Phu Nhân Giả Nam Của Tổng Tài Lạnh Lùng
Chương 21
Ngay khoảnh khắc Cổ Nhất Nam đang ngủ ngon trên lưng của anh, anh thật sự không muốn lên xe để về một chút nào,
Anh nhớ lại khi xưa anh mười sáu tuổi rất thương đứa em gái nhỏ nhắn xinh xắn chỉ vỏn vẹn ba tuổi, anh lúc đó hay cõng em gái trên lưng và bế em trên tay, còn em ấy thì cứ suốt ngày chỉ lẽo đẽo theo anh trai của mình,
Cho đến cái ngày anh đi học về, thì nghe tin là mẹ và ba bị tai, còn em gái thì biến mất không thể tìm thấy,
Từ khoảnh khắc đó, anh sốc vô cùng khi cảm giác mất đi em gái, anh đã chịu mọi đau lòng không thể quên được em gái mất tích,
Và nhiều năm nay, anh đã tìm cô gần hai mươi năm, ông trời đúng là không phụ lòng người, đã đem cô về đúng nơi người thân của mình, anh thật sự rất vui,
Lúc này anh cẩn thận đặt cô nằm trên xe ghế sau, cả hai ngay lập tức về nhà,
Nhà đây là nhà của Thẩm gia ở trong nước, nhà cũng là dạng biệt phủ không khác gì Trương gia, biệt độ giàu có nhất nhì cùng với Trương Thị, nên cả hai mới sự hợp tác lâu dài từ thời ông bà,
Nữa đêm anh đưa Cố Nhất Nam về đây, và anh cũng là về bất ngờ, nên lúc bên ngoài nghe bảo vệ thông báo, thì những người làm trong nhà điều nhanh chóng có mặt ở bên trong để chào đón đại thiếu gia đã lâu mới trở về,
Lúc Thẩm Mộc Hàn từ trong xe bế cô ra và nhanh chóng đi thẳng vào cửa chính của căn biệt phủ xa hoa này,
"Thưa thiếu gia, cậu mới về ạ" tất cả người hầu bên trong nhà điều có mặt, khi nhìn thấy anh bước vào thì ai nấy điều cúi thấp chào,
Khi tất cả mọi người ngẩn đầu lên, thì không khỏi tò mò vì trên tay anh đang bế một người, nhưng không rõ là con gái hay con trai,
Lúc này chủ quản gia đi đến gần Thẩm Mộc Hàn lịch sự đưa một tay lên trước ngực cúi hơi thấp rồi lên tiếng, "Thiếu gia, mừng cậu trở về "
Thẩm Mộc Hàn gật đầu sau đó còn căng dặn chú quản gia, "Chú bảo người dọn dẹp phòng của em gái tôi chưa
Chú quản gia liền gật đầu lịch sự nói, "Thưa cậu, phòng đã dọn sạch sẽ rồi ạ"
"Ừm" nghe chú quản gia nói xong liền nhanh chóng bế Cổ Nhất Nam lên lầu, trước khi đi còn nhìn về hướng một cô gái rất trẻ đang đứng trong số người hầu,
Sau đó anh liền lên tiếng gọi cô gái ấy, "Cô, mau đi theo tôi"
Cô gái đang đứng liền bị giật mình khi những cô gái người hầu lay lay tay cô, sau đó mới nhìn về hướng Thẩm Mộc Hàn nói, "Vâng, thiếu gia gọi em ạ"
Thẩm Mộc Hàn nhìn cô gương mặt cau mày nói, "Đúng vậy là cô đấy, mau đi theo tôi"
Nghe được lệnh của chủ nhân, cô gái nhanh chóng chạy đi theo sau anh,
Khi nhìn thấy anh bế người trên tay đi rồi, thì họ mới bàn tán về Cố Nhất Nam, vì họ không nhận định dạng được là người thiếu gia họ bế là trai hay gái,
Sau đó họ bị chủ quản gia nghe được mà bị trách móc, còn bảo làm việc ở Thẩm gia không được bàn tán về chủ, không được xâm soi chuyện riêng tư của chủ nhân,
Họ nghe vậy liền ai nấy điều cúi người thấp xuống rồi ai nấy quay đi về phòng dưới sau dành cho người giúp việc của mình,
Thẩm Mộc Hàn thì bế cô lên đến tầng một, đi vào căn phòng nhìn khá đơn giản nhưng cũng rất to lớn, đồ đạc thì đầy đủ,
Anh nhanh chóng đưa cô nằm xuống giường, còn nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, sau đó còn xoa đầu trìu mến cô mà mỉm cười nói, "A Nam, em thoải mái nghỉ ngơi ở đây, anh hai sẽ bảo vệ em "
Nói xong liền quay sang hướng cô gái đang đứng khoản cách xa anh một chút, mà căng dặn cô, "Từ giờ cô không cần làm việc cùng với mọi người ở dưới nữa, mà hãy ở lại bên cạnh theo sau chăm sóc cho tiểu thư, biết không "
Cô gái nghe xong liền mĩm cười gật đầu nói, "Vâng thưa thiếu gia "
"Bao nhiêu tuổi, tên gì " Thẩm Mộc Hàn ngồi xuống ghế nhìn cô gái hỏi,
Nghe chủ nhân trước mặt mình đang hỏi, cô liền giật mình, sau đó có chút run rẩy trả lời anh "Dạ thưa thiếu gia, em mười bảy tuổi ạ, tên là A Nguyệt
Anh nghe đến cái tên và cái tuổi của cô bé, khiến anh cũng thấy ngạc nhiên vì độ tuổi của cô bé khá nhỏ, nhưng anh chưa biết được cô bé là ai đã tuyển vào Thẩm gia để làm việc, khi độ tuổi này vốn dĩ là phải đi học,
Cô bé vốn dĩ là đứa trẻ từng có gia đình hạnh phúc, tuy nhiên vì vài năm trước gia đình của cô bé đi du lịch và khoảnh khắc lúc đó gia đình của cô bé gặp phải tai nạn giao thông, ba mẹ của cô thì đã không qua khỏi, duy chỉ còn một mình cô thì vẫn còn sống sót,
Vì vậy người dì của mẹ cô là người thân duy nhất của cô, bà ấy đã nuôi dưỡng cô bằng tình thương và những đồng tiền mà bà ấy đã làm việc cho nhà họ Thẩm
Khi cô bé ấy đang đi học đã lên được cấp ba, thì người dượng của cô là chồng của dì, ông ta đã suốt ngày chỉ cờ bạc độ đua ngựa và banh bóng, khiến ông ta đổ nợ còn say xỉn phá nhà,Sau đó ông ta đột nhiên bị tai nạn và qua đời, còn để lại một đống nợ dì cô phải trả giùm ông ta,
Dì cô bé trả nợ đến suy sụp, nhìn thấy dì mình như vậy cô bé không chịu được nên liền phải bỏ học và xin vào Thẩm Gia cùng với dì của mình để làm giúp việc,
Tuy nhiên ban đầu dì của cô nhất quyết không chịu, nhưng cô gái đã kiên quyết phải phụ giúp dì mình kiếm tiền, người dì nói không lại cô nên mới nhất thời đồng ý với cô,
Anh nhớ lại khi xưa anh mười sáu tuổi rất thương đứa em gái nhỏ nhắn xinh xắn chỉ vỏn vẹn ba tuổi, anh lúc đó hay cõng em gái trên lưng và bế em trên tay, còn em ấy thì cứ suốt ngày chỉ lẽo đẽo theo anh trai của mình,
Cho đến cái ngày anh đi học về, thì nghe tin là mẹ và ba bị tai, còn em gái thì biến mất không thể tìm thấy,
Từ khoảnh khắc đó, anh sốc vô cùng khi cảm giác mất đi em gái, anh đã chịu mọi đau lòng không thể quên được em gái mất tích,
Và nhiều năm nay, anh đã tìm cô gần hai mươi năm, ông trời đúng là không phụ lòng người, đã đem cô về đúng nơi người thân của mình, anh thật sự rất vui,
Lúc này anh cẩn thận đặt cô nằm trên xe ghế sau, cả hai ngay lập tức về nhà,
Nhà đây là nhà của Thẩm gia ở trong nước, nhà cũng là dạng biệt phủ không khác gì Trương gia, biệt độ giàu có nhất nhì cùng với Trương Thị, nên cả hai mới sự hợp tác lâu dài từ thời ông bà,
Nữa đêm anh đưa Cố Nhất Nam về đây, và anh cũng là về bất ngờ, nên lúc bên ngoài nghe bảo vệ thông báo, thì những người làm trong nhà điều nhanh chóng có mặt ở bên trong để chào đón đại thiếu gia đã lâu mới trở về,
Lúc Thẩm Mộc Hàn từ trong xe bế cô ra và nhanh chóng đi thẳng vào cửa chính của căn biệt phủ xa hoa này,
"Thưa thiếu gia, cậu mới về ạ" tất cả người hầu bên trong nhà điều có mặt, khi nhìn thấy anh bước vào thì ai nấy điều cúi thấp chào,
Khi tất cả mọi người ngẩn đầu lên, thì không khỏi tò mò vì trên tay anh đang bế một người, nhưng không rõ là con gái hay con trai,
Lúc này chủ quản gia đi đến gần Thẩm Mộc Hàn lịch sự đưa một tay lên trước ngực cúi hơi thấp rồi lên tiếng, "Thiếu gia, mừng cậu trở về "
Thẩm Mộc Hàn gật đầu sau đó còn căng dặn chú quản gia, "Chú bảo người dọn dẹp phòng của em gái tôi chưa
Chú quản gia liền gật đầu lịch sự nói, "Thưa cậu, phòng đã dọn sạch sẽ rồi ạ"
"Ừm" nghe chú quản gia nói xong liền nhanh chóng bế Cổ Nhất Nam lên lầu, trước khi đi còn nhìn về hướng một cô gái rất trẻ đang đứng trong số người hầu,
Sau đó anh liền lên tiếng gọi cô gái ấy, "Cô, mau đi theo tôi"
Cô gái đang đứng liền bị giật mình khi những cô gái người hầu lay lay tay cô, sau đó mới nhìn về hướng Thẩm Mộc Hàn nói, "Vâng, thiếu gia gọi em ạ"
Thẩm Mộc Hàn nhìn cô gương mặt cau mày nói, "Đúng vậy là cô đấy, mau đi theo tôi"
Nghe được lệnh của chủ nhân, cô gái nhanh chóng chạy đi theo sau anh,
Khi nhìn thấy anh bế người trên tay đi rồi, thì họ mới bàn tán về Cố Nhất Nam, vì họ không nhận định dạng được là người thiếu gia họ bế là trai hay gái,
Sau đó họ bị chủ quản gia nghe được mà bị trách móc, còn bảo làm việc ở Thẩm gia không được bàn tán về chủ, không được xâm soi chuyện riêng tư của chủ nhân,
Họ nghe vậy liền ai nấy điều cúi người thấp xuống rồi ai nấy quay đi về phòng dưới sau dành cho người giúp việc của mình,
Thẩm Mộc Hàn thì bế cô lên đến tầng một, đi vào căn phòng nhìn khá đơn giản nhưng cũng rất to lớn, đồ đạc thì đầy đủ,
Anh nhanh chóng đưa cô nằm xuống giường, còn nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, sau đó còn xoa đầu trìu mến cô mà mỉm cười nói, "A Nam, em thoải mái nghỉ ngơi ở đây, anh hai sẽ bảo vệ em "
Nói xong liền quay sang hướng cô gái đang đứng khoản cách xa anh một chút, mà căng dặn cô, "Từ giờ cô không cần làm việc cùng với mọi người ở dưới nữa, mà hãy ở lại bên cạnh theo sau chăm sóc cho tiểu thư, biết không "
Cô gái nghe xong liền mĩm cười gật đầu nói, "Vâng thưa thiếu gia "
"Bao nhiêu tuổi, tên gì " Thẩm Mộc Hàn ngồi xuống ghế nhìn cô gái hỏi,
Nghe chủ nhân trước mặt mình đang hỏi, cô liền giật mình, sau đó có chút run rẩy trả lời anh "Dạ thưa thiếu gia, em mười bảy tuổi ạ, tên là A Nguyệt
Anh nghe đến cái tên và cái tuổi của cô bé, khiến anh cũng thấy ngạc nhiên vì độ tuổi của cô bé khá nhỏ, nhưng anh chưa biết được cô bé là ai đã tuyển vào Thẩm gia để làm việc, khi độ tuổi này vốn dĩ là phải đi học,
Cô bé vốn dĩ là đứa trẻ từng có gia đình hạnh phúc, tuy nhiên vì vài năm trước gia đình của cô bé đi du lịch và khoảnh khắc lúc đó gia đình của cô bé gặp phải tai nạn giao thông, ba mẹ của cô thì đã không qua khỏi, duy chỉ còn một mình cô thì vẫn còn sống sót,
Vì vậy người dì của mẹ cô là người thân duy nhất của cô, bà ấy đã nuôi dưỡng cô bằng tình thương và những đồng tiền mà bà ấy đã làm việc cho nhà họ Thẩm
Khi cô bé ấy đang đi học đã lên được cấp ba, thì người dượng của cô là chồng của dì, ông ta đã suốt ngày chỉ cờ bạc độ đua ngựa và banh bóng, khiến ông ta đổ nợ còn say xỉn phá nhà,Sau đó ông ta đột nhiên bị tai nạn và qua đời, còn để lại một đống nợ dì cô phải trả giùm ông ta,
Dì cô bé trả nợ đến suy sụp, nhìn thấy dì mình như vậy cô bé không chịu được nên liền phải bỏ học và xin vào Thẩm Gia cùng với dì của mình để làm giúp việc,
Tuy nhiên ban đầu dì của cô nhất quyết không chịu, nhưng cô gái đã kiên quyết phải phụ giúp dì mình kiếm tiền, người dì nói không lại cô nên mới nhất thời đồng ý với cô,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất