Chương 6
"Thấy Đại vương cùng y ngủ an ổn trong lều, ta nơi này đành rời lều đi giải bớt sầu tình, nhẹ nhàng đi tới nơi hoang vu kia, đứng lại, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời." Biên Bá Hiền đầu đội mũ như ý, người mặc giáp vẩy cá, cầm trong tay song kiếm uyên ương, giậm theo nhịp trống mà tới. Đây là lần đầu tiên cậu chính thức sắm vai Ngu Cơ, trước khi lên sân khấu trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
Dưới sân khấu đều là những người hôm nay đến chúc thọ lão gia, so với những người mê xem hát ở Quảng Đức Lâu ngày thường, ít nhiều cũng không nắm rõ về ca hát, cho dù có lộ chút khuyết điểm nhỏ cũng sẽ không dễ bị người khác phát hiện.
Thường ngày, sau khi luyện tập, Biên Bá Hiền sẽ bị sư phụ và Phác Xán Liệt mắng, tuy ngón giọng của cậu rất tuyệt nhưng thường khó thả hồn vào nhân vật hay làm hình tượng nhân vật sống động hơn. Hôm nay thật sự lên sân khấu rồi, tựa hồ như đang cưỡng ép bản thân trở thành nhân vật.
Tuy nói chỉ là thế vai, nhưng cậu lại diễn đến nhu tình, tha thiết. Chỉ thấy trong đôi mắt cậu như cất giấu một hồ nước sâu không thấy đáy, khuôn mặt được vẽ lên son phấn so với nữ tử còn tuấn tú hơn, ngón tay thon dài múa như nhành lan đong đưa quả thực có thể câu dẫn chúng sinh. Người dưới sân khấu nghe hát liên tục trầm trồ khen ngợi, cũng tiếp cho cậu thêm rất nhiều dũng khí.
"Đại vương...!"
"Xem ra hôm nay, là ngày ta và ngươi ly biệt..." Biên Bá Hiền che mặt khóc.
"Hơn mười năm ân tình tương thân tương ái, làm sao Cô nỡ cùng ngươi chia lìa." Phác Xán Liệt nắm tay Biên Bá Hiền hát.
"Khuyên Quân Vương uống rượu nghe Ngu ca, giúp Quân Vương giải sầu bằng điệu múa vòng. Thắng quân Tần vô đạo đem giang sơn phá hủy, anh hùng tứ lộ nâng binh khí. Tự cổ câu thường nói không lừa dối ta, thành bại hưng vong trong tích tắc, ngồi lều báu uống rượu giải sầu."
"..."
Hí đã diễn đến đoạn quan trọng, người nghe đều bình ổn hô hấp không dám nháy mắt, sợ sẽ bỏ lỡ mất đoạn đặc sắc.
Biên Bá Hiền phất tay rút kiếm ra khỏi vỏ, sau vài chuyển động nhẹ nhàng đã cứa cổ tự vẫn. Hình ảnh cậu ngã vào ngực Phác Xán Liệt đẩy đoạn hí này đến lúc cao trào, phía dưới sân khấu cũng đã truyền đến vài tiếng nức nở thưa thớt.
Cảnh Bá Vương Biệt Cơ, dù ở thời điểm nào vẫn là trang thi ca tuyệt mỹ bi tráng nhất.
So với lần đầu lên sân khấu, diễn xuất của bọn họ nhận được nhiều tiếng vỗ tay, cổ vũ hơn. Sư phụ đứng phía sau sân khấu cũng mừng rỡ đến độ không ngậm miệng lại được, hai đứa trẻ này quả thực có tiền đồ, tương lai chắc chắn thành minh châu của Lê Viên.
Tan kịch, Biên Bá Hiền cởi trang phục và đạo cụ rườm ra ra, Phác Xán Liệt vừa vào trong liền ôm cậu.
"Tiểu Bạch, chúng ta đang bắt đầu thành công." giọng nói không giấu được hưng phần cùng vui sướng, thế nhưng đang trong lúc vui mừng, con mắt phải chết tiệt của hắn vẫn không thôi quấy nhiễu, bắt đầu nháy liên tục.
"Thế nào? Mí mắt anh vẫn còn nháy?" Biên Bá Hiền thay xong xiêm y thoải mái ngày thường của mình, thấy tay phải Phác Xán Liệt day day mí mắt, có hơi nhíu mày lại.
"Thực không biết tại sao, một mực nháy không ngừng."
"Vậy hôm nay nghỉ ngơi thật tốt đi, có khi vì quá mệt mỏi ấy." Biên Bá Hiền rót cho hắn chén trà nóng, soi trước gương từ tốn rửa sạch đi lớp trang điểm dày cộm của mình.
Phác Xán Liệt xoa huyệt thái dương, nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời đêm, chẳng biết vì sao lại nhớ tới một nụ cười vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc, tựa như nét cong cong của vầng trăng kia.
Kim Chung Đại và Khỉ Ốm bị nhốt trong kho củi tối tăm, Viên Chủ đã dặn phải bỏ đói bọn họ mấy ngày để tự mình hối lỗi. Trong lỗ mũi ngoại trừ mùi ẩm mốc đều không thể ngửi được mùi nào khác. Bị đánh, cả hai vừa sợ vừa mệt, dựa vào đống củi mà ngủ, cũng không trao đổi cái gì với nhau.
Kim Chung Đại cũng không rõ tính nết Viên Chủ, chẳng biết phải hối lỗi bao lâu, chừng nào sư phụ và bọn họ mới trở về, có khi bọn họ sớm trở về thuyết phục Viên Chủ thả mình ra.
Hai tay nó ôm chặt lấy chân, cằm đặt lên gối bắt đầu ngẩn người. Đột nhiên tiếng "rồn rột" làm nó ý thức được bụng đang đói đến phát ra tiếng rồi, chỉ còn cách ôm bụng thật chặt đừng để Khỉ Ốm nghe được lại cười nhạo.
Ai ngờ đầu bên kia cũng truyền đến tiếng động, Khỉ Ốm ho một trận như bị lạnh.
Kim Chung Đại không dám đi qua xem xét, đành phải yếu ớt đặt câu hỏi, "Khỉ Ốm, anh có khỏe không? Bị lạnh sao?"
Qua một hồi lâu, bên kia mới phát ra âm thanh rất nhỏ nhưng vẫn kiểu hùng hổ dọa người như trước, "Đừng giả từ bi mèo khóc chuột, trước đó còn muốn đánh tao, bây giờ ra vẻ tấm lòng Bồ Tát cái gì."
Nghe xong lời này, Kim Chung Đại vừa bất đắc dĩ vừa tức giận, "Anh là đồ không phân biệt được tốt xấu thị phi, sống như thế không bằng chết đi còn hơn."
Đột nhiên cảm thấy ở ngay cửa có phát ra tiếng động nhưng lập tức trở lại yên tĩnh như trước, Kim Chung Đại thấy có chút quái lạ, mà Khỉ Ốm có phần khác thường cũng không đáp lại, có khi là ngủ rồi, nghĩ như vậy nên Kim Chung Đại cũng nhắm chặt mắt lại, hy vọng cơn buồn ngủ sẽ xua đi cảm giác đói cồn cào trong bụng.
Nhận được một số lớn tiền thù lao, Vương sư phụ tâm tình rất tốt, vội vã lên xe về thành, trên đường luôn miệng khen Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền không dứt. Ngược lại, Phác Xán Liệt vẫn bộ dáng chau mày nhăn nhíu như trước, luôn tay ấn ấn vào thái dương.
"Lại không nghỉ ngơi tốt?" Biên Bá Hiền thấy vẻ mặt hắn mệt mỏi, hỏi.
"Ừ, không biết sao nữa, mấy hôm nay tinh thần có chút không tập trung, ngủ cũng không yên, mắt cũng nháy vài ngày rồi, em nói nếu như có chuyện xấu cũng lần lữa không thấy phát sinh, làm cho tâm trạng anh cứ nôn nôn nóng nóng." Phác Xán Liệt nhéo nhéo sống mũi phàn nàn.
"Ai da, để em giúp anh xoa bóp, đích thị là do quá căng thẳng, các huyệt đạo không được khai thông." Biên Bá Hiền ngồi bên cạnh Phác Xán Liệt, giúp hắn xoa nắn vai, nhiệt độ cách áo truyền đến người làm hắn nhất thời run lên một cái.
"Tiểu Bạch à?"
"Sao vậy?"
"À không có gì, em tiếp đi."
Phác Xán Liệt làm qua loa vài động tác, cũng không nói tiếp, từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ xoa bóp của Biên Bá Hiền.
Xóc nảy một chuyến cuối cùng cũng về tới Quảng Đức Lâu.
Nhưng ai biết thật sự đã xảy ra chuyện.
Khỉ Ốm bị phát hiện đã chết trong kho củi.
Vừa nghe thấy tin nay, Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền còn chưa kịp buông hành lý đã vội chạy tới kho củi. Vừa đến đã thấy Kim Chung Đại cuộn mình trong một góc, co rúm lại khóc sướt mướt.
"Xảy ra chuyện gì?" Phác Xán Liệt nghiêm nghị hỏi người xung quanh.
Bốn phía đều xì xào bàn tán, âm thanh rù rì khiến Phác Xán Liệt có phần tức giận.
"Anh hỏi mấy đứa đó. Sao không ai trả lời anh?" tiếng quát vang lên, mới có một hí đồng tóc húi cua trong đám người đi ra đáp lời.
"Hai người họ lúc luyện tập thì đánh lộn, Viên Chủ mới đánh cả hai một trận xong đem nhốt vào kho củi cho sám hối. Nghĩ bọn họ cũng đói bụng nên từ sáng sớm Tiểu Đậu Tử trộm hai cái bánh bao đem vào kho củi cho họ, đụng vào Khỉ Ốm mới phát hiện không còn thở nữa rổi. Thân thể của anh ấy đã lạnh cứng như khối băng."
Biên Bá Hiền một tay đở Kim Chung Đại lên, một tay xoa lưng an ủi nó.
"Không có việc gì không có việc gì rồi, chúng ta đã về, đừng sợ."
Kim Chung Đại như người mất hồn, con mắt nhìn chằm chằm vào thi thể cứng ngắc của Khỉ Ốm, khi đó người còn sống sờ sờ, thế nào bây giờ lại lạnh cứng như vậy? Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu nó gặp chuyện chết chóc, cảm giác như nhận lấy tra tấn tinh thần cực lớn, ngay cả nói chuyện cũng trôi chảy nữa.
"Nhất định là tên tiểu tiện nhân này hại chết Khỉ Ốm." Đột nhiên, Tiểu Bàn ngày thường có quan hệ khá thân thiết với Khỉ Ốm lao ra, nắm cổ áo Kim Chung Đại, hung hăng nói.
"Không....không phải...không phải tôi...tôi không biết gì cả." Kim Chung Đại cảm thấy giờ phút này bộ dạng của mình nhất định rất chật vật, không dám hướng mặt nhìn chỗ Phác Xán Liệt, một mực trốn tránh.
"Hai người cùng bị giam bên trong, cậu ấy chết không phải do mày thì có thể là ai?"
"Đúng đấy, hơn nữa Đông Tử nói tối hôm qua cậu ta rõ ràng đứng ngoài cửa sổ nghe lén được mày cùng Khỉ Ốm cãi lộn, chúng ta đều không ở đó, ai biết có phải mày ghi hận trong lòng nên mới hạ độc thủ Khỉ Ốm!"
Lời vừa nói ra, ai ai cũng mồm năm miệng mười nhao nhao bàn luận, Kim Chung Đại cảm thấy rõ trong đám người càng thêm ác ý, người chịu tin nó cũng chẳng được mấy ai. Chính mình rõ ràng nằm ngủ thiếp đi, mãi đến khi Tiểu Đậu Tử đi vào thét lên mới ý thức được xảy ra chuyện, nó căn bản không biết vì sao Khỉ Ốm lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.
"Đã đủ rồi. Cậu cũng nói cậu không ở đây, vậy dựa vào cái gì một mực chắc chắn là Kim Chung Đại hại chết Khỉ Ốm." Phác Xán Liệt bình tĩnh khống chế thiên hướng ngôn ngữ lúc này, "Anhtin em ấy, nhất định không có làm chuyện này." Nói xong liền quay về phía Kim Chung Đại gửi đến một ánh mắt kiên định.
Anh tin em ấy.
Tin tưởng.
Kim Chung Đại đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng chân đứng không vững, hốc mắt ngập ngụa nước khiến nó không cách nào thấy rõ vẻ mặt người nọ, nhưng bốn chữ "anh tin em ấy" của Phác Xán Liệt tựa như một lá bùa cứu mạng dán trên người nó, để nó không còn bị những ác ngôn như độc rắn quấn lấy mà hít thở không thông nữa.
Cám ơn anh, Đại sư huynh.
Cám ơn anh nguyện ý tin tưởng em.
Thế nhưng những người kia vẫn không chịu bỏ qua, ra vẻ như thể phải đòi lại công đạo cho Khỉ Ốm, ai biết, người đã không còn, công đạo này tồn tại còn ý nghĩa gì.
"Đừng nhìn nó bộ dạng yếu đuối, không nghĩ tới còn nhỏ mà lòng dạ hẹp hòi như vậy, thủ đoạn còn tàn nhẫn như thế."
"Đúng đấy, nếu không phải tôi đi tiểu đêm, trùng hợp đi ngang qua kho củi, nghe được nó nói với Khỉ Ốm cái gì "chết" ấy, hôm nay nhất định không nghĩ tới nó có bộ dạng này đâu."
"..."
Biên Bá Hiền nghe xong những lời này, tự nhiên cũng tức giận đến độ giậm chân, mặc kệ nhân tâm kiên cường đến đâu cũng không chống lại nổi miệng lưỡi sắc bén như dao thế này, mỗi câu mỗi chữ đều là đả kích nặng nề cho Kim Chung Đại, rõ ràng thằng bé là người vô tội, bỗng dưng lại mang tội danh này lên người.
"Các người đều im ngay cho ta, Viên Chủ còn chưa kết luận, các người lại muốn nổi lên làm anh hùng phải không? Bây giờ tất cả quay về luyện tập cho ta." Vương sư phụ nghe chuyện kho củi, cũng lập tức chạy tới, giơ roi lên làm bộ muốn đánh người mới dọa được đám trẻ nhanh chóng chạy về sân tiếp tục tập luyện.
Phác Xán Liệt nhìn Kim Chung Đại, một mực thở dài, cũng tốt rồi, cái này đã giải thích rõ vì sao mấy ngày nay mắt phải cứ nháy liên tục không ngừng. Hiện tại bên trong gánh hát có người chết, với tư cách là Đại sư huynh nhất định cũng có trách nhiệm, cũng không biết về sau Viên Chủ xử lý thế nào. Mà vẻ mặt của Kim Chung Đại vẫn ưu thương như cũ, nhỏ giọng nức nở, nhìn bộ dáng đáng thương kia, lại không đành lòng quở trách nó tại sao lại nháo sự, dứt khoác đi tới, ôm tấm thân bé nhỏ kia vào lòng, chậm rãi vuốt lưng nó.
"Anh tin không phải em làm, nhưng hiện tại đã xảy ra việc này, dù sao cũng cùng em có quan hệ. Không biết Viên Chủ sẽ an bài em thế nào, nhưng bất luận ra sao, em sau này phải nghe lời anh và Tiểu Bạch sư huynh. Ngày thường, đối nhân xử thế đừng quá nhút nhát, dễ bị ức hiếp, thế nhưng cũng đừng quá cuồng vọng, cuối cùng sẽ ôm kết cục như Khỉ Ốm. Mặc kệ nói gì, làm gì đều phải cảnh giác cao độ, phải thông minh một chút, còn nữa, đối với ai cũng phải có chút tâm nhãn, đừng ngu ngốc mà dùng toàn cơ bắp. Biết không?"
Kim Chung Đại dứt khoát gật đầu.
Dưới sân khấu đều là những người hôm nay đến chúc thọ lão gia, so với những người mê xem hát ở Quảng Đức Lâu ngày thường, ít nhiều cũng không nắm rõ về ca hát, cho dù có lộ chút khuyết điểm nhỏ cũng sẽ không dễ bị người khác phát hiện.
Thường ngày, sau khi luyện tập, Biên Bá Hiền sẽ bị sư phụ và Phác Xán Liệt mắng, tuy ngón giọng của cậu rất tuyệt nhưng thường khó thả hồn vào nhân vật hay làm hình tượng nhân vật sống động hơn. Hôm nay thật sự lên sân khấu rồi, tựa hồ như đang cưỡng ép bản thân trở thành nhân vật.
Tuy nói chỉ là thế vai, nhưng cậu lại diễn đến nhu tình, tha thiết. Chỉ thấy trong đôi mắt cậu như cất giấu một hồ nước sâu không thấy đáy, khuôn mặt được vẽ lên son phấn so với nữ tử còn tuấn tú hơn, ngón tay thon dài múa như nhành lan đong đưa quả thực có thể câu dẫn chúng sinh. Người dưới sân khấu nghe hát liên tục trầm trồ khen ngợi, cũng tiếp cho cậu thêm rất nhiều dũng khí.
"Đại vương...!"
"Xem ra hôm nay, là ngày ta và ngươi ly biệt..." Biên Bá Hiền che mặt khóc.
"Hơn mười năm ân tình tương thân tương ái, làm sao Cô nỡ cùng ngươi chia lìa." Phác Xán Liệt nắm tay Biên Bá Hiền hát.
"Khuyên Quân Vương uống rượu nghe Ngu ca, giúp Quân Vương giải sầu bằng điệu múa vòng. Thắng quân Tần vô đạo đem giang sơn phá hủy, anh hùng tứ lộ nâng binh khí. Tự cổ câu thường nói không lừa dối ta, thành bại hưng vong trong tích tắc, ngồi lều báu uống rượu giải sầu."
"..."
Hí đã diễn đến đoạn quan trọng, người nghe đều bình ổn hô hấp không dám nháy mắt, sợ sẽ bỏ lỡ mất đoạn đặc sắc.
Biên Bá Hiền phất tay rút kiếm ra khỏi vỏ, sau vài chuyển động nhẹ nhàng đã cứa cổ tự vẫn. Hình ảnh cậu ngã vào ngực Phác Xán Liệt đẩy đoạn hí này đến lúc cao trào, phía dưới sân khấu cũng đã truyền đến vài tiếng nức nở thưa thớt.
Cảnh Bá Vương Biệt Cơ, dù ở thời điểm nào vẫn là trang thi ca tuyệt mỹ bi tráng nhất.
So với lần đầu lên sân khấu, diễn xuất của bọn họ nhận được nhiều tiếng vỗ tay, cổ vũ hơn. Sư phụ đứng phía sau sân khấu cũng mừng rỡ đến độ không ngậm miệng lại được, hai đứa trẻ này quả thực có tiền đồ, tương lai chắc chắn thành minh châu của Lê Viên.
Tan kịch, Biên Bá Hiền cởi trang phục và đạo cụ rườm ra ra, Phác Xán Liệt vừa vào trong liền ôm cậu.
"Tiểu Bạch, chúng ta đang bắt đầu thành công." giọng nói không giấu được hưng phần cùng vui sướng, thế nhưng đang trong lúc vui mừng, con mắt phải chết tiệt của hắn vẫn không thôi quấy nhiễu, bắt đầu nháy liên tục.
"Thế nào? Mí mắt anh vẫn còn nháy?" Biên Bá Hiền thay xong xiêm y thoải mái ngày thường của mình, thấy tay phải Phác Xán Liệt day day mí mắt, có hơi nhíu mày lại.
"Thực không biết tại sao, một mực nháy không ngừng."
"Vậy hôm nay nghỉ ngơi thật tốt đi, có khi vì quá mệt mỏi ấy." Biên Bá Hiền rót cho hắn chén trà nóng, soi trước gương từ tốn rửa sạch đi lớp trang điểm dày cộm của mình.
Phác Xán Liệt xoa huyệt thái dương, nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời đêm, chẳng biết vì sao lại nhớ tới một nụ cười vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc, tựa như nét cong cong của vầng trăng kia.
Kim Chung Đại và Khỉ Ốm bị nhốt trong kho củi tối tăm, Viên Chủ đã dặn phải bỏ đói bọn họ mấy ngày để tự mình hối lỗi. Trong lỗ mũi ngoại trừ mùi ẩm mốc đều không thể ngửi được mùi nào khác. Bị đánh, cả hai vừa sợ vừa mệt, dựa vào đống củi mà ngủ, cũng không trao đổi cái gì với nhau.
Kim Chung Đại cũng không rõ tính nết Viên Chủ, chẳng biết phải hối lỗi bao lâu, chừng nào sư phụ và bọn họ mới trở về, có khi bọn họ sớm trở về thuyết phục Viên Chủ thả mình ra.
Hai tay nó ôm chặt lấy chân, cằm đặt lên gối bắt đầu ngẩn người. Đột nhiên tiếng "rồn rột" làm nó ý thức được bụng đang đói đến phát ra tiếng rồi, chỉ còn cách ôm bụng thật chặt đừng để Khỉ Ốm nghe được lại cười nhạo.
Ai ngờ đầu bên kia cũng truyền đến tiếng động, Khỉ Ốm ho một trận như bị lạnh.
Kim Chung Đại không dám đi qua xem xét, đành phải yếu ớt đặt câu hỏi, "Khỉ Ốm, anh có khỏe không? Bị lạnh sao?"
Qua một hồi lâu, bên kia mới phát ra âm thanh rất nhỏ nhưng vẫn kiểu hùng hổ dọa người như trước, "Đừng giả từ bi mèo khóc chuột, trước đó còn muốn đánh tao, bây giờ ra vẻ tấm lòng Bồ Tát cái gì."
Nghe xong lời này, Kim Chung Đại vừa bất đắc dĩ vừa tức giận, "Anh là đồ không phân biệt được tốt xấu thị phi, sống như thế không bằng chết đi còn hơn."
Đột nhiên cảm thấy ở ngay cửa có phát ra tiếng động nhưng lập tức trở lại yên tĩnh như trước, Kim Chung Đại thấy có chút quái lạ, mà Khỉ Ốm có phần khác thường cũng không đáp lại, có khi là ngủ rồi, nghĩ như vậy nên Kim Chung Đại cũng nhắm chặt mắt lại, hy vọng cơn buồn ngủ sẽ xua đi cảm giác đói cồn cào trong bụng.
Nhận được một số lớn tiền thù lao, Vương sư phụ tâm tình rất tốt, vội vã lên xe về thành, trên đường luôn miệng khen Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền không dứt. Ngược lại, Phác Xán Liệt vẫn bộ dáng chau mày nhăn nhíu như trước, luôn tay ấn ấn vào thái dương.
"Lại không nghỉ ngơi tốt?" Biên Bá Hiền thấy vẻ mặt hắn mệt mỏi, hỏi.
"Ừ, không biết sao nữa, mấy hôm nay tinh thần có chút không tập trung, ngủ cũng không yên, mắt cũng nháy vài ngày rồi, em nói nếu như có chuyện xấu cũng lần lữa không thấy phát sinh, làm cho tâm trạng anh cứ nôn nôn nóng nóng." Phác Xán Liệt nhéo nhéo sống mũi phàn nàn.
"Ai da, để em giúp anh xoa bóp, đích thị là do quá căng thẳng, các huyệt đạo không được khai thông." Biên Bá Hiền ngồi bên cạnh Phác Xán Liệt, giúp hắn xoa nắn vai, nhiệt độ cách áo truyền đến người làm hắn nhất thời run lên một cái.
"Tiểu Bạch à?"
"Sao vậy?"
"À không có gì, em tiếp đi."
Phác Xán Liệt làm qua loa vài động tác, cũng không nói tiếp, từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ xoa bóp của Biên Bá Hiền.
Xóc nảy một chuyến cuối cùng cũng về tới Quảng Đức Lâu.
Nhưng ai biết thật sự đã xảy ra chuyện.
Khỉ Ốm bị phát hiện đã chết trong kho củi.
Vừa nghe thấy tin nay, Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền còn chưa kịp buông hành lý đã vội chạy tới kho củi. Vừa đến đã thấy Kim Chung Đại cuộn mình trong một góc, co rúm lại khóc sướt mướt.
"Xảy ra chuyện gì?" Phác Xán Liệt nghiêm nghị hỏi người xung quanh.
Bốn phía đều xì xào bàn tán, âm thanh rù rì khiến Phác Xán Liệt có phần tức giận.
"Anh hỏi mấy đứa đó. Sao không ai trả lời anh?" tiếng quát vang lên, mới có một hí đồng tóc húi cua trong đám người đi ra đáp lời.
"Hai người họ lúc luyện tập thì đánh lộn, Viên Chủ mới đánh cả hai một trận xong đem nhốt vào kho củi cho sám hối. Nghĩ bọn họ cũng đói bụng nên từ sáng sớm Tiểu Đậu Tử trộm hai cái bánh bao đem vào kho củi cho họ, đụng vào Khỉ Ốm mới phát hiện không còn thở nữa rổi. Thân thể của anh ấy đã lạnh cứng như khối băng."
Biên Bá Hiền một tay đở Kim Chung Đại lên, một tay xoa lưng an ủi nó.
"Không có việc gì không có việc gì rồi, chúng ta đã về, đừng sợ."
Kim Chung Đại như người mất hồn, con mắt nhìn chằm chằm vào thi thể cứng ngắc của Khỉ Ốm, khi đó người còn sống sờ sờ, thế nào bây giờ lại lạnh cứng như vậy? Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu nó gặp chuyện chết chóc, cảm giác như nhận lấy tra tấn tinh thần cực lớn, ngay cả nói chuyện cũng trôi chảy nữa.
"Nhất định là tên tiểu tiện nhân này hại chết Khỉ Ốm." Đột nhiên, Tiểu Bàn ngày thường có quan hệ khá thân thiết với Khỉ Ốm lao ra, nắm cổ áo Kim Chung Đại, hung hăng nói.
"Không....không phải...không phải tôi...tôi không biết gì cả." Kim Chung Đại cảm thấy giờ phút này bộ dạng của mình nhất định rất chật vật, không dám hướng mặt nhìn chỗ Phác Xán Liệt, một mực trốn tránh.
"Hai người cùng bị giam bên trong, cậu ấy chết không phải do mày thì có thể là ai?"
"Đúng đấy, hơn nữa Đông Tử nói tối hôm qua cậu ta rõ ràng đứng ngoài cửa sổ nghe lén được mày cùng Khỉ Ốm cãi lộn, chúng ta đều không ở đó, ai biết có phải mày ghi hận trong lòng nên mới hạ độc thủ Khỉ Ốm!"
Lời vừa nói ra, ai ai cũng mồm năm miệng mười nhao nhao bàn luận, Kim Chung Đại cảm thấy rõ trong đám người càng thêm ác ý, người chịu tin nó cũng chẳng được mấy ai. Chính mình rõ ràng nằm ngủ thiếp đi, mãi đến khi Tiểu Đậu Tử đi vào thét lên mới ý thức được xảy ra chuyện, nó căn bản không biết vì sao Khỉ Ốm lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.
"Đã đủ rồi. Cậu cũng nói cậu không ở đây, vậy dựa vào cái gì một mực chắc chắn là Kim Chung Đại hại chết Khỉ Ốm." Phác Xán Liệt bình tĩnh khống chế thiên hướng ngôn ngữ lúc này, "Anhtin em ấy, nhất định không có làm chuyện này." Nói xong liền quay về phía Kim Chung Đại gửi đến một ánh mắt kiên định.
Anh tin em ấy.
Tin tưởng.
Kim Chung Đại đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng chân đứng không vững, hốc mắt ngập ngụa nước khiến nó không cách nào thấy rõ vẻ mặt người nọ, nhưng bốn chữ "anh tin em ấy" của Phác Xán Liệt tựa như một lá bùa cứu mạng dán trên người nó, để nó không còn bị những ác ngôn như độc rắn quấn lấy mà hít thở không thông nữa.
Cám ơn anh, Đại sư huynh.
Cám ơn anh nguyện ý tin tưởng em.
Thế nhưng những người kia vẫn không chịu bỏ qua, ra vẻ như thể phải đòi lại công đạo cho Khỉ Ốm, ai biết, người đã không còn, công đạo này tồn tại còn ý nghĩa gì.
"Đừng nhìn nó bộ dạng yếu đuối, không nghĩ tới còn nhỏ mà lòng dạ hẹp hòi như vậy, thủ đoạn còn tàn nhẫn như thế."
"Đúng đấy, nếu không phải tôi đi tiểu đêm, trùng hợp đi ngang qua kho củi, nghe được nó nói với Khỉ Ốm cái gì "chết" ấy, hôm nay nhất định không nghĩ tới nó có bộ dạng này đâu."
"..."
Biên Bá Hiền nghe xong những lời này, tự nhiên cũng tức giận đến độ giậm chân, mặc kệ nhân tâm kiên cường đến đâu cũng không chống lại nổi miệng lưỡi sắc bén như dao thế này, mỗi câu mỗi chữ đều là đả kích nặng nề cho Kim Chung Đại, rõ ràng thằng bé là người vô tội, bỗng dưng lại mang tội danh này lên người.
"Các người đều im ngay cho ta, Viên Chủ còn chưa kết luận, các người lại muốn nổi lên làm anh hùng phải không? Bây giờ tất cả quay về luyện tập cho ta." Vương sư phụ nghe chuyện kho củi, cũng lập tức chạy tới, giơ roi lên làm bộ muốn đánh người mới dọa được đám trẻ nhanh chóng chạy về sân tiếp tục tập luyện.
Phác Xán Liệt nhìn Kim Chung Đại, một mực thở dài, cũng tốt rồi, cái này đã giải thích rõ vì sao mấy ngày nay mắt phải cứ nháy liên tục không ngừng. Hiện tại bên trong gánh hát có người chết, với tư cách là Đại sư huynh nhất định cũng có trách nhiệm, cũng không biết về sau Viên Chủ xử lý thế nào. Mà vẻ mặt của Kim Chung Đại vẫn ưu thương như cũ, nhỏ giọng nức nở, nhìn bộ dáng đáng thương kia, lại không đành lòng quở trách nó tại sao lại nháo sự, dứt khoác đi tới, ôm tấm thân bé nhỏ kia vào lòng, chậm rãi vuốt lưng nó.
"Anh tin không phải em làm, nhưng hiện tại đã xảy ra việc này, dù sao cũng cùng em có quan hệ. Không biết Viên Chủ sẽ an bài em thế nào, nhưng bất luận ra sao, em sau này phải nghe lời anh và Tiểu Bạch sư huynh. Ngày thường, đối nhân xử thế đừng quá nhút nhát, dễ bị ức hiếp, thế nhưng cũng đừng quá cuồng vọng, cuối cùng sẽ ôm kết cục như Khỉ Ốm. Mặc kệ nói gì, làm gì đều phải cảnh giác cao độ, phải thông minh một chút, còn nữa, đối với ai cũng phải có chút tâm nhãn, đừng ngu ngốc mà dùng toàn cơ bắp. Biết không?"
Kim Chung Đại dứt khoát gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất