Chương 2
02.
Năm đó ta mười ba tuổi, hoàng đế nói tướng quân muốn tạo phản, thế là một trận lửa lớn thiêu rụi phủ tướng quân thành phế tích. Bên trong đống tro tàn, ta nhìn thấy phụ thân xách theo một thanh kiếm đi đến chỗ ta, trong mắt có không nỡ cùng quyết tuyệt. Bên trong phủ tướng quân chỉ có ta cùng tiểu thiếu gia tuổi tác tương đương, phụ thân ta cả đời trung với tướng quân, muốn hi sinh con trai của mình đổi lấy huyết mạch truyền thừa của phủ tướng quân. Ta có chút khổ sở, cũng có chút không hiểu, nhưng nhìn hàn quang phát ra từ thanh kiếm, ta biết mình muốn làm gì —— sống sót. Ta không muốn chết, ta chưa mặc qua gấm la tơ lụa, chưa ăn qua sơn trân hải vị, chưa đi qua vạn dặm non sông… Vì sao phụ thân muốn ta chết, ta cũng chỉ có thể chết? Một kiếm chém xuống, máu tươi nhuộm đỏ gương mặt chính trực kia, ta đột nhiên cảm thấy ta với phụ thân không giống nhau. Ví như dung mạo, ví như tâm địa. Phụ thân ngã xuống, lộ ra tiểu thiếu gia ngập tràn sợ hãi đứng ở phía sau, hắn gắt gao nắm chặt quần áo, sắc mặt trắng bệch. Ta không quan tâm lắm, lau vết máu trên thân kiếm, từ hầm rượu trong mật đạo quay đầu rời đi.
Năm đó ta mười ba tuổi, hoàng đế nói tướng quân muốn tạo phản, thế là một trận lửa lớn thiêu rụi phủ tướng quân thành phế tích. Bên trong đống tro tàn, ta nhìn thấy phụ thân xách theo một thanh kiếm đi đến chỗ ta, trong mắt có không nỡ cùng quyết tuyệt. Bên trong phủ tướng quân chỉ có ta cùng tiểu thiếu gia tuổi tác tương đương, phụ thân ta cả đời trung với tướng quân, muốn hi sinh con trai của mình đổi lấy huyết mạch truyền thừa của phủ tướng quân. Ta có chút khổ sở, cũng có chút không hiểu, nhưng nhìn hàn quang phát ra từ thanh kiếm, ta biết mình muốn làm gì —— sống sót. Ta không muốn chết, ta chưa mặc qua gấm la tơ lụa, chưa ăn qua sơn trân hải vị, chưa đi qua vạn dặm non sông… Vì sao phụ thân muốn ta chết, ta cũng chỉ có thể chết? Một kiếm chém xuống, máu tươi nhuộm đỏ gương mặt chính trực kia, ta đột nhiên cảm thấy ta với phụ thân không giống nhau. Ví như dung mạo, ví như tâm địa. Phụ thân ngã xuống, lộ ra tiểu thiếu gia ngập tràn sợ hãi đứng ở phía sau, hắn gắt gao nắm chặt quần áo, sắc mặt trắng bệch. Ta không quan tâm lắm, lau vết máu trên thân kiếm, từ hầm rượu trong mật đạo quay đầu rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất