Chương 41:
Nhìn thấy xe bò ngồi đầy người, lúc này chủ nhân xe bò mới chậm rì rì điều khiển xe bò trở về.
Tần Sinh vỗ vỗ bụi bẩn trên vai, hắn thấy được một cái ót quen thuộc, không cần nghĩ ngợi liền hô: “Thanh Chước tiểu tử.”
Tần Thanh Chước vừa xoay đầu liền nhìn thấy Tần Sinh, hắn cười nói: “Tần Sinh thúc, thật trùng hợp nha.”
Ánh mắt của Tần Sinh dừng lại trên sọt của Tần Thanh Chước: “Tiểu tử, hôm nay ngươi mua nhiều đồ như vậy, là kiếm được đồng tiền lớn sao. Người trẻ tuổi các ngươi cũng thật hào phóng.”
Tần Tần chước nghe thấy lời nói chua lè của Tần Sinh, vẫn giữ nguyên tươi cười nói: “Làm gì có đồng tiền lớn nào, đều là từ kẽ răng tiết kiệm ra tới.”
“Từ khi ngươi thành thân liền hiểu chuyện hơn rất nhiều, Tần gia về sau còn muốn dựa vào ngươi. Ngươi hiểu chuyện, lão tử và lão nương của ngươi cũng có thể yên tâm.” Tần Sinh nói tới đây lại vui vẻ lên.
Ông cùng Tần gia không có thù oán, còn có chút quan hệ thân thích. Ngoài miệng nói nhiều chút, cũng đỏ mắt một chút, nhưng trong lòng không xấu.
Tần Thanh Chước cười nói: “Mấy năm nay cũng may là có Tần Sinh thúc chiếu cố.”
Tần Sinh xua xua tay nói: “Ngươi nói lời này cũng quá khách sáo rồi.”
Xe bò tới thôn Thanh Tuyền, Tần Sinh và Tần Thanh Chước liền đường ai nấy đi, Tần Thanh Chước hít sâu một hơi, cõng sọt về nhà.
Vừa mới tới cửa sân, bên tai liền truyền đến một đạo âm thanh.
“Hôm nay nhặt được ba quả trứng gà, gà vừa ăn xong liền đẻ trứng.” Bạch Uyển đóng cửa chuồng gà, tay trái cầm trứng gà, tay phải cầm một cái chậu không.
Buổi sáng phải đi nhặt trứng gà, giữa trưa cũng phải đi qua xem một chút, buổi tối đuổi gà vào chuồng cũng muốn liếc mắt nhìn một lần.
“Nương, hôm nay thời tiết tốt, buổi chiều con lên núi hái chút bồ kết, đêm qua nghe Lưu đại nương nói, sau núi có một mảnh ớt dại, sẵn tiện thuận đường cũng đi coi một chút, nếu có thể hái liền hái mang về.” Minh Nam Tri tiếp nhận cái chậu không trong tay Bạch Uyển, muốn mang đến nhà bếp rửa sạch.
Bạch Uyển: “Lời nói của Lưu đại nương đều là nửa thật nửa giả, nàng thích nhất là khoác lác, nếu không tìm được, con cũng đừng buồn.”
“Đã biết, nương.”
Tần Thanh Chước đứng trước cửa sân có chút rối rắm, không biết nên ở chung với Minh Nam Tri và Bạch Uyển thế nào, hắn vừa mới đến đây không lâu liền đi trường xã.
Minh Nam Tri cầm chậu đi nhà bếp, ở chỗ ngoặt chỗ thấy được cửa sân có một góc áo màu xanh lơ, hắn cũng không có tiếp tục đi nhà bếp, mà là nghi hoặc nhìn về phía cửa sân.
Minh Nam Tri có chút kinh hỉ thốt lên: “Tướng công.”
Tần Thanh Chước nghe thấy tiếng của Minh Nam Tri, hắn nở nụ cười, lộ ra ngũ quan anh tuấn nói: “Ta về rồi đây.”
Bạch Uyển nhìn thấy con trai cõng sọt vào nhà, kinh ngạc hỏi: “Sao con lại ở đây, hôm nay trường xã cho nghỉ à? Sớm như vậy liền trở về?”
Bạch Uyển căng thẳng hỏi: “Con lấy đâu ra tiền mà mua nhiều đồ vật như vậy! Không lẽ con lại đi sòng bạc?! Nương nói với con bao nhiêu lần rồi, sòng bạc có thắng có thua, số lần thua bao giờ cũng nhiều hơn thắng, mặc kệ thế nào đều là lỗ, còn sẽ sinh ra thói hư tật xấu.”
Tần Tần chước giải thích: “Con không có đi sòng bạc, đây là con cùng các bạn học ở trường xã tỷ thí, từ trong tay bọn họ thắng được. Người xem đi, con mua đồ vật, cũng không phải là mua lung tung.”
“Ở đây có bảy lượng bạc, nương, lúc con thành thân không phải vẫn còn thiếu hai lượng bạc sao? Tiền này, người đem trả cho người ta đi. Còn lại năm lượng bạc, để lại trong nhà chi tiêu.”
Minh Nam Tri thấy vậy cũng lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới Tần Thanh Chước lại ra tay hào phóng như vậy, tùy tiện liền lấy ra bảy lượng bạc. Có nông dân làm việc quanh năm suốt tháng cũng kiếm không được bảy lượng bạc.
Tần Sinh vỗ vỗ bụi bẩn trên vai, hắn thấy được một cái ót quen thuộc, không cần nghĩ ngợi liền hô: “Thanh Chước tiểu tử.”
Tần Thanh Chước vừa xoay đầu liền nhìn thấy Tần Sinh, hắn cười nói: “Tần Sinh thúc, thật trùng hợp nha.”
Ánh mắt của Tần Sinh dừng lại trên sọt của Tần Thanh Chước: “Tiểu tử, hôm nay ngươi mua nhiều đồ như vậy, là kiếm được đồng tiền lớn sao. Người trẻ tuổi các ngươi cũng thật hào phóng.”
Tần Tần chước nghe thấy lời nói chua lè của Tần Sinh, vẫn giữ nguyên tươi cười nói: “Làm gì có đồng tiền lớn nào, đều là từ kẽ răng tiết kiệm ra tới.”
“Từ khi ngươi thành thân liền hiểu chuyện hơn rất nhiều, Tần gia về sau còn muốn dựa vào ngươi. Ngươi hiểu chuyện, lão tử và lão nương của ngươi cũng có thể yên tâm.” Tần Sinh nói tới đây lại vui vẻ lên.
Ông cùng Tần gia không có thù oán, còn có chút quan hệ thân thích. Ngoài miệng nói nhiều chút, cũng đỏ mắt một chút, nhưng trong lòng không xấu.
Tần Thanh Chước cười nói: “Mấy năm nay cũng may là có Tần Sinh thúc chiếu cố.”
Tần Sinh xua xua tay nói: “Ngươi nói lời này cũng quá khách sáo rồi.”
Xe bò tới thôn Thanh Tuyền, Tần Sinh và Tần Thanh Chước liền đường ai nấy đi, Tần Thanh Chước hít sâu một hơi, cõng sọt về nhà.
Vừa mới tới cửa sân, bên tai liền truyền đến một đạo âm thanh.
“Hôm nay nhặt được ba quả trứng gà, gà vừa ăn xong liền đẻ trứng.” Bạch Uyển đóng cửa chuồng gà, tay trái cầm trứng gà, tay phải cầm một cái chậu không.
Buổi sáng phải đi nhặt trứng gà, giữa trưa cũng phải đi qua xem một chút, buổi tối đuổi gà vào chuồng cũng muốn liếc mắt nhìn một lần.
“Nương, hôm nay thời tiết tốt, buổi chiều con lên núi hái chút bồ kết, đêm qua nghe Lưu đại nương nói, sau núi có một mảnh ớt dại, sẵn tiện thuận đường cũng đi coi một chút, nếu có thể hái liền hái mang về.” Minh Nam Tri tiếp nhận cái chậu không trong tay Bạch Uyển, muốn mang đến nhà bếp rửa sạch.
Bạch Uyển: “Lời nói của Lưu đại nương đều là nửa thật nửa giả, nàng thích nhất là khoác lác, nếu không tìm được, con cũng đừng buồn.”
“Đã biết, nương.”
Tần Thanh Chước đứng trước cửa sân có chút rối rắm, không biết nên ở chung với Minh Nam Tri và Bạch Uyển thế nào, hắn vừa mới đến đây không lâu liền đi trường xã.
Minh Nam Tri cầm chậu đi nhà bếp, ở chỗ ngoặt chỗ thấy được cửa sân có một góc áo màu xanh lơ, hắn cũng không có tiếp tục đi nhà bếp, mà là nghi hoặc nhìn về phía cửa sân.
Minh Nam Tri có chút kinh hỉ thốt lên: “Tướng công.”
Tần Thanh Chước nghe thấy tiếng của Minh Nam Tri, hắn nở nụ cười, lộ ra ngũ quan anh tuấn nói: “Ta về rồi đây.”
Bạch Uyển nhìn thấy con trai cõng sọt vào nhà, kinh ngạc hỏi: “Sao con lại ở đây, hôm nay trường xã cho nghỉ à? Sớm như vậy liền trở về?”
Bạch Uyển căng thẳng hỏi: “Con lấy đâu ra tiền mà mua nhiều đồ vật như vậy! Không lẽ con lại đi sòng bạc?! Nương nói với con bao nhiêu lần rồi, sòng bạc có thắng có thua, số lần thua bao giờ cũng nhiều hơn thắng, mặc kệ thế nào đều là lỗ, còn sẽ sinh ra thói hư tật xấu.”
Tần Tần chước giải thích: “Con không có đi sòng bạc, đây là con cùng các bạn học ở trường xã tỷ thí, từ trong tay bọn họ thắng được. Người xem đi, con mua đồ vật, cũng không phải là mua lung tung.”
“Ở đây có bảy lượng bạc, nương, lúc con thành thân không phải vẫn còn thiếu hai lượng bạc sao? Tiền này, người đem trả cho người ta đi. Còn lại năm lượng bạc, để lại trong nhà chi tiêu.”
Minh Nam Tri thấy vậy cũng lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới Tần Thanh Chước lại ra tay hào phóng như vậy, tùy tiện liền lấy ra bảy lượng bạc. Có nông dân làm việc quanh năm suốt tháng cũng kiếm không được bảy lượng bạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất