Chương 31
Chim bị bẻ gãy cánh, liền từ thiên đường rơi xuống đất bụi hoang vu, nơi không thuộc về nó.
Đầu đau quá!
Sau khi Kim Chung Đại tỉnh lại, chỉ có duy nhất cảm giác đau từ trán truyền tới, giống như bị ai đó dùng bùa sắt nện vào xương cốt, từng nhát từng nhát, lập tức nát vụn.
Đô Khánh Tú bưng trà tới cho Kim Chung Đại, nhìn thấy người trên giường nhíu chặt lông mày, trong lòng chỉ biết thở dài, lắc đầu lui ra ngoài.
Cậu chỉ là một người hầu, có quyền gì để lên tiếng, cho dù Kim Chung Đại cũng không có ý nghĩ coi cậu thấp kém, cẫu cũng không thể nói thêm gì. Ngô Thế Huân từ trước đã dặn dò cậu, người này là máu thịt của hắn, tuyệt đối không được thất lễ.
Hôm qua, lúc Kim Chung Đại trở về, đôi má hơi sưng đỏ, nhưng vẫn cười nói không có chuyện gì như cũ.
Đô Khánh Tú biết rõ có lẽ chính là mấy kẻ bạc tình vô nghĩa bên ngoài kia làm chuyện thất đức.
Sau đó, Đô Khánh Tú cứ thế nhìn Kim Chung Đại lặng lẽ bước tới gian phòng đặt linh vị Ngô Thế Huân, qua hồi lâu mới nghe thấy tiếng khóc nức nở cùng những lời lảm nhảm hệt như đã say khướt. Mãi cho đến khi trời gần sáng, Đô Khánh Tú mới vào phòng đỡ người cả người nồng nặc mùi rượu về phòng.
"A Tú, sắp tới thanh minh rồi." Kim Chung Đại thay xong quần áo, đi tới sảnh chính nói chuyện với Đô Khánh Tú.
"Thần lão bản có gì căn dặn?"
"Mấy ngày này chuẩn bị một chút, tôi muốn đi Thịnh Kinh." giọng điệu rất kiên quyết, như thể đã quyết định xong xuôi.
"Vì sao bây giờ...đột nhiên..."
"Đi viếng...cố nhân..."
Đối với những chuyện đã xảy ra với Kim Chung Đại, Đô Khánh Tú nửa hiểu nửa không. Cậu biết rõ Kim Chung Đại hôm nay trở thành như vậy một phần là vì cái chết của Ngô Thế Huân nhưng phần còn lại cậu cũng không rõ ràng lắm.
Đi Thịnh Kinh cũng mất mấy ngày đường, cũng may Nam Lâu hiện tại toàn bộ đều dựa vào vị Kim Phật Kim Chung Đại này cho nên cũng không quá quản thúc cậu. Đô Khánh Tú bắt đầu đi tìm thùng hành lý lớn, để chuẩn bị quần áo trong mấy ngày cho Kim Chung Đại.
Mà ở bên này, Kim Chung Nhân lâm vào suy tư.
"Kể từ khi cậu chứng kiến cuộc khẩu chiến trong nhà hàng hôm đó, cậu đột nhiên trầm lắng hẳn." Lý Thái Dân bưng ly cà phê đặt lên bàn sách của Kim Chung Nhân, giống như cười lại giống như không phải.
"Nào có?" Kim Chung Nhân đột nhiên thay đổi vẻ mặt, cười giả lả, cầm quai tách cúi đầu nếm thử, "Á ô ô ô! Dân ca, anh cố ý phải không? Sao lại không bỏ đường vô, đắng chết em mất."
"Cho nên, anh mới nói cậu là đang có tâm sự không yên lòng đó. Nói đi, có phải là về Thần lão bản kia hay không? Người hát Hí khúc ở Nam Lâu kia?" sợ Kim Chung Nhân cố tình làm bộ không biết, Lý Thái Dân đã sớm thăm dò rõ rõ ràng ràng.
"Phụt...." Kim Chung Nhân vừa hớp một ngụm cà phê còn chưa kịp nuốt xuống đã bị lời Lý Thái Dân nói mà phun ngược ra, "Anh anh anh..."
"Thiếu gia, những tâm tư của cậu tôi đây biết rõ mười mươi đó. Ngày đó, nhìn thần sắc của cậu đã thấy không ổn, lại nhớ tới cậu còn định mời Thần lão bản này tới hát vào bữa tiệc tháng sau, tôi đã..."
Kim Chung Nhân chống cằm, nghe Lý Thái Dân nói vậy cũng không có lý do phản bác.
"Nhưng mà Chung Nhân à, cậu tuổi trẻ hừng hực, còn thích chơi đùa tôi có thể hiểu được nhưng Thần lão bản này cũng không phải là cái gì đặc biệt, tôi chỉ có thể khuyên cậu nghĩ lại." Lý Thái Dân bắt đầu nói nghiêm túc hơn.
Hắn đã sai người điều tra sơ lượt về bối cảnh Thần lão bản, năm năm trước hình như là từ Thịnh Kinh tới, mấy năm gần đây hát ở Nam Lâu cũng có chút tiếng tăm. thế nhưng phía sau "thanh danh" vẫn có chút lộn xộn, người ta đồn đãi cậu ta là kẻ đa tình phong lưu, luân lạc toàn những nơi hoa đỏ rượu xanh. Những chuyện ngày đó chứng kiến đều không phải giả, chẳng phải là bị vợ lớn bắt gian tại trận sao?
Thế nhưng nếu mà nói đó là hồng nhan, mầm họa thì cũng thôi đi, đằng này đường đường là đàn ông, điều đó, khiến Lý Thái Dân có chút khinh thường.
"Anh không thấy người kia rất đáng thương sao?" Kim Chung Nhân bỏ vào tách cà phê một viên đường, vừa khuấy vừa nói.
"Đáng thương? Cho nên cậu muốn làm nhà từ thiện bố thí tình thương cho cậu ta? Người làm con hát, ngoại trừ đùa giỡn tình cảm kẻ khác thì còn có thể làm cái gì, người ta hay nói "Kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa", lời này tới bây giờ cũng không sai đâu."
Kim Chung Nhân im lặng.
Đúng vậy, cậu rốt cuộc là đang phát điên cái gì. Cùng lắm cũng chỉ là có duyên vài lần, thậm chí có thể nói, những lần này đều xen lẫn mấy lời bàn không hay, cậu nhất định là sinh ra lòng hiếu kỳ với câu chuyện về Thần lão bản. Lời Lý Thái Dân tuy nặng nề nhưng cũng không hoàn toàn sai.
Mình không lẽ lại còn muốn giống như các thiếu gia nhà giàu ăn chơi khác, đem gia sản đi nuôi dưỡng đóa hoa hay thay đổi này sao?
Cậu mặc dù hay tùy hứng nhưng việc này, cậu vẫn có chừng có mực.
Thôi thôi, coi như là nghiêm túc xem Hí, mỉm cười rồi cho qua đi.
Lý Thái Dân thấy Kim Chung Nhân cúi đầu không lên tiếng, cho rằng cậu đang cáu kỉnh.
"Nói khó nghe quá nên chọc giận cậu rồi?"
"Thực ra...em cũng chỉ tò mò mà thôi, cảm thấy người kia không tầm thường thô tục như chúng ta thấy..."
"Thế gian này phù sinh muôn màu, ai nói được ai là người thế nào đâu, Đại thiếu gia của tôi ơi, cậu bây giờ lo tập trung tinh thần quan tâm tới chuyện nhà mình dùm tôi đi." Lý Thái Dân vỗ một tràn lên người Kim Chung Nhân.
"Vậy....anh nói xem em vẫn mời anh ta tới biệt thự hát Hí khúc được không? Em...vừa tình cờ nói ý kiến này với cha rồi..."
Mặc dù có thể không bàn tới người, Hí khúc vẫn hay, không nên nhập hai thứ làm một.
Lý Thái Dân chớp chớp mắt, cười cười với Kim Chung Nhân, "Thiếu gia à, cậu..." lời vừa ra tới miệng, muốn nói lại thôi.
Bạn nói tuổi cậu ấy còn nhỏ chưa hiểu chuyện, có đôi khi tâm tư lại thâm sâu không hợp với thân phận của mình. Thế nhưng vừa đến giờ phút quan trọng, bản thân không thể ra quyết định lại càng muốn hỏi hắn. Mặc dù hắn rất được Kim lão gia tín nhiệm đi chăng nữa thì chung quy vẫn là người khác họ, công việc của Kim gia tự mình làm sao có thể quyết định.
Vị tiểu thiếu gia này vẫn là chưa đủ trưởng thành, mỗi lần đều lấy vấn đề ném qua cho hắn.
"Nè nè nè, Dân ca anh đừng có đi, em sẽ tự quyết định, em tự quyết định là được." Kim Chung Nhân thấy động thái của Lý Thái Dân liền biết mình lại mắc tật chần chừ, nhanh chóng kêu gọi.
Lý Thái Dân bật cười, lúc này mới ngừng bước chân.
Đám hầu nữ ngoài phòng tụ tập lại một chỗ, bàn luận về hai người đàn ông anh tuấn trong phòng.
"Tôi thấy được tới Kim Công Quán(1) làm việc thật sự là may mắn cả đời tôi đó."
"Tôi cũng hiểu nha! Mỗi ngày nhìn thấy Kim thiếu gia và Lý tiên sinh, làm việc cũng không mệt."
"Nè nè, tôi nói mấy người lại đang mơ mộng hão huyền gì đó, chẳng lẽ còn cảm thấy mình có thể treo cao làm phượng hoàng sao?"
"Đúng đúng, cũng không thử nhìn coi thân phận mình có bao nhiêu chênh lệch à."
"Lý tiên sinh nếu để ý tôi, tôi liền đi theo anh ấy."
Tiềng bàn luận ồn ào của mấy cô gái kia truyền đến tai hai người, Kim Chung Nhân ôm bụng cười.
"Ha ha ha ha ha ha, Dân ca anh coi kìa, mùa xuân của anh sắp tới rồi."
Lý Thái Dân vừa bực vừa mắc cười, "Cậu Nhân ơi, tôi thấy cậu thực sự nên suy nghĩ thật kỹ tới chuyện hôn nhân đại sự của mình đi. Tháng sau mở tiệc chiêu đãi..."
"Trời trời trời, lại nữa lại nữa rồi! Chuyện hôn nhân của em cứ từ từ, vả lại em bây giờ trước mắt phải thăm dò cha em đã." Kim Chung Nhân đứng dậy đóng cửa thư phòng lại, tránh bị người hầu nhà bọn họ chọc đến dở khóc dở cười.
Tháng tư, Thanh Minh, Thịnh Kinh.
"Phác sĩ quan, thanh minh năm nay vẫn như cũ sao?" Phác Xán Liệt đang nghiên cứu bản đồ. Một binh sĩ mày rậm, mắt một mí chào anh một tiếng.
"À, là Mân Tích hả?" Phác Xán Liệt đáp lại, nhìn người phụ tá còn mang gương mặt ngây thơ của mình- Kim Mân Tích.
Đứa nhỏ này từ ngày vào quân đội đã đi theo anh, tới nay cũng đã được ba năm. Mà anh bây giờ cũng đã là Sĩ quan Lục quân Tam đẳng rồi. Nếu muốn nói tới chuyện này, cũng cần phải kể rất dài.
"Đồ đạc tôi đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi, Ngài xem khi nào xuất phát?" Kim Mân Tích hỏi.
Đi theo Phác Xán Liệt ba năm, thói quen của anh cậu cũng tìm hiểu rõ, mà tin đồn về anh cậu cũng nghe không ít. Kim Mân Tích với tư cách là cấp dưới được Phác Xán Liệt tín nhiệm nhất, những dư luận không tốt cậu cũng coi như vào tai trái ra tai phải.
Từ lúc cậu bắt đầu gia nhập quân đội, đã vô cùng bội phục Phác sĩ quan của bọn họ.
Có lúc uống rượu, Phác Xán Liệt có nhắc tới anh đã từng.
Gần như có thể dùng bốn chữ để tóm tắt.
Ngu dốt, hối hận.
Anh nói có lẽ nên cảm tạ bản thân đã từng là một kẻ ngu muội mới giúp anh có được thành tựu như hôm nay. Lúc trước từ Sở An ninh gia nhập quân đội dốc sức rèn luyện, dùng thời gian hai năm để leo lên vi trí Sĩ quan Tam đẳng.
Kim Mân Tích nghe cái hiểu cái không nhưng cậu cảm thấy những chuyện Phác Xán Liệt đã trải qua nhất định vô cùng chấn động lòng người.
Cậu biết anh trước kia hát Hí khúc, còn chuyên diễn Tây Sở Bá Vương. Chỉ ở điếm ấy thôi, Kim Mân Tích cảm thấy Phác Xán Liệt bây giờ quả thực có dáng dấp của Bá Vương trên người. Nói cho cùng ai cũng biết, người làm quan rất sợ chết, nếu những kẻ kia có thể an ổn mà sống trong Sở An ninh thì có chết cũng không muốn mất mạng trên chiến trường. Thế nhưng Phác Xán Liệt vẫn kiên quyết không chút do dự rời khỏi nơi đó, lao đầu vào chốn đầy khói súng.
"Mân Tích, cậu còn đứng đó làm gì?" Phác Xán Liệt thấy Kim Mân Tích vẫn còn đứng đực ra trước mặt mình, lên tiếng.
Thằng nhóc này cái gì cũng giỏi, chỉ là có đôi khi thoạt nhìn ngốc nghếch, Phác Xán Liệt cười lắc đầu.
"Báo cáo Sĩ quan! Mân Tích bây giờ đi chuẩn bị xe!"
Bọn họ lúc này phải đi núi Lâm Cương.
Kim Mân Tích chỉ biết đó là nơi chôn cất người yêu của Phác sĩ quan.
Nếu như muốn tìm hiểu, chỉ e đó là câu chuyện về gánh hát đã mai danh ẩn tích từ nhiều năm về trước của sĩ quan. Hình như theo phiên bản truyền miệng của nhiều người, đó là nơi chôn cất vị Hoa Đán đã cùng hát Bá Vương Biệt Cơ với Phác sĩ quan năm đó. Dù sao cậu cũng không có thói quen thích nghe người khác tán gẫu, đối với chi tiết đều mơ hồ không rõ. Nhưng thứ duy nhất có thể xác định, Phác sĩ quan thực sự rất yêu người này.
"Phụ tá Kim, hôm nay vẫn đi núi Lâm Cương phải không?" Ngay cả tài xế Phan cũng biết Phác Xán Liệt định đi đâu.
"Ừ, Sĩ quan nói anh ấy sẽ ra liền, cậu trước hết quay đầu xe lại đi." Kim Mân Tích cởi mũ quân đội ra quạt quạt, có chút kỳ lạ, thanh minh năm nay nóng đến lạ thường.
"Tôi thật sự rất bội phục Phác sĩ quan đó, cậu cũng biết đường đi núi Lâm Cương gồ ghề, hơn nữa nói thẳng ra chỗ đó là bãi tha ma. Anh ấy mấy năm nay bất kể là Nguyên tiêu hay Thanh minh, mặc kệ gió táp mưa sa đều kiên trì đi. Như tôi cũng còn may, dừng xe ở chân núi là được, còn cậu mỗi năm đều phải chịu khổ cùng anh ấy leo núi. Mà nghe nói phần mộ kia cũng không phải thân nhân, thiệt không biết rốt cuộc là vì sao." Tài xế Phan có lẽ là vì lý do thời tiết mà bắt đầu bực dọc.
Kim Mân Tích không lên tiếng, cậu cũng khó nói. Có lẽ người khác không biết nhưng cậu biết rõ, người yêu của Sĩ quan bọn họ, là đàn ông.
Không biết có phải trùng hợp hay không, Kim Mân Tích phát hiện, mấy năm nay, cứ vào khoảng thời gian gần tiết thu phân, Phác Xán liệt sẽ uống đến say khướt, hoàn toàn không còn chút dáng vẻ của ngày thường, sau đó không biết đi đâu tìm một thiếu niên rồi đưa về Phác phủ, Những thiếu niên này có điểm giống nhau là thân hình đều nhỏ gầy, diện mạo khi cười lên đều giống đến kinh người. Lúc đầu, Kim Mân Tích cũng không biết rốt cuộc Phác Xán Liệt đang làm gì, nhìn thấy bọn họ lảo đảo vào phòng mới trốn nghe lén. Mãi cho đến khi trong phòng chỉ còn mỗi giọng nói trầm thấp của Phác Xán Liệt, dường như còn lẩm bẩm nghẹn ngào mấy câu "Tại sao lại rời bỏ anh.", xen lẫn với những âm thanh va chạm trong phòng khiến kẻ khác mặt đỏ tim đập, Kim Mân Tích lúc này mới hiểu được sự khác thường của Phác Xán Liệt.
Người yêu ra đi, anh cũng không còn cách nào dễ dàng hơn ngoài việc tìm những gương mặt tương tự ở trần gian để trút hết nỗi lòng.
Nghĩ vậy, Kim Mân Tích không ngừng thở dài.
Hỏi thế gian tình là gì, hỏi người như cậu, đích thị là không đáp được.
Hai người họ leo đến lưng chừng núi, đã mệt đến thở hồng hộc.
"Liệt ca, sao không dời mộ Biên tiên sinh xuống ngoại ô Thịnh Kinh, dù sao ngày thường muốn cúng bái cũng tiện hơn." Bí mật, Kim Mân Tích gọi Phác Xán Liệt là Liệt ca, anh lớn hơn cậu bốn năm tuổi, xét theo vai lứa cũng nên xưng hô như vậy, hơn nữa Phác Xán Liệt đối với cậu cũng không ra vẻ, trái lại hai người lại thân thiết như huynh đệ.
"Bá Hiền thích yên tĩnh, cứ để em ấy ở đây hưởng an bình là được. Huống hồ, em cũng chỉ biết chỗ này, có lẽ ngày nào đó trong tương lại, sẽ còn quay lại đây thăm em ấy." Phác Xán Liệt nhìn trời xanh thăm thẳm, tóc trên trán bị gió thổi rối tung.
Thế nhưng Kim Mân Tích nghe thấy lại như lọt vào giữa sương mù, Phác Xán Liệt thay đổi nhân xưng qua lại khiến đầu óc cậu bắt đầu choáng váng.
Còn có ai nữa? Trở về thăm ai?
Dù sao tuổi vẫn còn trẻ, sinh lực dồi dào, Kim Mân Tích nhiệt tình trỗi dậy đã vượt qua được đỉnh núi nhỏ. Mộ Biên tiên sinh đã ở phía trước.
Lúc này, cậu lại thấy thấp thoáng trước mộ có hai bóng người, điều này làm cậu lập tức quay đầu lại nhanh chóng báo cáo cho Phác Xán Liệt.
"Liệt ca! Trước mộ có người!"
Tiếp đó, Kim Mân Tích đã nhìn thấy trong đôi mắt vốn ảm đạm của Phác Xán Liệt dường như được cái gì đó thắp sáng.
- --------
(1) Công quán: Tiếng kính xưng nhà ở của người khác
Đầu đau quá!
Sau khi Kim Chung Đại tỉnh lại, chỉ có duy nhất cảm giác đau từ trán truyền tới, giống như bị ai đó dùng bùa sắt nện vào xương cốt, từng nhát từng nhát, lập tức nát vụn.
Đô Khánh Tú bưng trà tới cho Kim Chung Đại, nhìn thấy người trên giường nhíu chặt lông mày, trong lòng chỉ biết thở dài, lắc đầu lui ra ngoài.
Cậu chỉ là một người hầu, có quyền gì để lên tiếng, cho dù Kim Chung Đại cũng không có ý nghĩ coi cậu thấp kém, cẫu cũng không thể nói thêm gì. Ngô Thế Huân từ trước đã dặn dò cậu, người này là máu thịt của hắn, tuyệt đối không được thất lễ.
Hôm qua, lúc Kim Chung Đại trở về, đôi má hơi sưng đỏ, nhưng vẫn cười nói không có chuyện gì như cũ.
Đô Khánh Tú biết rõ có lẽ chính là mấy kẻ bạc tình vô nghĩa bên ngoài kia làm chuyện thất đức.
Sau đó, Đô Khánh Tú cứ thế nhìn Kim Chung Đại lặng lẽ bước tới gian phòng đặt linh vị Ngô Thế Huân, qua hồi lâu mới nghe thấy tiếng khóc nức nở cùng những lời lảm nhảm hệt như đã say khướt. Mãi cho đến khi trời gần sáng, Đô Khánh Tú mới vào phòng đỡ người cả người nồng nặc mùi rượu về phòng.
"A Tú, sắp tới thanh minh rồi." Kim Chung Đại thay xong quần áo, đi tới sảnh chính nói chuyện với Đô Khánh Tú.
"Thần lão bản có gì căn dặn?"
"Mấy ngày này chuẩn bị một chút, tôi muốn đi Thịnh Kinh." giọng điệu rất kiên quyết, như thể đã quyết định xong xuôi.
"Vì sao bây giờ...đột nhiên..."
"Đi viếng...cố nhân..."
Đối với những chuyện đã xảy ra với Kim Chung Đại, Đô Khánh Tú nửa hiểu nửa không. Cậu biết rõ Kim Chung Đại hôm nay trở thành như vậy một phần là vì cái chết của Ngô Thế Huân nhưng phần còn lại cậu cũng không rõ ràng lắm.
Đi Thịnh Kinh cũng mất mấy ngày đường, cũng may Nam Lâu hiện tại toàn bộ đều dựa vào vị Kim Phật Kim Chung Đại này cho nên cũng không quá quản thúc cậu. Đô Khánh Tú bắt đầu đi tìm thùng hành lý lớn, để chuẩn bị quần áo trong mấy ngày cho Kim Chung Đại.
Mà ở bên này, Kim Chung Nhân lâm vào suy tư.
"Kể từ khi cậu chứng kiến cuộc khẩu chiến trong nhà hàng hôm đó, cậu đột nhiên trầm lắng hẳn." Lý Thái Dân bưng ly cà phê đặt lên bàn sách của Kim Chung Nhân, giống như cười lại giống như không phải.
"Nào có?" Kim Chung Nhân đột nhiên thay đổi vẻ mặt, cười giả lả, cầm quai tách cúi đầu nếm thử, "Á ô ô ô! Dân ca, anh cố ý phải không? Sao lại không bỏ đường vô, đắng chết em mất."
"Cho nên, anh mới nói cậu là đang có tâm sự không yên lòng đó. Nói đi, có phải là về Thần lão bản kia hay không? Người hát Hí khúc ở Nam Lâu kia?" sợ Kim Chung Nhân cố tình làm bộ không biết, Lý Thái Dân đã sớm thăm dò rõ rõ ràng ràng.
"Phụt...." Kim Chung Nhân vừa hớp một ngụm cà phê còn chưa kịp nuốt xuống đã bị lời Lý Thái Dân nói mà phun ngược ra, "Anh anh anh..."
"Thiếu gia, những tâm tư của cậu tôi đây biết rõ mười mươi đó. Ngày đó, nhìn thần sắc của cậu đã thấy không ổn, lại nhớ tới cậu còn định mời Thần lão bản này tới hát vào bữa tiệc tháng sau, tôi đã..."
Kim Chung Nhân chống cằm, nghe Lý Thái Dân nói vậy cũng không có lý do phản bác.
"Nhưng mà Chung Nhân à, cậu tuổi trẻ hừng hực, còn thích chơi đùa tôi có thể hiểu được nhưng Thần lão bản này cũng không phải là cái gì đặc biệt, tôi chỉ có thể khuyên cậu nghĩ lại." Lý Thái Dân bắt đầu nói nghiêm túc hơn.
Hắn đã sai người điều tra sơ lượt về bối cảnh Thần lão bản, năm năm trước hình như là từ Thịnh Kinh tới, mấy năm gần đây hát ở Nam Lâu cũng có chút tiếng tăm. thế nhưng phía sau "thanh danh" vẫn có chút lộn xộn, người ta đồn đãi cậu ta là kẻ đa tình phong lưu, luân lạc toàn những nơi hoa đỏ rượu xanh. Những chuyện ngày đó chứng kiến đều không phải giả, chẳng phải là bị vợ lớn bắt gian tại trận sao?
Thế nhưng nếu mà nói đó là hồng nhan, mầm họa thì cũng thôi đi, đằng này đường đường là đàn ông, điều đó, khiến Lý Thái Dân có chút khinh thường.
"Anh không thấy người kia rất đáng thương sao?" Kim Chung Nhân bỏ vào tách cà phê một viên đường, vừa khuấy vừa nói.
"Đáng thương? Cho nên cậu muốn làm nhà từ thiện bố thí tình thương cho cậu ta? Người làm con hát, ngoại trừ đùa giỡn tình cảm kẻ khác thì còn có thể làm cái gì, người ta hay nói "Kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa", lời này tới bây giờ cũng không sai đâu."
Kim Chung Nhân im lặng.
Đúng vậy, cậu rốt cuộc là đang phát điên cái gì. Cùng lắm cũng chỉ là có duyên vài lần, thậm chí có thể nói, những lần này đều xen lẫn mấy lời bàn không hay, cậu nhất định là sinh ra lòng hiếu kỳ với câu chuyện về Thần lão bản. Lời Lý Thái Dân tuy nặng nề nhưng cũng không hoàn toàn sai.
Mình không lẽ lại còn muốn giống như các thiếu gia nhà giàu ăn chơi khác, đem gia sản đi nuôi dưỡng đóa hoa hay thay đổi này sao?
Cậu mặc dù hay tùy hứng nhưng việc này, cậu vẫn có chừng có mực.
Thôi thôi, coi như là nghiêm túc xem Hí, mỉm cười rồi cho qua đi.
Lý Thái Dân thấy Kim Chung Nhân cúi đầu không lên tiếng, cho rằng cậu đang cáu kỉnh.
"Nói khó nghe quá nên chọc giận cậu rồi?"
"Thực ra...em cũng chỉ tò mò mà thôi, cảm thấy người kia không tầm thường thô tục như chúng ta thấy..."
"Thế gian này phù sinh muôn màu, ai nói được ai là người thế nào đâu, Đại thiếu gia của tôi ơi, cậu bây giờ lo tập trung tinh thần quan tâm tới chuyện nhà mình dùm tôi đi." Lý Thái Dân vỗ một tràn lên người Kim Chung Nhân.
"Vậy....anh nói xem em vẫn mời anh ta tới biệt thự hát Hí khúc được không? Em...vừa tình cờ nói ý kiến này với cha rồi..."
Mặc dù có thể không bàn tới người, Hí khúc vẫn hay, không nên nhập hai thứ làm một.
Lý Thái Dân chớp chớp mắt, cười cười với Kim Chung Nhân, "Thiếu gia à, cậu..." lời vừa ra tới miệng, muốn nói lại thôi.
Bạn nói tuổi cậu ấy còn nhỏ chưa hiểu chuyện, có đôi khi tâm tư lại thâm sâu không hợp với thân phận của mình. Thế nhưng vừa đến giờ phút quan trọng, bản thân không thể ra quyết định lại càng muốn hỏi hắn. Mặc dù hắn rất được Kim lão gia tín nhiệm đi chăng nữa thì chung quy vẫn là người khác họ, công việc của Kim gia tự mình làm sao có thể quyết định.
Vị tiểu thiếu gia này vẫn là chưa đủ trưởng thành, mỗi lần đều lấy vấn đề ném qua cho hắn.
"Nè nè nè, Dân ca anh đừng có đi, em sẽ tự quyết định, em tự quyết định là được." Kim Chung Nhân thấy động thái của Lý Thái Dân liền biết mình lại mắc tật chần chừ, nhanh chóng kêu gọi.
Lý Thái Dân bật cười, lúc này mới ngừng bước chân.
Đám hầu nữ ngoài phòng tụ tập lại một chỗ, bàn luận về hai người đàn ông anh tuấn trong phòng.
"Tôi thấy được tới Kim Công Quán(1) làm việc thật sự là may mắn cả đời tôi đó."
"Tôi cũng hiểu nha! Mỗi ngày nhìn thấy Kim thiếu gia và Lý tiên sinh, làm việc cũng không mệt."
"Nè nè, tôi nói mấy người lại đang mơ mộng hão huyền gì đó, chẳng lẽ còn cảm thấy mình có thể treo cao làm phượng hoàng sao?"
"Đúng đúng, cũng không thử nhìn coi thân phận mình có bao nhiêu chênh lệch à."
"Lý tiên sinh nếu để ý tôi, tôi liền đi theo anh ấy."
Tiềng bàn luận ồn ào của mấy cô gái kia truyền đến tai hai người, Kim Chung Nhân ôm bụng cười.
"Ha ha ha ha ha ha, Dân ca anh coi kìa, mùa xuân của anh sắp tới rồi."
Lý Thái Dân vừa bực vừa mắc cười, "Cậu Nhân ơi, tôi thấy cậu thực sự nên suy nghĩ thật kỹ tới chuyện hôn nhân đại sự của mình đi. Tháng sau mở tiệc chiêu đãi..."
"Trời trời trời, lại nữa lại nữa rồi! Chuyện hôn nhân của em cứ từ từ, vả lại em bây giờ trước mắt phải thăm dò cha em đã." Kim Chung Nhân đứng dậy đóng cửa thư phòng lại, tránh bị người hầu nhà bọn họ chọc đến dở khóc dở cười.
Tháng tư, Thanh Minh, Thịnh Kinh.
"Phác sĩ quan, thanh minh năm nay vẫn như cũ sao?" Phác Xán Liệt đang nghiên cứu bản đồ. Một binh sĩ mày rậm, mắt một mí chào anh một tiếng.
"À, là Mân Tích hả?" Phác Xán Liệt đáp lại, nhìn người phụ tá còn mang gương mặt ngây thơ của mình- Kim Mân Tích.
Đứa nhỏ này từ ngày vào quân đội đã đi theo anh, tới nay cũng đã được ba năm. Mà anh bây giờ cũng đã là Sĩ quan Lục quân Tam đẳng rồi. Nếu muốn nói tới chuyện này, cũng cần phải kể rất dài.
"Đồ đạc tôi đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi, Ngài xem khi nào xuất phát?" Kim Mân Tích hỏi.
Đi theo Phác Xán Liệt ba năm, thói quen của anh cậu cũng tìm hiểu rõ, mà tin đồn về anh cậu cũng nghe không ít. Kim Mân Tích với tư cách là cấp dưới được Phác Xán Liệt tín nhiệm nhất, những dư luận không tốt cậu cũng coi như vào tai trái ra tai phải.
Từ lúc cậu bắt đầu gia nhập quân đội, đã vô cùng bội phục Phác sĩ quan của bọn họ.
Có lúc uống rượu, Phác Xán Liệt có nhắc tới anh đã từng.
Gần như có thể dùng bốn chữ để tóm tắt.
Ngu dốt, hối hận.
Anh nói có lẽ nên cảm tạ bản thân đã từng là một kẻ ngu muội mới giúp anh có được thành tựu như hôm nay. Lúc trước từ Sở An ninh gia nhập quân đội dốc sức rèn luyện, dùng thời gian hai năm để leo lên vi trí Sĩ quan Tam đẳng.
Kim Mân Tích nghe cái hiểu cái không nhưng cậu cảm thấy những chuyện Phác Xán Liệt đã trải qua nhất định vô cùng chấn động lòng người.
Cậu biết anh trước kia hát Hí khúc, còn chuyên diễn Tây Sở Bá Vương. Chỉ ở điếm ấy thôi, Kim Mân Tích cảm thấy Phác Xán Liệt bây giờ quả thực có dáng dấp của Bá Vương trên người. Nói cho cùng ai cũng biết, người làm quan rất sợ chết, nếu những kẻ kia có thể an ổn mà sống trong Sở An ninh thì có chết cũng không muốn mất mạng trên chiến trường. Thế nhưng Phác Xán Liệt vẫn kiên quyết không chút do dự rời khỏi nơi đó, lao đầu vào chốn đầy khói súng.
"Mân Tích, cậu còn đứng đó làm gì?" Phác Xán Liệt thấy Kim Mân Tích vẫn còn đứng đực ra trước mặt mình, lên tiếng.
Thằng nhóc này cái gì cũng giỏi, chỉ là có đôi khi thoạt nhìn ngốc nghếch, Phác Xán Liệt cười lắc đầu.
"Báo cáo Sĩ quan! Mân Tích bây giờ đi chuẩn bị xe!"
Bọn họ lúc này phải đi núi Lâm Cương.
Kim Mân Tích chỉ biết đó là nơi chôn cất người yêu của Phác sĩ quan.
Nếu như muốn tìm hiểu, chỉ e đó là câu chuyện về gánh hát đã mai danh ẩn tích từ nhiều năm về trước của sĩ quan. Hình như theo phiên bản truyền miệng của nhiều người, đó là nơi chôn cất vị Hoa Đán đã cùng hát Bá Vương Biệt Cơ với Phác sĩ quan năm đó. Dù sao cậu cũng không có thói quen thích nghe người khác tán gẫu, đối với chi tiết đều mơ hồ không rõ. Nhưng thứ duy nhất có thể xác định, Phác sĩ quan thực sự rất yêu người này.
"Phụ tá Kim, hôm nay vẫn đi núi Lâm Cương phải không?" Ngay cả tài xế Phan cũng biết Phác Xán Liệt định đi đâu.
"Ừ, Sĩ quan nói anh ấy sẽ ra liền, cậu trước hết quay đầu xe lại đi." Kim Mân Tích cởi mũ quân đội ra quạt quạt, có chút kỳ lạ, thanh minh năm nay nóng đến lạ thường.
"Tôi thật sự rất bội phục Phác sĩ quan đó, cậu cũng biết đường đi núi Lâm Cương gồ ghề, hơn nữa nói thẳng ra chỗ đó là bãi tha ma. Anh ấy mấy năm nay bất kể là Nguyên tiêu hay Thanh minh, mặc kệ gió táp mưa sa đều kiên trì đi. Như tôi cũng còn may, dừng xe ở chân núi là được, còn cậu mỗi năm đều phải chịu khổ cùng anh ấy leo núi. Mà nghe nói phần mộ kia cũng không phải thân nhân, thiệt không biết rốt cuộc là vì sao." Tài xế Phan có lẽ là vì lý do thời tiết mà bắt đầu bực dọc.
Kim Mân Tích không lên tiếng, cậu cũng khó nói. Có lẽ người khác không biết nhưng cậu biết rõ, người yêu của Sĩ quan bọn họ, là đàn ông.
Không biết có phải trùng hợp hay không, Kim Mân Tích phát hiện, mấy năm nay, cứ vào khoảng thời gian gần tiết thu phân, Phác Xán liệt sẽ uống đến say khướt, hoàn toàn không còn chút dáng vẻ của ngày thường, sau đó không biết đi đâu tìm một thiếu niên rồi đưa về Phác phủ, Những thiếu niên này có điểm giống nhau là thân hình đều nhỏ gầy, diện mạo khi cười lên đều giống đến kinh người. Lúc đầu, Kim Mân Tích cũng không biết rốt cuộc Phác Xán Liệt đang làm gì, nhìn thấy bọn họ lảo đảo vào phòng mới trốn nghe lén. Mãi cho đến khi trong phòng chỉ còn mỗi giọng nói trầm thấp của Phác Xán Liệt, dường như còn lẩm bẩm nghẹn ngào mấy câu "Tại sao lại rời bỏ anh.", xen lẫn với những âm thanh va chạm trong phòng khiến kẻ khác mặt đỏ tim đập, Kim Mân Tích lúc này mới hiểu được sự khác thường của Phác Xán Liệt.
Người yêu ra đi, anh cũng không còn cách nào dễ dàng hơn ngoài việc tìm những gương mặt tương tự ở trần gian để trút hết nỗi lòng.
Nghĩ vậy, Kim Mân Tích không ngừng thở dài.
Hỏi thế gian tình là gì, hỏi người như cậu, đích thị là không đáp được.
Hai người họ leo đến lưng chừng núi, đã mệt đến thở hồng hộc.
"Liệt ca, sao không dời mộ Biên tiên sinh xuống ngoại ô Thịnh Kinh, dù sao ngày thường muốn cúng bái cũng tiện hơn." Bí mật, Kim Mân Tích gọi Phác Xán Liệt là Liệt ca, anh lớn hơn cậu bốn năm tuổi, xét theo vai lứa cũng nên xưng hô như vậy, hơn nữa Phác Xán Liệt đối với cậu cũng không ra vẻ, trái lại hai người lại thân thiết như huynh đệ.
"Bá Hiền thích yên tĩnh, cứ để em ấy ở đây hưởng an bình là được. Huống hồ, em cũng chỉ biết chỗ này, có lẽ ngày nào đó trong tương lại, sẽ còn quay lại đây thăm em ấy." Phác Xán Liệt nhìn trời xanh thăm thẳm, tóc trên trán bị gió thổi rối tung.
Thế nhưng Kim Mân Tích nghe thấy lại như lọt vào giữa sương mù, Phác Xán Liệt thay đổi nhân xưng qua lại khiến đầu óc cậu bắt đầu choáng váng.
Còn có ai nữa? Trở về thăm ai?
Dù sao tuổi vẫn còn trẻ, sinh lực dồi dào, Kim Mân Tích nhiệt tình trỗi dậy đã vượt qua được đỉnh núi nhỏ. Mộ Biên tiên sinh đã ở phía trước.
Lúc này, cậu lại thấy thấp thoáng trước mộ có hai bóng người, điều này làm cậu lập tức quay đầu lại nhanh chóng báo cáo cho Phác Xán Liệt.
"Liệt ca! Trước mộ có người!"
Tiếp đó, Kim Mân Tích đã nhìn thấy trong đôi mắt vốn ảm đạm của Phác Xán Liệt dường như được cái gì đó thắp sáng.
- --------
(1) Công quán: Tiếng kính xưng nhà ở của người khác
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất