Phu Quân Của Ta Nhân Cách Phân Liệt
Chương 3: Trừng Phạt Buông Xuống, Mất Hết Tu Vi.
Không giống với Kì Ngân còn có tâm tư tắm rửa, Sở Ly lúc này đã vô cùng căng thẳng, có chút đứng ngồi không yên.
Nhìn xem thời gian thi hành nhiệm vụ chỉ còn dư lại chưa đến 5 phút, y rốt cuộc vẫn là không giữ vững được bộ dạng vân đạm phong khinh như lúc đầu nữa, vội vã từ trên bảo tọa ngồi dậy.
Sở Ly không dám đem tu vi của mình ra đánh cược.
Y chỉ vừa mới ngồi lên chức vị giáo chủ, bốn phía vẫn còn không ít kẻ đang âm thầm ngấp nghé, đối diện lại có chính đạo như hổ rình mồi.
Dù cho chỉ mất đi tu vi trong một ngày, nhưng ai biết được, một ngày này, có thể xảy ra những chuyện gì chứ?
Âm thầm rời khỏi đại điện, không kinh động bất kì thủ vệ nào, ngay cả giá y trên người cũng không có thời gian thay, Sở Ly liền khinh thân, ngự không phi hành dùng tốc độ nhanh nhất đi tới biệt viện của Kì Ngân.
Thời khắc này, trong không trung, lắng nghe tiếng gió đêm gào thét bên tai, Sở Ly bất giác lại có chút hối hận.
Trước kia, bởi vì không thích Kì Ngân, lại dự định để mặc hắn tự sinh tự diệt, Sở Ly đã cố tình đem biệt viện của hắn dời sang phía tây - nơi cách tẩm điện của mình xa nhất.
Không ngờ rằng, quyết định mà bản thân đã suy tính kỹ càng trước đây, thời khắc này lại biến thành tự đào hố chôn mình.
Quả nhiên, tự tạo nghiệt sẽ không thể sống.
[ Thời gian thi hành nhiệm vụ bắt đầu đếm ngược : 10…9…8…7…6…5]
[…4…3…2…1…]
[ Nhiệm vụ tân thủ thất bại, trừng phạt đã buông xuống : ký chủ mất hết tu vi, biến thành phàm nhân trong 24h.]
Vốn đang phi hành ngang một rừng cây nhỏ, lại bị một chuỗi đếm ngược này làm sững người. Lúc này, không kịp phòng ngừa, Sở Ly chỉ có cảm giác, linh lực cuồn cuộn như sóng lớn trong đan điền của mình đã không chút báo trước, đột ngột tiêu thất, giống như hoàn toàn bốc hơi khỏi nhân gian.
Thân thể không có linh lực chèo chống, ngay tức khắc liền đã giống như con diều đứt dây, trực tiếp rơi xuống, lướt qua vô số cành cây, khiến chim muông hoảng sợ mà vỗ cánh bay đi, phá vỡ màn đêm tĩnh mịch.
May mắn nơi đây là rừng cây, nên dù từ trên cao giáng xuống, Sở Ly cũng không hề bị thương quá nặng, chỉ có y phục và đầu tóc là vướng phải nhánh cây, cho nên mới có chút xốc xếch.
‘Tê’ Mông đập mạnh vào trên đất đến đau nhức, hít vào một hơi khí lạnh, nhưng so với đau đớn trên cơ thể, Sở Ly lại càng quan tâm đến linh lực đã triệt để tan biến của mình hơn.
Hệ thống này…thật sự không có lừa gạt y.
Y hiện tại, đã biến thành một phàm nhân không còn chút tu vi nào.
“Tặc nhân từ đâu tới, dám nhân lúc đêm khuya đột nhập thánh giáo của chúng ta?!!”
Vẫn còn chưa chấp nhận được sự thật bản thân đã mất hết tu vi, nghe thấy tiếng quát hùng hậu cùng một chuỗi tiếng bước chân dồn dập đang lao nhanh về phía này, không kịp nghĩ nhiều, Sở Ly cũng chỉ có thể vội vã sửa sang lại y phục của mình, bày sẵn tư thế.
Tu vi có thể không có, nhưng mặt mũi lại tuyệt đối không thể rơi xuống được!
Mà gần như cùng lúc, khi Sở Ly chỉ vừa mới tạo dáng xong, đám thủ vệ đang đi tuần tra kia cũng liền đã xông vào rừng cây…
Trong bóng đêm u tối, nương theo ánh sáng lập lòe từ bó đuốc trong tay, ánh vào mắt bọn họ liền chính là hình ảnh một nam tử khí chất cao quý, bá khí bức người, mặc giá y rực rỡ đang ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời trên cao.
Mái tóc đen dài tùy ý buông xõa đến ngang eo, lại được dùng một chiếc kim quan hoa lệ cố định ở sau đầu.
Sườn mặt đối phương rất tinh xảo, giống như là được người tỉ mỉ điêu khắc ra. Sóng mũi thẳng tắp, nhỏ nhắn lại mượt mà. Lông mi rất dài, lại rất cong, tựa như một đôi hồ điệp, lúc nào cũng có thể vỗ cánh bay đi.
Nhưng làm người chú ý hơn hết, vẫn là đôi mắt thụy phượng thâm thuý, đen tuyền, tựa như hàn đàm cuối thu, bình tĩnh không gợn sóng, lại không pha lẫn một chút tạp chất nào của y.
Đây là một ánh mắt như thế nào? Lạnh nhạt, hờ hững, từ tận trong xương cốt đều phát ra hai chữ ‘lãnh tình’, phảng phất trên thế gian này đã không có bất kì thứ gì có thể khiến y để tâm tới.
Nhìn đến ngớ người, nhưng sau khi giây phút kinh diễm qua đi, đám thủ vệ vũ trang đầy đủ này rốt cuộc mới phản ứng lại được mà nhao nhao quỳ xuống, dập đầu, giáp sắt cọ xát, cũng vang lên tiếng ‘leng keng’ chói tai.
“Giáo chủ tha tội! Chúng thuộc hạ không biết là giáo chủ đang ở đây, tưởng rằng là có tặc nhân đột nhập, cho nên mới…”
“Không sao, bổn tọa chỉ là nhìn thấy trăng sáng, cho nên mới ra ngoài đi dạo mà thôi. Các ngươi cứ việc tuần tra tiếp đi, không cần để ý đến bổn tọa đâu.” Có chút chột dạ, Sở Ly liền nghiêm mặt lại, nhanh chóng giải thích.
Chỉ có điều, ở đối diện, nghe thấy lời giảng giải của y, cả đám thủ vệ đều đã theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời
Rất tốt, trời quang mây tạnh, không trăng không sao…
“Giáo chủ…hôm nay là cuối tháng, không có trăng…” Một tên thủ vệ tương đối chất phác, thời khắc này cũng đã không nhịn được mà nhỏ giọng lẩm bẩm.
Chỉ có điều, ngay tức khắc, sau ót của gã liền đã bị người vỗ mạnh một cái, kèm theo đó, tiếng trách mắng cũng đã vang lên :“Ngu xuẩn, ngươi thì biết cái gì chứ?”
“Giáo chủ đại nhân thần thông quản đại, tầm mắt cao xa thế nào, là thứ mà người trần mắt thịt như chúng ta có thể hiểu được sao? Ngươi không nhìn thấy, đó cũng là do ngươi thực lực yếu kém, tâm cảnh bạc nhược. Đừng ở đây tự chuốc lấy nhục nữa!”
Bị thống lĩnh mắng, tên thủ vệ vừa rồi liền co rụt cổ, nhưng rất nhanh, gã cũng đã giống với những người khác, lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại dùng ánh mắt sùng bái nhìn chằm chằm Sở Ly.
Đừng nói những người khác, nếu không phải biết rõ bản thân tại sao lại ở đây, Sở Ly có lẽ cũng đã bị lời nói của thống lĩnh đội tuần tra chiết phục rồi.
Năng lực não bổ này…thật sự là xuất thần nhập hóa, y suýt chút nữa đều tin.
“Giáo chủ đại nhân, như vậy…không làm phiền ngài cảm ngộ đại đạo nữa, chúng thuộc hạ xin cáo lui.”
Lãnh đạm gật đầu, nhìn xem đám thủ vệ đã chậm rãi đi xa, một giây trước, vẫn còn ra vẻ cao thâm mạc trắc, một giây sau, nét mặt của Sở Ly liền đã lập tức thay đổi, vội vã xuýt xoa ôm lấy phần eo có chút trật khớp của mình.
Thế nhưng, âm thanh máy móc quen thuộc kia, liền đã giống như bùa đòi mạng, lần nữa vang lên trong đầu Sở Ly, khiến da đầu y không khỏi run lên…
[ Đinh, nhiệm vụ tân thủ lần nữa mở ra : Thỉnh ký chủ trong vòng một khắc, ở trước mặt phu quân của mình, gọi đối phương là ‘tướng công’, đồng thời khen ngợi đối phương một câu bất kỳ. Nhiệm vụ thất bại : vĩnh viễn mất đi tu vi.]
Trời ạ, thời hạn nhiệm vụ rút lại một nửa thì cũng thôi đi, vì sao trừng phạt không chỉ không giảm nhẹ mà còn nặng hơn vô số lần vậy chứ? Đúng là hϊếp người quá đáng mà!
Có phải nó cho rằng, chỉ cần làm như vậy, y sẽ ngoan ngoãn khuất phục, có đúng không?
Ha hả, mơ tưởng, nó cũng không nhìn xem y là ai. Ma giáo giáo chủ ma uy cái thế làm sao có thể làm ra loại chuyện đáng xấu hổ như vậy được chứ?
Trong lòng cười lạnh không ngừng, nhưng chân của Sở Ly cũng đã vô cùng thành thật di chuyển thẳng hướng biệt viện của Kì Ngân…
Cổ nhân có câu, xuất giá tòng phu, y làm việc này cũng không phải vì sợ hệ thống, mà chỉ là vì muốn thực hiện nghĩa vụ của người làm thê tử mà thôi.
Đúng, chính là vậy.
Chẳng phải chỉ là gọi một tiếng ‘tướng công’, sau đó lại thuận miệng khen ngợi một câu thôi sao, có gì to tát đâu chứ?
**Thuộc tính nhân vật :
–Tên : Kì Ngân.
–Sinh thần : 08/04.
–Thân cao : 1m88.
–Thuộc tính : Bên ngoài dương quang, bên trong tâm tư thâm trầm, trung khuyển, thê nô công.
–Biệt danh : Thánh tử, A Ngân.
–Lý tưởng sống : Cưới được đại sư huynh bằng mọi giá ( đã hoàn thành ✔)
Nhìn xem thời gian thi hành nhiệm vụ chỉ còn dư lại chưa đến 5 phút, y rốt cuộc vẫn là không giữ vững được bộ dạng vân đạm phong khinh như lúc đầu nữa, vội vã từ trên bảo tọa ngồi dậy.
Sở Ly không dám đem tu vi của mình ra đánh cược.
Y chỉ vừa mới ngồi lên chức vị giáo chủ, bốn phía vẫn còn không ít kẻ đang âm thầm ngấp nghé, đối diện lại có chính đạo như hổ rình mồi.
Dù cho chỉ mất đi tu vi trong một ngày, nhưng ai biết được, một ngày này, có thể xảy ra những chuyện gì chứ?
Âm thầm rời khỏi đại điện, không kinh động bất kì thủ vệ nào, ngay cả giá y trên người cũng không có thời gian thay, Sở Ly liền khinh thân, ngự không phi hành dùng tốc độ nhanh nhất đi tới biệt viện của Kì Ngân.
Thời khắc này, trong không trung, lắng nghe tiếng gió đêm gào thét bên tai, Sở Ly bất giác lại có chút hối hận.
Trước kia, bởi vì không thích Kì Ngân, lại dự định để mặc hắn tự sinh tự diệt, Sở Ly đã cố tình đem biệt viện của hắn dời sang phía tây - nơi cách tẩm điện của mình xa nhất.
Không ngờ rằng, quyết định mà bản thân đã suy tính kỹ càng trước đây, thời khắc này lại biến thành tự đào hố chôn mình.
Quả nhiên, tự tạo nghiệt sẽ không thể sống.
[ Thời gian thi hành nhiệm vụ bắt đầu đếm ngược : 10…9…8…7…6…5]
[…4…3…2…1…]
[ Nhiệm vụ tân thủ thất bại, trừng phạt đã buông xuống : ký chủ mất hết tu vi, biến thành phàm nhân trong 24h.]
Vốn đang phi hành ngang một rừng cây nhỏ, lại bị một chuỗi đếm ngược này làm sững người. Lúc này, không kịp phòng ngừa, Sở Ly chỉ có cảm giác, linh lực cuồn cuộn như sóng lớn trong đan điền của mình đã không chút báo trước, đột ngột tiêu thất, giống như hoàn toàn bốc hơi khỏi nhân gian.
Thân thể không có linh lực chèo chống, ngay tức khắc liền đã giống như con diều đứt dây, trực tiếp rơi xuống, lướt qua vô số cành cây, khiến chim muông hoảng sợ mà vỗ cánh bay đi, phá vỡ màn đêm tĩnh mịch.
May mắn nơi đây là rừng cây, nên dù từ trên cao giáng xuống, Sở Ly cũng không hề bị thương quá nặng, chỉ có y phục và đầu tóc là vướng phải nhánh cây, cho nên mới có chút xốc xếch.
‘Tê’ Mông đập mạnh vào trên đất đến đau nhức, hít vào một hơi khí lạnh, nhưng so với đau đớn trên cơ thể, Sở Ly lại càng quan tâm đến linh lực đã triệt để tan biến của mình hơn.
Hệ thống này…thật sự không có lừa gạt y.
Y hiện tại, đã biến thành một phàm nhân không còn chút tu vi nào.
“Tặc nhân từ đâu tới, dám nhân lúc đêm khuya đột nhập thánh giáo của chúng ta?!!”
Vẫn còn chưa chấp nhận được sự thật bản thân đã mất hết tu vi, nghe thấy tiếng quát hùng hậu cùng một chuỗi tiếng bước chân dồn dập đang lao nhanh về phía này, không kịp nghĩ nhiều, Sở Ly cũng chỉ có thể vội vã sửa sang lại y phục của mình, bày sẵn tư thế.
Tu vi có thể không có, nhưng mặt mũi lại tuyệt đối không thể rơi xuống được!
Mà gần như cùng lúc, khi Sở Ly chỉ vừa mới tạo dáng xong, đám thủ vệ đang đi tuần tra kia cũng liền đã xông vào rừng cây…
Trong bóng đêm u tối, nương theo ánh sáng lập lòe từ bó đuốc trong tay, ánh vào mắt bọn họ liền chính là hình ảnh một nam tử khí chất cao quý, bá khí bức người, mặc giá y rực rỡ đang ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời trên cao.
Mái tóc đen dài tùy ý buông xõa đến ngang eo, lại được dùng một chiếc kim quan hoa lệ cố định ở sau đầu.
Sườn mặt đối phương rất tinh xảo, giống như là được người tỉ mỉ điêu khắc ra. Sóng mũi thẳng tắp, nhỏ nhắn lại mượt mà. Lông mi rất dài, lại rất cong, tựa như một đôi hồ điệp, lúc nào cũng có thể vỗ cánh bay đi.
Nhưng làm người chú ý hơn hết, vẫn là đôi mắt thụy phượng thâm thuý, đen tuyền, tựa như hàn đàm cuối thu, bình tĩnh không gợn sóng, lại không pha lẫn một chút tạp chất nào của y.
Đây là một ánh mắt như thế nào? Lạnh nhạt, hờ hững, từ tận trong xương cốt đều phát ra hai chữ ‘lãnh tình’, phảng phất trên thế gian này đã không có bất kì thứ gì có thể khiến y để tâm tới.
Nhìn đến ngớ người, nhưng sau khi giây phút kinh diễm qua đi, đám thủ vệ vũ trang đầy đủ này rốt cuộc mới phản ứng lại được mà nhao nhao quỳ xuống, dập đầu, giáp sắt cọ xát, cũng vang lên tiếng ‘leng keng’ chói tai.
“Giáo chủ tha tội! Chúng thuộc hạ không biết là giáo chủ đang ở đây, tưởng rằng là có tặc nhân đột nhập, cho nên mới…”
“Không sao, bổn tọa chỉ là nhìn thấy trăng sáng, cho nên mới ra ngoài đi dạo mà thôi. Các ngươi cứ việc tuần tra tiếp đi, không cần để ý đến bổn tọa đâu.” Có chút chột dạ, Sở Ly liền nghiêm mặt lại, nhanh chóng giải thích.
Chỉ có điều, ở đối diện, nghe thấy lời giảng giải của y, cả đám thủ vệ đều đã theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời
Rất tốt, trời quang mây tạnh, không trăng không sao…
“Giáo chủ…hôm nay là cuối tháng, không có trăng…” Một tên thủ vệ tương đối chất phác, thời khắc này cũng đã không nhịn được mà nhỏ giọng lẩm bẩm.
Chỉ có điều, ngay tức khắc, sau ót của gã liền đã bị người vỗ mạnh một cái, kèm theo đó, tiếng trách mắng cũng đã vang lên :“Ngu xuẩn, ngươi thì biết cái gì chứ?”
“Giáo chủ đại nhân thần thông quản đại, tầm mắt cao xa thế nào, là thứ mà người trần mắt thịt như chúng ta có thể hiểu được sao? Ngươi không nhìn thấy, đó cũng là do ngươi thực lực yếu kém, tâm cảnh bạc nhược. Đừng ở đây tự chuốc lấy nhục nữa!”
Bị thống lĩnh mắng, tên thủ vệ vừa rồi liền co rụt cổ, nhưng rất nhanh, gã cũng đã giống với những người khác, lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại dùng ánh mắt sùng bái nhìn chằm chằm Sở Ly.
Đừng nói những người khác, nếu không phải biết rõ bản thân tại sao lại ở đây, Sở Ly có lẽ cũng đã bị lời nói của thống lĩnh đội tuần tra chiết phục rồi.
Năng lực não bổ này…thật sự là xuất thần nhập hóa, y suýt chút nữa đều tin.
“Giáo chủ đại nhân, như vậy…không làm phiền ngài cảm ngộ đại đạo nữa, chúng thuộc hạ xin cáo lui.”
Lãnh đạm gật đầu, nhìn xem đám thủ vệ đã chậm rãi đi xa, một giây trước, vẫn còn ra vẻ cao thâm mạc trắc, một giây sau, nét mặt của Sở Ly liền đã lập tức thay đổi, vội vã xuýt xoa ôm lấy phần eo có chút trật khớp của mình.
Thế nhưng, âm thanh máy móc quen thuộc kia, liền đã giống như bùa đòi mạng, lần nữa vang lên trong đầu Sở Ly, khiến da đầu y không khỏi run lên…
[ Đinh, nhiệm vụ tân thủ lần nữa mở ra : Thỉnh ký chủ trong vòng một khắc, ở trước mặt phu quân của mình, gọi đối phương là ‘tướng công’, đồng thời khen ngợi đối phương một câu bất kỳ. Nhiệm vụ thất bại : vĩnh viễn mất đi tu vi.]
Trời ạ, thời hạn nhiệm vụ rút lại một nửa thì cũng thôi đi, vì sao trừng phạt không chỉ không giảm nhẹ mà còn nặng hơn vô số lần vậy chứ? Đúng là hϊếp người quá đáng mà!
Có phải nó cho rằng, chỉ cần làm như vậy, y sẽ ngoan ngoãn khuất phục, có đúng không?
Ha hả, mơ tưởng, nó cũng không nhìn xem y là ai. Ma giáo giáo chủ ma uy cái thế làm sao có thể làm ra loại chuyện đáng xấu hổ như vậy được chứ?
Trong lòng cười lạnh không ngừng, nhưng chân của Sở Ly cũng đã vô cùng thành thật di chuyển thẳng hướng biệt viện của Kì Ngân…
Cổ nhân có câu, xuất giá tòng phu, y làm việc này cũng không phải vì sợ hệ thống, mà chỉ là vì muốn thực hiện nghĩa vụ của người làm thê tử mà thôi.
Đúng, chính là vậy.
Chẳng phải chỉ là gọi một tiếng ‘tướng công’, sau đó lại thuận miệng khen ngợi một câu thôi sao, có gì to tát đâu chứ?
**Thuộc tính nhân vật :
–Tên : Kì Ngân.
–Sinh thần : 08/04.
–Thân cao : 1m88.
–Thuộc tính : Bên ngoài dương quang, bên trong tâm tư thâm trầm, trung khuyển, thê nô công.
–Biệt danh : Thánh tử, A Ngân.
–Lý tưởng sống : Cưới được đại sư huynh bằng mọi giá ( đã hoàn thành ✔)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất