Chương 82: Đêm thứ sáu – 01
Đêm đen như mực, gió thổi trong rừng không lọt nổi mưa. Phương Đại Xuyên co giò chạy như điên, hắn không biết người đuổi theo hắn là ai, thậm chí còn chẳng biết thứ đó có phải người không.
“Hurry up!” Một người nhanh chóng vụt qua hắn, thét lớn vào tai hắn. Phương Đại Xuyên đang cuống cuồng chạy nhưng vẫn liếc sang nhìn thử, khuôn mặt Lý Tư Niên khuất dưới chiếc mũ quân đội không vành, cảm giác xa lạ đến kỳ quặc. Bước chân lộn xộn đạp xuống vũng nước, tiếng nước tung tóe khiến người ta buồn nôn, cảm giác bùn đất dính dớp dưới đế giày mềm nhũn như rắn. Hai lá phổi Phương Đại Xuyên như sắp nổ tung, hắn vừa định mở miệng hỏi tại sao phải chạy? Đang chạy trốn thứ gì? Phía sau thình lình vọng đến một tiếng súng vang giòn giã.
Viên đạn xuyên qua không khí, tiếng xé gió rợn người, Lý Tư Niên bên cạnh bị súng bắn nát đầu.
Máu tươi bắn tung tóe.
Trên lá cây, trong bụi cỏ, những gì có thể đập vào mắt đều bị máu bắn đỏ ngầu, đặc sệt, nóng rực. Phương Đại Xuyên khựng lại, cúi xuống nhìn tay mình, máu ướt sũng hai bàn tay hắn. Những tiếng ồn ã bên tai chợt tắt ngấm, hắn chỉ nghe được tiếng mình thở dốc, vừa dồn dập vừa nặng nề.
Thân thể mất đầu của Lý Tư Niên bất ngờ rũ xuống.
Phương Đại Xuyên mở bừng mắt, trở mình ngồi bật dậy, cả người ướt sũng mồ hôi lạnh.
Hắn thở hổn hển, đầu nhức vô cùng, giống như có cây đinh đâm vào não hắn rồi rút ra, thứ đau đớn đinh tai nhức óc. Hắn cúi xuống nhìn lòng bàn tay, hai bàn tay dính dớp mồ hôi lạnh.
Trời đã muộn. Căn phòng nhấp nhoáng chao đảo. Hắn quay sang nhìn người bên cạnh, Lý Tư Niên ngủ rất say, đôi môi khô nứt, hàng mi hắt xuống như hai bóng ma trên má.
Biên độ dao động căn phòng không lớn, so với mấy lần trước thì không đáng kể, Phương Đại Xuyên lấy lại bình tĩnh, không đánh thức Lý Tư Niên. Hắn mở cửa sổ nhìn ra ngoài, bản lề bên ngoài bị Lý Tư Niên chèn vải nên đóng mở cửa không phát ra âm thanh, cửa kính im lặng trượt ra, ráng chiều đỏ rực hắt vào.
Trời đất mịt mù, chùm sáng xuyên qua tro núi lửa trong không khí, tạo thành hiệu ứng Dahl nặng nề. Không ngờ hôm nay lại là một ngày trời quang mây tạnh.
Nước biển xanh biếc một màu, nơi mặt biển tiếp giáp với bầu trời phía xa bị ráng chiều nhuộm sắc đỏ vàng, lấp lánh nhảy nhót, trong vắt lung linh.
Phương Đại Xuyên ngồi xếp bằng bên cửa sổ, ngước nhìn vầng thái dương dần chìm xuống mặt biển mênh mông.
Lý Tư Niên như đã nhận ra gì đó, khẽ trở mình, ôm chăn vào lòng hỏi, “Mấy giờ rồi?”?” Y thò nửa cái đầu ra khỏi chăn.
Phương Đại Xuyên híp mắt nhìn đồng hồ trong góc, nhờ vào vầng sáng đỏ rực để xem giờ, “Bảy rưỡi, chúng ta ngủ nửa ngày rồi.” Hắn đáp, bò lại về giường, thò tay áp lên trán Lý Tư Niên, vẫn nóng, nhưng không nóng bỏng nữa. Phương Đại Xuyên thoáng yên tâm.
Lý Tư Niên nằm nghiêng đón nắng, lông tơ nhỏ xíu mịn màng trên sườn mặt cực kỳ nổi bật dưới quầng sáng, đôi mắt y còn mơ màng ngái ngủ, “Anh đói không?”
Phương Đại Xuyên sờ sờ cái bụng lép kẹp, buồn khổ đáp, “Da bụng dính da lưng rồi.”
Lý Tư Niên cười, trở mình ngồi dậy, “Đi, đi xuống ăn.”
“Vẫn còn đồ ăn à?” Phương Đại Xuyên thiếu điều nhỏ dãi.
Lý Tư Niên bí hiểm nháy mắt, “Tôi lén giấu một hộp thịt.” Y nói rồi đứng dậy, gỡ nệm giường, móc ra một hộp thịt từ ván giường bên dưới.
“Mẹ kiếp cậu!” Phương Đại Xuyên nuốt nước miếng, quát to, “Sao lại giấu đồ ăn ở đây?! Cậu tuổi chuột à?! Trở mình một cái là rụng miếng da!”
Lý Tư Niên bị hắn nói thấy gớm, bướng bỉnh đáp, “Thế anh đừng ăn.”
Phòng bếp tầng một.
Phương Đại Xuyên trông mòn con mắt đứng trước cửa, chờ được ăn miếng da rụng. Lý Tư Niên nấu nướng bên trong, vườn rau phía sau biệt thự đã bị tro núi lửa phủ kín, hai người không hiểu lắm về hóa học, chẳng biết có ăn được hay không nên không đụng vào. Trong bếp vẫn còn thừa rau cải từ mấy ngày trước, Lý Tư Niên cầm dao, y không dùng được tay trái nên gọi Phương Đại Xuyên vào hỗ trợ thái rau.
Phương Đại Xuyên trông thấy con dao này thì sực nhớ, “Lúc cậu ra ngoài thì giấu dao ở đâu?”
Lý Tư Niên đang chỉ huy Phương Đại Xuyên mở nắp hộp, nghe vậy thì vỗ vỗ đùi.
“?” Phương Đại Xuyên ngờ vực nhìn y.
Lý Tư Niên lấy ngón trỏ chấm dầu, liếm liếm, úp mở đáp, “Tôi dùng thắt lưng buộc vào đùi.”
Thắt lưng? Buộc vào đùi? Phương Đại Xuyên trố mắt cúi xuống nhìn con dao trong tay, tưởng tượng ra cảnh đó, tâm trạng hơi bị phức tạp.
Thanh niên trai tráng hơn hai mươi tuổi, tiêu hao thể lực mấy ngày liền, chút đồ ăn này thật sự chẳng thấm vào đâu. Hai người ăn ngấu nghiến hết sạch một nồi nhỏ, Phương Đại Xuyên mở gói lương khô cuối cùng, ngâm vào canh rau cải, hận không thể liếm sạch cả nước.
“Thôi thôi, đừng liếm.” Lý Tư Niên cũng chưa no bụng, “Thử đi lòng vòng xem, tôi nhớ bên kia bãi đá có đàn chim biển, đi tìm xem có trứng chim không.”
Không ai xét đến nguy hiểm, thứ nhất vì trên đảo chỉ còn một cô gái là Trần Hủy, thứ hai là cảm giác đói bụng có thể đè bẹp tất cả. Bằng không sao lại có câu “Người chết vì tiền, chim chết vì ăn” chứ?
Hai người đồng lòng đứng dậy đi ra bãi đá, lúc này trời đã tối mịt, bốn phía mông lung không nhìn thấy rõ, Phương Đại Xuyên tỉ mỉ quan sát dấu vết trên bờ biển, vài con cá lớn bị sóng biển cuốn lên bờ cát, đuôi vẫy vẫy kéo dài hơi tàn.
“Ngày mai là rời khỏi đây được rồi.” Phương Đại Xuyên nhặt một con cá hình thù quái dị lên.
Lý Tư Niên nhướn mày, “Sau khi rời khỏi đây, anh muốn làm gì?”
“Đi báo cảnh sát cái đã, dù sao cũng bao nhiêu người chết.” Phương Đại Xuyên ngẫm nghĩ.
Lý Tư Niên nở nụ cười, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó nghỉ ngơi. Bây giờ tôi chẳng muốn làm gì hết, chỉ muốn nghỉ ngơi một năm, nghỉ cho đã đời.” Vẻ mặt Phương Đại Xuyên lúc nói câu này rất bình tĩnh, nhưng đáy mắt sâu lắng, tinh thần rệu rã.
Đột nhiên hắn sực nhớ ra gì đó, hai mắt sáng lên, quay sang nhìn Lý Tư Niên, “Chúng ta đi Bắc Cực xem cực quang nhé!”
“Sao… tự nhiên nghĩ đến cái này?” Ý cười bên môi Lý Tư Niên thoáng ảm đạm.
Phương Đại Xuyên dè dặt liếc liếc vẻ mặt y, “Cậu… Cậu không thích à? Ba mẹ cậu quen nhau lúc ngắm cực quang mà, chắc cậu cũng muốn ngắm chứ, tôi… tôi đi cùng cậu nhé?”
Ánh mắt Lý Tư Niên chợt tối sầm, y giơ tay nhéo nhéo sau gáy Phương Đại Xuyên.
Phía sau vọng đến tiếng bước chân.
Lý Tư Niên há miệng định nói gì đó, nhưng Phương Đại Xuyên đã ngoảnh lại.
Là Trần Hủy — Cũng đâu thể còn người khác. Cô đứng cách hai người khoảng năm mét, vững vàng trước căn nhà gỗ nhỏ bên bờ biển.
“Các anh còn đến đây làm gì?” Ánh mắt Trần Hủy đảo từ căn nhà gỗ sang Lý Tư Niên, “Giờ này còn cần soi người à?”
Lý Tư Niên nhếch mép cười, “Tất nhiên không cần, người sói cuối cùng đang đứng trước mặt chúng tôi đây còn gì?”
Trần Hủy khẽ biến sắc, “Sắp không phải thế nữa rồi, Đỗ Vĩ để lại thẻ bài chuyển phe cho tôi, thẻ của tôi sắp biến thành thẻ dân làng. Chắc chắn tôi sẽ sống sót, đây là nguyện vọng của Đỗ Vĩ, tôi sẽ sống sót thay anh ấy.” Vẻ mặt cô vừa bi thương, vừa kiên định, khiến người ta bất giác xót xa.
Tất nhiên “người ta” ở đây chỉ có Phương Đại Xuyên, còn Lý Tư Niên chẳng hề xót xa chút nào, thậm chí y còn bật cười.
Tiếng cười này chọc giận Trần Hủy, khuôn mặt cô tức khắc đỏ bừng, “Anh cười gì?!”
Lý Tư Niên lắc đầu không đáp.
“Tôi hỏi anh cười gì?!” Trần Hủy trợn mắt.
Phương Đại Xuyên hơi lúng túng, hắn nhận thấy Trần Hủy đang trên bờ suy sụp, bèn cố gắng động viên, “Cậu ấy cười tôi đấy, cô đừng giận, nhanh đi đổi phe đi, sáng mai trò chơi kết thúc là có trực thăng đến đón chúng ta rồi.”
“Câm mồm lại, thằng ngu xuẩn!” Trần Hủy quát Phương Đại Xuyên.
Lý Tư Niên tức khắc sầm mặt, y lạnh lùng nhếch mép cười, “Tôi cười Đỗ Vĩ chết lãng phí, thẻ chuyển phe trong tay cô dùng như thế nào, cô có biết thật không?”
Câu này khiến cho cả Phương Đại Xuyên cũng phải quay sang nhìn.
Trần Hủy nín thở.
“Đỗ Vĩ không nói cho cô biết sao? Thẻ chuyển phe phải đi kèm bốn ống độc sói, độc sói của cô đủ không?” Lý Tư Niên lạnh nhạt nhướn mày. Lý Tư Niên trước mắt khiến Phương Đại Xuyên cảm giác hơi xa lạ, thậm chí hắn còn đọc thấy một phần đùa cợt ác ý trong ánh mắt của y.
Trần Hủy biến sắc.
“Đinh Tư Huy không phải bị Dương Tụng giết, trên người cô ta có dấu vết xung đột, mà từ hôm đó cô chỉ mặc áo sơ-mi của bạn trai, vì không nỡ cởi, hay vì để che giấu cái gì?”
Trần Hủy trừng mắt nhìn Lý Tư Niên, tay phải lại bất giác xoa xoa vai trái, nơi đó có một dấu tay tròn trịa.
“Cô và Đỗ Vĩ không cùng phe, tổng cộng chỉ có bốn ống độc sói, giết Đỗ Triều Sinh dùng một ống, Ngưu Tâm Nghiên chết, để lại cho Đỗ Vĩ một ống, tổng cộng vẫn đủ, — chỉ cần cô không nổi dã tâm.”
Đôi mắt Trần Hủy dày đặc tơ máu, cô trừng trừng nhìn Lý Tư Niên, hận không thể cắn đứt cổ họng y.
“Tiếc là cô không nhịn được, Đinh Tư Huy lên giường với Đỗ Vĩ, cô không làm gì được bạn trai, bèn nhân lúc cô ta vừa giết Dương Tụng, tấn công cô ta từ phía sau. Cô bóp cổ cô ta, tiêm độc sói vào gáy cô ta. Ống độc cuối cùng của cô ta kẹt trong nỏ, nhất thời chưa kịp rút ra, trong lúc hoảng hốt, cô ta giơ tay lên, ống độc bắn trượt vào thân cây phía sau. Cô giết cô ta, nên cô thiếu một ống độc.”
Giọng điệu Lý Tư Niên rất lạnh lùng, không mang theo chút tình cảm, chỉ đơn thuần tường thuật.
Trần Hủy thét lên, “Cô ta muốn chết! Cô ta quyến rũ bạn trai tôi! Cô ta chết cũng chưa hết tội!”
“Ở đây ai cũng chết chưa hết tội.” Lý Tư Niên nhếch mép cười, “Tiếc rằng cô vốn có lựa chọn tốt hơn. Đêm qua tôi đã soi thân phận của Đinh Tư Huy, cô ta là người sói, nếu cô không giết cô ta, sáng nay chúng ta bỏ phiếu loại cô ta thì Đỗ Vĩ đã không phải chết, mà cô cũng không cần phải chết.”
“Ngu xuẩn.” Lý Tư Niên khẽ buông lời kết thúc, từ “ngu xuẩn” cuối cùng, y nói rất nhẹ nhàng, nhưng kéo theo vô số cảm xúc nặng nề.
Cuối cùng, Trần Hủy hoàn toàn suy sụp.
Cô cười ha hả, nhưng đôi mắt không hề có ý cười, ánh mắt thâm độc như loài rắn, “Ha ha ha ha, bọn tôi ngu xuẩn hết, Lý Tư Niên, có anh là thông minh nhất. Anh thông minh nhất, thế thì anh biết không, sáng nay bỏ phiếu, Đỗ Vĩ chịu ba phiếu, tự anh ấy bỏ cho mình một phiếu, còn một phiếu là tôi bỏ.”
Ánh mắt Lý Tư Niên chợt lóe.
“Anh nghĩ một phiếu của anh do ai bỏ?” Trần Hủy cười rũ rượi, bả vai rung bần bật, nước mắt trào ra, cô liếc mắt chỉ Phương Đại Xuyên, “Tôi phản bội Đỗ Vĩ, ngại quá, nhưng thằng ngu xuẩn bên cạnh anh đây cũng phản bội anh thôi!”
Phương Đại Xuyên lập tức sầm mặt.
“Hurry up!” Một người nhanh chóng vụt qua hắn, thét lớn vào tai hắn. Phương Đại Xuyên đang cuống cuồng chạy nhưng vẫn liếc sang nhìn thử, khuôn mặt Lý Tư Niên khuất dưới chiếc mũ quân đội không vành, cảm giác xa lạ đến kỳ quặc. Bước chân lộn xộn đạp xuống vũng nước, tiếng nước tung tóe khiến người ta buồn nôn, cảm giác bùn đất dính dớp dưới đế giày mềm nhũn như rắn. Hai lá phổi Phương Đại Xuyên như sắp nổ tung, hắn vừa định mở miệng hỏi tại sao phải chạy? Đang chạy trốn thứ gì? Phía sau thình lình vọng đến một tiếng súng vang giòn giã.
Viên đạn xuyên qua không khí, tiếng xé gió rợn người, Lý Tư Niên bên cạnh bị súng bắn nát đầu.
Máu tươi bắn tung tóe.
Trên lá cây, trong bụi cỏ, những gì có thể đập vào mắt đều bị máu bắn đỏ ngầu, đặc sệt, nóng rực. Phương Đại Xuyên khựng lại, cúi xuống nhìn tay mình, máu ướt sũng hai bàn tay hắn. Những tiếng ồn ã bên tai chợt tắt ngấm, hắn chỉ nghe được tiếng mình thở dốc, vừa dồn dập vừa nặng nề.
Thân thể mất đầu của Lý Tư Niên bất ngờ rũ xuống.
Phương Đại Xuyên mở bừng mắt, trở mình ngồi bật dậy, cả người ướt sũng mồ hôi lạnh.
Hắn thở hổn hển, đầu nhức vô cùng, giống như có cây đinh đâm vào não hắn rồi rút ra, thứ đau đớn đinh tai nhức óc. Hắn cúi xuống nhìn lòng bàn tay, hai bàn tay dính dớp mồ hôi lạnh.
Trời đã muộn. Căn phòng nhấp nhoáng chao đảo. Hắn quay sang nhìn người bên cạnh, Lý Tư Niên ngủ rất say, đôi môi khô nứt, hàng mi hắt xuống như hai bóng ma trên má.
Biên độ dao động căn phòng không lớn, so với mấy lần trước thì không đáng kể, Phương Đại Xuyên lấy lại bình tĩnh, không đánh thức Lý Tư Niên. Hắn mở cửa sổ nhìn ra ngoài, bản lề bên ngoài bị Lý Tư Niên chèn vải nên đóng mở cửa không phát ra âm thanh, cửa kính im lặng trượt ra, ráng chiều đỏ rực hắt vào.
Trời đất mịt mù, chùm sáng xuyên qua tro núi lửa trong không khí, tạo thành hiệu ứng Dahl nặng nề. Không ngờ hôm nay lại là một ngày trời quang mây tạnh.
Nước biển xanh biếc một màu, nơi mặt biển tiếp giáp với bầu trời phía xa bị ráng chiều nhuộm sắc đỏ vàng, lấp lánh nhảy nhót, trong vắt lung linh.
Phương Đại Xuyên ngồi xếp bằng bên cửa sổ, ngước nhìn vầng thái dương dần chìm xuống mặt biển mênh mông.
Lý Tư Niên như đã nhận ra gì đó, khẽ trở mình, ôm chăn vào lòng hỏi, “Mấy giờ rồi?”?” Y thò nửa cái đầu ra khỏi chăn.
Phương Đại Xuyên híp mắt nhìn đồng hồ trong góc, nhờ vào vầng sáng đỏ rực để xem giờ, “Bảy rưỡi, chúng ta ngủ nửa ngày rồi.” Hắn đáp, bò lại về giường, thò tay áp lên trán Lý Tư Niên, vẫn nóng, nhưng không nóng bỏng nữa. Phương Đại Xuyên thoáng yên tâm.
Lý Tư Niên nằm nghiêng đón nắng, lông tơ nhỏ xíu mịn màng trên sườn mặt cực kỳ nổi bật dưới quầng sáng, đôi mắt y còn mơ màng ngái ngủ, “Anh đói không?”
Phương Đại Xuyên sờ sờ cái bụng lép kẹp, buồn khổ đáp, “Da bụng dính da lưng rồi.”
Lý Tư Niên cười, trở mình ngồi dậy, “Đi, đi xuống ăn.”
“Vẫn còn đồ ăn à?” Phương Đại Xuyên thiếu điều nhỏ dãi.
Lý Tư Niên bí hiểm nháy mắt, “Tôi lén giấu một hộp thịt.” Y nói rồi đứng dậy, gỡ nệm giường, móc ra một hộp thịt từ ván giường bên dưới.
“Mẹ kiếp cậu!” Phương Đại Xuyên nuốt nước miếng, quát to, “Sao lại giấu đồ ăn ở đây?! Cậu tuổi chuột à?! Trở mình một cái là rụng miếng da!”
Lý Tư Niên bị hắn nói thấy gớm, bướng bỉnh đáp, “Thế anh đừng ăn.”
Phòng bếp tầng một.
Phương Đại Xuyên trông mòn con mắt đứng trước cửa, chờ được ăn miếng da rụng. Lý Tư Niên nấu nướng bên trong, vườn rau phía sau biệt thự đã bị tro núi lửa phủ kín, hai người không hiểu lắm về hóa học, chẳng biết có ăn được hay không nên không đụng vào. Trong bếp vẫn còn thừa rau cải từ mấy ngày trước, Lý Tư Niên cầm dao, y không dùng được tay trái nên gọi Phương Đại Xuyên vào hỗ trợ thái rau.
Phương Đại Xuyên trông thấy con dao này thì sực nhớ, “Lúc cậu ra ngoài thì giấu dao ở đâu?”
Lý Tư Niên đang chỉ huy Phương Đại Xuyên mở nắp hộp, nghe vậy thì vỗ vỗ đùi.
“?” Phương Đại Xuyên ngờ vực nhìn y.
Lý Tư Niên lấy ngón trỏ chấm dầu, liếm liếm, úp mở đáp, “Tôi dùng thắt lưng buộc vào đùi.”
Thắt lưng? Buộc vào đùi? Phương Đại Xuyên trố mắt cúi xuống nhìn con dao trong tay, tưởng tượng ra cảnh đó, tâm trạng hơi bị phức tạp.
Thanh niên trai tráng hơn hai mươi tuổi, tiêu hao thể lực mấy ngày liền, chút đồ ăn này thật sự chẳng thấm vào đâu. Hai người ăn ngấu nghiến hết sạch một nồi nhỏ, Phương Đại Xuyên mở gói lương khô cuối cùng, ngâm vào canh rau cải, hận không thể liếm sạch cả nước.
“Thôi thôi, đừng liếm.” Lý Tư Niên cũng chưa no bụng, “Thử đi lòng vòng xem, tôi nhớ bên kia bãi đá có đàn chim biển, đi tìm xem có trứng chim không.”
Không ai xét đến nguy hiểm, thứ nhất vì trên đảo chỉ còn một cô gái là Trần Hủy, thứ hai là cảm giác đói bụng có thể đè bẹp tất cả. Bằng không sao lại có câu “Người chết vì tiền, chim chết vì ăn” chứ?
Hai người đồng lòng đứng dậy đi ra bãi đá, lúc này trời đã tối mịt, bốn phía mông lung không nhìn thấy rõ, Phương Đại Xuyên tỉ mỉ quan sát dấu vết trên bờ biển, vài con cá lớn bị sóng biển cuốn lên bờ cát, đuôi vẫy vẫy kéo dài hơi tàn.
“Ngày mai là rời khỏi đây được rồi.” Phương Đại Xuyên nhặt một con cá hình thù quái dị lên.
Lý Tư Niên nhướn mày, “Sau khi rời khỏi đây, anh muốn làm gì?”
“Đi báo cảnh sát cái đã, dù sao cũng bao nhiêu người chết.” Phương Đại Xuyên ngẫm nghĩ.
Lý Tư Niên nở nụ cười, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó nghỉ ngơi. Bây giờ tôi chẳng muốn làm gì hết, chỉ muốn nghỉ ngơi một năm, nghỉ cho đã đời.” Vẻ mặt Phương Đại Xuyên lúc nói câu này rất bình tĩnh, nhưng đáy mắt sâu lắng, tinh thần rệu rã.
Đột nhiên hắn sực nhớ ra gì đó, hai mắt sáng lên, quay sang nhìn Lý Tư Niên, “Chúng ta đi Bắc Cực xem cực quang nhé!”
“Sao… tự nhiên nghĩ đến cái này?” Ý cười bên môi Lý Tư Niên thoáng ảm đạm.
Phương Đại Xuyên dè dặt liếc liếc vẻ mặt y, “Cậu… Cậu không thích à? Ba mẹ cậu quen nhau lúc ngắm cực quang mà, chắc cậu cũng muốn ngắm chứ, tôi… tôi đi cùng cậu nhé?”
Ánh mắt Lý Tư Niên chợt tối sầm, y giơ tay nhéo nhéo sau gáy Phương Đại Xuyên.
Phía sau vọng đến tiếng bước chân.
Lý Tư Niên há miệng định nói gì đó, nhưng Phương Đại Xuyên đã ngoảnh lại.
Là Trần Hủy — Cũng đâu thể còn người khác. Cô đứng cách hai người khoảng năm mét, vững vàng trước căn nhà gỗ nhỏ bên bờ biển.
“Các anh còn đến đây làm gì?” Ánh mắt Trần Hủy đảo từ căn nhà gỗ sang Lý Tư Niên, “Giờ này còn cần soi người à?”
Lý Tư Niên nhếch mép cười, “Tất nhiên không cần, người sói cuối cùng đang đứng trước mặt chúng tôi đây còn gì?”
Trần Hủy khẽ biến sắc, “Sắp không phải thế nữa rồi, Đỗ Vĩ để lại thẻ bài chuyển phe cho tôi, thẻ của tôi sắp biến thành thẻ dân làng. Chắc chắn tôi sẽ sống sót, đây là nguyện vọng của Đỗ Vĩ, tôi sẽ sống sót thay anh ấy.” Vẻ mặt cô vừa bi thương, vừa kiên định, khiến người ta bất giác xót xa.
Tất nhiên “người ta” ở đây chỉ có Phương Đại Xuyên, còn Lý Tư Niên chẳng hề xót xa chút nào, thậm chí y còn bật cười.
Tiếng cười này chọc giận Trần Hủy, khuôn mặt cô tức khắc đỏ bừng, “Anh cười gì?!”
Lý Tư Niên lắc đầu không đáp.
“Tôi hỏi anh cười gì?!” Trần Hủy trợn mắt.
Phương Đại Xuyên hơi lúng túng, hắn nhận thấy Trần Hủy đang trên bờ suy sụp, bèn cố gắng động viên, “Cậu ấy cười tôi đấy, cô đừng giận, nhanh đi đổi phe đi, sáng mai trò chơi kết thúc là có trực thăng đến đón chúng ta rồi.”
“Câm mồm lại, thằng ngu xuẩn!” Trần Hủy quát Phương Đại Xuyên.
Lý Tư Niên tức khắc sầm mặt, y lạnh lùng nhếch mép cười, “Tôi cười Đỗ Vĩ chết lãng phí, thẻ chuyển phe trong tay cô dùng như thế nào, cô có biết thật không?”
Câu này khiến cho cả Phương Đại Xuyên cũng phải quay sang nhìn.
Trần Hủy nín thở.
“Đỗ Vĩ không nói cho cô biết sao? Thẻ chuyển phe phải đi kèm bốn ống độc sói, độc sói của cô đủ không?” Lý Tư Niên lạnh nhạt nhướn mày. Lý Tư Niên trước mắt khiến Phương Đại Xuyên cảm giác hơi xa lạ, thậm chí hắn còn đọc thấy một phần đùa cợt ác ý trong ánh mắt của y.
Trần Hủy biến sắc.
“Đinh Tư Huy không phải bị Dương Tụng giết, trên người cô ta có dấu vết xung đột, mà từ hôm đó cô chỉ mặc áo sơ-mi của bạn trai, vì không nỡ cởi, hay vì để che giấu cái gì?”
Trần Hủy trừng mắt nhìn Lý Tư Niên, tay phải lại bất giác xoa xoa vai trái, nơi đó có một dấu tay tròn trịa.
“Cô và Đỗ Vĩ không cùng phe, tổng cộng chỉ có bốn ống độc sói, giết Đỗ Triều Sinh dùng một ống, Ngưu Tâm Nghiên chết, để lại cho Đỗ Vĩ một ống, tổng cộng vẫn đủ, — chỉ cần cô không nổi dã tâm.”
Đôi mắt Trần Hủy dày đặc tơ máu, cô trừng trừng nhìn Lý Tư Niên, hận không thể cắn đứt cổ họng y.
“Tiếc là cô không nhịn được, Đinh Tư Huy lên giường với Đỗ Vĩ, cô không làm gì được bạn trai, bèn nhân lúc cô ta vừa giết Dương Tụng, tấn công cô ta từ phía sau. Cô bóp cổ cô ta, tiêm độc sói vào gáy cô ta. Ống độc cuối cùng của cô ta kẹt trong nỏ, nhất thời chưa kịp rút ra, trong lúc hoảng hốt, cô ta giơ tay lên, ống độc bắn trượt vào thân cây phía sau. Cô giết cô ta, nên cô thiếu một ống độc.”
Giọng điệu Lý Tư Niên rất lạnh lùng, không mang theo chút tình cảm, chỉ đơn thuần tường thuật.
Trần Hủy thét lên, “Cô ta muốn chết! Cô ta quyến rũ bạn trai tôi! Cô ta chết cũng chưa hết tội!”
“Ở đây ai cũng chết chưa hết tội.” Lý Tư Niên nhếch mép cười, “Tiếc rằng cô vốn có lựa chọn tốt hơn. Đêm qua tôi đã soi thân phận của Đinh Tư Huy, cô ta là người sói, nếu cô không giết cô ta, sáng nay chúng ta bỏ phiếu loại cô ta thì Đỗ Vĩ đã không phải chết, mà cô cũng không cần phải chết.”
“Ngu xuẩn.” Lý Tư Niên khẽ buông lời kết thúc, từ “ngu xuẩn” cuối cùng, y nói rất nhẹ nhàng, nhưng kéo theo vô số cảm xúc nặng nề.
Cuối cùng, Trần Hủy hoàn toàn suy sụp.
Cô cười ha hả, nhưng đôi mắt không hề có ý cười, ánh mắt thâm độc như loài rắn, “Ha ha ha ha, bọn tôi ngu xuẩn hết, Lý Tư Niên, có anh là thông minh nhất. Anh thông minh nhất, thế thì anh biết không, sáng nay bỏ phiếu, Đỗ Vĩ chịu ba phiếu, tự anh ấy bỏ cho mình một phiếu, còn một phiếu là tôi bỏ.”
Ánh mắt Lý Tư Niên chợt lóe.
“Anh nghĩ một phiếu của anh do ai bỏ?” Trần Hủy cười rũ rượi, bả vai rung bần bật, nước mắt trào ra, cô liếc mắt chỉ Phương Đại Xuyên, “Tôi phản bội Đỗ Vĩ, ngại quá, nhưng thằng ngu xuẩn bên cạnh anh đây cũng phản bội anh thôi!”
Phương Đại Xuyên lập tức sầm mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất