Chương 25: Học viện Nghệ thuật thành phố U (2)
Luẩn quẩn một vòng, rốt cục Chúc Vi Tinh cũng trở lại siêu thị nhỏ ở khuôn viên, trong bụng có bánh ngọt nhỏ đệm đói, cậu cũng không còn ý định đi nhà ăn, vừa vặn tiết kiệm được tiền một bữa cơm.
Là giờ cao điểm nên có rất nhiều sinh viên trong siêu thị, đặc biệt trước quầy thức ăn nhanh xếp hàng rất dài, nơi này quả thực rất nổi danh như ai đó đã nói.
Chúc Vi Tinh bước lên đánh giá giây lát, thấy những thứ đó cũng có thể mang đi, đóng gói kĩ càng không tính thêm phí, cậu suy nghĩ một chút rồi cũng gia nhập vào đội ngũ xếp hàng.
Trong lúc chờ đợi, cậu nghe được một cái tên quen thuộc, bèn ngẩng đầu nhìn ba cô gái đang nhiệt tình tán gẫu trước mặt.
"... Hắn ta thực sự đã đến trường chúng ta sáng nay sao? Tới để làm gì?
"Không biết, nghe nói rất nhiều người nhìn thấy nhóm bọn họ, xuất hiện trong siêu thị nhỏ này nè."
"Ái chà, không phải là vì Hà Linh nên mới đến sao, tin đồn giữa hai người họ là thật hay giả vậy?"
"Trước nghỉ hè đã nghe đồn, không thể không có vấn đề gì được. Bạn tôi nhìn thấy Hà Linh xuất hiện ở học viện Thể thao rất nhiều lần. Có điều nếu là thật thì không phải Hà Linh có chút thiệt thòi sao? Tốt xấu gì cũng là hoa khôi khoa khiêu vũ của chúng ta, cao phú soái bên ngoài theo đuổi nhiều như vậy, cuối cùng lại tìm cái người thế kia..."
"Đúng đó, Khương Dực có gì tốt đâu, ngoại trừ mặt mũi nhìn được ra thì tính tình cực kì xấu, trong nhà lại còn nghèo, có thể không theo thể thao nữa cũng không chừng? Hà Linh đang mưu đồ gì vậy? Khiến tôi không hiểu nhất là cô ấy cũng không phải người duy nhất có ánh mắt không tốt như thế."
"Chính vì không chỉ có một nên mới là vấn đề đó. Viện thể thao thì không nói, nữ sinh ở viện Nghệ thuật chúng ta cũng có biết bao người nghía qua Khương Dực, cậu cảm thấy ánh mắt của họ cũng không tốt sao? Đều là lòng hư vinh quấy phá cả thôi! Càng khó bắt được thì lại càng muốn bắt, cuối cùng ai đạt được liền chứng tỏ người đó có mị lực vô biên!"
"Vậy bây giờ Hà Linh xem như là người thắng cuộc ư?"
"Tôi không tin, dù sao bọn anh em tốt kia của Khương Dực đều rất hung dữ, người ta còn chưa kịp chạy tới đã đuổi đi hết, bảo Khương Dực nhìn không lọt viện Nghệ thuật chúng ta, còn nói hắn tìm ai cũng sẽ không tìm gối thêu hoa viện Nghệ thuật, cho dù có là hoa khôi cũng không được."
"Phi! Viện Thể thao tất cả đều là bọn thẳng nam tứ chi đơn giản đầu óc ung thư sắt thép, ai mà thèm lãng phí thời gian trên người bọn họ chứ! Khương Dực loại như hắn phải nói được làm được! Sau này thực sự mà tìm người ở viện Nghệ thuật này thì hắn không phải là người! Là chó!"
Chúc Vi Tinh chờ xếp hàng bao lâu thì nghe những cô gái này mắng hắn bấy lâu, từ tính nết cho đến nhân phẩm đạo đức, sở thích thói quen, các cô đều liệt kê ra như mấy bài hùng biện dài thượt, thậm chí ngay cả bài thi tiếng Anh đầu học kì chỉ đạt 33 điểm của Khương Dực cũng bị các cô lôi ra mắng đến thỏa mãn, cuối cùng lại còn giải thích một câu rằng mình không có để ý nhiều đến hắn nên cũng không biết nhiều lắm.
Vốn tưởng rằng tên nhóc du côn kia chỉ ở Linh Giáp mới hưởng được đãi ngộ này, không ngờ hắn đi đến đâu cũng không thua kém, quả là một đại nhân vật không sai.
Rốt cục cũng đến lượt cậu tính tiền, Chúc Vi Tinh hỏi nhân viên bán hàng: "Bánh ngọt này là các anh tự làm sao? Tôi có thể mua thêm được không? Một, hai gói nữa thì sao? Các anh có tổng cộng bao nhiêu cái?"
Điểm tâm nơi này cũng tính là phổ biến, thường có mấy lớp ở ký túc xá nhiệt tình đặt mua, nhân viên cửa hàng cũng không cảm thấy kinh ngạc.
"Là chúng tôi tìm nhà xưởng chuyên làm theo yêu cầu, cậu muốn bao nhiêu tùy thích, chỉ là cần gọi cho chúng tôi trước một hai ngày để đặt trước, sau đó thì tới lấy. Có giá cho sinh viên đó, một gói trở lên cũng có ưu đãi giá sỉ." Đối phương nói xong thì đưa hóa đơn cho Chúc Vi Tinh, đặc biệt chuyên nghiệp.
Nhận lấy hóa đơn, cậu ra ngồi dưới chiếc ô lớn trước cửa siêu thị. Không bao lâu, trên vai bỗng nhiên bị vỗ một cái khiến cậu đang uống nước thì bị sặc, ho khụ khụ không thôi.
Cái người vỗ vai cậu kia cũng không có chút áy náy nào, còn cười nói: "Ầy, Chúc Vi Tinh?! Thật sự là cậu! Tôi đã nói mà, nhìn bóng lưng cậu rất quen, có điều kiểu tóc này của cậu tôi không dám chắc, cũng quá phèn rồi!"
Chúc Vi Tinh ho khan một hồi mới bớt đau, ngẩng đầu liền thấy một thanh niên thấp bé đứng trước mặt, mặt mũi trắng nõn, nhưng nụ cười lại giả tạo không ít.
Lúc đối mặt với cậu, người kia nhướng mày, lại bắt đầu phàn nàn: "Cảnh sát gọi điện nói sau khi cậu rời quán bar thì xảy ra chuyện, đầu óc ngã hỏng phải phẫu thuật, sẽ không phải đến giờ còn chưa khỏe chứ? Cậu cái người này cũng quá vô lương tâm, lúc trước tôi có lòng quan tâm hỏi thăm cậu trên app, nhắn mấy cái tin cậu cũng không thèm trả lời."
Giọng điệu của đối phương lưu loát, cũng tràn đầy xốc nổi, nghĩ cũng biết tình nghĩa có bao nhiêu là nilon plastic, hẳn là một trong những người bạn này nọ của Chúc Tịnh Tịnh trước đây ở trường. Vốn cậu không muốn quan tâm, thế nhưng nghe đến mấy từ mấu chốt "ngày đó", "rời khỏi quán bar" trong lời cậu ta, chẳng lẽ đối phương là một trong những người biết chuyện?
Tuy rằng cảnh sát đã nói việc cậu ngã lầu không có nội tình gì, thế nhưng tình tiết sự cố cũng không mạch lạc, tỉ như vì sao Chúc Vi Tinh lại một mình rời khỏi quán bar, vì sao tâm trạng không tốt? Vì sao đến khách sạn Cao Lãng, hay vì sao lựa chọn lên hoa viên ở trên tầng năm? Tất cả đều không giải đáp được, nếu như có thể, cậu vẫn muốn tỏ tường mọi thứ.
Vì thế cậu trả lời: "Tốt hơn rất nhiều, cảm ơn cậu quan tâm. Điện thoại bị hỏng nên mất liên lạc với mọi người, tôi không biết có ai nhắn tới nên đều không thể trả lời. Thực sự xin lỗi. Phía bên cảnh sát, sẽ không phiền tới bọn cậu chứ?"
Thanh niên cười giả tạo chỉ coi việc cậu ngã hỏng đầu là lời khoa trương, không biết Chúc Vi Tinh bị mất trí nhớ thật, thấy thái độ lịch sự của cậu như vậy thì vô thức tôn trọng, nhưng lại cảm thấy có chút quái gở, dù sao Chúc Tịnh Tịnh chưa bao giờ là một người nói chuyện cẩn thận như thế, cậu ta có chút không vui.
"Đương nhiên là rất nhiều phiền phức, một ngày mười mấy cú điện thoại, còn phải đến đồn cảnh sát lấy lời khai, suýt thì khiến tôi phiền chết. Ầy bất quá, Tịnh Tịnh, so với Gai Gai cùng A Tiết hai hàng kia, tôi thực sự là đủ nghĩa khí đó, cảnh sát hỏi cậu kết thù với ai, tuy rằng cả ngón tay ngón chân tôi thêm vào cũng không đủ số, nhưng tôi cũng đã tóm gọn rồi, lướt hết những rắc rối thời cấp ba của cậu trước đây luôn, còn có mấy chuyện lộn xộn của Phó Uy kia nữa. Chứ nào giống Gai Gai miệng rộng, may nhờ bị tôi kịp thời cản lại, nếu không thì cậu phải đến đồn cảnh sát ngồi sau khi ra viện rồi, cậu quả thật phải mời tôi ăn cơm đấy, để tôi chọn mấy nhà hàng ở Cố Nhân Phường!"
Chuyện gì xảy ra với mình thời cấp ba? Phó Uy là ai? Chẳng lẽ chính mình thật sự có tiền án mà không bị cảnh sát Trương tra được sao?
Chúc Vi Tinh ánh mắt lóe lên, nhạt cười một cái: "Vậy thì thật sự cảm ơn cậu, có thời gian tôi nhất định mời."
"Khi nào có thời gian? Không bằng ngay ngày hôm nay đi! Để tôi gọi Gai Gai và A Tiết đến." Thanh niên cười giả tạo kia rất tận lực.
Cậu đang nghĩ phải từ chối thế nào, chuông điện thoại lại vừa vặn vang lên.
Cậu chỉ chỉ tên người gọi đến là "Cố vấn học tập", nói: "Hôm nay thực sự không được rồi, các cậu để lại số đi, tôi liên lạc sau."
Thanh niên kia "hừ" một tiếng, mất hứng nói: "Vậy cũng được."
Cho số xong, cậu ta có chút khinh bỉ quét mắt nhìn quần áo có băng dính trên người Chúc Vi Tinh, rồi đến kiểu tóc mới phèn phèn của cậu, trong mắt lại có chút đố kị kì lạ, sau đó không vui rời đi.
Cố vấn học tập yêu cầu Chúc Vi Tinh một lát tới văn phòng.
Trên đường đi, cậu nhìn ba dãy số mà thanh niên giả tạo kia để lại, hóa ra cậu ta tên Lý Lịch, có trong phần mềm xã giao, còn có cả A Tiết và Gai Gai gì kia nữa. Cả ba đều bị Chúc Tịnh Tịnh không khách khí phân vào nhóm [Hồ bằng], quả nhiên là đám người không đứng đắn gì.
Đến văn phòng, Chúc Vi Tinh gặp được người cố vấn đã giao lưu nhiều lần với cậu trong khoảng thời gian này. Đó là một người phụ nữ chừng hơn bốn mươi tuổi, họ Hạ, khí chất cũng không hòa ái mà rất nghiêm túc cẩn trọng.
Cô Hạ kiểm tra giấy tờ bổ sung do Chúc Vi Tinh mang đến, rồi hỏi về kế hoạch học tập sắp tới của cậu.
Cậu không che giấu, bắt đầu bày tỏ sự bỡ ngỡ và khó khăn của mình khi học sáo.
Cô Hạ sững sờ, dường như không nghĩ tới phương diện này: "Giảng viên chuyên nghiệp của cậu hiện tại chính là thầy Trần Chu tổ chủ nhiệm. Như vậy đi, trước mắt cậu cứ lên lớp nghe giảng, còn bên khoa để tôi đi nói chuyện với thầy ấy, xem có thể giải quyết vấn đề của cậu không. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là cậu phải bảo đảm lên lớp đầy đủ, nếu không, tôi cũng không giúp nổi cậu."
Hiển nhiên Chúc Tịnh Tịnh trước đây không chỉ không có ở nhà, ở trường cũng thường như vậy.
Chúc Vi Tinh nhanh chóng tỏ thái độ nhún nhường.
"Lúc trước cậu không trọ ở trường, vậy học kỳ này thì sao?" Cô Hạ nhìn chằm chằm cậu sinh viên khác lạ so với trước đây này, nói.
Nhận ra được sự mong đợi mơ hồ nào đó trong mắt cô giáo, Chúc Vi Tinh do dự một chút, nói: "Vẫn không trọ ạ." Cậu vốn có nhiều lí do để đưa ra, tỉ như vấn đề tiền thuê, sức khỏe, còn có phải trông coi quầy sữa, nhưng cuối cùng cậu không giải thích gì, nói xong liền im lặng.
Cô Hạ nhìn cậu, đột nhiên nói: "Cậu đã quên rất nhiều chuyện, có thể từ từ suy nghĩ, nhưng có một chuyện, tôi hi vọng cậu có thể nhớ, cũng không được quên."
Chúc Vi Tinh nhìn cô.
Cô nói: "Nhớ rõ học phí của cậu đã được đóng như thế nào."
Ánh mắt cậu hơi động: "... Bà nội?"
"Coi như thế đi, dù sao cũng đều là trợ cấp từ trong nhà." Cô Hạ gật đầu, giọng điệu có chút lạnh, "Nhà nước có cho anh trai cậu tiền trợ cấp tàn tật, bị bà nội cậu lấy đóng học phí cho cậu, trợ cấp sinh hoạt cộng với trợ cấp tàn tật nửa năm gom góp vừa vặn đủ phí một học kỳ."
Chúc Vi Tinh ngẩn ra.
"Năm ngoái, tôi đã yêu cầu cậu nộp đơn xin quỹ hỗ trợ sinh viên nhưng cậu không muốn, sau nhiều lần tôi truy hỏi, cậu mới nói mình không cần trường học trợ cấp, bị bạn học biết được sẽ vô cùng mất mặt, tình nguyện để trong nhà bỏ tiền chứ nhất quyết không suy xét. Hiện tại nói với cậu, cũng không phải là vì muốn nghe cậu giải thích hay bảo đảm cái gì, tôi chỉ hi vọng cậu biết rõ, từng giây từng phút trôi qua ở trường không chỉ là cuộc đời của chính cậu, vì vậy cậu cũng nên hiểu chuyện mà thể hiện thái độ ra sao đối với..."
Biểu tình của cô giáo vẫn chưa quá trịnh trọng, thậm chí còn có chút hời hợt, nhưng cô vừa dứt lời, Chúc Vi Tinh vẫn luôn là biểu tình hờ hững bấy giờ đã hơi biến sắc, mạt hồng ửng trên sắc trắng, rồi chuyển sang hồng kẽ xanh, đó là một loại sắc thái hết sức hổ thẹn.
Vì muốn có một cuộc sống tốt hơn, thời gian qua cậu đã luôn nỗ lực tách mình khỏi cái nhân cách xấu xa trước kia, cậu không muốn bị đối phương ảnh hưởng, cũng như không muốn bị vấy bẩn bởi những thứ nọ. Song không thể phủ nhận, cậu cần phải trả giá vì quá khứ của mình, thậm chí là chuộc tội. Lòng lang dạ sói là Chúc Tịnh Tịnh, vong ân phụ nghĩa là Chúc Tịnh Tịnh, nhưng cũng là Chúc Vi Tinh cậu, đây chính là quá khứ mà cậu đã từng, cậu không có thể coi như mọi thứ đều chưa từng phát sinh được.
Chúc Vi Tinh muốn xin lỗi, nhưng cậu biết đối tượng mà mình cần xin lỗi không phải người trước mắt đây.
Sau khi rời khỏi văn phòng, cậu lặng lẽ đi dọc khuôn viên trường. Mấy ngày vừa về nhà, cậu đã lên mạng tìm hiểu về học viện Nghệ thuật thành phố U, thảo luận hot nhất dĩ nhiên không phải về giáo dục và chuyên ngành của trường, mà là nơi này trước đây từng có một vị cựu sinh viên nổi danh. Trọng tâm mà blogger kia chú ý không phải thành tích học tập của người này, mà là xuất thân giàu có cùng tin tức bên lề của hắn ta. Về phía trường học lại càng có nhiều bình luận trái chiều hơn.
Người ta nói rằng viện âm nhạc tốt nhất ở thành phố U chính là khoa âm nhạc của học viện Nghệ thuật thành phố U. Học viện này chỉ là một học viện hạng ba, như một cái nhạc cụ rẻ tiền, chưa được lên sân khấu đã bị loại nửa chừng, tài nguyên giảng viên cùng sinh viên ở đây đều thật giả lẫn lộn, có vô số tôm cá chết được tuyển vào trường qua kì thi nghệ thuật hàng năm, đút tiền liền vào đã là tiền lệ lâu đời nơi đây. Là trường cũ của vị thiếu gia kia, trải nghiệm của hắn ở đây giống như một trang lịch sử đen tối của cuộc đời hắn ta vậy, khiến người ta nhớ đến chỉ là một sự lựa chọn sai lầm và buồn cười của hắn thời trẻ mà thôi.
Thế nhưng hôm nay Chúc Vi Tinh tự mình loay hoay một vòng ở đây, cậu lại không nghĩ vậy. Món nhạc cụ này tuy cũ kĩ, nhưng vẫn có những nhạc công luôn lặng yên coi sóc, ấp ủ bao hoài bão cho nó. Công trình mới đang được xây dựng, sinh viên danh dự cũng có không ít, bạn học hừng hực nhiệt huyết chung quanh.... sinh viên nơi này rõ ràng có sự kiêu ngạo của mình, nhìn dáng vẻ tự tin cõng đàn đi trên đường của bọn họ, hay vẻ mặt vui thích mãn nguyện của tân sinh nhập học ở buổi lễ hôm nay, hiện tại đây, Chúc Vi Tinh chưa từng ôm ấp nhiều hi vọng đến thế.
Đến quảng trường nhỏ phía trước thư viện, cậu dừng bước.
Chúc Vi Tinh nhìn thấy rất nhiều pho tượng danh nhân đang sừng sững nơi đó, tất cả đều là những bậc thầy âm nhạc từ cổ chí kim, nhưng cậu lại chỉ chú ý đến những điêu khắc nho nhỏ nằm trong một góc khuất tầm thường nhất ở đó. Chúng không phải là con người, mà là những con chim chiền chiện đang dang rộng đôi cánh hướng lên bầu trời, từng hàng từng nhóm o tròn mỏ chim vừa bay lượn vừa ca xướng. Những con chim nhỏ bé xấu xí ấy, giống chim sẻ, mà cũng không giống chim sẻ, nó có thể bay nhảy đến tận chân trời và có thể thu hút vô số bậc thầy cổ điển sẵn lòng vì nó phổ nhạc, chỉ bằng giọng hát uyển chuyển duyên dáng của mình.
Chúc Tịnh Tịnh nghèo khó muốn làm một chú chim sẻ có thể nhàn nhã đậu trên cành, nhưng Chúc Vi Tinh cậu thì lại muốn làm một chú chim chiền chiện, không hẳn có màu lông sặc sỡ hút mắt, nhưng có thể xuyên tầng mây chọc đến trời, nhìn xem chim sẻ cả đời đều không nhìn thấy thế giới rộng lớn bên dưới.
...
Buổi chiều, nhận được thông báo phát sách trong nhóm lớp từ [Lớp trưởng - Tân Mạn Mạn], Chúc Vi Tinh đi đến địa điểm được thông báo, có hơn ba mươi người được phân một lớp, Tân Mạn Mạn chính là cô gái trước đó bị cậu nhận lầm là giảng viên, là lớp trưởng lớp cậu.
Lớp học không nhiều, nhưng giáo trình lí thuyến lại có rất nhiều. Chúc Vi Tinh biết rõ tình trạng sức khỏe của mình hôm nay, nhìn đống sách dưới chân, cậu biết muốn mang chúng về thì hết sức là khó khăn, vì vậy muốn tìm một nơi để gửi tạm.
Vị lớp trưởng kia cảm nhận được ánh mắt cậu, nhưng có lẽ cảm thấy thanh niên này phiền phức giả tạo cũng nên, liền trực tiếp cho cậu một cái gáy tóc.
Chúc Vi Tinh suy nghĩ một chút, cậu lẳng lặng ngồi xuống bên luống hoa, cầm sách lên chậm rãi lật xem, thỉnh thoảng liếc mắt xung quanh.
Ngồi hơn một tiếng đồng hồ, đợi đến khi Tân Mạn Mạn và hai cán bộ khác trong lớp phân phát xong rồi quay lại chỉnh lý đồ đạc, cậu mới đứng lên bước đến.
"Thiếu hai bản Lịch sử âm nhạc phương Tây, một quyển bị bạn nữ kẹp tóc hồng nhạt kia cầm, còn một quyển là cậu kẹp nó trong cuốn Tiếng Anh đưa cho bạn nam đeo kèn saxophone đó. Bạn nam có râu mép thì cầm nhiều hơn một quyển luyện tập khúc, tin học thì là bạn nữ đội mũ tím."
Tân Mạn Mạn vốn đang sốt ruột vì số lượng sách không khớp, nghe thế liền sững sờ: "Sao cậu vẫn chưa đi? Sao cậu biết được?!"
Chúc Vi Tinh ra hiệu chỗ cậu ngồi có thể quan sát toàn bộ diễn biến tự giờ.
Tân Mạn Mạn không tin lắm, nơi này có nhiều người ra ra vào vào, ba người các cô liên tục cùng nhau kiểm tra, tới tay mỗi người đều là mấy chục quyển, đối phương ở đâu có trí nhớ phân rõ từng cái tốt như vậy? Tạm thời thử tin tưởng, cô đi kiểm tra lại để xác nhận, và không sai, đúng như cậu nói.
Sau khi bất ngờ đủ rồi, ánh mắt của Tân Mạn Mạn nhìn cậu cũng không còn quá bài xích như trước nữa.
"Vừa rồi sao cậu không nói."
Thực ra cô cũng biết rõ, vừa rồi loạn tung lên, Chúc Vi Tinh nếu thật sự tiến lên lắm miệng thì chỉ có thể bị cô rống trở lại thôi.
"Quên đi!" ấn tượng trong quá khứ khiến cô không có thiện cảm với cậu, thế nhưng hiện tại cô thấy hành vi trước đó của mình cũng có thành kiến, vì vậy nói, "Cậu có thể cất những cuốn không thể mang đi vào phòng học nhỏ, tôi có chìa khóa."
Chúc Vi Tinh cong khóe miệng: "Vậy cám ơn nhiều."
Này không tính là cười, lại còn lộ ra vẻ xa cách nồng đậm, nhưng phối hợp với khí chất trong sáng thuần khiết của cậu, thế mà trông đặc biệt tuấn tú.
Tân Mạn Mạn bị nụ cười này làm cho sững sờ, mặt hơi nóng lên, đoạt lấy sách trong tay cậu, nói: "Ngày mai phải tới tìm tôi."
...
Tan học, Chúc Vi Tinh đứng trước một con đường ở Cố Nhân Phường.
Vốn lo lắng bản đồ điều hướng rác rưởi của mình khiến cậu tìm sai chỗ, song vừa tới nơi này, Chúc Vi Tinh liền biết, rõ ràng chỉ cách một quảng trường, so với xóm nghèo nơi cậu sống, phong cách nơi đây tựa như ở một chiều không gian cao hơn.
Khác với ánh đèn rực rỡ lộng lẫy xa hoa của bách hóa Cự Tượng ở quảng trường Thiên Lam, Cố Nhân Phường có đường nét đơn điệu trắng trong thuần khiết, hàng cây ngô đồng hai bên đường được sắp xếp chỉnh tề, xanh mướt rậm rạp, cao đến mười mấy mét, khiến cho hàng chục tòa nhà màu trắng hợp thành một kiến trúc liền thể phía sau bị che mất một nửa, phối hợp với hoa viên tinh xảo, cổng vòm chạm trổ hoa văn, điệu thấp tao nhã như sân nhỏ trong rừng, cho người ta cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Một khắc trước cậu còn đang cảm thán giá đất ở trung tâm thành phố U ngay cả khuôn viên trường đại học cũng bất đắc dĩ bị đè ép thành lồng chim bồ câu, trong nháy mắt mảnh đất hoàng kim này hiện ra một cái sân golf, một vườn thú, vườn hoa nhỏ, liền rộng rãi đến mức khiến Chúc Vi Tinh phải mở mang tầm mắt.
Đáng tiếc phía trước những tòa nhà này cũng không có bảng hiệu cửa hàng hay biển số nhà, nên cậu chỉ có thể tìm kiếm hình ảnh trên mạng rồi so với từng tòa nhà nơi đây để tìm ra điểm đến của chuyến đi, thực sự tốn công.
Đến trước một tòa nhà, Chúc Vi Tinh không khỏi dừng lại.
Không có lí do gì, chỉ bởi tòa nhà cùng hoa viên này quá đẹp. Mái vòm của hai tòa nhà năm tầng liền kề nửa mở, một nửa tường xi măng một nửa tường kính, chằng chịt chồng chéo, sáng tối đan xen, hoa lai tím màu, từng đoá từng đoá to bằng miệng chén, tầng tầng bao quanh, thần bí mà cao quý, quả thực là một tác phẩm nghệ thuật.
Trên mạng nói tòa nhà này được xây dựng vào mấy năm trước, tọa lạc ở giữa Cố Nhân Phường, chiếm diện tích rộng nhất, đẹp đến thanh danh lan xa. Có người nói là quán cà phê, là phòng triển lãm tranh, cũng có người nói là câu lạc bộ tư nhân, nhưng đáng tiếc đến nay vẫn chưa được sử dụng, không ai biết giá trị thực của nó, cũng không biết có tác dụng gì, đáp án chưa được tiết lộ, trước mắt chỉ để người đi đường thưởng thức mà thôi, hơi phung phí của trời.
Chúc Vi Tinh cũng đang đứng ngắm bên ngoài, lơ đãng nhìn thấy hai chàng trai đang tản bộ trong khu vườn được cho là luôn đóng cửa kia. Một người có mái tóc hồng nhạt, chói mắt dưới ánh mặt trời, người còn lại thì tóc màu nâu hạt dẻ, thân hình thon dài, sống lưng thẳng tắp.
Từ khoảng cách này, không thể nhìn rõ khuôn mặt của họ, cậu lại nhìn chăm chú bóng lưng thanh niên tóc hạt dẻ kia hồi lâu một cách lạ lùng, mãi đến khi hai người ngồi vào một chiếc ô tô và rời đi, cậu mới hoàn hồn lại.
Cảm giác quen thuộc khó hiểu trôi qua trong nháy mắt, thế nhưng người nơi này không có lí do gì qua lại với cậu cả. Chúc Vi Tinh đưa tay xoa xoa trán, cảm thấy bản thân hôm nay thấp thỏm suy nghĩ mông lung, tư duy hỗn loạn quá rồi.
Tiếp tục tìm nơi cần đến, cậu rốt cục dừng lại trước một dãy nhà tại góc đường. So với các tòa nhà cao cấp ở phía trước, vị trí nơi này đã lệch khỏi khu nhà giàu của Cố Nhân Phường, nó nhỏ hơn nhiều, nhưng vẫn có khí chất so với một quán bar thông thường.
Xem kĩ cửa quán một lúc lâu, cậu mới tìm được hai chữ "Ngọ Sơn" nhỏ xíu trên tường.
Quán bar Ngọ Sơn, cậu ngày ấy chính là đến đây uống rượu cùng nhóm người thanh niên giả tạo Lý Lịch kia, sau đó liền xảy ra chuyện.
Là giờ cao điểm nên có rất nhiều sinh viên trong siêu thị, đặc biệt trước quầy thức ăn nhanh xếp hàng rất dài, nơi này quả thực rất nổi danh như ai đó đã nói.
Chúc Vi Tinh bước lên đánh giá giây lát, thấy những thứ đó cũng có thể mang đi, đóng gói kĩ càng không tính thêm phí, cậu suy nghĩ một chút rồi cũng gia nhập vào đội ngũ xếp hàng.
Trong lúc chờ đợi, cậu nghe được một cái tên quen thuộc, bèn ngẩng đầu nhìn ba cô gái đang nhiệt tình tán gẫu trước mặt.
"... Hắn ta thực sự đã đến trường chúng ta sáng nay sao? Tới để làm gì?
"Không biết, nghe nói rất nhiều người nhìn thấy nhóm bọn họ, xuất hiện trong siêu thị nhỏ này nè."
"Ái chà, không phải là vì Hà Linh nên mới đến sao, tin đồn giữa hai người họ là thật hay giả vậy?"
"Trước nghỉ hè đã nghe đồn, không thể không có vấn đề gì được. Bạn tôi nhìn thấy Hà Linh xuất hiện ở học viện Thể thao rất nhiều lần. Có điều nếu là thật thì không phải Hà Linh có chút thiệt thòi sao? Tốt xấu gì cũng là hoa khôi khoa khiêu vũ của chúng ta, cao phú soái bên ngoài theo đuổi nhiều như vậy, cuối cùng lại tìm cái người thế kia..."
"Đúng đó, Khương Dực có gì tốt đâu, ngoại trừ mặt mũi nhìn được ra thì tính tình cực kì xấu, trong nhà lại còn nghèo, có thể không theo thể thao nữa cũng không chừng? Hà Linh đang mưu đồ gì vậy? Khiến tôi không hiểu nhất là cô ấy cũng không phải người duy nhất có ánh mắt không tốt như thế."
"Chính vì không chỉ có một nên mới là vấn đề đó. Viện thể thao thì không nói, nữ sinh ở viện Nghệ thuật chúng ta cũng có biết bao người nghía qua Khương Dực, cậu cảm thấy ánh mắt của họ cũng không tốt sao? Đều là lòng hư vinh quấy phá cả thôi! Càng khó bắt được thì lại càng muốn bắt, cuối cùng ai đạt được liền chứng tỏ người đó có mị lực vô biên!"
"Vậy bây giờ Hà Linh xem như là người thắng cuộc ư?"
"Tôi không tin, dù sao bọn anh em tốt kia của Khương Dực đều rất hung dữ, người ta còn chưa kịp chạy tới đã đuổi đi hết, bảo Khương Dực nhìn không lọt viện Nghệ thuật chúng ta, còn nói hắn tìm ai cũng sẽ không tìm gối thêu hoa viện Nghệ thuật, cho dù có là hoa khôi cũng không được."
"Phi! Viện Thể thao tất cả đều là bọn thẳng nam tứ chi đơn giản đầu óc ung thư sắt thép, ai mà thèm lãng phí thời gian trên người bọn họ chứ! Khương Dực loại như hắn phải nói được làm được! Sau này thực sự mà tìm người ở viện Nghệ thuật này thì hắn không phải là người! Là chó!"
Chúc Vi Tinh chờ xếp hàng bao lâu thì nghe những cô gái này mắng hắn bấy lâu, từ tính nết cho đến nhân phẩm đạo đức, sở thích thói quen, các cô đều liệt kê ra như mấy bài hùng biện dài thượt, thậm chí ngay cả bài thi tiếng Anh đầu học kì chỉ đạt 33 điểm của Khương Dực cũng bị các cô lôi ra mắng đến thỏa mãn, cuối cùng lại còn giải thích một câu rằng mình không có để ý nhiều đến hắn nên cũng không biết nhiều lắm.
Vốn tưởng rằng tên nhóc du côn kia chỉ ở Linh Giáp mới hưởng được đãi ngộ này, không ngờ hắn đi đến đâu cũng không thua kém, quả là một đại nhân vật không sai.
Rốt cục cũng đến lượt cậu tính tiền, Chúc Vi Tinh hỏi nhân viên bán hàng: "Bánh ngọt này là các anh tự làm sao? Tôi có thể mua thêm được không? Một, hai gói nữa thì sao? Các anh có tổng cộng bao nhiêu cái?"
Điểm tâm nơi này cũng tính là phổ biến, thường có mấy lớp ở ký túc xá nhiệt tình đặt mua, nhân viên cửa hàng cũng không cảm thấy kinh ngạc.
"Là chúng tôi tìm nhà xưởng chuyên làm theo yêu cầu, cậu muốn bao nhiêu tùy thích, chỉ là cần gọi cho chúng tôi trước một hai ngày để đặt trước, sau đó thì tới lấy. Có giá cho sinh viên đó, một gói trở lên cũng có ưu đãi giá sỉ." Đối phương nói xong thì đưa hóa đơn cho Chúc Vi Tinh, đặc biệt chuyên nghiệp.
Nhận lấy hóa đơn, cậu ra ngồi dưới chiếc ô lớn trước cửa siêu thị. Không bao lâu, trên vai bỗng nhiên bị vỗ một cái khiến cậu đang uống nước thì bị sặc, ho khụ khụ không thôi.
Cái người vỗ vai cậu kia cũng không có chút áy náy nào, còn cười nói: "Ầy, Chúc Vi Tinh?! Thật sự là cậu! Tôi đã nói mà, nhìn bóng lưng cậu rất quen, có điều kiểu tóc này của cậu tôi không dám chắc, cũng quá phèn rồi!"
Chúc Vi Tinh ho khan một hồi mới bớt đau, ngẩng đầu liền thấy một thanh niên thấp bé đứng trước mặt, mặt mũi trắng nõn, nhưng nụ cười lại giả tạo không ít.
Lúc đối mặt với cậu, người kia nhướng mày, lại bắt đầu phàn nàn: "Cảnh sát gọi điện nói sau khi cậu rời quán bar thì xảy ra chuyện, đầu óc ngã hỏng phải phẫu thuật, sẽ không phải đến giờ còn chưa khỏe chứ? Cậu cái người này cũng quá vô lương tâm, lúc trước tôi có lòng quan tâm hỏi thăm cậu trên app, nhắn mấy cái tin cậu cũng không thèm trả lời."
Giọng điệu của đối phương lưu loát, cũng tràn đầy xốc nổi, nghĩ cũng biết tình nghĩa có bao nhiêu là nilon plastic, hẳn là một trong những người bạn này nọ của Chúc Tịnh Tịnh trước đây ở trường. Vốn cậu không muốn quan tâm, thế nhưng nghe đến mấy từ mấu chốt "ngày đó", "rời khỏi quán bar" trong lời cậu ta, chẳng lẽ đối phương là một trong những người biết chuyện?
Tuy rằng cảnh sát đã nói việc cậu ngã lầu không có nội tình gì, thế nhưng tình tiết sự cố cũng không mạch lạc, tỉ như vì sao Chúc Vi Tinh lại một mình rời khỏi quán bar, vì sao tâm trạng không tốt? Vì sao đến khách sạn Cao Lãng, hay vì sao lựa chọn lên hoa viên ở trên tầng năm? Tất cả đều không giải đáp được, nếu như có thể, cậu vẫn muốn tỏ tường mọi thứ.
Vì thế cậu trả lời: "Tốt hơn rất nhiều, cảm ơn cậu quan tâm. Điện thoại bị hỏng nên mất liên lạc với mọi người, tôi không biết có ai nhắn tới nên đều không thể trả lời. Thực sự xin lỗi. Phía bên cảnh sát, sẽ không phiền tới bọn cậu chứ?"
Thanh niên cười giả tạo chỉ coi việc cậu ngã hỏng đầu là lời khoa trương, không biết Chúc Vi Tinh bị mất trí nhớ thật, thấy thái độ lịch sự của cậu như vậy thì vô thức tôn trọng, nhưng lại cảm thấy có chút quái gở, dù sao Chúc Tịnh Tịnh chưa bao giờ là một người nói chuyện cẩn thận như thế, cậu ta có chút không vui.
"Đương nhiên là rất nhiều phiền phức, một ngày mười mấy cú điện thoại, còn phải đến đồn cảnh sát lấy lời khai, suýt thì khiến tôi phiền chết. Ầy bất quá, Tịnh Tịnh, so với Gai Gai cùng A Tiết hai hàng kia, tôi thực sự là đủ nghĩa khí đó, cảnh sát hỏi cậu kết thù với ai, tuy rằng cả ngón tay ngón chân tôi thêm vào cũng không đủ số, nhưng tôi cũng đã tóm gọn rồi, lướt hết những rắc rối thời cấp ba của cậu trước đây luôn, còn có mấy chuyện lộn xộn của Phó Uy kia nữa. Chứ nào giống Gai Gai miệng rộng, may nhờ bị tôi kịp thời cản lại, nếu không thì cậu phải đến đồn cảnh sát ngồi sau khi ra viện rồi, cậu quả thật phải mời tôi ăn cơm đấy, để tôi chọn mấy nhà hàng ở Cố Nhân Phường!"
Chuyện gì xảy ra với mình thời cấp ba? Phó Uy là ai? Chẳng lẽ chính mình thật sự có tiền án mà không bị cảnh sát Trương tra được sao?
Chúc Vi Tinh ánh mắt lóe lên, nhạt cười một cái: "Vậy thì thật sự cảm ơn cậu, có thời gian tôi nhất định mời."
"Khi nào có thời gian? Không bằng ngay ngày hôm nay đi! Để tôi gọi Gai Gai và A Tiết đến." Thanh niên cười giả tạo kia rất tận lực.
Cậu đang nghĩ phải từ chối thế nào, chuông điện thoại lại vừa vặn vang lên.
Cậu chỉ chỉ tên người gọi đến là "Cố vấn học tập", nói: "Hôm nay thực sự không được rồi, các cậu để lại số đi, tôi liên lạc sau."
Thanh niên kia "hừ" một tiếng, mất hứng nói: "Vậy cũng được."
Cho số xong, cậu ta có chút khinh bỉ quét mắt nhìn quần áo có băng dính trên người Chúc Vi Tinh, rồi đến kiểu tóc mới phèn phèn của cậu, trong mắt lại có chút đố kị kì lạ, sau đó không vui rời đi.
Cố vấn học tập yêu cầu Chúc Vi Tinh một lát tới văn phòng.
Trên đường đi, cậu nhìn ba dãy số mà thanh niên giả tạo kia để lại, hóa ra cậu ta tên Lý Lịch, có trong phần mềm xã giao, còn có cả A Tiết và Gai Gai gì kia nữa. Cả ba đều bị Chúc Tịnh Tịnh không khách khí phân vào nhóm [Hồ bằng], quả nhiên là đám người không đứng đắn gì.
Đến văn phòng, Chúc Vi Tinh gặp được người cố vấn đã giao lưu nhiều lần với cậu trong khoảng thời gian này. Đó là một người phụ nữ chừng hơn bốn mươi tuổi, họ Hạ, khí chất cũng không hòa ái mà rất nghiêm túc cẩn trọng.
Cô Hạ kiểm tra giấy tờ bổ sung do Chúc Vi Tinh mang đến, rồi hỏi về kế hoạch học tập sắp tới của cậu.
Cậu không che giấu, bắt đầu bày tỏ sự bỡ ngỡ và khó khăn của mình khi học sáo.
Cô Hạ sững sờ, dường như không nghĩ tới phương diện này: "Giảng viên chuyên nghiệp của cậu hiện tại chính là thầy Trần Chu tổ chủ nhiệm. Như vậy đi, trước mắt cậu cứ lên lớp nghe giảng, còn bên khoa để tôi đi nói chuyện với thầy ấy, xem có thể giải quyết vấn đề của cậu không. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là cậu phải bảo đảm lên lớp đầy đủ, nếu không, tôi cũng không giúp nổi cậu."
Hiển nhiên Chúc Tịnh Tịnh trước đây không chỉ không có ở nhà, ở trường cũng thường như vậy.
Chúc Vi Tinh nhanh chóng tỏ thái độ nhún nhường.
"Lúc trước cậu không trọ ở trường, vậy học kỳ này thì sao?" Cô Hạ nhìn chằm chằm cậu sinh viên khác lạ so với trước đây này, nói.
Nhận ra được sự mong đợi mơ hồ nào đó trong mắt cô giáo, Chúc Vi Tinh do dự một chút, nói: "Vẫn không trọ ạ." Cậu vốn có nhiều lí do để đưa ra, tỉ như vấn đề tiền thuê, sức khỏe, còn có phải trông coi quầy sữa, nhưng cuối cùng cậu không giải thích gì, nói xong liền im lặng.
Cô Hạ nhìn cậu, đột nhiên nói: "Cậu đã quên rất nhiều chuyện, có thể từ từ suy nghĩ, nhưng có một chuyện, tôi hi vọng cậu có thể nhớ, cũng không được quên."
Chúc Vi Tinh nhìn cô.
Cô nói: "Nhớ rõ học phí của cậu đã được đóng như thế nào."
Ánh mắt cậu hơi động: "... Bà nội?"
"Coi như thế đi, dù sao cũng đều là trợ cấp từ trong nhà." Cô Hạ gật đầu, giọng điệu có chút lạnh, "Nhà nước có cho anh trai cậu tiền trợ cấp tàn tật, bị bà nội cậu lấy đóng học phí cho cậu, trợ cấp sinh hoạt cộng với trợ cấp tàn tật nửa năm gom góp vừa vặn đủ phí một học kỳ."
Chúc Vi Tinh ngẩn ra.
"Năm ngoái, tôi đã yêu cầu cậu nộp đơn xin quỹ hỗ trợ sinh viên nhưng cậu không muốn, sau nhiều lần tôi truy hỏi, cậu mới nói mình không cần trường học trợ cấp, bị bạn học biết được sẽ vô cùng mất mặt, tình nguyện để trong nhà bỏ tiền chứ nhất quyết không suy xét. Hiện tại nói với cậu, cũng không phải là vì muốn nghe cậu giải thích hay bảo đảm cái gì, tôi chỉ hi vọng cậu biết rõ, từng giây từng phút trôi qua ở trường không chỉ là cuộc đời của chính cậu, vì vậy cậu cũng nên hiểu chuyện mà thể hiện thái độ ra sao đối với..."
Biểu tình của cô giáo vẫn chưa quá trịnh trọng, thậm chí còn có chút hời hợt, nhưng cô vừa dứt lời, Chúc Vi Tinh vẫn luôn là biểu tình hờ hững bấy giờ đã hơi biến sắc, mạt hồng ửng trên sắc trắng, rồi chuyển sang hồng kẽ xanh, đó là một loại sắc thái hết sức hổ thẹn.
Vì muốn có một cuộc sống tốt hơn, thời gian qua cậu đã luôn nỗ lực tách mình khỏi cái nhân cách xấu xa trước kia, cậu không muốn bị đối phương ảnh hưởng, cũng như không muốn bị vấy bẩn bởi những thứ nọ. Song không thể phủ nhận, cậu cần phải trả giá vì quá khứ của mình, thậm chí là chuộc tội. Lòng lang dạ sói là Chúc Tịnh Tịnh, vong ân phụ nghĩa là Chúc Tịnh Tịnh, nhưng cũng là Chúc Vi Tinh cậu, đây chính là quá khứ mà cậu đã từng, cậu không có thể coi như mọi thứ đều chưa từng phát sinh được.
Chúc Vi Tinh muốn xin lỗi, nhưng cậu biết đối tượng mà mình cần xin lỗi không phải người trước mắt đây.
Sau khi rời khỏi văn phòng, cậu lặng lẽ đi dọc khuôn viên trường. Mấy ngày vừa về nhà, cậu đã lên mạng tìm hiểu về học viện Nghệ thuật thành phố U, thảo luận hot nhất dĩ nhiên không phải về giáo dục và chuyên ngành của trường, mà là nơi này trước đây từng có một vị cựu sinh viên nổi danh. Trọng tâm mà blogger kia chú ý không phải thành tích học tập của người này, mà là xuất thân giàu có cùng tin tức bên lề của hắn ta. Về phía trường học lại càng có nhiều bình luận trái chiều hơn.
Người ta nói rằng viện âm nhạc tốt nhất ở thành phố U chính là khoa âm nhạc của học viện Nghệ thuật thành phố U. Học viện này chỉ là một học viện hạng ba, như một cái nhạc cụ rẻ tiền, chưa được lên sân khấu đã bị loại nửa chừng, tài nguyên giảng viên cùng sinh viên ở đây đều thật giả lẫn lộn, có vô số tôm cá chết được tuyển vào trường qua kì thi nghệ thuật hàng năm, đút tiền liền vào đã là tiền lệ lâu đời nơi đây. Là trường cũ của vị thiếu gia kia, trải nghiệm của hắn ở đây giống như một trang lịch sử đen tối của cuộc đời hắn ta vậy, khiến người ta nhớ đến chỉ là một sự lựa chọn sai lầm và buồn cười của hắn thời trẻ mà thôi.
Thế nhưng hôm nay Chúc Vi Tinh tự mình loay hoay một vòng ở đây, cậu lại không nghĩ vậy. Món nhạc cụ này tuy cũ kĩ, nhưng vẫn có những nhạc công luôn lặng yên coi sóc, ấp ủ bao hoài bão cho nó. Công trình mới đang được xây dựng, sinh viên danh dự cũng có không ít, bạn học hừng hực nhiệt huyết chung quanh.... sinh viên nơi này rõ ràng có sự kiêu ngạo của mình, nhìn dáng vẻ tự tin cõng đàn đi trên đường của bọn họ, hay vẻ mặt vui thích mãn nguyện của tân sinh nhập học ở buổi lễ hôm nay, hiện tại đây, Chúc Vi Tinh chưa từng ôm ấp nhiều hi vọng đến thế.
Đến quảng trường nhỏ phía trước thư viện, cậu dừng bước.
Chúc Vi Tinh nhìn thấy rất nhiều pho tượng danh nhân đang sừng sững nơi đó, tất cả đều là những bậc thầy âm nhạc từ cổ chí kim, nhưng cậu lại chỉ chú ý đến những điêu khắc nho nhỏ nằm trong một góc khuất tầm thường nhất ở đó. Chúng không phải là con người, mà là những con chim chiền chiện đang dang rộng đôi cánh hướng lên bầu trời, từng hàng từng nhóm o tròn mỏ chim vừa bay lượn vừa ca xướng. Những con chim nhỏ bé xấu xí ấy, giống chim sẻ, mà cũng không giống chim sẻ, nó có thể bay nhảy đến tận chân trời và có thể thu hút vô số bậc thầy cổ điển sẵn lòng vì nó phổ nhạc, chỉ bằng giọng hát uyển chuyển duyên dáng của mình.
Chúc Tịnh Tịnh nghèo khó muốn làm một chú chim sẻ có thể nhàn nhã đậu trên cành, nhưng Chúc Vi Tinh cậu thì lại muốn làm một chú chim chiền chiện, không hẳn có màu lông sặc sỡ hút mắt, nhưng có thể xuyên tầng mây chọc đến trời, nhìn xem chim sẻ cả đời đều không nhìn thấy thế giới rộng lớn bên dưới.
...
Buổi chiều, nhận được thông báo phát sách trong nhóm lớp từ [Lớp trưởng - Tân Mạn Mạn], Chúc Vi Tinh đi đến địa điểm được thông báo, có hơn ba mươi người được phân một lớp, Tân Mạn Mạn chính là cô gái trước đó bị cậu nhận lầm là giảng viên, là lớp trưởng lớp cậu.
Lớp học không nhiều, nhưng giáo trình lí thuyến lại có rất nhiều. Chúc Vi Tinh biết rõ tình trạng sức khỏe của mình hôm nay, nhìn đống sách dưới chân, cậu biết muốn mang chúng về thì hết sức là khó khăn, vì vậy muốn tìm một nơi để gửi tạm.
Vị lớp trưởng kia cảm nhận được ánh mắt cậu, nhưng có lẽ cảm thấy thanh niên này phiền phức giả tạo cũng nên, liền trực tiếp cho cậu một cái gáy tóc.
Chúc Vi Tinh suy nghĩ một chút, cậu lẳng lặng ngồi xuống bên luống hoa, cầm sách lên chậm rãi lật xem, thỉnh thoảng liếc mắt xung quanh.
Ngồi hơn một tiếng đồng hồ, đợi đến khi Tân Mạn Mạn và hai cán bộ khác trong lớp phân phát xong rồi quay lại chỉnh lý đồ đạc, cậu mới đứng lên bước đến.
"Thiếu hai bản Lịch sử âm nhạc phương Tây, một quyển bị bạn nữ kẹp tóc hồng nhạt kia cầm, còn một quyển là cậu kẹp nó trong cuốn Tiếng Anh đưa cho bạn nam đeo kèn saxophone đó. Bạn nam có râu mép thì cầm nhiều hơn một quyển luyện tập khúc, tin học thì là bạn nữ đội mũ tím."
Tân Mạn Mạn vốn đang sốt ruột vì số lượng sách không khớp, nghe thế liền sững sờ: "Sao cậu vẫn chưa đi? Sao cậu biết được?!"
Chúc Vi Tinh ra hiệu chỗ cậu ngồi có thể quan sát toàn bộ diễn biến tự giờ.
Tân Mạn Mạn không tin lắm, nơi này có nhiều người ra ra vào vào, ba người các cô liên tục cùng nhau kiểm tra, tới tay mỗi người đều là mấy chục quyển, đối phương ở đâu có trí nhớ phân rõ từng cái tốt như vậy? Tạm thời thử tin tưởng, cô đi kiểm tra lại để xác nhận, và không sai, đúng như cậu nói.
Sau khi bất ngờ đủ rồi, ánh mắt của Tân Mạn Mạn nhìn cậu cũng không còn quá bài xích như trước nữa.
"Vừa rồi sao cậu không nói."
Thực ra cô cũng biết rõ, vừa rồi loạn tung lên, Chúc Vi Tinh nếu thật sự tiến lên lắm miệng thì chỉ có thể bị cô rống trở lại thôi.
"Quên đi!" ấn tượng trong quá khứ khiến cô không có thiện cảm với cậu, thế nhưng hiện tại cô thấy hành vi trước đó của mình cũng có thành kiến, vì vậy nói, "Cậu có thể cất những cuốn không thể mang đi vào phòng học nhỏ, tôi có chìa khóa."
Chúc Vi Tinh cong khóe miệng: "Vậy cám ơn nhiều."
Này không tính là cười, lại còn lộ ra vẻ xa cách nồng đậm, nhưng phối hợp với khí chất trong sáng thuần khiết của cậu, thế mà trông đặc biệt tuấn tú.
Tân Mạn Mạn bị nụ cười này làm cho sững sờ, mặt hơi nóng lên, đoạt lấy sách trong tay cậu, nói: "Ngày mai phải tới tìm tôi."
...
Tan học, Chúc Vi Tinh đứng trước một con đường ở Cố Nhân Phường.
Vốn lo lắng bản đồ điều hướng rác rưởi của mình khiến cậu tìm sai chỗ, song vừa tới nơi này, Chúc Vi Tinh liền biết, rõ ràng chỉ cách một quảng trường, so với xóm nghèo nơi cậu sống, phong cách nơi đây tựa như ở một chiều không gian cao hơn.
Khác với ánh đèn rực rỡ lộng lẫy xa hoa của bách hóa Cự Tượng ở quảng trường Thiên Lam, Cố Nhân Phường có đường nét đơn điệu trắng trong thuần khiết, hàng cây ngô đồng hai bên đường được sắp xếp chỉnh tề, xanh mướt rậm rạp, cao đến mười mấy mét, khiến cho hàng chục tòa nhà màu trắng hợp thành một kiến trúc liền thể phía sau bị che mất một nửa, phối hợp với hoa viên tinh xảo, cổng vòm chạm trổ hoa văn, điệu thấp tao nhã như sân nhỏ trong rừng, cho người ta cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Một khắc trước cậu còn đang cảm thán giá đất ở trung tâm thành phố U ngay cả khuôn viên trường đại học cũng bất đắc dĩ bị đè ép thành lồng chim bồ câu, trong nháy mắt mảnh đất hoàng kim này hiện ra một cái sân golf, một vườn thú, vườn hoa nhỏ, liền rộng rãi đến mức khiến Chúc Vi Tinh phải mở mang tầm mắt.
Đáng tiếc phía trước những tòa nhà này cũng không có bảng hiệu cửa hàng hay biển số nhà, nên cậu chỉ có thể tìm kiếm hình ảnh trên mạng rồi so với từng tòa nhà nơi đây để tìm ra điểm đến của chuyến đi, thực sự tốn công.
Đến trước một tòa nhà, Chúc Vi Tinh không khỏi dừng lại.
Không có lí do gì, chỉ bởi tòa nhà cùng hoa viên này quá đẹp. Mái vòm của hai tòa nhà năm tầng liền kề nửa mở, một nửa tường xi măng một nửa tường kính, chằng chịt chồng chéo, sáng tối đan xen, hoa lai tím màu, từng đoá từng đoá to bằng miệng chén, tầng tầng bao quanh, thần bí mà cao quý, quả thực là một tác phẩm nghệ thuật.
Trên mạng nói tòa nhà này được xây dựng vào mấy năm trước, tọa lạc ở giữa Cố Nhân Phường, chiếm diện tích rộng nhất, đẹp đến thanh danh lan xa. Có người nói là quán cà phê, là phòng triển lãm tranh, cũng có người nói là câu lạc bộ tư nhân, nhưng đáng tiếc đến nay vẫn chưa được sử dụng, không ai biết giá trị thực của nó, cũng không biết có tác dụng gì, đáp án chưa được tiết lộ, trước mắt chỉ để người đi đường thưởng thức mà thôi, hơi phung phí của trời.
Chúc Vi Tinh cũng đang đứng ngắm bên ngoài, lơ đãng nhìn thấy hai chàng trai đang tản bộ trong khu vườn được cho là luôn đóng cửa kia. Một người có mái tóc hồng nhạt, chói mắt dưới ánh mặt trời, người còn lại thì tóc màu nâu hạt dẻ, thân hình thon dài, sống lưng thẳng tắp.
Từ khoảng cách này, không thể nhìn rõ khuôn mặt của họ, cậu lại nhìn chăm chú bóng lưng thanh niên tóc hạt dẻ kia hồi lâu một cách lạ lùng, mãi đến khi hai người ngồi vào một chiếc ô tô và rời đi, cậu mới hoàn hồn lại.
Cảm giác quen thuộc khó hiểu trôi qua trong nháy mắt, thế nhưng người nơi này không có lí do gì qua lại với cậu cả. Chúc Vi Tinh đưa tay xoa xoa trán, cảm thấy bản thân hôm nay thấp thỏm suy nghĩ mông lung, tư duy hỗn loạn quá rồi.
Tiếp tục tìm nơi cần đến, cậu rốt cục dừng lại trước một dãy nhà tại góc đường. So với các tòa nhà cao cấp ở phía trước, vị trí nơi này đã lệch khỏi khu nhà giàu của Cố Nhân Phường, nó nhỏ hơn nhiều, nhưng vẫn có khí chất so với một quán bar thông thường.
Xem kĩ cửa quán một lúc lâu, cậu mới tìm được hai chữ "Ngọ Sơn" nhỏ xíu trên tường.
Quán bar Ngọ Sơn, cậu ngày ấy chính là đến đây uống rượu cùng nhóm người thanh niên giả tạo Lý Lịch kia, sau đó liền xảy ra chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất