Chương 21:
Lý Kim Hoa hùng hổ mắng gia môn bất hạnh, Minh phụ nổi giận gầm lên một tiếng mới có thể làm nàng câm miệng, lúc này nàng mới tâm bất cam tình bất nguyện mà ngậm miệng lại.
Minh Cảnh cũng đi theo thở dài: “Cái miệng của nương thật đúng là không buông tha ai.”
Mặt mày Minh Nam Tri hơi cong lên, sờ sờ đầu Minh Cảnh. Lý Kim Hoa sinh một ca nhi và một tiểu tử. Minh Lô giống Lý Kim Hoa vừa tham lam lại còn ngoan độc, Minh Cảnh lại không giống như là từ trong bụng Lý Kim Hoa bò ra.
Minh Cảnh ôm lấy đùi Tần Thanh Chước không bỏ nói: “Ca phu, huynh nhất định phải bảo vệ ta.”
Tần Thanh Chước: “……”
Tần Thanh Chước ho nhẹ một tiếng: “Nhạc phụ, đây là thịt khô và trứng gà trong nhà.”
Minh phụ hòa hoãn sắc mặt nói: “Đến nhà mình còn tặng lễ vật làm gì không biết.”
Hai mắt Lý Kim Hoa sáng lên, lập tức tiếp nhận thịt khô và trứng gà, hừ lạnh một tiếng mới cầm vào phòng bếp. Tốt xấu gì cũng là thức ăn mặn, xem như bọn họ còn hào phóng.
Có thịt khô và trứng gà, thái độ của Minh phụ và Lý Kim Hoa đều tốt hơn rất nhiều. Minh phụ hơi hơi hé miệng, đột nhiên không biết nên cùng con trai lớn nhà mình nói chuyện gì. Còn về phần Tần Thanh Chước, đối với ông mà nói, tuy hắn là con rể, nhưng lại hoàn toàn là một cái người xa lạ.
Hôn sự của Minh Nam Tri là do một tay Lý Kim Hoa xử lý, ông không có nhúng tay vào.
Ông có ba người con, Minh Nam Tri bị hỏng thanh danh, mà nương của hắn lại sớm qua đời, nhiều năm qua Minh phụ đối hắn đều là thờ ơ. Đối đãi Minh Lô và Minh Cảnh lại rất yêu thương. Lòng người đều là thiên vị, đối đãi người khác đương nhiên cũng không giống nhau.
Minh Nam Tri không có của hồi môn, Minh phụ cũng có nghe Lý Kim Hoa nói qua, đem nhiều tiền bạc để lại cho Minh Lô và Minh Cảnh. Minh Nam Tri gả cho Tần Thanh Chước, về sau có thể có thứ gì mang về nhà mẹ đẻ chứ. Minh Lô trẻ tuổi lại xinh đẹp, Minh Cảnh thông minh lanh lợi, hai đứa nhỏ này mới là chỗ dựa sau này của ông.
Minh phụ khô khan nói: “Con đi trò chuyện với nương đi.”
Minh Nam Tri: “Vâng.”
Tần Thanh Chước ăn mặc ra dáng ra hình, Minh phụ cũng tìm không ra chỗ sai để nói. Từ trước đến nay đều là ca nhi nói chuyện với nương, nhạc phụ cùng con rể nói chuyện.
Minh Nam Tri cũng không có đi tìm Lý Kim Hoa, hắn lại không ngốc, hắn đi về phòng, trong phòng đã chất đầy tạp vậy, hắn một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Hắn chỉ muốn đem khăn của mình còn chưa thêu xong lấy đi.
-------------------------
Tần Thanh Chước cùng Minh phụ mắt to trừng mắt nhỏ. Minh phụ không nói lời nào, Tần Thanh Chước cũng không dám phá vỡ sự yên tĩnh khó được này. Hai người ngồi cùng nhau một câu cũng chưa nói, không khí rất là xấu hổ.
Minh phụ vẫn nhịn không được mở miệng: “Nam Tri ở nhà con có hiểu chuyện không?”
“Người cứ yên tâm, cha nương của con rất thích đệ ấy.” Tần Thanh Chước trả lời xong cũng không có nói thêm câu nào.
Minh phụ như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cảm thấy cả người đều không thoải mái, vò đầu bứt tai, trong lòng bùng lên một cổ lửa giận, cảm thấy tên hiền tế này không biết nịnh bợ cha vợ gì cả.
Thái độ của Tần Thanh Chước tự nhiên, không có chút nào là ngượng ngùng.
Minh Nam Tri lén liếc mắt nhìn hắn một chút, khóe môi cong lên.
Minh phụ: “Con rể, ta đi nhà xí một chút.”
Minh phụ lấy lý do đi tiểu liền trốn mất.
Minh Cảnh cũng đi theo thở dài: “Cái miệng của nương thật đúng là không buông tha ai.”
Mặt mày Minh Nam Tri hơi cong lên, sờ sờ đầu Minh Cảnh. Lý Kim Hoa sinh một ca nhi và một tiểu tử. Minh Lô giống Lý Kim Hoa vừa tham lam lại còn ngoan độc, Minh Cảnh lại không giống như là từ trong bụng Lý Kim Hoa bò ra.
Minh Cảnh ôm lấy đùi Tần Thanh Chước không bỏ nói: “Ca phu, huynh nhất định phải bảo vệ ta.”
Tần Thanh Chước: “……”
Tần Thanh Chước ho nhẹ một tiếng: “Nhạc phụ, đây là thịt khô và trứng gà trong nhà.”
Minh phụ hòa hoãn sắc mặt nói: “Đến nhà mình còn tặng lễ vật làm gì không biết.”
Hai mắt Lý Kim Hoa sáng lên, lập tức tiếp nhận thịt khô và trứng gà, hừ lạnh một tiếng mới cầm vào phòng bếp. Tốt xấu gì cũng là thức ăn mặn, xem như bọn họ còn hào phóng.
Có thịt khô và trứng gà, thái độ của Minh phụ và Lý Kim Hoa đều tốt hơn rất nhiều. Minh phụ hơi hơi hé miệng, đột nhiên không biết nên cùng con trai lớn nhà mình nói chuyện gì. Còn về phần Tần Thanh Chước, đối với ông mà nói, tuy hắn là con rể, nhưng lại hoàn toàn là một cái người xa lạ.
Hôn sự của Minh Nam Tri là do một tay Lý Kim Hoa xử lý, ông không có nhúng tay vào.
Ông có ba người con, Minh Nam Tri bị hỏng thanh danh, mà nương của hắn lại sớm qua đời, nhiều năm qua Minh phụ đối hắn đều là thờ ơ. Đối đãi Minh Lô và Minh Cảnh lại rất yêu thương. Lòng người đều là thiên vị, đối đãi người khác đương nhiên cũng không giống nhau.
Minh Nam Tri không có của hồi môn, Minh phụ cũng có nghe Lý Kim Hoa nói qua, đem nhiều tiền bạc để lại cho Minh Lô và Minh Cảnh. Minh Nam Tri gả cho Tần Thanh Chước, về sau có thể có thứ gì mang về nhà mẹ đẻ chứ. Minh Lô trẻ tuổi lại xinh đẹp, Minh Cảnh thông minh lanh lợi, hai đứa nhỏ này mới là chỗ dựa sau này của ông.
Minh phụ khô khan nói: “Con đi trò chuyện với nương đi.”
Minh Nam Tri: “Vâng.”
Tần Thanh Chước ăn mặc ra dáng ra hình, Minh phụ cũng tìm không ra chỗ sai để nói. Từ trước đến nay đều là ca nhi nói chuyện với nương, nhạc phụ cùng con rể nói chuyện.
Minh Nam Tri cũng không có đi tìm Lý Kim Hoa, hắn lại không ngốc, hắn đi về phòng, trong phòng đã chất đầy tạp vậy, hắn một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Hắn chỉ muốn đem khăn của mình còn chưa thêu xong lấy đi.
-------------------------
Tần Thanh Chước cùng Minh phụ mắt to trừng mắt nhỏ. Minh phụ không nói lời nào, Tần Thanh Chước cũng không dám phá vỡ sự yên tĩnh khó được này. Hai người ngồi cùng nhau một câu cũng chưa nói, không khí rất là xấu hổ.
Minh phụ vẫn nhịn không được mở miệng: “Nam Tri ở nhà con có hiểu chuyện không?”
“Người cứ yên tâm, cha nương của con rất thích đệ ấy.” Tần Thanh Chước trả lời xong cũng không có nói thêm câu nào.
Minh phụ như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cảm thấy cả người đều không thoải mái, vò đầu bứt tai, trong lòng bùng lên một cổ lửa giận, cảm thấy tên hiền tế này không biết nịnh bợ cha vợ gì cả.
Thái độ của Tần Thanh Chước tự nhiên, không có chút nào là ngượng ngùng.
Minh Nam Tri lén liếc mắt nhìn hắn một chút, khóe môi cong lên.
Minh phụ: “Con rể, ta đi nhà xí một chút.”
Minh phụ lấy lý do đi tiểu liền trốn mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất