Chương 37: Đêm thứ ba – 07
Lý Tư Niên ngủ rất lâu, Phương Đại Xuyên không có đồng hồ, trong không gian kín mít cũng không nhìn thấy sắc trời bên ngoài, chỉ có thể suy đoán bằng cảm giác, ước chừng hơn hai tiếng.
Phương Đại Xuyên sợ Lý Tư Niên ngủ tới chết luôn, nên bản thân hắn dựa vào tường đá không dám ngủ, cứ mấy phút lại giơ tay sờ sờ Lý Tư Niên, xác nhận thân thể y vẫn còn nóng hầm hập thì mới ngả đầu chợp mắt một xíu.
Lúc này, Phương Đại Xuyên thà rằng Lý Tư Niên cứ sốt, sốt choáng váng luôn cũng được, dù sao vẫn hơn là giơ tay sờ thấy người y lạnh buốt. Bảo hắn một mình bên cạnh thi thể Lý Tư Niên cả đêm, hắn nghĩ mình sẽ quỵ mất, trái tim yếu đuối của hắn chẳng biết sẽ thế nào.
Thầm nhẩm tính thời gian, cứ hối hận sao không tiêm thuốc giải cho Lý Tư Niên sớm hơn. Chẳng biết thuốc giải này có tác dụng hay không? Phương Đại Xuyên ngủ, nhưng bàn tay vẫn sờ tới sờ lui nắp đậy ống thuốc, trong lòng vẫn thấp thỏm, nhỡ chẳng mai sai sót ở đâu đó, đã mất người còn mất luôn thuốc giải thì chết chứ gì?
Ngủ được nửa giấc, hắn nằm mơ, mơ thấy mình sờ soạng Lý Tư Niên trong bóng tối, thân thể Lý Tư Niên đã lạnh ngắt. Hắn còn đang hoảng hồn, một Lý Tư Niên khác lại khoanh tay dựa vào vách đá, châm chọc bảo, thằng ngốc kia, thử xem lại xem anh tiêm cho tôi ống thuốc nào? Hắn cúi xuống nhìn, trông thấy thuốc trong ống đồng hồ cát vẫn còn đầy, mà thuốc trong ống đầu lâu đã cạn kiệt.
Trong mơ, Phương Đại Xuyên thét lớn, hoảng sợ mở bừng mắt, nghiêng người ngồi dậy.
Ngồi dậy vẫn thấy bàng hoàng, hai má nóng bừng, hơi nóng từ sau hông xông lên trán, hắn vội vàng cúi xuống nhìn ống thuốc trong tay, xác nhận ba lần, ống thuốc đầu lâu vẫn còn đầy.
"Anh tìm gì thế? Bắt rận à?" Phương Đại Xuyên nhìn theo tiếng nói, thấy Lý Tư Niên đứng tựa vào vách đá, vừa châm chọc vừa hoạt động tay chân.
Tại khoảnh khắc đó, bóng dáng Lý Tư Niên hoàn toàn trùng khớp với trong mộng, Phương Đại Xuyên trước giờ không biết, không ngờ Lý Tư Niên châm chọc mà cũng đáng yêu như thế. Hắn cuống cuồng nhảy lên ôm chặt Lý Tư Niên. Lý Tư Niên tức khắc im bặt, cả người cứng đờ, tóc gáy dựng đứng, bộ dạng như lâm đại địch.
"Cậu còn dám làm tôi sợ!" Phương Đại Xuyên nhớ lại hôm người đầu tiên chết, hắn ngoan cố phát khùng trong phòng khách, bị Lý Tư Niên xách vào phòng uy hiếp, bây giờ hắn học theo giọng điệu của Lý Tư Niên, "Cậu chán sống thì đừng chơi trò nhảy xuống biển, đằng nào tôi vẫn còn ống thuốc độc đây, tôi giữ lại cho cậu, chán sống thì nói với tôi, đừng làm phiền người khác."
Lý Tư Niên ôm lại hắn, nhéo nhéo cánh tay hắn, thân thể chậm rãi thả lỏng. Y cười nói, "Thế anh giữ lại cho tôi đi."
Không khí lại bắt đầu xấu hổ, tất nhiên cũng có khả năng chỉ một mình Phương Đại Xuyên thấy xấu hổ, Lý Tư Niên thì vẫn như thường, đang thong thả sờ soạng vách đá.
Phương Đại Xuyên cũng đứng dậy sờ theo, vách đá ướt nhẹp, rêu xanh mọc đầy, có cả một ít sinh vật thủy sinh bị hút vào kẽ đá.
"Cậu sờ gì thế?" Phương Đại Xuyên bắt chuyện.
Lý Tư Niên cạy ra một con hà, đáp, "Nơi này là hang đá nằm trong rặng đá ngầm kớn, chúng ta nghe thấy tiếng đàn gió, có lẽ hang động này chính là khoang cộng hưởng khổng lồ. Vách tường chỗ này rất thấp, đầy rêu xanh, còn có rất nhiều thủy sinh vật ký sinh, tôi nghĩ nơi này đã từng ngập nước, nhưng thủy triều dùng sức hút cực lớn rút hết nước ra, hình thành một không gian khi khô khi cạn. Có điều ở đây rêu nhiều hơn hà, nên chắc phần lớn thời gian là cạn."
Phương Đại Xuyên chẳng hiểu gì cả, lơ ngơ gật gù.
"Giả như hôm nay không phải trường hợp đặc biệt, thì có lẽ hang động này có quy luật xuất hiện hoặc bị bịt kín." Lý Tư Niên nhíu mày, "Tôi rất hoài nghi cha tôi đã từng đến đây."
Y vươn tay, sợi dây chuyền sao trời óng ánh vững vàng nằm trong tay y, giải thích, "Đây là ba tôi tặng mẹ tôi, kỷ niệm lần đầu gặp nhau dưới trời sao lấp lánh. Hồi nhỏ tôi từng mang nó ra nghịch, suýt thì nuốt mất, bị ba đánh một trận nên ấn tượng mãi. Sau khi hai người chia tay, ba tôi vẫn giữ sợi dây này."
Phương Đại Xuyên thót bụng. Nếu tìm được sợi dây này trong biệt thự của boss thì còn tự lừa gạt mình được, còn hi vọng được là ông còn sống. Nhưng vật này kẹt trong kẽ đá dưới đáy biển, nhìn kiểu gì cũng chỉ là... di vật mà thôi.
Hắn sợ Lý Tư Niên thương tâm, bèn vội vã đổi chủ đề, "Tự nhiên tôi có cảm giác, cậu nói xem, liệu boss có phải là một trong số chúng ta không nhỉ? Ban đầu tôi chẳng nghĩ gì đâu, nhưng nếu chỗ này có thể là không gian sinh tồn tạm thời như cậu bảo thì lão boss kia có thể không biết. Rồi tự nhiên tôi nghĩ đến một chi tiết, cậu nhớ đêm đầu tiên chúng ta lấy được rương đồ đạc trên tầng bốn không? Hôm sau cậu điều tra cả hòn đảo rồi, thực ra phía sau có đồ ăn, dưới hồ còn có nước ngọt, chưa kể trong biệt thự còn cả nước máy, các thứ trong rương thực ra chúng ta chẳng cần dùng. Nhưng nghĩ kỹ lại, hay là lão ta chuẩn bị cho mình? Chẳng hạn từ đầu đã định dùng kế giả chết gì đó để ẩn nấp ở chỗ này ấy?"
Phương Đại Xuyên vốn chỉ nói linh tinh để Lý Tư Niên thôi chú ý vào sự sống còn của y, nhưng hắn càng nghĩ càng thấy có lý, cảm giác mình đúng là thiên tài, đoán mò mà cũng ra được trọng điểm.
"Cậu xem Then There Were None chưa?! Mấy cái xác toàn thân không bị kiểm tra rõ ràng rất khả nghi! Trừ bụng bia đêm đầu, à, cả Đỗ Triều Sinh lúc trước tôi thấy thì những người còn lại đều bị bắn bể đầu trước mặt mọi người, cái đó không giả được. Cho nên bây giờ chắc là, bụng bia và Đỗ Triều Sinh khả nghi nhất!"
Hiển nhiên Lý Tư Niên cũng bị cuốn theo hắn, y lắc đầu nói, "Không đúng,, anh nhớ quần áo trong rương không? Quần áo đều là size M, không phải size của bụng bia và Triều Sinh, họ không mặc được. Chẳng có lý gì chuẩn bị đồ đạc lẩn trốn lại mang theo quần áo mình không mặc vừa. Vả lại nói đến chỗ này, sau khi tôi nhận nhiệm vụ lần này thì từ đầu tới cuối vẫn chưa được gặp boss, nam nữ già trẻ cũng chẳng beiét. Nhưng thực ra chưa chắc đã chính là boss, vì tôi đã từng lên đảo mấy lần, nên có khả năng vẫn còn vài người khác cũng từng lên đảo, phát hiện bí mật dưới lớp đá ngầm nên cất giữ vật tư."
Y vừa nói vừa đi sâu vào trong, hỏi Phương Đại Xuyên, "Anh có bật lửa không? Bật lên nhìn cho sáng, nếu ông ấy đã từng đến chỗ này thì sẽ có manh mối gì đó."
Phương Đại Xuyên nghe lời, móc túi thử tìm, hắn còn nửa bao thuốc lá ngấm ngước chẳng ra hình thù, may mà bật lửa chưa rơi mất. Chiếc bật lửa này hắn được fan tặng, nhãn hiệu nổi tiếng ở nước ngoài, không thấm nước, chất lượng rất tốt. Phương Đại Xuyên vẩy nước, ngón tay kéo bánh răng, ngọn lửa nhỏ bừng lên.
"Tốt nhất đừng bật lâu." Phương Đại Xuyên nhìn Lý Tư Niên nói, "Chắng biết lúc nào mới ra được ngoài, nếu chỗ này là hang kín, đốt hết ô-xy thì phiền đấy."
Lý Tư Niên gật đầu, "Không sao, nếu tôi không đoán nhầm thì sáng mai hải triều sẽ lại dâng lên. Nhân lúc triều dâng cao, hang động này ngập nước, lực hút ngược chưa tồn tại, chúng ta tranh thủ bơi ra ngoài."
Vừa nói, hai người vừa đi sâu vào trong, hang động này hình hồ lô, bên ngoài rộng, bên trong còn một hang nhỏ thông vào.
Hang ngoài không có gì cả, Phương Đại Xuyên đi vào hang trong, địa hình bên trong tương đối trũng, có nước đọng. Phương Đại Xuyên đạp phải vũng nước, đôi chiếc giày vừa hong khô lại ướt sũng.
"Mẹ nó!" Phương Đại Xuyên bực bội hô, vội vàng chạy sang mặt đất khô ráo.
Ầm một tiếng, hình như hắn đá phải thứ gì đó, tí thì vấp ngã.
Phương Đại Xuyên nghi ngờ cúi xuống, giơ bật lửa ra xem phía trước. Hắn chửi, "Cái quái gì t — Á!!!"
Chưa dứt lời đã hết hồn hét toáng, hắn nhảy cẫng lên, bật lửa trong tay rơi thẳng xuống vũng nước. Lý Tư Niên lanh tay lẹ mắt vợt lên, quẹt nửa, nhìn xuống đất, chỉ thấy một bộ xương thối rữa không ra hình dạng nằm trong góc, hốc mắt trống rỗng trừng trừng nhìn hai người họ.
Đám giòi bọ bên trong cái xác giật mình bò tán loạn vì tiếng thét của Phương Đại Xuyên.
Một chuột chẳng biết từ đâu ra sột soạt bò bên chân Phương Đại Xuyên, Phương Đại Xuyên cuống cuồng lùi lại vài bước.
"Tránh xa ra tí!" Phương Đại Xuyên gọi Lý Tư Niên, "Thối rữa thế này chẳng biết chết bao lâu rồi? Nhỡ nó nhảy lên cào mặt cậu là hai ta đứt luôn đó!"
Lý Tư Niên lại cúi xuống nhặt chiếc nhẫn bên cạnh cái xác.
Y không nói một lời, thổi thổi bụi đất và cỏ nước trên chiếc nhẫn, giơ bật lửa lên xe. Chiếc nhẫn bạc đen ngòm vì oxy hoá, không nhìn được gì cả.
Lý Tư Niên lấy ngón tay cọ sạch lớp oxy hoá màu đen loang lổ, mặt trong chiếc nhẫn thấp thoáng hiện ra dấu vết, định thần nhìn kỹ, hình như là nét khắc hai chữ "L&F."
Lý Tư Niên ngồi xuống, giơ tay muốn chạm vào cái xác thối rữa, ngón tay run rẩy.
Phương Đại Xuyên sợ Lý Tư Niên ngủ tới chết luôn, nên bản thân hắn dựa vào tường đá không dám ngủ, cứ mấy phút lại giơ tay sờ sờ Lý Tư Niên, xác nhận thân thể y vẫn còn nóng hầm hập thì mới ngả đầu chợp mắt một xíu.
Lúc này, Phương Đại Xuyên thà rằng Lý Tư Niên cứ sốt, sốt choáng váng luôn cũng được, dù sao vẫn hơn là giơ tay sờ thấy người y lạnh buốt. Bảo hắn một mình bên cạnh thi thể Lý Tư Niên cả đêm, hắn nghĩ mình sẽ quỵ mất, trái tim yếu đuối của hắn chẳng biết sẽ thế nào.
Thầm nhẩm tính thời gian, cứ hối hận sao không tiêm thuốc giải cho Lý Tư Niên sớm hơn. Chẳng biết thuốc giải này có tác dụng hay không? Phương Đại Xuyên ngủ, nhưng bàn tay vẫn sờ tới sờ lui nắp đậy ống thuốc, trong lòng vẫn thấp thỏm, nhỡ chẳng mai sai sót ở đâu đó, đã mất người còn mất luôn thuốc giải thì chết chứ gì?
Ngủ được nửa giấc, hắn nằm mơ, mơ thấy mình sờ soạng Lý Tư Niên trong bóng tối, thân thể Lý Tư Niên đã lạnh ngắt. Hắn còn đang hoảng hồn, một Lý Tư Niên khác lại khoanh tay dựa vào vách đá, châm chọc bảo, thằng ngốc kia, thử xem lại xem anh tiêm cho tôi ống thuốc nào? Hắn cúi xuống nhìn, trông thấy thuốc trong ống đồng hồ cát vẫn còn đầy, mà thuốc trong ống đầu lâu đã cạn kiệt.
Trong mơ, Phương Đại Xuyên thét lớn, hoảng sợ mở bừng mắt, nghiêng người ngồi dậy.
Ngồi dậy vẫn thấy bàng hoàng, hai má nóng bừng, hơi nóng từ sau hông xông lên trán, hắn vội vàng cúi xuống nhìn ống thuốc trong tay, xác nhận ba lần, ống thuốc đầu lâu vẫn còn đầy.
"Anh tìm gì thế? Bắt rận à?" Phương Đại Xuyên nhìn theo tiếng nói, thấy Lý Tư Niên đứng tựa vào vách đá, vừa châm chọc vừa hoạt động tay chân.
Tại khoảnh khắc đó, bóng dáng Lý Tư Niên hoàn toàn trùng khớp với trong mộng, Phương Đại Xuyên trước giờ không biết, không ngờ Lý Tư Niên châm chọc mà cũng đáng yêu như thế. Hắn cuống cuồng nhảy lên ôm chặt Lý Tư Niên. Lý Tư Niên tức khắc im bặt, cả người cứng đờ, tóc gáy dựng đứng, bộ dạng như lâm đại địch.
"Cậu còn dám làm tôi sợ!" Phương Đại Xuyên nhớ lại hôm người đầu tiên chết, hắn ngoan cố phát khùng trong phòng khách, bị Lý Tư Niên xách vào phòng uy hiếp, bây giờ hắn học theo giọng điệu của Lý Tư Niên, "Cậu chán sống thì đừng chơi trò nhảy xuống biển, đằng nào tôi vẫn còn ống thuốc độc đây, tôi giữ lại cho cậu, chán sống thì nói với tôi, đừng làm phiền người khác."
Lý Tư Niên ôm lại hắn, nhéo nhéo cánh tay hắn, thân thể chậm rãi thả lỏng. Y cười nói, "Thế anh giữ lại cho tôi đi."
Không khí lại bắt đầu xấu hổ, tất nhiên cũng có khả năng chỉ một mình Phương Đại Xuyên thấy xấu hổ, Lý Tư Niên thì vẫn như thường, đang thong thả sờ soạng vách đá.
Phương Đại Xuyên cũng đứng dậy sờ theo, vách đá ướt nhẹp, rêu xanh mọc đầy, có cả một ít sinh vật thủy sinh bị hút vào kẽ đá.
"Cậu sờ gì thế?" Phương Đại Xuyên bắt chuyện.
Lý Tư Niên cạy ra một con hà, đáp, "Nơi này là hang đá nằm trong rặng đá ngầm kớn, chúng ta nghe thấy tiếng đàn gió, có lẽ hang động này chính là khoang cộng hưởng khổng lồ. Vách tường chỗ này rất thấp, đầy rêu xanh, còn có rất nhiều thủy sinh vật ký sinh, tôi nghĩ nơi này đã từng ngập nước, nhưng thủy triều dùng sức hút cực lớn rút hết nước ra, hình thành một không gian khi khô khi cạn. Có điều ở đây rêu nhiều hơn hà, nên chắc phần lớn thời gian là cạn."
Phương Đại Xuyên chẳng hiểu gì cả, lơ ngơ gật gù.
"Giả như hôm nay không phải trường hợp đặc biệt, thì có lẽ hang động này có quy luật xuất hiện hoặc bị bịt kín." Lý Tư Niên nhíu mày, "Tôi rất hoài nghi cha tôi đã từng đến đây."
Y vươn tay, sợi dây chuyền sao trời óng ánh vững vàng nằm trong tay y, giải thích, "Đây là ba tôi tặng mẹ tôi, kỷ niệm lần đầu gặp nhau dưới trời sao lấp lánh. Hồi nhỏ tôi từng mang nó ra nghịch, suýt thì nuốt mất, bị ba đánh một trận nên ấn tượng mãi. Sau khi hai người chia tay, ba tôi vẫn giữ sợi dây này."
Phương Đại Xuyên thót bụng. Nếu tìm được sợi dây này trong biệt thự của boss thì còn tự lừa gạt mình được, còn hi vọng được là ông còn sống. Nhưng vật này kẹt trong kẽ đá dưới đáy biển, nhìn kiểu gì cũng chỉ là... di vật mà thôi.
Hắn sợ Lý Tư Niên thương tâm, bèn vội vã đổi chủ đề, "Tự nhiên tôi có cảm giác, cậu nói xem, liệu boss có phải là một trong số chúng ta không nhỉ? Ban đầu tôi chẳng nghĩ gì đâu, nhưng nếu chỗ này có thể là không gian sinh tồn tạm thời như cậu bảo thì lão boss kia có thể không biết. Rồi tự nhiên tôi nghĩ đến một chi tiết, cậu nhớ đêm đầu tiên chúng ta lấy được rương đồ đạc trên tầng bốn không? Hôm sau cậu điều tra cả hòn đảo rồi, thực ra phía sau có đồ ăn, dưới hồ còn có nước ngọt, chưa kể trong biệt thự còn cả nước máy, các thứ trong rương thực ra chúng ta chẳng cần dùng. Nhưng nghĩ kỹ lại, hay là lão ta chuẩn bị cho mình? Chẳng hạn từ đầu đã định dùng kế giả chết gì đó để ẩn nấp ở chỗ này ấy?"
Phương Đại Xuyên vốn chỉ nói linh tinh để Lý Tư Niên thôi chú ý vào sự sống còn của y, nhưng hắn càng nghĩ càng thấy có lý, cảm giác mình đúng là thiên tài, đoán mò mà cũng ra được trọng điểm.
"Cậu xem Then There Were None chưa?! Mấy cái xác toàn thân không bị kiểm tra rõ ràng rất khả nghi! Trừ bụng bia đêm đầu, à, cả Đỗ Triều Sinh lúc trước tôi thấy thì những người còn lại đều bị bắn bể đầu trước mặt mọi người, cái đó không giả được. Cho nên bây giờ chắc là, bụng bia và Đỗ Triều Sinh khả nghi nhất!"
Hiển nhiên Lý Tư Niên cũng bị cuốn theo hắn, y lắc đầu nói, "Không đúng,, anh nhớ quần áo trong rương không? Quần áo đều là size M, không phải size của bụng bia và Triều Sinh, họ không mặc được. Chẳng có lý gì chuẩn bị đồ đạc lẩn trốn lại mang theo quần áo mình không mặc vừa. Vả lại nói đến chỗ này, sau khi tôi nhận nhiệm vụ lần này thì từ đầu tới cuối vẫn chưa được gặp boss, nam nữ già trẻ cũng chẳng beiét. Nhưng thực ra chưa chắc đã chính là boss, vì tôi đã từng lên đảo mấy lần, nên có khả năng vẫn còn vài người khác cũng từng lên đảo, phát hiện bí mật dưới lớp đá ngầm nên cất giữ vật tư."
Y vừa nói vừa đi sâu vào trong, hỏi Phương Đại Xuyên, "Anh có bật lửa không? Bật lên nhìn cho sáng, nếu ông ấy đã từng đến chỗ này thì sẽ có manh mối gì đó."
Phương Đại Xuyên nghe lời, móc túi thử tìm, hắn còn nửa bao thuốc lá ngấm ngước chẳng ra hình thù, may mà bật lửa chưa rơi mất. Chiếc bật lửa này hắn được fan tặng, nhãn hiệu nổi tiếng ở nước ngoài, không thấm nước, chất lượng rất tốt. Phương Đại Xuyên vẩy nước, ngón tay kéo bánh răng, ngọn lửa nhỏ bừng lên.
"Tốt nhất đừng bật lâu." Phương Đại Xuyên nhìn Lý Tư Niên nói, "Chắng biết lúc nào mới ra được ngoài, nếu chỗ này là hang kín, đốt hết ô-xy thì phiền đấy."
Lý Tư Niên gật đầu, "Không sao, nếu tôi không đoán nhầm thì sáng mai hải triều sẽ lại dâng lên. Nhân lúc triều dâng cao, hang động này ngập nước, lực hút ngược chưa tồn tại, chúng ta tranh thủ bơi ra ngoài."
Vừa nói, hai người vừa đi sâu vào trong, hang động này hình hồ lô, bên ngoài rộng, bên trong còn một hang nhỏ thông vào.
Hang ngoài không có gì cả, Phương Đại Xuyên đi vào hang trong, địa hình bên trong tương đối trũng, có nước đọng. Phương Đại Xuyên đạp phải vũng nước, đôi chiếc giày vừa hong khô lại ướt sũng.
"Mẹ nó!" Phương Đại Xuyên bực bội hô, vội vàng chạy sang mặt đất khô ráo.
Ầm một tiếng, hình như hắn đá phải thứ gì đó, tí thì vấp ngã.
Phương Đại Xuyên nghi ngờ cúi xuống, giơ bật lửa ra xem phía trước. Hắn chửi, "Cái quái gì t — Á!!!"
Chưa dứt lời đã hết hồn hét toáng, hắn nhảy cẫng lên, bật lửa trong tay rơi thẳng xuống vũng nước. Lý Tư Niên lanh tay lẹ mắt vợt lên, quẹt nửa, nhìn xuống đất, chỉ thấy một bộ xương thối rữa không ra hình dạng nằm trong góc, hốc mắt trống rỗng trừng trừng nhìn hai người họ.
Đám giòi bọ bên trong cái xác giật mình bò tán loạn vì tiếng thét của Phương Đại Xuyên.
Một chuột chẳng biết từ đâu ra sột soạt bò bên chân Phương Đại Xuyên, Phương Đại Xuyên cuống cuồng lùi lại vài bước.
"Tránh xa ra tí!" Phương Đại Xuyên gọi Lý Tư Niên, "Thối rữa thế này chẳng biết chết bao lâu rồi? Nhỡ nó nhảy lên cào mặt cậu là hai ta đứt luôn đó!"
Lý Tư Niên lại cúi xuống nhặt chiếc nhẫn bên cạnh cái xác.
Y không nói một lời, thổi thổi bụi đất và cỏ nước trên chiếc nhẫn, giơ bật lửa lên xe. Chiếc nhẫn bạc đen ngòm vì oxy hoá, không nhìn được gì cả.
Lý Tư Niên lấy ngón tay cọ sạch lớp oxy hoá màu đen loang lổ, mặt trong chiếc nhẫn thấp thoáng hiện ra dấu vết, định thần nhìn kỹ, hình như là nét khắc hai chữ "L&F."
Lý Tư Niên ngồi xuống, giơ tay muốn chạm vào cái xác thối rữa, ngón tay run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất