Chương 4:
Thôn Thanh Tuyền, Minh gia...
“Tần gia đưa tới rất nhiều thứ tốt. Bên trong còn có một bộ đệm chăn mới, một bình nhỏ muối ăn, còn có mấy bao hạt giống rau dưa.”
“Những thứ đó cũng chưa là gì, Tần gia còn đưa tới ba lượng bạc.” Lý Kim Hoa chỉ vào mũi Minh Lô nói: “Nếu không phải Tần Thanh Chước quá hỗn trướng, Tần gia cũng là một nơi tốt để đi. Hai vợ chồng Tần gia ở trong thôn có tiếng là người cần mẫn, trong nhà chỉ có một mình Tần Thanh Chước là con trai, thứ tốt hiển nhiên đều để dành cho hắn. Nhị ca của hắn là Tần Vân Kha cũng rất tốt với hắn, nói không chừng còn có thể từ trong tay ca nhi kia kiếm được chút tiền xài.”
Lý Kim Hoa càng nhìn Minh Lô càng nhìn cảm thấy vừa lòng nói: “Ca nhi của ta lớn lên đẹp như vậy, sao có thể gả cho một tên lưu manh, có gả cũng phải gả vào nhà cao cửa rộng.”
“Mấy thứ này nương sẽ bảo quản, chờ ngày nào con thành thân, sẽ cho con làm của hồi môn.”
Minh Lô cười xán lạn: “Chỉ có nương là tốt với con nhất.”
Còn về phần đồ vật của Minh Nam Tri bị hắn đoạt mất, đây vốn dĩ là chuyện đương nhiên.
Minh Nam Tri cõng sọt về nhà, hôm nay hắn lên núi đốn củi, hắn không thích thân cận với người khác, liền tìm một nơi sâu thẳm đốn củi, chặt mệt mỏi thì ngồi xuống đất nghỉ ngơi một lát. Nhưng vẫn như cũ nghe thấy người khác nói ra nói vào chuyện của hắn.
“Ngày mai Minh Nam Tri sẽ gả chồng.”
“Hắn ư, ta nghe nói lần đầu tiên hắn thành hôn, tân lang quan liền ở đêm tân hôn chạy, đã qua hai năm, cũng không có ai đến nhà cầu hôn, khó lắm mới được Tần gia tới nhà cầu hôn, cho sính lễ còn rất đủ.”
“Ta khinh! Nếu lần này tân lang quan lại ở đêm tân hôn bỏ chạy, liền có chuyện vui để xem.”
“Đúng vậy, lúc trước tình cảm giữa Kỷ đại ca và Minh Nam Tri rất tốt, không nghĩ tới lại bị dọa chạy. Rất có thể là do Minh Nam Tri quá lẳng lơ, nói không chừng thân thể đã sớm trao cho người khác, đúng là không biết xấu hổ mà.”
__________________
Minh Nam Tri rũ mắt, chờ người nói chuyện đi rồi, lại ở tại chỗ đợi thêm một lát mới cõng củi về nhà.
Lý Kim Hoa nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, liền đem sính lễ của Tần gia cất vào phòng, mắng: “Đừng tưởng rằng ngày mai gả chồng là không cần nấu cơm, mau đi nấu cơm đi, sau đó đi rửa chén, lại đem quần áo dơ bẩn trong nhà đi giặt, cuối cùng là chẻ củi, ngươi tưởng mình là thiếu gia hay thiên kim gì sao, ngươi không có mệnh đó đâu.”
Lý Kim Hoa cười lạnh nói: “Nếu không phải nhà chúng ta khoan hồng độ lượng, một đứa ca nhi lẳng lơ như ngươi đã sớm bị tròng lồng heo rồi, còn giúp ngươi nói tốt một cọc hôn sự, ngươi nên lén cười trộm đi.”
Minh Nam Tri đi phòng bếp nhóm lửa nấu cơm, không hề có chút vui sướng khi phải gả chồng.
----------------------------
Buổi tối ăn cơm, Tần phụ mới trở về, cả nhà cùng nhau ăn cơm.
Tần Thanh Chước lén nhìn Tần phụ vài lần, bộ dáng của Tần phụ có vài phần tuấn tú, ngồi ở chủ vị rất có lực áp bách.
“Sáng mai phải dậy sớm đi đón dâu, đừng có ngủ nướng.”
Tần Thanh Chước đỏ mặt một lát, mới nghiêm túc đáp, “Vâng, cha.”
Tần phụ gật đầu, cũng không lại quan tâm Tần Thanh Chước.
Cơm nước xong, Tần Thanh Chước bị kêu kêu về phòng nghỉ ngơi, hắn trở lại phòng của mình, mới có một tia cảm giác an toàn. Trong phòng trống rỗng, chân hắn đá phải thứ gì đó, hắn khom lưng từ dưới đáy giường lấy ra một cái rương, lại vỗ vỗ tro bụi bám trên rương gỗ.
Mở ra rương gỗ, bên trong cất giấu mấy quyển sách vỡ lòng cho trẻ con cùng xúc xắc dùng để cờ bạc.
Tần Thanh Chước lấy ra xúc xắc, lót dưới chân bàn, vừa lúc hắn cảm thấy cái bàn có chút lắc lư, xúc xắc liền phát huy tác dụng.
“Tuy rằng có được ký ức của nguyên chủ, nhưng nhìn mấy chữ trước mặt vẫn là quá xa lạ.”
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng phân không rõ là do đầu óc của mình có vấn để hay là đầu óc của nguyên chủ có vấn đề.
Hắn nhìn thời gian, rửa mặt xong liền lên giường nằm, nghĩ đến ngày mai muốn cưới Minh Nam Tri, trong lòng liền có chút phát sầu.
Nếu chỉ cùng vai chính thụ ở chung, hẳn là không khó.
“Tần gia đưa tới rất nhiều thứ tốt. Bên trong còn có một bộ đệm chăn mới, một bình nhỏ muối ăn, còn có mấy bao hạt giống rau dưa.”
“Những thứ đó cũng chưa là gì, Tần gia còn đưa tới ba lượng bạc.” Lý Kim Hoa chỉ vào mũi Minh Lô nói: “Nếu không phải Tần Thanh Chước quá hỗn trướng, Tần gia cũng là một nơi tốt để đi. Hai vợ chồng Tần gia ở trong thôn có tiếng là người cần mẫn, trong nhà chỉ có một mình Tần Thanh Chước là con trai, thứ tốt hiển nhiên đều để dành cho hắn. Nhị ca của hắn là Tần Vân Kha cũng rất tốt với hắn, nói không chừng còn có thể từ trong tay ca nhi kia kiếm được chút tiền xài.”
Lý Kim Hoa càng nhìn Minh Lô càng nhìn cảm thấy vừa lòng nói: “Ca nhi của ta lớn lên đẹp như vậy, sao có thể gả cho một tên lưu manh, có gả cũng phải gả vào nhà cao cửa rộng.”
“Mấy thứ này nương sẽ bảo quản, chờ ngày nào con thành thân, sẽ cho con làm của hồi môn.”
Minh Lô cười xán lạn: “Chỉ có nương là tốt với con nhất.”
Còn về phần đồ vật của Minh Nam Tri bị hắn đoạt mất, đây vốn dĩ là chuyện đương nhiên.
Minh Nam Tri cõng sọt về nhà, hôm nay hắn lên núi đốn củi, hắn không thích thân cận với người khác, liền tìm một nơi sâu thẳm đốn củi, chặt mệt mỏi thì ngồi xuống đất nghỉ ngơi một lát. Nhưng vẫn như cũ nghe thấy người khác nói ra nói vào chuyện của hắn.
“Ngày mai Minh Nam Tri sẽ gả chồng.”
“Hắn ư, ta nghe nói lần đầu tiên hắn thành hôn, tân lang quan liền ở đêm tân hôn chạy, đã qua hai năm, cũng không có ai đến nhà cầu hôn, khó lắm mới được Tần gia tới nhà cầu hôn, cho sính lễ còn rất đủ.”
“Ta khinh! Nếu lần này tân lang quan lại ở đêm tân hôn bỏ chạy, liền có chuyện vui để xem.”
“Đúng vậy, lúc trước tình cảm giữa Kỷ đại ca và Minh Nam Tri rất tốt, không nghĩ tới lại bị dọa chạy. Rất có thể là do Minh Nam Tri quá lẳng lơ, nói không chừng thân thể đã sớm trao cho người khác, đúng là không biết xấu hổ mà.”
__________________
Minh Nam Tri rũ mắt, chờ người nói chuyện đi rồi, lại ở tại chỗ đợi thêm một lát mới cõng củi về nhà.
Lý Kim Hoa nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, liền đem sính lễ của Tần gia cất vào phòng, mắng: “Đừng tưởng rằng ngày mai gả chồng là không cần nấu cơm, mau đi nấu cơm đi, sau đó đi rửa chén, lại đem quần áo dơ bẩn trong nhà đi giặt, cuối cùng là chẻ củi, ngươi tưởng mình là thiếu gia hay thiên kim gì sao, ngươi không có mệnh đó đâu.”
Lý Kim Hoa cười lạnh nói: “Nếu không phải nhà chúng ta khoan hồng độ lượng, một đứa ca nhi lẳng lơ như ngươi đã sớm bị tròng lồng heo rồi, còn giúp ngươi nói tốt một cọc hôn sự, ngươi nên lén cười trộm đi.”
Minh Nam Tri đi phòng bếp nhóm lửa nấu cơm, không hề có chút vui sướng khi phải gả chồng.
----------------------------
Buổi tối ăn cơm, Tần phụ mới trở về, cả nhà cùng nhau ăn cơm.
Tần Thanh Chước lén nhìn Tần phụ vài lần, bộ dáng của Tần phụ có vài phần tuấn tú, ngồi ở chủ vị rất có lực áp bách.
“Sáng mai phải dậy sớm đi đón dâu, đừng có ngủ nướng.”
Tần Thanh Chước đỏ mặt một lát, mới nghiêm túc đáp, “Vâng, cha.”
Tần phụ gật đầu, cũng không lại quan tâm Tần Thanh Chước.
Cơm nước xong, Tần Thanh Chước bị kêu kêu về phòng nghỉ ngơi, hắn trở lại phòng của mình, mới có một tia cảm giác an toàn. Trong phòng trống rỗng, chân hắn đá phải thứ gì đó, hắn khom lưng từ dưới đáy giường lấy ra một cái rương, lại vỗ vỗ tro bụi bám trên rương gỗ.
Mở ra rương gỗ, bên trong cất giấu mấy quyển sách vỡ lòng cho trẻ con cùng xúc xắc dùng để cờ bạc.
Tần Thanh Chước lấy ra xúc xắc, lót dưới chân bàn, vừa lúc hắn cảm thấy cái bàn có chút lắc lư, xúc xắc liền phát huy tác dụng.
“Tuy rằng có được ký ức của nguyên chủ, nhưng nhìn mấy chữ trước mặt vẫn là quá xa lạ.”
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng phân không rõ là do đầu óc của mình có vấn để hay là đầu óc của nguyên chủ có vấn đề.
Hắn nhìn thời gian, rửa mặt xong liền lên giường nằm, nghĩ đến ngày mai muốn cưới Minh Nam Tri, trong lòng liền có chút phát sầu.
Nếu chỉ cùng vai chính thụ ở chung, hẳn là không khó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất