Chương 32: Bể bình giấm chua
Edit + Beta: Cù lão bản
Lương Hiểu Tài vỗ vỗ Tô Vấn Thanh: “Này, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!”
Tô Vấn Thanh gục như chết, một chút phản ứng cũng không có. Lương Hiểu Tài không khỏi mắng thầm một câu: “Mẹ kiếp, sao lại ra tay nặng như thế?” Ai biết lúc này Hoắc Nghiêm Đông quay trở lại. Vốn vóc người y cao to, vác Tô Vấn Thanh không khác gì vác bao cát. Vác xong cũng không ừ hử gì đi thẳng một mạch.
Lương Hiểu Tài đuổi theo: “Này! Ngươi muốn mang hắn đi đâu?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Chôn!”
Lương Hiểu Tài: “Cái gì?”
Chôn? Khẳng định không thể chôn thật, mà y cũng không thể ngốc sau núi quá lâu. Tuy rằng sau khi sổ sách bị lấy đi nơi này căn bản không có ai đến canh chừng, song cũng không thể loanh quanh ở đây mãi được.
Hoắc Nghiêm Đông vác người đến một địa phương tương đối bí mật. Nơi này cũng thuộc phạm vi sau núi, thế nhưng cách mấy nấm mồ khá xa. Y đem Tô Vấn Thanh đặt trên đất, vừa vặn dựa lưng một cây đại thụ.
Lương Hiểu Tài nói: “Ta thấy ngươi dư thừa tinh lực không có chỗ phát tiết đúng không? Rõ ràng người ta có chân tự dưng ngươi lại đánh ngất rồi bỏ công vác. Nói đi, đánh hắn ngất để làm gì?”
Hoắc Nghiêm Đông lặng thinh, không đề cập tới cảm giác buồn bực quái dị của bản thân khi nhìn thấy Lương Hiểu Tài đứng bên cạnh một người nam nhân khác, trực tiếp hỏi: “Người này từ đâu tới? Ngươi không biết bây giờ ngươi dắt theo một người sẽ có thêm bao nhiêu nguy hiểm sao?”
Lương Hiểu Tài nói: “Hắn vốn là binh sĩ ở đây, thiếu chút nữa bị Tiền Quang Tổ chôn sống. Lúc đó ta tiện tay cứu nên hắn cùng ta đi một chuyến đến kinh thành.”
Hoắc Nghiêm Đông: “Ngươi còn mang hắn đi kinh thành?” Cái tên nằm trên đất này vừa nhìn liền biết là đồ vô dụng, sao có thể mang theo đi xa như vậy? Không biết nguy hiểm cỡ nào sao?
Hoắc Nghiêm Đông phát hiện tâm tình mình càng thêm không tốt, thấy Lương Hiểu Tài gật đầu, trầm giọng: “Cũng không biết rốt cuộc là ai dư thừa tinh lực.”
Lương Hiểu Tài thầm nghĩ, là ngươi chứ ai.
Hoắc Nghiêm Đông miễn cưỡng đè xuống cảm giác khó chịu, đột nhiên ép giọng càng thấp hơn: “Tại sao lại chạy xa như thế? Ngươi có biết mười ngày này trong nhà nhớ ngươi biết bao nhiêu? Nương ngươi và nương ta ngày nào cũng ra cửa đứng chờ ngươi đấy.”
Nghĩ đến hai vị trưởng bối trong nhà Lương Hiểu Tài im lặng không lên tiếng. Lúc đó sốt ruột gấp rút lên đường thật không nghĩ tới hai bà, thế nhưng hết bận trở về, bị Hoắc Nghiêm Đông nhắc tới hắn phát hiện trong lòng cũng rất nhớ hai nương. Quan Thải Y phỏng chừng rất lo lắng, Lý Thuận Liên phỏng chừng cũng vậy. Dù sao đối với hai bà mà nói đây là lần đầu tiên trong nhiều năm hai người tách khỏi “con dâu” này lâu như vậy.
“Ban đầu đúng là ta nghĩ lấy đồ xong lập tức trở về tìm ngươi, nhưng sau đó lấy đồ xong lại cảm thấy còn không bằng trực tiếp đưa đến kinh thành. Ta có mang về ngươi cũng không mang đi được, sẽ bị lộ, song vật trọng yếu như vậy giao cho người khác ta không yên lòng.”
Lương Hiểu Tài cũng nhỏ giọng, trong lúc vô tình cuộc nói chuyện này lại biến thành thì thầm. Sắc mặt Hoắc Nghiêm Đông thoáng tốt hơn một chút, lại nhìn nhìn đôi mắt Lương Hiểu Tài, sau đó không biết tại sao đột nhiên không nói nữa.
Lúc này Lương Hiểu Tài hỏi: “Đúng rồi, sao ngươi lại tới đây?”
Hoắc Nghiêm Đông hừ lạnh một tiếng: “Tự nhiên là đến xem mấy con ‘cá’ dưới trướng của ta sống như thế nào.”
Lương Hiểu Tài cười nói: “A, ta cũng cảm thấy là nguyên nhân này, ngươi làm người rất trượng nghĩa.”
Trượng nghĩa cái rắm!
Hoắc Nghiêm Đông có chút muốn phỉ nhổ chính mình, hết nửa ngày mới hất cằm về phía Tô Vấn Thanh: “Ngươi đi cùng với hắn nhiều ngày như vậy hắn có thấy qua dung mạo của ngươi chưa? Về sau có thể gây ra phiền phức nào không?”
Lương Hiểu Tài nói: “Không có. Cả đoạn đường này ta đều không tháo khăn che mặt, ngay cả lúc gặp Trung Dũng Hầu cũng không tháo.”
Khóe miệng Hoắc Nghiêm Đông thật đáng thẹn mà thoáng nhếch lên, bất quá ánh sáng không đủ, Lương Hiểu Tài không chú ý tới. Hắn chỉ chú ý tới khí tràng quanh thân Hoắc Nghiêm Đông không còn căng chặt nữa, còn có Hoắc Nghiêm Đông ăn mặc phong phanh hơn trước nhiều.
Chỉ chớp mắt hắn đã rời nhà hơn mười ngày, hơn mười ngày này khí trời biến hóa rất rõ ràng. Hắn nhớ lúc hắn đi Thiết Tí quân bên này buổi tối còn rất lạnh, hiện tại thổi qua đều là gió ấm. Hắn ngồi sát bên cạnh Hoắc Nghiêm Đông, có lúc vì để thuận tiện trò chuyện mà mặt sắp dán vào nhau, có nghĩ thế nào cũng đều có chút quái quái.
“Tiếp theo ngươi định làm gì?” Lương Hiểu Tài hỏi, “Hiện tại tình huống bên này thế nào?”
Hắn thuận lợi vào kinh thành Định Bá Hầu không phát hiện, nhưng hắn có đánh thuốc mê cơ sở ngầm bên đó, cho nên việc này trước sau gì cũng truyền tới tai Định Bá Hầu. Thêm nữa đêm đó Trung Dũng Hầu phái người ra ngoài thành “lấy đồ vật”, Định Bá Hầu chắc chắn sẽ nghĩ đến chuyện sổ sách đã vào kinh. Nếu như người này không ngu lúc này chắc đang suy ngẫm biện pháp vớt vát đi?
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Buổi trưa hôm nay không biết Tiền Quang Tổ có thu được tin tức gì hay không mà nói muốn để ta dẫn hai ngàn Hổ Đầu binh về. Hắn nói hắn ra lương thực, để hai ngàn Thiết Tí binh bên kia tiếp tục ở lại Hổ Đầu quân một hai tháng, chờ học được bản lãnh thật sự lại trở về.”
Lương Hiểu Tài nói: “Nha, không phải là rất tốt sao? Vậy sao ngươi còn ở lại đây?”
Hoắc Nghiêm Đông: “Tốt cái rắm? Ngươi không nhìn thấy đám Thiết Tí quân kia y như sói đói ăn hao biết bao nhiêu gạo, ta không cho huynh đệ ở lại đây ăn bù mấy ngày chẳng phải là thiệt thòi sao? Còn nữa, Tiền Quang Tổ lạm sát kẻ vô tội, lại dám dùng tính mạng người nhà binh sĩ uy hiếp. Nếu chúng ta đi tiểu tử này nhất định sẽ chuyển hết thi thể trong bãi tha ma sang chỗ khác, thời điểm đó hắn có bị bắt thì cũng thiếu mất một tội danh.”
Lương Hiểu Tài ngẫm lại thấy cũng đúng. Tuy nói mục đích ban đầu của hắn là muốn giúp Hổ Đầu binh được quay về Hổ Đầu quân, nhưng sau khi gặp Tiền Quang Tổ hắn không thỏa mãn với chuyện đổi binh nữa.
Hoắc Nghiêm Đông thấy Lương Hiểu Tài đột nhiên đứng dậy, vội hỏi: “Ngươi đi đâu?”
Lương Hiểu Tài nói: “Đi tiểu!”
Chỉ chốc lát sau trong cánh rừng truyền đến âm thanh “Ào ào ào ào”. Lương Hiểu Tài giải quyết xong cột quần trở lại, cùng Hoắc Nghiêm Đông nói: “Ngươi về doanh trước đi, ta dẫn hắn tìm một chỗ nghỉ tạm.”
Hoắc Nghiêm Đông vừa nghe liền không vui, thời điểm nhìn Tô Vấn Thanh mang theo ý tứ ghét bỏ mà không biết: “Nơi này trước không thôn sau không điếm, ngươi tìm được sao?”
Lương Hiểu Tài nói: “Ngươi không thấy phí lời à? Đương nhiên về doanh trại Thiết Tí quân. Ngươi không tới thì thôi, ngươi tới rồi còn muốn để ta ngủ bên ngoài sao? Mau lên! Ngươi hồi trại trước chuẩn bị một chút, lát nữa ta dẫn tên này qua đó. Mấy ngày qua mệt chết ta.”
Nghĩ cũng biết, qua lại bôn ba nhiều ngày như vậy, còn phải thời thời khắc khắc lo lắng bị người phát hiện, không mệt mới là lạ. Hoắc Nghiêm Đông không nói hai lời, vịn vai Lương Hiểu Tài một chút, đứng dậy lập tức quay về trại.
Lương Hiểu Tài phí hết nửa ngày sức lực mới gọi Tô Vấn Thanh tỉnh lại. Lúc tỉnh Tô Vấn Thanh còn có chút sững sờ, Lương Hiểu Tài còn tưởng là bị đập đến choáng váng. Cũng may chỉ có chút đau cổ, không có bị đập ngốc. Sau khi Tô Vấn Thanh xác nhận xung quanh chỉ có Lương Hiểu Tài, hoạt động một chút hỏi: “Ân nhân, chuyện gì xảy ra thế này?”
Lương Hiểu Tài nói: “Đừng hỏi nhiều. Đi theo ta.”
Tô Vấn Thanh làm Thiên Lôi đã quen, Lương Hiểu Tài nói như vậy hắn không hỏi một tiếng lập tức đi theo. Bọn họ không có trực tiếp từ sau núi chạy tới doanh trại. Tiền Quang Tổ không phái người đến sau núi trông sổ sách, nhưng hiện tại họ Tiền kia đề phòng có người đến sau núi xem nấm mồ cho nên an bài người canh gác ngay chỗ giao lộ trên đường từ doanh trại đến sau núi. Hai người đi vòng một chút, Lương Hiểu Tài ấn theo đường Hoắc Nghiêm Đông đã đi hồi doanh, vừa nhìn liền thấy quả nhiên đều là người của Hổ Đầu quân.
Tô Vấn Thanh có chút sốt sắng, đặc biệt là khi phát hiện Lương Hiểu Tài đưa hắn vào lều trại xong thì quay người rời đi, hắn nhỏ giọng hỏi: “Ngài phải đi?”
Lương Hiểu Tài nói: “Ta có chuyện phải làm. Ngươi an tâm, chỉ cần đừng nghịch Tiền Quang Tổ sẽ không phát hiện ngươi.” Hoắc Nghiêm Đông sắp xếp cho Tô Vấn Thanh ở lại lều của Triệu Tam Canh và Hàn Trường An. Lều trướng này cách chỗ Hoắc Nghiêm Đông rất gần, hơn nữa xung quanh đều là người Hổ Đầu quân, căn bản không cần lo lắng bị phát hiện.
Tô Vấn Thanh không nói cái gì, gật gật đầu. Chỉ là thời điểm nhìn thấy Triệu Tam Canh và Hàn Trường An thoáng lộ ra một chút thần sắc đề phòng.
Lương Hiểu Tài đi cùng Hoắc Nghiêm Đông, hai người tiến vào lều trướng của y. Tuy rằng nơi này không phải Hổ Đầu quân, nhưng bây giờ hơn phân nửa người ở đây là Hổ Đầu binh, cho nên Lương Hiểu Tài đi vào liền cởi khăn che mặt. Hắn “Hô ~” một tiếng: “Mẹ nó, cuối cùng cũng coi như có thể thở một hơi!”
(Cù: Thiết Tí quân và Hổ Đầu quân mỗi bên 3.000 người, hiện tại mỗi bên lấy ra 2.000 trao đổi, cho nên trong Thiết Tí quân hiện tại 2/3 là người Hổ Đầu quân)
Hoắc Nghiêm Đông hỏi: “Ăn tối không?”
Lương Hiểu Tài “Ừ” một tiếng, hoàn toàn không khách khí với Hoắc Nghiêm Đông, trực tiếp nhào lên giường y. Tuy rằng không dám cởi quần áo nhưng ít nhất thần kinh không còn căng thẳng nữa.
Hoắc Nghiêm Đông còn định hỏi chút gì, chỉ là thấy hắn mệt thành như vậy, ôn nhu nói: “Ngươi an tâm ngủ đi, ta trông cho ngươi.” Vừa mới nói xong đã nghe thấy tiếng hít thở vững vàng…
Một con ngựa hoang tinh lực dồi dào vậy mà vừa ngã đầu liền ngủ, hắn thật sự mệt mỏi. Quỷ thần xui khiến, Hoắc Nghiêm Đông nhẹ nhàng vuốt mặt Lương Hiểu Tài. Kết quả ngón tay chỉ vừa mới đụng tới Lương Hiểu Tài lập tức mở mắt ra, thấy là Hoắc Nghiêm Đông liền thả lỏng, đẩy tay người ta ra: “Đừng nghịch, đánh ngươi bây giờ!”
Tay Hoắc Nghiêm Đông cứng đờ giữa không trung, nghĩ không ra giờ khắc này thứ đang mềm mại tinh tế chảy xuôi nơi đáy lòng rốt cuộc là gì. Đang có chút giật mình, bên ngoài liền truyền đến âm thanh của Triệu Tam Canh: “Phó thống lĩnh?”
Hoắc Nghiêm Đông lấy thân che cho Lương Hiểu Tài: “Tiến vào.”
Triệu Tam Canh cầm một tấm chăn lại đây, vừa định lên tiếng lại thấy Hoắc Nghiêm Đông ra dấu im lặng: “Nhỏ giọng một chút, hắn đang ngủ.”
Triệu Tam Canh gật gật đầu, để chăn qua một bên rồi đi ra ngoài. Trong lòng hắn vốn còn hiếu kỳ không biết dáng dấp Lương giáo đầu rốt cuộc ra sao, nhưng hiện tại hắn càng hiếu kỳ hơn Lương giáo đầu làm sao lại xuất hiện ở đây. Hiện tại ở bên này không cần thêm giáo đầu, hơn nữa có thêm không cũng không cần đi xa như vậy a? Cái chỗ chết tiệt này ai nguyện ý đến?!
Đáng tiếc miệng Tô Vấn Thanh quá kín, hắn cùng Hàn Trường An thay phiên xuất chiêu ngay cả cái rắm cũng không hỏi được. Bất quá lại nói ngược lại, lúc nãy hắn đi vào lều của Phó thống lĩnh sao luôn cảm giác quái quái? Nha, đúng rồi! Lương giáo đầu ngủ trên giường Phó thống lĩnh, Phó thống lĩnh thì ngồi ở mép giường!
Rõ ràng có ghế ngồi, vì sao phải ngồi ở mép giường? Giường cũng đâu có lớn.
Hoắc Nghiêm Đông cũng cảm thấy nghĩ không ra. Vì sao y ngồi xuống bên cạnh Lương Hiểu Tài rồi không muốn đi? Vì sao chỉ nhìn dáng vẻ của Lương Hiểu Tài liền cảm thấy buồn bực trong lòng mấy ngày nay lập tức biến mất? Lương Hiểu Tài ngủ, y vẫn nhìn mãi. Y muốn trông cho Lương Hiểu Tài!
Y bị ý nghĩ của bản thân làm kinh ngạc, nhưng ánh mắt vẫn không nỡ dời khỏi khuôn mặt Lương Hiểu Tài.
Một nam tử sao lớn lên lại đẹp mắt như vậy a? Rõ ràng không búi tóc như nữ tử, cũng không mặc nữ trang. Cỗ anh khí giữa chân mày kia vừa nhìn cũng biết là nam tử, nhưng tựa hồ y có ngắm bao nhiêu cũng không đủ.
Hoắc Nghiêm Đông mạnh mẽ vuốt mặt mình, đột nhiên hiểu rõ phiền muộn lần này là từ đâu tới.
Lương Hiểu Tài vỗ vỗ Tô Vấn Thanh: “Này, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!”
Tô Vấn Thanh gục như chết, một chút phản ứng cũng không có. Lương Hiểu Tài không khỏi mắng thầm một câu: “Mẹ kiếp, sao lại ra tay nặng như thế?” Ai biết lúc này Hoắc Nghiêm Đông quay trở lại. Vốn vóc người y cao to, vác Tô Vấn Thanh không khác gì vác bao cát. Vác xong cũng không ừ hử gì đi thẳng một mạch.
Lương Hiểu Tài đuổi theo: “Này! Ngươi muốn mang hắn đi đâu?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Chôn!”
Lương Hiểu Tài: “Cái gì?”
Chôn? Khẳng định không thể chôn thật, mà y cũng không thể ngốc sau núi quá lâu. Tuy rằng sau khi sổ sách bị lấy đi nơi này căn bản không có ai đến canh chừng, song cũng không thể loanh quanh ở đây mãi được.
Hoắc Nghiêm Đông vác người đến một địa phương tương đối bí mật. Nơi này cũng thuộc phạm vi sau núi, thế nhưng cách mấy nấm mồ khá xa. Y đem Tô Vấn Thanh đặt trên đất, vừa vặn dựa lưng một cây đại thụ.
Lương Hiểu Tài nói: “Ta thấy ngươi dư thừa tinh lực không có chỗ phát tiết đúng không? Rõ ràng người ta có chân tự dưng ngươi lại đánh ngất rồi bỏ công vác. Nói đi, đánh hắn ngất để làm gì?”
Hoắc Nghiêm Đông lặng thinh, không đề cập tới cảm giác buồn bực quái dị của bản thân khi nhìn thấy Lương Hiểu Tài đứng bên cạnh một người nam nhân khác, trực tiếp hỏi: “Người này từ đâu tới? Ngươi không biết bây giờ ngươi dắt theo một người sẽ có thêm bao nhiêu nguy hiểm sao?”
Lương Hiểu Tài nói: “Hắn vốn là binh sĩ ở đây, thiếu chút nữa bị Tiền Quang Tổ chôn sống. Lúc đó ta tiện tay cứu nên hắn cùng ta đi một chuyến đến kinh thành.”
Hoắc Nghiêm Đông: “Ngươi còn mang hắn đi kinh thành?” Cái tên nằm trên đất này vừa nhìn liền biết là đồ vô dụng, sao có thể mang theo đi xa như vậy? Không biết nguy hiểm cỡ nào sao?
Hoắc Nghiêm Đông phát hiện tâm tình mình càng thêm không tốt, thấy Lương Hiểu Tài gật đầu, trầm giọng: “Cũng không biết rốt cuộc là ai dư thừa tinh lực.”
Lương Hiểu Tài thầm nghĩ, là ngươi chứ ai.
Hoắc Nghiêm Đông miễn cưỡng đè xuống cảm giác khó chịu, đột nhiên ép giọng càng thấp hơn: “Tại sao lại chạy xa như thế? Ngươi có biết mười ngày này trong nhà nhớ ngươi biết bao nhiêu? Nương ngươi và nương ta ngày nào cũng ra cửa đứng chờ ngươi đấy.”
Nghĩ đến hai vị trưởng bối trong nhà Lương Hiểu Tài im lặng không lên tiếng. Lúc đó sốt ruột gấp rút lên đường thật không nghĩ tới hai bà, thế nhưng hết bận trở về, bị Hoắc Nghiêm Đông nhắc tới hắn phát hiện trong lòng cũng rất nhớ hai nương. Quan Thải Y phỏng chừng rất lo lắng, Lý Thuận Liên phỏng chừng cũng vậy. Dù sao đối với hai bà mà nói đây là lần đầu tiên trong nhiều năm hai người tách khỏi “con dâu” này lâu như vậy.
“Ban đầu đúng là ta nghĩ lấy đồ xong lập tức trở về tìm ngươi, nhưng sau đó lấy đồ xong lại cảm thấy còn không bằng trực tiếp đưa đến kinh thành. Ta có mang về ngươi cũng không mang đi được, sẽ bị lộ, song vật trọng yếu như vậy giao cho người khác ta không yên lòng.”
Lương Hiểu Tài cũng nhỏ giọng, trong lúc vô tình cuộc nói chuyện này lại biến thành thì thầm. Sắc mặt Hoắc Nghiêm Đông thoáng tốt hơn một chút, lại nhìn nhìn đôi mắt Lương Hiểu Tài, sau đó không biết tại sao đột nhiên không nói nữa.
Lúc này Lương Hiểu Tài hỏi: “Đúng rồi, sao ngươi lại tới đây?”
Hoắc Nghiêm Đông hừ lạnh một tiếng: “Tự nhiên là đến xem mấy con ‘cá’ dưới trướng của ta sống như thế nào.”
Lương Hiểu Tài cười nói: “A, ta cũng cảm thấy là nguyên nhân này, ngươi làm người rất trượng nghĩa.”
Trượng nghĩa cái rắm!
Hoắc Nghiêm Đông có chút muốn phỉ nhổ chính mình, hết nửa ngày mới hất cằm về phía Tô Vấn Thanh: “Ngươi đi cùng với hắn nhiều ngày như vậy hắn có thấy qua dung mạo của ngươi chưa? Về sau có thể gây ra phiền phức nào không?”
Lương Hiểu Tài nói: “Không có. Cả đoạn đường này ta đều không tháo khăn che mặt, ngay cả lúc gặp Trung Dũng Hầu cũng không tháo.”
Khóe miệng Hoắc Nghiêm Đông thật đáng thẹn mà thoáng nhếch lên, bất quá ánh sáng không đủ, Lương Hiểu Tài không chú ý tới. Hắn chỉ chú ý tới khí tràng quanh thân Hoắc Nghiêm Đông không còn căng chặt nữa, còn có Hoắc Nghiêm Đông ăn mặc phong phanh hơn trước nhiều.
Chỉ chớp mắt hắn đã rời nhà hơn mười ngày, hơn mười ngày này khí trời biến hóa rất rõ ràng. Hắn nhớ lúc hắn đi Thiết Tí quân bên này buổi tối còn rất lạnh, hiện tại thổi qua đều là gió ấm. Hắn ngồi sát bên cạnh Hoắc Nghiêm Đông, có lúc vì để thuận tiện trò chuyện mà mặt sắp dán vào nhau, có nghĩ thế nào cũng đều có chút quái quái.
“Tiếp theo ngươi định làm gì?” Lương Hiểu Tài hỏi, “Hiện tại tình huống bên này thế nào?”
Hắn thuận lợi vào kinh thành Định Bá Hầu không phát hiện, nhưng hắn có đánh thuốc mê cơ sở ngầm bên đó, cho nên việc này trước sau gì cũng truyền tới tai Định Bá Hầu. Thêm nữa đêm đó Trung Dũng Hầu phái người ra ngoài thành “lấy đồ vật”, Định Bá Hầu chắc chắn sẽ nghĩ đến chuyện sổ sách đã vào kinh. Nếu như người này không ngu lúc này chắc đang suy ngẫm biện pháp vớt vát đi?
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Buổi trưa hôm nay không biết Tiền Quang Tổ có thu được tin tức gì hay không mà nói muốn để ta dẫn hai ngàn Hổ Đầu binh về. Hắn nói hắn ra lương thực, để hai ngàn Thiết Tí binh bên kia tiếp tục ở lại Hổ Đầu quân một hai tháng, chờ học được bản lãnh thật sự lại trở về.”
Lương Hiểu Tài nói: “Nha, không phải là rất tốt sao? Vậy sao ngươi còn ở lại đây?”
Hoắc Nghiêm Đông: “Tốt cái rắm? Ngươi không nhìn thấy đám Thiết Tí quân kia y như sói đói ăn hao biết bao nhiêu gạo, ta không cho huynh đệ ở lại đây ăn bù mấy ngày chẳng phải là thiệt thòi sao? Còn nữa, Tiền Quang Tổ lạm sát kẻ vô tội, lại dám dùng tính mạng người nhà binh sĩ uy hiếp. Nếu chúng ta đi tiểu tử này nhất định sẽ chuyển hết thi thể trong bãi tha ma sang chỗ khác, thời điểm đó hắn có bị bắt thì cũng thiếu mất một tội danh.”
Lương Hiểu Tài ngẫm lại thấy cũng đúng. Tuy nói mục đích ban đầu của hắn là muốn giúp Hổ Đầu binh được quay về Hổ Đầu quân, nhưng sau khi gặp Tiền Quang Tổ hắn không thỏa mãn với chuyện đổi binh nữa.
Hoắc Nghiêm Đông thấy Lương Hiểu Tài đột nhiên đứng dậy, vội hỏi: “Ngươi đi đâu?”
Lương Hiểu Tài nói: “Đi tiểu!”
Chỉ chốc lát sau trong cánh rừng truyền đến âm thanh “Ào ào ào ào”. Lương Hiểu Tài giải quyết xong cột quần trở lại, cùng Hoắc Nghiêm Đông nói: “Ngươi về doanh trước đi, ta dẫn hắn tìm một chỗ nghỉ tạm.”
Hoắc Nghiêm Đông vừa nghe liền không vui, thời điểm nhìn Tô Vấn Thanh mang theo ý tứ ghét bỏ mà không biết: “Nơi này trước không thôn sau không điếm, ngươi tìm được sao?”
Lương Hiểu Tài nói: “Ngươi không thấy phí lời à? Đương nhiên về doanh trại Thiết Tí quân. Ngươi không tới thì thôi, ngươi tới rồi còn muốn để ta ngủ bên ngoài sao? Mau lên! Ngươi hồi trại trước chuẩn bị một chút, lát nữa ta dẫn tên này qua đó. Mấy ngày qua mệt chết ta.”
Nghĩ cũng biết, qua lại bôn ba nhiều ngày như vậy, còn phải thời thời khắc khắc lo lắng bị người phát hiện, không mệt mới là lạ. Hoắc Nghiêm Đông không nói hai lời, vịn vai Lương Hiểu Tài một chút, đứng dậy lập tức quay về trại.
Lương Hiểu Tài phí hết nửa ngày sức lực mới gọi Tô Vấn Thanh tỉnh lại. Lúc tỉnh Tô Vấn Thanh còn có chút sững sờ, Lương Hiểu Tài còn tưởng là bị đập đến choáng váng. Cũng may chỉ có chút đau cổ, không có bị đập ngốc. Sau khi Tô Vấn Thanh xác nhận xung quanh chỉ có Lương Hiểu Tài, hoạt động một chút hỏi: “Ân nhân, chuyện gì xảy ra thế này?”
Lương Hiểu Tài nói: “Đừng hỏi nhiều. Đi theo ta.”
Tô Vấn Thanh làm Thiên Lôi đã quen, Lương Hiểu Tài nói như vậy hắn không hỏi một tiếng lập tức đi theo. Bọn họ không có trực tiếp từ sau núi chạy tới doanh trại. Tiền Quang Tổ không phái người đến sau núi trông sổ sách, nhưng hiện tại họ Tiền kia đề phòng có người đến sau núi xem nấm mồ cho nên an bài người canh gác ngay chỗ giao lộ trên đường từ doanh trại đến sau núi. Hai người đi vòng một chút, Lương Hiểu Tài ấn theo đường Hoắc Nghiêm Đông đã đi hồi doanh, vừa nhìn liền thấy quả nhiên đều là người của Hổ Đầu quân.
Tô Vấn Thanh có chút sốt sắng, đặc biệt là khi phát hiện Lương Hiểu Tài đưa hắn vào lều trại xong thì quay người rời đi, hắn nhỏ giọng hỏi: “Ngài phải đi?”
Lương Hiểu Tài nói: “Ta có chuyện phải làm. Ngươi an tâm, chỉ cần đừng nghịch Tiền Quang Tổ sẽ không phát hiện ngươi.” Hoắc Nghiêm Đông sắp xếp cho Tô Vấn Thanh ở lại lều của Triệu Tam Canh và Hàn Trường An. Lều trướng này cách chỗ Hoắc Nghiêm Đông rất gần, hơn nữa xung quanh đều là người Hổ Đầu quân, căn bản không cần lo lắng bị phát hiện.
Tô Vấn Thanh không nói cái gì, gật gật đầu. Chỉ là thời điểm nhìn thấy Triệu Tam Canh và Hàn Trường An thoáng lộ ra một chút thần sắc đề phòng.
Lương Hiểu Tài đi cùng Hoắc Nghiêm Đông, hai người tiến vào lều trướng của y. Tuy rằng nơi này không phải Hổ Đầu quân, nhưng bây giờ hơn phân nửa người ở đây là Hổ Đầu binh, cho nên Lương Hiểu Tài đi vào liền cởi khăn che mặt. Hắn “Hô ~” một tiếng: “Mẹ nó, cuối cùng cũng coi như có thể thở một hơi!”
(Cù: Thiết Tí quân và Hổ Đầu quân mỗi bên 3.000 người, hiện tại mỗi bên lấy ra 2.000 trao đổi, cho nên trong Thiết Tí quân hiện tại 2/3 là người Hổ Đầu quân)
Hoắc Nghiêm Đông hỏi: “Ăn tối không?”
Lương Hiểu Tài “Ừ” một tiếng, hoàn toàn không khách khí với Hoắc Nghiêm Đông, trực tiếp nhào lên giường y. Tuy rằng không dám cởi quần áo nhưng ít nhất thần kinh không còn căng thẳng nữa.
Hoắc Nghiêm Đông còn định hỏi chút gì, chỉ là thấy hắn mệt thành như vậy, ôn nhu nói: “Ngươi an tâm ngủ đi, ta trông cho ngươi.” Vừa mới nói xong đã nghe thấy tiếng hít thở vững vàng…
Một con ngựa hoang tinh lực dồi dào vậy mà vừa ngã đầu liền ngủ, hắn thật sự mệt mỏi. Quỷ thần xui khiến, Hoắc Nghiêm Đông nhẹ nhàng vuốt mặt Lương Hiểu Tài. Kết quả ngón tay chỉ vừa mới đụng tới Lương Hiểu Tài lập tức mở mắt ra, thấy là Hoắc Nghiêm Đông liền thả lỏng, đẩy tay người ta ra: “Đừng nghịch, đánh ngươi bây giờ!”
Tay Hoắc Nghiêm Đông cứng đờ giữa không trung, nghĩ không ra giờ khắc này thứ đang mềm mại tinh tế chảy xuôi nơi đáy lòng rốt cuộc là gì. Đang có chút giật mình, bên ngoài liền truyền đến âm thanh của Triệu Tam Canh: “Phó thống lĩnh?”
Hoắc Nghiêm Đông lấy thân che cho Lương Hiểu Tài: “Tiến vào.”
Triệu Tam Canh cầm một tấm chăn lại đây, vừa định lên tiếng lại thấy Hoắc Nghiêm Đông ra dấu im lặng: “Nhỏ giọng một chút, hắn đang ngủ.”
Triệu Tam Canh gật gật đầu, để chăn qua một bên rồi đi ra ngoài. Trong lòng hắn vốn còn hiếu kỳ không biết dáng dấp Lương giáo đầu rốt cuộc ra sao, nhưng hiện tại hắn càng hiếu kỳ hơn Lương giáo đầu làm sao lại xuất hiện ở đây. Hiện tại ở bên này không cần thêm giáo đầu, hơn nữa có thêm không cũng không cần đi xa như vậy a? Cái chỗ chết tiệt này ai nguyện ý đến?!
Đáng tiếc miệng Tô Vấn Thanh quá kín, hắn cùng Hàn Trường An thay phiên xuất chiêu ngay cả cái rắm cũng không hỏi được. Bất quá lại nói ngược lại, lúc nãy hắn đi vào lều của Phó thống lĩnh sao luôn cảm giác quái quái? Nha, đúng rồi! Lương giáo đầu ngủ trên giường Phó thống lĩnh, Phó thống lĩnh thì ngồi ở mép giường!
Rõ ràng có ghế ngồi, vì sao phải ngồi ở mép giường? Giường cũng đâu có lớn.
Hoắc Nghiêm Đông cũng cảm thấy nghĩ không ra. Vì sao y ngồi xuống bên cạnh Lương Hiểu Tài rồi không muốn đi? Vì sao chỉ nhìn dáng vẻ của Lương Hiểu Tài liền cảm thấy buồn bực trong lòng mấy ngày nay lập tức biến mất? Lương Hiểu Tài ngủ, y vẫn nhìn mãi. Y muốn trông cho Lương Hiểu Tài!
Y bị ý nghĩ của bản thân làm kinh ngạc, nhưng ánh mắt vẫn không nỡ dời khỏi khuôn mặt Lương Hiểu Tài.
Một nam tử sao lớn lên lại đẹp mắt như vậy a? Rõ ràng không búi tóc như nữ tử, cũng không mặc nữ trang. Cỗ anh khí giữa chân mày kia vừa nhìn cũng biết là nam tử, nhưng tựa hồ y có ngắm bao nhiêu cũng không đủ.
Hoắc Nghiêm Đông mạnh mẽ vuốt mặt mình, đột nhiên hiểu rõ phiền muộn lần này là từ đâu tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất