Chương 16: Ngày thứ hai – 05
“Bỏ phiếu kết thúc, mời người chơi về lại chỗ ngồi.” Chiếc máy rập khuôn nhắc nhở.
Phương Đại Xuyên căng thẳng vô cùng, cúi đầu cầm dao cắt miếng thịt hàu nguội ngắt, hắn không ăn, mà chỉ di qua di lại miếng hàu trong đĩa.
“Cháu bỏ cho cô đó.” Đứa nhỏ nhe răng cười với Đinh Tư Huy, “Cô chết chắc rồi.” Đinh Tư Huy trợn mắt nhìn đứa nhỏ, mặt tái nhợt, ngực phập phồng.
“Bỏ phiếu kết thúc, tất cả 12 phiếu bầu, 12 phiếu có hiệu lực. Trước tiên công bố người chơi an toàn nhận được 0 phiếu.” Chiếc máy khẽ dừng một lát, rồi đưa tin, “Dương Tụng, Lưu Tích Tuyền, Phương Đại Xuyên, Đỗ Vĩ, Trần Hủy, Lưu Tân. Chúc mừng các vị tạm thời an toàn.”
Phương Đại Xuyên nghe thấy tên mình thì nhẹ nhõm thở phào, rồi tim thắt lại — không thấy tên Lý Tư Niên. Hắn quay phắt sang nhìn Lý Tư Niên, tay phải siết chặt, lòng bàn tay mướt mồ hôi lạnh. Lý Tư Niên quay sang cười với hắn, khẽ nói, “Yên tâm, nếu tôi không đoán sai thì tôi chỉ có một phiếu thôi.”
Mẹ kiếp cái này mà cũng tính được hả?! Về mặt tình cảm, Phương Đại Xuyên thật sự hi vọng Lý Tư Niên không khoác lác, nhưng trên lý trí lại rất khó tin tưởng, hắn căng thẳng chờ kết quả đến nghẹn cả họng, đau cả tim. Đám hàu ăn buổi sáng giờ như vẫn còn sống, lăn lộn khuấy đảo trong dạ dày hắn, tự hắn cũng nhận thấy mồ hôi trượt xuống tóc mai mình.
“Mời những người chơi không có tên đứng dậy, bước lên phía trước.” Cỗ máy ra lệnh.
Súng bắn tỉa bốn góc lại sẵn sàng ra quân.
Lý Tư Niên cười vỗ vai Phương Đại Xuyên, tiên phong ra đứng giữa phòng. Phương Đại Xuyên bật dậy, định kéo y về, Lý Tư Niên hất hàm với hắn, nhíu mày bảo “Ngồi xuống”, Phương Đại Xuyên phì phò thở, nhìn những người chơi còn lại, nặng nề ngồi lại xuống ghế.
Khó tin nhất là Đinh Tư Huy và Ngưu Tâm Nghiên. Hai người ngơ ngác nhìn trái nhìn phải, cho rằng chiếc máy thống kê nhầm, nhưng bà Tống và Triệu Sơ đều đã đứng dậy, hai người cũng đành đứng dậy trong tiếng máy thúc giục. Dương Tụng trố mắt hỏi Đinh Tư Huy, “Cô bỏ cho mình thật hả?!”
Đinh Tư Huy rơm rớm nước mắt, uất ức nói, “Tôi không bỏ!” Cô chợt hoàn hồn, căm hận nhìn đứa nhỏ trốn bên cạnh, lớn tiếng chất vấn, “Sao mày bỏ cho tao?!”
Đứa nhỏ choáng váng vì tiếng thét của cô, ngơ ngác vài giây, vô thức liếc nhìn mẹ, quay đi chỗ khác rồi quay lại, chuyển sang vẻ mặt cười khẩy với Đinh Tư Huy, “Cháu thích bỏ ai thì bỏ, mắc mớ gì tới cô nhỉ?!”
Những người bị bỏ phiếu đứng giữa sảnh như chờ đợi xét xử công khai. Hai phe đối diện với nhau. Những người bị bỏ phiếu đứng chờ xét xử, những người bỏ phiếu ngồi tại chỗ chứng kiến. Ánh mắt đôi bên dao động, không ngừng dò xét, không ngừng trốn tránh. Lý Tư Niên thoải mái quan sát gương mặt từng người, Phương Đại Xuyên lại chỉ nhìn một mình y.
Triệu Sơ nhìn những người đang ngồi, nghiến răng chửi, “Tại sao bỏ cho tao? Đừng để tao biết đứa nào bỏ tao! Mẹ kiếp tao không tha cho chúng mày đâu!”
“Bỏ người khác thì thôi không tính, nhưng có lương tâm hay không mà lại bỏ tôi?” Ngưu Tâm Nghiên cúi đầu thấp giọng, “Tôi còn con nhỏ, sao có thể giết người? Dù tôi vô lương tâm thì cũng không bao giờ giết người trước mặt con tôi, con tôi vô tội.”
Xin lỗi chứ, Phương Đại Xuyên thờ ơ nhìn đứa nhỏ đứng cười hằn học bên cạnh, trong lòng phỉ nhổ, thằng con nhà chị chẳng dính líu gì đến hai chữ vô tội đâu, làm tôi bắt đầu sợ trẻ con rồi đấy, sau này tôi có hay không có con thì cũng sợ chết khiếp thằng con nhà chị.
Bà Tống đứng cạnh chị ta cười khẩy một tiếng, “Ai bỏ cho cô thì tôi chẳng biết — nhưng người bỏ cho tôi là cô đấy nhỉ?”
Ngưu Tâm Nghiên quay đi, im lặng nửa giây, “Bà cứ đùa.”
Chỉ có Đỗ Triều Sinh và Lý Tư Niên là không nói gì, hai người đưa mắt nhìn nhau, trao đổi cái nhìn ý nhị sâu xa.
Cỗ máy cứng nhắc tiếp tục đọc, “Trong số người chơi còn lại — Tống Hân Nhiên, Triệu Sơ, Ngưu Tâm Nghiên, Đinh Tư Huy, Lý Tư Niên, Đỗ Triều Sinh, người chơi nhận được một phiếu lần lượt là: Tống Hân Nhiên, Ngưu Tâm Nghiên, Đinh Tư Huy, Lý Tư Niên. Mời bốn người chơi về vị trí cũ.”
Lý Tư Niên ngồi xuống, mỉm cười với Phương Đại Xuyên, “Thế nào, tôi không đoán sai chứ?”
Phương Đại Xuyên tức khắc bình tâm, hắn cười với Lý Tư Niên, lại quay sang lo lắng nhìn Đinh Tư Huy.
Đinh Tư Huy đã xác định phiếu của mình là đứa nhỏ bỏ, đầu tiên cô làm dấu chữ thập trên trán, ngực và hai vai, im lặng niệm một đoạn kinh ngắn, sau đó hung hãn nhìn đứa nhỏ.
Đứa nhỏ vùi đầu vào lòng mẹ, không nói câu gì.
Cuối cùng chỉ còn lại Đỗ Triều Sinh và Triệu Sơ. Phương Đại Xuyên căng thẳng, Đỗ Triều Sinh là người hắn nghi ngờ nhất, nhưng Triệu Sơ là sói theo ý của Lý Tư Niên. Phương Đại Xuyên vểnh tai, im lặng chờ kết quả cuối cùng. Những người còn lại trong phòng cũng lắng tai chờ tuyên án.
Ông chủ Đỗ vẫn mang vẻ từng trải dày dặn, ánh mắt bình thản không gợn sóng, nhưng bằng kinh nghiệm lăn lộn trong giới văn nghệ sĩ, Phương Đại Xuyên lấy trực giác phán đoán, chắc chắn lão còn chiêu trò gì đó, ấy gọi là giếng cổ chứa đao.
“Triệu Sơ và Đỗ Triều Sinh, người thu được năm phiếu — số phiếu cao hơn, chính là —” Cái máy còn thừa nước đục thả câu, Phương Đại Xuyên túm chặt ống quần.
“Triệu Sơ.”
Chiếc máy vừa đọc xong, súng bắn tỉa bốn góc đồng loạt khai hỏa. Ông chủ Đỗ khẽ nhếch mép cười.
Khói thuốc súng màu xanh nhạt chầm chậm bốc lên từ nòng súng, thân thể Triệu Sơ như chiếc bao tải bị quăng vào xó nhà, phịch một tiếng bổ nhào về phía trước, ngã rạp xuống đất. Nửa phút sau, máu tươi mới chậm rãi tràn ra, lan tràn một vũng bên chân ông chủ Đỗ.
Ông chủ Đỗ khom lưng nhìn cái xác, sau đó cọ cọ đế giày dính máu vào tấm thảm sạch sẽ.
Phương Đại Xuyên quay đi, nhắm chặt mắt.
Liên tiếp máu tươi và xác chết, mọi người đã chai lỳ. Lần này cả Đinh Tư Huy cũng không khóc. Cô gái lạnh nhạt ngồi bên cạnh bàn, không nhúc nhích, vẻ mặt chết lặng như bức tượng biết chuyển động con ngươi. “Về… thôi.” Lúc nói những lời này, giọng cô rất nhẹ, “Hôm nay kết thúc rồi…”
Hôm nay kết thúc rồi sao? Phương Đại Xuyên không biết, hắn trừng trừng nhìn nòng súng phía sau cái xác, chỉ thấy cả người rét run. Hắn rùng mình.
Súng bắn tỉa lại lùi về sau bốn bức tường.
“Chúc mừng những người chơi may mắn sống sót, chúc quý vị tiếp tục chơi vui vẻ.” Cỗ máy hòa nhã lễ độ trả lời thắc mắc của Phương Đại Xuyên.
Phương Đại Xuyên thình lình đứng dậy. Cả người hắn run lẩy bẩy, hai má nóng bừng, thứ nghẹn trong ngực không thể nuốt trôi, lại không thể bùng phát, thiêu đốt đôi mắt hắn, sống mũi hắn bỏng rát. Hắn chẳng thèm nhìn, nhấc một chiếc ghế dựa đặt vào góc tường.
Trần sảnh rất cao, Phương Đại Xuyên đứng lên ghế cũng không với tới, hắn tức giận nhảy xuống, dồn dập thở vài lần, thình lình xoay người, tung chân đá bay chiếc ghế. Chiếc ghế đồng điêu khắc va đập bốn năm lần với sàn nhà, đụng vỡ gạch tường trong góc, vụn rơi lả tả như bộ xương người chết.
Lý Tư Niên khẽ thở dài, bước đến ôm chặt lấy vai Phương Đại Xuyên, “Thôi, chúng ta lên thôi.”
“Là tôi giết ông ta.” Phương Đại Xuyên hất tay Lý Tư Niên, cố chấp ngước lên nhìn y, “Tôi là một phần năm của hung thủ.”
“Phương Đại Xuyên!” Lý Tư Niên lớn tiếng quát, “Theo tôi lên!”
“Chúng ta làm thế này khác gì tội phạm giết người?” Phương Đại Xuyên nhìn thẳng vào mặt những người xung quanh, “Vì không tự tay bóp cò nên vẫn tự an ủi được phải không, người ta chết không liên quan gì đến mình phải không? Vì mọi người cùng bỏ phiếu nên thiểu số phục tùng đa số, đó là cái cớ tốt nhất của cả đám phải không?!”
Lý Tư Niên nghe mà kinh hồn táng đảm, y không bịt được miệng Phương Đại Xuyên. Dưới tình thế cấp bách, y thẳng tay giáng cho Phương Đại Xuyên một cái tát.
Tiếng vang chát chúa. Dương Tụng trợn mắt, ngẩng phắt đầu lên.
Phương Đại Xuyên quay mặt lại, Lý Tư Niên còn định nói thêm, nhưng nhìn sắc mặt Phương Đại Xuyên, y sững sờ ngay tại trận — Mặt Phương Đại Xuyên tái nhợt, chỉ đôi mắt đỏ như ứa máu, đỏ mê hoặc người ta. Lý Tư Niên không khỏi siết chặt tay phải, chà xát ngón tay, giữa các ngón tay ướt sũng, ngực y thắt lại.
“Theo tôi lên trên.” Lý Tư Niên hạ giọng, ghé vào tai Phương Đại Xuyên, âm thanh cũng nghẹn ngào, “Anh Xuyên, lên trên nói tiếp, xin anh đấy…”
Phương Đại Xuyên ngước lên, dùng đôi mắt cún ướt át nhìn Lý Tư Niên, ánh mắt Lý Tư Niên gần như khẩn cầu. Hai người giằng co một lát, cuối cùng Phương Đại Xuyên im lặng theo Lý Tư Niên lên tầng hai.
Đinh Tư Huy ngồi bên trái ngập ngừng vài giây, bỗng chợt đẩy ghế đứng dậy, chậm rãi lên theo hai người.
Kế tiếp là Dương Tụng, sau đó là đôi tình nhân trẻ, rồi đến những người còn lại. Tất cả nối đuôi bước lên, không ai lên tiếng.
“Thẻ ID đâu?” Lý Tư Niên đứng trước cửa phòng Phương Đại Xuyên, lo lắng nhìn khuôn mặt đờ đẫn của hắn. Lúc này Phương Đại Xuyên mới hoàn hồn, lục túi tìm kiếm, Lý Tư Niên để ý thấy ngón tay hắn vẫn run lẩy bẩy, vài lần còn nhét trượt vào túi.
Lý Tư Niên thở dài, tự lấy thẻ trong túi áo Phương Đại Xuyên, quẹt mở cửa, Phương Đại Xuyên thẫn thờ theo sau y.
Trong lúc rầy rà này, tất cả đã quẹt thẻ vào cửa, cuối cùng chỉ còn hai mẹ con vừa đi lên.
“Mẹ biết phiếu hôm nay con bỏ cho ai không?” Lúc đóng cửa, Phương Đại Xuyên nghe thấy giọng trẻ con bên ngoài, bộ não hắn còn đang chết lặng, khó lòng suy nghĩ, những lời này truyền vào tai, đầu óc còn chưa kịp phản ứng. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, như được ma xui quỷ khiến, Phương Đại Xuyên nhớ lại bộ dạng tà ma của đứa nhỏ, hắn đóng cửa thật chậm, tới lúc cánh cửa và khung cửa chỉ cách nhau một khe hở, hắn giữ nguyên khe hở nọ.
Hắn nghe thấy Ngưu Tâm Nghiên mở cửa phòng đối diện, hình như phản ứng cũng hơi chậm, không mấy để ý tới lời đứa nhỏ. Chị ta vừa mở cửa vừa thuận miệng hỏi lại đứa con, “Con bỏ cho ai thế?”
Tiếng trẻ con ngây thơ từ ngoài cửa truyền vào, đứa nhỏ ngước lên nhìn mẹ, cười đáp, “Con bỏ cho mẹ đó!”
Phương Đại Xuyên căng thẳng vô cùng, cúi đầu cầm dao cắt miếng thịt hàu nguội ngắt, hắn không ăn, mà chỉ di qua di lại miếng hàu trong đĩa.
“Cháu bỏ cho cô đó.” Đứa nhỏ nhe răng cười với Đinh Tư Huy, “Cô chết chắc rồi.” Đinh Tư Huy trợn mắt nhìn đứa nhỏ, mặt tái nhợt, ngực phập phồng.
“Bỏ phiếu kết thúc, tất cả 12 phiếu bầu, 12 phiếu có hiệu lực. Trước tiên công bố người chơi an toàn nhận được 0 phiếu.” Chiếc máy khẽ dừng một lát, rồi đưa tin, “Dương Tụng, Lưu Tích Tuyền, Phương Đại Xuyên, Đỗ Vĩ, Trần Hủy, Lưu Tân. Chúc mừng các vị tạm thời an toàn.”
Phương Đại Xuyên nghe thấy tên mình thì nhẹ nhõm thở phào, rồi tim thắt lại — không thấy tên Lý Tư Niên. Hắn quay phắt sang nhìn Lý Tư Niên, tay phải siết chặt, lòng bàn tay mướt mồ hôi lạnh. Lý Tư Niên quay sang cười với hắn, khẽ nói, “Yên tâm, nếu tôi không đoán sai thì tôi chỉ có một phiếu thôi.”
Mẹ kiếp cái này mà cũng tính được hả?! Về mặt tình cảm, Phương Đại Xuyên thật sự hi vọng Lý Tư Niên không khoác lác, nhưng trên lý trí lại rất khó tin tưởng, hắn căng thẳng chờ kết quả đến nghẹn cả họng, đau cả tim. Đám hàu ăn buổi sáng giờ như vẫn còn sống, lăn lộn khuấy đảo trong dạ dày hắn, tự hắn cũng nhận thấy mồ hôi trượt xuống tóc mai mình.
“Mời những người chơi không có tên đứng dậy, bước lên phía trước.” Cỗ máy ra lệnh.
Súng bắn tỉa bốn góc lại sẵn sàng ra quân.
Lý Tư Niên cười vỗ vai Phương Đại Xuyên, tiên phong ra đứng giữa phòng. Phương Đại Xuyên bật dậy, định kéo y về, Lý Tư Niên hất hàm với hắn, nhíu mày bảo “Ngồi xuống”, Phương Đại Xuyên phì phò thở, nhìn những người chơi còn lại, nặng nề ngồi lại xuống ghế.
Khó tin nhất là Đinh Tư Huy và Ngưu Tâm Nghiên. Hai người ngơ ngác nhìn trái nhìn phải, cho rằng chiếc máy thống kê nhầm, nhưng bà Tống và Triệu Sơ đều đã đứng dậy, hai người cũng đành đứng dậy trong tiếng máy thúc giục. Dương Tụng trố mắt hỏi Đinh Tư Huy, “Cô bỏ cho mình thật hả?!”
Đinh Tư Huy rơm rớm nước mắt, uất ức nói, “Tôi không bỏ!” Cô chợt hoàn hồn, căm hận nhìn đứa nhỏ trốn bên cạnh, lớn tiếng chất vấn, “Sao mày bỏ cho tao?!”
Đứa nhỏ choáng váng vì tiếng thét của cô, ngơ ngác vài giây, vô thức liếc nhìn mẹ, quay đi chỗ khác rồi quay lại, chuyển sang vẻ mặt cười khẩy với Đinh Tư Huy, “Cháu thích bỏ ai thì bỏ, mắc mớ gì tới cô nhỉ?!”
Những người bị bỏ phiếu đứng giữa sảnh như chờ đợi xét xử công khai. Hai phe đối diện với nhau. Những người bị bỏ phiếu đứng chờ xét xử, những người bỏ phiếu ngồi tại chỗ chứng kiến. Ánh mắt đôi bên dao động, không ngừng dò xét, không ngừng trốn tránh. Lý Tư Niên thoải mái quan sát gương mặt từng người, Phương Đại Xuyên lại chỉ nhìn một mình y.
Triệu Sơ nhìn những người đang ngồi, nghiến răng chửi, “Tại sao bỏ cho tao? Đừng để tao biết đứa nào bỏ tao! Mẹ kiếp tao không tha cho chúng mày đâu!”
“Bỏ người khác thì thôi không tính, nhưng có lương tâm hay không mà lại bỏ tôi?” Ngưu Tâm Nghiên cúi đầu thấp giọng, “Tôi còn con nhỏ, sao có thể giết người? Dù tôi vô lương tâm thì cũng không bao giờ giết người trước mặt con tôi, con tôi vô tội.”
Xin lỗi chứ, Phương Đại Xuyên thờ ơ nhìn đứa nhỏ đứng cười hằn học bên cạnh, trong lòng phỉ nhổ, thằng con nhà chị chẳng dính líu gì đến hai chữ vô tội đâu, làm tôi bắt đầu sợ trẻ con rồi đấy, sau này tôi có hay không có con thì cũng sợ chết khiếp thằng con nhà chị.
Bà Tống đứng cạnh chị ta cười khẩy một tiếng, “Ai bỏ cho cô thì tôi chẳng biết — nhưng người bỏ cho tôi là cô đấy nhỉ?”
Ngưu Tâm Nghiên quay đi, im lặng nửa giây, “Bà cứ đùa.”
Chỉ có Đỗ Triều Sinh và Lý Tư Niên là không nói gì, hai người đưa mắt nhìn nhau, trao đổi cái nhìn ý nhị sâu xa.
Cỗ máy cứng nhắc tiếp tục đọc, “Trong số người chơi còn lại — Tống Hân Nhiên, Triệu Sơ, Ngưu Tâm Nghiên, Đinh Tư Huy, Lý Tư Niên, Đỗ Triều Sinh, người chơi nhận được một phiếu lần lượt là: Tống Hân Nhiên, Ngưu Tâm Nghiên, Đinh Tư Huy, Lý Tư Niên. Mời bốn người chơi về vị trí cũ.”
Lý Tư Niên ngồi xuống, mỉm cười với Phương Đại Xuyên, “Thế nào, tôi không đoán sai chứ?”
Phương Đại Xuyên tức khắc bình tâm, hắn cười với Lý Tư Niên, lại quay sang lo lắng nhìn Đinh Tư Huy.
Đinh Tư Huy đã xác định phiếu của mình là đứa nhỏ bỏ, đầu tiên cô làm dấu chữ thập trên trán, ngực và hai vai, im lặng niệm một đoạn kinh ngắn, sau đó hung hãn nhìn đứa nhỏ.
Đứa nhỏ vùi đầu vào lòng mẹ, không nói câu gì.
Cuối cùng chỉ còn lại Đỗ Triều Sinh và Triệu Sơ. Phương Đại Xuyên căng thẳng, Đỗ Triều Sinh là người hắn nghi ngờ nhất, nhưng Triệu Sơ là sói theo ý của Lý Tư Niên. Phương Đại Xuyên vểnh tai, im lặng chờ kết quả cuối cùng. Những người còn lại trong phòng cũng lắng tai chờ tuyên án.
Ông chủ Đỗ vẫn mang vẻ từng trải dày dặn, ánh mắt bình thản không gợn sóng, nhưng bằng kinh nghiệm lăn lộn trong giới văn nghệ sĩ, Phương Đại Xuyên lấy trực giác phán đoán, chắc chắn lão còn chiêu trò gì đó, ấy gọi là giếng cổ chứa đao.
“Triệu Sơ và Đỗ Triều Sinh, người thu được năm phiếu — số phiếu cao hơn, chính là —” Cái máy còn thừa nước đục thả câu, Phương Đại Xuyên túm chặt ống quần.
“Triệu Sơ.”
Chiếc máy vừa đọc xong, súng bắn tỉa bốn góc đồng loạt khai hỏa. Ông chủ Đỗ khẽ nhếch mép cười.
Khói thuốc súng màu xanh nhạt chầm chậm bốc lên từ nòng súng, thân thể Triệu Sơ như chiếc bao tải bị quăng vào xó nhà, phịch một tiếng bổ nhào về phía trước, ngã rạp xuống đất. Nửa phút sau, máu tươi mới chậm rãi tràn ra, lan tràn một vũng bên chân ông chủ Đỗ.
Ông chủ Đỗ khom lưng nhìn cái xác, sau đó cọ cọ đế giày dính máu vào tấm thảm sạch sẽ.
Phương Đại Xuyên quay đi, nhắm chặt mắt.
Liên tiếp máu tươi và xác chết, mọi người đã chai lỳ. Lần này cả Đinh Tư Huy cũng không khóc. Cô gái lạnh nhạt ngồi bên cạnh bàn, không nhúc nhích, vẻ mặt chết lặng như bức tượng biết chuyển động con ngươi. “Về… thôi.” Lúc nói những lời này, giọng cô rất nhẹ, “Hôm nay kết thúc rồi…”
Hôm nay kết thúc rồi sao? Phương Đại Xuyên không biết, hắn trừng trừng nhìn nòng súng phía sau cái xác, chỉ thấy cả người rét run. Hắn rùng mình.
Súng bắn tỉa lại lùi về sau bốn bức tường.
“Chúc mừng những người chơi may mắn sống sót, chúc quý vị tiếp tục chơi vui vẻ.” Cỗ máy hòa nhã lễ độ trả lời thắc mắc của Phương Đại Xuyên.
Phương Đại Xuyên thình lình đứng dậy. Cả người hắn run lẩy bẩy, hai má nóng bừng, thứ nghẹn trong ngực không thể nuốt trôi, lại không thể bùng phát, thiêu đốt đôi mắt hắn, sống mũi hắn bỏng rát. Hắn chẳng thèm nhìn, nhấc một chiếc ghế dựa đặt vào góc tường.
Trần sảnh rất cao, Phương Đại Xuyên đứng lên ghế cũng không với tới, hắn tức giận nhảy xuống, dồn dập thở vài lần, thình lình xoay người, tung chân đá bay chiếc ghế. Chiếc ghế đồng điêu khắc va đập bốn năm lần với sàn nhà, đụng vỡ gạch tường trong góc, vụn rơi lả tả như bộ xương người chết.
Lý Tư Niên khẽ thở dài, bước đến ôm chặt lấy vai Phương Đại Xuyên, “Thôi, chúng ta lên thôi.”
“Là tôi giết ông ta.” Phương Đại Xuyên hất tay Lý Tư Niên, cố chấp ngước lên nhìn y, “Tôi là một phần năm của hung thủ.”
“Phương Đại Xuyên!” Lý Tư Niên lớn tiếng quát, “Theo tôi lên!”
“Chúng ta làm thế này khác gì tội phạm giết người?” Phương Đại Xuyên nhìn thẳng vào mặt những người xung quanh, “Vì không tự tay bóp cò nên vẫn tự an ủi được phải không, người ta chết không liên quan gì đến mình phải không? Vì mọi người cùng bỏ phiếu nên thiểu số phục tùng đa số, đó là cái cớ tốt nhất của cả đám phải không?!”
Lý Tư Niên nghe mà kinh hồn táng đảm, y không bịt được miệng Phương Đại Xuyên. Dưới tình thế cấp bách, y thẳng tay giáng cho Phương Đại Xuyên một cái tát.
Tiếng vang chát chúa. Dương Tụng trợn mắt, ngẩng phắt đầu lên.
Phương Đại Xuyên quay mặt lại, Lý Tư Niên còn định nói thêm, nhưng nhìn sắc mặt Phương Đại Xuyên, y sững sờ ngay tại trận — Mặt Phương Đại Xuyên tái nhợt, chỉ đôi mắt đỏ như ứa máu, đỏ mê hoặc người ta. Lý Tư Niên không khỏi siết chặt tay phải, chà xát ngón tay, giữa các ngón tay ướt sũng, ngực y thắt lại.
“Theo tôi lên trên.” Lý Tư Niên hạ giọng, ghé vào tai Phương Đại Xuyên, âm thanh cũng nghẹn ngào, “Anh Xuyên, lên trên nói tiếp, xin anh đấy…”
Phương Đại Xuyên ngước lên, dùng đôi mắt cún ướt át nhìn Lý Tư Niên, ánh mắt Lý Tư Niên gần như khẩn cầu. Hai người giằng co một lát, cuối cùng Phương Đại Xuyên im lặng theo Lý Tư Niên lên tầng hai.
Đinh Tư Huy ngồi bên trái ngập ngừng vài giây, bỗng chợt đẩy ghế đứng dậy, chậm rãi lên theo hai người.
Kế tiếp là Dương Tụng, sau đó là đôi tình nhân trẻ, rồi đến những người còn lại. Tất cả nối đuôi bước lên, không ai lên tiếng.
“Thẻ ID đâu?” Lý Tư Niên đứng trước cửa phòng Phương Đại Xuyên, lo lắng nhìn khuôn mặt đờ đẫn của hắn. Lúc này Phương Đại Xuyên mới hoàn hồn, lục túi tìm kiếm, Lý Tư Niên để ý thấy ngón tay hắn vẫn run lẩy bẩy, vài lần còn nhét trượt vào túi.
Lý Tư Niên thở dài, tự lấy thẻ trong túi áo Phương Đại Xuyên, quẹt mở cửa, Phương Đại Xuyên thẫn thờ theo sau y.
Trong lúc rầy rà này, tất cả đã quẹt thẻ vào cửa, cuối cùng chỉ còn hai mẹ con vừa đi lên.
“Mẹ biết phiếu hôm nay con bỏ cho ai không?” Lúc đóng cửa, Phương Đại Xuyên nghe thấy giọng trẻ con bên ngoài, bộ não hắn còn đang chết lặng, khó lòng suy nghĩ, những lời này truyền vào tai, đầu óc còn chưa kịp phản ứng. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, như được ma xui quỷ khiến, Phương Đại Xuyên nhớ lại bộ dạng tà ma của đứa nhỏ, hắn đóng cửa thật chậm, tới lúc cánh cửa và khung cửa chỉ cách nhau một khe hở, hắn giữ nguyên khe hở nọ.
Hắn nghe thấy Ngưu Tâm Nghiên mở cửa phòng đối diện, hình như phản ứng cũng hơi chậm, không mấy để ý tới lời đứa nhỏ. Chị ta vừa mở cửa vừa thuận miệng hỏi lại đứa con, “Con bỏ cho ai thế?”
Tiếng trẻ con ngây thơ từ ngoài cửa truyền vào, đứa nhỏ ngước lên nhìn mẹ, cười đáp, “Con bỏ cho mẹ đó!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất