui, Tần phụ kêu Tần Thanh Chước tới dạy bảo, Tần Thanh Chước vừa thấy vẻ mặt nghiêm khắc của Tần phụ, trái tim lộp bộp một tiếng, lo sợ bất an đi qua kêu một tiếng.
“Cha.”
“Nhìn con hôm nay đã có chút tinh thần, thành thân xong chính là người lớn, không còn là trẻ con nữa.” Tần phụ từ trong lòng ngực lấy ra một trăm văn tiền nói tiếp, “Trước kia con thích bài bạc, hiện tại trên người cũng không có tiền, một trăm văn tiền này con cầm lấy, mua ít đồ vật cho gia đình nhỏ của mình.”
“Sau khi thành thân, tính tình phải ổn trọng, sau này con cũng không phải chỉ có một mình, trong nhà còn có phu lang, mọi chuyện đều phải chu toàn.”
Tần Thanh Chước theo bản năng nói: “Cha, con vẫn còn là trẻ con.”
Tần phụ thổi râu trừng mắt quát: “Con có thấy đứa trẻ nào lớn như vậy không?”
“Trong thôn có chút lời nhàn thoại khó nghe, con nghe xong thì thôi. Dù sao con ở trong thôn thanh danh cũng không tốt, người khác như thế nào, con phải tự mình tiếp xúc mới biết được.”
Tần phụ lại bất mãn nói: “Con cũng thu tính tình lại đi, cũng đừng qua lại với đám hồ bằng cẩu hữu của con nữa, nhìn thôi đã thấy phiền.”
Tần Thanh Chước chém đinh chặt sắt nói: “Con định cắt đứt sạch sẽ với bọn họ.”
Tần phụ: “……”
Tần phụ 'hừ' lạnh một tiếng, tỏ vẻ không tin.
Ông phất tay nói, “Đi đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất