Chương 30:
Tần Thanh Chước được mười lượng bạc. Lúc hắn rời nhà Tần phụ cho hắn một trăm văn tiền, hắn cho Minh Nam Tri 50 văn. Mười lượng bạc chính là mười ngàn văn tiền, Phùng Hoa thật giàu có.
Hắn sờ sờ hai khối năm lượng bạc, nằm trên giường lăn lộn trong chốc lát.
“Tôn huynh, lần này Tần huynh rất nổi bật, Phùng Hoa và Lạc Xuyên của ban Giáp đều bội phục huynh ấy.” Suốt dọc đường đi, Chu Trì đều là đang kể chuyện của buổi chiều cho Tôn Việt nghe.
“Tần huynh, huynh ở trong ký túc xá nãy giờ à?” Chu Trì nhìn thấy Tần Thanh Chước, liền nhiệt tình lên tiếng chào hỏi, thái độ khác hẳn với buổi sáng khi Tần Thanh Chước mới tới đây.
Vu Nhạc đã đi ra ngoài ăn cơm, trong ký túc xá chỉ còn lại ba người bọn họ.
Tần Thanh Chước nói: “Mới vừa trở về không lâu.”
Buổi tối, trường xã không cho thắp nến, chỉ có lúc sắp khảo thí, mới mở một con mắt nhắm một con mắt cho các thư sinh thắp đèn học thâu đêm.
Hôm nay Tần Thanh Chước có chút mệt mỏi, nằm trên giường liền ngủ rồi.
_______________________
Buổi sáng ở trường xã có bốn tiết khóa, còn có tiết đọc sớm, mỗi tiết khóa là nửa canh giờ. Chu Trì và Tôn Việt vẫn luôn đi cùng nhau, lần này Chu Trì hữu hảo kêu Tần Thanh Chước đi cùng.
Vu Nhạc không có đi cùng bọn họ, vẫn còn ở trong ổ chăn nằm ngủ.
Ba người tới ban Đinh, Chu Trì có chút oán giận nói: “Hôm nay có tiết khoá của Lục phu tử, vị phu tử này rất nghiêm khắc, còn không thể làm việc riêng.”
Các thư sinh ở ban Đinh cười ha ha, bọn họ lười biếng đọc sớm, ngữ điệu kéo rất dài. Tần Thanh Chước nhìn vài lần, tính toán làm gương cho ban Đinh.
Nhưng hắn lại là một người thích điệu thấp, hắn lấy ra 《Tam Tự Kinh》, lớn tiếng đọc diễn cảm.
Đọc 《Tam Tự Kinh》 chắc là bọn họ sẽ không có ý kiến, hắn đọc chính là sách vỡ lòng, chỉ có thể thuyết minh học vấn của hắn không tốt, nghĩ như vậy, Tần Thanh Chước càng thêm yên tâm thoải mái đọc.
Đi học rất khó, làm một người xuyên qua, hắn phải đi học cho tốt, bởi vì hắn muốn làm Trạng Nguyên!
Thật thống khổ mà, Tần Thanh Chước vì chính mình lau một phen nước mắt chua xót.
Chu Trì không vui, các thư sinh trong ban Đinh cũng không vui. Bởi vì bọn họ đang hi hi ha ha, lại có người ở bên cạnh đọc sách.
Còn mẹ nó là《Tam Tự Kinh》!
Đây là đang châm chọc ai đâu.
Anh mắt căm thù cùng khinh thường của mọi người đều nhìn về phía Tần Thanh Chước đang rung đùi đắc ý đọc sách. Nếu là người biết điều, đã sớm dừng lại cho đỡ xấu hổ.
Mà Tần Thanh Chước không hề bị ảnh hưởng, hắn vẫn cứ lớn tiếng đọc diễn cảm, đọc đến chỗ kích động, còn vui vẻ ra mặt.
Chu Trì: “……”
Ban Đinh: “……”
Toàn bộ học đường đều quanh quẩn âm thanh của một mình hắn.
Bốn ban Giáp, Ất, Bính, Đinh đều ở cùng một tầng, nhưng lại nằm ở bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. Sáng nay, Phùng Hoa muốn đến ban Đinh xem một chút, Lạc Xuyên cũng có ý này.
Phùng Hoa mới đi đến cửa ban Đinh liền nghe thấy âm thanh lanh lảnh của Tần Thanh Chước, hắn chấn động không thôi.
Lạc Xuyên cũng là như vậy.
Hắn sờ sờ hai khối năm lượng bạc, nằm trên giường lăn lộn trong chốc lát.
“Tôn huynh, lần này Tần huynh rất nổi bật, Phùng Hoa và Lạc Xuyên của ban Giáp đều bội phục huynh ấy.” Suốt dọc đường đi, Chu Trì đều là đang kể chuyện của buổi chiều cho Tôn Việt nghe.
“Tần huynh, huynh ở trong ký túc xá nãy giờ à?” Chu Trì nhìn thấy Tần Thanh Chước, liền nhiệt tình lên tiếng chào hỏi, thái độ khác hẳn với buổi sáng khi Tần Thanh Chước mới tới đây.
Vu Nhạc đã đi ra ngoài ăn cơm, trong ký túc xá chỉ còn lại ba người bọn họ.
Tần Thanh Chước nói: “Mới vừa trở về không lâu.”
Buổi tối, trường xã không cho thắp nến, chỉ có lúc sắp khảo thí, mới mở một con mắt nhắm một con mắt cho các thư sinh thắp đèn học thâu đêm.
Hôm nay Tần Thanh Chước có chút mệt mỏi, nằm trên giường liền ngủ rồi.
_______________________
Buổi sáng ở trường xã có bốn tiết khóa, còn có tiết đọc sớm, mỗi tiết khóa là nửa canh giờ. Chu Trì và Tôn Việt vẫn luôn đi cùng nhau, lần này Chu Trì hữu hảo kêu Tần Thanh Chước đi cùng.
Vu Nhạc không có đi cùng bọn họ, vẫn còn ở trong ổ chăn nằm ngủ.
Ba người tới ban Đinh, Chu Trì có chút oán giận nói: “Hôm nay có tiết khoá của Lục phu tử, vị phu tử này rất nghiêm khắc, còn không thể làm việc riêng.”
Các thư sinh ở ban Đinh cười ha ha, bọn họ lười biếng đọc sớm, ngữ điệu kéo rất dài. Tần Thanh Chước nhìn vài lần, tính toán làm gương cho ban Đinh.
Nhưng hắn lại là một người thích điệu thấp, hắn lấy ra 《Tam Tự Kinh》, lớn tiếng đọc diễn cảm.
Đọc 《Tam Tự Kinh》 chắc là bọn họ sẽ không có ý kiến, hắn đọc chính là sách vỡ lòng, chỉ có thể thuyết minh học vấn của hắn không tốt, nghĩ như vậy, Tần Thanh Chước càng thêm yên tâm thoải mái đọc.
Đi học rất khó, làm một người xuyên qua, hắn phải đi học cho tốt, bởi vì hắn muốn làm Trạng Nguyên!
Thật thống khổ mà, Tần Thanh Chước vì chính mình lau một phen nước mắt chua xót.
Chu Trì không vui, các thư sinh trong ban Đinh cũng không vui. Bởi vì bọn họ đang hi hi ha ha, lại có người ở bên cạnh đọc sách.
Còn mẹ nó là《Tam Tự Kinh》!
Đây là đang châm chọc ai đâu.
Anh mắt căm thù cùng khinh thường của mọi người đều nhìn về phía Tần Thanh Chước đang rung đùi đắc ý đọc sách. Nếu là người biết điều, đã sớm dừng lại cho đỡ xấu hổ.
Mà Tần Thanh Chước không hề bị ảnh hưởng, hắn vẫn cứ lớn tiếng đọc diễn cảm, đọc đến chỗ kích động, còn vui vẻ ra mặt.
Chu Trì: “……”
Ban Đinh: “……”
Toàn bộ học đường đều quanh quẩn âm thanh của một mình hắn.
Bốn ban Giáp, Ất, Bính, Đinh đều ở cùng một tầng, nhưng lại nằm ở bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. Sáng nay, Phùng Hoa muốn đến ban Đinh xem một chút, Lạc Xuyên cũng có ý này.
Phùng Hoa mới đi đến cửa ban Đinh liền nghe thấy âm thanh lanh lảnh của Tần Thanh Chước, hắn chấn động không thôi.
Lạc Xuyên cũng là như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất