Chương 65: Ngày thứ năm – 08
“Ngồi đi.” Phương Đại Xuyên tiện tay chỉ.
Phòng Lý Tư Niên không rộng lắm, chẳng biết Đinh Tư Huy cố tình tránh hiềm nghi hay sao mà chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, cách xa Phương Đại Xuyên.
Phương Đại Xuyên cũng không để ý, tươi cười đi lấy hai cái ly, vừa rót rượu vừa hỏi, “Em đến làm gì thế?”
“Em định tìm anh Lý Tư Niên, hỏi xem đêm qua anh ấy soi ai.” Đinh Tư Huy tùy tiện đáp, thoạt nhìn có vẻ rất lơ đãng.
Chẳng biết tại sao, Phương Đại Xuyên chợt rùng mình. Động tác của hắn thoáng khựng lại, rồi lập tức cúi đầu tiếp tục rót rượu, mặt không biến sắc dò xét hỏi, “Hỏi chuyện đó làm gì?”
Ngón tay Đinh Tư Huy cuốn góc áo, “Em, em sợ quá, định hỏi xem là ai để tự biết đề phòng.”
Thấy hắn không nói lời nào, Đinh Tư Huy quay sang, ý đồ đánh giá sắc mặt của hắn. Bắt gặp ánh mắt hắn cũng đang nhìn mình, Đinh Tư Huy khẽ cắn môi, vội vàng bổ sung, “Em định hỏi anh Lý Tư Niên, ai ngờ anh ấy không có trong phòng, thôi vậy cũng được, anh thân với anh ấy như thế, hỏi anh chắc cũng được.”
Phương Đại Xuyên ba phải gật đầu, quay lại đưa cho cô ly rượu.
Chính hắn cũng cầm một ly, lười biếng dựa vào mép bàn, nửa đùa nửa thật nhìn Đinh Tư Huy, “Thế thì em nhầm rồi, tôi và Lý Tư Niên chỉ thân thiết ngoài mặt thôi, mặt với lòng khác nhau. Cậu ta vẫn đề phòng tôi mà.”
Tự hắn không để ý, giờ phút này, động tác và thần thái của hắn giống hệt Lý Tư Niên.
Đinh Tư Huy nhấp một ngụm rượu, gật đầu, qua loa đáp, “Em hiểu mà, trong tình hình này, mọi người đề phòng nhau cũng phải…”
Hai người im lặng một lát.
Đinh Tư Huy liếc Phương Đại Xuyên, “Vai anh… không sao chứ?”
Phương Đại Xuyên cúi xuống nhìn thử, rượu trước ngực đã khô lại cùng vết máu, bám vào da thành mảng, quần cũng ướt. Bị em gái nhắc nhở, lúc này hắn mới hơi xấu hổ, nhặt áo ngủ trên giường khoác lên người.
“Bị thương ngoài da thôi, không sao hết.” Hắn vừa đáp vừa thắt đai áo bên hông.
Đinh Tư Huy ngượng ngùng gật đầu.
“Em không có ý đồ gì.” Đinh Tư Huy nhìn ra cửa sổ, hai mắt trống rỗng, như thể không dám nhìn thẳng vào hắn, cũng không dám nhìn thẳng vào lương tâm mình, “Em chỉ muốn tìm đồng minh thôi, một mình em gian nan quá.”
Rồi cô nói tiếp, “Em cũng đến tìm anh, tiếc là anh đã chọn Lý Tư Niên.”
Dứt lời, cô xoay người lại, nở nụ cười với Phương Đại Xuyên, nụ cười vừa tươi tắn vừa dịu dàng cam chịu, mang theo nỗi cay đắng không thể nói thành lời.
Phương Đại Xuyên ngớ người, “Đừng nói lung tung chứ, em tìm tôi bao giờ?”
Đinh Tư Huy gượng cười, lắc đầu đáp, “Em ám chỉ ba lần. Lần đầu tiên là đưa thẻ ID cho anh, anh đang ở cùng Lý Tư Niên. Lần thứ hai là trên bờ biển, em kể lại những gì em thấy cho anh, anh quay sang kể cho Lý Tư Niên. Lần thứ ba… là trong phòng em.”
Không cần nói tiếp, lần thứ ba trò chuyện được một nửa thì Phương Đại Xuyên cuống cuồng chạy đi tìm Lý Tư Niên, bỏ lại cô gái lẻ loi một mình.
“Hơn nửa đêm anh gõ cửa phòng em, em cứ tưởng…” Đinh Tư Huy nuối tiếc nói, hai tai Phương Đại Xuyên đỏ bừng, lúc này mới nhận ra hôm đó mình cuống quá, hành vi gõ cửa phòng con gái lúc nửa đêm quá dễ hiểu lầm.
Đinh Tư Huy gượng cười, “Nhưng anh lại bỏ đi, đi nhảy xuống biển cứu Lý Tư Niên.”
Đây cũng là số mệnh, Phương Đại Xuyên thở dài thườn thượt.
“Em cứ nói thẳng ra.” Hắn xấu hổ ra mặt, giơ tay dụi mũi, rũ bỏ lớp ngụy trang đề phòng kẻ địch, quay lại bản chất thật của mình, “Tôi đần lắm, em cứ nói thẳng là muốn liên minh với bọn tôi có phải hơn không, sao phải thành thế này…”
“Chẳng ích gì đâu.” Đinh Tư Huy cúi đầu cười, “Lý Tư Niên sẽ không cho em cơ hội nói thẳng. Mà nhìn cách anh quên mình nhảy xuống biển cứu anh ta, em cũng hiểu là cả anh cũng sẽ không cho em cơ hội.”
“Em chỉ thấy tiếc thay cho anh thôi.” Đinh Tư Huy uống cạn rượu trong ly, Brandy hơn bốn mươi độ trút xuổng cổ cô, cả khuôn mặt đỏ phừng phừng, nhưng ánh mắt cô sáng ngời tỉnh táo, “Anh tin tưởng anh ta như thế, còn nhảy xuống biển cứu anh ta, nhưng anh ta lúc nào cũng đề phòng anh, theo dõi anh. Em thấy tiếc cho anh.”
Phương Đại Xuyên nhếch miệng cười, cũng uống cạn rượu trong ly, “Trùng hợp thật, tôi cũng đang thấy tiếc cho em. Đỗ Vĩ cũng chẳng tốt lành gì.”
Kiểu trả treo này, Đinh Tư Huy là một cô gái thông minh, cô nở nụ cười, không nói thêm nữa, quay bước bỏ ra ngoài.
“Đề phòng Lý Tư Niên một chút.” Trước khi mở cửa, Đinh Tư Huy vẫn không thể nén một câu dặn dò, “Còn nữa, chúc anh sống đến cuối cùng, bình an trở về.”
Cô vừa nói vừa mở cửa phòng.
Bên ngoài, Lý Tư Niên giơ tay chuẩn bị ấn chuông.
Đinh Tư Huy, “…”
Phương Đại Xuyên phì cười, hắn kéo Lý Tư Niên chẳng hiểu mô tê gì vào phòng, vẫy tay với Đinh Tư Huy, “Cảm ơn, tôi cũng chúc em sống đến cuối cùng, cùng nhau trở về.”
Lý Tư Niên không hỏi Đinh Tư Huy nói gì với hắn, Phương Đại Xuyên cũng không hỏi Dương Tụng nói gì với y. Hai người thương tích bệnh tật thay phiên tắm rửa một cái, sau đó ngã vật xuống giường.
Nệm cao su êm ái vô cùng, ôm lấy đường cong xương sống, Phương Đại Xuyên nhẹ nhõm thở phào.
Lúc không nằm trên giường sao vừa buồn ngủ vừa mệt như chó, chỉ muốn ngủ đến chết thì thôi. Giờ được lên giường nằm, chẳng biết sao lại không ngủ được.
Lý Tư Niên nhón một mẩu ga trải giường, ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng xoa xoa.
“Cậu…”
“Tôi…”
Hai người cùng lên tiếng.
Lý Tư Niên cứng đờ, Phương Đại Xuyên ngậm miệng.
Không khí tự nhiên xấu hổ vô cùng.
Hình như lần gần đây nhất hắn xấu hổ thể này là hồi quay quảng cáo sữa tắm cùng chị gái hạng nhất ở công ty, Phương Đại Xuyên bất giác nhớ lại. Chị gái kia vóc người đầy đặn, khí chất xinh đẹp, đoạn quảng cáo nửa kín nửa hở, cởi không cởi hẳn, tình tứ va chạm thật sự không dễ chống đỡ đối với một ma pháp sư cao tuổi như hắn.
Lúc nghỉ ngơi giữa giờ quay, chị gái nằm ngửa hút thuốc bên cạnh hắn, thấy hắn xấu hổ thì phì cười, châm một điếu mời hắn.
Có lẽ vì nhớ lại tình cảnh đêm đó, Phương Đại Xuyên nóng bừng cả mặt, thầm nghĩ không ổn. Quả nhiên, chẳng mấy chốc sau, nhiệt độ từ hai má chậm rãi lan tràn xuống dưới, khiến toàn bộ lồng ngực hắn nóng lên, rượu cồn từ vết thương thấm vào mạch máu, nhảy nhót khiêu vũ trong nội tạng hắn.
“Tôi trò chuyện đôi câu với Dương Tụng.” Thấy hắn không nói gì, Lý Tư Niên chủ động lên tiếng, “Cô ta hỏi đêm qua tôi soi ai, tôi bảo tôi soi được đứa nhỏ là người sói, anh nhớ kỹ, đừng lỡ miệng.”
Phương Đại Xuyên vẫn chìm trong tưởng tượng vô hình, đầu óc hắn nhảy ra nhảy vào, thật sự chẳng biết Lý Tư Niên đang nói cái gì, chỉ qua quýt gật đầu.
“Thế…” Lý Tư Niên hỏi dò, “Anh và Đinh Tư Huy nói gì vậy?” Chẳng biết sao thái độ y khá dè dặt, có thể vì khát nước, Phương Đại Xuyên thấy y khẽ liếm môi.
Phương Đại Xuyên không nhịn được, cũng liếm môi một cái, “Cô ấy đến tìm cậu, cũng định hỏi đêm qua cậu soi ai.” Hắn chẳng biết có nên nói câu sau hay không, liếc nhìn Lý Tư Niên, cuối cùng vẫn nói, “Cô, cô ấy còn bảo là đến tìm tôi ba lần nhưng không liên minh được, chẳng còn cách nào mới phải tìm Đỗ Vĩ…”
Lý Tư Niên thoạt nhìn cũng bứt rứt, mái tóc quăn của y vẫn ẩm, mềm mại rủ xuống trán, đôi mắt sắc sảo khép hờ, hàng mi nâu vàng phủ trên mí mắt. Có lẽ vì ánh sáng, nên đôi con ngươi y nở ra rất lớn, chăm chú nhìn Phương Đại Xuyên, vẻ mặt trong sáng long lanh, đôi mắt thấp thoáng chút lưu luyến rất khó gọi tên.
Phương Đại Xuyên hồn bay phách lạc vì ánh mắt y.
“Cô ấy…” Hắn lấy lại bình tĩnh, nhìn sang chỗ khác mới dám nói tiếp, “Cô ấy bảo, tôi không cho cô ấy cơ hội, lúc tôi nhảy xuống biển cứu cậu, cô ấy đã biết là không có hi vọng.”
Lý Tư Niên thoáng đắc ý, biếng nhác nhoẻn cười.
“Thế anh nghĩ sao?” Y đổi tư thế nằm nghiêng, hướng mặt về Phương Đại Xuyên, nhắm mắt lại, mập mờ hỏi, “Nếu lúc đó người rơi xuống biển không phải là tôi thì anh có nhảy xuống cứu không?”
Y hỏi rất bâng quơ, nhưng Phương Đại Xuyên cho rằng y rất để ý.
Hắn đặt ra vô số giả thiết trong lòng, sực nhớ lời Đinh Tư Huy từng nói trên bãi đá gần bờ biển, “Mẹ em tự sát”; rồi nhớ tới đôi môi đỏ mọng của chị quảng cáo ghé vào tai hắn, phả ra một vòng khói thuốc.
“Người khác mà cầm thuốc giải của tôi thì không chọn nhảy xuống biển đâu.” Hắn ngước lên nhìn đèn chùm trên trần nhà tối đen, pha lê mất đi khúc xạ ánh sáng, trở thành trong suốt và tĩnh lặng. Hắn quay sang nhìn khuôn mặt nhắm mắt của Lý Tư Niên, “Cậu cứ ra vẻ thông minh cho lắm vào, đến nỗi người khác chẳng dám tin cậu nữa, nhưng thực ra cậu chẳng thông minh hơn tôi là mấy đâu.”
Lý Tư Niên vẻ như đã ngủ, lại hình như chưa ngủ. Y khẽ nhoẻn miệng cười, nhẹ lắc đầu một cái.
Phương Đại Xuyên nghe tiếng hít thở của y, cũng dần cảm thấy mệt nhọc, trong khoảnh khắc chập chờn đi vào giấc ngủ, hắn nghe thấy Lý Tư Niên khẽ cười, “Cún đần, ai giống anh chứ.”
Cún đần thì cún đần, Phương Đại Xuyên lười tranh cãi với y, chun mũi thuận miệng đáp, “Gâu gâu.”
Phòng Lý Tư Niên không rộng lắm, chẳng biết Đinh Tư Huy cố tình tránh hiềm nghi hay sao mà chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, cách xa Phương Đại Xuyên.
Phương Đại Xuyên cũng không để ý, tươi cười đi lấy hai cái ly, vừa rót rượu vừa hỏi, “Em đến làm gì thế?”
“Em định tìm anh Lý Tư Niên, hỏi xem đêm qua anh ấy soi ai.” Đinh Tư Huy tùy tiện đáp, thoạt nhìn có vẻ rất lơ đãng.
Chẳng biết tại sao, Phương Đại Xuyên chợt rùng mình. Động tác của hắn thoáng khựng lại, rồi lập tức cúi đầu tiếp tục rót rượu, mặt không biến sắc dò xét hỏi, “Hỏi chuyện đó làm gì?”
Ngón tay Đinh Tư Huy cuốn góc áo, “Em, em sợ quá, định hỏi xem là ai để tự biết đề phòng.”
Thấy hắn không nói lời nào, Đinh Tư Huy quay sang, ý đồ đánh giá sắc mặt của hắn. Bắt gặp ánh mắt hắn cũng đang nhìn mình, Đinh Tư Huy khẽ cắn môi, vội vàng bổ sung, “Em định hỏi anh Lý Tư Niên, ai ngờ anh ấy không có trong phòng, thôi vậy cũng được, anh thân với anh ấy như thế, hỏi anh chắc cũng được.”
Phương Đại Xuyên ba phải gật đầu, quay lại đưa cho cô ly rượu.
Chính hắn cũng cầm một ly, lười biếng dựa vào mép bàn, nửa đùa nửa thật nhìn Đinh Tư Huy, “Thế thì em nhầm rồi, tôi và Lý Tư Niên chỉ thân thiết ngoài mặt thôi, mặt với lòng khác nhau. Cậu ta vẫn đề phòng tôi mà.”
Tự hắn không để ý, giờ phút này, động tác và thần thái của hắn giống hệt Lý Tư Niên.
Đinh Tư Huy nhấp một ngụm rượu, gật đầu, qua loa đáp, “Em hiểu mà, trong tình hình này, mọi người đề phòng nhau cũng phải…”
Hai người im lặng một lát.
Đinh Tư Huy liếc Phương Đại Xuyên, “Vai anh… không sao chứ?”
Phương Đại Xuyên cúi xuống nhìn thử, rượu trước ngực đã khô lại cùng vết máu, bám vào da thành mảng, quần cũng ướt. Bị em gái nhắc nhở, lúc này hắn mới hơi xấu hổ, nhặt áo ngủ trên giường khoác lên người.
“Bị thương ngoài da thôi, không sao hết.” Hắn vừa đáp vừa thắt đai áo bên hông.
Đinh Tư Huy ngượng ngùng gật đầu.
“Em không có ý đồ gì.” Đinh Tư Huy nhìn ra cửa sổ, hai mắt trống rỗng, như thể không dám nhìn thẳng vào hắn, cũng không dám nhìn thẳng vào lương tâm mình, “Em chỉ muốn tìm đồng minh thôi, một mình em gian nan quá.”
Rồi cô nói tiếp, “Em cũng đến tìm anh, tiếc là anh đã chọn Lý Tư Niên.”
Dứt lời, cô xoay người lại, nở nụ cười với Phương Đại Xuyên, nụ cười vừa tươi tắn vừa dịu dàng cam chịu, mang theo nỗi cay đắng không thể nói thành lời.
Phương Đại Xuyên ngớ người, “Đừng nói lung tung chứ, em tìm tôi bao giờ?”
Đinh Tư Huy gượng cười, lắc đầu đáp, “Em ám chỉ ba lần. Lần đầu tiên là đưa thẻ ID cho anh, anh đang ở cùng Lý Tư Niên. Lần thứ hai là trên bờ biển, em kể lại những gì em thấy cho anh, anh quay sang kể cho Lý Tư Niên. Lần thứ ba… là trong phòng em.”
Không cần nói tiếp, lần thứ ba trò chuyện được một nửa thì Phương Đại Xuyên cuống cuồng chạy đi tìm Lý Tư Niên, bỏ lại cô gái lẻ loi một mình.
“Hơn nửa đêm anh gõ cửa phòng em, em cứ tưởng…” Đinh Tư Huy nuối tiếc nói, hai tai Phương Đại Xuyên đỏ bừng, lúc này mới nhận ra hôm đó mình cuống quá, hành vi gõ cửa phòng con gái lúc nửa đêm quá dễ hiểu lầm.
Đinh Tư Huy gượng cười, “Nhưng anh lại bỏ đi, đi nhảy xuống biển cứu Lý Tư Niên.”
Đây cũng là số mệnh, Phương Đại Xuyên thở dài thườn thượt.
“Em cứ nói thẳng ra.” Hắn xấu hổ ra mặt, giơ tay dụi mũi, rũ bỏ lớp ngụy trang đề phòng kẻ địch, quay lại bản chất thật của mình, “Tôi đần lắm, em cứ nói thẳng là muốn liên minh với bọn tôi có phải hơn không, sao phải thành thế này…”
“Chẳng ích gì đâu.” Đinh Tư Huy cúi đầu cười, “Lý Tư Niên sẽ không cho em cơ hội nói thẳng. Mà nhìn cách anh quên mình nhảy xuống biển cứu anh ta, em cũng hiểu là cả anh cũng sẽ không cho em cơ hội.”
“Em chỉ thấy tiếc thay cho anh thôi.” Đinh Tư Huy uống cạn rượu trong ly, Brandy hơn bốn mươi độ trút xuổng cổ cô, cả khuôn mặt đỏ phừng phừng, nhưng ánh mắt cô sáng ngời tỉnh táo, “Anh tin tưởng anh ta như thế, còn nhảy xuống biển cứu anh ta, nhưng anh ta lúc nào cũng đề phòng anh, theo dõi anh. Em thấy tiếc cho anh.”
Phương Đại Xuyên nhếch miệng cười, cũng uống cạn rượu trong ly, “Trùng hợp thật, tôi cũng đang thấy tiếc cho em. Đỗ Vĩ cũng chẳng tốt lành gì.”
Kiểu trả treo này, Đinh Tư Huy là một cô gái thông minh, cô nở nụ cười, không nói thêm nữa, quay bước bỏ ra ngoài.
“Đề phòng Lý Tư Niên một chút.” Trước khi mở cửa, Đinh Tư Huy vẫn không thể nén một câu dặn dò, “Còn nữa, chúc anh sống đến cuối cùng, bình an trở về.”
Cô vừa nói vừa mở cửa phòng.
Bên ngoài, Lý Tư Niên giơ tay chuẩn bị ấn chuông.
Đinh Tư Huy, “…”
Phương Đại Xuyên phì cười, hắn kéo Lý Tư Niên chẳng hiểu mô tê gì vào phòng, vẫy tay với Đinh Tư Huy, “Cảm ơn, tôi cũng chúc em sống đến cuối cùng, cùng nhau trở về.”
Lý Tư Niên không hỏi Đinh Tư Huy nói gì với hắn, Phương Đại Xuyên cũng không hỏi Dương Tụng nói gì với y. Hai người thương tích bệnh tật thay phiên tắm rửa một cái, sau đó ngã vật xuống giường.
Nệm cao su êm ái vô cùng, ôm lấy đường cong xương sống, Phương Đại Xuyên nhẹ nhõm thở phào.
Lúc không nằm trên giường sao vừa buồn ngủ vừa mệt như chó, chỉ muốn ngủ đến chết thì thôi. Giờ được lên giường nằm, chẳng biết sao lại không ngủ được.
Lý Tư Niên nhón một mẩu ga trải giường, ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng xoa xoa.
“Cậu…”
“Tôi…”
Hai người cùng lên tiếng.
Lý Tư Niên cứng đờ, Phương Đại Xuyên ngậm miệng.
Không khí tự nhiên xấu hổ vô cùng.
Hình như lần gần đây nhất hắn xấu hổ thể này là hồi quay quảng cáo sữa tắm cùng chị gái hạng nhất ở công ty, Phương Đại Xuyên bất giác nhớ lại. Chị gái kia vóc người đầy đặn, khí chất xinh đẹp, đoạn quảng cáo nửa kín nửa hở, cởi không cởi hẳn, tình tứ va chạm thật sự không dễ chống đỡ đối với một ma pháp sư cao tuổi như hắn.
Lúc nghỉ ngơi giữa giờ quay, chị gái nằm ngửa hút thuốc bên cạnh hắn, thấy hắn xấu hổ thì phì cười, châm một điếu mời hắn.
Có lẽ vì nhớ lại tình cảnh đêm đó, Phương Đại Xuyên nóng bừng cả mặt, thầm nghĩ không ổn. Quả nhiên, chẳng mấy chốc sau, nhiệt độ từ hai má chậm rãi lan tràn xuống dưới, khiến toàn bộ lồng ngực hắn nóng lên, rượu cồn từ vết thương thấm vào mạch máu, nhảy nhót khiêu vũ trong nội tạng hắn.
“Tôi trò chuyện đôi câu với Dương Tụng.” Thấy hắn không nói gì, Lý Tư Niên chủ động lên tiếng, “Cô ta hỏi đêm qua tôi soi ai, tôi bảo tôi soi được đứa nhỏ là người sói, anh nhớ kỹ, đừng lỡ miệng.”
Phương Đại Xuyên vẫn chìm trong tưởng tượng vô hình, đầu óc hắn nhảy ra nhảy vào, thật sự chẳng biết Lý Tư Niên đang nói cái gì, chỉ qua quýt gật đầu.
“Thế…” Lý Tư Niên hỏi dò, “Anh và Đinh Tư Huy nói gì vậy?” Chẳng biết sao thái độ y khá dè dặt, có thể vì khát nước, Phương Đại Xuyên thấy y khẽ liếm môi.
Phương Đại Xuyên không nhịn được, cũng liếm môi một cái, “Cô ấy đến tìm cậu, cũng định hỏi đêm qua cậu soi ai.” Hắn chẳng biết có nên nói câu sau hay không, liếc nhìn Lý Tư Niên, cuối cùng vẫn nói, “Cô, cô ấy còn bảo là đến tìm tôi ba lần nhưng không liên minh được, chẳng còn cách nào mới phải tìm Đỗ Vĩ…”
Lý Tư Niên thoạt nhìn cũng bứt rứt, mái tóc quăn của y vẫn ẩm, mềm mại rủ xuống trán, đôi mắt sắc sảo khép hờ, hàng mi nâu vàng phủ trên mí mắt. Có lẽ vì ánh sáng, nên đôi con ngươi y nở ra rất lớn, chăm chú nhìn Phương Đại Xuyên, vẻ mặt trong sáng long lanh, đôi mắt thấp thoáng chút lưu luyến rất khó gọi tên.
Phương Đại Xuyên hồn bay phách lạc vì ánh mắt y.
“Cô ấy…” Hắn lấy lại bình tĩnh, nhìn sang chỗ khác mới dám nói tiếp, “Cô ấy bảo, tôi không cho cô ấy cơ hội, lúc tôi nhảy xuống biển cứu cậu, cô ấy đã biết là không có hi vọng.”
Lý Tư Niên thoáng đắc ý, biếng nhác nhoẻn cười.
“Thế anh nghĩ sao?” Y đổi tư thế nằm nghiêng, hướng mặt về Phương Đại Xuyên, nhắm mắt lại, mập mờ hỏi, “Nếu lúc đó người rơi xuống biển không phải là tôi thì anh có nhảy xuống cứu không?”
Y hỏi rất bâng quơ, nhưng Phương Đại Xuyên cho rằng y rất để ý.
Hắn đặt ra vô số giả thiết trong lòng, sực nhớ lời Đinh Tư Huy từng nói trên bãi đá gần bờ biển, “Mẹ em tự sát”; rồi nhớ tới đôi môi đỏ mọng của chị quảng cáo ghé vào tai hắn, phả ra một vòng khói thuốc.
“Người khác mà cầm thuốc giải của tôi thì không chọn nhảy xuống biển đâu.” Hắn ngước lên nhìn đèn chùm trên trần nhà tối đen, pha lê mất đi khúc xạ ánh sáng, trở thành trong suốt và tĩnh lặng. Hắn quay sang nhìn khuôn mặt nhắm mắt của Lý Tư Niên, “Cậu cứ ra vẻ thông minh cho lắm vào, đến nỗi người khác chẳng dám tin cậu nữa, nhưng thực ra cậu chẳng thông minh hơn tôi là mấy đâu.”
Lý Tư Niên vẻ như đã ngủ, lại hình như chưa ngủ. Y khẽ nhoẻn miệng cười, nhẹ lắc đầu một cái.
Phương Đại Xuyên nghe tiếng hít thở của y, cũng dần cảm thấy mệt nhọc, trong khoảnh khắc chập chờn đi vào giấc ngủ, hắn nghe thấy Lý Tư Niên khẽ cười, “Cún đần, ai giống anh chứ.”
Cún đần thì cún đần, Phương Đại Xuyên lười tranh cãi với y, chun mũi thuận miệng đáp, “Gâu gâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất