Chương 34:
Minh Nam Tri đem nước của cây Kim Ngân đổ cho Diệp ca nhi một ly.
Trên mặt Diệp ca nhi mang theo tò mò, đây là lần đầu tiên hắn tới Tần gia. Tần gia có ba gian phòng gỗ, có một gian là chuyên môn dùng để chứa tạp vật.
Còn hai gian phòng gỗ khác, trong phòng lại chia thành hai gian nhỏ. Gian phòng của Bạch Uyển và Tần phụ ở có buồng trong và buồng ngoài, còn gian phòng của Tần Thanh Chước và Minh Nam Tri cũng được phân ra trong ngoài như vậy, phòng ở ngoại trừ có chút cũ nát ra, dọn dẹp rất sạch sẽ.
Diệp ca nhi nói: “Ta mới cùng tướng công mới đi áp tải trở về. Nghe người trong thôn nói ngươi thành thân, ta mới biết ngươi ở Tần gia.”
“Tần Thanh Chước ở trong thôn có chút tai tiếng, mẹ kế của ngươi đem ngươi gả cho hắn, ta thấy khí sắc của ngươi so với khi ở Minh gia càng tốt.”
Diệp ca nhi là người ở thôn bên cạnh gả đến thôn Thanh Tuyền, hắn 16 tuổi liền gả cho Vương Hổ. Vương hổ là một thợ săn, mới đầu thì ở trên núi, có một ngày hắn bị một con gấu chó làm cho bị thương, hắn liền dọn đến thôn Thanh Tuyền.
Giao tình giữa Minh Nam Tri và Diệp ca nhi không cạn, lúc Minh Nam Tri gặp chuyện, Diệp ca nhi vẫn luôn không rời không bỏ hắn, còn mắng chửi Kỷ Đại một trận.
Minh Nam Tri nhấp một ngụm trà cây Kim Ngân nói: “Tướng công rất tốt với ta, bà bà và công công cũng là người hiểu lý lẽ.”
Trước khi đi, Tần Thanh Chước còn lén nhét cho hắn 50 văn tiền, kêu hắn xem coi trong nhà có cần chi tiêu cái gì thì xài. Minh Nam Tri nghĩ đến chuyện này, trong mắt liền mang theo ý cười.
Diệp ca nhi vỗ vỗ bàn nói: “Ngươi xem như nhờ họa được phúc, hai vợ chồng Tần gia là không có gì để nói, chỉ có tướng công của ngươi là có chút hỗn trướng, nhưng nghe ngươi nói xong, ta lại không xác định. Khí sắc trên mặt của ngươi là không lừa được người khác, ít nhất ngươi ở Tần gia so với ở nhà mẹ đẻ tốt hơn rất nhiều.”
“Đúng rồi, ta còn chưa có cho ngươi tiền mừng đâu. Hổ ca nói ngươi nhất định sẽ không nhận tiền, kêu ta đưa ngươi đồ vật.” Diệp ca nhi nói đến đây liền cười hắc hắc, sau đó mới nói tiếp: “Đây là bình lá trà khi chúng ta đi áp tải mua được, còn có mấy bao hạt giống đồ ăn, còn có điểm tâm, ngươi cầm đi.”
Diệp ca nhi lại cười ha hả nói: “Ngươi đừng có mà từ chối, nếu không ta sẽ không coi ngươi là bằng hữu. Ngươi chính là người đã cứu mạng Hổ ca, cho nên đừng khách sáo với ta.”
Năm ấy, Vương Hổ lên núi đi săn, lúc về cánh tay bị thương, lúc đó xích cước đại phu đi huyện thành còn chưa có về.
Ban đêm Vương Hổ bắt đầu nóng lên, lúc ấy Diệp ca nhi rất là hoang mang lo sợ, trong đầu linh quang chợt lóe nghĩ đến Minh Nam Tri biết phân loại thảo dược, nửa đêm liền đi Minh gia tìm người.
Trên mặt Diệp ca nhi mang theo tò mò, đây là lần đầu tiên hắn tới Tần gia. Tần gia có ba gian phòng gỗ, có một gian là chuyên môn dùng để chứa tạp vật.
Còn hai gian phòng gỗ khác, trong phòng lại chia thành hai gian nhỏ. Gian phòng của Bạch Uyển và Tần phụ ở có buồng trong và buồng ngoài, còn gian phòng của Tần Thanh Chước và Minh Nam Tri cũng được phân ra trong ngoài như vậy, phòng ở ngoại trừ có chút cũ nát ra, dọn dẹp rất sạch sẽ.
Diệp ca nhi nói: “Ta mới cùng tướng công mới đi áp tải trở về. Nghe người trong thôn nói ngươi thành thân, ta mới biết ngươi ở Tần gia.”
“Tần Thanh Chước ở trong thôn có chút tai tiếng, mẹ kế của ngươi đem ngươi gả cho hắn, ta thấy khí sắc của ngươi so với khi ở Minh gia càng tốt.”
Diệp ca nhi là người ở thôn bên cạnh gả đến thôn Thanh Tuyền, hắn 16 tuổi liền gả cho Vương Hổ. Vương hổ là một thợ săn, mới đầu thì ở trên núi, có một ngày hắn bị một con gấu chó làm cho bị thương, hắn liền dọn đến thôn Thanh Tuyền.
Giao tình giữa Minh Nam Tri và Diệp ca nhi không cạn, lúc Minh Nam Tri gặp chuyện, Diệp ca nhi vẫn luôn không rời không bỏ hắn, còn mắng chửi Kỷ Đại một trận.
Minh Nam Tri nhấp một ngụm trà cây Kim Ngân nói: “Tướng công rất tốt với ta, bà bà và công công cũng là người hiểu lý lẽ.”
Trước khi đi, Tần Thanh Chước còn lén nhét cho hắn 50 văn tiền, kêu hắn xem coi trong nhà có cần chi tiêu cái gì thì xài. Minh Nam Tri nghĩ đến chuyện này, trong mắt liền mang theo ý cười.
Diệp ca nhi vỗ vỗ bàn nói: “Ngươi xem như nhờ họa được phúc, hai vợ chồng Tần gia là không có gì để nói, chỉ có tướng công của ngươi là có chút hỗn trướng, nhưng nghe ngươi nói xong, ta lại không xác định. Khí sắc trên mặt của ngươi là không lừa được người khác, ít nhất ngươi ở Tần gia so với ở nhà mẹ đẻ tốt hơn rất nhiều.”
“Đúng rồi, ta còn chưa có cho ngươi tiền mừng đâu. Hổ ca nói ngươi nhất định sẽ không nhận tiền, kêu ta đưa ngươi đồ vật.” Diệp ca nhi nói đến đây liền cười hắc hắc, sau đó mới nói tiếp: “Đây là bình lá trà khi chúng ta đi áp tải mua được, còn có mấy bao hạt giống đồ ăn, còn có điểm tâm, ngươi cầm đi.”
Diệp ca nhi lại cười ha hả nói: “Ngươi đừng có mà từ chối, nếu không ta sẽ không coi ngươi là bằng hữu. Ngươi chính là người đã cứu mạng Hổ ca, cho nên đừng khách sáo với ta.”
Năm ấy, Vương Hổ lên núi đi săn, lúc về cánh tay bị thương, lúc đó xích cước đại phu đi huyện thành còn chưa có về.
Ban đêm Vương Hổ bắt đầu nóng lên, lúc ấy Diệp ca nhi rất là hoang mang lo sợ, trong đầu linh quang chợt lóe nghĩ đến Minh Nam Tri biết phân loại thảo dược, nửa đêm liền đi Minh gia tìm người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất