Phu Nhân Giả Nam Của Tổng Tài Lạnh Lùng
Chương 25
Ngay tại sân bay riêng của nhà Thẩm gia, Thẩm Mộc Hàn lái xe đến nơi vì anh muốn đón ba mẹ mình, khi anh bước vào sân bay, thì nhanh chóng đi đến nhà chờ của sân bay mà đợi,
Khu sân bay không ai biết anh sẽ đến đây, là vì thư ký không thông báo là anh sẽ đến, nên quản lý khu sân bay cũng không biết,
Cho đến khi một nhân viên trong sân bay nhìn thấy anh, liền nhanh chóng đi báo cho quản lý sân bay biết, nên tất cả nhân viên lẫn ông ấy tất tốc chạy thật nhanh đến,
Chú quản lý sân bay bước vào nhà chờ, nhìn thấy anh ông ấy liền kính nể đến gần anh mà cúi đầu chào anh một tiếng, "Đại thiếu gia cậu mới đến sao "
Thẩm Mộc Hàn ngước lên nhìn chủ quản lý sân bay liền gật đầu ừm một cái, nhưng không nói gì,
Chú quản lý sân bay thấy vậy liền tiếp tục hỏi, "Cậu đến đây vợ việc gì sao, hay cậu muốn dùng máy bay, nếu vậy tôi sẽ gọi tất cả chuẩn bị ngay cho cậu nhé "
Lúc này Thẩm Mộc Hàn gật đầu rồi mới chịu lên tiếng, "Cha và mẹ tôi sẽ đáp máy bay trong ít phút nữa, tôi đến để đón họ "
Tất cả nghe những lời anh nói, liền nhìn nhau ngỡ ngàng, sau đó chú trưởng quản lý sân bay lên tiếng mỉm cười nói, "Đại thiếu gia, chủ tịch và phu nhân đã đáp máy bay và rời đi rồi ạ "
Thẩm Mộc Hàn nghe xong liền giật mình, sau đó ngẩn đầu lên nhìn họ, anh thấy ai nấy cũng điều gật đầu, sau đó anh nhẹ nhàng tiếp tục nói, "Đã đáp máy bay rồi sao, ba mẹ tôi đi bao lâu rồi"
Chú trưởng quản lý liền đáp "Đã được nữa giờ đồng hồ rồi"
Nghe xong anh liền không tức giận mà hiểu ra, vì đây vốn dĩ không lẫn đầu anh bị như vậy, anh biết ba mẹ anh yêu thương nhau đến nỗi xem con cái là thứ vách ngăn kia mà, con gái thì không sao còn cưng chiều, là con trai ông bà Thẩm liền cho ra rìa,
Vì vậy mỗi lần ông bà Thẩm về đây, mặc dù có thông báo cho anh, nhưng họ vẫn là chơi anh một vố giống như hiện tại như vậy, mặc dù anh biết cách họ làm với anh, nhưng anh vẫn muốn ra đón cha mẹ mình,
Lúc ấy anh thở dài một tiếng, sau đó đứng lên, còn chào tất cả mọi người rồi rời đi, trên đường về nhà anh suy nghĩ chắc chắn ba mẹ nôn nóng muốn gặp Cố Nhất Nam, thì chắc là đã đang ở Thẩm Gia rồi,
Vừa về đến nhà, quả nhiên điều anh suy nghĩ là đúng, anh vừa được bác bảo an bên ngoài mở cổng cho vào, vào đến cửa chính thì chủ quản gia đã nói cho anh biết, "Đại thiếu gia, lão gia và phu nhân đã về rồi ạ, cả hai người bên trong đang nói chuyện với tiểu thư rất vui vẻ đấy "
Bác quản gia vừa nói cũng vừa cười lây, vì bác ấy đã lâu chưa thấy cảnh căn nhà này có tiếng cười vui vẻ náo nhiệt đến như vậy,
Anh nghe bác quản gia nói vậy, anh liền lịch sự gật đầu rồi đi vào sảnh chính bên trong nhà, nhìn thấy ông bà Thẩm đang cười nói vui vẻ với Cố Nhất Nam,
Thẩm Mộc Hàn nhanh chóng đi đến gần họ liền vờ cau mày thở một hơi rồi lên tiếng, "Ba mẹ đến nơi, sao không gọi con nói một tiếng vậy, làm con đi đến tận sân bay để đón, hai người làm vậy vui lắm sao ạ"
Nói xong anh liền làm ra vẻ ấm ức, sau đó mới ngồi xuống ghế đối diện với họ,
Ba mẹ Thẩm nghe những lời anh than vãn, cũng lười quan tâm đến anh, mà hi một tiếng, ba Thẩm lúc này liền dùng giọng nói trêu chọc anh, "Ha, con trai à, đây đâu phải lần đầu con bị như vậy đâu chứ, sao lại bị lừa nhiều như vậy, "
Nói xong ông Thẩm liền cười phá lên, còn Cố Nhất Nam lúc này thấy anh đã về, cô liền ngại ngùng rụt rè nhìn về hướng anh mà nói, "Anh chủ, tôi... Tôi dù sao cũng khỏe lại rồi, nên là tôi sẽ rời đi sau nhé ạ"
Ông bà Thẩm nghe những lời cô nói lúc này, ông bà Thẩm liền ngỡ ngàng đơ mặt ra, sau đó cả hai lập tức quay đầu nhìn về hướng Thẩm Mộc Hàn, mẹ anh liền lên tiếng nói, "A Hàn, con chưa nói cho con bé biết thân phận của nó sao hả"
Thẩm Mộc Hàn giật mình khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của mẹ mình, sau đó anh chỉ biết mỉm cười, sau đó anh liền kêu thư ký của mình đưa vài tờ giấy kết quả xét nghiệm cho Cố Nhất Nam xem, "Em xem đi, a Nam "
Cố Nhất Nam đưa hai tay lịch sự cầm lấy giấy tờ mà nghe lời anh xem bên trong tờ giấy, khi cô xem tờ giấy kết quả xét nghiệm huyết thống, cô liền không dám tin vào hiện tại lúc này,
Huyết thống một mình cô cùng xét nghiệm với cả ba người là ba mẹ Thẩm và Thẩm Mộc Hàn, có cùng huyết thống chín mươi chín phẩy chín phần trăm là cùng một người nhà,
Cố Nhất Nam đọc đến dòng quan hệ huyết thống, tay cô không khỏi run rẩy, cảm xúc của cô lúc này rất lạ,
"A Nam, em là em gái của anh, người em gái mà anh đã tìm gần hai mươi năm nay, cuối cùng anh cũng đã tìm được em rồi " Thẩm Mộc Hàn cảm xúc cũng vui mừng khi anh nói ra những lời này,
Nghe anh nói xong, cô vẫn là cứ tưởng mình đang nằm mơ, lúc này mẹ Thẩm nhìn thấy con gái tay đang run rất nhiều, bà liền nắm tay cô lại mà nói với giọng run run, "Con gái, ba mẹ cuối cùng cũng tìm được con, mẹ vui lắm"
Tiếp theo lời của ông Thẩm cũng lên tiếng theo bà, còn Cố Nhất Nam lúc này mới định thần lại nhìn về hướng ba mẹ mình, sau đó nhào đến ba mẹ Thẩm mà vui sướng nói, "Có... Có thật hai người là ba mẹ của con không, có phải con đang nằm mơ phải không"
Nhìn dáng vẻ của cô vui mừng đến như vậy, mẹ Thẩm ôm con gái thật chặt vào lòng, sau đó lên tiếng nói với cô, "Con gái của mẹ, con không mơ đâu, đây là sự thật, ba mẹ và anh trai đã tìm con rất nhiều năm, nay tìm được con rồi, về sau ba mẹ và anh trai sẽ bù đắp cho con nhé "
Thêm vào đó, Thẩm Mộc Hàn cũng đưa cho cô giấy tờ tùy thân và thẻ căn cước công dân, tên thật sự trong gia phả nhà họ Thẩm của cô là Thẩm Mộc Hoa,
Cô cầm giấy tờ tùy thân và thẻ căn cước công dân mới mà Thẩm Mộc Hàn đã làm cho cô, bên trong là tên thật của cô, tên Mộc Hoa, rất đẹp nhưng cô vẫn muốn cái tên mà mẹ nuôi đã đặt cho cô là Nhất Nam, vì cái tên đã theo cô từ nhỏ đã quen, còn tên mới cô chưa thể quen được với nó lắm,
Nói một lúc, cả gia đình đã được đoàn tụ với nhau hạnh phúc nhận người thân bao năm nay, mọi chuyện từ nhỏ Cố Nhất Nam đã kể cho bà nghe từ trước, còn bà cũng không giấu những lại làm mất cô, chuyện với cô, bà còn kể cho cô biết tại sao bà
Khu sân bay không ai biết anh sẽ đến đây, là vì thư ký không thông báo là anh sẽ đến, nên quản lý khu sân bay cũng không biết,
Cho đến khi một nhân viên trong sân bay nhìn thấy anh, liền nhanh chóng đi báo cho quản lý sân bay biết, nên tất cả nhân viên lẫn ông ấy tất tốc chạy thật nhanh đến,
Chú quản lý sân bay bước vào nhà chờ, nhìn thấy anh ông ấy liền kính nể đến gần anh mà cúi đầu chào anh một tiếng, "Đại thiếu gia cậu mới đến sao "
Thẩm Mộc Hàn ngước lên nhìn chủ quản lý sân bay liền gật đầu ừm một cái, nhưng không nói gì,
Chú quản lý sân bay thấy vậy liền tiếp tục hỏi, "Cậu đến đây vợ việc gì sao, hay cậu muốn dùng máy bay, nếu vậy tôi sẽ gọi tất cả chuẩn bị ngay cho cậu nhé "
Lúc này Thẩm Mộc Hàn gật đầu rồi mới chịu lên tiếng, "Cha và mẹ tôi sẽ đáp máy bay trong ít phút nữa, tôi đến để đón họ "
Tất cả nghe những lời anh nói, liền nhìn nhau ngỡ ngàng, sau đó chú trưởng quản lý sân bay lên tiếng mỉm cười nói, "Đại thiếu gia, chủ tịch và phu nhân đã đáp máy bay và rời đi rồi ạ "
Thẩm Mộc Hàn nghe xong liền giật mình, sau đó ngẩn đầu lên nhìn họ, anh thấy ai nấy cũng điều gật đầu, sau đó anh nhẹ nhàng tiếp tục nói, "Đã đáp máy bay rồi sao, ba mẹ tôi đi bao lâu rồi"
Chú trưởng quản lý liền đáp "Đã được nữa giờ đồng hồ rồi"
Nghe xong anh liền không tức giận mà hiểu ra, vì đây vốn dĩ không lẫn đầu anh bị như vậy, anh biết ba mẹ anh yêu thương nhau đến nỗi xem con cái là thứ vách ngăn kia mà, con gái thì không sao còn cưng chiều, là con trai ông bà Thẩm liền cho ra rìa,
Vì vậy mỗi lần ông bà Thẩm về đây, mặc dù có thông báo cho anh, nhưng họ vẫn là chơi anh một vố giống như hiện tại như vậy, mặc dù anh biết cách họ làm với anh, nhưng anh vẫn muốn ra đón cha mẹ mình,
Lúc ấy anh thở dài một tiếng, sau đó đứng lên, còn chào tất cả mọi người rồi rời đi, trên đường về nhà anh suy nghĩ chắc chắn ba mẹ nôn nóng muốn gặp Cố Nhất Nam, thì chắc là đã đang ở Thẩm Gia rồi,
Vừa về đến nhà, quả nhiên điều anh suy nghĩ là đúng, anh vừa được bác bảo an bên ngoài mở cổng cho vào, vào đến cửa chính thì chủ quản gia đã nói cho anh biết, "Đại thiếu gia, lão gia và phu nhân đã về rồi ạ, cả hai người bên trong đang nói chuyện với tiểu thư rất vui vẻ đấy "
Bác quản gia vừa nói cũng vừa cười lây, vì bác ấy đã lâu chưa thấy cảnh căn nhà này có tiếng cười vui vẻ náo nhiệt đến như vậy,
Anh nghe bác quản gia nói vậy, anh liền lịch sự gật đầu rồi đi vào sảnh chính bên trong nhà, nhìn thấy ông bà Thẩm đang cười nói vui vẻ với Cố Nhất Nam,
Thẩm Mộc Hàn nhanh chóng đi đến gần họ liền vờ cau mày thở một hơi rồi lên tiếng, "Ba mẹ đến nơi, sao không gọi con nói một tiếng vậy, làm con đi đến tận sân bay để đón, hai người làm vậy vui lắm sao ạ"
Nói xong anh liền làm ra vẻ ấm ức, sau đó mới ngồi xuống ghế đối diện với họ,
Ba mẹ Thẩm nghe những lời anh than vãn, cũng lười quan tâm đến anh, mà hi một tiếng, ba Thẩm lúc này liền dùng giọng nói trêu chọc anh, "Ha, con trai à, đây đâu phải lần đầu con bị như vậy đâu chứ, sao lại bị lừa nhiều như vậy, "
Nói xong ông Thẩm liền cười phá lên, còn Cố Nhất Nam lúc này thấy anh đã về, cô liền ngại ngùng rụt rè nhìn về hướng anh mà nói, "Anh chủ, tôi... Tôi dù sao cũng khỏe lại rồi, nên là tôi sẽ rời đi sau nhé ạ"
Ông bà Thẩm nghe những lời cô nói lúc này, ông bà Thẩm liền ngỡ ngàng đơ mặt ra, sau đó cả hai lập tức quay đầu nhìn về hướng Thẩm Mộc Hàn, mẹ anh liền lên tiếng nói, "A Hàn, con chưa nói cho con bé biết thân phận của nó sao hả"
Thẩm Mộc Hàn giật mình khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của mẹ mình, sau đó anh chỉ biết mỉm cười, sau đó anh liền kêu thư ký của mình đưa vài tờ giấy kết quả xét nghiệm cho Cố Nhất Nam xem, "Em xem đi, a Nam "
Cố Nhất Nam đưa hai tay lịch sự cầm lấy giấy tờ mà nghe lời anh xem bên trong tờ giấy, khi cô xem tờ giấy kết quả xét nghiệm huyết thống, cô liền không dám tin vào hiện tại lúc này,
Huyết thống một mình cô cùng xét nghiệm với cả ba người là ba mẹ Thẩm và Thẩm Mộc Hàn, có cùng huyết thống chín mươi chín phẩy chín phần trăm là cùng một người nhà,
Cố Nhất Nam đọc đến dòng quan hệ huyết thống, tay cô không khỏi run rẩy, cảm xúc của cô lúc này rất lạ,
"A Nam, em là em gái của anh, người em gái mà anh đã tìm gần hai mươi năm nay, cuối cùng anh cũng đã tìm được em rồi " Thẩm Mộc Hàn cảm xúc cũng vui mừng khi anh nói ra những lời này,
Nghe anh nói xong, cô vẫn là cứ tưởng mình đang nằm mơ, lúc này mẹ Thẩm nhìn thấy con gái tay đang run rất nhiều, bà liền nắm tay cô lại mà nói với giọng run run, "Con gái, ba mẹ cuối cùng cũng tìm được con, mẹ vui lắm"
Tiếp theo lời của ông Thẩm cũng lên tiếng theo bà, còn Cố Nhất Nam lúc này mới định thần lại nhìn về hướng ba mẹ mình, sau đó nhào đến ba mẹ Thẩm mà vui sướng nói, "Có... Có thật hai người là ba mẹ của con không, có phải con đang nằm mơ phải không"
Nhìn dáng vẻ của cô vui mừng đến như vậy, mẹ Thẩm ôm con gái thật chặt vào lòng, sau đó lên tiếng nói với cô, "Con gái của mẹ, con không mơ đâu, đây là sự thật, ba mẹ và anh trai đã tìm con rất nhiều năm, nay tìm được con rồi, về sau ba mẹ và anh trai sẽ bù đắp cho con nhé "
Thêm vào đó, Thẩm Mộc Hàn cũng đưa cho cô giấy tờ tùy thân và thẻ căn cước công dân, tên thật sự trong gia phả nhà họ Thẩm của cô là Thẩm Mộc Hoa,
Cô cầm giấy tờ tùy thân và thẻ căn cước công dân mới mà Thẩm Mộc Hàn đã làm cho cô, bên trong là tên thật của cô, tên Mộc Hoa, rất đẹp nhưng cô vẫn muốn cái tên mà mẹ nuôi đã đặt cho cô là Nhất Nam, vì cái tên đã theo cô từ nhỏ đã quen, còn tên mới cô chưa thể quen được với nó lắm,
Nói một lúc, cả gia đình đã được đoàn tụ với nhau hạnh phúc nhận người thân bao năm nay, mọi chuyện từ nhỏ Cố Nhất Nam đã kể cho bà nghe từ trước, còn bà cũng không giấu những lại làm mất cô, chuyện với cô, bà còn kể cho cô biết tại sao bà
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất