Phú Nhị Đại Giả Thần Giả Quỷ Ở Giới Giải Trí
Chương 8: Giả thần giả quỷ ngày thứ 8
Khi Giang Nhất Minh trở lại phòng tập cũ ở tầng tám, y liền phát hiện tựa hồ có điều gì đó khác lạ.
Đầu tiên là mặt kính.
Tất nhiên, tấm kính đã được thay bằng một cái mới. Mà đặc biệt chính là khi y đứng trước gương, y sinh ra cảm giác có bóng người phản chiếu trong đó, nhưng không phải của mình.
Mà cảm giác này, y nhìn chằm chằm vào gương càng lâu thì cảm giác đó lại càng rõ ràng hơn.
Giang Nhất Minh không nói hai lời liền đem gương hủy đi.
Chưa cho chiếc gương có nửa điểm cơ hội để đe doạ điều gì.
Đằng sau chiếc gương dán một tấm *hoàng phù, trên bùa vẽ ra một hình *Bát Quái đồ -- chuyện này rất bình thường, đây là loại bùa được dùng nhiều nhất để trừ ma quỷ.
*bùa vàng
*Bát Quái đồ
Nhưng khi quan sát kỹ hơn, Giang Nhất Minh lại phát hiện phương hướng xoay tròn của cá âm dương bên trong Bát Quái đồ này, vừa vặn tương phản với phương hướng của Bát Quái đồ thực sự.
Mặc dù không có một tiêu chuẩn thống nhất nào về góc quay của cá âm dương, nhưng tất cả các thầy phong thủy đều phải tuân thủ theo chiều quay của cá âm dương theo chiều kim đồng hồ.
Lá bùa ở mặt sau của gương tương tự như "Càn tam liền, khôn tam đoạn, chấn động ngẩng mặt vu..." Những loại chi tiết nhỏ rườm rà này đều chính xác không có sai sót, nhưng cố tình là người vẽ bùa lại vẽ ngược lại với chiều đồng hồ đúng theo quy luật của cán sao Bắc Đẩu và chùm sao Bắc Đẩu.
Giang Nhất Minh chạm vào những đường nét trên lá bùa, mơ hồ cảm nhận được lực lượng của lá bùa hướng từ đầu ngón tay y chủ động truyền tới, nhất thời một khuôn mặt tuấn tú của y trầm xuống.
Từ xưa tới nay Bát Quái đồ được dùng như một vật để tránh hung trừ tai, nhưng nếu đảo ngược xoay tròn của cá âm dương, không khác gì trực tiếp bóp méo ý định ban đầu.
Không những không tránh hung trừ tà được, mà nặng hơn nữa sẽ dẫn đến tai nạn, có người sẽ dễ thuận tiện gây hoạ làm việc ác.
Lá bùa kề sát trên đầu ngón tay y nóng lên, dính trên đó đầy hắc khí. Giang Nhất Minh nheo nửa con mắt, đầu ngọn tay nhẹ nhàng búng một cái đem cỗ hắc khí kia đánh bay ra ngoài. Không có lá bùa ẩn nấp, hắc khí rất nhanh tiêu tán vào không trung.
"Thứ" trong phòng này tựa hồ đã biến mất.
Có thể do hoàng phù này đối với quỷ hồn tăng thêm sức mạnh, làm nó không bị trói buộc tại nơi tử vong, mà cả tòa nhà còn có thể trở thành địa bàn hoạt động của thứ đó.
Giang Nhất Minh ở trong lòng thầm mắng một tiếng, thật biết tăng thêm độ khó cho công việc của y.
Ngay khi Giang Nhất Minh sải bước ra khỏi phòng tập, liền nghe thấy tiếng gọi của Tiết Kha từ phòng diễn tập trên lầu lúc nãy của đài truyền hình. Y khẽ cau mày, lập tức chạy về phía thang thoát hiểm.
Khi y chạy ngang qua thang máy ở giữa hành lang, không có ai ấn vào thang máy nhưng "ding" một tiếng đã tự động mở cửa ra, để lộ không gian bên trong chiếc thang máy trống rỗng vô hại cùng với ánh đèn vàng ấm áp sáng vững vàng.
Nếu lúc này bên cạnh Giang Nhất Minh có người, chỉ cần người kia xem qua một bộ phim kinh dị, đại khái đều sẽ rít gào lên ngăn cản Giang Nhất Minh tuyệt đối không nên đi vào.
Trong một toà nhà bị quỷ ám, đi vào một cái thang máy không người tự động mở?
Đây là muốn chọc tức người ta muốn thổ huyết a!
Nhưng xung quanh Giang Nhất Minh không có ai, y không chút do dự mà bước vào đó.
Khu vũ đài diễn tập là lầu mười bốn, còn y đang ở lầu tám.
Bắt y bò lên sáu lầu hả? Không thể nào ha.
Cửa thang máy đóng sầm lại ngay lúc Giang Nhất Minh bước vào, không khí như bị đè ép nhanh chóng khi cánh cửa kim loại hai bên đóng lại, phát ra âm thanh giống như một tiếng cười quái dị, thoáng một cái đã biến mất.
Giang Nhất Minh cười khẽ một tiếng, không chút hoang mang lấy ra một sợi chỉ đỏ quấn quanh ngón út của mình, ngoắc ngoắc ngón tay. Ngay khi vừa chạm vào nút trên lầu 14, liền nghe thấy một tiếng "Phốc phốc" liên tục phát ra từ bàn phím, như thể có thứ gì đó bị bóp nát.
Từ xưa dây đỏ không chỉ tượng trưng cho nhân duyên, mà còn đại biểu cho trừ tà. Khi trẻ bốn, năm, sáu tuổi đi cúng tổ tiên, chúng luôn buộc một sợi dây đỏ quanh cổ tay, cũng bởi vì thứ này.
Giang Nhất Minh, trước đây đường đường là một quốc sư. Vẽ rồng điểm mắt lên long mạch, điều thuỷ thay đổi vận nước, dằn vặt đều là đại sự của giang sơn xã tắc. Bây giờ trong thang máy gặp mấy trò đe doạ vặt vãnh này, thật sự không thể làm khó dễ y a.
Y khịt mũi nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ gõ vào nút ở tầng 14, sau đó liền nghe thấy tiếng "ong ong" phát ra từ trong trục thang máy, đưa người an toàn lên tầng 14.
Cửa thang máy vừa mở ra, Giang Nhất Minh liền nhìn thấy tiểu trợ lý của Tiết Kha, anh ta đang bị một con quỷ bụng bị mở tung ruột gan đều trào ra đuổi theo.
Y híp mắt, vừa đi ra khỏi cửa thang máy, cửa liền nhanh chóng đóng lại, cũng giống như trước đó lẳng lặng đi xuống lầu tám.
Quả nhiên xem ra việc đảo lộn Bát Quái đồ đưa tới chung quanh đây không ít thứ cô hồn dã quỷ khác, không chỉ có "dân bản địa" trong toà nhà này a.
Giang Nhất Minh nhìn quỷ hồn đã hiện rõ hình dáng kia, rồi lại nhìn khuôn mặt tái mét như sắp ngất xỉu mọi lúc mọi nơi của vị tiểu trợ lý. Y hơi lắc đầu, việc đảo lộn Bát Quái đồ xác thực tăng cường không ít sức mạnh cho quỷ hồn, ít nhất làm nó có thể trực tiếp bị người nhìn thấy.
Chỉ mới đêm hôm trước, thứ này còn chỉ có thể thông qua gương trong phòng huấn luyện hiện ra hình dáng để hù doạ người khác.
Tiết Dương căn bản không để ý tới thang máy đối diện vừa mở ra rồi đóng lại, sau đó một thanh niên từ trong thang máy đi ra.
Nếu không phải giọng nói vừa khóc vừa mắng của Tiết Kha ở đầu khác thỉnh thoảng vang lên, Tiết Dương suýt chút nữa cho rằng mình đã bất tỉnh vào giờ khắc này.
Anh thất thần nhìn "người" trước mặt, đoạn âm thanh giọng nói kia vẫn lặp đi lặp lại bên tai.
Tiết Dương cả người phát run, không ngừng lùi lại đằng sau, phản ứng đầu tiên khi định thần lại là muốn buông tay đối phương ra ngay lập tức. Thế nhưng không nghĩ tới, tay anh ta lại bị người "nam nhân" trước mặt này nắm chặt không buông, lôi kéo anh ta đau muốn chết.
Anh rốt cuộc không nhịn được hét ầm lên: "Ngươi buông ta ra! Buông ta ra!"
Tiết Dương vừa dứt lời, liền nghe thấy một giọng nói trong trẻo và ấm áp, giống như tiếng đàn của ôn tuyền trong vắt từ khe núi, dường như từ chân trời xa xa mà truyền đến.
"Linh bảo thiên tôn, an úy thân hình. Đệ tử hồn phách, ngũ tạng huyền minh. Thanh long bạch hổ, đối trượng phân vân; chu tước huyền vũ, thị vệ ngã chân. Cấp cấp như luật lệnh!"
Chỉ nghe thanh âm trầm thấp kia vừa dứt lời, người "nam nhân" lục phủ ngũ tang đang rời đầy đất đứng trước mắt anh ta cả người loáng một cái, đột nhiên cứng ngắc, thân hình bỗng trở nên mờ mịt.
Trong mắt Tiết Dương lúc này, Giang đại thiếu gia bỗng nhiên xuất hiện không khác gì là thần bình hạ phàm, đại siêu cấp anh hùng.
Tiết Dương dùng sức lắc mạnh cổ tay một lần nữa, cuối cùng cũng thoát khỏi sự kìm kẹp của quỷ hồn nọ.
Anh ôm tay liên tục lăn lộn mà chạy đến phía sau Giang Nhất Minh, cả người run lên: "Giang thiếu! Giang thiếu! Thật sự có quỷ!"
Giang Nhất Minh liếc mắt nhìn Tiết Dương một cái: "Bằng không, anh vừa rồi cho rằng tôi đang làm cái gì?"
Không đợi Tiết Dương phản ứng lại, liền bị Giang Nhất Minh xách một cái ném ra đằng sau.
Tiết Dương lần đầu tiên cảm thấy chính mình cao tận 1m8 cứ dễ như vậy liền bị người khác nhấc lên?
Giang Nhất Minh tỏ vẻ này không tính là gì, Nhâm Trọng Viễn có chiều cao là 1m85, cũng bị y dễ dàng xách lên như xách một gà con kia kìa.
Ở trước mặt quốc sư, chiều cao không phải là vấn đề, trừ phi ngươi chỉ vào mũi y nói y là nhóc lùn. (Ngư: Nhóc lùn)
Vậy nhất định sẽ được trải nghiệm cảm giác bị quốc sư lòng dạ hẹp hòi trả thù là như thế nào.
Giang Nhất Minh chắn ở trước mặt Tiết Dương, sợi chỉ đỏ cột trên đầu ngón út của y lỏng lỏng lẻo lẻo muốn rơi cũng không xong.
Y cắn ngón giữa, nặng ra một giọt máu, trong miệng khẽ đọc: "Chân linh hạ pháp, tiên bái lâm hiên, lệnh thần quan cáo, kính đạt cửu thiên!"
Y vừa dứt lời, máu từ đầu ngón tay liền ngưng tụ thành một khoả huyết châu tròn trịa, từ trên đầu ngón tay bay lơ lửng ra xa.
Giang Nhất Minh ánh mắt lãnh liệt, ngón tay dùng sức, đem huyết châu trực tiếp đánh bay tới phía quỷ hồn.
Huyết châu bay tới đánh thẳng vào giữa trán của "nam nhân" nọ, gã ta đột nhiên ngã ra sau, lúc ngã xuống đất chớp mắt liền hoá thành tro bụi, không thấy hình bóng.
Tiết Dương há to miệng nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm giác như đang xem một bộ phim trừ ma cổ xưa của Hồng Kông, đại khái chính là giống Lâm Chấn Anh - thật ra là anh ta chưa xem - nhưng cảnh này đối với Tiết Dương mà nói, lực trùng kích quả thật quá lớn. (Chưa xem mà biết giống hết trơn ╮(╯▽╰)╭)
"Anh vẫn ổn chứ?" Giang Nhất Minh quay người hỏi Tiết Dương.
Tiết Dương vẫn giữ vẻ mặt ngốc nghếch há mồm chưa định thần lại, cho đến khi Giang Nhất Minh nhướng một bên lông mày không kiên nhẫn hỏi lại, anh ta mới đột nhiên hoàn hồn: "Tôi, tôi vẫn ổn. Thứ kia đâu? Nó chết rồi sao?" (Ngư: Nó vốn dĩ chết rồi mà aaaaaa(」゚ロ゚)」)
"Không, vẫn chưa, chỉ là tạm thời bị đánh lùi mà thôi. Trừ phi tôi tìm ra mấu chốt tại sao thứ đó có thể lưu lại ở đây." Giang Nhất Minh nói, sau đó đánh giá Tiết Dương, xác định người trẻ tuổi trước mắt này xác thực không có vấn đề gì.
Giang Nhất Minh cảm thấy Tiết Dương so với y thoạt nhìn bộ dáng còn trẻ hơn, mái tóc ngắn hơi xoăn nhuộm thành màu nâu đậm, khá giống phiên bản của mình, ngoài trừ cao hơn y một cái đầu.
Làm Giang Nhất Minh nhớ đến người đệ đệ đời trước của mình, người đệ đệ mà y không thể cứu được.
Vì vậy Giang Nhất Minh hiếm thấy lộ ra chút "ôn hoà", hỏi anh ta: "Không phải bảo mấy người về sớm một chút rồi hay sao?"
"Tiết đạo còn đang sửa lỗi thiết bị." Tiết Dương mím môi, lại nhìn Giang Nhất Minh, mở miệng, có vẻ có không ít chuyện tò mò muốn hỏi.
Chẳng qua Giang Nhất Minh có "tai tiếng", khán giả đều nói Giang đại thiếu nổi danh miệng lưỡi chua ngoa. Khi anh ta xem chương trình phát sóng trực tiếp, nhìn thấy Đoàn Phí bị nói tức đến mặt đều tái xanh liền biết lời y nói đều là sự thật. Tiết Dương do dự liền đem mấy lời tò mò nuốt vào trong bụng.
"Chậc." Giang Nhất Minh nhíu mày khi nghe Tiết Dương nói, lại hỏi: "Ông ấy bây giờ ở đâu?"
Sau khi được Giang Nhất Minh nhắc tới, Tiết Dương chợt nhớ ra, vội vàng nhìn về phía sân khấu tối om: "Tiết đạo? Tiết đạo? Chú ở chỗ nào? Chúng tôi đi tìm chú a!"
Tiết Kha trên sân khấu kích động khi nghe thấy động tĩnh, vừa định đáp lại, thế nhưng lời còn chưa thốt ra khỏi miệng hắn bỗng nhiên giật mình đứng yên bất động.
"Chúng tôi?" Hắn nghi hoặc thấp giọng lập lại một lần, toà nhà này trừ mình cùng Tiết Dương ra còn có người nào nữa?
Người nói chuyện vừa rồi là Tiết Dương sao?
Tiết Kha bị suy nghĩ của chính mình doạ sợ run cả người, không dám lên tiếng.
Hắn cầm trên tay thiết bị đắt tiền và tinh xảo mới, mò mẫm đi qua khu vực sân khấu tối đen như mực.
Thiết bị bị cháy hỏng trong lòng ngực vẫn hiện một bông hoa tuyết trên màn ảnh, góc bên phải màn hình kể từ khi bóng đèn bị nổ vẫn hiển thị là 23:44 phút liền không chuyển động nữa.
Tiết Kha dựa vào ánh hình quang phát ra từ màn hình, mới miễn cưỡng thấy rõ đường dưới chân, hắn cẩn thận từng bước đi qua các bậc thang đi về hướng lối ra.
Thế nhưng đi hoài đi hoài, Tiết Kha lại cảm thấy con đường này phảng phất không có điểm dừng đi làm sao cũng không ra được. Hắn lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán, lại ngẩng đầu nhìn một chút, cách tấm biển xanh ở lối ra chỉ còn một nửa quãng đường.
Hắn lại quay đầu lại liếc nhìn, khoảng cách sân khấu lớn cũng chỉ một nửa quảng đường.
Hắn dường như bị mắc kẹt ở vị trí nửa trung tâm, Tiết Kha hơi chột dạ, kiên trì tiếp tục trèo lên trên.
"Anh chờ ở đây, ông ấy có lẽ bị quỷ đánh tường vây bên trong." Giang Nhất Minh nhắm mắt tính toán một chốc, sau đó dặn dò Tiết Dương bên cạnh.
Tiết Dương nghe thấy ba chữ "quỷ đánh tường" sợ xanh mặt, liền vội vàng gật đầu: "Giang thiếu, lát nữa anh có quay lại không?"
"Lát mang các người ra ngoài, yên tâm." Giang Nhất Minh nhẹ nhàng trấn an một tiếng, cởi sợi dây đỏ buộc trên ngón út ném cho Tiết Dương, "Buộc lại, không cần sợ."
Tiết Dương cúi đầu nhìn sợi dây đỏ mà mình vô thức tiếp nhận, nắm trong lòng bàn tay nặn nặn, sau đó bắt chước Giang Nhất Minh ngoan ngoãn buộc vào ngón út của mình.
Giang thiếu tháo sợi dây đỏ trên ngón tay của mình xuống đưa cho anh, kia ý của Giang thiếu chính là...Dây đỏ tượng trưng cho Giang thiếu, giống như Giang thiếu đang ở bên cạnh?
Tiết Dương xem không ít tiểu thuyết với phim truyền hình tình yêu não tàn, đột nhiên mấy suy nghĩ kỳ lạ hiện lên trong đầu anh, khiến anh ta hơi ngượng ngùng đỏ cả tai.
"Dây đỏ có thể trừ tà, dù có chuyện gì cũng không được tháo ra, nghe rõ chưa?" Giang Nhất Minh thấy Tiết Dương tựa hồ có hơi mất tập trung, y nhíu mày liền dặn dò một câu.
Tiết Dương: "...Ồ."
Tiết Dương dường như nghe thấy âm thanh chuyện tình não tàn vỡ từng mãnh từng mãnh trong đầu của mình.
Đầu tiên là mặt kính.
Tất nhiên, tấm kính đã được thay bằng một cái mới. Mà đặc biệt chính là khi y đứng trước gương, y sinh ra cảm giác có bóng người phản chiếu trong đó, nhưng không phải của mình.
Mà cảm giác này, y nhìn chằm chằm vào gương càng lâu thì cảm giác đó lại càng rõ ràng hơn.
Giang Nhất Minh không nói hai lời liền đem gương hủy đi.
Chưa cho chiếc gương có nửa điểm cơ hội để đe doạ điều gì.
Đằng sau chiếc gương dán một tấm *hoàng phù, trên bùa vẽ ra một hình *Bát Quái đồ -- chuyện này rất bình thường, đây là loại bùa được dùng nhiều nhất để trừ ma quỷ.
*bùa vàng
*Bát Quái đồ
Nhưng khi quan sát kỹ hơn, Giang Nhất Minh lại phát hiện phương hướng xoay tròn của cá âm dương bên trong Bát Quái đồ này, vừa vặn tương phản với phương hướng của Bát Quái đồ thực sự.
Mặc dù không có một tiêu chuẩn thống nhất nào về góc quay của cá âm dương, nhưng tất cả các thầy phong thủy đều phải tuân thủ theo chiều quay của cá âm dương theo chiều kim đồng hồ.
Lá bùa ở mặt sau của gương tương tự như "Càn tam liền, khôn tam đoạn, chấn động ngẩng mặt vu..." Những loại chi tiết nhỏ rườm rà này đều chính xác không có sai sót, nhưng cố tình là người vẽ bùa lại vẽ ngược lại với chiều đồng hồ đúng theo quy luật của cán sao Bắc Đẩu và chùm sao Bắc Đẩu.
Giang Nhất Minh chạm vào những đường nét trên lá bùa, mơ hồ cảm nhận được lực lượng của lá bùa hướng từ đầu ngón tay y chủ động truyền tới, nhất thời một khuôn mặt tuấn tú của y trầm xuống.
Từ xưa tới nay Bát Quái đồ được dùng như một vật để tránh hung trừ tai, nhưng nếu đảo ngược xoay tròn của cá âm dương, không khác gì trực tiếp bóp méo ý định ban đầu.
Không những không tránh hung trừ tà được, mà nặng hơn nữa sẽ dẫn đến tai nạn, có người sẽ dễ thuận tiện gây hoạ làm việc ác.
Lá bùa kề sát trên đầu ngón tay y nóng lên, dính trên đó đầy hắc khí. Giang Nhất Minh nheo nửa con mắt, đầu ngọn tay nhẹ nhàng búng một cái đem cỗ hắc khí kia đánh bay ra ngoài. Không có lá bùa ẩn nấp, hắc khí rất nhanh tiêu tán vào không trung.
"Thứ" trong phòng này tựa hồ đã biến mất.
Có thể do hoàng phù này đối với quỷ hồn tăng thêm sức mạnh, làm nó không bị trói buộc tại nơi tử vong, mà cả tòa nhà còn có thể trở thành địa bàn hoạt động của thứ đó.
Giang Nhất Minh ở trong lòng thầm mắng một tiếng, thật biết tăng thêm độ khó cho công việc của y.
Ngay khi Giang Nhất Minh sải bước ra khỏi phòng tập, liền nghe thấy tiếng gọi của Tiết Kha từ phòng diễn tập trên lầu lúc nãy của đài truyền hình. Y khẽ cau mày, lập tức chạy về phía thang thoát hiểm.
Khi y chạy ngang qua thang máy ở giữa hành lang, không có ai ấn vào thang máy nhưng "ding" một tiếng đã tự động mở cửa ra, để lộ không gian bên trong chiếc thang máy trống rỗng vô hại cùng với ánh đèn vàng ấm áp sáng vững vàng.
Nếu lúc này bên cạnh Giang Nhất Minh có người, chỉ cần người kia xem qua một bộ phim kinh dị, đại khái đều sẽ rít gào lên ngăn cản Giang Nhất Minh tuyệt đối không nên đi vào.
Trong một toà nhà bị quỷ ám, đi vào một cái thang máy không người tự động mở?
Đây là muốn chọc tức người ta muốn thổ huyết a!
Nhưng xung quanh Giang Nhất Minh không có ai, y không chút do dự mà bước vào đó.
Khu vũ đài diễn tập là lầu mười bốn, còn y đang ở lầu tám.
Bắt y bò lên sáu lầu hả? Không thể nào ha.
Cửa thang máy đóng sầm lại ngay lúc Giang Nhất Minh bước vào, không khí như bị đè ép nhanh chóng khi cánh cửa kim loại hai bên đóng lại, phát ra âm thanh giống như một tiếng cười quái dị, thoáng một cái đã biến mất.
Giang Nhất Minh cười khẽ một tiếng, không chút hoang mang lấy ra một sợi chỉ đỏ quấn quanh ngón út của mình, ngoắc ngoắc ngón tay. Ngay khi vừa chạm vào nút trên lầu 14, liền nghe thấy một tiếng "Phốc phốc" liên tục phát ra từ bàn phím, như thể có thứ gì đó bị bóp nát.
Từ xưa dây đỏ không chỉ tượng trưng cho nhân duyên, mà còn đại biểu cho trừ tà. Khi trẻ bốn, năm, sáu tuổi đi cúng tổ tiên, chúng luôn buộc một sợi dây đỏ quanh cổ tay, cũng bởi vì thứ này.
Giang Nhất Minh, trước đây đường đường là một quốc sư. Vẽ rồng điểm mắt lên long mạch, điều thuỷ thay đổi vận nước, dằn vặt đều là đại sự của giang sơn xã tắc. Bây giờ trong thang máy gặp mấy trò đe doạ vặt vãnh này, thật sự không thể làm khó dễ y a.
Y khịt mũi nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ gõ vào nút ở tầng 14, sau đó liền nghe thấy tiếng "ong ong" phát ra từ trong trục thang máy, đưa người an toàn lên tầng 14.
Cửa thang máy vừa mở ra, Giang Nhất Minh liền nhìn thấy tiểu trợ lý của Tiết Kha, anh ta đang bị một con quỷ bụng bị mở tung ruột gan đều trào ra đuổi theo.
Y híp mắt, vừa đi ra khỏi cửa thang máy, cửa liền nhanh chóng đóng lại, cũng giống như trước đó lẳng lặng đi xuống lầu tám.
Quả nhiên xem ra việc đảo lộn Bát Quái đồ đưa tới chung quanh đây không ít thứ cô hồn dã quỷ khác, không chỉ có "dân bản địa" trong toà nhà này a.
Giang Nhất Minh nhìn quỷ hồn đã hiện rõ hình dáng kia, rồi lại nhìn khuôn mặt tái mét như sắp ngất xỉu mọi lúc mọi nơi của vị tiểu trợ lý. Y hơi lắc đầu, việc đảo lộn Bát Quái đồ xác thực tăng cường không ít sức mạnh cho quỷ hồn, ít nhất làm nó có thể trực tiếp bị người nhìn thấy.
Chỉ mới đêm hôm trước, thứ này còn chỉ có thể thông qua gương trong phòng huấn luyện hiện ra hình dáng để hù doạ người khác.
Tiết Dương căn bản không để ý tới thang máy đối diện vừa mở ra rồi đóng lại, sau đó một thanh niên từ trong thang máy đi ra.
Nếu không phải giọng nói vừa khóc vừa mắng của Tiết Kha ở đầu khác thỉnh thoảng vang lên, Tiết Dương suýt chút nữa cho rằng mình đã bất tỉnh vào giờ khắc này.
Anh thất thần nhìn "người" trước mặt, đoạn âm thanh giọng nói kia vẫn lặp đi lặp lại bên tai.
Tiết Dương cả người phát run, không ngừng lùi lại đằng sau, phản ứng đầu tiên khi định thần lại là muốn buông tay đối phương ra ngay lập tức. Thế nhưng không nghĩ tới, tay anh ta lại bị người "nam nhân" trước mặt này nắm chặt không buông, lôi kéo anh ta đau muốn chết.
Anh rốt cuộc không nhịn được hét ầm lên: "Ngươi buông ta ra! Buông ta ra!"
Tiết Dương vừa dứt lời, liền nghe thấy một giọng nói trong trẻo và ấm áp, giống như tiếng đàn của ôn tuyền trong vắt từ khe núi, dường như từ chân trời xa xa mà truyền đến.
"Linh bảo thiên tôn, an úy thân hình. Đệ tử hồn phách, ngũ tạng huyền minh. Thanh long bạch hổ, đối trượng phân vân; chu tước huyền vũ, thị vệ ngã chân. Cấp cấp như luật lệnh!"
Chỉ nghe thanh âm trầm thấp kia vừa dứt lời, người "nam nhân" lục phủ ngũ tang đang rời đầy đất đứng trước mắt anh ta cả người loáng một cái, đột nhiên cứng ngắc, thân hình bỗng trở nên mờ mịt.
Trong mắt Tiết Dương lúc này, Giang đại thiếu gia bỗng nhiên xuất hiện không khác gì là thần bình hạ phàm, đại siêu cấp anh hùng.
Tiết Dương dùng sức lắc mạnh cổ tay một lần nữa, cuối cùng cũng thoát khỏi sự kìm kẹp của quỷ hồn nọ.
Anh ôm tay liên tục lăn lộn mà chạy đến phía sau Giang Nhất Minh, cả người run lên: "Giang thiếu! Giang thiếu! Thật sự có quỷ!"
Giang Nhất Minh liếc mắt nhìn Tiết Dương một cái: "Bằng không, anh vừa rồi cho rằng tôi đang làm cái gì?"
Không đợi Tiết Dương phản ứng lại, liền bị Giang Nhất Minh xách một cái ném ra đằng sau.
Tiết Dương lần đầu tiên cảm thấy chính mình cao tận 1m8 cứ dễ như vậy liền bị người khác nhấc lên?
Giang Nhất Minh tỏ vẻ này không tính là gì, Nhâm Trọng Viễn có chiều cao là 1m85, cũng bị y dễ dàng xách lên như xách một gà con kia kìa.
Ở trước mặt quốc sư, chiều cao không phải là vấn đề, trừ phi ngươi chỉ vào mũi y nói y là nhóc lùn. (Ngư: Nhóc lùn)
Vậy nhất định sẽ được trải nghiệm cảm giác bị quốc sư lòng dạ hẹp hòi trả thù là như thế nào.
Giang Nhất Minh chắn ở trước mặt Tiết Dương, sợi chỉ đỏ cột trên đầu ngón út của y lỏng lỏng lẻo lẻo muốn rơi cũng không xong.
Y cắn ngón giữa, nặng ra một giọt máu, trong miệng khẽ đọc: "Chân linh hạ pháp, tiên bái lâm hiên, lệnh thần quan cáo, kính đạt cửu thiên!"
Y vừa dứt lời, máu từ đầu ngón tay liền ngưng tụ thành một khoả huyết châu tròn trịa, từ trên đầu ngón tay bay lơ lửng ra xa.
Giang Nhất Minh ánh mắt lãnh liệt, ngón tay dùng sức, đem huyết châu trực tiếp đánh bay tới phía quỷ hồn.
Huyết châu bay tới đánh thẳng vào giữa trán của "nam nhân" nọ, gã ta đột nhiên ngã ra sau, lúc ngã xuống đất chớp mắt liền hoá thành tro bụi, không thấy hình bóng.
Tiết Dương há to miệng nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm giác như đang xem một bộ phim trừ ma cổ xưa của Hồng Kông, đại khái chính là giống Lâm Chấn Anh - thật ra là anh ta chưa xem - nhưng cảnh này đối với Tiết Dương mà nói, lực trùng kích quả thật quá lớn. (Chưa xem mà biết giống hết trơn ╮(╯▽╰)╭)
"Anh vẫn ổn chứ?" Giang Nhất Minh quay người hỏi Tiết Dương.
Tiết Dương vẫn giữ vẻ mặt ngốc nghếch há mồm chưa định thần lại, cho đến khi Giang Nhất Minh nhướng một bên lông mày không kiên nhẫn hỏi lại, anh ta mới đột nhiên hoàn hồn: "Tôi, tôi vẫn ổn. Thứ kia đâu? Nó chết rồi sao?" (Ngư: Nó vốn dĩ chết rồi mà aaaaaa(」゚ロ゚)」)
"Không, vẫn chưa, chỉ là tạm thời bị đánh lùi mà thôi. Trừ phi tôi tìm ra mấu chốt tại sao thứ đó có thể lưu lại ở đây." Giang Nhất Minh nói, sau đó đánh giá Tiết Dương, xác định người trẻ tuổi trước mắt này xác thực không có vấn đề gì.
Giang Nhất Minh cảm thấy Tiết Dương so với y thoạt nhìn bộ dáng còn trẻ hơn, mái tóc ngắn hơi xoăn nhuộm thành màu nâu đậm, khá giống phiên bản của mình, ngoài trừ cao hơn y một cái đầu.
Làm Giang Nhất Minh nhớ đến người đệ đệ đời trước của mình, người đệ đệ mà y không thể cứu được.
Vì vậy Giang Nhất Minh hiếm thấy lộ ra chút "ôn hoà", hỏi anh ta: "Không phải bảo mấy người về sớm một chút rồi hay sao?"
"Tiết đạo còn đang sửa lỗi thiết bị." Tiết Dương mím môi, lại nhìn Giang Nhất Minh, mở miệng, có vẻ có không ít chuyện tò mò muốn hỏi.
Chẳng qua Giang Nhất Minh có "tai tiếng", khán giả đều nói Giang đại thiếu nổi danh miệng lưỡi chua ngoa. Khi anh ta xem chương trình phát sóng trực tiếp, nhìn thấy Đoàn Phí bị nói tức đến mặt đều tái xanh liền biết lời y nói đều là sự thật. Tiết Dương do dự liền đem mấy lời tò mò nuốt vào trong bụng.
"Chậc." Giang Nhất Minh nhíu mày khi nghe Tiết Dương nói, lại hỏi: "Ông ấy bây giờ ở đâu?"
Sau khi được Giang Nhất Minh nhắc tới, Tiết Dương chợt nhớ ra, vội vàng nhìn về phía sân khấu tối om: "Tiết đạo? Tiết đạo? Chú ở chỗ nào? Chúng tôi đi tìm chú a!"
Tiết Kha trên sân khấu kích động khi nghe thấy động tĩnh, vừa định đáp lại, thế nhưng lời còn chưa thốt ra khỏi miệng hắn bỗng nhiên giật mình đứng yên bất động.
"Chúng tôi?" Hắn nghi hoặc thấp giọng lập lại một lần, toà nhà này trừ mình cùng Tiết Dương ra còn có người nào nữa?
Người nói chuyện vừa rồi là Tiết Dương sao?
Tiết Kha bị suy nghĩ của chính mình doạ sợ run cả người, không dám lên tiếng.
Hắn cầm trên tay thiết bị đắt tiền và tinh xảo mới, mò mẫm đi qua khu vực sân khấu tối đen như mực.
Thiết bị bị cháy hỏng trong lòng ngực vẫn hiện một bông hoa tuyết trên màn ảnh, góc bên phải màn hình kể từ khi bóng đèn bị nổ vẫn hiển thị là 23:44 phút liền không chuyển động nữa.
Tiết Kha dựa vào ánh hình quang phát ra từ màn hình, mới miễn cưỡng thấy rõ đường dưới chân, hắn cẩn thận từng bước đi qua các bậc thang đi về hướng lối ra.
Thế nhưng đi hoài đi hoài, Tiết Kha lại cảm thấy con đường này phảng phất không có điểm dừng đi làm sao cũng không ra được. Hắn lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán, lại ngẩng đầu nhìn một chút, cách tấm biển xanh ở lối ra chỉ còn một nửa quãng đường.
Hắn lại quay đầu lại liếc nhìn, khoảng cách sân khấu lớn cũng chỉ một nửa quảng đường.
Hắn dường như bị mắc kẹt ở vị trí nửa trung tâm, Tiết Kha hơi chột dạ, kiên trì tiếp tục trèo lên trên.
"Anh chờ ở đây, ông ấy có lẽ bị quỷ đánh tường vây bên trong." Giang Nhất Minh nhắm mắt tính toán một chốc, sau đó dặn dò Tiết Dương bên cạnh.
Tiết Dương nghe thấy ba chữ "quỷ đánh tường" sợ xanh mặt, liền vội vàng gật đầu: "Giang thiếu, lát nữa anh có quay lại không?"
"Lát mang các người ra ngoài, yên tâm." Giang Nhất Minh nhẹ nhàng trấn an một tiếng, cởi sợi dây đỏ buộc trên ngón út ném cho Tiết Dương, "Buộc lại, không cần sợ."
Tiết Dương cúi đầu nhìn sợi dây đỏ mà mình vô thức tiếp nhận, nắm trong lòng bàn tay nặn nặn, sau đó bắt chước Giang Nhất Minh ngoan ngoãn buộc vào ngón út của mình.
Giang thiếu tháo sợi dây đỏ trên ngón tay của mình xuống đưa cho anh, kia ý của Giang thiếu chính là...Dây đỏ tượng trưng cho Giang thiếu, giống như Giang thiếu đang ở bên cạnh?
Tiết Dương xem không ít tiểu thuyết với phim truyền hình tình yêu não tàn, đột nhiên mấy suy nghĩ kỳ lạ hiện lên trong đầu anh, khiến anh ta hơi ngượng ngùng đỏ cả tai.
"Dây đỏ có thể trừ tà, dù có chuyện gì cũng không được tháo ra, nghe rõ chưa?" Giang Nhất Minh thấy Tiết Dương tựa hồ có hơi mất tập trung, y nhíu mày liền dặn dò một câu.
Tiết Dương: "...Ồ."
Tiết Dương dường như nghe thấy âm thanh chuyện tình não tàn vỡ từng mãnh từng mãnh trong đầu của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất