Phu Lang Nhà Ta Là Nhị Gả

Chương 26:

Trước Sau
“Mệt chết đi được, mau đem đồ vật vào đây cho bổn thiếu gia.” Vu Nhạc đẩy cửa ra, tôi tớ lớn lớn bé bé đi vào đem giường đệm trải, lại đem giá sách mang theo đặt gọn gàng, sau đó mới cung kính lui ra.

Trong nhà Vu Nhạc có chút bối cảnh, nghe nói là nhân vật lớn của Quận Hoài. Niên thiếu khinh cuồng, cũng là một tên ăn chơi trác táng, phạm chút sai lầm, bị trưởng bối trong nhà đưa đến trường xã ở trấn trên đọc sách.

Hắn ở trấn trên là có tòa nhà, nhưng người lớn trong nhà lại muốn mài giũa hắn, bắt hắn ở lại tại ký túc xá của trường xã.

Ký túc xá của bọn họ thật đúng là náo nhiệt.

Tần Thanh Chước vỗ vỗ tro bụi.

Hiện tại, trường xã vẫn còn đang nghỉ, bốn người tới rồi ký túc xá, Vu Nhạc cùng ba người bọn họ không có giao tình, một mình buồn chán liền ngủ.

Quan hệ giữa Chu Trì và Tôn Việt thân thiết hơn những người khác.

Chu Trì mời: “Tôn huynh, chúng ta ra ngoài đi dạo đi, ta muốn mua chút giấy bút.”

“Vậy đi thôi.”

Hai người đi ra ký túc xá.

Tần Thanh Chước không có nơi nào muốn đi, hắn ngồi trên giường, lấy sách ra xem. Đây là giáo án của trường xã, giáo án vẫn là tứ thư ngũ kinh, nhưng quyển 《Luận Ngữ》trên tay hắn nhìn qua so với đời sau mỏng hơn một chút.

Tần Thanh Chước theo học văn học Hán ngữ, trong chương trình học hắn chọn liền có 《Luận Ngữ》 《Mạnh Tử》 《Trung Dung》 《Kinh Thi》.

Bản thân bởi vì cảm thấy hứng thú với 《Chu Dịch》 , cho nên cũng đọc một chút nội dung của《Chu Dịch 》.



Hắn mở ra 《Luận Ngữ》 thấy được mấy chữ quen thuộc, trên mặt lộ ra một tia ý cười. Tuy rằng thể chữ không giống, nhưng nhiều ngày học tập cùng dựa theo ký ức ban đầu của nguyên chủ, hắn vẫn có thể nhận được mấy chữ này.

Hắn từ trong tay nải đem 《Tam Tự Kinh》 lấy ra đặt trên giá sách.

《Luận Ngữ》 và cuộc đời của Khổng Tử là cùng một nhịp thở, hắn lén tìm hiểu về Khổng Tử, cũng biết Khổng Tử lớn lên cao lớn, cũng có võ công.

Ở trong《Sử Ký》 của Tư Mã Thiên cũng có nói Khổng Tử: “Cao chín thước sáu tấc, mọi người đều gọi ông là dị nhân.”

Khó trách Khổng Tử lại dám mang theo các đệ tử của mình chu du các nước, rêu rao khắp nơi.

Hắn mở ra 《Tam Tự Kinh》 tiếp tục đọc sách.

Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, đã thấy đói bụng, buông sách muốn đi thiện đường.

Tần Thanh Chước lễ phép dò hỏi: “Vu huynh, ngươi không dùng thiện sao?”

Với nhạc: “Không cần, một mình ngươi đi đi.”

Hắn vẫn là bộ dáng hai mắt buồn ngủ mông lung, ngáp một cái.

Tần Thanh Chước một mình đi thiện đường, ăn một chén cơm tẻ, kết hợp với dưa muối Minh Nam Tri đặt trong bao quần áo, sau đó múc một ít rau xanh.

Ở trường xã không tốt ra cửa kiếm tiền, hắn thở dài, không biết ở trường xã có nghề gì có thể làm đây.

--------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau