Phu Lang Nhà Ta Là Nhị Gả

Chương 46:

Trước Sau
Minh Nam Tri vừa nhìn lửa trong bếp, vừa nhìn Bạch Nhất Hoằng.

Bạch Nhất Hoằng vẫn còn là trẻ con, sau khi cảm ơn liền đem chén nước đường uống sạch.

“Cảm ơn tẩu tẩu.”

Minh Nam Tri ôn hòa hỏi: “Có muốn uống thêm một chén nữa không?”

“Dạ, không.” Bạch Nhất Hoằng lắc đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm cửa sân.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nồi xương sườn trong bếp cũng phát ra mùi thơm. Hai tỷ muội Bạch Ngọc Hoa và Bạch Lan Hoa tỉnh lại, hai nhóc chạy ra ngoài đứng trước cửa nhà bếp, ánh mắt tràn ngập chờ mong.

Minh Nam Tri vuốt ve đầu tóc của hai tiểu nha đầu nói: “Phải hầm thêm một lát nữa mới có thể ăn.”

Hai tỷ muội chỉ biết cha bị bệnh, nương muốn đi theo chăm sóc cha, cho nên làm ca ca mang theo hai nhóc tới nhà cô cô. Thấy ca ca khóc, hai nhóc cũng đi theo cùng nhau khóc.

Bạch Ngọc Hoa có chút sợ hãi hỏi: “Tẩu tẩu, chúng ta cũng có thể ăn thịt sao?”

Minh Nam Tri: “Được chứ.”

Tới rồi buổi tối, Minh Nam Tri thấy Tần Thanh Chước và cha mẹ chồng vẫn còn chưa về, lại thấy ba đứa nhỏ đã đói bụng, liền ăn cơm trước.

Dùng đệm chăn ở trên băng ghế trải mấy tầng, kêu mấy đứa nhỏ đi rửa mặt lên giường ngủ. Minh Nam Tri rửa mặt xong, cũng nhìn ra ngoài sân.



Ở nông thôn, có rất nhiều người nuôi c h ó, buổi tối thường thường sẽ nghe thấy tiếng c h ó sủa, cứ cách một đoạn thời gian sẽ sủa một tiếng.

Hắn đem quần áo của Tần Thanh Chước bỏ vào chậu ngâm, ngày mai đem đi giặt, mới vừa đổ nước vào trong chậu, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện.

-----------------------------

Ba người mới vừa xuống xe bò, liền hướng trong nhà đi về, lúc này trời đã tối đen.

Tần phụ lộ ra thần sắc mệt mỏi nói: “Cũng may lần này Bạch Sơn chỉ là té gãy chân, còn có mấy chỗ gãy xương, nhưng ít nhất vẫn có thể bảo vệ tánh mạng.”

“Ngày mai còn phải đem xe bò rửa sạch một chút, miễn cho bị nói Tần gia làm việc không phúc hậu.”

Bạch Uyển: “Ta đã biết.”

“Lần này cũng may là có Thanh Chước cầm hai lượng bạc tới cho chúng ta, nếu không, đại phu của y quán kia sao chịu cứu Bạch Sơn.” Bạch Uyển nói đến đây, nghĩ đến đệ đệ vẫn còn ở y quán: “Có thể giữ được mạng là tốt rồi.”

“Tứ cữu còn phải điều trị rất lâu mới có thể khỏi.” Lúc Tần Thanh Chước rời đi, nhìn thấy trên người tứ cữu cữu đều là máu, xém chút nữa đã ngất xỉu.

Xương cốt của một chân đều lòi ra ngoài, nhìn rất đáng sợ.

Bạch Uyển thở dài: “Chuyện này phỏng chừng mấy huynh đệ của ta cũng đã biết, bọn họ thế nào cũng sẽ đi thăm Bạch Sơn. Chúng ta chỉ cần chăm sóc tốt cho ba đứa nhỏ là được, trong thời gian ngắn cũng không rảnh lo bọn họ. Chúng ta về nhà trước đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau