Phu Quân Của Ta Nhân Cách Phân Liệt
Chương 12: Trí Thông Minh Của Tình Địch Không Quá Khả Quan.
Bạch Yêu Yêu - nhị đệ tử của cố giáo chủ Kì Phong, hiện tại đang đảm nhiệm chức vị đường chủ dưới trướng Sở Ly. Đồng thời, từ một khía cạnh nào đó tới nói, thì cũng có thể xem như là tình địch hàng đầu của Kì Ngân.
Không giống Kì Ngân xuất sinh tương đối trễ, Bạch Yêu Yêu đã theo chân Kì Phong từ rất lâu, cũng chỉ trễ hơn Sở Ly khoảng gần một trăm năm.
Bởi vì giáo chủ Kì Phong tính tình lạnh bạc, đa số thời gian đều dùng để trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, nên khoảng thời gian mới đến ma giáo, Bạch Yêu Yêu đều là theo sau Sở Ly, tựa như một cái đuôi nhỏ.
Có thể nói, so với Kì Phong, Sở Ly lại càng giống như sư tôn của nàng hơn.
Thật ra, trước kia, người trong ma giáo ai ai cũng đều nghĩ, đạo lữ tương lai của Sở Ly, khẳng định sẽ chính là Bạch Yêu Yêu.
Nhưng nào ngờ được, người tính không bằng trời tính, thanh mai trúc mã, trời sinh một đôi gì đó, cũng đều không đấu lại một câu nói của Kì Phong.
Đạo lữ trong mộng của mình cứ như vậy liền bị một nam nhân cướp mất, Bạch Yêu Yêu có thể cho Kì Ngân sắc mặt tốt được mới là lạ.
“Sư huynh, ban nãy thủ vệ nói với ta huynh bị thích khách đả thương, ta vẫn còn không tin, không ngờ rằng lại là thật. Hiện tại huynh thế nào rồi? Bị thương ở đâu? Vết thương có nặng hay không? Sắc mặt của huynh vì sao lại trắng như vậy…”
Lo lắng phản ứng quá kịch liệt của bản thân làm động tới vết thương của Sở Ly, ôm y một chút, Bạch Yêu Yêu liền đã vội vàng buông ra.
Thế nhưng, ngay sau đó, nàng cũng đã bắt đầu dồn dập truy hỏi, ánh mắt sốt sắng không ngừng rà soát qua thân thể có phần suy yếu của Sở Ly, tựa như muốn từ trên người y chọc ra một cái lỗ.
“Đều là do ta không tốt, ta không nên vì giận dỗi mà bỏ đi bế quan. Nếu không, có ta ở đây, chỉ là một tên thích khách nhỏ nhoi làm sao có thể làm tổn thương huynh được chứ?” Càng nói càng đau lòng, trong mắt Bạch Yêu Yêu cũng đã đọng lại một tầng hơi nước, lã chã trực khóc.
Nhìn xem mỹ nhân yêu kiều, lê hoa đái vũ trước mặt, Sở Ly nếu nói không xúc động thì đó chính là giả. Cho dù là băng sơn ngàn năm đi nữa, trong nháy mắt cũng vẫn bị hòa tan.
“Được rồi, đừng tự trách, chuyện đã qua không cần thiết nhắc lại nữa. Ta không sao, trên vai có một vết thương nhỏ mà thôi, không thương tới căn cốt, nghỉ ngơi vài ngày liền sẽ khỏi.”
Bạch Yêu Yêu xinh đẹp sao? Đương nhiên là xinh đẹp, hơn nữa, dù đặt ở một nơi mỹ nhân nhiều như cá diếc qua sông thế này, thì vẫn như cũ có thể diễm áp quần phương.
Gương mặt nhỏ nhắn, xinh xắn, làn da vừa trắng nõn, lại vừa tinh oánh thấu dịch. Mắt hạnh rất to, nhưng không lộ ra quá ngây thơ, đáng yêu, trái lại, lại mị hoặc mười phần. Đôi môi đỏ tươi, kiều diễm ướŧ áŧ, chẳng khác gì yêu tinh đang câu hồn đoạt phách người khác.
Trên người nàng mặc một bộ hồng y sẫm màu. Mái tóc búi cao, điểm xuyến hai đóa hoa mẫu đơn rực rỡ, kiều diễm. Phối hợp với hai chuỗi lưu tô tùy ý chuyển động, lại nhiều ra một phần uyển chuyển, thướt tha.
Vốn còn đang bày ra tư thái của thiếu nữ dịu dàng, mềm mại, một giây sau, rốt cuộc mới chú ý tới bóng người đang đứng im bên cạnh, thái độ của Bạch Yêu Yêu liền đã lập tức thay đổi 180°, hiện ra nguyên hình của một nữ ma đầu.
“Kì Ngân, ngươi rốt cuộc là chăm sóc đại sư huynh như thế nào, cư nhiên lại để huynh ấy bị người hành thích? Còn nữa, nhìn thấy sư tỷ, ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không biết nữa sao? Đây là leo lên được cành cao, bắt đầu xem thường vị sư tỷ này rồi?”
Từ trong đôi mắt của nàng nhìn thấy địch ý, Hạ Vãn Ý vẫn chỉ thờ ơ, không thèm đoái hoài tới. Bởi vì không biết vì cớ gì, cảm quan của hắn đối với nữ nhân này cũng không hề tốt đẹp cho lắm.
Đơn thuần là nhìn nàng không thuận mắt.
Mắt thấy Bạch Yêu Yêu bị chọc giận, tựa như muốn xù lông, vì để lỗ tai thanh tĩnh một chút, Sở Ly cũng chỉ có thể đứng ra, ngắt lời :“Yêu Yêu, ta muốn uống nước ấm.”
“Nước ấm sao? Sư huynh, huynh chờ ta một lát.” Chỉ vừa nghe thấy lời Sở Ly nói, quả nhiên, ngay tức khắc, sự chú ý của Bạch Yêu Yêu liền đã được dời đi.
Nàng nhanh chóng đứng dậy, chạy bước nhỏ về phía bàn trà. Chỉ có điều, đợi khi sờ vào ấm nước đặt ở phía trên, nàng lại không khỏi nhíu mày, ngoái đầu nói.
“Sư huynh, ấm nước này đã lạnh rồi. Huynh đợi ta một chút, để ta ra ngoài thay ấm nước mới cho huynh, có được không?”
Đối với việc ăn uống của Sở Ly, nếu có thể tự động thủ, Bạch Yêu Yêu cũng không an tâm giao cho người khác làm, nhất là khi y còn đang suy yếu như bây giờ.
Tuy rằng có thể lựa chọn dùng linh lực đun ấm để tiết kiệm thời gian. Nhưng nàng cảm thấy, làm như vậy, thật sự là quá dễ dàng, không có chút thành ý nào.
Cho nên, phải nhân cơ hội đun nước này, để Sở Ly nhìn rõ tấm lòng thành của nàng mới được…
Nghĩ như vậy, tựa như là sợ Sở Ly không đồng ý, chỉ vừa nói dứt câu, Bạch Yêu Yêu liền đã lập tức cầm lấy ấm nước, chạy ra khỏi phòng, chỉ để lại một bóng lưng hối hả, làm người cảm thấy ảo não, bất đắc dĩ.
Mà thời khắc này, đem hình ảnh vừa rồi thu vào mắt, Phong Khinh Hàn cũng đã giật giật khóe môi, nghiêng đầu nói với Kì Ngân :“Tình địch này của ngươi, trí thông minh hình như là có chút…đáng quan ngại đó, tiểu Ngân nhi.”
Tâm tư đơn thuần, hỷ nộ ái ố gần như đều viết hết lên mặt.
Đây chẳng phải chính là vẫn còn chưa giao đấu, tình địch liền đã ngốc nghếch, tự đâm đầu vào chỗ chết rồi sao?
Nhìn xem bóng lưng Bạch Yêu Yêu biến mất sau cửa gỗ, trong lòng cảm khái nàng còn dễ lừa hơn tưởng tượng, Sở Ly lúc này mới ngẩng đầu, nhíu nhíu mi tâm nhìn về phía nam nhân đang đứng ở đầu giường của mình.
Chỉ có điều, này vừa nhìn, y liền đã sững sờ rồi, giọng điệu cũng xen lẫn một tia không xác định :“Kì Ngân?”
**Tự dưng thấy chồng đẹp trai quá nên ngạc nhiên không nói thành lời luôn, có đúng không? (○゚ε゚○)
Không giống Kì Ngân xuất sinh tương đối trễ, Bạch Yêu Yêu đã theo chân Kì Phong từ rất lâu, cũng chỉ trễ hơn Sở Ly khoảng gần một trăm năm.
Bởi vì giáo chủ Kì Phong tính tình lạnh bạc, đa số thời gian đều dùng để trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, nên khoảng thời gian mới đến ma giáo, Bạch Yêu Yêu đều là theo sau Sở Ly, tựa như một cái đuôi nhỏ.
Có thể nói, so với Kì Phong, Sở Ly lại càng giống như sư tôn của nàng hơn.
Thật ra, trước kia, người trong ma giáo ai ai cũng đều nghĩ, đạo lữ tương lai của Sở Ly, khẳng định sẽ chính là Bạch Yêu Yêu.
Nhưng nào ngờ được, người tính không bằng trời tính, thanh mai trúc mã, trời sinh một đôi gì đó, cũng đều không đấu lại một câu nói của Kì Phong.
Đạo lữ trong mộng của mình cứ như vậy liền bị một nam nhân cướp mất, Bạch Yêu Yêu có thể cho Kì Ngân sắc mặt tốt được mới là lạ.
“Sư huynh, ban nãy thủ vệ nói với ta huynh bị thích khách đả thương, ta vẫn còn không tin, không ngờ rằng lại là thật. Hiện tại huynh thế nào rồi? Bị thương ở đâu? Vết thương có nặng hay không? Sắc mặt của huynh vì sao lại trắng như vậy…”
Lo lắng phản ứng quá kịch liệt của bản thân làm động tới vết thương của Sở Ly, ôm y một chút, Bạch Yêu Yêu liền đã vội vàng buông ra.
Thế nhưng, ngay sau đó, nàng cũng đã bắt đầu dồn dập truy hỏi, ánh mắt sốt sắng không ngừng rà soát qua thân thể có phần suy yếu của Sở Ly, tựa như muốn từ trên người y chọc ra một cái lỗ.
“Đều là do ta không tốt, ta không nên vì giận dỗi mà bỏ đi bế quan. Nếu không, có ta ở đây, chỉ là một tên thích khách nhỏ nhoi làm sao có thể làm tổn thương huynh được chứ?” Càng nói càng đau lòng, trong mắt Bạch Yêu Yêu cũng đã đọng lại một tầng hơi nước, lã chã trực khóc.
Nhìn xem mỹ nhân yêu kiều, lê hoa đái vũ trước mặt, Sở Ly nếu nói không xúc động thì đó chính là giả. Cho dù là băng sơn ngàn năm đi nữa, trong nháy mắt cũng vẫn bị hòa tan.
“Được rồi, đừng tự trách, chuyện đã qua không cần thiết nhắc lại nữa. Ta không sao, trên vai có một vết thương nhỏ mà thôi, không thương tới căn cốt, nghỉ ngơi vài ngày liền sẽ khỏi.”
Bạch Yêu Yêu xinh đẹp sao? Đương nhiên là xinh đẹp, hơn nữa, dù đặt ở một nơi mỹ nhân nhiều như cá diếc qua sông thế này, thì vẫn như cũ có thể diễm áp quần phương.
Gương mặt nhỏ nhắn, xinh xắn, làn da vừa trắng nõn, lại vừa tinh oánh thấu dịch. Mắt hạnh rất to, nhưng không lộ ra quá ngây thơ, đáng yêu, trái lại, lại mị hoặc mười phần. Đôi môi đỏ tươi, kiều diễm ướŧ áŧ, chẳng khác gì yêu tinh đang câu hồn đoạt phách người khác.
Trên người nàng mặc một bộ hồng y sẫm màu. Mái tóc búi cao, điểm xuyến hai đóa hoa mẫu đơn rực rỡ, kiều diễm. Phối hợp với hai chuỗi lưu tô tùy ý chuyển động, lại nhiều ra một phần uyển chuyển, thướt tha.
Vốn còn đang bày ra tư thái của thiếu nữ dịu dàng, mềm mại, một giây sau, rốt cuộc mới chú ý tới bóng người đang đứng im bên cạnh, thái độ của Bạch Yêu Yêu liền đã lập tức thay đổi 180°, hiện ra nguyên hình của một nữ ma đầu.
“Kì Ngân, ngươi rốt cuộc là chăm sóc đại sư huynh như thế nào, cư nhiên lại để huynh ấy bị người hành thích? Còn nữa, nhìn thấy sư tỷ, ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không biết nữa sao? Đây là leo lên được cành cao, bắt đầu xem thường vị sư tỷ này rồi?”
Từ trong đôi mắt của nàng nhìn thấy địch ý, Hạ Vãn Ý vẫn chỉ thờ ơ, không thèm đoái hoài tới. Bởi vì không biết vì cớ gì, cảm quan của hắn đối với nữ nhân này cũng không hề tốt đẹp cho lắm.
Đơn thuần là nhìn nàng không thuận mắt.
Mắt thấy Bạch Yêu Yêu bị chọc giận, tựa như muốn xù lông, vì để lỗ tai thanh tĩnh một chút, Sở Ly cũng chỉ có thể đứng ra, ngắt lời :“Yêu Yêu, ta muốn uống nước ấm.”
“Nước ấm sao? Sư huynh, huynh chờ ta một lát.” Chỉ vừa nghe thấy lời Sở Ly nói, quả nhiên, ngay tức khắc, sự chú ý của Bạch Yêu Yêu liền đã được dời đi.
Nàng nhanh chóng đứng dậy, chạy bước nhỏ về phía bàn trà. Chỉ có điều, đợi khi sờ vào ấm nước đặt ở phía trên, nàng lại không khỏi nhíu mày, ngoái đầu nói.
“Sư huynh, ấm nước này đã lạnh rồi. Huynh đợi ta một chút, để ta ra ngoài thay ấm nước mới cho huynh, có được không?”
Đối với việc ăn uống của Sở Ly, nếu có thể tự động thủ, Bạch Yêu Yêu cũng không an tâm giao cho người khác làm, nhất là khi y còn đang suy yếu như bây giờ.
Tuy rằng có thể lựa chọn dùng linh lực đun ấm để tiết kiệm thời gian. Nhưng nàng cảm thấy, làm như vậy, thật sự là quá dễ dàng, không có chút thành ý nào.
Cho nên, phải nhân cơ hội đun nước này, để Sở Ly nhìn rõ tấm lòng thành của nàng mới được…
Nghĩ như vậy, tựa như là sợ Sở Ly không đồng ý, chỉ vừa nói dứt câu, Bạch Yêu Yêu liền đã lập tức cầm lấy ấm nước, chạy ra khỏi phòng, chỉ để lại một bóng lưng hối hả, làm người cảm thấy ảo não, bất đắc dĩ.
Mà thời khắc này, đem hình ảnh vừa rồi thu vào mắt, Phong Khinh Hàn cũng đã giật giật khóe môi, nghiêng đầu nói với Kì Ngân :“Tình địch này của ngươi, trí thông minh hình như là có chút…đáng quan ngại đó, tiểu Ngân nhi.”
Tâm tư đơn thuần, hỷ nộ ái ố gần như đều viết hết lên mặt.
Đây chẳng phải chính là vẫn còn chưa giao đấu, tình địch liền đã ngốc nghếch, tự đâm đầu vào chỗ chết rồi sao?
Nhìn xem bóng lưng Bạch Yêu Yêu biến mất sau cửa gỗ, trong lòng cảm khái nàng còn dễ lừa hơn tưởng tượng, Sở Ly lúc này mới ngẩng đầu, nhíu nhíu mi tâm nhìn về phía nam nhân đang đứng ở đầu giường của mình.
Chỉ có điều, này vừa nhìn, y liền đã sững sờ rồi, giọng điệu cũng xen lẫn một tia không xác định :“Kì Ngân?”
**Tự dưng thấy chồng đẹp trai quá nên ngạc nhiên không nói thành lời luôn, có đúng không? (○゚ε゚○)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất