Chương 28:
Tần Thanh Chước nghĩ nghĩ, trong đầu chợt lóe linh quang.
Hắn chen vào trong đám đông, la lớn: "Nếu là cầu hỏi, có thù lao gì không?”
Một trận tiếng la đinh tai nhức óc, khiến cho các thư sinh bị chấn đến hai tai ong ong, có thể thấy được âm thanh lớn cỡ nào. Thật là nhục văn nhã!
Chu Trì: “……” Bị công kích ở cự ly gần.
Phùng Hoa ở trong đình nghe vậy, liền từ túi tiền bên hông lấy ra mười lượng bạc.
“Ai có thể trả lời được vấn đề này làm hai chúng ta đều vừa lòng, ta sẽ đưa mười lượng bạc làm thù lao.”
Mười lượng bạc, quả nhiên là tài đại khí thô.
Hai mắt Tần Thanh Chước sáng lấp lánh.
Chu Trì lôi kéo Tần Thanh Chước, khuyên nhủ: “Tần huynh, nếu huynh nói không tốt, sẽ bị cười nhạo đấy.”
“Chu huynh cứ yên tâm, ta là một người rất ổn trọng.”
Chu Trì cười gượng nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Tần Thanh Chước làm đầu tàu gương mẫu, lớn tiếng nói: “Ta có biện pháp!”
Hắn ăn mặc áo xanh, tướng mạo tuấn mỹ, vô cùng hấp dẫn người khác.
Mọi âm thanh xung quang đều ngừng lại, các thư sinh đều sôi nổi nhìn về phía Tần Thanh Chước.
Lạc xuyên cười mà không nói.
Phùng Hoa: “Mời vị huynh đài này giải thích.”
“Vậy mời Phùng huynh đọc lại nguyên văn một lần nữa.”
Trong lòng Phùng Hoa có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn dựa theo yêu cầu của Tần Thanh Chước mà đọc lại nguyên văn một lần.
“Không biết vị huynh đài này có ý gì?”
Tần Thanh Chước chắp tay nói: “Trong nguyên văn nói, Kỳ vi nhân dã hiếu đễ, nhi hiếu phạm thượng giả, tiển hĩ. Trọng điểm nằm ở chữ 'tiển', lời nói của Khổng phu tử cũng không phải là tuyệt đối, Người biết hiếu thuận với cha mẹ, kính trọng người lớn tuổi hơn mà lại thích cãi cọ xung đột mạo phạm cấp trên là rất hiếm, nhưng cũng không phải không tồn tại, hai vị huynh đài đều đã xem nhẹ phép biện chứng trong này, hiếm thấy nhưng không phải không có, mọi chuyện không nhất định không phải đen thì là trắng.”
Hai mắt Phùng Hoa sáng ngời, bản thân lại đọc mấy lần, các thư sinh cũng khe khẽ nói nhỏ, đều có chút khiếp sợ. Trong mắt bọn họ đều là kinh dị, chưa từng nghĩ tới lời giải sẽ ở chỗ này, rất nhiều người còn có chút không phục, nhưng lại không thể phản bác.
Lời này của Tần Thanh Chước, Lạc xuyên cũng không thể phản bác.
Có thư sinh nói: “Bất quá là lợi dụng sơ hở thôi.”
“Đây cũng chỉ là thông minh nhất thời, không đủ để xem là lời giải tốt, hiện tại ta cũng có thể tìm được!”
“Chưa từng gặp qua người này bao giờ, phỏng chừng là may mắn mới nghĩ ra được.”
Phùng Hoa nói chuyện giữ lời: “Huynh đài, đây là mười lượng bạc, lời giải thích của huynh đã thuyết phục ta, không biết tôn tính đại danh của huynh đài là gì.”
“Ta tên là Tần Thanh Chước.” Tần Thanh Chước lặp tức nhận lấy mười lượng bạc, trong lòng vui vẻ không thôi nói, “Phùng huynh thành thật, ta lại tặng huynh một câu.”
Phùng Hoa yên lặng chờ đợi. Các thư sinh trong đình cũng ngừng nói chuyện, muốn nghe xem Tần Thanh Chước muốn nói gì.
Tần Thanh Chước mỉm cười nói: “Từ xưa đến nay trung hiếu khó lưỡng toàn, lựa chọn thế nào là nằm ở lòng mình. Đang hỏi đạo đức, sao không dừng lại một chút để hỏi lòng mình.”
“Hỏi lòng mình sao.” Lạc xuyên lẩm bẩm tự nói, giống như có điều hiểu ra.
Trong lòng Phùng Hoa rung lên, hai mắt tỏa sáng, mỗi lần hắn đọc sách đọc được lời hay, cả người đều sẽ phát run, nghe được lời hay trong lòng giống như được giác ngộ.
Hắn kích động chắp tay nói: “Tần huynh thật là tài giỏi!”
Phu tử của Phùng Hoa nhìn chằm chằm Tần Thanh Chước, hít sâu một hơi nói: “Trong lòng người này có càn khôn.”
Không phải chỉ có tiền tài.
Hắn chen vào trong đám đông, la lớn: "Nếu là cầu hỏi, có thù lao gì không?”
Một trận tiếng la đinh tai nhức óc, khiến cho các thư sinh bị chấn đến hai tai ong ong, có thể thấy được âm thanh lớn cỡ nào. Thật là nhục văn nhã!
Chu Trì: “……” Bị công kích ở cự ly gần.
Phùng Hoa ở trong đình nghe vậy, liền từ túi tiền bên hông lấy ra mười lượng bạc.
“Ai có thể trả lời được vấn đề này làm hai chúng ta đều vừa lòng, ta sẽ đưa mười lượng bạc làm thù lao.”
Mười lượng bạc, quả nhiên là tài đại khí thô.
Hai mắt Tần Thanh Chước sáng lấp lánh.
Chu Trì lôi kéo Tần Thanh Chước, khuyên nhủ: “Tần huynh, nếu huynh nói không tốt, sẽ bị cười nhạo đấy.”
“Chu huynh cứ yên tâm, ta là một người rất ổn trọng.”
Chu Trì cười gượng nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Tần Thanh Chước làm đầu tàu gương mẫu, lớn tiếng nói: “Ta có biện pháp!”
Hắn ăn mặc áo xanh, tướng mạo tuấn mỹ, vô cùng hấp dẫn người khác.
Mọi âm thanh xung quang đều ngừng lại, các thư sinh đều sôi nổi nhìn về phía Tần Thanh Chước.
Lạc xuyên cười mà không nói.
Phùng Hoa: “Mời vị huynh đài này giải thích.”
“Vậy mời Phùng huynh đọc lại nguyên văn một lần nữa.”
Trong lòng Phùng Hoa có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn dựa theo yêu cầu của Tần Thanh Chước mà đọc lại nguyên văn một lần.
“Không biết vị huynh đài này có ý gì?”
Tần Thanh Chước chắp tay nói: “Trong nguyên văn nói, Kỳ vi nhân dã hiếu đễ, nhi hiếu phạm thượng giả, tiển hĩ. Trọng điểm nằm ở chữ 'tiển', lời nói của Khổng phu tử cũng không phải là tuyệt đối, Người biết hiếu thuận với cha mẹ, kính trọng người lớn tuổi hơn mà lại thích cãi cọ xung đột mạo phạm cấp trên là rất hiếm, nhưng cũng không phải không tồn tại, hai vị huynh đài đều đã xem nhẹ phép biện chứng trong này, hiếm thấy nhưng không phải không có, mọi chuyện không nhất định không phải đen thì là trắng.”
Hai mắt Phùng Hoa sáng ngời, bản thân lại đọc mấy lần, các thư sinh cũng khe khẽ nói nhỏ, đều có chút khiếp sợ. Trong mắt bọn họ đều là kinh dị, chưa từng nghĩ tới lời giải sẽ ở chỗ này, rất nhiều người còn có chút không phục, nhưng lại không thể phản bác.
Lời này của Tần Thanh Chước, Lạc xuyên cũng không thể phản bác.
Có thư sinh nói: “Bất quá là lợi dụng sơ hở thôi.”
“Đây cũng chỉ là thông minh nhất thời, không đủ để xem là lời giải tốt, hiện tại ta cũng có thể tìm được!”
“Chưa từng gặp qua người này bao giờ, phỏng chừng là may mắn mới nghĩ ra được.”
Phùng Hoa nói chuyện giữ lời: “Huynh đài, đây là mười lượng bạc, lời giải thích của huynh đã thuyết phục ta, không biết tôn tính đại danh của huynh đài là gì.”
“Ta tên là Tần Thanh Chước.” Tần Thanh Chước lặp tức nhận lấy mười lượng bạc, trong lòng vui vẻ không thôi nói, “Phùng huynh thành thật, ta lại tặng huynh một câu.”
Phùng Hoa yên lặng chờ đợi. Các thư sinh trong đình cũng ngừng nói chuyện, muốn nghe xem Tần Thanh Chước muốn nói gì.
Tần Thanh Chước mỉm cười nói: “Từ xưa đến nay trung hiếu khó lưỡng toàn, lựa chọn thế nào là nằm ở lòng mình. Đang hỏi đạo đức, sao không dừng lại một chút để hỏi lòng mình.”
“Hỏi lòng mình sao.” Lạc xuyên lẩm bẩm tự nói, giống như có điều hiểu ra.
Trong lòng Phùng Hoa rung lên, hai mắt tỏa sáng, mỗi lần hắn đọc sách đọc được lời hay, cả người đều sẽ phát run, nghe được lời hay trong lòng giống như được giác ngộ.
Hắn kích động chắp tay nói: “Tần huynh thật là tài giỏi!”
Phu tử của Phùng Hoa nhìn chằm chằm Tần Thanh Chước, hít sâu một hơi nói: “Trong lòng người này có càn khôn.”
Không phải chỉ có tiền tài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất